• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (96 Viewers)

  • Chap-280

CHƯƠNG 280: GIẢI THÍCH CHUYỆN NĂM ĐÓ




Ông chủ sòng bạc có thể tung hoành bá đạo trước mặt người khác, nhưng trước mặt mấy vị này, thì xách dép cũng không đủ tư cách.
Lưu Nghĩa và Tống Thanh cũng đi qua, nhìn thấy ông chủ sòng bạc như một vũng xình quỳ dưới đất, tự nhiên thấy hả dạ.
Một khi nghĩ đến Trình Thiên Cát đang nằm trên giường vẫn chưa tự chăm lo được, Tống Thanh tức giận muốn lên đánh ông chủ sòng bạc này một trận!
Không ngờ ông ta tung hoành ở đây bấy lâu nay, cũng không biết bao nhiêu bị ông ta hại tới nhà tan cửa nát!
Hà Nhật Dương quay đầu nhìn Tống Thanh, đôi mắt khẽ nhướng, ánh mắt nguy hiểm được kiềm xuống: “Em không thích ông ta?”
Tống Thanh gật đầu.
“Ưm, thế thì cứ để ông ta nhà tan cửa nát, không tự lo được cuộc sống vậy.” Hà Nhật Dương đơn giản một câu nói, thì cho ra phán quyết cuối xùng.
Ông chủ sòng bạc nghe lời Hà Nhật Dương, cả người rung bần bật không ngừng, xoay đầu đập đầu với Tống Thanh: “phu nhân tôi sai rồi! Cô tha cho tôi đi! Tôi sẽ sửa lỗi mà, sòng bạc này tôi không cần nữa, tôi tặng cho phu nhân làm quà tạ lỗi.....”
“Tôi cần sòng bạc này làm gì?” Tống Thanh với vẻ chê bai nói: “người như ông, ỷ thế hiếp người, sao lại không nghĩ đến kết cuộc hôm nay?”
Lưu Nghĩa nói: “Thanh Thanh, trực tiếp hỏi hắn, chuyện 20 mấy năm trước.”
Tống Thanh gật đầu.
Hà Nhật Dương có vẻ hứng thú nói: “Tống Thanh, có cần anh cung cấp địa điểm và thiết bị không? Phòng thẩm vấn luôn sẵn sàng.”
Tống Thanh chưa kịp trả lời, ông chủ sòng bạc lại lần nữa run rẩy, một mùi hôi thối bốc lên.
Tên này, tuy nhiên sợ đến tiểu tiện không tự chủ!
“Chật chật, thật là tội nghiệp.” Phan Thịnh Phan Thịnh nói: “Thôi đi, Tống Thanh cứ chơi, chúng tôi không hứng thú. Lần nữa thấy được đổ thuật của Ngọc Bình, chúng tôi đã mãn nguyện rồi!’
Vũ Ngọc Bình nói với Lưu Nghĩa: “Thanh Thanh cùng Nhật Dương thẩm vấn, chúng ta không nên quấy rầy họ.’
Lưu Nghĩa cảm thấy có lý.
Quan trọng nhất là, Tống Thanh tối qua không về nhà, cứ phải để hai người họ thân mật chứ!
Nhìn ánh mắt Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh, nóng bỏng như thế, mong đợi như thế...
Chật chật, những người khác đều không muốn làm bóng đèn!
Cho nên Lưu Nghĩa gật đầu: “Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt, tôi mời cậu ăn cơm, xem như cảm ơn.”
Vũ Ngọc Bình nghe vậy, vui như sắp bay lên vậy, cũng không thèm quan tâm Hà Nhật Dương và Phan Thịnh Phan Ly nữa, trực tiếp kéo Lưu Nghĩa đi ra ngoài: “Phải không? Tốt quá, vừa rồi đnáh bài hao phí khá nhiều năng lượng, tớ cần ăn nhiều một chút để bổ sung lại, cậu muốn ăn gì? Mùa này thích hợp ăn gì đó ấm áp, chúng ta tìm nơi ăn tẩm bổ đi? Cậu không thích ăn đồ bổ dưỡng sao? Thế thì ăn thanh đạm một chút, thức ăn bên nhà hàng của Hà Nhật Dương rất ngon, chúng ta qua nhà hàng cậu ta ăn đi, có thể ăn miễn phí...”
Vũ Ngọc Bình phấn khởi háo hức kéo Lưu Nghĩa rời khỏi.
Phan Thịnh Phan Ly cùng lúc lắc đầu: “Ngọc Bình tiêu rồi, cậu ta xem như xong rồi.”
Sau khi dứt lời, đôi song sinh này nhìn nhau, lại đồng thanh nói: “Giờ chỉ còn hai chúng ta phải cố gắng giữ lấy trận địa của mình! Chúng ta tuyệt đối không được trở thành nô lệ của phụ nữ!”
Hà Nhật Dương hừ mọt tiếng: “Hừ, đợi mà xem! Tớ chờ xem tới lúc đó hai người làm sao rút lại câu nói này!”
Bỏ lại câu đó, Hà Nhật Dương nói với Lý Hạ: “Đem người đến trang viên Cảnh Hoa.”
Hà Nhật Dương đưa tay ôm lấy eo của Tống Thanh: “Bà xã, chúng ta về trang viên Cảnh Hoa nhé.”
Tống Thanh gật đầu.
Có những lời có những chuyện không thích hợp nói ở đây.
Về tới trang viên Cảnh Hoa, Lý Hạ trực tiếp đem ông chủ sòng bạc vào phòng thẩm vấn, sau đó ân cần rót nước cho Thanh Thanh.
Hà Nhật Dương nhìn thẩy Lý Hạ ân cần như vậy, liền không nhịn được cười.
Khi ở nghãi địa, do Tống Thanh chủ động cứu lấy Lý Xuân, nên để lại ấn tượng rất tốt cho Lý Hạ.
Bây giờ Tống Thanh lại đưa cho ăn, Lý Hạ dường như xem Tống Thanh như thần thánh vậy.
“Thiếu nãi nãi uống ngụm nước rồi thẩm vấn, coi chừng khan họng.” Lý Hạ cườ híp cả mắt nói.
“Được, cám ơn.” Tống Thanh cũng cười híp mắt nói: “Dù có đi đâu, chỉ cần đem theo Lý Hạ, tuyệt đối không sợ đói bụng.”
Lý Hạ cười he he, biết điều mà đi ra.
Bây giờ phòng thẩm vấn chỉ còn Hà Nhật Dương, Tống Thanh và ông chủ sòng bạc.
Hà Nhật Dương cái gì cũng không nói, quyền chủ động giao cho Tống Thanh.
Tống Thanh cũng không nhiều lới, trực tiếp vào thẳng vấ đề: “22 năm trước, ông ở đâu mở sòng bạc?”
Ông chủ sòng bạc với vẻ ngơ ngác, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “22 năm trước? Lâu quá rồi, chắc là ở thành phố A. Thiếu nãi nãi, tôi không có chèn ép qua người nhà họ Tống!”
Tống Thanh tiếp tục hỏi: “Thế ông có chèn ép qua người nhà họ Trình?”
Ông chủ sòng bạc làm chuyện thất đức làm quá nhiều, một lúc không nhớ ra, ngồi liệt trên đó hồi lâu, mới nói: “22 năm trước, sòng bạc của tôi mới mở. Lúc đó, hình như thực sự có một người họ Trình nợ tôi một khoản tiền, tôi... tôi... tôi không làm gì cả!”
Cơn giận Tống Thanh dần đi lên.
Đánh chết một người, đem bán một đứa trẻ, còn nói là không làm gì cả!
Trên đời này sao lại có thứ cặn bã như thế?
Loại cặn bã này sao không chết đi!
Chính là do loại cặn bã này, hủy hoại mất một gia đình!
Biết bao gia đình vốn dĩ có thể hạnh phúc vui cười, nhưng lại vì tên ác ma này, vợ con ly tán nhà tan cửa nát!
Hà Nhật Dương thấy biểu cảm của Tống Thanh lạnh xuống, liền nói tiếp: “Người họ Trình kia chuyện là thế nào?’
ông chủ sòng bạc nói tiếp: “Lúc đó ông ta mượn nợ sòng bạc rất nhiều tiền, lại không trả nổi, ông ta chủ động đề ra đem con trai bán cho chúng tôi, 100 triêu trừ bỏ tiền ông ta nợ tôi. Tôi đã đồng ý. Tôi đến nhà ông ta đem con ông ta đi, vợ ông ta liền không chịu, vồ tới, sống chết không đồng ý cho tôi đem con họ đi, tôi nhất thời tức giận nên.... lỡ tay đánh chết vợ ông ta! Là do ông ta đưa ra ý kiến lấy 300 triệu! Ông ta còn nói, chỉ cần tôi cho ông ta 300 triệu, ông ta sẽ không kiện tôi đánh chết người! Cho nên, tôi cho ông ta 300 triệu...”
Lửa giận dưới mắt Tống Thanh càng thịnh nộ.
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi đưa đứa trẻ đi, chuyển tay bán cho người khác. Tên họ Trình kia đúng là tính cờ bạc không bỏ, tiếp tục đi mượn đánh bạc, 300 triệu sau khi thua sạch lại nợ thêm một khoản, nhưng ông ta không gì có thể bán được nữa, nên bị đánh gãy chân vứt ra ngoài.” Ông chủ sòng bạc giờ mới phản ứng lại: “Thiếu nãi nãi, người nhà họ Trình kia có quan hệ gì với thiếu nãi nãi? Tôi không biết! Nếu như tôi biết người nhà họ Trình kai có quan hệ với thiếu nãi nãi, đánh chết tôi cũng không dám làm thế!”
Tống Thanh than nhẹ một tiếng.
Thạt ra quá trình của nhiều việc, họ đều không nhớ rõ lắm.
Trình Thiên Cát lúc đó do còn quá nhỏ, ông chủ sòng bạc là do thời gian quá lâu.
Nhưng mối thù này, lại không vì thời gian trôi đi mà vơi đi phần nào.
Tống Thanh cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi ghét nhất là những tên giết người tùy ý đoạt đi mạng sống người ta! Loại người này, nhất định sẽ gặp quả báo!”
Nước mắt Tống Thanh chảy ra: “Nếu cha tôi năm đó không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả nhà chúng tôi sẽ hạnh phúc bên nhau! Nhưng chính những tên giết người tàn nhẫn kia, làm cho gia đình bốn người chúng tôi mãi chia xa. Không thể tha thứ! Không cách nào tha thứ!”
Trái tim Hà Nhật Dương giật thót.
Thấy Tống Thanh mất bình tĩnh thế này, trong lòng có một điềm không tốt lướt qua.
Sát thủ sát hại nhạc phụ, chắc là người trong tổ chức của mẹ.
Rốt cuộc là ai xuống tay?
Đừng bao giờ là....
Tống Thanh hít sâu một hơi, lau đi nước mắt, nói với Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, em muốn nhờ anh giúp một chuyện, làm cho người đàn ông này mất đi tất cả, chờ đợi sự phát xét cho hắn ta.”
“Được.” Hà Nhật Dương dùng sức nắm lấy tay Tống Thanh: “Một văn tiền trên người hắn ta cũng sẽ không còn! Em muốn trừng trị hắn như thế nào?”
Tống Thanh lắc đầu, nó: “Oan có đầu nợ có chủ. Tự nhiên sẽ có người kiếm ông ta đòi công đạo!”
Tống Thanh cắn răng, tiếp tục nói: “Nếu như để em tìm được người năm đó sát hại cha em, em nhất định... không tha thứ cho hắn ta.”
Nói xong câu này, tâm trạng Tống Thanh chốc lát vỡ òa, ôm lây Hà Nhật Dương gào khóc.
Hà Nhật Dương không biết nên nói gì, chỉ có thể an ủi Tống Thanh nói: “Yên tâm, Tống Cương và Tống Thúy đã bị xử lý. Cặp đầu xỏ bọn họ đã bị trừng trị rồi.”
Tống Thanh lau đi nước mắt, nói: “còn có tên sát thủ kia! Hắn tay không phân rõ đúng sai liền giết hại cha em, đều tại hắn cả, cha mới mất sớm thế kai! Anh trai mới bị như bây giờ!”
Hà Nhật Dương than nhẹ, ánh máy nhấp nháy.
Trong lòng không ngừng mặc niệm, đừng bao giờ là thế kia!
Nếu không, hắn ta làm sao còn mặt mũi mà gặp Tống Thanh, mà gặp nhà họ Tống?
Hà Nhật Dương nhẹ vỗ vai Tống Thanh nói: “Đúng vậy, nói cho em một tin mừng. Tình hình Tống Linh có chuyển biến tốt, bây giờ đi ra Anh làm tiến trình kiểm tra tinh vi hơn. Trước giao thừa, anh ta sẽ quay về. Đến lúc đó, gia đình chúng ta thật sự đoàn viên rồi!”
Tống Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt vẫn lóng lánh nước mắt, đầy mong chờ nhìn Hà Nhật Dương: “Thế em giờ có thể gọi điện cho anh hai em chứ?”
“Vẫn chưa được.” Hà Nhật Dương đưa tay lên cẩn thận lau nước mắt cho Tống Thanh, nói: “Lịch trình anh ta giờ đây đã xếp đầy, kiểm tra trong điều kiện tinh thần tập trung cao độ, khả năng chịu đựng cực hạn, để xác định anh ta có thật sự đã hồi phục. Cho nên, tạm thời chưa thể liên lạc với anh ta. Nhưng, tin vào anh, không bao lâu nữa, lâu như thế cũng dã đợi được, huống chi mấy ngày này?”
Tống Thanh gật mạnh.
Tin này đúng là tốt!
Mình nhất định phải nói cới mẹ!
Tống Thanh liền đứng dậy nói: “Em đi thăm mẹ một lúc, nói tin tốt này với mẹ!”
Hà Nhật Dương liền kéo lấy Tống Thanh, nói: “Đừng vội! Nếu đi cả hai cùng đi! Tối nay chúng ta cùng ăn cơm với mẹ được chứ? Chúng ta cũng nói với mẹ tin tốt này, được không nào?”
“Được.” Tống Thanh vủi vẻ gật đầu trả lời.
Hà Nhật Dương giờ mới nở nụ cười, kéo Tống Thanh ra khỏi phòng thẩm vấn.
Tiếp theo đó tất nhiên là có người làm công tác hậu cần rồi, những điều này không cần Hà Nhật Dương hỏi qua.
Hà Nhật Dương nhớ bà xã cả đêm, bây giờ bà xã trong lòng, tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này!
Thế là, Tống Thanh đỏ cả mặt, bị Hà Nhật Dương kéo vào trong phòng ngủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom