• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (39 Viewers)

  • Chap-221

CHƯƠNG 221: KHÔNG SO SÁNH THÌ KHÔNG BIẾT TÀI GIỎI HAY KHÔNG




Bấy giờ Tống Thanh mới hoàn hồn.
Từ Vân Khê vẫn luôn là một vũ công, một nghệ sĩ nổi tiếng trong nước, hơn nữa còn là một vị giám khảo của chương trình nghệ thuật tổng hợp đang rất hot .
Những lời phê bình sâu cay và nhan sắc của bà xuất hiện chính là một chiêu bài của chương trình này.
Đừng thấy năm nay bà đã bốn mươi tuổi, khi đứng với Tống Thanh và Lưu Nghĩa thì trông bà cũng không lớn hơn mấy tuổi.
Lúc bà vừa tháo kính râm xuống thì lập tức bị người khác nhận ra.
Vì vậy mà hết đám người này đến đám người khác xông đến, xin chụp ảnh, xin chữ ký các kiểu.
Lưu Nghĩa bày ra vẻ mặt mệt mỏi nhìn Tống Thanh: “Cậu có biết rằng nhiều năm qua tớ đã kìm nén khổ cực đến thế nào không?”
Tống Thanh ngoan ngoãn đứng tại chỗ, cô nói: “Chẳng trách mà cậu lại tập quyền anh. Chắc là mỗi lần đi ra ngoài với bà ấy, cậu muốn đánh người lắm nhỉ?”
Lưu Nghĩa giơ tay lên vỗ vỗ vào bả vai Tống Thanh: “Chỉ có cậu hiểu tớ.”
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa lại bồi thêm một câu nữa: “Nhưng mà đây vẫn chưa phải là điều quan tọng nhất. Lát nữa cậu sẽ được cảm nhận trực quan về tích cách của mẹ tớ.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa đứng đợi tại chỗ khoảng một tiếng đồng hồ, chờ sau khi đám người hâm mộ kia xin chữ kỹ và chụp ảnh xong, Tử Vân Khê mới lả lướt đi tới, bà vừa đi vừa oán trách: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, da của mẹ hình như căng và khô hơn nhiều rồi. Thanh Thanh, con nói xem có phải cô không đẹp không?”
Tống Thanh lúng túng trả lời: “Sao lại thế được ạ? Bất cứ lúc nào cô cũng xinh đẹp, tinh tế hết ạ.”
Nghe thất Tống Thanh trả lời như vậy, Từ Vân Khê lập tức tươi như hoa kéo lấy tay Tống Thanh, bà hỏi: “Thanh Thanh, gần đây con dùng loại kem dường da gì thế?”
Tống Thanh thẹn thùng trả lời: “Con cũng không chăm sóc đặc biệt gì lắm ạ, con chỉ cùng một chút...”
Tống Thanh còn chưa nói hết lời thì Từ Vân Khê lập tức mở túi của mình ra, không nói lời nào mà nhét một hộp kem màu trắng vào tay của Tống Thanh, xinh đẹp nói: “Con gái thì cần phải thơm tho một chút, con đừng học Tiểu Di.”
“A...” Tống Thanh liên tục muốn từ chối.
Không chờ Tống Thanh nói xong, Từ Vân Khê đã xoay người ôm lấy Lưu Nghĩa: “Con không cần phải đố kỵ! Mẹ yêu con nhất!”
Nói xong câu đó, Từ Vân Khê hôn lên gò má của Lưu Nghĩa một cái.
Lưu Nghĩa bất đắc dĩ đứng yên ở đó, cô giống như đang nói chuyện với cột gỗ vậy: “Mẹ à, trước khi ôm con mẹ có thể chú ý đến mấy người thợ săn ảnh trước được không!”
“Mặc kệ đi.” Từ Vân Khê dương dương tự đắc mà nói: “Dù sao thì bây giờ mẹ cũng là người độc thân đúng chuẩn!”
“Vậy thì tốt xấu gì mẹ cũng nên làm sáng tỏ thân phận của con với giới truyền thông một chút đi chứ nhỉ?” Lưu Nghĩa cảm thấy cuộc sống hết hy vọng: “Mỗi lần thợ săn chụp những tấm ảnh thân mật của chúng ta trong chớp nhoáng, mẹ không cần phải nói năng mập mờ, khiến cho giới truyền thông lại càng tò mò về đời sống tình cảm của mẹ nữa.”
Từ Vân Khê lập tức dựa vào vai Lưu Nghĩa, không ngừng làm nũng: “Đừng mà...”
Tống Thanh đồng cảm liếc nhìn Lưu Nghĩa.
Xem ra thì đúng là hơi hãm hại con gái rồi....
Ba người nói năng, âu yếm một lúc rồi mới rời khỏi sân bay, trên đường, Tống Thanh lướt Blog, quả nhiên, trang đầu chính là tin tức về Từ Vân Khê!
Hình ảnh đi kèm chính là hình ảnh Từ Vân Khê ôm hôn Lưu Nghĩa nồng nhiệt, nhưng mà chú thích của phóng viên giải trí lại biến thành: “Nghệ sĩ, vũ công nổi tiếng Từ Vân Khê đang qua lại với một chàng trai trẻ, hai người công khai hôn nhau ở sân bay, có lẽ sắp có chuyện tốt!”
Tống Thanh che kín cả mặt.
Không so sánh thì sẽ không tổn thương.
Tống Thanh đột nhiên cảm thấy Tiểu Nghĩa giống như một diễn viên đã phối hợp diễn xuất được mấy năm rồi!
Mà người cô phối hợp để diễn xuất lại chính là mẹ mình!
Từ Vân Khê vừa lái xe, vừa nói với Tống Thanh ở phía sau: “Thanh Thanh, nhìn con rất giống với một người bạn của cô.”
Tống Thanh cười híp mắt nói: “Thật ạ? Thật đúng là trùng hợp ạ!”
Từ Vân Khê nói: “Có cơ hội thì hai người hãy làm quen với nhau nhé, cô ấy cũng vừa mới về nước.”
Tống Thanh cười híp mắt trả lời: “Được ạ. Cháu phải làm phiền cô mấy hôm rồi ạ!”
Từ Vân Khê định nói tiếp nhưng điện thoại của Lưu Nghĩa lại vang lên, Lưu Nghĩa nhận máy: “Ba ạ, chúng con đến nơi rồi. Dạ, bây giờ chúng con đang trên đường về.”
Đầu bên kia nói gì đó, Lưu Nghĩa đáp lại mấy câu rồi cúp máy.
Từ Vân Khê hừ lạnh một tiếng: “Hừ, con gái về mà cũng không ra sân bay đón, giả vờ làm một ông bố hiền lành cái gì chứ?”
Lưu Nghĩa thở dài một tiếng: “Mẹ à, ba của con đang làm việc chứ không phải đang chơi ạ.”
“Làm việc cái con khỉ ý, thứ ông ta làm thì gọi là công việc gì chứ?” Từ Vân Khê ghét bỏ mà nói.
“Làm gì có chứ? Bây giờ ba của con đã tốt hơn nhiều rồi.” Lưu Nghĩa nói đỡ cho ba mình: “Được rồi, mẹ à, ba nói là tối nay phải mở tiệc ở biệt thự để chiêu đãi Thanh Thanh, còn mời cả đầu bếp Thượng Hải mà mẹ thích nhất nữa. Không phải mẹ thích ăn món ăn Thượng Hải nhất à.”
Lúc này Từ Vân Khê mới lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Lưu Nghĩa quay đầu nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, mặc dù ba của tớ cũng coi là một người cao lớn thô kệch, nhưng mà cậu đừng sợ ông ấy, ở trước mặt mẹ tớ, ba tớ chỉ hiền lành như một con mèo thôi.”
Tống Thanh không khỏi buồn cười mà gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi.”
Từ Vân Khê hờ dỗi liếc mắt nhìn Lưu Nghĩa: “Con nói bậy bạ gì đấy? Bây giờ ba của con là của hiếm đấy, nghe nói công ty của ông ta có rất nhiều phụ nữ, tất cả bọn họ đều mong chờ được làm Lưu phu nhân!”
“Mẹ à, mẹ đang ghen đấy à?” Lưu Nghĩa ngả lưng về phía sau, dửng dưng lắc chân mà nói: “Mẹ yên tâm đi, có con ở đây rồi! Không có sự đồng ý của con thì ai trong số bọn họ dám leo lên giường của ba, con sẽ đánh cho cô ta sống không bằng chết.”
Từ Vân Khê liếc Lưu Nghĩa: “Con nói năng bậy bạ gì thế! Mẹ còn lạ gì cái lão già to xác đấy! Chả hiểu cái gì cả! Thế mà còn học đòi làm sang!”
“Mẹ à, năm đó là ai mờ mắt mà gả cho ba thế? Là ai sinh cho ông lão to xác đấy một đứa con gái vậy?” Lưu Nghĩa trêu chọc.
“Này! Đứa bé hư hỏng này!” Từ Vân Khê đưa tay lên định đánh Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa bị dọa đến mức vội vã giữ chặt lấy cổ tay Từ Vân Khê: “Mẹ, mẹ à, mẹ thân yêu của con! Chúng ta đang lái xe đó! Chú ý an toàn! Con không vội đâu, mẹ đừng có dọa Thanh Thanh! Đây là lần đầu tiên Thanh Thanh ngồi trên xe mẹ! Mẹ không muốn khiến Tiếu Thất lưu lại sự ám ảnh đáng sợ trong lòng chứ?”
“À, đúng thế, Thanh Thanh vẫn còn ở đây. Vậy thì hôm nay mẹ sẽ bỏ qua cho con.” Từ Vân Khê cười hì hì quay đầu nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh đừng sợ nhé, kỹ thuật lái xe của cô rất tốt!”
Vừa dứt lời xong, Lưu Nghĩa bỗng nhiên sợ hãi mà hét lên: “Mẹ, mẹ ơi! Mẹ nhìn phía trước đi!”
Từ Vân Khê quay đầu lại, bà đạp mạnh vào chân phanh để phanh xe lại, suýt chút nữa thì người và xe đều đâm vào gốc cây rồi!
Tống Thanh che mặt lại, cô nhẹ nhàng nói: “Hay là, cô ơi, hay là để con lên lái xe cho ạ?”
“Không cần, không cần đâu, phải tin rằng đây chỉ là một sự cố thôi.” Từ Vân Khê bắt đầu nghiêm túc di chuyển xe, bà vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, xoay mười mấy vòng tay lái thì cuối cùng cũng lên được đường cái.
Lưu Nghĩa che mặt: “Mẹ à, mẹ đừng khoác lác nữa, chúng con vẫn là bạn tốt.”
“Nha đầu chết tiệt, con ngồi ngoan ngoãn cho mẹ! Con mà còn dám nghi ngờ kỹ thuật lái xe của mẹ thì con cũng đừng tập quyền anh nữa!” Từ Vân Khê lập tức ra uy quá trớn: “Không tin thì con thử xem!”
“Mẹ à, mẹ lái chậm một chút đi, con tin tưởng kỹ thuật điêu luyện của mẹ, mẹ nhất định có thể lái được cả xe đua F1 nữa!” Lưu Nghĩa liền oai phong lẫm liệt trả lời.
Cuối cùng thì Tống Thanh cũng có thể hiểu được những câu nói thâm thúy kia của Lưu Nghĩa, hiểu được ý nghĩa thật sự của câu không so sánh thì sẽ không tổn thương.
Sự so sánh này so với... được rồi, cô thật sự rất thông cảm cho Tiểu Nghĩa!
Sau đoạn đường kinh hồn bạt vía kia thì cuối cùng bọn họ cùng bình an tới được trước cổng biệt thự của ba Lưu Nghĩa.
Ba của Lưu Nghĩa tên là Lưu Vân, trước kia là đại ca xã hội đen, nhưng từ khi sinh được đứa con gái này thì liền rửa tay gác kiếm, bây giờ đã là một thương nhân đứng đắn rồi.
Đương nhiên, vẻ tàn nhẫn và ngang ngược trong xương tủy dường như vẫn không rửa sạch được.
Nhìn cánh cổng ngang ngược này thì có thể đoán được người chủ như thế nào.
Vừa xuống xe, Tống Thanh liền không nhịn được mà líu cả lưỡi: “Oa! Thì ra chú ở đây!”
“Đúng thế.” Lưu Nghĩa đi tới bên cạnh Tống Thanh, cô ta chỉ vào những căn nhà phía xa xa mà giới thiệu: “Cả sườn núi này đều là biệt thự cả, mỗi nhà cách nhau khoảng tầm mấy trăm mét, đảm bảo anh Dương. Ở đây, ba của tớ không được tính là một người có tiền, cho nên chỉ có thể mua được biệt thự ở lưng chừng núi, những người giàu có thực sự sẽ mua biệt thự ở trên đỉnh núi. Ở trên đó mới gọi là phong cảnh như tranh, đẹp hết chỗ nói.”
Từ Vân Khê cũng xuống xe, bà nói: “Sở dĩ nhà ở đỉnh núi đắt như vậy là vì biệt thự ở trên đỉnh núi đều là kiểu nhà ba tầng trên mặt đất, hai tầng dưới lòng đất, mà biệt thự ở lưng chừng và dưới chân núi thì chỉ có nhà trên mặt đất chứ không có tầng ngầm.”
Tống Thanh gật đầu, hầu hết tất cả các biệt thự thì loại nằm trên đỉnh núi luôn có giá vô cùng đắt.
Không chỉ có tầm nhìn tốt mà cũng rất yên tĩnh.
Hơn nữa cũng không ai quấy rầy, làm chuyện gì cũng rất bí mật.
Lúc này, một giọng nói hào sảng từ cửa truyền tới: “Tiểu Vân, em về sao không nói trước với anh một câu? Anh cho người đi đón bọn em!”
“Hừ, hãy chấm dứt việc đó đi.” Từ Vân Khê hoàn toàn không thèm nể mặt: “Nếu tôi nói trước thì chẳng phải sẽ phá hỏng cuộc hẹn của ông với người đẹp à? Thế thì tôi gây ra tội lớn quá!”
Lưu Nghĩa nhẹ nhàng đằng hắng một cái: “Ba à, giới thiệu với ba, đây là Tống Thanh, bọn con thường gọi cô ấy là Thanh Thanh.”
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa liền quay sang bảo Tống Thanh: “Thanh Thanh, đây là ba tớ, ông tên là Lưu Vân. Đứng nhìn vẻ ngoài dọa người của ba tớ, thực ra thì ông ấy không đáng sợ như thế đâu.”
Tống Thanh tập trung nhìn, đúng thật là sợ đến nỗi giật nảy cả mình.
Lưu Vân là một người cao to lực lưỡng, vừa cao lại vừa khỏe mạnh.
Tên thuộc hạ tên là Hắc Tử của Hà Nhật Dương cũng là kiểu người cao to khỏe mạnh, nhưng mà trên người của Hắc Tử không có sát khí.
Mặc dù Lưu Vân đã rửa tay gác kiếm lâu rồi nhưng cả người vẫn đằng đằng sát khí khiến cho người khác sợ hãi vô cùng.
Thảo nào dọc đường đi, Lưu Nghĩa liên tục chuẩn bị tâm lý trước cho Tống Thanh.
Nếu không, chỉ cần nhìn thôi cũng sợ đến mức mặt trắng bệch.
“Chào chú ạ, cháu là Thanh Thanh.” Tống Thanh mỉm cười ngọt ngào.
“Được rồi, cháu gái ngoan, nghe nói mấy hôm nay cháu đã chăm sóc chu đáo cho Tiểu Nghĩa, thật là vất vả cho cháu rồi.” Tên Lưu Vân xem ra cũng rất bình thường, con người mà, một người đàn ông cao lớn thô kệch, cẩu thả qua quýt, nhưng lại bó chân bó tay với nhưng cô gái hay nũng nịu, do đó ông không ngừng xoa tay mà nói: “Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta vào đi, vào trong nhà nói chuyện.”
Từ Vân Khê đi phía trước, Lưu Vân liền bỏ con gái lại mà chạy theo lấy lòng vợ.
“Tiểu Vân, em thật sự muốn ở lại thành phố P à? Hay là em chuyển về đây đi? Dù sao thì anh cũng ít khi ở nhà, môi trường ở đây rất yên tĩnh, rất hợp với em.” Lưu Vân thấp giọng nói với Từ Vân Khê: “Em đừng đi góp vui với người khác nữa, người ta là nhà văn, tối đến thì phải sáng tác, em ngày nào cũng nhảy thì sẽ ảnh hưởng đến sự sáng tạo của người ta.”
“Tôi không ở cùng cô ấy, chỉ ở gần thôi.” Từ Vân Khê không chịu nể mặt: “Lưu Vân, chúng ta đã ly hôn nhiều năm rồi, nếu như tôi ở lại nhà anh thì sẽ thích hợp ư?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom