• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (134 Viewers)

  • Chap-268

CHƯƠNG 268: ĐẠI GIA BÔI THUỐC GIÚP ANH!




Ban nãy chắc chắn não mình bị chuột rút mới có ý nghĩ như thế!
Đúng vậy, không sai được!
Chắc chắn não mình bị chuột rút rồi!
Vũ Ngọc Bình nằm trên giường, cứng đơ người, một hồi lâu cũng chưa hoàn hồn được.
Lưu Nghĩa lại tưởng rằng hắn bị thương ở lưng nên không thể cởi được quần áo.
Vì thế cô nhanh chóng nhảy thẳng lên giường, ngồi dạng chân trên người Vũ Ngọc Bình, giơ tay xé quần áo của hắn.
Đúng vậy, là xé quần áo.
Bởi vì Lưu Nghĩa làm gì có kiên nhẫn để cởi quần áo cho đàn ông!
Dù sao quần áo bị ngâm như thế cũng hỏng hết rồi, cho nên không cần phải để tâm đến chuyện cởi hay xé nữa đâu!
Không đợi Vũ Ngọc Bình kịp phản ứng, hai tay Lưu Nghĩa đã kéo mạnh.
Xoẹt…Chất vải vốn rất bền bỗng chốc biến thành một đống vải vụn dưới tay Lưu Nghĩa!
Phần thân trên của Vũ Ngọc Bình ngay lập tức hiện ra trước mắt Lưu Nghĩa.
Vũ Ngọc Bình kinh ngạc đến mức toàn thân cứng đờ!
Ai đó bảo sẽ đè được cô ấy cơ mà?
Tại sao hướng phát triển của sự việc trở nên kì quặc thế này?
Ơ khoan đã, lại nhầm mất trọng điểm của sự việc rồi!
Lẽ nào chuyện hắn nên quan tâm nhất không phải là, tại sao Lưu Nghĩa lại ngồi vắt vẻo trên eo hắn?
A a a, phát điên mất!
Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì đây!
Cô ấy có biết tư thế này đối với đàn ông và phụ nữ có nghĩa là gì không?
Cô ấy có cần phải hào sảng đến thế không?
Lẽ nào, trước kia cô ấy cũng từng ngồi dạng chân trên người thằng đàn ông khác?
Nghĩ như vậy, Vũ Ngọc Bình đột nhiên thấy không vui!
Đúng, không sai!
Cứ nghĩ đến việc Lưu Nghĩa từng tiếp xúc thân mật như thế với người đàn ông khác, cậu cả Vũ Ngọc Bình này rất khó ở!
Vũ Ngọc Bình bất chấp chút ngượng ngùng mà cất tiếng hỏi: “Cô cũng thô lỗ như vậy với những người đàn ông khác à?”
Lưu Nghĩa nhướn mày, nở nụ cười rất ngầu: “Hả? Anh nói cái này hả! Đúng vậy!”
Vũ Ngọc Bình càng thấy lòng mình khó chịu.
Cô ấy thực sự từng cưỡi trên người đàn ông khác đây này!
Không vui, rất không vui!
Lưu Nghĩa nhìn khuôn mặt bỗng chốc xanh mét của Vũ Ngọc Bình mà thấy khó hiểu.
Chỉ là bôi tí thuốc thôi mà, cần gì phải tái xanh tái mét như vậy?
Ngày nào mà cô chẳng đấu quyền anh với một đám đàn ông, bị thương cũng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi.
Đám đàn ông kia cũng thường cầm thuốc bôi lên lưng giúp cô.
Chuyện này bình thường như cái giường bốn chân vậy!
Sao mặt mũi hắn lại khó chịu thế kia?
Quả nhiên đúng là người đàn ông không hiểu lý lẽ!
À không, ẻo lả thế này thì sao coi là đàn ông được?
Còn không bằng mình cơ mà!
Lưu Nghĩa lật người Vũ Ngọc Bình: “Nằm yên nhé, tôi chuẩn bị bôi thuốc đây!”
Vũ Ngọc Bình hờn dỗi nằm sấp trên giường, không để ý tới Lưu Nghĩa nữa.
Lưu Nghĩa cũng mặc kệ hắn, cô bước tới chỗ ngăn kéo lục lọi một hồi, tìm được loại thuốc bôi dành cho vết thương ngoài da. Sau đó cô quay người về giường, lột sạch áo của Vũ Ngọc Bình, thấy quần dài của hắn khá vướng víu, cô đưa tay mò thẳng lên bụng hắn, ngón tay gẩy một cái, tách, thế là mở được thắt lưng.
Toàn thân Vũ Ngọc Bình cứng ngắc!
Người phụ nữ lực điền này rốt cuộc định làm gì nữa đây?
Rốt cuộc cô ấy có biết xấu hổ không vậy!
Dám chủ động tháo thắt lưng cho đàn ông!
A a a!
Tại sao hắn lại âm thầm thấy sung sướng nhỉ?
Xí xí xí!
Chắc chắn do não mình bị chuột rút rồi, bị úng nước rồi!
Sướng cái con khỉ!
Mình phải phản công!
Lưu Nghĩa thấy cơ thể Vũ Ngọc Bình lại cứng đờ, cô lại càng quả quyết rằng hắn đau đến mức không cử động được.
Vì thế, bàn tay cô thuần thục kéo quần dài của Vũ Ngọc Bình xuống.
Vũ Ngọc Bình: “...”
Bỗng chốc, cuộc đời này không còn gì để lưu luyến nữa!
Lưu Nghĩa bóp thuốc bôi ra tay, xoa lên eo Vũ Ngọc Bình, động tác xoa bóp của cô vô cùng lão luyện.
Tuy rằng Vũ Ngọc Bình căn bản không bị trật eo, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng, kĩ thuật của cô vô cùng tốt.
Vũ Ngọc Bình không kìm lòng được mà hỏi tiếp: “Kĩ thuật của cô tốt thế, học ở đâu vậy?”
“Từ nhỏ đến lớn bị thương nhiều thành thói quen, lúc nào cũng tự bôi thuốc cho mình như thế, lâu dần sẽ quen tay thôi.” Lưu Nghĩa trả lời: “Để tôi mát-xa cho anh thêm một lúc, thuốc sẽ ngấm nhanh hơn. Cái này cũng chỉ là tạm thời thôi, mấy ngày tới anh từng cử động nhiều, nhất là đừng sủng hạnh đám phi tần trong hậu cung của anh nữa. Đợi vết thương khỏi rồi tính tiếp.”
Vũ Ngọc Bình chỉ hận không thể quay đầu lại mà gào vào mặt cô, anh đây hôm nay chỉ muốn sủng hạnh mình cô thôi!
Nhưng, cảm giác được sức lực trên lưng mình, Vũ Ngọc Bình không dám gào thét.
Hắn lo rằng nếu hắn nói ra câu đó, Lưu Nghĩa sẽ phế bỏ luôn cái lưng tàn tật của hắn.
Lưu Nghĩa mát-xa rất nhanh, sau khi kết thúc, cô xoay người xuống giường chuẩn bị tạm biệt.
Vũ Ngọc Bình nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay chưa hoàn thành, làm sao có thể để Lưu Nghĩa đi được?
Khi Lưu Nghĩa trở mình, hắn cũng lật người lại, bỗng chốc đè Lưu Nghĩa ngã xuống giường.
Lưu Nghĩa luôn tưởng rằng Vũ Ngọc Bình bị đau đến mức không nhúc nhích được, căn bản không ngờ Vũ Ngọc Bình sẽ đột ngột cử động mạnh, không kịp đề phòng, thoáng cái đã bị Vũ Ngọc Bình đè lên giường.
Lưu Nghĩa sững sờ, kịp thời phản ứng lại, đưa tay định đẩy Vũ Ngọc Bình ra.
Động tác của Vũ Ngọc Bình rất nhanh, anh dán sát vào người Lưu Nghĩa, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng cử động!”
Lưu Nghĩa lại sững sờ, vô thức thu tay về, cứ trơ mắt nhìn cơ thể Vũ Ngọc Bình dính sát vào mình.
Lúc này quần áo trên người Vũ Ngọc Bình chẳng nhiều nhặn gì.
Hơn nữa còn cởi quần dài để bôi thuốc.
Lưu Nghĩa cảm nhận được một chỗ nào đó trên người Vũ Ngọc Bình dường như đang to ra...
“Tôi...” Vũ Ngọc Bình đột ngột cảm thấy quá xấu hổ!
Thế mà hắn lại dám có phản ứng!
Hơn nữa còn chủ động, chứ không phải bị động!
Lưu Nghĩa vô cùng trấn tĩnh, cô nói: “Vũ Ngọc Bình, anh lừa tôi.”
Vũ Ngọc Bình nằm úp trên người Lưu Nghĩa, bỗng thấy không đủ can đảm nhìn vào mắt cô nữa.
Lưu Nghĩa bình tĩnh nói tiếp: “Người bị đau lưng không thể nhanh nhẹn thế này được.”
Vũ Ngọc Bình ngầm thừa nhận lời tố cáo của Lưu Nghĩa, hắn không biết nên giải thích chuyện tiếp theo như thế nào.
Làm sao bây giờ?
Có thể “tới” luôn được không?
Bầu không khí này, hình như không đúng lắm!
“Tới” kiểu gì nhỉ?
Lưu Nghĩa cũng không đẩy Vũ Ngọc Bình ra, cứ để mặc hắn đè trên người mình, giọng điệu bình thản hỏi: “Ban nãy anh còn nói muốn đình chiến, đây là thái độ đình chiến của anh à?”
Vũ Ngọc Bình bị Lưu Nghĩa chất vấn như vậy, đột nhiên thấy hoảng hốt, buột miệng nói: “Không phải vậy! Tôi chỉ muốn cô ở lại thêm một chút...”
Vừa dứt câu, hai người trên giường đều khựng lại.
Vũ Ngọc Bình chỉ hận không thể tát mình một cái.
Hắn vừa nói cái gì vậy!
Tại sao hắn lại nói ngay câu mà hắn chưa bao giờ dám thừa nhận trong lòng!
Lưu Nghĩa hoàn toàn đờ đẫn.
Cô vừa nghe thấy cái gì vậy?
Hắn nói muốn ở lại với mình lâu hơn một chút?
Hắn thích bị hành hạ à?
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của một cô giúp việc: “Thiếu gia, có khách muốn từ biệt, anh có muốn tiễn khách không?”
Ngay sau đó, bên ngoài láo nháo hỗn loạn.
Tiếp theo là một loạt những tiếng bước chân lộn xộn, hoảng hốt, không rõ đường, như chạy trốn.
Toàn thân Vũ Ngọc Bình mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Xong rồi, thanh danh cả đời của anh bị hủy hoại rồi.
Không cần nói nữa, chắc chắn mấy tên vừa nãy đã ở bên ngoài nghe lén!
Đúng là không chừa được cái thói nghe lén...
Lưu Nghĩa cũng kịp phản ứng lại, đưa tay lên định đẩy Vũ Ngọc Bình ra.
Đúng lúc này, Vũ Ngọc Bình quay đầu nhìn Lưu Nghĩa, hai người lần đầu tiên đối mặt với nhau ở khoảng cách gần như vậy.
“Xin lỗi.” Vũ Ngọc Bình lần đầu nhận lỗi với Lưu Nghĩa.
Bàn tay đang định đẩy hắn ra của Lưu Nghĩa dừng khựng lại.
Lưu Nghĩa né tránh ánh mắt hắn: “Nếu anh đã không sao thì ra đi thôi. Xin lỗi, tôi xé rách hết quần áo của anh rồi.”
Vũ Ngọc Bình lật người lại, xuống khỏi người Lưu Nghĩa, nằm bên cạnh Lưu Nghĩa, cất tiếng cười khổ: “Xem ra tôi phải bảo người ta mang thêm cho tôi một bộ quần áo nữa rồi.”
Lưu Nghĩa khẽ ừm một tiếng, cô cũng không đứng dậy rời đi.
Hai người chìm vào một khoảng lặng đáng sợ, nhưng không ai muốn rời khỏi giường.
Mà lúc này đây, đám người nghe trộm được đang cười nghiêng cười ngả.
Nếu như không phải cô giúp việc kia báo cáo lại, làm lộ hành tung của họ, chắc họ còn được nghe lâu hơn.
Nhưng, hôm nay thu hoạch được rất khá đó!
Tống Thanh không kiềm lòng được mà nói: “Em đã bảo làm sao mà Vũ Ngọc Bình cứ suốt ngày bới lông tìm vết bắt bẻ Lưu Nghĩa như thế, hóa ra anh ấy đã thích Lưu Nghĩa từ lâu rồi!”
Phan Thịnh và Phan Ly cười đến chảy cả nước mắt, hùa theo cô: “Đúng vậy, chúng tôi cũng nói thế mà! Nhưng Ngọc Bình sống chết không chịu thừa nhận!”
Hà Nhật Dương mỉm cười tiếp lời: “Tối nay được xem màn kịch thú vị như thế, đúng là không uổng công đến đây!”
Phương Mạn Luân không khỏi thở dài: “Quả nhiên, nước chát nhỏ vào đậu phụ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!”
Năm người cùng bật cười.
Khi Vũ Ngọc Bình bước xuống cùng Lưu Nghĩa, năm người vừa nghe trộm kia đang giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cả, tò mò nhìn tới nhìn lui trên người Vũ Ngọc Bình, xem xem có để lại dấu vết gì đáng ngờ không.
Kết quả khiến người ta vô cùng thất vọng!
Hình như hai người chỉ nói chuyện một cách trong sáng.
Nhưng, Tống Thanh tinh mắt thấy biểu cảm của Lưu Nghĩa không còn thư thái và tự tại như lúc mới đến.
Có thể thấy, lúc ở trong phòng, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó mà người khác không biết rồi.
Mà Vũ Ngọc Bình vẫn còn sống để xuống nhà, ồ, xem ra bầu không khí rất hòa hợp đó.
Tống Thanh bóp cằm, trông rất thiếu hiền hậu, cô âm thầm đoán xem hai người kia đã xảy ra đụng chạm gì.
Đúng lúc này, Lưu Nghĩa thoáng hiện vẻ ngại ngùng: “Nếu như tiệc mừng ở bên này đã tan rồi thì tôi cũng nên về đây.”
Tống Thanh vội vã hỏi: “Tiểu Nghĩa, bây giờ cậu đang sống ở đâu?”
“À... Tớ, tớ đang ở khách sạn!” Lưu Nghĩa hoảng loạn trả lời: “Tớ cũng chỉ đi qua thôi...”
Vũ Ngọc Bình đột ngột lên tiếng: “Ở khách sạn chán chết đi được! Dù sao chỗ tôi cũng có mấy căn hộ và biệt thự, hay là, tôi bảo người đưa chìa khóa cho cô, sau này cô còn thường xuyên đến đây, sống ở nhà mình vẫn thoải mái hơn.”
Lỗ tai của những người khác đồng loạt dựng đứng lên!
Có gian tình!
Mới có một lúc như vậy mà đã định tặng nhà cho nhau rồi hả?
Biểu cảm trên mặt Lưu Nghĩa càng kém tự nhiên hơn: “Tôi... tôi cáo từ trước! Sau này gặp lại!”
Nói xong, Lưu Nghĩa quay người bước vội đi, thậm chí còn không kịp chào Tống Thanh.
Vũ Ngọc Bình đang định đuổi theo đã bị Phan Thịnh và Phan Ly túm lại.
“Đợi đã đợi đã, cậu nói cho rõ ràng, ban nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Không lẽ cậu thực sự để bản năng nam nhi trỗi dậy à?” Phan Thịnh và Phan Ly tỏ ý không tin!
Vũ Ngọc Bình không buồn giải thích cho Phan Thịnh, Phan Ly và những người khác: “Sau này nói với các cậu sau!”
Vũ Ngọc Bình chỉ để lại một câu như vậy rồi đuổi theo Lưu Nghĩa.
Hà Nhật Dương thở dài: “A, hết chuyện vui để hóng rồi! Thanh Thanh, chúng ta cũng nên về nhà thôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom