• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (115 Viewers)

  • Chap-259

CHƯƠNG 259: KIẾM VỢ CHO ANH HAI




Buổi tiệc nhỏ này, quả đúng là nhỏ thật.
Người tham dự cũng chỉ hai ba chục người.
Những người khác sao, chỉ là đến góp vui.
Tại sao lại nói là góp vui?
Đều là một đám người nổi tiếng trên mạng đấy!
Tống Thanh mới đến trước cửa liền không nhịn được nói: “Ây, trường hợp đúng là thích hợp với Vũ Ngọc Bình nhất! Nhiều người nổi tiếng trên mạng như thế, thích hợp nhất với anh ta rồi!”
Tống Ngũ cười gật đầu: “Tán thành.”
Hà Nhật Dương khẽ cười: “Cậu ta sợ là qua không được. Mấy hôm nay cậu ta bận lắm!”
Buổi tiệc hôm nay chủ yếu bàn về mảnh đất thầu kia.
Do đó những người đến đây đều rất cao cấp.
Những người nổi tiếng mạng này có blogger thời trang, có tài năng trong trang cộng đồng, có cả người hoạt động lâu nằm trong giói giải trí v.v....
Không phải nói người nổi tiếng trên mạng đều mắt to mặt trái xoăn, cũng có một dáng vẻ thanh cao.
Ví dụ như blogger văn hóa nào đó, có cả hàng triệu fan, thế nhưng trên Weibo của họ không phải chia sẻ mỹ phẩm hay túi xách gì khác, mà chỉ chia sẻ một số sách, do đó cũng có không ít fan thanh niên yêu thích văn hóa.
Vừa hay Tống Thanh cũng là một trong những người hâm mộ của blogger này.
Tống Thanh vừa vào cửa đã thấy blogger đó đang ngồi đằng xa cầm một cuốn sách đọc.
Đúng là thích đọc sách.
Tống Thanh vừa vào cửa, mọi nhá mắt đều đổ nhìn về phía cô ấy.
Đứng bên cạnh Tống Thanh là Hà Nhật Dương, đằng sau là bốn anh em nhà họ Tống.
Khí thế đó, vẻ hào nhoáng đó, chốc lát hạ gục hết tất cả các phụ nữ có mặt hôm nay,
Dân nổi tiếng trên mạng khi thấy Hà Nhật Dương, ánh mắt đều rực rỡ sáng ngời!
Hà Nhật Dương, cái tên này, tồn tại như một điểm chuẩn.
Nới anh ta xuất hiện, chác chắn là có của cải.
Nơi anh ta tồn tại, chắc chắn làm cho giới thương trường dậy sóng.
Ồ, nơi anh ta tồn tại, ông chồng quốc dân Vũ Ngọc Bình cũng có mặt.
Nhưng, đêm nay hình như ngoại lệ, Vũ Ngọc Bình không tới.
Chủ bữa tiệc đêm nay đã dẫn người ra nghênh đón: “chào mừng Tổng giám đốc Hà và mấy vị Thẩm tiên sinh đây có thể quan lâm hàn xá, đúng là vinh dự lớn lao.”
Đối phương lần lượt bắt tay Hà Nhật Dương và những người khác, xoay đầu nhìn Tống Thanh: “Vị này là?”
“Em gái tôi, Tống Thanh.” Tống Nhất trịnh trọng giới thiệu: “Tâm can bảo bối của Bà cụ Tống.’
Mọi người chợt hiểu ra.
Được, cuối cùng biết được sự xuất hiện của vị này.
Lúc này, những người có mặt, đều khách sáo chào hỏi với Tống Thanh, không ai dám chậm trễ.
Vợ của Hà Nhật Dương, với hào quang này đủ thấy được địa vị siêu việt của Tống Thanh rồi, bây giờ lại thêm thân phận cháu gái cưng nhà họ Tống, thì ở thành phố G này, ai dám chậm trễ cô ấy.
Cho dù dám không nể mặt Hà Nhật Dương người ngoài vùng này, thì cũng không dám không nể mặt nhà họ Tống!
Phải biết là năm anh em nhà họ Tống, đều không phải dạng vừa.
Sau khi Tống Thanh chào hỏi với mọi người, chủ động đi qua trò chuyện với blogger thời trang.
Tống Thanh thấy người đó đang đọc sách bản tiếng anh, liền cười nói: “Xin chào, tôi rất thích xem weibo của cậu.”
Blogger thời trang aileen kinh ngạc nhìn Tống Thanh, hình như với việc được Tống Thanh xem trọng có phần vừa mừng vừa lo.
Cũng đúng, từ góc độ nổi tiếng trên mạng mà nói, thì độ nổi tiếng của Tống Thanh trội hơn hẳn.
“Tôi nên xưng hô cô đây là Hạ cậu hai nãi nãi hay là Cô Tống?” đối phương cẩn thận hỏi lại.
“Kêu tôi Tống Thanh là được.” Tống Thanh mỉm cười: “Tôi có thể ngồi xuống nói chuyện chứ?”
“Tất nhiên, mời ngồi.” Đối phương liền ngồi thẳng người.
Tống Thanh tự nhiên ngồi xuống, cười nói: “Tôi rất thích những sách mà cậu chia sẽ trên weibo, cậu hình như đọc sách suốt.”
Đối phương cười gật đàu: “Ừm, tôi nghĩ sách hay nên chia sẻ với mọi người, không ngờ, người thích đọc sách trên thế giới này lại nhiều như thế.”
Tống Thanh nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Cuốn sách trên tay cậu là mới xuất bản?”
aileen gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, tôi mới mưa được.”
Tống Thanh nhìn tên sách, kinh ngạc nói: “Ây, thật trùng hợp, trong xe anh tôi hình như cũng có cuốn này.”
aileen cũng kinh ngạc: “Cuốn sách không phổ biến, người mua không nhiều lắm.”
Tống Thanh liền xoay đâu vẫy tay với Tống Nhất: “Anh hai.....”
Tống Nhất nghe thấy em gái gọi, liền bỏ mặt những người khác, bước nhanh qua: “Tống Thanh, sao thế?”
“Giớ thiệu cho hai người làm quen, đây là anh hai tôi, Tống Nhất.” Tống Thanh giới thiệu với Tống Nhất và aileen: “Đây là blogger sách thời trang aileen.”
Hai người bắt tay thân thiện, chào hỏi nhau.
Tống Thanh nói với Tống Nhất: “Anh, có phải anh cũng mua cuốn sách này?”
Tống Nhất xem tên sách, liền cười: “Ây, thật trùng hợp, cậu cũng mua cuốn này sao?”
Biểu cảm của aileen liền trở nên thú vị: “Cậu cũng thích loại sách này?”
Tống Nhất gật đầu: “Đúng vậy, tôi thích tác phẩm của anh ta lâu rồi, mỗi lần anh ta ra sách mới, tôi đều mua một cuốn cất giữ, tôi đặc biệt thích thái độ và triết lý sống của anh ta......”
Hai người vì cuốn sách mà cứ thế trò chuyện với nhau.
Tống Thanh càng ngày càng cảm thấy aileen này thật sự rất thích hợp với anh hai.
Tuy là blogger thời trang, nhưng phong cách thanh tao!
Học nhiều hiểu rộng, dáng vẻ tuy không xinh đẹp như mấy blogger mỹ phẩm, nhưng tuyệt đối là mẫu người ưa nhìn.
Chi bằng tác hợp hai người họ!
Tống Thanh chủ động gợi mấy chủ đề, ba người nói càng hợp nhau.
Sau cùng, Tống Thanh thành công đưa số điện thoại và wechat của Tống Nhất cho aileen.
Aileen hình như cũng hiểu ý của Tống Thanh, cô ấy chỉ cười, nhưng không từ chối.
Tống Nhất đối với người con gái am hiểu nhiều kinh điển trên thế giới này, cũng đánh gái khá cao.
Một người biết đọc sách để làm giàu cho mình, thì không kém đâu được.
Sau khi thành công tác hợp hai người này, thì để lại hai người một mình vui vẻ đi ăn uống.
Tống Thanh ăn no nê, chuẩn bị tìm một nơi hưởng thụ một chút.
Đột nhiên có một dáng người quen thuộc rơi vào mắt cô ấy.
Tống Thanh nhìn kĩ.
Trời đất thánh thần ơi!
Trình Thiên Cát sao lại ở đây!
Tống Thanh không nhịn được mà đi về hướng Trình Thiên Cát, từ xa nhìn Trình Thiên Cát trong trang phục đầu bếp, đang chỉ huy các đầu bếp đem thức ăn đặt vào đĩa.
Trời!
Trình Thiên Cát là một đầu bếp sao?
Thật không nhìn ra!
Tống Thanh cứ thế mà đi qua hướng của Trình Thiên Cát.
Không biết có phải do thần giao cách cảm, Trình Thiên Cát đột nhiên quay đầu lại, thì thấy Tống Thanh.
Trên mặt Trình Thiên Cát tỏ ra với vẻ kinh ngạc, cho nên công việc của anh ta đều dừng lại.
Tống Thanh cười khổ: “Có phải tôi đã làm phiền anh?”
Trình Thiên Cát mỉm cười: “Không có, em chờ tôi một lát.”
Trình Thiên Cát rất nhanh sắp xếp xong, một lúc sau, Trình Thiên Cát quay người lại.
“Sao anh lại ở đây?” Tống Thanh không nhịn được àm hỏi.
“Anh được mời qua nấu ăn.” Trình Thiên Cát cười một cách chế giễu: “em không thể ngờ được, tôi là một nhà bếp phải không?”
Tống Thanh lắc đầu: “Thật sự rất bất ngờ, nhưng mà thức ăn hôm nay rất ngon!”
Trình Thiên Cát khẽ cười, nói: “em thích thì tốt. anh cũng chỉ là qua giúp người ta, công việc này vốn dĩ là của bạn anh, nhưng anh ta đột nhiên không khỏe, nên anh tới thay cậu ta.”
Tống Thanh gật đầu: “em cũng là đi cùng người nhà qua dự tiệc.”
“emđợi một lát.” Trình Thiên Cát đột nhiên nói một cách bí ẩn: “Đừng nói với ai!”
Tống Thanh ngạc nhiên, không biết đối phương muốn làm gì.
Trình Thiên Cát đi rất nhanh, quay về cũng nhanh.
Khi anh ta quay lại trên tay cầm theo một chiếc khay, trên khay đặt một cây kem tinh tế.
“Cho em, đây là môn độc môn của anh.” Trình Thiên Cát nháy mắt nhìn Tống Thanh: “Thử xem mùi vị thế nào? Đây không phải ai cũng được ăn đâu nhé.”
Tống Thanh hiếu kỳ nhận lấy, lấy một miếng bỏ vào miệng.
Lúc sao Tống Thanh liền đưa ngón tay cái lên: “Rất ngon! So với Haagendas chỉ có hơn chứ không kém.’
Trình Thiên Cát liền nheo mắt cười hơ hơ nói: “Đây là anh chỉ làm cho mình em ăn, trước giờ không ai thử qua.”
“Tại sao?” Tống Thanh hiếu kỳ hỏi: “Anh có công thức này, anh hoàn toàn có thể tự mở một cửa tiệm mà.”
“Vì có những thứ chỉ có thể chia sẻ với người thân nhất của mình.” Trình Thiên Cát ý vị sâu xa nhìn Tống Thanh: “Mấy món này, không thể dùng tiền bạc đo đạc được.”
Tống Thanh cắn lây chiếc nĩa, tim đập mạnh một cái.
Ừm, câu nói này của anh ta có ý gì?
Ý nói mình là người thân nhất của anh ấy?
Câu này nghe ra có vấn đề, nhưng nghĩ lại lại không có vấn đề gì.
Anh ta rốt cuộc cũng không có nói rõ tình cảm hai người, tự mình cũng không nên đoán mò.
Có lẽ do mình nghĩ nhiều rồi chăng?
Tống Thanh chỉ cười, không đáp.
“Anh có lẽ ở Đông Bắc không bao lâu.” Trình Thiên Cát đột nhiên mở miệng nói: “nói cho cùng thì mùa đông tại Đông Bắc quá lạnh đi, trời băng đầy tuyết, thực sự không tiện lắm.”
Tống Thanh gật đầu: “Thế anh tính đi đâu?”
“Nghe nói thành phố H không tệ, anh có thể tới đó. Đúng rồi, Thanh Thanh, anh mãi không hỏi em, bây giờ em đang ở đâu.” Trình Thiên Cát hình như không nghĩ nhiều mà hỏi: “em có tính định cư ở Đông Bắc không?”
“Khụ khụ khụ khụ.....” Tống Thanh thiếu chút bị nghẹn.
Trình Thiên Cát đưa tay một cách tự nhiên lên vỗ lưng cho Tống Thanh: “Ăn từ từ, đừng để nghẹn.”
Tống Thanh vẫy tay, chờ cô ấy khỏi hẳn, mới nói với Trình Thiên Cát: “Không, tôi chỉ thấy mọi thứ thật trùng hợp. tôi cũng ở thành phố H, nói vậy chúng ta cũng sẽ lại gặp nhau ở đó.”
Trình Thiên Cát liền tỏ ra vẻ kinh ngạc: “Không phải chứ? Thật trùng hợp vậy sao? em không phải cố tình chọc anh vui chứ?”
Tống Thanh cười híp mắt nói: “Chuyện này, làm gì cần gạt người! anh tính khi nào đi?”
“Khoảng vài ngày nữa, chờ xử lý xong mọi chuyện bên đây, thì chuẩn bị khởi hành.” Trình Thiên Cát cười nói: “Đến lúc tới thành phố H, nói không chừng còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của en.’
Tống Thanh cười cong cả mắt: “Chúng ta là bạn bè, không cần khách sáo.’
Ánh mắt Trình Thiên Cát chớp qua một tia nhìn hàm ý sâu xa.
Bạn tốt?
Tôi đây xuất hiện không phải vì làm bạn với em......
Tiểu mỹ nữ, thật ngại quá.
Tôi nhất định phải lấy cho bằng được em, thì mới có thể trả lời với Vưu tỷ.
“Chờ khi tôi mở tiệm, em nhất định phải tới ủng hộ.” Trình Thiên Cát cố ý bỏ qua câu bạn tốt của Tống Thanh, chuyển chủ đề nói: “Chỉ cần em đến ăn, thì mãi có vị trí cho em.”
“Được.” Tống Thanh cười gật đầu: “Tôi nhất định tới ủng hộ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom