Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-392
CHƯƠNG 392:
Bác sĩ nói: “Người sản phụ này là do ông Phương đưa tới, các người đừng nói lung tung.”
Mấy người đó đều không dám lên tiếng.
Bệnh viện này có cổ phần của Phương Mạn Luân.
Tự bàn luận chuyện riêng của các cổ đông lớn, rất nguy hiểm.
Mấy người họ từ khi sản phụ này được đưa đến đây, thì phụ trách cả quá tình kiểm tra và chăm sóc cô ấy.
Cho nên, Tống Thanh sinh nở thật ra cũng rất nhanh.
Sau khi trong phòng sinh kéo dài suốt hai tiếng, một tiếng khóc vang lên, bay tận trời cao.
Bên ngoài phòng sinh người nhà họ Tống đều nghe rõ ràng.
“Sinh rồi sinh rồi, cuối cùng cũng sinh rồi!”người nhà họ Tống đều mừng tới phát khóc.
Tống Tử Dao thì một vẻ lo lắng: “Còn một đứa nữa!”
Mọi người liền bình tĩnh, dựng thẳng tai lên nghe với vẻ mong chờ.
Lại mấy phút sau, lại một tràng tiếng khóc vang lên.
Chỉ là tiếng khóc này nhỏ hơn tiếng vừa rồi.
Bạ cụ Tống liền nói: “Đứa đầu tiên nhất định là con trai! Năm đó khi anh hai các con chào đời, chính là khóc lớn như thế! Khi Tử Dao chào đời, khóc rất khập khiểng!”
Mọi người đều cười.
Tống Tử Dao lau đi nước mắt, nói: “Mẹ thật là. Không cần biết như thế nào, đều có thể nói đến trên người bọn con!”
Cậu hai cười nói: “Đây là chuyện tốt! Thanh Thanh rất giói, lần này sinh một lần là một cặp. Nhà họ Tống chúng ta lần đầu sinh song sinh đấy!”
Mọi người đều phụ họa theo: “Đúng thế đúng thế, đây gọi là mở cửa gặp vận may! Sau này, hai đứa nhỏ đều có phước cả!”
Vưu Tâm Nguyệt đứng trước cửa bệnh viện rất lâu.
Cô ấy đưa chiếc thùng cho y tá: “Phiền cô giúp tôi đưa cái này cho sản phụ tên Tống Thanh. Cô ấy là con dâu của tôi.”
Y tá hiếu kỳ hỏi: “Thế tại sao bà không tự vào đưa cho cô ấy?”
“Tôi không có mặt mũi gặp cô ấy.” Vưu Tâm Nguyệt cười khổ, đặt chiếc thùng xuống, quay người bỏ đi.
Thân là bà nội hai đứa trẻ, bà ấy lại không có mặt mũi đi nhìn hai đứa nó.
Mấy hôm trước, sau khi Trình Thiên Cát hoàn thành nhiệm vụ trở về, cho bà ấy xem một món đồ.
Đó chính là đoạn quay phim mà Thôi Nguyệt Lam đi quán rượu bị người ta xúc phạm.
Thôi Nguyệt Lam rõ ràng là tự tìm cái chết tự đi quán rượu bị người ta hãm hại, lại giá họa lên đầu Tống Thanh.
Cũng chính vì lần hãm hại này, Thôi Nguyệt Lam mới có thai, lại nói với Vưu Tâm Nguyệt đứa con này là của Hà Nhật Khang.
Từng chuyện từng chuyện một.
Một lần rồi lại một lần nói dối, thật sự gây sốc với Vưu Tâm Nguyệt.
Mặc dù Thôi Nguyệt Lam đã chết trong địa cung, Vưu Tâm Nguyệt vẫn không kiềm được mà hận Thôi Nguyệt Lam!
Nếu không phải cô ấy, cục diện bây giờ sẽ không trở nên như thế này!
Đều là do cô ấy, hại tất cả mọi người!
Nếu như không phải Thôi Nguyệt Lam, Hà Nhật Dương sẽ không trở nên nhưu bây giờ!
Nếu như không phải Thôi Nguyệt Lam, thì bà ấy có thể đường đường chính chính đi gặp cháu trai cháu gái mình rồi!
Nếu như không phải Thôi Nguyệt Lam, thì bà ấy bây giờ vẫn là phu nhân Nhà họ Hà, có thể cùng chồng về nhà!
Thế nhưng, bây giờ, mọi thứ đều bị hủy cả.
Hết rồi.
Trình Thiên Cát nhìn Vưu Tâm Nguyệt, than nhẹ một tiếng: “Vưu tỷ, lúc trước em đã khuyên chị rồi, Tống Thanh so với Thôi Nguyệt Lam tốt gấp mấy lần, là đứa con dâu lý tưởng. Chị lại cứ một mực làm theo ý mình.”
Vưu Tâm Nguyệt liền che lại mặt.
“Lúc đó em theo dõi Thôi Nguyệt Lam, vốn dĩ là muốn làm chút việc. Không ngờ, có người ra tay trước cả em, cho nên em mới bắt được tại trận. Vốn dĩ tính chờ sau khi trở về, em sẽ đưa nó cho chị. Không ngờ rằng, vẫn là trễ một bước.” Ánh mắt Trình Thiên Cát tối lại: “Bây giờ đi tới nước này, em cũng có lỗi. Nếu như lúc đó em sớm nói với chị, có lẽ, vẫn còn kịp.”
Vưu Tâm Nguyệt với vẻ bị đả kích lớn, nói: “Không, chuyện này không liên quan đến cậu. Cậu đã nhắc nhở tôi. Chỉ là tôi lúc đó, cái gì cũng không nghe lọt. Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi thiếu chút giết chết cả cháu trai và cháu gái của mình. Nhật Dương bây giờ bên cạnh một người phụ nữ cũng không có, nếu như không có hai đứa con của Tống Thanh, chỉ sợ Nhật Dương cả đời này cũng không có người nối dõi. Đều là lỗi của tôi! Họ rõ ràng vui vẻ thế kia, tôi lại...”
Trình Thiên Cát nhíu mày nói: “Còn nữa, Vưu tỷ, người giết Lâm Vũ Tường năm đó không phải chị, tại sao chị lại ôm hết vào người thế kia? Có cần tôi đi giải thích với Tống Thanh?”
Vưu Tâm Nguyệt lắc đầu nói: “Không cần. Không quan trọng nữa. Cho dù chuyện này giải thích rõ ràng, cũng không có ý nghĩa gì. Tôi đã đào bới mộ phần của Lâm Vũ Tường, chuyện này là không gì biện giải được. Cho dù tôi có quỳ trước mặt cô ấy, cũng không bù đắp gì được.”
Trình Thiên Cát liền cạn lời.
“Huống hồ, cô ấy và Nhật Dương đều như nhau, đều quên mất ký ức một năm nay. Cậu cho dù có xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy cũng không nhớ cậu là ai.” Vưu Tâm Nguyệt dùng sức nhắm lấy mắt, hai dòng lệ rơi xuống, cùng với sự ân hận: “Cứ thế này đi. Nếu kiếp này có cơ hội bù đắp, tôi nhất định sẽ bù đắp cho cô ấy.”
Trình Thiên Cát gật đầu: “Thế cũng tốt, Vưu tỷ, em tiếp tục đi làm nhiệm vụ. Tận dụng thời gian ba năm, để có thể thuận lợi rời khỏi tổ chức. Cho dù Thanh Thanh không nhớ ra em nữa, em vẫn mãi ghi nhớ, trong sinh mạng của em có người từng nói với em rằng, em xứng đáng với cuộc sống tốt hơn.”
Vưu Tâm Nguyệt gật đầu, Trình Thiên Cát lần nữa cứ thế rời khỏi.
Vưu Tâm Nguyệt dựa vào mạng tình báo của mình, nghe ngóng được Tống Thanh đang ở Berlin, Đức.
Bà ấy cũng lén lút đến Berlin.
Nhưng bà ấy không đủ dũng khí để đến gặp Tống Thanh.
Có một lần, khi bà ấy không kịp tránh Tống Thanh, cùng với Tống Thanh đi ngang qua nhau, đúng lúc trong tay Tống Thanh xách túi đồ.
Bà ấy liền tự nhiên muốn qua giúp Tống Thanh một tay.
Tống Thanh thật sự không nhớ bà ấy, nở nụ cười ngọt ngào cám ơn bà ấy.
Nhìn nụ cười không chút hiềm khích của Tống Thanh, khóe mắt Vưu Tâm Nguyệt ẩm ướt.
Nếu như lúc đó, bà ấy không cố chấp như thế.
Thế thì, có phải bây giờ sẽ không phải cục diện như hôm nay?
Đúng thế. Bà ấy lúc đó sao lại để thù hận che đi đôi mắt như thế?
Rõ ràng là đứa con dâu tốt thế kia, bà ấy lúc đó sao lại không biết quý trọng?
Cứ muốn đi đến kết cục xấu nhấtt, mới hối hận những gì mình đã làm.
Đáng tiếc, lần này có hối hận cũng muộn rồi.
Tống Thanh nhìn y tá đưa qua chiếc thùng, không nhịn được hỏi: “Đây là ai đưa tới thế?”
“Bà ấy nói là mẹ chồng cô.” Y tá cũng là người gốc T, dùng tiếng nước T trả lời: “Bà ấy nói không còn mặt mũi gặp cô, cho nên nhờ tôi đưa cho cô.”
Mẹ chồng?
Tống Thanh nghi hoặc nhìn lấy chiếc thuùng, với vẻ không hiểu.
Nếu đã là mẹ chồng của mình, là bà nội của lũ trẻ, tại sao không lên đây?
Mình với bố lũ trẻ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Nhận lấy đi. Không cần biết thế nào, đều là tâm ý của bà ấy.” Tống Thanh nói.
Có lẽ, mình và bố bọn trẻ đã ly hôn rồi, cho nên, mình mới mất đi phần ký ức đó?
Nếu không mà nói, tại sao cả nhà đối với người đàn ông bí ẩn đó, quyết không nói ra chứ?
Bỏ đi.
Hắn ta là ai, không quan trọng nữa.
Mình đem hai đứa con nuôi nấng thành người là được.
Tống Thanh nhìn hai bánh bao nhỏ nằm cạnh mình, nở nụ cười mỉm.
Thời gian ba năm, chỉ một cái búng tai là trôi qua
Tống Thanh ở Berlin cả ba năm trời, cuối cùng hoàn thành học vị thạc sĩ và tiến sĩ.
Lần này, cô ấy đại diện cho thương hiệu dưới tay cô ấy, đến nước T tham cuộc thi quốc tế.
Trong thời gian ba năm nay, Tống Thanh không những xây dựng thương hiệu trang phục của riêng mình, mà còn trở thành nhà thiết kế cao cấp có đặc sắc nhất thời đại.
Hơn nữa giá trị thương hiệu của cô ấy vẫn trên đường đi lên nhanh chóng, cuối cùng năm nay cũng thành công đi lên thị trường, cùng với mấy thương hiệu lớn kia chia thị trường.
Lần cuộc chiến thương hiệu này, sẽ hoàn toàn làm nền tảng cho s.a đại diện bởi Tống Thanh, có thể chiếm lĩnh thị trường người Việt hay không.
Mà nước T chính là chiến trường người Việt lớn nhất.
Cho nên, lần trờ về này của Tống Thanh, đem theo sự quyết tâm và ý chí chiến đấu trở về.
ở nước ngoài ba năm, lần về nước này, trên dưới Nhà họ Tống đều ra sân bay chờ đón.
Vừa xuống máy bay, Tống Duệ và Tống Hà hai bánh bao nhỏ tung tăng theo Tống Thanh chạy ra ngoài: “Bà cố, bà ngoại, ông cậu, bà mợ, các cậu, chúng con về rồi đây!”
“Ây dô ây dô, chạy chậm nào!” Bạ cụ Tống thấy hai nhóc với bộ dạng chạy nghiêng nghiêng ngã ngã, bị dọa đến hồn vía lên mây, vội hối thúc mấy đứa cháu trai đi qua: “Nhanh bế lấy bọn trẻ, đừng để té!”
Tống Ngũ cùng Tống Linh đi qua, bế lấy Tống Duệ và Tống Hà.
Tống Duệ ôm lấy cổ của Tống Ngũ nói: “Cậu năm, Tiểu Duệ nhớ mọi người quá.”
Tống Hà dứt khoát hôn cái chụt lên má Tống Linh: “Con cuối cũng hôn được cậu rồi. Oh yeah!”
Tống Ngũ và Tống Linh với bộ dạng bó tay.
Hai đứa hỗn thế tiểu ma vương này!
Tống Duệ là anh trai, chào đời sớm hơn Tống Hà mấy phút.
Thế là anh hai ngày ngày dẫn em gái chơi khắp trốn, ở trường mẫu giáo phá tới gà bay chó chạy.
Tống Thanh là phụ huynh, không biết bị thầy cô nhắc hết bao nhiêu lần.
Nhưng được cái giáo dục của Đức đối với trẻ em vẫn rất tốt, hơn nữa không vì trẻ em phá phách mà giết chết thiên tính của bọn trẻ.
Do đó, ngoại trừ hai đứa trẻ này phá quá, đều không có bị bắt lỗi hay can thiệp quá nhiều.
Cũng chính vì như thế, hai đứa hỗn thế tiểu ma vương này ngày càng vô pháp vô thiên.
Ngũ quan của Tống Duệ hầu như y như đúc với Hà Nhật Dương, mới mấy tuổi đầu, thì nhan sắc đã đẹp đến thế kia.
Tống Hà có vẻ ngoài khá giống với Tống Thanh, nhưng tuyệt đối là tiểu mỹ nữ với ngũ quan tinh tế.
Sự được yêu thích của hai người, thật sự là quá cao đi.
Bế lấy đứa nhóc, Tống Ngũ nói với Tống Thanh: “Nghe nói lần này em muốn đối đầu với thương hiệu trang phục dưới trướng của tập đoàn tài chính Hà thị?”
Tống Thanh nắm chặt quả đắm nói: “Đúng vậy! Chỉ cần có thể đánh bại thương hiệu kia của tập đoàn tài chính Hà thị, thì em có thể mở chi nhánh tại khu vực nước T này rồi! Nghe nói chủ tịch tập đoàn tài chính Hà thị là một người đàn ông tàn bạo, em thật sự rất lo, không phải là đối thủ của anh ta.”
Nhà họ Tống họ nghe câu nói này, ai nấy đều nhìn lấy nhau, không biết nên nói gì cho tốt.
Không ngờ chia xa hơn ba năm, hai người cuối cùng vẫn gặp lại.
Chẳng lẽ nói, đây chính là nghiệt duyên của hai người?
Dây nhân duyên không cắt đứt nổi?
Tống Linh hỏi Tống Thanh: “Đất nước trên thế giới nhiều như thế, tại sao cứ phải về nước cạnh tranh với tập đoàn tài chính Hà thị? Nhà họ Hà là nhà giàu có nhất đấy.”
“Như thế mới có tính khiêu chiến.” Tống Thanh làm một cái mặt quỷ: “Hơn nữa, mọi người đều ở trong nước, em cũng nhớ nhà mà! Cho nên, dứt khoát quay về! Sao thế? Mọi người không chào đón em về nhà sao!”
Sao lại có thể!
Cả nhà đều trông mòn con mắt chờ em ấy dẫn hai bánh bao nhỏ về nhà đấy!
Bạ cụ Tống ngày ngày cứ nhắc hai đứa cháu chắt của bà, nhắc tới lỗ tai mọi người đều chai sạn cả rồi!
Bác sĩ nói: “Người sản phụ này là do ông Phương đưa tới, các người đừng nói lung tung.”
Mấy người đó đều không dám lên tiếng.
Bệnh viện này có cổ phần của Phương Mạn Luân.
Tự bàn luận chuyện riêng của các cổ đông lớn, rất nguy hiểm.
Mấy người họ từ khi sản phụ này được đưa đến đây, thì phụ trách cả quá tình kiểm tra và chăm sóc cô ấy.
Cho nên, Tống Thanh sinh nở thật ra cũng rất nhanh.
Sau khi trong phòng sinh kéo dài suốt hai tiếng, một tiếng khóc vang lên, bay tận trời cao.
Bên ngoài phòng sinh người nhà họ Tống đều nghe rõ ràng.
“Sinh rồi sinh rồi, cuối cùng cũng sinh rồi!”người nhà họ Tống đều mừng tới phát khóc.
Tống Tử Dao thì một vẻ lo lắng: “Còn một đứa nữa!”
Mọi người liền bình tĩnh, dựng thẳng tai lên nghe với vẻ mong chờ.
Lại mấy phút sau, lại một tràng tiếng khóc vang lên.
Chỉ là tiếng khóc này nhỏ hơn tiếng vừa rồi.
Bạ cụ Tống liền nói: “Đứa đầu tiên nhất định là con trai! Năm đó khi anh hai các con chào đời, chính là khóc lớn như thế! Khi Tử Dao chào đời, khóc rất khập khiểng!”
Mọi người đều cười.
Tống Tử Dao lau đi nước mắt, nói: “Mẹ thật là. Không cần biết như thế nào, đều có thể nói đến trên người bọn con!”
Cậu hai cười nói: “Đây là chuyện tốt! Thanh Thanh rất giói, lần này sinh một lần là một cặp. Nhà họ Tống chúng ta lần đầu sinh song sinh đấy!”
Mọi người đều phụ họa theo: “Đúng thế đúng thế, đây gọi là mở cửa gặp vận may! Sau này, hai đứa nhỏ đều có phước cả!”
Vưu Tâm Nguyệt đứng trước cửa bệnh viện rất lâu.
Cô ấy đưa chiếc thùng cho y tá: “Phiền cô giúp tôi đưa cái này cho sản phụ tên Tống Thanh. Cô ấy là con dâu của tôi.”
Y tá hiếu kỳ hỏi: “Thế tại sao bà không tự vào đưa cho cô ấy?”
“Tôi không có mặt mũi gặp cô ấy.” Vưu Tâm Nguyệt cười khổ, đặt chiếc thùng xuống, quay người bỏ đi.
Thân là bà nội hai đứa trẻ, bà ấy lại không có mặt mũi đi nhìn hai đứa nó.
Mấy hôm trước, sau khi Trình Thiên Cát hoàn thành nhiệm vụ trở về, cho bà ấy xem một món đồ.
Đó chính là đoạn quay phim mà Thôi Nguyệt Lam đi quán rượu bị người ta xúc phạm.
Thôi Nguyệt Lam rõ ràng là tự tìm cái chết tự đi quán rượu bị người ta hãm hại, lại giá họa lên đầu Tống Thanh.
Cũng chính vì lần hãm hại này, Thôi Nguyệt Lam mới có thai, lại nói với Vưu Tâm Nguyệt đứa con này là của Hà Nhật Khang.
Từng chuyện từng chuyện một.
Một lần rồi lại một lần nói dối, thật sự gây sốc với Vưu Tâm Nguyệt.
Mặc dù Thôi Nguyệt Lam đã chết trong địa cung, Vưu Tâm Nguyệt vẫn không kiềm được mà hận Thôi Nguyệt Lam!
Nếu không phải cô ấy, cục diện bây giờ sẽ không trở nên như thế này!
Đều là do cô ấy, hại tất cả mọi người!
Nếu như không phải Thôi Nguyệt Lam, Hà Nhật Dương sẽ không trở nên nhưu bây giờ!
Nếu như không phải Thôi Nguyệt Lam, thì bà ấy có thể đường đường chính chính đi gặp cháu trai cháu gái mình rồi!
Nếu như không phải Thôi Nguyệt Lam, thì bà ấy bây giờ vẫn là phu nhân Nhà họ Hà, có thể cùng chồng về nhà!
Thế nhưng, bây giờ, mọi thứ đều bị hủy cả.
Hết rồi.
Trình Thiên Cát nhìn Vưu Tâm Nguyệt, than nhẹ một tiếng: “Vưu tỷ, lúc trước em đã khuyên chị rồi, Tống Thanh so với Thôi Nguyệt Lam tốt gấp mấy lần, là đứa con dâu lý tưởng. Chị lại cứ một mực làm theo ý mình.”
Vưu Tâm Nguyệt liền che lại mặt.
“Lúc đó em theo dõi Thôi Nguyệt Lam, vốn dĩ là muốn làm chút việc. Không ngờ, có người ra tay trước cả em, cho nên em mới bắt được tại trận. Vốn dĩ tính chờ sau khi trở về, em sẽ đưa nó cho chị. Không ngờ rằng, vẫn là trễ một bước.” Ánh mắt Trình Thiên Cát tối lại: “Bây giờ đi tới nước này, em cũng có lỗi. Nếu như lúc đó em sớm nói với chị, có lẽ, vẫn còn kịp.”
Vưu Tâm Nguyệt với vẻ bị đả kích lớn, nói: “Không, chuyện này không liên quan đến cậu. Cậu đã nhắc nhở tôi. Chỉ là tôi lúc đó, cái gì cũng không nghe lọt. Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi thiếu chút giết chết cả cháu trai và cháu gái của mình. Nhật Dương bây giờ bên cạnh một người phụ nữ cũng không có, nếu như không có hai đứa con của Tống Thanh, chỉ sợ Nhật Dương cả đời này cũng không có người nối dõi. Đều là lỗi của tôi! Họ rõ ràng vui vẻ thế kia, tôi lại...”
Trình Thiên Cát nhíu mày nói: “Còn nữa, Vưu tỷ, người giết Lâm Vũ Tường năm đó không phải chị, tại sao chị lại ôm hết vào người thế kia? Có cần tôi đi giải thích với Tống Thanh?”
Vưu Tâm Nguyệt lắc đầu nói: “Không cần. Không quan trọng nữa. Cho dù chuyện này giải thích rõ ràng, cũng không có ý nghĩa gì. Tôi đã đào bới mộ phần của Lâm Vũ Tường, chuyện này là không gì biện giải được. Cho dù tôi có quỳ trước mặt cô ấy, cũng không bù đắp gì được.”
Trình Thiên Cát liền cạn lời.
“Huống hồ, cô ấy và Nhật Dương đều như nhau, đều quên mất ký ức một năm nay. Cậu cho dù có xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy cũng không nhớ cậu là ai.” Vưu Tâm Nguyệt dùng sức nhắm lấy mắt, hai dòng lệ rơi xuống, cùng với sự ân hận: “Cứ thế này đi. Nếu kiếp này có cơ hội bù đắp, tôi nhất định sẽ bù đắp cho cô ấy.”
Trình Thiên Cát gật đầu: “Thế cũng tốt, Vưu tỷ, em tiếp tục đi làm nhiệm vụ. Tận dụng thời gian ba năm, để có thể thuận lợi rời khỏi tổ chức. Cho dù Thanh Thanh không nhớ ra em nữa, em vẫn mãi ghi nhớ, trong sinh mạng của em có người từng nói với em rằng, em xứng đáng với cuộc sống tốt hơn.”
Vưu Tâm Nguyệt gật đầu, Trình Thiên Cát lần nữa cứ thế rời khỏi.
Vưu Tâm Nguyệt dựa vào mạng tình báo của mình, nghe ngóng được Tống Thanh đang ở Berlin, Đức.
Bà ấy cũng lén lút đến Berlin.
Nhưng bà ấy không đủ dũng khí để đến gặp Tống Thanh.
Có một lần, khi bà ấy không kịp tránh Tống Thanh, cùng với Tống Thanh đi ngang qua nhau, đúng lúc trong tay Tống Thanh xách túi đồ.
Bà ấy liền tự nhiên muốn qua giúp Tống Thanh một tay.
Tống Thanh thật sự không nhớ bà ấy, nở nụ cười ngọt ngào cám ơn bà ấy.
Nhìn nụ cười không chút hiềm khích của Tống Thanh, khóe mắt Vưu Tâm Nguyệt ẩm ướt.
Nếu như lúc đó, bà ấy không cố chấp như thế.
Thế thì, có phải bây giờ sẽ không phải cục diện như hôm nay?
Đúng thế. Bà ấy lúc đó sao lại để thù hận che đi đôi mắt như thế?
Rõ ràng là đứa con dâu tốt thế kia, bà ấy lúc đó sao lại không biết quý trọng?
Cứ muốn đi đến kết cục xấu nhấtt, mới hối hận những gì mình đã làm.
Đáng tiếc, lần này có hối hận cũng muộn rồi.
Tống Thanh nhìn y tá đưa qua chiếc thùng, không nhịn được hỏi: “Đây là ai đưa tới thế?”
“Bà ấy nói là mẹ chồng cô.” Y tá cũng là người gốc T, dùng tiếng nước T trả lời: “Bà ấy nói không còn mặt mũi gặp cô, cho nên nhờ tôi đưa cho cô.”
Mẹ chồng?
Tống Thanh nghi hoặc nhìn lấy chiếc thuùng, với vẻ không hiểu.
Nếu đã là mẹ chồng của mình, là bà nội của lũ trẻ, tại sao không lên đây?
Mình với bố lũ trẻ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Nhận lấy đi. Không cần biết thế nào, đều là tâm ý của bà ấy.” Tống Thanh nói.
Có lẽ, mình và bố bọn trẻ đã ly hôn rồi, cho nên, mình mới mất đi phần ký ức đó?
Nếu không mà nói, tại sao cả nhà đối với người đàn ông bí ẩn đó, quyết không nói ra chứ?
Bỏ đi.
Hắn ta là ai, không quan trọng nữa.
Mình đem hai đứa con nuôi nấng thành người là được.
Tống Thanh nhìn hai bánh bao nhỏ nằm cạnh mình, nở nụ cười mỉm.
Thời gian ba năm, chỉ một cái búng tai là trôi qua
Tống Thanh ở Berlin cả ba năm trời, cuối cùng hoàn thành học vị thạc sĩ và tiến sĩ.
Lần này, cô ấy đại diện cho thương hiệu dưới tay cô ấy, đến nước T tham cuộc thi quốc tế.
Trong thời gian ba năm nay, Tống Thanh không những xây dựng thương hiệu trang phục của riêng mình, mà còn trở thành nhà thiết kế cao cấp có đặc sắc nhất thời đại.
Hơn nữa giá trị thương hiệu của cô ấy vẫn trên đường đi lên nhanh chóng, cuối cùng năm nay cũng thành công đi lên thị trường, cùng với mấy thương hiệu lớn kia chia thị trường.
Lần cuộc chiến thương hiệu này, sẽ hoàn toàn làm nền tảng cho s.a đại diện bởi Tống Thanh, có thể chiếm lĩnh thị trường người Việt hay không.
Mà nước T chính là chiến trường người Việt lớn nhất.
Cho nên, lần trờ về này của Tống Thanh, đem theo sự quyết tâm và ý chí chiến đấu trở về.
ở nước ngoài ba năm, lần về nước này, trên dưới Nhà họ Tống đều ra sân bay chờ đón.
Vừa xuống máy bay, Tống Duệ và Tống Hà hai bánh bao nhỏ tung tăng theo Tống Thanh chạy ra ngoài: “Bà cố, bà ngoại, ông cậu, bà mợ, các cậu, chúng con về rồi đây!”
“Ây dô ây dô, chạy chậm nào!” Bạ cụ Tống thấy hai nhóc với bộ dạng chạy nghiêng nghiêng ngã ngã, bị dọa đến hồn vía lên mây, vội hối thúc mấy đứa cháu trai đi qua: “Nhanh bế lấy bọn trẻ, đừng để té!”
Tống Ngũ cùng Tống Linh đi qua, bế lấy Tống Duệ và Tống Hà.
Tống Duệ ôm lấy cổ của Tống Ngũ nói: “Cậu năm, Tiểu Duệ nhớ mọi người quá.”
Tống Hà dứt khoát hôn cái chụt lên má Tống Linh: “Con cuối cũng hôn được cậu rồi. Oh yeah!”
Tống Ngũ và Tống Linh với bộ dạng bó tay.
Hai đứa hỗn thế tiểu ma vương này!
Tống Duệ là anh trai, chào đời sớm hơn Tống Hà mấy phút.
Thế là anh hai ngày ngày dẫn em gái chơi khắp trốn, ở trường mẫu giáo phá tới gà bay chó chạy.
Tống Thanh là phụ huynh, không biết bị thầy cô nhắc hết bao nhiêu lần.
Nhưng được cái giáo dục của Đức đối với trẻ em vẫn rất tốt, hơn nữa không vì trẻ em phá phách mà giết chết thiên tính của bọn trẻ.
Do đó, ngoại trừ hai đứa trẻ này phá quá, đều không có bị bắt lỗi hay can thiệp quá nhiều.
Cũng chính vì như thế, hai đứa hỗn thế tiểu ma vương này ngày càng vô pháp vô thiên.
Ngũ quan của Tống Duệ hầu như y như đúc với Hà Nhật Dương, mới mấy tuổi đầu, thì nhan sắc đã đẹp đến thế kia.
Tống Hà có vẻ ngoài khá giống với Tống Thanh, nhưng tuyệt đối là tiểu mỹ nữ với ngũ quan tinh tế.
Sự được yêu thích của hai người, thật sự là quá cao đi.
Bế lấy đứa nhóc, Tống Ngũ nói với Tống Thanh: “Nghe nói lần này em muốn đối đầu với thương hiệu trang phục dưới trướng của tập đoàn tài chính Hà thị?”
Tống Thanh nắm chặt quả đắm nói: “Đúng vậy! Chỉ cần có thể đánh bại thương hiệu kia của tập đoàn tài chính Hà thị, thì em có thể mở chi nhánh tại khu vực nước T này rồi! Nghe nói chủ tịch tập đoàn tài chính Hà thị là một người đàn ông tàn bạo, em thật sự rất lo, không phải là đối thủ của anh ta.”
Nhà họ Tống họ nghe câu nói này, ai nấy đều nhìn lấy nhau, không biết nên nói gì cho tốt.
Không ngờ chia xa hơn ba năm, hai người cuối cùng vẫn gặp lại.
Chẳng lẽ nói, đây chính là nghiệt duyên của hai người?
Dây nhân duyên không cắt đứt nổi?
Tống Linh hỏi Tống Thanh: “Đất nước trên thế giới nhiều như thế, tại sao cứ phải về nước cạnh tranh với tập đoàn tài chính Hà thị? Nhà họ Hà là nhà giàu có nhất đấy.”
“Như thế mới có tính khiêu chiến.” Tống Thanh làm một cái mặt quỷ: “Hơn nữa, mọi người đều ở trong nước, em cũng nhớ nhà mà! Cho nên, dứt khoát quay về! Sao thế? Mọi người không chào đón em về nhà sao!”
Sao lại có thể!
Cả nhà đều trông mòn con mắt chờ em ấy dẫn hai bánh bao nhỏ về nhà đấy!
Bạ cụ Tống ngày ngày cứ nhắc hai đứa cháu chắt của bà, nhắc tới lỗ tai mọi người đều chai sạn cả rồi!