Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-257
CHƯƠNG 257: LẠI GẶP TRÌNH THIÊN CÁT
Tống Nhất không chờ đối phương nói tiếp, trực tiếp cúp máy.
Tống Thanh cầm theo một đống trang sức, vẫn đang mơ hồ: “Ai gọi đấy?”
Tống Nhất khẽ cười: “người không liên quan, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!”
Tống Thanh vui vẻ gật đầu: “vâng!”
Hai người không đi xa lắm, chính là nhà hàng buffet bên cạnh đó để giải quyết bữa trưa.
Tống Thanh đem đống đồ trên tay dồn vào một túi chung, xách trên tay Tống Nhất, hai người vui vẻ chuẩn bị đi lấy thức ăn.
Từ xa Tống Thanh đã nhìn thấy bánh macaron, ôm lấy dĩa liền đi gắp, cô ấy vừa đưa cây gắp ra, vừa lúc này có một chiếc gắp khác gắp tới, hai người đồng thời chọn cùng một chiếc macaron.
Tống Thanh vừa mới buông tay, thì nghe thấy giọng nói ở bên cạnh vang lên: “Ủa? sao em lại ở đây?”
Tống Thanh vừa ngẩng đầu lên, liền đơ người!
Cô ấy cũng không ngờ ở đây lại lần nữa gặp lại Trình Thiên Cát.
Thật lòng mà nói, cô ấy có hơi phiền.
Bởi vì cô ấy không biết nên trạng thái và tâm thái nào để đối diện với người bạn này.
So với người yêu thì vẫn thiếu một chút, so với bạn bè thì trên bạn bè một chút.
Nói là thanh mai trúc mã, cũng không đúng lắm.
Thế nhưng, hai người thật sự không xa lạ.
“Trùng hợp quá, anh cũng ở đây.” Tống Thanh tươi cười.
Trình Thiên Cát nhìn Tống Nhất ở đằng xa nói: “đi ăn với bạn sao?”
“Không phải, đó là anh tôi.” Tống Thanh cười đáp: “Anh hai tôi.”
Trình Thiên Cát ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “qua tiếp anh ấy cho tốt.”
Tống Thanh gật đầu.
“Có rảnh thì liên lạc qua điện thoại?” Trình Thiên Cát cười bảnh bao: “Anh vẫn rất nhớ em.”
Tống Thanh cười rụt rè gật đầu.
Trình Thiên Cát không nói nhiều, nói vài câu chào hỏi xong quay người rời khỏi.
Tống Thanh khẽ thở phào, chờ mình điều tiết xong tâm trạng rồi nói đi.
Sau khi Tống Thanh gắp mấy miếng macaron rồi rời khỏi, Trình Thiên Cát nhìn theo bóng lưng cô ấy, miệng khẽ cong lên, ánh mắt đầy vẻ quyết tâm lấy bằng được.
Thân là sát thủ chuyên nghiệp, không phải chỉ biết chém chém giết giết.
Đôi lúc, nhan sắc cũng là một vũ khí rất tốt.
Anh ta đã dựa vào vẻ bề ngoài, mấy lần thành công đột nhập nội bộ kẻ địch, đập tan tuyến phòng thủ của đối phương.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Anh ta quá hiểu tâm trạng mâu thuẫn bây giờ của Tống Thanh, cho nên anh ta chọn cách đi vòng, từng chút một làm tan tính cảnh giác của cô ấy.
Tống Thanh bưng đồ ăn về chỗ ngồi của mình, thấy Tống Nhất cũng bưng đồ ăn qua, liền nói: “bánh ngọt của nhà hàng này có vẻ khá ngon! Anh có muốn thử không?”
“Được đấy.”Tống Nhất cười híp mắt nói: “bữa trưa ăn ít một chút, bữa tối còn có tiệc lớn.”
“Ưm, anh tính tối nay đi gặp đối tượng xem mắt đó sao?” Tống Thanh nghiêng đầu nhìn Tống Nhất: “Tại sao là bữa ăn lớn?”
“Đi cả ngày, cũng phải đi gặp một người chứ? Nếu không tối về sao mà giao phó?” Tống Thanh than nhẹ: “Hồ sơ người thứ ba em xem chưa?”
Tống Thanh vội nhét bánh macaron trên tay vào miệng, lấy ra hồ sơ chăm chú đọc qua.
“Ưm, khá tốt.” Mắt Tống Thanh lóe sáng, nói: “Đây là nhiếp ảnh gia, oa, ảnh chụp đẹp trai quá! Con gái mà đẹp trai đến vậy đúng là không tin nổi.”
Tống Thanh đưa hình đối tương xem mắt lên cho Tống Nhất xem, nói: “Tuổi tác cô ấy cũng gần bằng anh, 32 tuổi.”
Tống Nhất mỉm cười nhìn Tống Thanh: “Em thích là được.”
“Nói gì thế, đây là anh chọn vợ.” Tống Thanh nhăn mũi nói: “Nhưng mà, em cảm thấy cô ấy rất tốt! Đẹp trai quá! Nếu không phải biết cô ấy là con gái, em còn tưởng là anh đẹp trai đấy!”
Tống Thanh vừa ăn đồ ăn vừa đem hồ sơ lật qua lật lại nhìn, xem xong vẫn chưa thấy đã, liền lên trang baidu tìm kiếm tác phẩm của nhà nhiếp ảnh này.
Tìm kiếm trên baidu không sao, nhưng vừa tìm trên baidu liền biết rõ cả cuộc đời sự nghiệp của nhà nhiếp ảnh này.
Hàng loạt giải thưởng, thật sự là quá lóe mắt!
Tống Thanh càng nhìn càng hài lòng, nói: “Tối nay đúng là phải ăn một bữa đàng hoàng!”
Bởi vì Lưu Nghĩa, nên Tống Thanh rât thích những cô gái xinh đẹp cá tính!
Lưu Nghĩa cũng là con gái, nhưng Lưu Nghĩa đẹp trai hơn nhiều! Đúng là khi đánh quyền đẹp trai đến mức không chịu nổi!
Đối tượng xem mắt này cũng là cô gái xinh đẹp với vẻ manly, mắt mũi tinh tế, hẳn là không tệ!
Cho nên, Tống Thanh có phần mong đợi vào cuộc gặp tối nay.
Cho nên bữa trưa hai người đều ăn rất ít, sau khi ăn xong, Tống Thanh kéo Tống Nhất đi chơi trò chơi.
Từ nhỏ đến lớn, đều là cô ấy cố hết sức bảo vệ anh trai.
Hôm nay, cuối cùng cô ấy cũng được như bao cô gái khác, được anh thương chiều rồi.
Lúc nhỏ, không biết cô ấy đã ngưỡng mộ nhường nào những bạn học có anh trai, họ luôn có thể nhỏng nhẻo dưới đôi cánh bảo vệ của anh trai.
Còn cô ấy chỉ có thể âm thầm lặng lẽ trụ lên chiếc dù nhỏ, che mưa che gió cho Tống Linh.
Còn hôm nay, người anh lớn hơn cô ấy cả 12 tuổi, cuối cùng đã thỏa mãn nguyện vọng thời thơ ấu của cô ấy.
Lúc mà Tống Thanh và Tống Nhất đang chơi vui vẻ, trước mặt Trình Thiên Cát đặt sẵn hồ sơ của Tống Thanh.
“Thật không ngờ, Nhà họ Tống lại có bối cảnh như thế.” Trình Thiên Cát nắm chặt hồ sơ nhà họ Tống, miệng nở nụ cười đầy ẩn ý: “Vưu tỷ rốt cuộc không hài lòng điểm nào của Tống Thanh? Với tôi mà nói, Tống Thanh này có vẻ tốt hơn Thôi Nguyệt Lam kia nhiều....”
“Thật khiến người khác khó hiểu.” Trình Thiên Cát lười biếng dựa vào trên ghế, tự độc thoại nói: “nhưng mà, nếu đã là là mệnh lệnh của Vưu tỷ, mình chỉ cần chấp hành là được. Cô em xinh đẹp, xin lỗi nhé!”
Phi tiêu trong tay Trình Thiên Cát phóng thẳng về phía tường có dáng hình của Tống Thanh.
Phi tiêu nằm vững trên tấm hình đó.
Tống Thanh trong hình cười tươi như hoa.
Bên kia Bà Hà cũng đang gọi điện với Thôi Nguyệt Lam: “Lam Lam, con yên tâm. Lần này do chính mẹ ra tay, chắc chắn không thành vấn đề.”
Thôi Nguyệt Lam giờ mới hài lòng nhỏng nhẻo nói: “vẫn là mẹ thương con nhất! Nhưng, mẹ, mẹ vì con mà lén lút về nước trước, bị lão phu nhân biết được, sẽ không vui không?”
Bà HàVưu Tâm Nguyệt cười lạnh nói: “Lần này mẹ về nước là dùng thân phận giả, chỉ cần mẹ không nói, không ai nghi ngờ đến mẹ được.”
“Vậy con chờ tin tốt của mẹ.” Thôi Nguyệt Lam nói trong điện thoại: “Tốt nhất là trước khi đại thọ của lão phu nhân, thì làm cho họ chia tay sớm hơn! Con sắp không đợi được nữa!”
“Lam Lam ngoan! Lần này ra tay là thuộc hạ đắc lực của mẹ. Có cậu ta ra tay, tuyệt đối không thành vấn đề!” Bà Hà đắc ý nói: “Cậu ta là dựa vào nhan sắc, hoàn thành không ít nhiệm vụ!”
Tống Thanh cùng Tống Nhất vui chơi tận hứng.
Cách Tống Nhất chiều em gái là cứ mua mua và mua!
Cho nên cuối cùng chỉ có thể gọi điện nhờ người nhà sang đem đồ về!
Xế chiều dưới sự mong chờ của Tống Thanh cũng từ từ tới gần.
Lần này, Tống Thanh cùng Tống Nhất từ sớm đã đến nơi hẹn chờ trước.
Tống Nhất thấy Tống Thanh xúc động như thế, không nhịn được cười nói: “Rõ ràng người xem mắt là anh, sao em lại xúc động thế kia?”
Tống Thanh cười hì hì nói: “Em muốn xem thử cô ấy có thật sự đẹp trai như trong hình không! Vì em cũng có một người bạn rất nam tính, cũng rất đẹp trai! Em muốn xem họ có phải cùng một mẫu hình!”
Lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng bị gõ nhẹ: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Tống Thanh ngước đầu lên nhìn, liền oa một tiếng kêu lên: “Thật đẹp trai!”
Chiều cao đối tượng xem mắt khoảng chừng 1 mét 80, mái tóc ngắn gọn, tóc mép trái có hình viên đạn được điêu khắc tinh xảo.
Chiếc quần bó đen dài kết hợp với chiếc áo len cùng màu, nhìn vừa soái khí vừa tự nhiên.
Cô gái xem mắt nghe câu nói của Tống Thanh, nhìn chằm chằm Tống Thanh một lúc, sau đó liền đưa tay về phía Tống Thanh: “Xin chào, tôi tên Lâm Khải Văn.”
Oa, tên cũng như Lưu Nghĩa, đều nam tính hóa!
“Xin chào, tôi tên Tống Thanh.” Tống Thanh ngọt ngào trả lời.
Ngón tay Lâm Khải Văn thon dài, hơn nữa lòng bàn tai có vết chai.
Lâm Khải Văn buông tay Tống Thanh, xoay sang bắt tay với Tống Nhất: “Xin lỗi, để anh chờ lâu.”
Tống Nhất bắt tay Lâm Khải Văn: “Không có, chúng tôi cũng mới tới.”
“Mời ngồi.” Tống Nhất thu tay mình về, chỉ trong khoảng thời gian bắt tay, thì anh ta đã khẳng định đối tượng xem mắt không phải mẫu người mình thích.
Lâm Khải Văn ngồi đối diện Tống Thanh, nói: “Tuy lần này tôi đến tham gia xem mắt, nhưng, hai người chắc cũng đoán được, tôi là do bị gia đình ép. Cho nên, bữa cơm này tôi mời! Xem như tạ lỗi!”
Tống Thanh nghĩ đến anh đẹp trai này, à không, Lâm Khải Văn đã hơn 30 rồi, người nhà đúng là sẽ hối thúc.
Tống Nhất mỉm cười: “Có thể hiểu được.”
Mọi người nói rõ mọi chuyện trước, ngược lại không cảm thấy ngại ngùng.
Ba người gọi món, rất nhanh nói chuyện trên trời dưới đất với nhau.
Lâm Khải Văn là nhà nhiếp ảnh, chắc chắn đi qua nhiều nơi, chụp qua nhiều cảnh đẹp.
Những nơi này Tống Thanh đều chưa đi qua bao giờ, nên rất hiếu kỳ về mọi thứ.
Lâm Khải Văn xua tay với Tống Thanh nói: “Cho cậu xem hình trong điện thoại của tớ! Tuy là chụp bằng điện thọai, nhưng bắt được góc độ, tấm hình vẫn chụp ra rất có cảm giác."
Tống Thanh quả nhiên không kiềm được sự hiếu kỳ của mình, chạy đến bên cạnh Lâm Khải Văn ngồi xuống.
Tống Nhất lúc này đi ra nhận cuộc điện thoại, Tống Thanh đưa tay nhận lấy điện thoại của Lâm Khải Văn, bắt đầu tập trung tinh thần nhìn những bức ảnh.
Lâm Khải Văn nhìn thấy tóc Tống Thanh rớt xuống, liền đưa tay giúp Tống Thanh vén tóc lên.
Ngón tay có phần chai sạm chạm vào mặt Tống Thanh, cả người Tống Thanh cứng đơ.
Thật là một phản ứng kỳ lạ.
Lưu Nghĩa cũng từng giúp mình vén tóc, nhưng mình chưa bao giờ có cảm giác này.
Nhưng Lâm Khải Văn này giúp mình vén tóc, tại sao lại cảm thấy là lạ thế nhỉ?
Chẳng lẽ là do mới quen, nguyên do không thân lắm?
Tống Thanh cố gắng bình tĩnh xem tiếp các hình.
Lâm Khải Văn vô tình lướt nhìn qua mặt nghiêng của Tống Thanh, nhỏ giọng nói: “Có ai khen qua cậu trông rất xinh đẹp?”
Tống Thanh lắc đầu.
Có anh hai bên cạnh, thì có đẹp thế nào cũng không được gọi là đẹp!
Anh hai có thể nói là một sự tồn tại dù là nam hay nữ đều không sánh được!
“Thế thì thật đáng tiếc! Cô gái xinh đẹp thế này, lại không ai khen cả.” Ngón tay Lâm Khải Văn luồn qua làn tóc dài bên cổ của Tống Thanh, nhẹ nhàng trau chuốt: “Tóc thật thơm.”
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Tống Thanh lần nữa trổi dậy.
Sao kỳ lạ như thế?
Cứ cảm thấy mình dường như không phải ngồi cùng một cô gái, mà là cùng một người con trai?
Lâm Khải Văn cảm nhận được sự cứng đơ của Tống Thanh, liền nói: “cậu sao thế?”
Tống Nhất không chờ đối phương nói tiếp, trực tiếp cúp máy.
Tống Thanh cầm theo một đống trang sức, vẫn đang mơ hồ: “Ai gọi đấy?”
Tống Nhất khẽ cười: “người không liên quan, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!”
Tống Thanh vui vẻ gật đầu: “vâng!”
Hai người không đi xa lắm, chính là nhà hàng buffet bên cạnh đó để giải quyết bữa trưa.
Tống Thanh đem đống đồ trên tay dồn vào một túi chung, xách trên tay Tống Nhất, hai người vui vẻ chuẩn bị đi lấy thức ăn.
Từ xa Tống Thanh đã nhìn thấy bánh macaron, ôm lấy dĩa liền đi gắp, cô ấy vừa đưa cây gắp ra, vừa lúc này có một chiếc gắp khác gắp tới, hai người đồng thời chọn cùng một chiếc macaron.
Tống Thanh vừa mới buông tay, thì nghe thấy giọng nói ở bên cạnh vang lên: “Ủa? sao em lại ở đây?”
Tống Thanh vừa ngẩng đầu lên, liền đơ người!
Cô ấy cũng không ngờ ở đây lại lần nữa gặp lại Trình Thiên Cát.
Thật lòng mà nói, cô ấy có hơi phiền.
Bởi vì cô ấy không biết nên trạng thái và tâm thái nào để đối diện với người bạn này.
So với người yêu thì vẫn thiếu một chút, so với bạn bè thì trên bạn bè một chút.
Nói là thanh mai trúc mã, cũng không đúng lắm.
Thế nhưng, hai người thật sự không xa lạ.
“Trùng hợp quá, anh cũng ở đây.” Tống Thanh tươi cười.
Trình Thiên Cát nhìn Tống Nhất ở đằng xa nói: “đi ăn với bạn sao?”
“Không phải, đó là anh tôi.” Tống Thanh cười đáp: “Anh hai tôi.”
Trình Thiên Cát ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “qua tiếp anh ấy cho tốt.”
Tống Thanh gật đầu.
“Có rảnh thì liên lạc qua điện thoại?” Trình Thiên Cát cười bảnh bao: “Anh vẫn rất nhớ em.”
Tống Thanh cười rụt rè gật đầu.
Trình Thiên Cát không nói nhiều, nói vài câu chào hỏi xong quay người rời khỏi.
Tống Thanh khẽ thở phào, chờ mình điều tiết xong tâm trạng rồi nói đi.
Sau khi Tống Thanh gắp mấy miếng macaron rồi rời khỏi, Trình Thiên Cát nhìn theo bóng lưng cô ấy, miệng khẽ cong lên, ánh mắt đầy vẻ quyết tâm lấy bằng được.
Thân là sát thủ chuyên nghiệp, không phải chỉ biết chém chém giết giết.
Đôi lúc, nhan sắc cũng là một vũ khí rất tốt.
Anh ta đã dựa vào vẻ bề ngoài, mấy lần thành công đột nhập nội bộ kẻ địch, đập tan tuyến phòng thủ của đối phương.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Anh ta quá hiểu tâm trạng mâu thuẫn bây giờ của Tống Thanh, cho nên anh ta chọn cách đi vòng, từng chút một làm tan tính cảnh giác của cô ấy.
Tống Thanh bưng đồ ăn về chỗ ngồi của mình, thấy Tống Nhất cũng bưng đồ ăn qua, liền nói: “bánh ngọt của nhà hàng này có vẻ khá ngon! Anh có muốn thử không?”
“Được đấy.”Tống Nhất cười híp mắt nói: “bữa trưa ăn ít một chút, bữa tối còn có tiệc lớn.”
“Ưm, anh tính tối nay đi gặp đối tượng xem mắt đó sao?” Tống Thanh nghiêng đầu nhìn Tống Nhất: “Tại sao là bữa ăn lớn?”
“Đi cả ngày, cũng phải đi gặp một người chứ? Nếu không tối về sao mà giao phó?” Tống Thanh than nhẹ: “Hồ sơ người thứ ba em xem chưa?”
Tống Thanh vội nhét bánh macaron trên tay vào miệng, lấy ra hồ sơ chăm chú đọc qua.
“Ưm, khá tốt.” Mắt Tống Thanh lóe sáng, nói: “Đây là nhiếp ảnh gia, oa, ảnh chụp đẹp trai quá! Con gái mà đẹp trai đến vậy đúng là không tin nổi.”
Tống Thanh đưa hình đối tương xem mắt lên cho Tống Nhất xem, nói: “Tuổi tác cô ấy cũng gần bằng anh, 32 tuổi.”
Tống Nhất mỉm cười nhìn Tống Thanh: “Em thích là được.”
“Nói gì thế, đây là anh chọn vợ.” Tống Thanh nhăn mũi nói: “Nhưng mà, em cảm thấy cô ấy rất tốt! Đẹp trai quá! Nếu không phải biết cô ấy là con gái, em còn tưởng là anh đẹp trai đấy!”
Tống Thanh vừa ăn đồ ăn vừa đem hồ sơ lật qua lật lại nhìn, xem xong vẫn chưa thấy đã, liền lên trang baidu tìm kiếm tác phẩm của nhà nhiếp ảnh này.
Tìm kiếm trên baidu không sao, nhưng vừa tìm trên baidu liền biết rõ cả cuộc đời sự nghiệp của nhà nhiếp ảnh này.
Hàng loạt giải thưởng, thật sự là quá lóe mắt!
Tống Thanh càng nhìn càng hài lòng, nói: “Tối nay đúng là phải ăn một bữa đàng hoàng!”
Bởi vì Lưu Nghĩa, nên Tống Thanh rât thích những cô gái xinh đẹp cá tính!
Lưu Nghĩa cũng là con gái, nhưng Lưu Nghĩa đẹp trai hơn nhiều! Đúng là khi đánh quyền đẹp trai đến mức không chịu nổi!
Đối tượng xem mắt này cũng là cô gái xinh đẹp với vẻ manly, mắt mũi tinh tế, hẳn là không tệ!
Cho nên, Tống Thanh có phần mong đợi vào cuộc gặp tối nay.
Cho nên bữa trưa hai người đều ăn rất ít, sau khi ăn xong, Tống Thanh kéo Tống Nhất đi chơi trò chơi.
Từ nhỏ đến lớn, đều là cô ấy cố hết sức bảo vệ anh trai.
Hôm nay, cuối cùng cô ấy cũng được như bao cô gái khác, được anh thương chiều rồi.
Lúc nhỏ, không biết cô ấy đã ngưỡng mộ nhường nào những bạn học có anh trai, họ luôn có thể nhỏng nhẻo dưới đôi cánh bảo vệ của anh trai.
Còn cô ấy chỉ có thể âm thầm lặng lẽ trụ lên chiếc dù nhỏ, che mưa che gió cho Tống Linh.
Còn hôm nay, người anh lớn hơn cô ấy cả 12 tuổi, cuối cùng đã thỏa mãn nguyện vọng thời thơ ấu của cô ấy.
Lúc mà Tống Thanh và Tống Nhất đang chơi vui vẻ, trước mặt Trình Thiên Cát đặt sẵn hồ sơ của Tống Thanh.
“Thật không ngờ, Nhà họ Tống lại có bối cảnh như thế.” Trình Thiên Cát nắm chặt hồ sơ nhà họ Tống, miệng nở nụ cười đầy ẩn ý: “Vưu tỷ rốt cuộc không hài lòng điểm nào của Tống Thanh? Với tôi mà nói, Tống Thanh này có vẻ tốt hơn Thôi Nguyệt Lam kia nhiều....”
“Thật khiến người khác khó hiểu.” Trình Thiên Cát lười biếng dựa vào trên ghế, tự độc thoại nói: “nhưng mà, nếu đã là là mệnh lệnh của Vưu tỷ, mình chỉ cần chấp hành là được. Cô em xinh đẹp, xin lỗi nhé!”
Phi tiêu trong tay Trình Thiên Cát phóng thẳng về phía tường có dáng hình của Tống Thanh.
Phi tiêu nằm vững trên tấm hình đó.
Tống Thanh trong hình cười tươi như hoa.
Bên kia Bà Hà cũng đang gọi điện với Thôi Nguyệt Lam: “Lam Lam, con yên tâm. Lần này do chính mẹ ra tay, chắc chắn không thành vấn đề.”
Thôi Nguyệt Lam giờ mới hài lòng nhỏng nhẻo nói: “vẫn là mẹ thương con nhất! Nhưng, mẹ, mẹ vì con mà lén lút về nước trước, bị lão phu nhân biết được, sẽ không vui không?”
Bà HàVưu Tâm Nguyệt cười lạnh nói: “Lần này mẹ về nước là dùng thân phận giả, chỉ cần mẹ không nói, không ai nghi ngờ đến mẹ được.”
“Vậy con chờ tin tốt của mẹ.” Thôi Nguyệt Lam nói trong điện thoại: “Tốt nhất là trước khi đại thọ của lão phu nhân, thì làm cho họ chia tay sớm hơn! Con sắp không đợi được nữa!”
“Lam Lam ngoan! Lần này ra tay là thuộc hạ đắc lực của mẹ. Có cậu ta ra tay, tuyệt đối không thành vấn đề!” Bà Hà đắc ý nói: “Cậu ta là dựa vào nhan sắc, hoàn thành không ít nhiệm vụ!”
Tống Thanh cùng Tống Nhất vui chơi tận hứng.
Cách Tống Nhất chiều em gái là cứ mua mua và mua!
Cho nên cuối cùng chỉ có thể gọi điện nhờ người nhà sang đem đồ về!
Xế chiều dưới sự mong chờ của Tống Thanh cũng từ từ tới gần.
Lần này, Tống Thanh cùng Tống Nhất từ sớm đã đến nơi hẹn chờ trước.
Tống Nhất thấy Tống Thanh xúc động như thế, không nhịn được cười nói: “Rõ ràng người xem mắt là anh, sao em lại xúc động thế kia?”
Tống Thanh cười hì hì nói: “Em muốn xem thử cô ấy có thật sự đẹp trai như trong hình không! Vì em cũng có một người bạn rất nam tính, cũng rất đẹp trai! Em muốn xem họ có phải cùng một mẫu hình!”
Lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng bị gõ nhẹ: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Tống Thanh ngước đầu lên nhìn, liền oa một tiếng kêu lên: “Thật đẹp trai!”
Chiều cao đối tượng xem mắt khoảng chừng 1 mét 80, mái tóc ngắn gọn, tóc mép trái có hình viên đạn được điêu khắc tinh xảo.
Chiếc quần bó đen dài kết hợp với chiếc áo len cùng màu, nhìn vừa soái khí vừa tự nhiên.
Cô gái xem mắt nghe câu nói của Tống Thanh, nhìn chằm chằm Tống Thanh một lúc, sau đó liền đưa tay về phía Tống Thanh: “Xin chào, tôi tên Lâm Khải Văn.”
Oa, tên cũng như Lưu Nghĩa, đều nam tính hóa!
“Xin chào, tôi tên Tống Thanh.” Tống Thanh ngọt ngào trả lời.
Ngón tay Lâm Khải Văn thon dài, hơn nữa lòng bàn tai có vết chai.
Lâm Khải Văn buông tay Tống Thanh, xoay sang bắt tay với Tống Nhất: “Xin lỗi, để anh chờ lâu.”
Tống Nhất bắt tay Lâm Khải Văn: “Không có, chúng tôi cũng mới tới.”
“Mời ngồi.” Tống Nhất thu tay mình về, chỉ trong khoảng thời gian bắt tay, thì anh ta đã khẳng định đối tượng xem mắt không phải mẫu người mình thích.
Lâm Khải Văn ngồi đối diện Tống Thanh, nói: “Tuy lần này tôi đến tham gia xem mắt, nhưng, hai người chắc cũng đoán được, tôi là do bị gia đình ép. Cho nên, bữa cơm này tôi mời! Xem như tạ lỗi!”
Tống Thanh nghĩ đến anh đẹp trai này, à không, Lâm Khải Văn đã hơn 30 rồi, người nhà đúng là sẽ hối thúc.
Tống Nhất mỉm cười: “Có thể hiểu được.”
Mọi người nói rõ mọi chuyện trước, ngược lại không cảm thấy ngại ngùng.
Ba người gọi món, rất nhanh nói chuyện trên trời dưới đất với nhau.
Lâm Khải Văn là nhà nhiếp ảnh, chắc chắn đi qua nhiều nơi, chụp qua nhiều cảnh đẹp.
Những nơi này Tống Thanh đều chưa đi qua bao giờ, nên rất hiếu kỳ về mọi thứ.
Lâm Khải Văn xua tay với Tống Thanh nói: “Cho cậu xem hình trong điện thoại của tớ! Tuy là chụp bằng điện thọai, nhưng bắt được góc độ, tấm hình vẫn chụp ra rất có cảm giác."
Tống Thanh quả nhiên không kiềm được sự hiếu kỳ của mình, chạy đến bên cạnh Lâm Khải Văn ngồi xuống.
Tống Nhất lúc này đi ra nhận cuộc điện thoại, Tống Thanh đưa tay nhận lấy điện thoại của Lâm Khải Văn, bắt đầu tập trung tinh thần nhìn những bức ảnh.
Lâm Khải Văn nhìn thấy tóc Tống Thanh rớt xuống, liền đưa tay giúp Tống Thanh vén tóc lên.
Ngón tay có phần chai sạm chạm vào mặt Tống Thanh, cả người Tống Thanh cứng đơ.
Thật là một phản ứng kỳ lạ.
Lưu Nghĩa cũng từng giúp mình vén tóc, nhưng mình chưa bao giờ có cảm giác này.
Nhưng Lâm Khải Văn này giúp mình vén tóc, tại sao lại cảm thấy là lạ thế nhỉ?
Chẳng lẽ là do mới quen, nguyên do không thân lắm?
Tống Thanh cố gắng bình tĩnh xem tiếp các hình.
Lâm Khải Văn vô tình lướt nhìn qua mặt nghiêng của Tống Thanh, nhỏ giọng nói: “Có ai khen qua cậu trông rất xinh đẹp?”
Tống Thanh lắc đầu.
Có anh hai bên cạnh, thì có đẹp thế nào cũng không được gọi là đẹp!
Anh hai có thể nói là một sự tồn tại dù là nam hay nữ đều không sánh được!
“Thế thì thật đáng tiếc! Cô gái xinh đẹp thế này, lại không ai khen cả.” Ngón tay Lâm Khải Văn luồn qua làn tóc dài bên cổ của Tống Thanh, nhẹ nhàng trau chuốt: “Tóc thật thơm.”
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Tống Thanh lần nữa trổi dậy.
Sao kỳ lạ như thế?
Cứ cảm thấy mình dường như không phải ngồi cùng một cô gái, mà là cùng một người con trai?
Lâm Khải Văn cảm nhận được sự cứng đơ của Tống Thanh, liền nói: “cậu sao thế?”