• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (87 Viewers)

  • Chap-400

CHƯƠNG 400:




Chẳng lẽ là do bị hai đứa nó thôi miên mà ra?
Khoan đã khoan đã!
Mình là người thành niên cơ.
Không được làm những trò trẻ con như vậy!
Hà Nhật Dương sau khi chở Tống Thanh bay quanh một vòng theo bản đồ thì dần dần hạ cánh xuống đất.
“Nếu như ngoài đời cũng có thể chiêm ngưỡng được những cảnh đẹp như vậy thì hay biết mấy.” Tống Thanh có chút cảm xúc nói: “Trò chơi này sao chép giống y như thật. Nghe nói thành thị này đều được thông qua giấy chứng nhận khoa học, tỷ lệ mô phỏng 1:1.”
Hà Nhật Dương gật đầu bảo: “Đúng vậy, đây là một trò chơi có độ sao chép rất cao trong những game tôi chơi qua. Sự trải nghiệm không tệ.”
Tống Thanh nhìn vào thời gian bảo: “Xin lỗi, tôi có lẽ cần đăng ra. Thời gian không sớm rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Đôi mắt Hà Nhật Dương rủ xuống, miệng nở nụ cười: “Được, chúc ngủ ngon.”
Tống Thanh gật gật đầu và đăng ra khỏi trò chơi.
Sau khi nhìn thấy avatar của cô ấy trong giao diện bạn bè trở nên màu xám, Hà Nhật Dương cũng thoát ra trò chơi.
Sau khi Tống Thanh đăng ra khỏi game, đôi tay ôm vào mặt, mặt mũi không thể nào tin nổi.
Mình đã gần hai mươi bảy tuổi, không ngờ hôm nay lại vì hai người đàn ông mà mặt đỏ.
Một người là Hà Nhật Dương gã yêu nghiệt siêu cấp, một người lại là người đàn ông trong trò chơi game nãy.
Không biết khi hai người đó đứng chung với nhau, ai hơn ai đây?
Tống Thanh thay áo xong định chuẩn bị đi nghỉ.
Thế nhưng nằm lên trên giường vẫn không tài nào ngủ được.
Sau khi lắc qua lắc lại cũng ngủ không được, quyết định rời khỏi giường, ra ngoài dạo.
Cơn gió đêm khuya ở bên ngoài có chút lạnh.
Tống Thanh đưa tay vuốt mái tóc dài, nắm chặt quần áo, từ từ bước ra cửa khách sạn.
Nhìn thấy sự náo nhiệt trên phố, nhịn không nổi mà vươn cái vai lên.
Hà Nhật Dương sau khi thoát ra trò chơi, có chút lắc lắc đầu.
Trong một tháng lúc nãy, anh ấy không biết động dây thần kinh nào, lại gửi lời mới cho nữ game thủ đó.
Không ngờ rằng đối phương lại đồng ý.
Trong lúc cô ta nhấn vào nút đồng ý, tận đáy lòng anh ấy kích động tới muốn nhảy nhót.
Tâm trạng này, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trong tiềm thức, anh ấy cũng đã từng vì một cô gái vui mừng nhảy nhót như giờ.
Nhưng anh ấy lại nhận định đây là chuyện không có thể xảy ra.
Hà Nhật Dương tôi sao lại vì một phụ nữ hân hoan nhảy nhót được?
Nhưng hiện giờ cái cảm giác này thật sự rất là quen thuộc.
Ôm lấy cô ấy tung hoành khắp nơi.
Dù anh ấy biết đây một trò chơi ảo, nhưng vẫn rất muốn biết vị nữ game thủ này có giống như trong game không, tính tình đoan trang hiền thục.
Thậm chí, anh ấy có một ý nghĩ trong đầu, cần đi điều tra thử nữ game thủ này.
Nhưng mà, trong phút cuối, anh ta đã kịp thời bỏ suy nghĩ đó.
Game là game, đời là đời.
Không được để hai thứ đó trộn lẫn với nhau.
Sau khi tâm trạng mê muội đã trôi đi, Hà Nhật Dương quyết định ra ngoài đi dạo một chút, hít một chút gió để khuây khỏa.
Không ngờ tới anh ta mới bước ra thì thấy được seven cũng mới ra khỏi phòng.
Á? Có cần hợp ý vậy không?
Hà Nhật Dương sau khi chở Tống Thanh về khách sạn, thì không có trở về Cảnh hòa Trang Viên, mà ngủ tại căn phòng của khách sạn.
Anh ta chỉ tổng kết rằng đó là ma xui quỷ khiến.
Sau khi anh ta vào phòng, mới nhận ra rằng anh ấy đang làm gì.
Kệ đi, đã đặt rồi thì ở lại một đêm vậy.
Hà Nhật Dương tự dối lòng mình như vậy.
Bây giờ thấy được Tống Thanh cũng ra ngoài, Ha Nhật Dương trong lòng chấn động, liền theo bước chân của Tống Thanh.
Năng lực phản trinh thám của Tống Thanh đúng là kém cỏi, Hạ Nhật đi theo cô ấy lâu như vậy, cũng không có phát hiện gì.
Tống Thanh đi một hồi, hít hít gió lạnh, mau chóng trở nên thanh thản.
Cuộc đời như trò chơi, đừng có đưa trò chơi chi phối cuộc đời của mình chứ.
Tống Thanh đã quyết định, từ nay sau khi chơi online cũng phải duy trì một khoảng cách nhất định với Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng.
Đi được một hồi lâu, Tống Thanh có chút mệt mỏi.
Vừa đúng lúc trên đường có một tiệm bán thức ăn khuya kinh doanh hai mươi bốn giờ, Tống Thanh vuốt vuốt bụng mình, Á, đói bụng quá!
Cô ấy nhớ lại rằng hôm nay ở buổi tiệc không có ăn được miếng gì!
Đều tại Hà Nhật Dương hết!
Tống Thanh đẩy cửa bước vào, nhìn xung quanh cửa tiệm, ngay tức thì thấy được một vị trí không có người ngồi, sải bước đi tới đó.
Nhưng chưa đợi kịp cô ấy ngồi xuống, có một bóng người chớp qua và ngồi ngay đó.
Tống Thanh định thần nhìn kỹ, liền ngơ người.
Hà Nhật Dương?
Sao anh ta lại ở đây?
Đường đường một tổng tài đế quốc như anh ta, sao lại đến chỗ này dùng bữa?
Lý Xuân Lý Hạ từ xa thấy được, liền có chút bối rối.
Về việc tổng tài cướp chỗ của Thiếu phu nhân, hai trợ lý chúng tôi đểu bày tỏ chúng tôi không thể nào giúp được!
Hà Nhật Dương chiếm đi vị trí ghế trống cuối cùng, Tống Thanh chỉ có hai cách lựa chọn, một là ngồi chung bàn với Hà Nhật Dương, hoặc là quay người rời đi.
Thế nhưng Tống Thanh thật sự rất đói bụng, bụng đang kêu trống lên.
Lại gặp lúc nãy mùi thơm của thức ăn lại bay thoang thoảng qua, Tống Thanh quyết định vì bao tử của mình mà cúi đầu!
“À, Hà tổng, tôi có thể ngồi chung với anh được không?” Tống Thanh lo lắng bất an hỏi.
Hà Nhật Dương nhếch lông mày liền bảo: “Được.”
“Cám ơn anh.” Tống Thanh thở phào ra và ngồi ngay đối diện với Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương mới ngồi xuống, thì toàn bộ đàn ông trong tiệm thức ăn khuya đều ngồi yên không được.
Một người đàn ông có nhan sắc tuyệt trần như vậy, đã đè ép hết tất cả những động vật giống đực trong cửa tiệm bao gồm cả con ruồi trống đều cảm thấy hổ thẹn!
Ngay sau đó, không cần đợi Lý Xuân và Lý Hạ dọn dẹp, chỉ cần dựa vào khí chất hùng vĩ của Hà Nhật Dương, đã khiến trong tiệm ăn không còn một bóng ai.
Lý Xuân trực tiếp đưa cho chủ tiệm ăn một tập tiền mặt, nói: “Tối nay, chúng tôi bao hết cửa tiệm.”
Chủ tiệm thức ăn khuya thấy có được nhiều tiền như vậy, toàn người kích động tới run rẩy:”Dạ được dạ được!”
Tống Thanh nhìn thấy tiệm ăn trong chốc lát không một bóng người, liền bèn đứng lên đổi sang ghế ngồi khác.
Hà Nhật Dương liền đoán được ý định Tống Thanh lãnh đạm nói rằng: “Tôi cho cô mượn một nửa vị trí bàn ngồi, cô cũng mời tôi ăn một thứ gì chứ?”
Tống Thanh liền ngơ người: “Á!”
Tống Thanh trong lòng nghĩ: Đầu óc Hà Nhật Dương này không có vấn đề chứ?
Anh ta không phải không ăn thức ăn bên ngoài sao?
Ơ! Đợi chút, sao mình lại biết anh ta không ăn thức ăn bên ngoài?
Mình từ đâu mà biết đến?
A, rối quá đi!
Tống Thanh cảm giác đầu óc mình rất rối ren.
“Không muốn?” Hà Nhật Dương nhếch lông mày nhìn phía Tống Thanh.
“A, không phải! Rất là vinh hạnh.” Tống Thanh mau chóng trả lời.
Không cần đợi Tống Thanh kêu món, Ông chủ tiệm thức ăn khuya đích thân dọn mâm lên, và bày đủ trên bàn.
Tống Thanh ngẩn người bảo:” tôi chưa kêu đồ ăn!”
“Đây là mấy món ăn nổi tiếng trong tiệm, tôi dọn lên cho hai người một chút. Không thích ăn món nào thì đổi món khác! Đừng khách sáo, đừng có khách sáo quá!” Chủ tiệm bữa ăn khuya cười hở răng ra.
Trong một lúc lại kiếm được nhiều tiền vậy!
Sao không vui mừng được?
Tống Thanh rụt rè nhìn Hà Nhật Dương: “Thế, ăn cái này được chứ?”
Hà Nhật Dương gật đầu, quay đầu nhìn về Lý Xuân.
Lý Xuân lập tức đem bộ dụng cụ đồ ăn bằng ngà voi bày ra trước mặt Hà Nhật Dương.
Tống Thanh gần muốn trợn to đôi mắt ra!
Ăn khuya thôi mà còn phải tự mang bộ đồ ăn?
Có cần chảnh chọe vậy không?
Tống Thanh không dám phê phán tác phong Hà Nhật Dương.
Những hành động anh ta làm trong buổi tiệc tối nay đều đã vượt qua thường lý rồi!
Tống Thanh lặng lẽ ăn thức ăn khuya trước mặt, ăn mà không có chút mùi vị gì!
Ngồi dùng bữa chung với một người đàn ông có khí trường lớn như vậy, đúng là tự ngược đãi mình!
Hà Nhật Dương ăn chầm chậm và rất nho nhã.
Cho dù là ăn một món ăn khuya trong cửa tiệm nhỏ, anh ấy cũng có thể ăn theo kiểu quý tộc.
So với sự sang trọng của Hà Nhật Dương, Tống Thanh cảm thấy mình ăn như kiểu cặn bã.
“Nghe nói cô muốn tranh đua với tôi?” Hà Nhật Dương đột ngột mở miệng nói.
“Ặc ặc ặc” Tống Thanh suýt nữa bị thức ăn trong họng làm mắc nghẹn, đưa tay cầm lấy ly nước bên cạnh, ừng ực ừng ực uống vào.
Đợi tới khi Tống Thanh uống hết, thì mới để ý thấy ly mình đang cầm là ly nước của Hà Nhật Dương!
A, ôi má ơi!
Tôi không phải cố ý đâu!
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn phía Hà Nhật Dương bằng ánh mắt vô tội và đáng thương.
Đôi mắt phụng của Hà Nhật Dương lướt qua ly nước trong tay Tống Thanh, vậy mà không có một chút tức giận. Chỉ là nói lờ mờ: “Nếu cô thích ly nước này như vậy, thì tặng cho cô.”
Tống Thanh liền đặt ly nước xuống bàn nói: “Cám ơn, cám ơn!”
Sau khi nói xong, Tống Thanh mới nói tiếp: “Tôi không phải tranh đua với anh. Chỉ là, thị trường trong nước, trên cơ bản hiện nay các thương hiệu sản phẩm phục trang được trực thuộc dưới sự quản lý của tập đoàn Hà thị chiếm gần phần lớn thị trường thành phố cấp một cấp hai. Ngay cả Chanel, Louis Vuitton cũng khó mà vượt qua. Và các thiết kế của đa số chủ yếu về phương đông, nên mới định vị trí thị trường là ở trong nước. Tôi muốn được đứng vững chắc trong nước, tất phải đối đầu với công ty con dưới sự quản lý của tập đoàn Hà thị. Cho nên, tôi không phải nhằm vào anh, mà là, chỉ mong được có một chút lợi ích.”
Hà Nhật Dương nhếch mày lại: “Vậy hả?”
Tống Thanh miễn cưỡng gật đầu.
Nói thẳng ra, ngồi nói chuyện với một đàn ông có nhan sắc tuyệt đỉnh, cảm thấy áp lực rất lớn!
Hà Nhật Dương bảo: “Trong hai năm nay, cái thương hiệu đó đúng là đã chiếm phân nửa lớn thị trường trong nước.”
Đối với Hà Nhật Dương mà nói thì chỉ là một công ty con thôi.
Công ty con của anh ấy có rất nhiều.
Anh ấy căn bản không để ý tới thương hiệu sản phẩm này.
Nếu như không phải Lý Xuân cứ nhắc qua nhắc lại trên lỗ tai anh ấy, anh ấy cũng chẳng thèm nhìn cái báo biểu của công ty con này.
Nhìn thấy được người phụ nữ trước mặt này, nói là muốn cùng với công ty con mình tranh giành.
Há, thật thú vị.
Tống Thanh than thở: “Tôi xem qua báo cáo tỷ lệ % sở hữu thị trường. Bốn năm trước, công ty con của tập đoàn Hà thị, tuy rằng mới đi vào quy mô, nhưng lại có thể cùng với những thương hiệu lớn khác đứng cạnh nhau. Từ mấy năm nay công ty con phát triển rất nhanh, dồn tới nỗi những thương hiệu khác dường như không có năng lực tồn tại.”
Hà Nhật Dương môi vểnh lên: “Thế đã biết lợi hại vậy, mà còn dám vác mặt về, có thể thấy cô rất dũng cảm.”
Tống Thanh cắn chặt môi trả lời: “Tôi đã học thiết kế nhiều năm, đã sáng lập ra thương hiệu sản phẩm của mình. Cũng phải thử thử chứ! Nếu nhưng không thử mà đã nhận thua, thì đời mình chẳng còn ý nghĩa gì.”
Hà Nhật Dương nghe được câu nói này, liền có cảm giác dường như đã từng có ai đó đã nói với mình câu này.
Là ai đây?
Không nhớ rõ lắm.
“Có bao nhiêu lòng tin?” Hà Nhật Dương hỏi.
“Lúc đầu vốn là 70%, bây giờ 10% cũng không tới.” Tống Thanh thành thật trả lời: “Sau khi tôi về nước, mới biết được tỷ lệ sở hữu thị trường của Nhà họ Hà lại nhiều đến kinh khủng. Toàn bộ thành phố cấp một cấp hai đều san đầy. Những chỗ cấp 4 cấp 5, cũng có cửa hàng. Tôi muốn cạnh tranh, rất là khó.”
“Cũng coi như cô biết điều.”Hà Nhật Dương nhìn liếc qua Tống Thanh: “Thế cô không dự định bỏ cuộc?”
Tống Thanh cắn răng nói: “Tôi cũng đã về nước, cho dù biết rõ sẽ thua, cũng phải liều một phen. Chết cũng phải chết oanh liệt! Da ngựa bọc thây!”
Hà Nhật Dương miệng nở ra một nụ cười nhẹ: “Như vậy đi, tôi cho cô một cơ hội. Nếu như cô làm tôi cảm động, tôi sẽ cho cho phép tiến vào thị trường trong nước.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom