• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (58 Viewers)

  • Chap-381

CHƯƠNG 381:




Khóe miệng cái bóng hiện lên một nụ cười đạt được gian kế, tiếp tục dụ dỗ Tống Thanh: "Đúng vậy, mau đi xuống đi! Xuống đó cô có thể tìm được Trịnh Bảo! Cô gặp hắn, sám hối với hắn đi".
Một chân Tống Thanh đã lơ lửng giữa không trung.
Nhưng đúng lúc đó, vùng bụng đột nhiên đau nhói!
Tống Thanh vốn đang bị tẩy não lập tức tỉnh táo lại.
Hai tay ôm lấy bụng.
Đứa trẻ, đứa trẻ!
Không, không thể chết được!
Nếu mình chết rồi, thì đứa trẻ sẽ ra sao đây?
Mình không thể ích kỷ như vậy!
Bé con đã đến với thế giới này, mình không thể tàn nhẫn cướp đoạt đi quyền được sống của nó!
Một chân đưa ra của Tống Thanh lập tức rụt về, vẻ mặt đầy kiên định nói với cái bóng: "Không, tôi sẽ không đi! Có thể cô nói có lý, Tống Thanh ta chẳng qua là một người phụ nữ giả dối. Nhưng vậy thì sao chứ? Tôi giả dối, nhưng tôi của trước đây là lương thiện! Cho dù tôi nói dối, cho dù ta không nói thật với Hà Nhật Dương, đó cũng là vì ta hy vọng những người xung quanh ta được hạnh phúc, được yên ổn. Nếu sự giả dối của tôi có thể khiến mọi chuyện êm đẹp, vậy thì giả dối có làm sao?".
Cái bóng không ngờ Tống Thanh nháy mắt đã thoát khỏi khống chế của cô ta, liền thẹn quá hóa giận: "Tống Thanh, cô đã thừa nhận mình dối trá, cô còn có tư cách gì để đứng bên cạnh Hà Nhật Dương?".
Tống Thanh mỉm cười: "Bởi vì Hà Nhật Dương cũng không phải một người hoàn hảo mà! Hai người ở với nhau, không phải cả hai đều hoàn hảo thì mới có thể ở bên nhau đến cùng. Mà là anh ấy thiếu một nửa, tôi cũng thiếu một nửa. Thứ anh ấy thiếu, vừa vặn là thứ tôi có. Thứ tôi thiếu cũng là thứ anh ấy có. Vì vậy, chúng tôi mới yêu nhau, mới nên vợ nên chồng. Chúng tôi chẳng ai hoàn mỹ, vì vậy tại sao không thể ở bên nhau chứ?".
Cái bóng bối rối một lát: "Tống Thanh, cô cứ thích lừa mình dối người như vậy sao?".
"Lừa mình dối người? Nếu lừa mình dối người có thể khiến bản thân sống thoải mái hơn, tại sao lại không chứ?". Tống Thanh vuốt ve bé con còn chưa thành hình trong bụng, ánh mắt kiên định nói: "Tôi có thể ruỗng rẫy chính mình, nhưng tôi không thể ruồng rẫy con của mình! Tôi là một người phụ nữ, đúng vậy, nhưng hơn thế tôi còn là một người mẹ. Bảo vệ đứa con của mình, đây là trách nhiệm của bản thân tôi! Cho dù tôi bị thế giới này ruồng bỏ, tôi cũng phải bảo vệ nó!".
Khi Tống Thanh kiên quyết nói hết câu cuối cùng, cái bóng kia hét lên một tiếng, vẻ mặt kinh hoàng ôm lấy mặt mình, chợt lóe lên một cái, rồi lập tức biến mất.
Trong lúc Tống Thanh chịu kiểm nghiệm của tâm ma, những người khác cũng gặp phải chuyện tương tự.
Hà Nhật Dương vừa mới bước vào khu vực đó, theo bản năng muốn cầm tay của Tống Thanh.
Nhưng, mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Ngón tay hắn vừa mới chạm vào đầu ngón tay Tống Thanh, chưa kịp làm gì, hắn cũng cảm thấy thân thể nháy mắt bay lên, cảnh tượng trước mắt đột ngột thay đổi!
Đợi đến khi hắn hạ xuống đất, thì hắn đã xuất hiện trong một cung điện vô cùng rộng rãi.
Ở đây chỉ có một mình hắn.
Hơn nữa lần này hoàn toàn không phải vì mặt đất sụp đổ hay những nguyên nhân khác mà biến mất, lại giống như bất ngờ xuyên không đến đây hơn.
Chuyện này không bình thường.
Trong nháy mắt Hà Nhật Dương rơi xuống, theo bản năng, hắn nhảy ra khỏi vị trí đang đứng.
Quả nhiên, nơi hắn vừa đứng lập tức sụp xuống.
Mắt phượng của Hà Nhật Dương trầm xuống, một lần nữa dịch chuyển.
Chỉ cần nơi hắn từng đứng đều sẽ ầm ầm sụp xuống!
Chỉ trong mấy phút, khắp đại điện gần như không còn chỗ nào lành lặn.
Hà Nhật Dương ngẩng đầu, liền thấy phía chính bắc của đại điện, có một chiếc ghế được kê ngay ngắn ở đó.
Hà Nhật Dương không chút do dự, xoay người chạy nhanh tới chỗ chiếc ghế.
Lúc Hà Nhật Dương chạy tới trước chiếc ghế, mặt đất toàn bộ đại điện không còn chỗ nào lành lặn nữa.
Một cái cái hố to tối như bưng, tựa như cái miệng mở rộng của một con quái thú, đang lạnh lùng cười nhạo hắn.
"Bốp bốp bốp bốp". Một tràng tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau chiếc ghế.
Hà Nhật Dương xoay người nhìn sang, liền trông thấy một người đàn ông giống mình như đúc đang đi ra.
Chỉ cần liếc mắt nhìn, Hà Nhật Dương đã có thể kết luận, người này là mình trước kia.
Bởi vì hắn quá quen với khuôn mặt này.
Lạnh lùng, vô tình, tàn nhẫn.
Hắn của trước đây, chính là như vậy.
Trên thương trường, trước nay chưa từng nhân từ, luôn dồn đối phương vào đường cùng, đã vậy còn làm không biết chán.
Nhưng từ sau khi quen Tống Thanh, phong thái của hắn đã có sự thay đổi.
Cuối cùng anh đã có hơi thở con người, không còn là đế vương cao ngạo nữa.
"Xem ra, anh không hề bất ngờ với sự xuất hiện của tôi". Cái bóng Hà Nhật Dương nhìn Hà Nhật Dương thật, khẽ nói: "Anh cũng đoán được sự tồn tại của tôi rồi nhỉ?".
Hà Nhật Dương nhìn xung quanh, đáp: "Ở đây cũng chỉ có tôi và anh thôi mà? Đây coi như là tôi của trước kia, và tôi của hiện tại tiến hành một trận quyết đấu sao?".
Cái bóng mỉm cười, nói: "Mình thông minh quá, có lẽ cũng không phải chuyện tốt".
Hà Nhật Dương kéo ghế qua, ngồi xuống vững vàng, dứt khoát hỏi: "Những người khác đâu?".
"Chắc là, giống anh thôi". Cái bóng thấy Hà Nhật Dương không hề hoảng sợ, liền không nói thừa thãi nữa".
Hà Nhật Dương nhíu mày: "Thì ra là tiến hành kiểm tra tâm lý những người đến đây à?".
"Có lẽ vậy". Cái bóng cười gượng.
Phong thái của Hà Nhật Dương quá mạnh mẽ.
Dù là một mặt ẩn giấu trong sâu thẳm linh hồn Hà Nhật Dương, cũng không áp chế được khí thế bừng bừng của hắn.
Sau khi Hà Nhật Dương đi tới địa cung này, khí thếtoàn thân hình như còn mạnh hơn một cách khó hiểu.
Dường như, vốn dĩ hắn nên mạnh như vậy.
"Nếu kiểm tra thất bại thì sao?". Mắt phượng hơi nhướng lên, uy nghiêm vô tận từ trong thân thể bộc phát ra ngoài.
Cái bóng cười như không cười nhìn Hà Nhật Dương: "Anh đang thăm dò tôi ư? Tôi chính là anh, anh chính là tôi. Chẳng qua tôi là mặt tối tăm ẩn giấu sâu trong linh hồn anh, mãi không có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mà thôi. Anh là một kẻ hiểu rất rõ bản thân, chắc hẳn là biết rõ mặt tối trong anh lớn đến mức nào. Vì vậy mặt tối tăm đó lớn bao nhiêu, thì tôi sẽ mạnh bấy nhiêu".
Hà Nhật Dương thu hồi khí thế, gật gật đầu nói: "Đúng là vậy. Mặt tối trong tâm hồn tôi vẫn luôn rất mạnh. Điều này tôi rất rõ ràng. Nhưng vậy thì sao nào? Người điều khiển cuộc sống này, vẫn là tôi".
"Đó là vì sau khi quen Tống Thanh, anh mới thoát khỏi sự khống chế của tôi thôi". Cái bóng cười trào phúng: "Không có Tống Thanh, anh chẳng qua vẫn là tôi".
"Đúng. Vậy thì sao?". Hà Nhật Dương nhướng mày, hoàn toàn không sợ hãi sự tồn tại của đối phương: "Anh cứ yên ổn làm mặt tối đó đi là được. Dù sao, anh cũng yêu cô ấy".
Sắc mặt cái bóng đột nhiên thay đổi.
"Anh nói gì?". Giọng cái bóng hơi run rẩy.
"Nếu không yêu cô ấy, vậy thì anh không phải tôi". Hà Nhật Dương nói chắc như đinh đóng cột: "Kiếp trước, kiếp này, thậm chí là tương lai, tôi vẫn chỉ chung tình với cô ấy".
Cái bóng lùi lại hai bước: "Anh còn biết gì nữa?".
Hà Nhật Dương đứng dậy, chủ động đi về phía đối phương, giơ tay chạm vào trái tim đối phương: "Được rồi, hãy trở về thế giới tối tăm của tôi đi! Nhớ lấy, tôi mới là chủ nhân chi phối cơ thể này. Bất cứ ai cũng không có cơ hội đoạt quyền!".
Một giây say, khuôn mặt cái bóng đầy hoảng sợ, cái bóng lay động như gợn nước, nháy mắt đã biến mất.
Ảo giác lui đi, Hà Nhật Dương lại lần nữa đối mặt với đại điện rộng rãi mà hoàn chỉnh, nhếch môi cười: "Sao? Vẫn chưa xong?".
Sau khi Thôi Nguyệt Lam tiến vào ảo cảnh, đầu tiên là một khoảng thời gian đầy hoang mang.
Khi cô ta bình tĩnh lại, một cô gái rụt rè đi về phía cô ta.
Thôi Nguyệt Lam nhìn chăm chú, đó không phải là mình hồi mười tuổi sao?
Tại sao lại trông thấy mình hồi còn nhỏ ở đây?
Đây là đâu?
Thật quái dị!
Thôi Nguyệt Lam nhìn xung quanh, hình như mình đang ở trong một chiếc lồng, làm cách nào cũng không thoát ra được.
Sao lại như vậy?
Tại sao mình lại ở trong lồng?
"Đừng cố nữa. Không thoát ra được đâu". Cái bóng non nớt mở miệng khẽ nói: "Cô đã đẩy chính mình vào lồng giam, không thể ra ngoài được nữa".
"Ngươi là ai?". Thôi Nguyệt Lam lớn tiếng hỏi: "Tại sao ngươi lại biến thành dáng vẻ của ta hồi còn nhỏ?".
Cái bóng Thôi Nguyệt Lam mới mười tuổi, giơ tay lên sờ mặt mình: "Có phải cô cũng rất hoài niệm bản thân của lúc này không? Bởi vì cô của lúc này, đơn thuần trong sáng đáng yêu đến vậy, không thủ đoạn, âm hiểm, độc ác như bây giờ, cũng không vong ân phụ nghĩa như bây giờ".
"Ngươi nói láo, ta không hề!". Thôi Nguyệt Lam lớn tiếng phản bác: "Đừng tùy tiện suy đoán tâm tư của ta, ngươi cũng không phải ta!".
"Vậy sao? Thế tại sao cô lại thẹn quá thành giận?". Cái bóng mười tuổi chất vấn lại Thôi Nguyệt Lam: "Cô làm nhiều việc sai trái như vậy, lẽ nào cô thực sự chưa từng tự kiểm điểm bản thân ư?".
"Tự kiểm điểm?". Thôi Nguyệt Lam cười lạnh: "Ta không sai, sao ta lại phải kiểm điểm?".
"Thôi Nguyệt Lam, năm đó khi cô được nhận nuôi, cô là một đứa bé ngây thơ lương thiện như vậy. Vì sao lại trở thành như bây giờ?". Thôi Nguyệt Lam mười tuổi lo lắng nhìn cô ta: "Đừng u mê không tỉnh ngộ nữa, quay đầu lại đi. Bây giờ quay đầu lại còn kịp".
Thôi Nguyệt Lam cười thảm một tiếng: "Quay đầu? Ta quay đầu thế nào bây giờ? Ta dựa vào đâu để quay đầu! Muộn rồi, tất cả đã quá muộn rồi! Không kịp nữa rồi! Ta đã bị hủy hoại rồi".
"Không, vẫn còn kịp! Chỉ cần cô chịu quay đầu, mọi thứ đều chưa muộn. Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt quý cô như vậy, chỉ cần cô chịu hướng tới cái tốt, vậy thì còn kịp". Thôi Nguyệt Lam mười tuổi nói.
Thôi Nguyệt Lam bật cười ha hả, cười như một người điên.
"Kịp? Ngươi nói xem kịp thế nào được? Ai trả lại ta lần đầu tiên, ai trả lại con ta cho ta? Ai trả lại ta giàu sang và địa vị ta vốn có được dễ như trở bàn tay?". Thôi Nguyệt Lam chỉ vào cái bóng mười tuổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mi nói đi, nếu không có sự xuất hiện của Tống Thanh, vậy tất cả có phải đều đã thuộc về ta rồi không? Con ta cũng là người thừa kế của nhà họ Hà, ta sẽ là nữ chủ nhân của Nhà họ Hà! Ta sẽ sở hữu tình yêu, địa vị, và cả trung tâm quyền lợi hoàn mỹ! Nhưng giờ thì sao? Mi nhìn xem, người cười tươi nhất là Tống Thanh, không phải là ta, Thôi Nguyệt Lam!".
"Đúng, ta cũng muốn làm người tốt. Nhưng ai cho ta cơ hội làm người tốt? Làm người tốt ta sẽ phải buông tha Hà Nhật Dương, buông tha nhà họ Hà, buông tha cho vị trí mà ta trù tính mười mấy năm trời! Vì sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà ta phải dâng tặng cho Tống Thanh? Vì sao người ngồi ở vị trí đó không phải là ta! Vương và tướng, giống nhau sao? Dựa vào cái gì Tống Thanh có thể ngồi ở vị trí đó, còn ta nhất định phải làm người tốt, tác thành cho cô ta?". Thôi Nguyệt Lam dữ dằn hỏi ngược lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom