• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (104 Viewers)

  • Chap-511

CHƯƠNG 511




"Loại chuyện này, giấu giếm không được đấy." Mạc đại ca nói: "Là cô đem chuyện này nghĩ được rất đơn giản thôi.”
Ella gật gật đầu: "Có lẽ là vậy.”
Ella nhìn lấy Mạc đại ca: "Tôi đến bây giờ còn không biết anh là ai đây.”
"Cô sẽ biết đấy." Mạc đại ca thần bí khó đoán mà cười cười: "Thời gian không còn sớm, đừng thức khuya, sớm nghỉ ngơi đi. Tuy rằng cô bây giờ được trời ưu ái so với người khác trẻ hai mươi tuổi, thế nhưng là thân thể vẫn là phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.”
Ella cười cười: "Được, không tiễn.”
Mạc đại ca quay người từ cửa sổ phóng khoáng mà rời đi.Ella nhìn lấy bóng lưng của Mạc đại ca, chợt thở phào một hơi.Người đàn ông này đến một cách vô hình đi một cách không dấu tích, đến cùng là lai lịch gì đây?
Phàm là có thể tới đây, nhất định là người ở trên thị trấn chăng?
Sau khi Mạc đại ca trở về, chưa qua bao lâu, tất cả mọi người đã lái xe trở về."Có vẻ mọi thứ đều thuận lợi?" Mạc đại ca cười lấy cùng bọn họ chào hỏi."Ừ, rất thuận lợi." Hà Nhật Dương kéo qua cánh tay của Mạc đại ca nói: "Em có chút việc muốn nói với anh.”
"Được, đến phòng của ta." Mạc đại ca gật gật đầu, mang theo Hà Nhật Dương rời khỏi.Tống Linh muốn cùng Tống Thanh trò chuyện, Sùng Minh tay mắt lanh lẹ liền dắt lấy Tống Linh rời đi: "Đêm hôm khuya khoắt anh thì cho em gái của anh nghỉ ngơi một chút đi! Anh cũng không sợ em ấy mệt sao! Anh không thấy em ấy mang giày cao gót sao? Có bao nhiêu vất vả a!”
Tống Linh suy nghĩ xem cũng cảm thấy đúng, vì vậy đối với Tống Thanh vẫy vẫy tay: "Thanh Thanh sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai hẳn cùng em nói sau.”
"Được, ngủ ngon." Tống Thanh cười tủm tỉm mà trả lời.Lưu Nghĩa cũng muốn cùng Tống Thanh nói chuyện, liền cũng bị Vũ Ngọc Bình học theo lấy mà lôi rời đi rồi."Tiểu Nghĩa, hôm nay ở trên buổi tiệc có một chuyện, anh phải dặn dò với em một tiếng, em tới đây tới đây!" Vũ Ngọc Bình không nói lời gì, dắt lấy Lưu Nghĩa liền trở về phòng.Bây giờ cũng chỉ còn lại có Tống Thanh cùng Phan Thịnh Phan Ly ba người rồi.Phan Thịnh hướng về phía Tống Thanh cười cười, nói: "Hôm nay ánh trăng không tệ, có muốn cùng nếm thử trà mới mà chúng tôi mang đến không? Yên tâm, sẽ không để cho cô ngủ không được đâu!”
Tống Thanh lập tức nở nụ cười: "Được.”
Phan Ly kinh ngạc nhìn thoáng qua Phan Thịnh, Phan Thịnh lại là ung dung thản nhiên mà cười cười.Căn phòng của Phan Thịnh Phan Ly cùng căn phòng của Tống Thanh thật ra chỉ là đối xéo qua, ba người dọn đến một cái ở trước cửa phòng, một bên ngắm trăng một bên thưởng thức trà."Hai người đêm nay có chút khác thường a." Tống Thanh nâng cằm lên hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi?”
"Không có, thật sự là không có." Phan Thịnh Phan Ly cùng đồng thanh mà trả lời.Tống Thanh lắc lắc ngón trỏ: "Không đúng, tuyệt đối là đã xảy ra chuyện gì rồi. Nói cách khác, nét mặt của các anh sẽ không kỳ quái như thế.”
"À mà, Thanh Thanh, cô từ vừa mới bắt đầu có thể phân biệt ra được hai chúng tôi ai là Phan Thịnh ai là Phan Ly sao?" Hai anh em đồng thời hỏi.Tống Thanh gật gật đầu: "Thật ra hai người rất dễ để nhận ra a! Không biết tại sao người khác luôn là đem hai người phân biệt không được. Anh xem, ánh mắt của Phan Thịnh luôn là rất vững, mà ánh mắt của Phan Ly lại là rất lung lay. Khác nhau rõ ràng như vậy, tại sao nhìn không ra đấy?”
Đáy mắt của Phan Thịnh Phan Ly đồng thời hiện lên một sự kinh ngạc, nhao nhao quay đầu nhìn về Tống Thanh."Hai người sao nhìn tôi như vậy?" Tống Thanh sờ sờ mặt: "Trên mặt có dính gì à?”
"Không có gì." Ánh mắt của Phan Thịnh lóe lên, cười tủm tỉm mà khen ngợi Tống Thanh: "Thanh Thanh quả nhiên rất giỏi, quan sát được vô cùng tốt.”
Phan Ly lại là cúi đầu nghĩ đến chuyện trong lòng, cũng không nói gì.Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Tống Thanh nhắc đến chuyện này, hỏi Hà Nhật Dương: "Nhật Dương, buổi tối hôm nay, Phan Thịnh Phan Ly luôn là lạ đấy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Ngón tay của Hà Nhật Dương ngưng lại, lập tức tiếp tục cho Tống Thanh rót một ly sữa, đưa cho Tống Thanh, nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng.”
Tống Thanh nhận lấy sữa, không lo uống, truy vấn một cậu: "Nói như thế nào?”
"Em có biết nguyên nhân mà Phan Thịnh Phan Ly không tin tưởng vào tình yêu là bởi vì sao không?" Hà Nhật Dương hỏi: "Bọn họ là cho tới bây giờ cũng chưa có nói qua chuyện yêu đương, từ nhỏ đến lớn. Không phải là bởi vì con đường tình yêu của anh cùng Ngọc Bình quá mức nhấp nhô, mới lựa chọn không yêu đương. Mà là cùng gia đình của bọn họ có liên quan.”
Tống Thanh lập tức ngồi ở phía đối diện của Hà Nhật Dương, một điệu bộ rửa tai lắng nghe."Chuyện này phải từ bọn họ khi còn bé nói đến. Năm đó anh vừa mới trở lại Nhà họ Hà không lâu, mấy tuổi còn nhỏ, anh chính là tại lúc kia quen được Ngọc Bình cùng Phan Thịnh Phan Ly ba người bọn họ. Chúng anh quen biết thật ra cũng rất là Drama đấy. Là con nít mà, tuổi trẻ hừng hực, ưa thích đánh nhau. Sau khi anh đem bọn họ đánh ngửa xong, ngược lại là đã trở thành bạn tốt rồi. Chính là ở thời điểm này, Phạm gia lúc ấy đã xảy ra chuyện. Chuyện này, đối với hai anh em bọn họ là đả kích rất lớn.”
"Năm đó, không có ai không biết không co ai không rõ ông chủ giải trí của Phạm gia, cũng chính là anh ruột của Phan Thịnh Phan Ly, từng bùng lên một vụ tai tiếng. Cái vụ tai tiếng này đã một lần đem giải trí của Phạm gia đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió." Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nói ra."Vụ tai tiếng gì?" Tống Thanh truy vấn."Cha của bọn họ, nhúng chàm không ít nghệ nhân nữ cùng nam minh tinh ở dưới sản nghiệp của công ty. Mà người bung ra cái vụ tai tiếng này, không phải là người khác, chính là mẹ của bọn họ. Hai vợ chồng bởi vì chuyện này, một lần trở mặt thành thù. Phải biết rằng, năm đó bọn họ là được trong giới kinh doanh công nhận là Kim Đồng Ngọc Nữ, tuyệt thế giai phối. Nhà bên ngoại của Phan Thịnh Phan Ly, cũng là nhà giàu sang nghiêng về phía quyền, vị trí mà Phạm gia ở, cũng là thâm căn cố đế. Ở lúc đó, hai người bắt đầu lên tòa án, tranh đoạt quyền nuôi dưỡng của anh em bọn họ.”
"Lúc ấy gây được vô cùng lớn. Anh lại thường xuyên bị xách về tiến hành đặc huấn, phần lớn thời gian đều là Ngọc Bình phụng bồi bọn họ. Thế nhưng là, năm đó chúng anh đều quá nhỏ, chúng anh đều chưa đầy mười tuổi, rất nhiều chuyện, thật là có lòng nhưng không bất lực.”
"Phan Thịnh Phan Ly vào lúc đó thường xuyên bị vô số các ký giả truyền thông, bao vây chặn đường. Gia tộc của hai bên không ngừng ép buộc bọn họ bày tỏ thái độ, lựa chọn cùng theo nhà nào. Phan Thịnh Phan Ly có một lần trở nên tự kỷ, ngoại trừ anh cùng Ngọc Bình ra, người nào cũng không để ý.”
Tống Thanh nghe xong, đáy lòng một cơn đau lòng.Không ngờ phía sau lưng luôn cười toe toét của bọn họ, còn có bộ dạng đau đớn như vậy."Lại về sau, cha mẹ hai người cuối cùng cũng tách ra, chú Phạm dùng hơn phân nửa cổ phần của công tay, đổi lấy quyền giám hộ của Phan Thịnh Phan Ly. Cho nên nói, cổ đông lớn nhất giải trí của Phạm gia, thật ra là mẹ của bọn họ. Phan Thịnh Phan Ly tiếp xúc với công việc của công ty rất sớm đấy, nhưng mà, cũng bởi vì bọn họ là con của hai bên, những quyết định sách lược mà Phan Thịnh Phan Ly làm, bất kể là chú Phạm hay là dì, cũng sẽ không quá can thiệp. Có thể nói, tuy rằng Phan Thịnh Phan Ly là thiếu đông gia ở trên danh nghĩa, thật ra cũng nắm giữ được phần lớn quyền lợi rồi.”
"Những năm này em cũng đã nhìn ra, làng giải trí của Phạm gia rất nhiều quyết định sách lược thật ra đều là ở trong tay của Phan Thịnh Phan Ly đấy. Không phải là bọn họ muốn quyết định, mà là không muốn nhìn thấy cha mẹ ở trước mặt bọn họ vỗ bàn cãi nhau. Thế nhưng là trước mặt người khác, bọn họ lại phải làm ra một bộ dạng chung sống hoà bình, ở sau lưng, ai đều cũng không để ý ai." Hà Nhật Dương tiếp tục nói: "Về sau hai người đều tự tái hôn, sinh ra một đống em trai em gái. Phan Thịnh Phan Ly đối với thái độ của bọn họ, cũng rất lạnh nhạt. Hầu như rất ít cùng bọn họ nhấc lên quan hệ. Em cũng thấy đấy, hai người bọn họ bây giờ là như hình với bóng. Thật ra, cũng coi như là một loại thiếu cảm giác an toàn chăng?”
"Trước kia còn tốt đấy, buổi tối hôm nay sao đột nhiên liền." Tống Thanh nghi hoặc mà hỏi."Có lẽ là buổi tiệc của buổi tối hôm nay, có người cùng những việc từng trải của bọn họ na ná nhau rồi chăng" Hà Nhật Dương trả lời: "Dù sao trong cái giới này, ly hôn lại không là chuyện gì ly kỳ.”
Tống Thanh gật gật đầu.Hà Nhật Dương tiếp tục nói: "Muốn cỡi bỏ khúc mắc của bọn họ, không phải chuyện dễ dàng. Em xem, anh cùng Ngọc Bình nói chuyện yêu đương, bọn họ cũng tỏ vẻ rất bình tĩnh.”
Tống Thanh gật gật đầu."Không có chuyện gì đâu! Ngày mai anh dành thời gian cùng bọn họ tâm sự. Tâm lý bây giờ của bọn họ đã rất mạnh lớn rồi, không có ai có thể làm lung lay bọn họ rồi." Hà Nhật Dương cười nói với Tống Thanh: "Phu nhân, thời gian không còn sớm rồi, chúng ta sớm nghỉ ngơi đi?”
Tống Thanh đỏ mặt lên: "Lại nói câu này.”
Hà Nhật Dương buồn cười mà cười một tiếng: "Phu nhân, xem ở trên phần đêm nay nỗ lực như vậy mà hoàn thành giao dịch của tộc trưởng Mạc, thưởng mặt cùng anh ngủ một chung chăn đi! Anh cam đoan, nhất định sẽ không làm bậy đấy! Đương nhiên, hoan nghênh em làm bậy ở bất cứ lúc nào!”
"Không được, tiểu Hà còn chưa có chấp nhận anh đấy!" Tống Thanh tỏ vẻ cự tuyệt, thế nhưng là mang tai mà cô đã sớm đỏ bừng kia đã sớm bạo lộ ra ý nghĩ trong lòng của cô."Ài chà, sau này lại cố gắng nữa mà." Hà Nhật Dương lập tức ôm lấy Tống Thanh lên giường, bá đạo đến mức đem hai cái chăn mền hợp lại với nhau."Này này này, anh nói chuyện không giữ đúng lời gì hết!" Tống Thanh kháng nghị."Anh làm sao nói không giữ đúng lời gì hết rồi? Anh nói anh muốn cùng với em suốt đời suốt kiếp đều ở bên nhau, anh nói anh muốn một lần nữa theo đuổi em, anh nói anh muốn một lần nữa cầu hôn, anh nói anh muốn cùng với em sinh một đám con cái, vân vân và vân vân, em nói đi, anh có câu nói nào không giữ đúng lời?" Hà Nhật Dương cố ý bóp méo lời nói của Tống Thanh.Khuôn mặt của Tống Thanh chợt đở ửng lên: "Anh biết rõ em nói không phải là những thứ này!”
Hà Nhật Dương tà mị mà cười cười, bỗng chốc đem Tống Thanh đè ở dưới người: "Vậy là em nói, cho anh đêm nay thực hiện chức trách của một người chồng? Cái này không có vấn đề, gọi thì đến ngay, bất cứ lúc nào cũng đảm bảo thoả mãn.”
Tống Thanh bị Hà Nhật Dương đè ở dưới người, cả người đều động đậy không được nữa, chỉ có thể ra vẻ hung ác trừng mắt Hà Nhật Dương.Thế nhưng là khuôn mặt đỏ bừng của cô bây giờ, ánh mắt long lanh nước, dù hung ác đến cỡ nào, đều lộ ra một mùi vị làm nũng.Hà Nhật Dương một cái nhịn không được, bỗng chốc cắn lấy môi của Tống Thanh, nhẹ nhàng khẽ lẩm bẩm: "Thanh Thanh, cho anh một lần, được không nào?”
Tống Thanh vừa định muốn đẩy ra Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương lại lần nữa ở bên tai của Tống Thanh khẽ lẩm bẩm: "Bốn năm rồi, suốt bốn năm rồi. Em thật sự không muốn anh sao?”
"Chỉ một lần, chỉ cần một lần. Anh chỉ muốn em." Bàn tay của Hà Nhật Dương trong nháy mắt che dậy lên đôi mắt của Tống Thanh: "Đừng cự tuyệt, anh không nghe đấy.”
Cả người của Tống Thanh một vùng nóng bỏng.Đại não một vùng hỗn độn.Muốn cự tuyệt, nhưng không nỡ.Muốn nghênh đón, nhưng xấu hổ.Hà Nhật Dương cảm nhận được sự mâu thuẩn và giãy giụa của Tống Thanh.Hắn thay Tống Thanh đưa ra quyết định.Khẽ cười một tiếng, một tay rất nhanh cởi ra nút thắt của Tống Thanh, làm nụ hôn này sâu sắc hơn: "Tiểu chút chít, anh sẽ cho em cả đời không thể rời khỏi anh đấy!”
Tống Thanh bị động mà bỗng chốc ôm lấy người của Hà Nhật Dương, trong khoảnh khắc đó, ý loạn tình mê.Khóe miệng của Hà Nhật Dương hiện lên một nụ cười nhạt.Những phương pháp để giữ được cô ấy rất nhiều, đây cũng là một trong những cách.Hắn Hà Nhật Dương, chưa bao giờ làm những chuyện không có nắm chắc.Lần này, cũng thế!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom