• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (8 Viewers)

  • Chap-195

CHƯƠNG 195: THƠM ANH MỘT CÁI, ANH SẼ NÓI CHO EM




“Có thật là không có không?” Hà Nhật Dương phát hiện hắn đã nghiện việc trêu chọc Tống Thanh rồi.
Chỉ cần lại gần cô thì hắn lại không thể nhịn được mà giở trò.
“Đúng là không có! Không có!” Tống Thanh vẫn cứng đầu cứng cổ cãi bướng.
“Ừm, vậy à...” Hà Nhật Dương trả lời thâm thúy: “Thật đáng tiếc!”
Ánh mắt của Tống Thanh né tránh: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết, đề bài thật sự của trận đấu bán kết này không?”
“Không thể.” Hà Nhật Dương nghiêm túc trả lời: “Anh cũng có nguyên tắc làm người, sao anh có thể làm cái chuyện tiết lộ đề bài giữa chừng như thế chứ?”
Tống Thanh ngẩn người.
Sao hắn có thể nói những lời này một cách quang minh chính đại thế chứ?
Ban tổ chức ra đề thi như thế, không phải là để cho thí sinh vắt óc suy nghĩ, tìm mọi cách để biết được đề thi thật sự à?
Đây không phải là dùng đề bài để thử thách thí sinh à?
Hắn lại còn nói có nguyên tắc ư?
“Đương nhiên, anh cũng là một người hiểu được cách tùy cơ ứng biến.” Hà Nhật Dương tiếp tục mặt dày nói: “Thế này đi, em hôn anh một cái rồi anh sẽ nói cho em biết.”
Tống Thanh tiếp tục ngẩn người.
Rốt cuộc là hắn mặt dày cỡ nào mà lại có thể nói ra những lời như thế chứ!
Hà Nhật Dương, không phải anh đã ở bên Thôi Nguyệt Lam rồi ư?
Các người đằm thắm như vậy rồi mà!
Bây giờ anh lại nói với tôi những lời như vậy thì thích hợp sao?
“Xem ra em vẫn còn có ý kiến khác?” Hà Nhật Dương nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tống Thanh, ý cười nơi đáy mắt càng ngày càng lan rộng: “Nếu như em đã không đồng ý thì chúng ta đổi cách khác đi. Anh hôn em một cái sau đó anh sẽ nói cho em biết, được không?”
Tống Thanh không còn mặt mũi nào nữa.
Cô vươn tay đẩy về phía ngực Hà Nhật Dương theo bản năng.
Nhưng mà, Hà Nhật Dương có thể để cô đẩy ngã được ư?
Hà Nhật Dương không lùi mà lại tiến tới, hắn nhẹ nhàng thổi một hơi vào bên tai Tống Thanh: “Em vội vàng muốn cởi cúc áo của anh như thế rồi à?”
Ngón tay của Tống Thanh cứng đờ trong nháy mắt, bàn tay cô dừng lại trên ngực của Hà Nhật Dương.
Tên này... Có phải hắn bị tên quỷ háo sắc nào đó nhập vào rồi không?
Sạo lại có thể nói ra những lời như thế chứ!
“Tuy rằng trong trường hợp này không thích hợp làm gì, nhưng nếu em yêu cầu thì anh cũng phối hợp với em.” Hà Nhật Dương tiếp tục tiến tới, cơ thể của hai người gần như đã dính chặt lấy nhau rồi.
Tống Thanh há mồm từ chối theo phản xạ: “Không muốn!”
“Là không muốn ở chỗ này, cần đổi chỗ khác sao?” Kỹ năng trêu chọc của Hà Nhật Dương lại thăng cấp rồi.
Đúng là không cần thầy mà vẫn tự giỏi!
Chỉ vì người đó là Tống Thanh.
“Đều không muốn!” Tống Thanh thở hổn hển.
Tối nay cô đến đây bởi nhiệm vụ được giao chứ không phải đến để đùa giỡn với Hà Nhật Dương!
“Vậy chúng ta vào phòng nhé? Phòng của anh ở trên tầng cao nhất.” Ý cười nơi đáy mắt của Hà Nhật Dương không thể che giấu nổi, chúng rơi xuống rồi dính vào khóe miệng hắn khiến cho hắn càng thêm quyến rũ.
Tống Thanh cảm thấy mình sắp điên lên rồi!
Hà Nhật Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì!
Cuối cùng thì Tống Thanh cũng nổi giận, cô ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương: “Tôi không có thời gian đùa giỡn với anh! Nếu như tối nay tôi không lấy được đề bài chính xác của trận bán kết thì toàn bộ thành viên của đội 5 đều sẽ bị loại! Nếu như anh còn muốn nhìn thấy tôi ở vòng sau, vậy anh nói đề bài chính xác cho tôi đi!”
Hà Nhật Dương cười khẽ, mức độ rung động của bả vai càng lúc càng lớn.
Hắn buông Tống Thanh ra, xoay người đưa lưng về phía Tống Thanh rồi chậm rãi đi về phía sô pha.
Tống Thanh thấy cuối cũng Hà Nhật Dương cũng thả mình ra thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà trong đáy lòng lại hiện lên sự mất mát.
Vừa rồi hắn vẫn chưa hôn...
“Nếu như em đã thích dùng kiểu làm ăn để nói chuyện với anh thì em ngồi xuống đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện.” Hà Nhật Dương duỗi chân ra, vừa lười biếng nhưng rất nguy hiểm.
Đôi mắt phượng liếc qua Tống Thanh, khí chất thuộc về bậc đế vương trong kinh doanh chợt hiện rõ.
Tống Thanh cảm thấy áp lực vô cùng.
Dưới sự áp lực này thì đương nhiên là cô không có năng lực chống lại rồi, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống phía đối diện với Hà Nhật Dương.
“Em cũng biết rằng, để biết được đề bài thực sự thì những người khác đều phải bỏ ra một cái giá nhất định. Vậy đương nhiên em cũng không ngoại lệ. Em định dùng cái gì để đổi lấy tin tình báo của anh?” Khí thế của Hạ Nhật Nịnh thực sự vẫn chưa bùng ra hết, hắn sợ dọa cô sợ.
Nhưng sự trấn áp này cũng đủ khiến Tống Thanh như gặp phải kẻ địch lớn rồi.
“Tiền? Anh không thiếu. Quyền, anh cũng không thiếu. Thực tế thì em cũng không thể cho anh những thứ này được. Vậy thì em định dùng cái gì để trao đổi?” Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương nhìn chằm chằm Tống Thanh: “Anh đề nghị em dâng mình thì em lại không thích.”
Tống Thanh cắn môi nói: “Sao có thể chứ?”
“Vì sao lại không thể? Bây giờ chúng ta vẫn đang là vợ chồng hợp pháp. Thân làm vợ chẳng lẽ không thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng à?” Hà Nhật Dương không hề khách khí mà chỉ đích danh: “Tống Thanh, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?”
Gương mặt của Tống Thanh hiện lên vẻ sốt ruột.
Đúng, là cô tham lam!
Hoàn toàn chính xác, trên thế giới này không có bữa ăn nào là miễn phí cả.
Muốn đạt được thứ gì thì cũng phải trả giá tương ứng.
Từ lúc bắt đầu cô đã hiểu được cái đạo lý này rồi.
Nhưng vì sao lúc đối mặt với Hà Nhật Dương, cô lại quên đi điểm này chứ?
Là cô bản thân cô quá kiêu ngạo ư?
Hay là bởi cô vẫn đang tiếp tục được hưởng thụ sự cưng chiều của Hà Nhật Dương nhưng cô lại không biết?
Những lời này của Hà Nhật Dương giống như tạt nước lạnh vào mặt Tống Thanh, đánh thức Tống Thanh hoàn toàn.
Nếu như đã quyết định ly hôn, vậy thì còn có lý do gì để yêu cầu đối phương bỏ ra mọi thứ cho mình một cách vô điều kiện chứ?
Đối nhân xử thế, đúng là không nên tham lam như vậy.
Tống Thanh yên lặng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, những lời hôm nay xin anh cứ xem như tôi chưa nói. Xin lỗi, tôi đã đi quá giới hạn! Chào anh!”
Tống Thanh đứng dậy, xoay người muốn đi.
“Hoàn toàn chính xác, trên thế giới này, muốn lấy được lợi ích gì từ anh thì nhất định phải hy sinh và trao đổi tương xứng.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Nhưng mà, trên thế giới này còn có một ngoại lệ. Người đó không cần phải trả bất cứ thứ gì nhưng vẫn có thể lấy hết mọi thứ của anh. Bao gồm cả cơ thể anh và trái tim anh. Người đó chính là em.”
Cơ thể Tống Thanh bỗng nhiên cứng đờ.
“Chỉ bởi vì người đó là em, nên anh mới cho phép em càn quấy trong thế giới của anh, anh cho phép em tham lam trước mặt anh, cho phép em không cần phải trả bất cứ thứ gì mà vẫn lấy được trái tim anh.” Hà Nhật Dương vẫn ngồi ở chỗ đó, hiên ngang bất động, đôi mắt nhìn thẳng vào bóng lưng của Tống Thanh: “Anh có rất nhiều sự bất đắc dĩ, cũng có rất nhiều chuyện tạm thời chưa thể nói em nghe được. Nhưng anh dám dùng tính mạng của mình để bảo đảm, mấy chuyện này đều chỉ tạm thời thôi, hãy cho anh thời gian, anh sẽ giải quyết ổn thỏa tất cả. Điều em cần làm là tin tưởng anh!”
Tống Thanh không quay đầu lại.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tin tưởng ư? Tin tưởng bằng cách nào chứ?
Hắn và Thôi Nguyệt Lam đã làm chuyện kia trong khách sạn thì cô còn có thể tin tưởng thế nào được chứ?
Xin lỗi, Hà Nhật Dương, em là một người có tình cảm đơn thuần.
Có thể em tầm thường, em nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng những người tầm thường cũng có lòng tự trọng.
Em cũng có thể cho phép anh làm loạn trong thế giới tình cảm của em giống như thế, nhưng em không thể tha thứ cho sự phản bội một cách dễ dàng được.
Xin lỗi, em sẽ không tin tưởng anh.
Tống Thanh không nói gì cả, cô nhấc chân tiếp tục bước về phía trước.
“Đề thi thực sự của trận thi đấu bán kết này là bày tỏ tình yêu, tình yêu của mẹ là cách bày tỏ an toàn nhất. Vì vậy đề bài này cứ coi như là một đề bài có tính cảm hứng, rất dễ khiến người ta gặp phải sự nhầm lẫn. Ý nghĩa sâu bên trong của trận thi đấu này là cảm động, chứ không phải là bày tỏ.” Hà Nhật Dương vẫn nói cho Tống Thanh biết đề bài thật sự của trận thi đấu bán kết.
Tống Thanh không dừng bước: “Cảm ơn.”
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Tống Thanh, đáy mắt của Hà Nhật Dương xẹt qua một tia mất mát sâu sắc.
Hắn có thể rung trời chuyển đất, có thể ngạo mạn khinh người, nhưng lại không thể chiếm một chỗ nhất định trong trái tim cô.
Hắn có thể dùng thủ đoạn khắc nghiệt để đả kích người khác, nhưng lại không thể làm tổn thương đến nửa cọng lông của cô.
Tống Thanh, anh biết em không tin anh.
Anh sẽ dùng hành động để chứng minh tất cả!
Sau khi Tống Thanh rời khỏi phòng, lúc đi tới cửa thang máy thì cô liền thấy Lưu Nghĩa đang chờ mình ở ở đó.
Đáy lòng Tống Thanh hiện lên sự ấm áp, cứ coi như tình yêu có phản bộ thì vẫn còn tình bạn.
Lòng người vẫn còn ấm áp.
“Thế nào rồi?” Lưu Nghĩa ân cần nhìn cô.
Tống Thanh gật đầu: “Đã hỏi được rồi, nhưng anh ấy chỉ gợi ý cho tớ thôi, chúng ta về bàn bạc một chút.”
Lưu Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, cô thấp giọng nói với Tống Thanh: “Vũ Ngọc Bình cũng nói với tớ mấy lời, tớ vẫn còn chưa hiểu lắm, chúng ta quay về cùng đội trưởng và mọi người nghiên cứu lại một chút.”
Tống Thanh gật đầu, cô và Lưu Nghĩa cùng vào thang máy rồi nhanh chóng rời khỏi tầng này.
Sau khi Tống Thanh và Lưu Nghĩa rời đi, bóng dáng của Hà Nhật Dương mới từ từ xuất hiện ở hành lang.
Lúc này Lý Xuân mới từ trong góc đi ra, đứng phía sau Hà Nhật Dương.
“Tôi vẫn mềm lòng với cô ấy.” Hà Nhật Dương lẩm bẩm: “Tiếc là đã phí công chuẩn bị một căn phòng đẹp như thế rồi.”
Lý Xuân không trả lời, giống như hoàn toàn không đứng ở đó vậy.
“Bỏ đi, chỉ cần cô ấy vui là được rồi.” Hà Nhật Dương dơ tay lên vò đầu, khiến cho mái tóc ngắn trông rất đẹp trai lộn xộn hết cả lên: “Về thôi.”
Lý Xuân lặng lẽ quay người rời đi cùng Hà Nhật Dương.
Căn phòng trống rỗng, bởi vì thiếu hơi thở của con người mà trở nên lạnh lẽo.
Có thể là từ lúc bắt đầu đã lạnh lẽo như vậy rồi.
Chỉ là sự ầm ĩ của mọi người đã che lấp đi sự lạnh lẽo kia.
Sau khi người đi khỏi thì cuối cùng vẫn khôi phục sự quạnh hiu đó.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa quay về đội của mình, hai người báo cáo những thu hoạch tối nay cho đội trưởng và mọi người biết.
Những thông tin mà Tống Thanh và Lưu Nghĩa lấy được không khác nhau là mấy.
Xem ra Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình đã bàn bạc với nhau rồi.
Thông tin này nói có ích thì cũng có ích, nói vô dụng thì thật sự cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Phạm vi vẫn quá rộng.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: “Xin hỏi vị nào là Cô Tống ạ?”
Tống Thanh nhìn về phía người đó: “Tìm tôi ư?”
Đối phương nhìn chằm chằm Tống Thanh một lúc sau đó hắn ta gật đầu: “Đúng thế, có người tặng cô một thứ.”
Nói xong, hắn ta đưa cho Tống Thanh một cái hộp rất đẹp.
Tống Thanh liếc qua, đây không phải là hoa hồng mà ngày nào cũng có người đưa tới à?
Kể từ hôm đó trở đi, hôm nào hoa hồng cũng được đưa đến.
Mỗi ngày một bó.
Hoa của mấy ngày trước Tống Thanh không thể khoe ra nên chỉ đành đưa cho em gái phục vụ.
Hôm nay cũng tặng à?
Tống Thanh đang muốn thuận tay đưa cho người khác, không biết vì sao mà trong giây phút đưa ra đó, thì cô chợt có linh cảm là hoa hồng ngày hôm nay không giống những hôm trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom