• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (60 Viewers)

  • Chap-738

CHƯƠNG 738




Hà Nhật Khang lo lắng Lận Hinh sẽ nghĩ nhiều nên cùng rời đi.
Tống Thanh nhịn không được nói: “Chị ấy tốt xấu gì cũng là chị dâu của em, các anh đừng như vậy mà.”
Phan Thịnh, Phan Ly từ trước đến nay không phải là người thích nể mặt người khác, nghe thấy Tống Thanh nói như vậy, thẳng thắn trả lời: “Cô ta vẫn chưa chính thực được gả vào mà! Chính thức kết hôn rồi nói! Tiểu Thanh, em cũng đừng quá tốt bụng, cô ta chưa chắc có lòng tốt đâu.”
Lưu Nghĩa cũng nói: “Tớ cũng thấy ánh mắt cô ta là lạ, mỗi lúc nhìn Tiểu Thanh, hình như mang theo vẻ không phục. Thật thú vị! Tiểu Thanh là nữ chủ nhân nhà họ Hà, được cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa còn là người sinh ra người thừa kế, cô ta còn chưa đính hôn, làm gì có kiểu tự cho mình hơn người khác và lòng đố kị chứ?”
Vũ Ngọc Bình khẽ ho một tiếng, nói: “Mọi người cũng đừng nói như vậy, tuy tôi cũng không thích cô ta, nhưng mà, không cần để ý cô ta là được rồi. Đúng rồi, Nhật Dương, anh cậu sao lại thích người phụ nữ này cơ chứ?”
Hà Nhật Dương ung dung trả lời: “Đó là việc của anh tôi, tôi không quản, anh ấy thích người phụ nữ như thế nào là tự do của anh ấy, chỉ cần đừng liên quan đến mấu chốt vấn đề là được rồi.”
Tống Thanh lập tức nói: “Đúng thế đúng thế, gia hòa vạn sự hưng!”
Phan Ly vừa quay đầu, nhìn Tống Thanh nói: “Tiểu Thanh, em tới đây!”
Tống Thanh sững sờ, lập tức bỏ vật trong tay xuống, đi cùng Phan Ly.
Những người khác đều nhìn theo họ.
Đợi sau khi họ rời khỏi, Phan Thịnh thấp giọng giải thích: “Hôm nay mẹ tôi tìm chúng tôi, hình như Phan Ly lại tức giận rồi. Chuyện này, chỉ có Tiểu Thanh mới thuyết phục được cậu ấy thôi, cho nên tôi bảo cậu ấy tìm Tiểu Thanh nói chuyện.”
Mắt phượng Hà Nhật Dương ngước lên: “Mẹ cậu lại muốn thế nào?”
Vẻ mặt Phan Thịnh buồn bã, nói: “Chư vị, các vị đều đã có người trong lòng, chỉ có chúng tôi vẫn chưa có đấy! Nếu không thì thế này đi! Cấm không được kỳ thị dân FA như chúng tôi nhé!”
Vũ Ngọc Bình cười phụt một tiếng: “Mẹ cậu lại giục kết hôn à?”
Gương mặt Phan Thịnh bất đắc dĩ: “Đúng vậy! Đâu chỉ là giục kết hôn, mà giục sinh con! Mẹ tôi nói, có thể không kết hôn, tìm một người phụ nữ sinh con trước! Nếu không sẽ tuyệt hậu!”
Hà Nhật Dương khẽ cười: “Chủ ý này không tồi!”
“Này này này, vớ vẩn!” Phan Thịnh trừng mắt nhìn Hà Nhật Dương.
Những người khác cũng đang suy nghĩ, thật đúng là!
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đã bên nhau.
Cặp đôi Hà Nhật Dương và Tống Thanh đã ngược vô số người rồi.
Ngay cả Tống Linh và Sùng Minh cũng bên nhau rồi!
Mạc đại ca và El đã tiến tới với nhau!
Ngay cả Từ Vân Khê và Lưu Vân cũng tái hợp rồi!
Mọi người đều là có đôi có cặp cả rồi!
Chỉ còn lại hai người Phan Thịnh, Phan Ly nữa thôi!
Khó trách người nhà Phan Thịnh, Phan Ly đều nóng lòng.
Tính toán tỉ mỉ, bọn họ cũng sắp ba mươi tuổi rồi nha!
Bên kia, sau khi Phan Ly và Tống Thanh rời khỏi đội, tìm một nơi để ngồi, lập tức có người đưa nước trà lên.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi ư?” Tống Thanh ân cần hỏi.
Phan Ly thở dài một tiếng, vẻ mặt vô cùng đáng thương, nằm sấp lên mặt bàn.
Tống Thanh cũng không giục hắn, cứ bình tĩnh như vậy mà uống trà.
“Tiểu Thanh, có cách nào để anh hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ không với những người kia không?” Ánh mắt Phan Ly sáng long lanh nhìn Tống Thanh.
Cặp sinh đôi Phan Thịnh, Phan Ly vốn rất đẹp trai, vốn được mệnh danh là vương tử nhỏ trong làng giải trí.
Khi nhìn Tống Thanh như vậy, đúng là đáng yêu vô cùng.
Tống Thanh sửa tư thế ngồi, hỏi lại: “Vì sao lại muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ? Bọn họ lại làm chuyện gì khiến anh không thể chấp nhận à?”
“Tết năm nay, lần đầu tiên họ có được ý kiến thống nhất kỳ lạ. Muốn ép anh và Phan Ly tìm hiểu, kết hôn, sinh con. Nhưng mà Tiểu Thanh, em biết đấy, căn bản anh không muốn.” Đáy mắt Phan Thịnh lóe lên một vẻ hiu quạnh: “Bọn họ đều vẫn còn trẻ, tại sao không thể sinh thêm một đứa con? Sau đó bảo đứa con đó kế thừa mọi thứ của họ? Vì sao nhất định phải ép bọn anh?”
Tống Thanh im lặng một lúc rồi mới nói: “Có lẽ họ đều không muốn đối phương được lợi đó? Chỉ có con cái của các anh thừa kế tài sản của các anh, họ mới cảm thấy công bằng.”
Phan Ly lập tức vỗ tay vang lên: “Anh biết là em nhất định sẽ hiểu anh mà! Tiểu Thanh! Vì sao, vì sao tất thảy mọi thứ đều bắt bọn anh gánh vác chứ?”
Tống Thanh thở dài một tiếng.
Chuyện nhà của người khác, cô thật sự không thể xen vào.
Năm đó lúc ba mẹ Phan Thịnh Phan Ly ly hôn, tài sản dây dưa không rõ, cuối cùng thống nhất ý kiến là để Phan Thịnh, Phan Ly kế thừa.
Nói như thế, hai bên đều không có ý kiến.
Nhưng mà, một khi hai người họ tái hôn sinh con, thì không thể kế thừa tài sản này được rồi.
Nếu như Phan Thịnh, Phan Ly không có con cái, vậy gia sản khổng lồ này sẽ lại rơi vào sự tranh đoạt lần nữa.
Vì giận dỗi, cũng là vì kế lâu dài, cho nên, họ lại lần nữa thống nhất ý kiến, ép Phan Thịnh Phan Ly kết hôn sinh con, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Chuyện này mạch lạc rõ ràng, cho dù Tống Thanh không quan tâm chuyện nhà chuyện cửa này thì cũng hiểu được sự tình trong đó.
Quả nhiên là, thanh quan khó quản việc nhà à!
Tống Thanh suy nghĩ một hồi, Phan Thịnh còn đỡ, còn Phan Ly, hắn quả thực rất sợ kết hôn.
Loại tổn thương tâm linh này, rất khó lành lại.
Năm xưa xảy ra chuyện như vậy, Phan gia chắc là đã nghĩ cách rồi.
Nhưng bao nhiêu năm nay, chuyện vẫn không lắng xuống, sao có thể một lúc mà giải quyết được hết chứ?
Nhưng Phan Thịnh Phan Ly vẫn cứ độc thân như vậy cũng không phải là biện pháp.
Bọn họ cần phải có một sự gửi gắm.
Tống Thanh cứ nghĩ cứ nghĩ, đầu óc liền tục nghĩ tới chuyện của anh trai và Sùng Minh.
Tình hình của họ vừa giống vừa khác nhau.
Giống ở chỗ, bọn họ đều không thể sinh con của mình như thường được.
Khác ở chỗ, Tống Linh và Sùng Minh là người yêu, Phan Thịnh Phan Ly là anh em.
Lúc Tống Thanh vừa nghĩ tới Tống Linh, ánh mắt sáng lên, nói: “Em có cách rồi! Có thể không cần kết hôn, còn có thể ngăn miệng họ lại!”
Phan Ly cũng ngồi ngay ngắn lại: “Cách gì?”
“Mang thai hộ.” Tống Thanh khẽ cười: “Anh của em có một thầy giáo chuyên nghiên cứu khoa học. Ở nước ngoài, mang thai hộ là hợp pháp. Chúng ta có thể thông qua các mối để mang thai hộ một đứa con. Dù gì thì ba mẹ anh chỉ cần một đứa con, có người có thể kế thừa tương lai của các anh, chứ không để ý các anh kết hôn với ai, sinh con với ai. Nếu đã như vậy, cần gì tự làm khó mình chứ?”
Phan Ly gượng cười, nói: “Cách này anh đã sớm nhắc rồi, bọn họ không đồng ý.”
Tống Thanh kinh ngạc nhìn hắn: “Vì sao không đồng ý?”
“Ý của mẹ anh là, anh và Phan Thịnh nhất định phải kết hôn.” Ánh mắt Phan Ly buồn bã, nói: “Bà ấy nói, huyết thống là cao quý, tuyệt đối không thể tùy tiện lẫn lộn như vậy được. Tiểu Thanh, em cũng là người trong họ của bọn anh, chắc là em cũng biết tính quan trọng của huyết thống. Huyết thống chính gốc là vương quyền. Sở dĩ anh và Phan Thịnh địa vị tôn quý, mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng sự thực là như vậy, là bởi vì mẹ anh và ba anh có địa vị trong gia tộc.”
Tống Thanh thở dài một tiếng.
Đúng vậy, huyết thống.
Sở dĩ mình được nhà họ Hà chấp nhận, thứ nhất là bởi vì mình có được sự yêu thích của bà nội, một nguyên nhân khác nữa đó là bởi vì mình tới từ nhà họ Tống.
Bởi vì nhà họ Tống cũng là danh môn.
Nếu không, sao mình có thể đứng vững được chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom