• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (108 Viewers)

  • Chap-488

CHƯƠNG 488:




Lý Hạ nhìn thấy Tống Thanh đứng ngây người ở hành lang. Bất ngờ đi tới hỏi thăm:” thiếu phu nhân, có phải cô không có nơi nào để đi không? Để tôi mở cửa cho cô! Phòng của tổng tài là một căn hộ, bố cục là ba phòng và một phòng khách, bốn người chúng tôi dùng chung một phòng là được rồi, cô và tổng tài vừa đủ.”
Tống Thanh bối rối:” đừng gọi tôi như vậy.”
Lý Hạ không cho là như vậy:” tổng tài đều đã nhớ lại hết rồi, hơn nữa, cô và tổng tài là vợ chồng hợp pháp! Không gọi là thiếu phu nhân, vậy thì gọi là nhị thiếu phu nhân?”
Tống Thanh bật cười:”cũng đừng gọi như vậy.”
“Đừng bận tâm gọi như thế nào nữa, cô mau vào đi!” Lý Hạ đầy nhiệt tình mở cửa, trực tiếp mở cửa phòng của Hà Nhật Dương:” không phải tối hôm qua ngủ rất ngon sao, tối hôm nay ngủ lại nữa cũng không có gì!”
Tống Thanh càng bối rối!
Tiêu rồi, có phải bọn họ hiểu lầm gì rồi không!
Tiểu Thu đi ra, cũng chào hỏi:”thiếu phu nhân cô tới rồi sao! tôi đưa cô chìa khóa phòng!”
Tống Thanh:” a, không cần, tôi ngủ ở ghế sofa là được rồi.”
Tiểu Thu không quan tâm Tống Thanh nói gì, trực tiếp nhét chìa khóa vào tay của Tống Thanh:” không sao, chúng tôi ở một phòng được rồi! Tổng tài cùng Lý Xuân đi ra ngoài rồi, lát nữa mới về. Chớp mắt đã trưa rồi sao, cô muốn ăn gì? Tôi gọi cho cô!”
Lý Hạ dùng cùi chỏ huých vào tiểu Thu:” cậu ngốc à, đương nhiên là cùng ra ngoài ăn với tổng tài rồi! Bây giờ đang là thời kì yêu đương mặn nồng, chúng ta chen vào làm gì! Cậu chưa từng yêu cậu không hiểu!”
Tiểu Thu lườm cậu ta một cái:” nói như vậy chắc cậu hiểu rất rõ.”
Lý Hạ trừng mắt:” sao tôi không hiểu được! Năm đó khi tổng tài và thiếu phu nhân yêu đương, tôi và Lý Xuân là người biết rõ!”
“Đó là trước đây, không phải bây giờ!” tiểu Thu cùng Lý Hạ đấu khẩu.
Tống Thanh đứng bên nghe hai người cãi nhau.
Hai người đang cãi nhau, thì Hà Nhật Dương và Lý Xuân trở về.
Nhìn thấy Hà Nhật Dương, Lý Hạ nhanh miệng báo cáo:” tổng tài, tối nay Văn thiếu muốn ngủ ở phòng kế bên, thiếu phu nhân không có chỗ ngủ, tôi liền mở phòng của cậu.”
Hà Nhật Dương mắt phượng hiện rõ ý cười, nhìn chằm chằm Tống Thanh, nhẹ giọng uhm một tiếng.
Tống Thanh có chút ngượng ngùng, nói:” tất cả các phòng khách sạn hình như đều đầy phòng hết rồi.”
Hà Nhật Dương đương nhiên biết khách sạn đã hết phòng!
Bởi vì Vũ Ngọc Bình đều đặt hết rồi!
Một phòng trống cũng không để lại!
Nhưng mà, anh làm bộ ngạc nhiên nói:” là như vậy sao! không sao, phòng của tôi rất rộng, bốn người bọn họ rất yên tĩnh, sẽ không làm phiền cô nghỉ ngơi.”
Tống Thanh liền đỏ mặt.
Sáng nay Tống Thanh thức dậy trong vòng tay của Hà Nhật Dương!
今晚还一个房间一张床
Tối nay vẫn là một phòng một giường.
Hà Nhật Dương khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề:” trưa rồi, muốn ăn gì?”
“Sao cũng được. Em đi hỏi tiểu Nghĩa.” Tống Thanh lắp bắp nói.
“Oh, bọn họ? Lúc anh mới trở về, hình như tôi thấy bọn họ gọi đồ ăn lên phòng rồi, hình như hai người muốn ăn bữa ăn thân mật gì đó thì phải” Hà Nhật Dương cố ý nói:” đi qua như vậy sẽ làm kỳ đà cản đường họ, như vậy e rằng không tốt đâu?”
“A?” Tống Thanh ngây người:” Vậy chúng ta”
Lý Xuân cười cười nói:” tổng tài, thiếu phu nhân. Bữa trưa tôi đã đặt rồi, đặt theo khẩu vị của thiếu phu nhân. Do đầu bếp riêng của chúng ta làm.”
Hà Nhật Dương mỉm cười gật đầu nói:” rất tốt.”
Từ khi Hà Nhật Dương nhớ lại những chuyện trong quá khứ, bốn người trợ lí đã rất khéo léo đổi cách xưng hô.
Vẫn là gọi thiếu phu nhân quen rồi!
Rất nhanh, có người gõ cửa phòng.
Lý Hạ nhanh chân nhanh tay chạy đi mở cửa, những đầu bếp đã đẩy xe đồ ăn đi vào.
“Tổng Tài, thiếu phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong cả rồi.” Bếp trưởng mỉm cười nói.
“Uhm.” Hà Nhật Dương gật đầu, lên trước kéo Tống Thanh đi về phía nhà ăn.
“Anh vừa đi ra ngoài sao?” Tống Thanh kiếm chuyện nói.
“Phải.” Hà Nhật Dương nhíu mắt phượng, đuôi mắt cong lên tạo nên độ cong rất đẹp:” đi làm một chuyện làm ăn.”
Tống Thanh nhịn không được cảm thán:” đúng là Hà tổng, không cần biết là đi đâu, đều không quên chuyện làm ăn.”
Hà Nhật Dương khóc không được cười cũng không xong, lấy tay vuốt đầu mũi của Tống Thanh:” việc làm ăn này lại có lợi rất lớn cho em.”
Tống Thanh tò mò nhìn anh:” Em sao? Em thì có lợi gì chứ?”
“Sau này em sẽ hiểu, nào, ngồi ăn cơm đi.” Hà Nhật Dương nói:” bận rộn cả một buổi sáng rồi, thật sự là cảm thấy đói rồi. Còn về phía tiểu Nghĩa và Ngọc Bình, em không cần phải lo.”
“Oh.”Tống Thanh ngoan ngoãn trả lời.
Ăn trưa xong, Tống Thanh vốn định đi thăm mẹ của Trịnh Bảo, lại bị Trịnh Bảo từ chối.
Không có việc gì làm, Tống Thanh chỉ có thể ở trong phòng sách đọc sách.
Hà Nhật Dương ở bên cạnh xử lí công việc.
Đọc một lúc, một cơn buồn ngủ kéo đến, Tống Thanh ôm sách ngủ trên sofa.
Hà Nhật Dương nhìn thấy dáng vẻ cuộn tròn như mèo của Tống Thanh, khóe miệng và đuôi mắt hiện lên ý cười, ánh mắt càng trở nên dịu dàng.
Anh không bế Tống Thanh vào phòng ngủ, mà mang một cái chăn đắp lên cho Tống Thanh.
Một bên làm việc một bên trông cô.
Đã chia xa đủ lâu rồi.
Anh không muốn lại bỏ lỡ thời gian tươi đẹp còn lại.
Nếu không cần thiết, anh tình nguyện cùng cô mãi sống như bây giờ.
Đừng xem Hà Nhật Dương ở bên Tống Thanh hòa thuận như vậy, người khác thì không cần phải hòa thuận rồi.
Như Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình bên cạnh.
Chỉ đơn giản là kê phi cẩu khiêu ( gà bay chó nhảy), một mớ hỗn độn.
Vũ Ngọc Bình nhìn chén cơm trong tay Lưu Nghĩa nói:” em đút cho anh!”
“Anh bị thương ở chân, chứ không phải gãy tay.” Lưu Nghĩa nhìn anh ta một cái:” đừng ở đó giả bộ nữa! Thật là mất mặt!”
“Chân của anh đau đến nổi không cầm nổi đũa rồi!” Vũ Ngọc Bình tiếp tục nhấn mạnh mình bị thương nặng.
“Muốn tôi đút cho anh ăn? Được thôi! Trước tiên để tôi bẻ gãy hai tay của anh sau đó đút cho anh ăn được không?” Lưu Nghĩa cười sảng khoái.
“Thôi vậy, đánh gẫy hai tay một việc làm độc ác như vậy, làm sao có thể xảy ra trên người của anh được? Để anh tự ăn vậy!” Vũ Ngọc Bình lập tức ngoan ngoãn trả lời.
“Hừ.” Lưu Nghĩ ngước đầu nhìn Vũ Ngọc Bình, tiếp tục ăn cơm.
Vũ Ngọc Bình lợi dụng lúc Lưu Nghĩa không chú ý, gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Lưu Nghĩa, sau đó làm như chưa từng xảy ra gì hết, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.
Lưu Nghĩa nhìn miếng thịt trong chén, ngẩng đầu nhìn người nào đó giả bộ, khóe miệng không nhịn được ý cười.
Lưu Nghĩa không lên tiếng, lặng lẽ ăn cơm.
Vũ Ngọc Bình thấy Lưu Nghĩa không từ chối, lại nhanh chóng gắp cho Lưu Nghĩa một miếng sườn heo.
Lưu Nghĩa nhướn mày:” Tôi có tay, có thể tự gắp được.”
“Mỗi ngày em vận động rất nhiều, cần phải ăn nhiều một chút.” Vũ Ngọc Bình nghĩ, lại nói:” đừng sợ mập, dù em có mập, anh vẫn thích.”
“Anh mới mập đó.” Lưu Nghĩa trừng mắt nhìn.
Vũ Ngọc Bình liền vạch áo lên để chứng minh mình không mập:” em xem, anh có cơ bụng!”
Lưu Nghĩa cuối cùng không chịu được, phá lên cười:” nói như là người khác không có cơ bụng vậy đó!”
Vũ Ngọc Bình tràn đầy hy vọng nhìn Lưu Nghĩa:” vậy em vạch áo lên anh xem xem!”
Khuôn mặt đang cười của Lưu Nghĩa cứng lại, lặng lẽ cầm cái đĩa trước mặt bỏ đi!
Nhìn thấy cảnh Lưu Nghĩa tức giận như vậy, Vũ Ngọc Bình uất ức nói:” anh chỉ là nhìn cơ bụng của em, cũng không có nói nhìn ngực của em!
Lưu Nghĩa quay đầu lườm Vũ Ngọc Bình, Vũ Ngọc Bình lập tức ngậm miệng không nói, lặng lẽ tự mình đi nhà vệ sinh.
Haiz, tìm một người vợ nóng tính, thì lúc nào cũng phải đi tắm!
Trong khi ở đây có hai cặp đang vui vẻ ngọt ngào, thì có người e rằng không vui!
Từ sau khi Sùng Minh bỏ đi, Phương Mạn Luân cả người đều toát lên sự u ám.
À không, là dấu hiệu sắp có bão lớn.
Cả người u ám đáng sợ.
Đám trợ lí và vệ sĩ, không dám động đến.
Sợ rằng sẽ trở thành nơi trút giận cho Phương Mạn Luân.
Chính ngay lúc này, người đám phán với Vũ Ngọc Bình cuối cùng cũng lên tiếng:” Phương tổng, Vũ Ngọc Bình thừa nhận, đại tiểu thư hiện giờ đang ở địa bàn của hắn. Nhưng, Vũ Ngọc Bình không có thừa nhận cậu ta có quan hệ với đại tiểu thư.”
“Hừ!” ánh mắt của Phương Mạn Luân càng trở nên u ám:”đi nói với Phương Khanh Hân. Việc lần này nó làm, tôi không hài lòng. Một là sống không bằng chết, hai là trực tiếp chết đi, cho nó tự chọn.”
Đối phương trả lời:” đại tiểu thư cũng có gọi điện tới.”
“Nói gì?” Phương Mạn Luân cử động cổ tay, đây là điềm báo giận dữ của hắn. Những người xung quanh đều run sợ.
“Đại tiểu thư nói, cô ấy có thể gả cho Vũ Ngọc Bình, từ đó giám sát động tĩnh của Hà Nhật Dương. Sau này sẽ báo cáo tình hình của Hà Nhật Dương cho chúng ta.” Đối phương run sợ trả lời.
“ha ha ha.” Phương Mạn Luân kẽ cười:” chỉ là một nước cờ chết, nó thực sự nghĩ mình là gì chứ? Bắt nó lại, trực tiếp mang đi!”
“Dạ, vậy còn bên phía Vũ Ngọc Bình thì sao” đối phương run giọng trả lời.
Vũ Ngọc Bình tạm thời không có thời gian quan tâm tới nó đâu. Trực tiếp xông vào bắt người, nếu như Vũ Ngọc Bình có hỏi thì nói hắn đến tìm ta!” hôm nay sự kiên nhẫn của Phương Mạn Luân thật sự là đã dùng triệt để rồi!
Sau khi Sùng Minh nói với Phương Mạn Luân, Hà Nhật Dương sớm đã đến gặp anh ta bàn chuyện hợp tác rồi, Phương Mạn Luân suýt chút nữa không thể giữ được phong độ ngay tại chỗ rồi!
Hà Nhật Dương hết lần này đến lần khác nẫng tay trên.
每次都是动辄千亿的案子。
Mỗi lần đều là dự án ngàn tỷ.
Như vậy làm sao hắn ta có thể đàm phán được?
Bây giờ, Phương Khanh Hân muốn dựa vào Vũ Ngọc Bình, trốn tránh sự khống chế của hắn sao?
hahahaha
Đừng có mơ!
Vốn dĩ Phương Mạn Luân vẫn chưa muốn đuổi cùng giết tận, nhưng bị Hà Nhật Dương khiêu khích, Phương Mạn Luân trực tiếp hạ lệnh cuối cùng, chuẩn bị hủy hoại triệt để Phương Khanh Hân.
Giấc ngủ này Tống Thanh thấy rất thoải mái, đúng lúc mở mắt, đã là một bầu trời đầy sao!
Tống Thanh dụi mắt ngồi dậy:” a, em ngủ bao lâu rồi?”
“Vừa tròn bảy tiếng đồng hồ.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng trả lời.
Tống Thanh như thể giật mình, lập tức ngồi dậy, ngơ người nhìn xung quanh, mới hoàn hồn, nhớ lại hồi chiều mình đã ở trong phòng Hà Nhật Dương đọc sách.
Không ngờ lại ngủ quên!
“Anh tưởng em muốn ngủ hoài chứ.” Hà Nhật Dương hài hước nói:” như vậy, anh sẽ cùng em sống đến răng long đầu bạc.”
Tống Thanh liền đỏ mặt, nói:” thật ngại quá, đã ngủ lâu như vậy, anh ở đây đợi rất lâu rồi sao? anh đã ăn cơm chưa?”
Hà Nhật Dương đứng lên, giúp Tống Thanh sửa lại quần áo, nói:” đói thì không đói, chỉ là cảm thấy ánh sao đẹp như vậy, không ra ngoài tản bộ, thật sự cảm thấy hơi tiếc. Em đồng ý cùng anh ra ngoài tản bộ không?”
Tống Thanh đỏ mặt gật đầu.
Hà Nhật Dương mỉm cười, nắm tay cô cùng đi ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom