Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-380
CHƯƠNG 380:
Đối với những người này mà nói, mạo hiểm là vì muốn phát tài.
Nếu có thể sống sót ra ngoài, thì chỉ cần lấy một món trong này, cũng có thể ra ngoài bán với giá trên trời, đủ cho họ sống cuộc sống ấm no cả đời.
Dưới sự mê hoặc của kho báu to lớn thế này, những người này đồng ý mạo hiểm, cũng không có gì kỳ lạ.
Trong “lý thuyết vốn” có nhắc đến điểm này.
Marx từng nói: Nếu như bỏ vốn ra mà muốn có được năm mươi phần trăm lợi nhuận, thì bạn phải mạo hiểm; và nếu muốn có được một trăm phần trăm lợi nhuận, thì bạn phải can đảm dẫm đạp lên mọi điều luật trên thế gian; và nếu muốn có được ba trăm phần trăm lợi nhuận, thì lúc đó bạn phải chấp nhận phạm tội, thậm chí là bị xử phạt treo cổ.
Lợi nhuận chính là thanh gươm hai lưỡi.
Thành công cũng lợi nhuận, thất bại cũng lợi nhuận.
Và việc cướp mộ chính là lợi nhuận từ việc bỏ một lời mười
Mà còn nhiều gấp nhiều lần so với ví dụ ba trăm phần trăm.
Vì vậy những người này vì số tiền lợi nhuận khổng lồ, mà không ngần ngại hi sinh mạng sống của mình, thì cũng không có gì là lạ.
Mấy người này thì vì lợi nhuận, còn Tống Thanh và Hà Nhật Dương thì vì muốn cứu người thân.
Cho nên, đám người được huấn luyện bài bản của Hà Nhật Dương đứng qua một bên, không hề tham gia vơ vét cùng với nhóm người kia.
Charley cũng không hứng thú với mấy đồ cỗ này cho lắm, anh ta chỉ muốn xông đến thảnh phố trên không kia, để lấy bí mật của sự bất tử.
Những người khác không hứng thú với sự bất tử, cho nên cũng chỉ đứng một bên để xem thôi.
Quả nhiên, nỗi lo của Tống Thanh đã biến thành sự thật.
Đám người đang cướp vật phẩm của mộ, đột nhiên lần lượt kêu lên thảm thiết!
Tống Thanh nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy những người đó đột nhiên bị ngọn lửa từ đâu bốc lên và thiêu cháy toàn thân..
Một ngọn lửa xanh từ địa ngục, đột nhiên xuất hiện trên người của mấy tên đó mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Sự đau đớn trong đám cháy đó khiến cho bọn họ hét lên những tiếng kêu thảm thiết.
Tống Thanh rất muốn nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh bi thương đó.
Nhưng mà, hình như cô không kiểm soát được ánh mắt của mình, cứ nhìn chằm chằm hình ảnh bi thương đó của bọn họ.
Lửa địa ngục đến thật nhanh và cũng biến mất thật nhanh.
Những người đó thậm chí không kịp chạy khỏi chỗ đó, đã bị đám lửa thiêu rụi thành tro.
Trước mắt diễn ra cảnh tượng chẩn động như thế, những người còn sống sót chỉ dám đứng yên tại chỗ và run sợ.
Lúc này, không ai nói câu nào.
Người chết vì tài, chim chết vì ăn.
Đó là do họ chọn, và cũng chính là định mệnh của họ.
“Thật là hoành tráng quá!” Hà Nhật Dương nói nhỏ nhẹ: “Đây là mộ của đại đế, đồ đạc ở đây, làm sao có thể lấy đi được chứ?”
Hà Quốc Tường nói: “Mấy thứ này cứ để sờ sờ ở đó, nếu không có gì đứng ra để bảo vệ, thì mới là lạ đó.”
Vưu Tâm Nguyệt và Thôi Nguyệt Lam không lên tiếng, mãi ngẩng đầu nhìn lên thành phố trên không.
Người của Charley đã trèo được lên trên đó bằng thang dây.
“Chúng ta cũng lên đó xem thử đi.” Hà Nhật Dương nói nhỏ: “Dù sao cũng đến rồi, thôi thì đi đến cùng luôn nhé.”
Những người khác đều gật đầu.
Tống Thanh đi theo Hà Nhật Dương, từ từ trèo thang dây lên trên đó.
Cũng may khoảng cách lơ lửng trên không của thành phố này không lớn, Tống Thanh leo một hồi dừng lại rồi lại leo tiếp, mất khoảng mười mấy phút, cuối cùng cũng lên tới nơi.
Vừa xuống đất, Tống Thanh không nhịn được ồ lên một tiếng: “Quả thật là đẹp tuyệt trần.”
Những người khác nghe Tống Thanh khen, đều gật đầu đồng ý.
Đâu chỉ đẹp tuyệt trần!
Nhìn từ dưới lên, còn không nhìn ra được là gì.
Cho đến khi đặt chân xuống và đứng trên thành phố trên không này, mới thật sự biết được cái gì gọi là vẻ đẹp tinh hoa.
Thành phố trên không, là một thành phố trên không thực thụ.
Không những lơ lửng trên không, mà điều quan trọng hơn, đây là một thành phố thu nhỏ.
Có khu nhà ở, có khu mua bán, có khu hoạt động công cộng, còn có một cổng thành hoành tráng, phía sau cổng thành là một lâu đài to lớn.
Tuy là thu nhỏ, nhưng chim sẻ tuy nhỏ cũng có đầy đủ ngũ tạng.
Ngay cả các gian hàng mua bán trên đường cũng nhìn rất nhỏ bé.
“Xem ra, Charley muốn đến lâu đài rồi.” Hà Nhật Dương nhìn về hướng Charley đang đi, nói: “Chúng ta cũng qua xem cho vui đi.”
Hà Nhật Dương không tin là bọn họ đã vào đến đây rồi mà người đán ông bí ẩn đó vẫn không xuất hiện!
Ông ta không xuất hiện có thể là vì đang đợi thời cơ, hoặc là không thèm để tâm!
Với năng lực của ông ta, tuyệt đối có thể xuất hiện ở bất kỳ góc nào ở nghĩa trang!
Hà Nhật Dương tin vào điều này một cách vô căn cứ!
Mọi người gật đầu, đi theo bước chân Charley, nhìn về hướng lâu đài và tiến qua đó.
Thảnh phố trên không này.
Ngoài các kiến trúc ra thì không có một bóng người.
Cổng thành chỉ đóng hờ, dù có người bước vào cũng không ai ngăn cản.
Tống Thanh đưa tay lên sớ vào cổng thành, cảm giác rất đã tay, quả thật là được điêu khắc từ ngọc thạch.
Trời ơi, để tạo ra một thành phố trên không này phải tốn biết bao công sức của người và vật!
Với năng suất sản xuất của thời đó, để tạo ra một thành phố trên không, phải nói là cần huy động nhân lực của cả nước đó.
Tống Thanh từ từ tiến về trước, đang đi thì phát hiện ra Charley và đám thuộc hạ của anh ta đã biến mất đi đâu rồi!
Tống Thanh liền kéo Hà Nhật Dương lại, vẻ mặt hoảng sợ chỉ về phía trước: “Mọi người xem, Charley biến mất rồi!”
Mọi người đều dừng chân lại, ngước nhìn qua đó.
Quả thật, đám người lúc nãy đang đi ở phía trước, bây giờ biến mất rồi.
Và còn biến mất một cách rất đột ngột nữa.
Charley thậm chí còn chưa kịp ra dấu hiệu thì người đã biến mất rồi.
“Mọi người cẩn thận. Chỗ náy chắc chắn có gì đó kỳ lạ.” Hà Quốc Tường hạ giọng nói: “Nhật Dương, mấy người chúng ta đừng nên tách ra.”
Hà Nhật Dương gật đầu, kéo Tống Thanh lại gần, nhanh chóng lùi về vòng bảo vệ.
Tống Thanh cảnh giác nhìn ra xung quanh.
Đám người của Charley, cứ như tập thể được chuyển đi vậy.
Quá đột ngột.
Chuyển đi à?
Không lẽ nơi đó là một nơi chuyển tiếp?
Không lẽ, lâu đài này chưa phải là nơi cuối cùng?
Mà chỉ là một cổng chuyển tiếp thôi?
Tống Thanh không chịu được sờ vào trán mình, trí tưởng tượng của mình có phải hơi phong phú rồi không?
Mọi người nhìn vào nơi Charley biến mất và từ từ đi qua đó.
Khi vừa bước đến khu vực đó, Tống Thanh cảm thấy mắt mình mờ đi.
Đợi đến khi mình định hình trở lại, thì phát hiện mình đã đứng trên một bục cao.
Mọi người đã biến mất đi đâu hết rồi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không lẽ, chỗ lúc nãy đúng thật là nơi chuyển tiếp?
Sau đó mỗi người sẽ được chuyển đến những nơi khác nhau à?
Tống Thanh cố gắng bình tĩnh lại, ngồi xuống chỗ đang đứng, cẩn thận suy nghĩ lại sự việc vừa mới diễn ra.
Mình chỉ vừa bước vào khu vực đó, đã ngay lập tức được chuyển đi chỗ khác.
Chắc những người khác đại khái cũng gặp tình huống y chang mình.
Chỉ là, không xác định được những người khác được chuyển đến chỗ nào.
Và cổng chuyển tiếp này có thể cũng được dùng để tách mọi người ra.
Vậy thì, chuyển đến chỗ này để làm cái gì chứ?
Ngay lúc Tống Thanh đang mơ màng thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một cái bóng.
Và cái bóng đó rõ ràng là mình.
Tống Thanh giựt mình.
Liền đứng bật dậy, nhìn cái bóng đó và bước qua đó.
Vẻ mặt hung tợn của cái bóng đó đang hướng về mình và hét to lên: “Tống Thanh, người ngu ngốc đần độn như cô! Rõ ràng biết Vưu Tâm Nguyệt không thích cô, sao cô cứ ở lại bên cạnh Hà Nhật Dương để làm gì? Cô đã biết bà ta gạt cô đến nghĩa trang là để giết chết cô, tại sao cô không vạch mặt bà ta trước mặt Hà Nhật Dương! Cô giả vờ làm người tốt gì chứ? Cô tưởng cô không nói, thì cô sẽ có được sự thông cảm của Hà Nhật Dương và mọi thứ sao?
Tống Thanh chưa kịp chuẩn bị, mà đã bị đối phương nói trúng tâm sự của mình
Tống Thanh mặt mày tái xanh.
Cái bóng đó giống như một phiên bản khác của mình, mang hết tất cả tâm sự đau buồn của mình phơi bày ra trước ánh sáng.
“Tống Thanh, cô quên Trịnh Bảo rồi sao?” Cái bóng đang tra hỏi Tống Thanh: “Không phải cô rất yêu anh ta sao? Tại sao cô gặp được Hà Nhật Dương, liền bỏ Trịnh Bảo vào trong quên lãng hả?”
Gương mặt Tống Thanh biến sắc!
Tống Thanh, chẳng qua cô cũng là người thấy mới quên cũ thôi!” Cái bóng đó ngày càng tiến đến gần cô, đẩy lùi cô về sau.
Tống Thanh hét lên: “Tôi không phải! Tôi không có! Tôi không có bỏ quên anh ấy! Nhưng tôi không thể mãi sống trong ký ức của mình được! Phải, đúng là tôi đã yêu Hà Nhật Dương! Nhưng, tôi không phải thấy mới quên cũ! Tôi đã thu xếp xong chuyện của Trịnh Bảo rồi mới quay qua yêu Hà Nhật Dương!”
“Dối trá!” Cái bóng đó tiến lên trước một bước, đứng ngay trước mặt Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn vào cái bóng có hình dạng giống mình, bị đối phương hỏi dồn đến không còn đường lui.
“Cô chẳng qua là giả tạo, chẳng qua đang tự lừa dối mình và người khác. Chẳng qua cô muốn để cho mọi người khen cô hiền lành, tốt bụng và luôn biết nhường nhịn! Tống Thanh, bản chất của cô không phải vậy! Cô tự khoe mình là một người tốt, cho nên cô muốn khiến mọi người đều hài lòng về mình! Nhưng cô có từng nghĩ, khi cô tự làm mình bị thiệt thòi, thì người khác sẽ yêu thích cô sao? Cô tưởng lúc nào cũng nhường nhịn, thì sẽ có được thiên hạ thái bình à? Trẻ con quá!” Cái bóng tiếp tục dồn ép: “Sao cô không phản kháng? Sao cô không đi phản kháng hả? Là tại vì cô quá ngu ngốc, cho nên từ nhỏ đến lớn mới bị người ta ức hiếp!”
“Không phải vậy, không phải vậy!” Tống Thanh nổi điên hét lên thật to: “Không phải như ngươi nói đâu! Tôi không có! Tôi chỉ muốn làm người tốt, Tôi chỉ không muốn để những người yêu thương tôi phải lo lắng!”
“Hưm! Vậy sao? Thế cô trả lời tôi đi, từ trong tận đáy lòng cô, giữa Trịnh Bảo và Hà Nhật Dương, cô yêu ai hơn?” Cái bóng đã tung ra chiêu cuối cùng: “Nếu cô yêu Trịnh Bảo, thì hiện giờ cô và Hà Nhật Dương là quan hệ gì? Nếu cô yêu Hà Nhật Dương, thì Trịnh Bảo đối với cô mà nói, khóc xong là có thể quên đi à? Cô quên trước đây cô từng muốn lấy Trịnh Bảo sao?”
Tống Thanh bị hỏi đến ngơ ngác: “Tôi”
“Một người giả tạo như cô, sao có tư cách ở bên cạnh Hà Nhật Dương chứ? Cái bóng nhìn chằm chằm vào Tống Thanh nói: “Sao cô không đi chết đi? Trịnh Bảo đã chết rồi, cô nói cô yêu anh ấy, tại sao cô không cùng anh ấy sang thế giới khác? Anh ấy phải sống cô độc ở thế giới bên kia, không ai giúp đỡ, tại sao cô không qua đó đi?”
Tống Thanh cứ lùi về sau mà không hề phát hiện chỉ còn bước nữa là đến mép bục: “Tôi tôi.”
“Cho nên. Tống Thanh, tất cả của cô! Cô đi chết đi! Cô đi gặp Trịnh Bảo đi! Cô đi thú tội với anh ấy đi!” Các bóng tiếp tục tiến tới, và cuối cùng đã dồn Tống Thanh vào mép bục!
Chỉ cần Tống Thanh lùi thêm một bước.
Thì cô sẽ rơi hẳn xuống bục.
Hai bên tai Tống Thanh đang văng vẳng những lời trách móc và câu hỏi dồn ép của cái bóng, mình phải chết à?
Mình phải đến thế giới bên kia để gặp Trịnh Bảo à?
Phải rồi, lâu rồi mình không hề nghĩ đến Trịnh Bảo.
Là do mình đã quá vong ơn bội nghĩa à?
Là do mình quá lạnh lùng à?
Mình, phải đi chết à?
Đối với những người này mà nói, mạo hiểm là vì muốn phát tài.
Nếu có thể sống sót ra ngoài, thì chỉ cần lấy một món trong này, cũng có thể ra ngoài bán với giá trên trời, đủ cho họ sống cuộc sống ấm no cả đời.
Dưới sự mê hoặc của kho báu to lớn thế này, những người này đồng ý mạo hiểm, cũng không có gì kỳ lạ.
Trong “lý thuyết vốn” có nhắc đến điểm này.
Marx từng nói: Nếu như bỏ vốn ra mà muốn có được năm mươi phần trăm lợi nhuận, thì bạn phải mạo hiểm; và nếu muốn có được một trăm phần trăm lợi nhuận, thì bạn phải can đảm dẫm đạp lên mọi điều luật trên thế gian; và nếu muốn có được ba trăm phần trăm lợi nhuận, thì lúc đó bạn phải chấp nhận phạm tội, thậm chí là bị xử phạt treo cổ.
Lợi nhuận chính là thanh gươm hai lưỡi.
Thành công cũng lợi nhuận, thất bại cũng lợi nhuận.
Và việc cướp mộ chính là lợi nhuận từ việc bỏ một lời mười
Mà còn nhiều gấp nhiều lần so với ví dụ ba trăm phần trăm.
Vì vậy những người này vì số tiền lợi nhuận khổng lồ, mà không ngần ngại hi sinh mạng sống của mình, thì cũng không có gì là lạ.
Mấy người này thì vì lợi nhuận, còn Tống Thanh và Hà Nhật Dương thì vì muốn cứu người thân.
Cho nên, đám người được huấn luyện bài bản của Hà Nhật Dương đứng qua một bên, không hề tham gia vơ vét cùng với nhóm người kia.
Charley cũng không hứng thú với mấy đồ cỗ này cho lắm, anh ta chỉ muốn xông đến thảnh phố trên không kia, để lấy bí mật của sự bất tử.
Những người khác không hứng thú với sự bất tử, cho nên cũng chỉ đứng một bên để xem thôi.
Quả nhiên, nỗi lo của Tống Thanh đã biến thành sự thật.
Đám người đang cướp vật phẩm của mộ, đột nhiên lần lượt kêu lên thảm thiết!
Tống Thanh nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy những người đó đột nhiên bị ngọn lửa từ đâu bốc lên và thiêu cháy toàn thân..
Một ngọn lửa xanh từ địa ngục, đột nhiên xuất hiện trên người của mấy tên đó mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Sự đau đớn trong đám cháy đó khiến cho bọn họ hét lên những tiếng kêu thảm thiết.
Tống Thanh rất muốn nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh bi thương đó.
Nhưng mà, hình như cô không kiểm soát được ánh mắt của mình, cứ nhìn chằm chằm hình ảnh bi thương đó của bọn họ.
Lửa địa ngục đến thật nhanh và cũng biến mất thật nhanh.
Những người đó thậm chí không kịp chạy khỏi chỗ đó, đã bị đám lửa thiêu rụi thành tro.
Trước mắt diễn ra cảnh tượng chẩn động như thế, những người còn sống sót chỉ dám đứng yên tại chỗ và run sợ.
Lúc này, không ai nói câu nào.
Người chết vì tài, chim chết vì ăn.
Đó là do họ chọn, và cũng chính là định mệnh của họ.
“Thật là hoành tráng quá!” Hà Nhật Dương nói nhỏ nhẹ: “Đây là mộ của đại đế, đồ đạc ở đây, làm sao có thể lấy đi được chứ?”
Hà Quốc Tường nói: “Mấy thứ này cứ để sờ sờ ở đó, nếu không có gì đứng ra để bảo vệ, thì mới là lạ đó.”
Vưu Tâm Nguyệt và Thôi Nguyệt Lam không lên tiếng, mãi ngẩng đầu nhìn lên thành phố trên không.
Người của Charley đã trèo được lên trên đó bằng thang dây.
“Chúng ta cũng lên đó xem thử đi.” Hà Nhật Dương nói nhỏ: “Dù sao cũng đến rồi, thôi thì đi đến cùng luôn nhé.”
Những người khác đều gật đầu.
Tống Thanh đi theo Hà Nhật Dương, từ từ trèo thang dây lên trên đó.
Cũng may khoảng cách lơ lửng trên không của thành phố này không lớn, Tống Thanh leo một hồi dừng lại rồi lại leo tiếp, mất khoảng mười mấy phút, cuối cùng cũng lên tới nơi.
Vừa xuống đất, Tống Thanh không nhịn được ồ lên một tiếng: “Quả thật là đẹp tuyệt trần.”
Những người khác nghe Tống Thanh khen, đều gật đầu đồng ý.
Đâu chỉ đẹp tuyệt trần!
Nhìn từ dưới lên, còn không nhìn ra được là gì.
Cho đến khi đặt chân xuống và đứng trên thành phố trên không này, mới thật sự biết được cái gì gọi là vẻ đẹp tinh hoa.
Thành phố trên không, là một thành phố trên không thực thụ.
Không những lơ lửng trên không, mà điều quan trọng hơn, đây là một thành phố thu nhỏ.
Có khu nhà ở, có khu mua bán, có khu hoạt động công cộng, còn có một cổng thành hoành tráng, phía sau cổng thành là một lâu đài to lớn.
Tuy là thu nhỏ, nhưng chim sẻ tuy nhỏ cũng có đầy đủ ngũ tạng.
Ngay cả các gian hàng mua bán trên đường cũng nhìn rất nhỏ bé.
“Xem ra, Charley muốn đến lâu đài rồi.” Hà Nhật Dương nhìn về hướng Charley đang đi, nói: “Chúng ta cũng qua xem cho vui đi.”
Hà Nhật Dương không tin là bọn họ đã vào đến đây rồi mà người đán ông bí ẩn đó vẫn không xuất hiện!
Ông ta không xuất hiện có thể là vì đang đợi thời cơ, hoặc là không thèm để tâm!
Với năng lực của ông ta, tuyệt đối có thể xuất hiện ở bất kỳ góc nào ở nghĩa trang!
Hà Nhật Dương tin vào điều này một cách vô căn cứ!
Mọi người gật đầu, đi theo bước chân Charley, nhìn về hướng lâu đài và tiến qua đó.
Thảnh phố trên không này.
Ngoài các kiến trúc ra thì không có một bóng người.
Cổng thành chỉ đóng hờ, dù có người bước vào cũng không ai ngăn cản.
Tống Thanh đưa tay lên sớ vào cổng thành, cảm giác rất đã tay, quả thật là được điêu khắc từ ngọc thạch.
Trời ơi, để tạo ra một thành phố trên không này phải tốn biết bao công sức của người và vật!
Với năng suất sản xuất của thời đó, để tạo ra một thành phố trên không, phải nói là cần huy động nhân lực của cả nước đó.
Tống Thanh từ từ tiến về trước, đang đi thì phát hiện ra Charley và đám thuộc hạ của anh ta đã biến mất đi đâu rồi!
Tống Thanh liền kéo Hà Nhật Dương lại, vẻ mặt hoảng sợ chỉ về phía trước: “Mọi người xem, Charley biến mất rồi!”
Mọi người đều dừng chân lại, ngước nhìn qua đó.
Quả thật, đám người lúc nãy đang đi ở phía trước, bây giờ biến mất rồi.
Và còn biến mất một cách rất đột ngột nữa.
Charley thậm chí còn chưa kịp ra dấu hiệu thì người đã biến mất rồi.
“Mọi người cẩn thận. Chỗ náy chắc chắn có gì đó kỳ lạ.” Hà Quốc Tường hạ giọng nói: “Nhật Dương, mấy người chúng ta đừng nên tách ra.”
Hà Nhật Dương gật đầu, kéo Tống Thanh lại gần, nhanh chóng lùi về vòng bảo vệ.
Tống Thanh cảnh giác nhìn ra xung quanh.
Đám người của Charley, cứ như tập thể được chuyển đi vậy.
Quá đột ngột.
Chuyển đi à?
Không lẽ nơi đó là một nơi chuyển tiếp?
Không lẽ, lâu đài này chưa phải là nơi cuối cùng?
Mà chỉ là một cổng chuyển tiếp thôi?
Tống Thanh không chịu được sờ vào trán mình, trí tưởng tượng của mình có phải hơi phong phú rồi không?
Mọi người nhìn vào nơi Charley biến mất và từ từ đi qua đó.
Khi vừa bước đến khu vực đó, Tống Thanh cảm thấy mắt mình mờ đi.
Đợi đến khi mình định hình trở lại, thì phát hiện mình đã đứng trên một bục cao.
Mọi người đã biến mất đi đâu hết rồi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không lẽ, chỗ lúc nãy đúng thật là nơi chuyển tiếp?
Sau đó mỗi người sẽ được chuyển đến những nơi khác nhau à?
Tống Thanh cố gắng bình tĩnh lại, ngồi xuống chỗ đang đứng, cẩn thận suy nghĩ lại sự việc vừa mới diễn ra.
Mình chỉ vừa bước vào khu vực đó, đã ngay lập tức được chuyển đi chỗ khác.
Chắc những người khác đại khái cũng gặp tình huống y chang mình.
Chỉ là, không xác định được những người khác được chuyển đến chỗ nào.
Và cổng chuyển tiếp này có thể cũng được dùng để tách mọi người ra.
Vậy thì, chuyển đến chỗ này để làm cái gì chứ?
Ngay lúc Tống Thanh đang mơ màng thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một cái bóng.
Và cái bóng đó rõ ràng là mình.
Tống Thanh giựt mình.
Liền đứng bật dậy, nhìn cái bóng đó và bước qua đó.
Vẻ mặt hung tợn của cái bóng đó đang hướng về mình và hét to lên: “Tống Thanh, người ngu ngốc đần độn như cô! Rõ ràng biết Vưu Tâm Nguyệt không thích cô, sao cô cứ ở lại bên cạnh Hà Nhật Dương để làm gì? Cô đã biết bà ta gạt cô đến nghĩa trang là để giết chết cô, tại sao cô không vạch mặt bà ta trước mặt Hà Nhật Dương! Cô giả vờ làm người tốt gì chứ? Cô tưởng cô không nói, thì cô sẽ có được sự thông cảm của Hà Nhật Dương và mọi thứ sao?
Tống Thanh chưa kịp chuẩn bị, mà đã bị đối phương nói trúng tâm sự của mình
Tống Thanh mặt mày tái xanh.
Cái bóng đó giống như một phiên bản khác của mình, mang hết tất cả tâm sự đau buồn của mình phơi bày ra trước ánh sáng.
“Tống Thanh, cô quên Trịnh Bảo rồi sao?” Cái bóng đang tra hỏi Tống Thanh: “Không phải cô rất yêu anh ta sao? Tại sao cô gặp được Hà Nhật Dương, liền bỏ Trịnh Bảo vào trong quên lãng hả?”
Gương mặt Tống Thanh biến sắc!
Tống Thanh, chẳng qua cô cũng là người thấy mới quên cũ thôi!” Cái bóng đó ngày càng tiến đến gần cô, đẩy lùi cô về sau.
Tống Thanh hét lên: “Tôi không phải! Tôi không có! Tôi không có bỏ quên anh ấy! Nhưng tôi không thể mãi sống trong ký ức của mình được! Phải, đúng là tôi đã yêu Hà Nhật Dương! Nhưng, tôi không phải thấy mới quên cũ! Tôi đã thu xếp xong chuyện của Trịnh Bảo rồi mới quay qua yêu Hà Nhật Dương!”
“Dối trá!” Cái bóng đó tiến lên trước một bước, đứng ngay trước mặt Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn vào cái bóng có hình dạng giống mình, bị đối phương hỏi dồn đến không còn đường lui.
“Cô chẳng qua là giả tạo, chẳng qua đang tự lừa dối mình và người khác. Chẳng qua cô muốn để cho mọi người khen cô hiền lành, tốt bụng và luôn biết nhường nhịn! Tống Thanh, bản chất của cô không phải vậy! Cô tự khoe mình là một người tốt, cho nên cô muốn khiến mọi người đều hài lòng về mình! Nhưng cô có từng nghĩ, khi cô tự làm mình bị thiệt thòi, thì người khác sẽ yêu thích cô sao? Cô tưởng lúc nào cũng nhường nhịn, thì sẽ có được thiên hạ thái bình à? Trẻ con quá!” Cái bóng tiếp tục dồn ép: “Sao cô không phản kháng? Sao cô không đi phản kháng hả? Là tại vì cô quá ngu ngốc, cho nên từ nhỏ đến lớn mới bị người ta ức hiếp!”
“Không phải vậy, không phải vậy!” Tống Thanh nổi điên hét lên thật to: “Không phải như ngươi nói đâu! Tôi không có! Tôi chỉ muốn làm người tốt, Tôi chỉ không muốn để những người yêu thương tôi phải lo lắng!”
“Hưm! Vậy sao? Thế cô trả lời tôi đi, từ trong tận đáy lòng cô, giữa Trịnh Bảo và Hà Nhật Dương, cô yêu ai hơn?” Cái bóng đã tung ra chiêu cuối cùng: “Nếu cô yêu Trịnh Bảo, thì hiện giờ cô và Hà Nhật Dương là quan hệ gì? Nếu cô yêu Hà Nhật Dương, thì Trịnh Bảo đối với cô mà nói, khóc xong là có thể quên đi à? Cô quên trước đây cô từng muốn lấy Trịnh Bảo sao?”
Tống Thanh bị hỏi đến ngơ ngác: “Tôi”
“Một người giả tạo như cô, sao có tư cách ở bên cạnh Hà Nhật Dương chứ? Cái bóng nhìn chằm chằm vào Tống Thanh nói: “Sao cô không đi chết đi? Trịnh Bảo đã chết rồi, cô nói cô yêu anh ấy, tại sao cô không cùng anh ấy sang thế giới khác? Anh ấy phải sống cô độc ở thế giới bên kia, không ai giúp đỡ, tại sao cô không qua đó đi?”
Tống Thanh cứ lùi về sau mà không hề phát hiện chỉ còn bước nữa là đến mép bục: “Tôi tôi.”
“Cho nên. Tống Thanh, tất cả của cô! Cô đi chết đi! Cô đi gặp Trịnh Bảo đi! Cô đi thú tội với anh ấy đi!” Các bóng tiếp tục tiến tới, và cuối cùng đã dồn Tống Thanh vào mép bục!
Chỉ cần Tống Thanh lùi thêm một bước.
Thì cô sẽ rơi hẳn xuống bục.
Hai bên tai Tống Thanh đang văng vẳng những lời trách móc và câu hỏi dồn ép của cái bóng, mình phải chết à?
Mình phải đến thế giới bên kia để gặp Trịnh Bảo à?
Phải rồi, lâu rồi mình không hề nghĩ đến Trịnh Bảo.
Là do mình đã quá vong ơn bội nghĩa à?
Là do mình quá lạnh lùng à?
Mình, phải đi chết à?