• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (169 Viewers)

  • Chap-604

CHƯƠNG 604




“Bây giờ em đang ở đường ăn vặt gần trường bách khoa, có muốn đến không?” Lưu Nghĩa nhỏ nhẹ nói.
“Ở đó đợi anh, anh lập tức đến!” Vũ Ngọc Bình vừa nghe Lưu Nhĩa nói vậy, lập tức nhảy xuống giường chạy đi.
Lưu Nghĩa nghe trong điện thoại có người ở sau gọi:” thiếu gia, cậu mang lộn giày rồi.”
Khóe miệng Lưu Nghĩa không kìm lòng được nhếch lên.
Thật ra, yêu đương, cũng rất tốt.
Tốc độ của Vũ Ngọc Bình rất nhanh, thật sự là rất nhanh.
Từ lúc cúp điện thoại tới khi xuất hiện, chỉ có mười mấy phút.
Đối với người đi qua mấy con phố mà nói, thật sự rất nhanh!
May là bây giờ là sáng sớm, trên đường không có xe, nếu không, thì thật sự cũng không tới nhanh như vậy!
Vũ Ngọc Bình vừa đến liền nhìn xung quanh, nói:” vào giờ này, mà ở đây lại náo nhiệt như vậy!”
Lưu Nghĩa gật đầu nói:” đúng vậy, nghỉ hè rồi, sinh viên cũng tự do. Cũng có thể nơi này không nghỉ hè cũng náo nhiệt như vậy rồi?”
Vũ Ngọc Bình chủ động tiến lên trước nắm tay Lưu Nghĩa, hai người đều rất đẹp trai làm cho trước mắt mọi người sáng lấp lánh, vì vậy động tác của hai người nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh nhìn.
ồ hihihi sinh viên nữ mê trai vẫn còn rất nhiều.
Lưu Nghĩa không tránh né động tác của Vũ Ngọc Bình, chịu để anh ta nắm tay, nói:” anh đói không? Em mua đồ ăn cho anh.”
“Được.” Vũ Ngọc Bình cảm thấy trái tim nhỏ đập rộn ràng.
Rõ ràng là người 30 tuổi rồi, lại rộn ràng giống như là tình yêu đầu thời trẻ vậy.
Vũ Ngọc Bình tất cả ngọt ngào đều muốn tràn ra hết rồi.
Lưu Nghĩa kéo Vũ Ngọc Bình đi rất nhanh trên con phố nhỏ, mua cho Vũ Ngọc Bình rất nhiều đồ ăn, rồi cũng ăn chung với anh.
Anh đút cho em một miếng, em đút cho anh một miếng.
Thiệt tình, thức ăn một phố, cũng bạo hành người của cả một con phố.
Rất nhiều bác tài xế taxi cũng đều ở đây ăn khuay, nhìn hai người ngọt ngào như vậy, nhịn không được bắt đầu hô:” hôn đi, hôn đi!”
Vũ Ngọc Bình quả nhiên hôn lên má Lưu Nghĩa một cái, làm cho mọi người xung quanh vỗ tay.
“Đáng ghét!” Lưu Nghĩa đỏ mặt.
Vũ Ngọc Bình hihi ngốc ngếch cười.
“Thật xin lỗi, mấy bữa nay bận rộn giúp sư phụ, không để ý đến anh.” Lưu Nghĩa tiếp tục nắm tay Vũ Ngọc Bình đi ra ngoài.
Trên đầu ánh sao mờ đi, trời sắp sáng rồi.
“Sư phụ luôn muốn mở một phòng chơi cờ, đây cũng là tâm nguyện của thầy. Em có thể giúp được gì thì sẽ giúp.” Lưu Nghĩa ngẩng đầu nhìn Vũ Ngọc Bình nói:” anh sẽ không giận chứ?”
“Sao có thể? Anh chỉ là lo lắng, cơ hội biểu hiện như vậy, không để cho anh thể hiện.” Vũ Ngọc Bình nắm chặt tay Lưu Nghĩa nói:” sư phụ của em cũng là sư phụ của anh! Anh cũng muốn hiếu kính với người lớn tuổi phải không nào?”
“Bỏ đi!, đừng tưởng anh trẻ hơn sư phụ em, tố chất cơ thể của người còn tốt hơn anh!” Lưu Nghĩa liếc anh ta một cái, trực tiếp vạch trần sự khoác lác của anh.
Vũ Ngọc Bình không tức giận, cười hihi nói:” không giống nhau, tâm ý mới là quan trọng.”
Lưu Nghĩa dừng lại nói:” về sớm nghỉ ngơi thôi. Em cũng mệt rồi, về nhà ngủ. Thọ mừng của Bà cụ Hà em còn chưa đi nữa!”
Vũ Ngọc Bình lưu luyến không nỡ ôm lấy Lưu Nghĩa:” uhm, nghỉ ngơi cho tốt.”
Lưu Nghĩa nhẹ nhàng ôm lấy Vũ Ngọc Bình nói:” Ngọc Bình.”
“Uhm?” Vũ Ngọc Bình trầm giọng trả lời:” sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là trong lòng có chút hoang mang.” Lưu Nghĩa nhẹ nhàng nói:” mấy ngày nay, cũng không biết có chuyện gì, cứ có cảm giác như là sắp xảy ra chuyện gì đó. Nhưng mà em cũng không thể nói ra là chuyện gì.”
“Chỉ là em quá mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi. Lúc nào cần anh, gọi điện thoại anh sẽ lập tức đến. Được không?” Vũ Ngọc Bình vỗ vai Lưu Nghĩa, nói:” sắp tới giao thừa rồi, năm sau, chúng ta đều sẽ tâm nghĩ sự thành!”
Lưu Nghĩa mỉm cười, gật đầu, quay người rời khỏi.
Sau khi Lưu Nghĩa lái xe đi mất, nụ cười trên mặt của Vũ Ngọc Bình đột nhiên biến mất.
Vũ Ngọc Bình đưa tay lên xem thời gian, nói với trợ lí của mình:” điều tra cậu nhóc đó, tôi muốn xem là nhân vật như thế nào, Lưu Nghĩa lại chiếu cố cậu ta như vậy!”
“Dạ, thiếu gia!” Người của Văn Nhật Phi liền quay người rời khỏi.
Vũ Ngọc Bình còn lâu mới thừa nhận anh đang ghen!
Hừ, nhất quyết không thừa nhận!
Vũ Ngọc Bình vừa muốn quay người, liền nghĩ đến dự cảm mà Lưu Nghĩa nói.
Lông mày Vũ Ngọc Bình nhíu chặt, tiếp tục phân phó cho thuộc hạ:” mấy ngày này tất cả nâng cao tinh thần, trực giác của Lưu Nghĩa rất đúng. Nói không tốt, thật sự có thể xảy ra chuyện.”
“Dạ, thiếu gia!” thuộc hạ lần lượt trả lời.
Đêm nay, cứ bình yên trôi qua như thế.
Sau khi trời sáng, Tống Thanh và Lưu Nghĩa cùng ở nhà ngủ bù.
Mấy đứa nhỏ càng ngày càng thích ứng việc ở chỗ của Hà Nhật Dương rồi.
E là Tống Thanh không gọi tụi nhỏ về cũng chẳng sao.
Dù gì chỗ của Hà Nhật Dương có rất nhiều đồ chơi, Hà Nhật Dương cũng có kiên nhẫn chơi với tụi nhỏ.
Rất nhiều công việc đều mang về nhà làm, sau khi tiểu Xuân tổng hợp sẽ đưa lại cho Hà Nhật Dương, chuyện đàm phán đều giao cho trợ thủ khác ở công ty làm.
Đối với Hà Nhật Dương mà nói, ở cùng với người nhà mới quan trọng nhất.
Trong lúc Tống Thanh bận rộn, anh gánh vác trách nhiệm chăm sóc các con.
Nhỏ thì là ăn cơm mặc đồ, lớn là ôn tập bài vở, tập võ, Hà Nhật Dương đều đích thân làm.
Tống Hà càng ngày càng thích Hà Nhật Dương, có lúc sáng tỉnh dậy người đầu tiên tìm là Hà Nhật Dương.
Tống Duệ hoàn toàn không ghen!
Nhìn thấy quan hệ của em gái và daddy ngày càng hòa thuận, hòn đá trong lòng nó càng ngày càng nhẹ nhõm rồi.
Hy vọng đến ngày thực sự tươi đẹp, tiểu Hà nhìn thấy điểm tốt mà tha thứ cho daddy.
“Chuẩn daddy! Ngày mai con đi học múa!” Tống Hà nhìn Hà Nhật Dương vẫy tay:” phải đợi con về nha!”
Hà Nhật Dương bước lớn đi lại, ôm lấy Tống Hà, không nhịn được mà hôn lên má.
Làm sao đây? Càng ngày càng thích tiểu công chúa làm sao đây?”
“Phải về sớm.” Hà Nhật Dương cưng chiều nói:” tối nay mami sẽ cùng chúng ta ăn cơm.”
“Được rồi, được rồi, con tan học sẽ về!” Tống Hà gật đầu, một đôi người lớn và con nít
“Thật ra chúng ta có thể mời cô giáo về nhà dạy.” Hà Nhật Dương vẫn là không nỡ buông tay, con gái cưng đẹp như vậy, không muốn cho người khác ngắm nhìn, làm sao đây.
“Chuẩn daddy.”Tống Hà kéo dài giọng nói dạy Hà Nhật Dương:” nếu như mời cô giáo về nhà dạy, các bạn nhỏ khác phải làm sao? chúng ta không nên qua ích kỉ! Các bạn nhỏ khác cũng phải lên lớp!”
“Phải phải phải, Tống Hà nói đúng! Vậy làm như lời của Tống Hà vậy!” Hà Nhật Dương đứng trước mặt vợ và con, đã không có bất cứ vị trí gì rồi!”
Nhưng mà, ta thích!
Hà Nhật Dương đưa Tống Hà giao cho tiểu Hạ:” bảo vệ tốt.”
“Tổng tài yên tâm.” Tiểu Hà nhận lệnh, Tống Hà nhìn mọi người vẫy tay bye bye, vui vẻ cùng với tiểu Hạ đi lên lớp học múa.
Tính cách tiểu Hạ hoạt bát, Tống Hà cũng rất thích anh ta.
“Chú tiểu Hạ.” Tống Hà hỏi:” chú có bạn gái chưa?”
Tiểu Hạ nói đùa:” sao vậy? Tiểu công chúa muốn giới thiệu bạn gái cho chú sao?”
Tống Hà nghiêng đầu, rất nghiêm túc nghĩ ngợi, nói:” cô giáo dạy múa của con được không?”
Tiểu Hạ cười lớn nói:” nhưng mà chú không thích kiểu đó!”
“Vậy chú tiểu Hạ thích người như thế nào? Người giống mami? nhưng mà mami có Chuẩn daddy rồi!” Tống Hà mặt phức tạp, sau đó nói:” tuy mami rất tốt, nhưng mà khắp nơi chỗ nào không có cỏ thơm!”
Tiểu Hạ phụt cười?
Tiểu công chúa đang lên lớp vỡ lòng!
Chỉ cần mỗi lần nhìn thấy tiểu công chúa, Cảnh Hòa Trang Viên ai nấy đều vui vẻ.
“Uhm, tiểu công chúa nói có lý.” Tiểu Hà cũng làm bộ suy nghĩ, trả lời:” vậy thì chú kiếm người con gái giống mami của con vậy!”
Tống Hà lắc đầu:” việc này khó đây.”
“Tại sao?” tiểu Hạ tiếp tục trêu chọc.
“Bởi vì mami là độc nhất vô nhị! Trên thế giới này, căn bản không tồn tại người giống mami! Ngay cả con! Nhìn con nè!” Tống Hà lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm chọc vô má của mình, một biểu cảm nghiêm túc, trời ơi, đáng yêu chết mất!
Tim của tiểu Hạ đều muốn sủi bọt rồi!
Tống Hà tiếp tục nói:” con là con gái của mami, nhưng mà mọi người đều nói con không bằng mami!”
“Tiểu công chúa còn nhỏ, đợi tiểu công chúa lớn rồi sẽ tốt thôi.” Tiểu Hạ mở cửa xe, sau khi đeo dây an toàn cho Tống Hà, mới lái xe đi.
“Ồ, con cũng nghĩ như vậy.” Tống Hà nắm tay:” nhưng mà, thua mami, con không buồn chút nào! Bởi vì con rất yêu mami!”
Tiểu Hạ nhịn không được lông mày cong cong trả lời:” ừ ừ, tiểu công chúa nói đúng!”
Tiểu Hạ đưa Tống Hà vào lớp múa, nhìn thấy Tống Hà vui vẻ chào hỏi các bạn nhỏ khác, chào hỏi lễ phép với cô giáo, tiểu Hạ nhịn không được liền mỉm cười.
Giáo dục của Tống gia đúng là rất tốt.
Ngay cả đến con gái đời thứ ba vẫn nghiêm khắc dạy dỗ, cưng chiều nhưng không thương hư con.
Tống Tử Dao là nhà thơ, tác giả, họa sĩ.
Tống Thanh là nhà thiết kế tài giỏi.
Tống Hà tuy chỉ mới ba tuổi rưỡi, nhưng đã nhận được thư mời họp phụ nữ của mười mấy năm sau rồi.
Tiểu Hạ đang có cảm xúc, điện thoại gọi đến, tiểu Hạ nhẹ nhàng ấn nghe điện thoại:” alo.”
“Ta là Hà Quốc Tường.” Điện thoại truyền đến một giọng nói ồm trầm.
Đột nhiên tiểu Hạ toàn thân đứng thẳng, theo bản năng nhìn bốn phía, không có người.
“Tiên sinh, ngài.” Tiểu Hạ có chút lắp bắp nói: “sao ngài lại gọi điện thoại cho tôi? tổng tài anh ấy.”
“Ta tạm thời không gặp nó.” Hà Quốc Tường nói:” ta muốn nhìn mặt cháu ta, có được không?”
Tiểu Hạ do dự:” việc này.”
“Ta biết cậu đưa Tống Hà ra ngoài, hơn nữa cậu không mang theo ai khác. Chúng ta chỉ muốn nhìn mắt cháu ta, không có ý gì khác.” Hà Quốc Tường hạ giọng nói:” các cháu đều lớn như vậy rồi, người làm ông nội như ta, vẫn là chưa một lần gặp mặt.”
Hà Quốc Tường nói đến đây, giọng ồm ồm nghẹ ngào:” năm đó là do bọn ta sai, chịu trừng phạt cũng là đúng. Nhưng mà, hai đứa cháu dù gì cũng là cốt nhục của nhà họ Hà. Ta cũng có tuổi rồi, cũng đến lúc gần đất xa trời. Cậu yên tâm, ta sẽ không để cậu khó xử. Ta chỉ mang ít đồ cho cháu ta, muốn tự tay đưa cho nó. Cũng coi như là nể tình người làm ông nội này, từ lúc cháu con sinh ra đời chưa một lần gặp mặt, hãy nể tình ta cũng mang họ Hà, hãy để cho ta nhìn cháu ta một lát.”
Hà Quốc Tường đều nói đến nể tình danh phận rồi, Tiểu Hạ còn có thể nói được gì nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom