• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (11 Viewers)

  • Chap-390

CHƯƠNG 390:




Tống Thanh đến Đức với Phương Mạn Luân.
Ở trên đất nước đâu đâu cũng toàn trai đẹp này, ngày nào Tống Thanh cũng học tập, nghiên cứu chăm chỉ để làm một nhà thiết kế nổi tiếng.
Trước kia cô cũng làm về thiết kế tạo hình, vì vậy bây giờ học sang một lĩnh vực khác khá nhanh.
Nhờ có sự giúp đỡ của Phương Mạn Luân, Tống Thanh cũng thường xuyên gọi điện cho Tống Linh và người nhà họ Tống.
Mọi người trong Nhà họ Tống cũng bay qua Đức thăm cô, nhưng lại phát hiện cô thực sự đã bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ chuyện của một năm nay.
Mọi chuyện xảy ra trong một năm nay cô đều không nhớ gì cả.
Thậm chí cô còn không nhớ được bố của con mình là ai.
Tống Tử Dao ôm lấy cô gào khóc, Tống Thanh an ủi lại bà, nói coi như được tặng không hai đứa bé đáng yêu đi.
Đúng vậy, sau khi ở Đức không lâu, Tống Thanh đã đi khám và biết cô mang thai đôi, hơn nữa còn là một trai một gái.
Tuy không còn nhớ gì, nhưng Tống Tử Dao vẫn kể cho cô nghe rất nhiều chuyện xảy ra trong năm đó.
Chuyện gì bà cũng nói, nhưng lại lướt qua chuyện về Hà Nhật Dương.
Khi có người vô ý nhắc tới tên Hà Nhật Dương, vẻ mặt của Tống Thanh rất bình thường, giống như cô hoàn toàn không biết người này vậy.
Mà lúc này, cả Nhà họ Hà đều biết Hà Nhật Dương đã quên mất vợ của hắn, cả người hắn toát ra vẻ lạnh lùng, âm trầm, giống như biến thành một người khác vậy.
Cách làm việc của hắn cũng ngày càng quyết đoán, mạnh mẽ hơn trước.
Đặc biệt là, chỉ trong vòng một tháng, hắn đã liên tiếp thu mua mấy công ty, khiến ông chủ của công ty đó suýt chút nữa phải nhảy lầu.
Tác phong mạnh mẽ vang dội, không để lại đường sống cho người khác như thế, làm cả giới kinh doanh cảm thấy khiếp sợ.
Có người ngoài giới đoán rằng, liệu có phải do hắn ly hôn với vợ, bị đả kích, mới biến thành một vị Tu La đế vương chém giết không nương tay trên thương trường như thế không?
Vậy nên, tất cả những gì có liên quan đến cái tên Tống Thanh đều được giữ kín như bưng, không ai dám đề cập đến nữa.
Nhà họ Tống ở phía Đông Bắc cũng nghe nói đến chuyện này.
Tuy không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng với sự mâu thuận hiện giờ thì có lẽ xa nhau cũng tốt.
Vì vậy, Bạ cụ Tống quyết định, giấu kín tất cả những chuyện có liên quan đến Hà Nhật Dương và Nhà họ Hà.
Vì vậy Tống Thanh hoàn toàn không biết ba của đứa bé trong bụng cô là ai?
Tất cả mọi người đều biết là ai, nhưng không một ai nói cho cô biết cả.
Ngay lúc này, không khí ở Nhà họ Hà vô cùng trầm lắng.
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt bị Hà lão phu nhân đuổi ra khỏi nhà, chỉ khi nào được gọi, nếu không họ không được về nước nữa.
Hà Quốc Tường quỳ gối trước cửa Nhà họ Hà ba ngày ba đêm, sau đó dập đầu ba cái rồi dẫn Vưu Tâm Nguyệt quay về Châu Phi.
Hà Nhật Dương lại làm việc đến quên ăn quên ngủ giống như ngày trước.
Tất cả mọi chuyện như đều quay về một năm trước đó.
Chẳng qua, trong lòng nhiều người đều hiểu rõ.
Rất nhiều chuyện không thể quay lại như trước được nữa.
Nhiều cô gái thấy bên cạnh Hà Nhật Dương bây giờ đã không có ai, bọn họ lại bắt đầu để ý đến.
Nhưng họ chỉ dám nuôi suy nghĩ này trong đầu thôi chứ không ai dám làm, nếu không họ sẽ chết rất thảm.
Chắc chắn Hà Nhật Dương sẽ không cho họ bất cứ đường sống nào.
Hà Nhật Dương vốn chán ghét tất cả phụ nữ muốn lại gần hắn.
Hắn lại sống cuộc sống như hòa thượng một lần nữa.
Hà Nhật Dương biết rằng, hắn đã đánh mất trái tim mình.
Vì vậy, hắn muốn tìm nó về.
Những người phụ nữ đó đều không phải là người hắn muốn.
Hắn sẽ không cho phép bọn họ làm bẩn tim hắn.
Ở nước Đức xa xôi, Phương Mạn Luân đang nói chuyện với Tống Tử Dao.
“Bác gái, cháu thực sự rất quan tâm đến Thanh Thanh.” Phương Mạn Luân suy nghĩ mãi mới quyết định nói rõ với Tống Tử Dao: “Cháu bằng lòng chăm sóc cô ấy suốt đời. Cháu không để ý việc cô ấy có thai, cái cháu thích là chính con người của cô ấy. Cháu cũng sẵn lòng chăm sóc cho hai đứa bé như chính con ruột của mình, thậm chí cháu có thể vì cô ấy và hai đứa bé mà không cần có thêm con của cháu cũng được.”
Tống Tử Dao xúc động đến mức không nói lên lời, mãi sau bà mới nói: “Phương thiếu gia, cậu là người thừa kế của Nhà họ Phương mà!
Phương Mạn Luân cụp mắt xuống, trả lời: “Đúng thế, nhưng cháu có thể để con của Khanh Hân làm người thừa kế mà.”
“Nhưng mà...” Tống Tử Dao hơi do dự: “Nhưng Thanh Thanh vẫn luôn coi cậu là sư huynh, nó không có tình cảm nam nữ gì với cậu mà?”
“Cháu không để ý.” Phương Mạn Luân cười khổ một tiếng, nói tiếp: “Cháu nghĩ rằng, cháu có thể khác với những người đàn ông khác, nghĩ rằng cho đến hết đời này, cháu sẽ không động lòng với một người con gái nào. Nhưng cái giây phút Thanh Thanh rơi vào địa cung, lòng cháu đột nhiên rất hoảng sợ, cháu chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Thế nhưng khoảnh khắc tìm thấy cô ấy, cháu thực sự vui đến phát khóc. Bác gái, tuy rằng lúc trước cháu có làm sai một số chuyện, nhưng mà, đó đều là chuyện trước kia rồi. Bây giờ, cháu cũng đã hiểu được, thế nào mới là quý trọng.”
Tống Tử Dao thở dài nói: “Không ngờ, con gái của ta còn khổ hơn cả ta nữa. Cuối cùng không biết thế nào mới tốt đây.”
Phương Mạn Luân nói: “Chỉ cần bác đồng ý, cháu sẽ dùng sự chân thành của mình, từng chút một làm Thanh Thanh cảm động.”
Tống Tử Dao đưa tay xoa xoa huyệt thái dương: “Chuyện thế này ta không thể quyết định thay Thanh Thanh được. Khi biết được tin Thanh Thanh mất tích, cả Nhà họ Tống như bị sét đánh ngang tai vậy, loạn hết cả lên. Cũng may cậu đã kịp thời thông báo Thanh Thanh không sao nữa, ta thực sự rất cảm ơn cậu, Mạn Luân. May mà có cậu, nếu không, không biết sẽ có hậu quả thế nào nữa. Nhưng về chuyện tình cảm, ta chỉ có thể nói, ta đồng ý thế thôi, không thể chủ động tác hợp được.”
“Cháu hiểu.” Phương Mạn Luân lập tức nói: “Có những câu này của bác, cháu đã cảm thấy rất vui rồi. Cháu sẽ dùng hành động của mình để chứng minh tất cả. Dù có mất ba năm, năm năm, hay mười năm đi chăng nữa, cháu cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Tống Tử Dao gật đầu nói: “Được rồi, cậu đã nói thế rồi thì ta có thể nói gì được chứ. Nhà họ Tống sẽ ghi nhớ tình cảm này của cậu.”
“Bác gái cứ yên tâm ạ, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Thanh.” Phương Mạn Luân cười thỏa mãn, hứa hẹn.
Hà Nhật Dương, cậu thua rồi.
Nhưng mà, tôi cũng không phải người thắng.
Tôi từng nghĩ, tôi có thể làm công tử Vô Tâm vĩnh viễn.
Nhưng tôi sai rồi.
Ngay lúc biết tin Tống Thanh tới Tây Nam, hắn đã rất lo lắng, cả người hốt hoảng không yên.
Lúc đó, hắn biết mình thực sự xong rồi.
Không ngờ được rằng, Phương Mạn Luân lại có ngày hôm nay.
Không thể tin được, nhưng cũng không thể không tin.
Rung động đó là một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Nó không hề có dự định hay lý do gì, cứ đột nhiên xuất hiện như vậy.
Túm lấy hắn trong lúc sức phản kháng của hắn kém nhất.
Rốt cuộc Phương Mạn Luân cũng hiểu được hàm ý trong câu nói khi trước của Hà Nhật Dương.
Hắn nói, một người đàn ông có thật lòng yêu một người phụ nữ thì mới biết cuộc sống của mình có ý nghĩa gì. Mỗi ngày thức dậy sẽ vui vẻ khi nhìn thấy cô ấy cười, mong ngóng được về nhà sớm hơn chỉ để thấy cô ấy cười một cái, như thế mới hiểu được bản thân mình sống có ý nghĩa gì.
Trước đây Phương Mạn Luân chỉ cười nhạt cho qua khi nghe thấy câu nói này.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy mình cũng nghĩ như Hà Nhật Dương vậy.
Cũng bất tri bất giác mà sa vào lưới tình.
Khi Tống Thanh tự nhiên nhoẻn miệng cười với hắn, Phương Mạn Luân cảm nhận được trái tim hắn đập nhanh, chìm vào trong đại dương mênh mông, ngọt ngào không muốn rời đi nữa.
Lần đầu tiên hắn có ý định muốn thử một lần.
Cho dù có thương tích đầy mình đi chăng nữa, hắn cũng vẫn muốn thử rung động một lần.
Tống Thanh không có cảm giác gì với những chuyện này.
Ngoài việc cảm thấy bản thân như đã đánh mất thứ gì đó ra, cô dành tất cả sức lực và tâm trí để học và chăm sóc hai bảo bối trong bụng.
Lúc mang thai đến giai đoạn giữa, cơ thể cô đã bắt đầu nặng nề hơn, cô không thể ra ngoài đi học được nữa.
Tống Linh cũng liên tục bay sang chăm sóc cô, mỗi ngày đều nói chuyện, trêu chọc làm cô vui, làm đúng dáng vẻ của anh trai tốt.
Hôm nay, Tống Thanh ngủ trên ghế dựa, Tống Linh bỏ sách trên tay cô xuống, lấy chăn, đắp cho cô một cách cẩn thận nhẹ nhàng.
Sau đó hắn ra khỏi phòng, bật máy tính lên.
Hắn quyết định sẽ tạo cho Hà Nhật Dương một chút rắc rối.
Em gái của hắn đang sống tốt như thế, sao nói mất trí nhớ là mất ngay được?
Hơn nữa cả hai người họ đều bị mất trí nhớ.
Có đánh chết hắn cũng không tin thật sự không xảy ra chuyện gì giữa hai người họ.
Dám bắt nạt em gái Tống Linh này, sao hắn có thể ngồi yên không quan tâm được?
Tống Linh từ từ xâm nhập vào máy chủ ở trang viên Cảnh Hoa của Hà Nhật Dương.
Trong chốc lát, hắn đã né tránh được hàng phòng ngự trùng trùng điệp điệp của máy chủ, trực tiếp xâm nhập vào chiếc máy tính đang ở trước mặt Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đang bận rộn làm việc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy màn hình máy tính tối đen lại.
Mắt hắn chợt lạnh, lá gan người này cũng lớn thật, lại dám xâm nhập vào máy tính của hắn.
Đúng là muốn chết mà!
Hà Nhật Dương cầm điện thoại lên định gọi cho Tiểu Đông, muốn xử lý cái tên không biết sống chết mà xâm nhập vào máy của hắn này.
Nếu để hắn biết là ai làm thì nhất định sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết!
Nhưng khi hắn vừa bấm số thì trên màn hình đột nhiên xuất hiện một bức tranh.
Trong tranh là một cậu bé đang dán băng y tế, ngồi dưới đất, nở nụ cười tươi nhìn một bé gái đáng yêu mặc váy công chúa.
Trên tay bé gái đáng yêu này đang cầm thức ăn và nước uống, cậu bé kia ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, cười cực kì vui vẻ.
Hà Nhật Dương chợt trừng lớn mắt, ngón tay thoáng chốc dừng lại, không tiếp tục bấm nữa.
Sao khung cảnh này lại quen thuộc như vậy?
Nó từng ẩn sâu trong trí nhớ của hắn, ghim sâu vào linh hồn hắn.
Khiến hắn suốt đời này cũng không thể quên được.
Hà Nhật Dương bỏ điện thoại xuống, cứ nhìn chăm chăm vào bức tranh trên màn hình.
Hình ảnh biến mất, là bóng lưng rất đẹp của một cô gái đang khóc rời đi.
Cuối cùng màn hình xuất hiện một câu: Hà Nhật Dương, làm tổn thương cô ấy, cậu có cảm thấy đau lòng không?
Cảm giác đau nhói quen thuộc lại lần nữa xuất hiện trong lòng Hà Nhật Dương.
“Đã lấy đi năm tỷ của cậu, đó là hình phạt nhỏ dành cho cậu.” Sau đó đối phương bỏ lại một câu: “Đừng nghĩ đến chuyện tìm dấu vết của tôi.”
Sau khi câu nói này biến mất, Lý Xuân lập tức gọi điện đến, nhanh chóng xin lỗi: “Tổng tài, xin lỗi, vừa rồi Tiểu Đông không bảo vệ nổi hàng phòng ngự, để người khác xâm nhập được...”
“Không sao.” Hà Nhật Dương ngơ ngác nhìn màn hình, nói: “Để hắn đi đi.”
Lý Xuân ngạc nhiên.
Phải biết trong khoảng thời gian này, tổng tài chưa từng buông tha cho một tên nào.
Nếu có người dám trêu chọc hắn, hắn nhất định sẽ khiến đối phương chết không có chỗ chôn.
Nhưng sao lần này lại như vậy?
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy đó là người quen, nhưng không nhớ ra là ai. Thôi bỏ đi, không so đo với hắn nữa.”
Lúc này Lý Xuân mới nói: “Vâng, tổng tài, tôi sẽ dặn dò Tiểu Đông tăng cường phòng ngự hơn.”
Hà Nhật Dương cúp máy, hai tay chống cằm, lẩm bẩm: “Rốt cuộc mình đã quên cái gì chứ? Sao khi nhìn thấy bức hình này, trái tim lại đau đớn như vậy?
Sùng Minh đang nổi giận với thuộc hạ của hắn ta: “Bọn mày làm việc kiểu gì thế hả? Tìm kiếm đã nửa năm rồi, vậy mà còn để hắn chạy thoát! Bọn mày đều là phế vật hết hả?”
Những người phía dưới, ai nấy đều câm như hến, không dám lên tiếng.
Không phải bọn họ vô dụng, mà là người kia quá đáng sợ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom