• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (165 Viewers)

  • Chap-405

CHƯƠNG 405:




Hà Nhật Dương bế Tống Thanh quay về!
Tin tức này dường như có đôi cánh rất dài, nó đã bay khắp cả trang viên Cảnh Hoa chỉ trong chớp mắt.
Lý Hạ vui vẻ đi tìm Lý Xuân: “Lý Xuân, cậu nói xem có phải tổng giám đốc đã làm nên chuyện rồi không! Trời ơi, anh của tôi lợi hại thật! Chỉ mới vài ngày thôi mà, đây chính là làm lại từ đầu mà tốt hơn phải không?”
Lý Xuân bình tĩnh tưới nước cho hoa, hắn trả lời: “Hình như chỉ là hiểu lầm thôi. Các cậu nghĩ nhiều rồi. Tống giám đốc muốn ở bên cạnh thiếu phu nhân thì vẫn còn cần phải vượt qua nhiều khó khăn. Những vấn đề còn sót lại trước đây vẫn cần được giải quyết.”
“Vẫn chưa ở bên nhau được à! Đã bế về rồi mà!” Khuôn mặt Lý Hạ hiện lên vẻ thất vọng.
Lý Xuân bình tĩnh nói: “Đừng vội, đây là một dấu hiệu tốt. Sau này còn có nhiều trò hay để xem mà!”
Sau khi Hà Nhật Dương bế Tống Thanh trở về trang viên Cảnh Hoa, hắn đi thẳng vào phòng ngủ của mình sau đó ném Tống Thanh vào trong bồn tắm.
Sau khi Tống Thanh tắm xong đi ra, đột nhiên có một cốc trà gừng lớn được đặt sẵn bên ngoài.
Nhân lúc trà còn nóng, cô cầm lên uống ực, khí lạnh khắp toàn thân đều được xua đi sạch sẽ.
Cô giúp việc cười hì hì đi đến giúp Tống Thanh thay quần áo, cô ta nói: “Cốc trà gừng này là do tổng giám đốc đặc biệt dặn chúng tôi pha cho cô, chỉ cần uống vào thì cơ thể sẽ không sao nữa, nó sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh con sau này đâu ạ!”
Tống Thanh lúng túng.
Cái gì mà sinh con chứ!
Những lời này có ý gì vậy?
Sau khi thay quần áo xong, Tống Thanh đi tìm Hà Nhật Dương để cảm ơn.
Hà Nhật Dương đang ngồi múa bút thành văn trong phòng đọc sách, Tống Thanh đứng ở cửa, cô hơi do dự không biết có nên đi vào làm phiền hắn không.
Thật không ngờ Hà Nhật Dương không ngẩng đầu lên mà cũng biết cô đến, hắn nói: “Vào đi. Nhà tôi không thiếu thần giữ cửa đâu.”
Tống Thanh đỏ mặt chậm rãi bước vào.
Khi nãy xảy ra chuyện xấu hổ như thế, sau này sống chung kiểu gì đây?
“Tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ không như thế nữa.” Tống Thanh đứng đó như một cô học trò nhỏ.
Lúc Tiểu Duệ và Tiểu Hòa gây chuyện, chúng cũng đứng trước mặt Tống Thanh nhận sai như vậy!
Bây giờ Tống Thanh có thể hiểu được tâm trạng của Tiểu Duệ và Tiểu Hòa lúc đó rồi.
Chậc chậc chậc sao lại đen đủi như vậy nhỉ?
Khó khăn lắm mới lén lút đi tắm suối nước nóng một lát, bị phát hiện thì thôi, lại còn xảy ra chuyện xấu hổ như thế nữa chứ!
Có cần phải mất mặt như thế không?
Khóe miệng Hà Nhật Dương nhếch lên: “Coi như cô còn biết sai.”
Giọng nói vừa ngừng thì đôi mắt phượng liền nhếch lên, khóe mắt hiện lên ý cười thản nhiên: “Nếu cô đã thích suối nước nóng đó như vậy, sau này cô có thể thường xuyên đến đó ngâm mình để giảm bớt áp lực.”
“Hả?” Tống Thanh hơi mơ màng.
Hắn vẫn cho phép cô đến đó ư?
Thôi đi, cô đâu thể mặt dày đến đó nữa chứ!
“Bữa tối đang được chuẩn bị, tối này cô muốn ăn gì?” Hà Nhật Dương thẳng thừng đổi chủ đề, hắn hỏi về chuyện bữa tối.
Hình như, hắn thích ăn cơm cùng với cô.
Trưa nay, bởi cùng ăn cơm nên tâm trạng hắn rất tốt, hắn đã ăn thêm một bát cơm.
Tối nay, nếu cô đã đến đây rồi thì đương nhiên phải cùng nhau ăn cơm chứ!
Tống Thanh vội vàng khoát tay mà nói: “Không cần đâu, không cần đâu, tôi về nhà ăn cơm cũng được. Tiểu Nghĩa.”
Không đợi Tống Thanh nói hết câu thì điện thoại đã kêu lên, Tống Thanh nhận điện thoại một cách đầy áy náy: “Tiểu Nghĩa. Cái gì? Cậu phải ra ngoài à? Cậu không ăn cơm ở nhà ư? Để tớ ăn một mình à? Này, cậu muốn đi đâu? Đi gặp Vũ Ngọc Bình ư? À. Được rồi. Vậy thì cậu cẩn thận một chút nhé!”
Cúp điện thoại xong, Hà Nhật Dương như cười như không nhìn Tống Thanh, hắn nói: “Tôi nhớ trong nhà bếp ở bên biệt thự của cô không có gì để ăn đâu. Cô định ăn hết vườn hoa của tôi à?”
Khuôn mặt Tống Thanh đột nhiên đỏ bừng lên.
“Nếu như Lưu Nghĩa cũng ra ngoài thì cô ở lại đây ăn cơm đi.” Hà Nhật Dương tiếp tục cúi đầu giải quyết công việc, sau khi bận bịu một hồi, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Tống Thanh vẫn đang đứng đó, khóe miệng hắn chợt nhếch lên, hắn nỏi: “Bên kia có giá sách, cô thích sách gì thì cứ lấy đọc đi.”
“Ừm.” Tống Thanh đến bên giá sách một cách cứng nhắc, cô tiện tay rút một quyển rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh mở ra đọc.
Đọc được khoảng mất phút thì bỗng nhiên Tống Thanh ngồi thẳng người dậy.
Hả? Tình huống này không hợp lý lắm!
Sao hình thức sống chung của cô và Hà Nhật Dương nhìn giống vợ chồng thế nhỉ?
Vừa nghĩ đến cụm từ kia, gò má Tống Thanh lập tức nóng rần lên.
Lúc Hà Nhật Dương và Tống Thanh ở bên nhau một cách hài hòa kỳ lạ thì Lưu Nghĩa lại ra ngoài gặp Vũ Ngọc Bình.
“Rốt cuộc thì bọn em sống ở đâu? Vì sao người ở bên kia nói với anh là bọn em vẫn chưa qua đó?” Vũ Ngọc Bình nhìn thấy Lưu Nghĩa thì không nhịn được mà phàn nàn: “Đó là căn nhà anh chuẩn bị riêng cho em! Vậy mà em lại lãng phí tấm lòng của anh như thế!”
Lưu Nghĩa ôm lấy cánh tay, cô nhìn Vũ Ngọc Bình rồi nói: “Này, Vũ Ngọc Bình, anh có cần phải dùng cái giọng điệu oán phụ như thế không? Giữa chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, anh có thể dùng được cái giọng điệu đó ư?”
“Anh sẽ không đối xử tốt với bạn bè bình thường như thế!” Vũ Ngọc Bình hừ một tiếng.
Lưu Nghĩa nhíu mày.
Cô nhớ rõ rằng, cái hôm đến công viên để tập thể dục đó, Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân đã gặp nhau.
Hơn nữa, từ nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ thì có thể nhận ra rằng hai người họ vẫn chưa cắt đứt hết tình cảm.
Chính từ lúc đó mà cô đã duy trì một khoảng cách an toàn nhất định đối với Vũ Ngọc Bình, rất ít khi cô nhận thứ gì từ hắn.
Nếu như lần này không phải vì Thanh Thanh thì cô cũng không muốn nhận.
Đứng ở góc độ bạn bè mới là khoảng cách an toàn nhất.
Thế nhưng tình trạng mấy năm nay của Vũ Ngọc Bình hình như càng ngày càng không hợp lý, giọng điệu nói chuyện cũng ngày càng kỳ lạ.
Quả nhiên, lúc Vũ Ngọc Bình nghe thấy Lưu Nghĩa nói rằng hai người họ chỉ là bạn bè bình thường thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Ở trong mắt em, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?” Vũ Ngọc Bình chăm chú nhìn Lưu Nghĩa: “Chúng ta đã quen nhau nhiều năm như thế mà em vẫn cảm thấy chúng ta chỉ là bạn bè đơn giản như vậy thôi à?”
“Không phải ư?” Lưu Nghĩa cười thoải mái: “Chẳng lẽ là người yêu à?”
“Tại sao không thể là người yêu chứ?” Vũ Ngọc Bình thốt lên.
Nhẫn nhịn bốn năm rồi, cuối cùng thì hắn cũng có thể nói ra!
Sau khi hắn buột miệng nói ra câu này thì cả hai người đều cảm thấy sững sờ.
Lưu Nghĩa nhanh chóng nháy mắt mấy lần, cô xoay người lại rồi nói: “Trò đùa này chẳng thú vị gì cả.”
Vũ Ngọc Bình lấy hết dũng khí, hắn lập tức bước đến trước mặt Lưu Nghĩa, lúc này đôi mắt đào hoa đa tình kia trở nên nghiêm túc vô cùng: “Nếu như anh nói đây không phải là một trò đùa thì sao?”
Lưu Nghĩa nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt cô đột nhiên hoảng loạn: “Anh nói bậy bạ gì thế! Chúng ta sao có thể chứ? Không phải anh có người con gái mà mình thích rồi ư? Cần gì phải trêu chọc tôi nữa?”
“Người con gái mà anh thích chính là em!” Vũ Ngọc Bình trả lời: “Rốt cuộc thì anh phải làm gì thì em mới chịu tin? Mấy năm nay, em đi thi đấu ở đâu, anh đều theo em đến đó, chẳng nhẽ em vẫn chưa hiểu ý tứ của anh à?”
“Tôi” Ánh mắt Lưu Nghĩa trốn tránh: “Những lần đó đều không phải là trùng hợp à? Không phải đúng lúc anh đến những thành phố đó để làm ăn à?”
“Một lần có thể là trùng hợp, hai lần cũng có thể là trùng hợp. Nhưng tám lần mười lần thì còn có thể là trùng hợp không?” Vũ Ngọc Bình hỏi lại.
Lưu Nghĩa lập tức nín lặng.
Vũ Ngọc Bình thở dài một tiếng rồi nói: “Đây đều là báo ứng! Trước đây anh chời bời quá nhiều nên bây giờ mới gặp phải báo ứng. Anh cũng không biết vì sao lại thích em. Bốn năm trước, cứ mỗi lần gặp nhau là chúng ta lại tranh cãi, không ai chịu nhường ai. Nhưng mà, duyên phận lại kỳ diệu đến thế. Cãi nhau với em mãi cuối cũng anh cũng không muốn cãi nữa. Anh muốn ngày nào cũng được nhìn thấy em, anh muốn em đứng bên cạnh anh cùng anh tươi cười nhìn gió mây. Bỗng nhiên anh hiểu ra rằng vì sao Nhật Dương lại yêu Thanh Thanh đến thế, anh từng xối nước lên đầu để bình tĩnh lại.”
“Nhưng chúng ta không hợp nhau.” Lưu Nghĩa hoảng loạn trốn tránh Vũ Ngọc Bình.
Hắn bày tỏ quá đột ngột!
Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Chưa thử thì làm sao em biết không hợp chứ?” Vũ Ngọc Bình vội vàng nói: “Cũng lắm sau này sống cùng với nhau, anh nằm dưới em nằm trên là được chứ gì?”
Lưu Nghĩa không nhịn được mà cười phụt ra một tiếng.
Thấy Lưu Nghĩa nở nụ cười, Vũ Ngọc Bình kéo tay Lưu Nghĩa ăn vạ: “Em cười rồi, anh coi như em đã đồng ý rồi nhé.”
Lưu Nghĩa đẩy tay Vũ Ngọc Bình ra, cô nói: “Tôi chưa đồng ý gì với anh hết. Vũ Ngọc Bình, anh kích động quá rồi. Anh nghĩ cho kỹ lại rồi hẵng nói. Vả lại anh cũng thấy tình hình của tôi như thế nào rồi đó. Tôi thích quyền anh, tôi thích cải trang thành đàn ông, tôi thích toàn bộ những thứ của đàn ông. Tôi không dịu dàng, hiền lành, độ lượng, đoan trang và xinh đẹp như Thanh Thanh. Cô ấy thích hợp với nhà giàu có, cô ấy có thể làm tốt vai trò người chủ nhân của một gia đình. Nhưng tôi thì khác, chí hướng của tôi không phải là gả vào một gia đình giàu có, mà là lấy được chiếc đai vàng trên võ đài. Vũ gia không phải là một gia đình vô danh, họ có thể chấp nhận một người con dâu như tôi sao? Vì vậy, anh đừng ngốc nghếch như thế nữa. Tôi không thích hợp đâu.”
Nghe thấy Lưu Nghĩa nói như vậy nhưng Vũ Ngọc Bình vẫn cố chấp: “Anh có thể làm được! Em muốn làm gì thì cứ làm. Gia tộc không cần em phải quản lý, có mẹ anh rồi! Sau này còn có con trai, con gái chúng ta quản lý, em chỉ cần làm những việc mà mình thích là được rồi!”
Lưu Nghĩa vẫn lắc đầu: “Anh nên hỏi ý kiến của cả nhà trước đi.”
“Có phải là chỉ cần gia đình anh đồng ý thì em sẽ bằng lòng ở bên cạnh anh không?” Vũ Ngọc Bình nhìn Lưu Nghĩa bằng ánh mắt mong chờ.
“Để sau hẵng nói.” Lưu Nghĩa than nhẹ một tiếng: “Thấy tình cảnh của Hà Nhật Dương bây giờ, tôi thấy rất buồn cho họ. Lúc đó họ yêu thương nhau như vậy, không có mấy ai có thể yêu nhau thắm thiết như họ. Nhưng kết quả thì sao? Họ đều đã mất hết ký ức, quên hết mọi chuyện đã xảy ra, vợ chồng gặp lại nhau mà không nhận ra nhau, nhìn thấy cảnh này, tôi đau lòng thay cho Thanh Thanh. Quên đi người mình yêu thương nhất là loại giày vò, trừng phạt mà mấy ai có thể chịu đựng được chứ?”
“Em không thể vì tình yêu của họ gặp phải trở ngại mà không tin tưởng anh như thế được!” Vũ Ngọc Bình tiếp tục cố gắng: “Có lẽ chúng ta sẽ không gặp trắc trở như vậy đâu!”
Lưu Nghĩa mỉm cười lắc đầu.
Tình yêu của bất cứ ai cũng không thể thuận buồm xuôi gió được.
Chỉ là khó khăn lớn hay nhỏ, nhiều hay ít mà thôi.
Lưu Nghĩa không dám khẳng định cô sẽ có được dũng khí vì tình yêu mà trả giá tất cả giống như Thanh Thanh.
Cô không thể chắc chắn mình sẽ có được sự quyết tâm này.
Nếu như đã không thể chắc chắn thì cũng không nên cho Vũ Ngọc Bình hy vọng.
“Xin lỗi, Ngọc Bình.” Lưu Nghĩa cúi đầu nói: “Tôi vẫn không thể đồng ý với anh được. Chúng ta cần phải tỉnh táo một chút. Mấy ngày này tôi sẽ ở trong biệt thự bên cạnh tranh viên Cảnh Hoa cùng với Thanh Thanh, tôi sẽ không đến nhà anh đâu. Anh cũng nên suy nghĩ thật kỹ về tình cảm của mình, đừng làm lỡ dở bản thân.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom