• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (69 Viewers)

  • Chap-162

CHƯƠNG 162: BUỔI HỌP BÁO




“Cũng tốt.” Ông Charles gật đầu nói: “Nhà thiết kế này đã từng là một người bạn của thầy, ý tưởng thiết kế của cô ấy thật ra thích hợp với em hơn. Cô ấy là người dẫn đầu trang phục nữ trên quốc tế, là người rất có thực lực. Vốn dĩ thầy cũng muốn dẫn em đi gặp cô ấy, nhưng nếu Mạn Luân đã gửi thư mời cho em, vậy thì lão già này, sẽ không đi hạ thấp hình tượng của em nữa.”
Tống Thanh bật cười: “Thầy lại lấy em ra làm trò đùa rồi.”
Ông Charles nói: “Thanh Thanh, em dự định phát triển theo phương hướng nào trong tương lai? Em dự định tiếp tục làm nhà tạo mẫu hay làm nhà thiết kế?”
Tống Thanh im lặng một hồi, mới trả lời: “Em đã làm nhà tạo mẫu hết hai năm rồi, thật ra em thích thiết kế hơn, cho nên, có lẽ trong tương lai em sẽ đi theo con đường thiết kế.”
Ông Charles gật đầu: “Ừ, phương hướng cụ thể cũng không cần xác định gấp. Em cứ ở đây mấy ngày xem, đúng lúc có thể đọc hết những cuốn sách mà thầy đã chọn cho em, mấy ngày trước thầy mới tìm được mấy cuốn sách cho em, đối với ngành thiết kế này vô cùng có ích.”
“Vâng ạ.“Vừa nhắc đến việc học, thì Tống Thanh đã lấy lại được tinh thần: “Em sẽ không làm thầy thất vọng đâu!”
Trong lúc này, Trang viên Cảnh Hoa.
Bác sĩ Tô đang kiểm tra sức khỏe cho Thôi Nguyệt Lam, phát hiện cô ấy không có vấn đề gì cả, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của cô gái này cứ láo liêng, mới biết được cô ta đang giả bệnh.
Bác sĩ Tô có chút tức giận.
Ông ấy là bác sĩ chuyên dụng của Bà cụ Hà, chứ không phải tùy tiện bị người khác đùa cợt như vậy được!
Cô gái này tuy xinh đẹp, nhưng lại thua xa mợ hai rất nhiều!
Cô ta không những không lễ phép mà còn nói dối nữa!
Sắc mặt của Bác sĩ Tô lúc này đã rất khó coi.
Hà Nhật Dương nóng lòng hỏi: “Bác sĩ Tô, có phải nghiêm trọng lắm không?”
“Xem ra là do tôi học thức ít ỏi, nên mới không chẩn đoán được căn bệnh khó trị này.” Bác sĩ Tô thu dọn đồ đạc, sau đó đưa cho trợ lí của mình, đứng dậy nói: “Nhật Dương, tôi thật sự không cách nào chuẩn đoán được bệnh của cô ấy, hay là cậu tìm bác sĩ khác thử xem?”
Hà Nhật Dương bất chợt hiểu được ý của Bác sĩ Tô.
Thôi Nguyệt Lam đang giả bệnh!
Sau khi Hà Nhật Dương khách sáo tiễn Bác sĩ Tô rời khỏi, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi: “Tại sao em lại giả bệnh?”
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy việc giả bệnh của mình bị vạch trần, lập tức bò dậy làm nũng với Hà Nhật Dương: “Anh Nhật Dương, em biết nói dối là không tốt, nhưng em sợ bị chị ấy mắng, em mới giả bệnh mà. Dù sao thì, em cũng đã lỡ tay xé mất bảng thiết kế của chị ấy rồi. Anh Nhật Dương, em biết lỗi rồi mà, anh đừng giận em có được không?”
Thôi Nguyệt Lam mang bộ dạng đáng thương của mình ra, không ngừng lắc qua lắc lại cánh tay của Hà Nhật Dương: “Nếu anh còn giận, thì bây giờ em sẽ đi tìm Cô Tống để xin lỗi, nhiều nhất thì chị ấy sẽ chửi em đánh em một trận để trút giận thôi, em không sao cả, dù em bị đánh đến tàn phế, thì em cũng sẽ không hó hé tiếng nào đâu!”
Nhìn thấy bộ dạng như muốn khóc của Thôi Nguyệt Lam, Hà Nhật Dương dù có nóng giận như thế nào thì cũng không cách nào lộ ra được.
Dù sao thì, đó cũng là người em gái mà hắn yêu thương từ nhỏ đến giờ.
Nhìn thấy ánh mắt Hà Nhật Dương dịu lại, thì Thôi Nguyệt Lam đã biết mưu kế của cô đã thành công, nên lập tức ôm lấy cánh tay của Hà Nhật Dương nói: “Anh Nhật Dương, nghe nói mấy ngày sau tại thành phố H, sẽ có một buổi lễ ra mắt sản phẩm mùa đông mới của một thương hiệu lớn, em cũng muốn đi! Em làm bạn đồng hành của anh có được không?”
“Bạn đồng hành của anh chỉ có thể là vợ của anh mà thôi.” Hà Nhật Dương không hề nghĩ nhiều từ chối ngay lập tức.
Thôi Nguyệt Lam lại tiếp tục giở trò của cô ra, khiến Hà Nhật Dương cảm thấy không biết nên làm thế nào nữa.
Nếu không phải bởi vì ba mẹ của Thôi Nguyệt Lam vì cứu ba hắn mà hy sinh, thì Hà Nhật Dương cũng sẽ không bao dung cô ấy như vậy.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy Hà Nhật Dương không lên tiếng nữa, mới khóc lóc nói: “Anh Nhật Dương, lúc nhỏ anh không như vậy đâu! Lúc đó anh vẫn hết mực chiều chuộng em! Có phải anh có vợ rồi thì không cần em gái nữa hay không?”
Hà Nhật Dương lại mềm lòng thêm một lần nữa, hắn giơ tay lên cốc đầu Thôi Nguyệt Lam: “Được rồi, sẽ không có lần sau nữa.”
Thôi Nguyệt Lam đã có được kết quả cô ta muốn, nên mới hài lòng cười lên.
Tống Thanh đã ở nhà của ông Charles suốt ba ngày.
Trong ba ngày này, Tống Thanh bắt ép mình phải học tập nghiêm túc.
Ông Charles không ngừng thay đổi suy nghĩ của Tống Thanh, Tống Thanh bận rộn thì mới dần dần quên đi sự đau lòng do Hà Nhật Dương đem lại.
Liên tục ba ngày, lịch học của Tống Thanh được sắp xếp rất dày đặc.
Ông Charles cũng đã bỏ hết những việc đang làm xuống, chuyên tâm chỉ dẫn Tống Thanh.
Trong thời kỳ này, Phương Mạn Luân đã đến hai lần.
Mỗi lần anh ta đều đem một đống đồ ăn cho họ, sau đó để lại một bữa cơm thì rời khỏi.
Sau ba ngày, khi Phương Mạn Luân lại đến thì đã mua rất nhiều đồ dùng hằng ngày cho Tống Thanh, trong đó cũng bao gồm mấy bộ lễ phục và những bộ trang sức cần thiết.
Tống Thanh nhìn thấy những thứ này, thì cô cũng biết lễ ra mắt cũng đã đến rất gần.
Quả nhiên, khi ăn xong cơm Phương Mạn Luân nói với Tống Thanh: “Lễ ra mắt sẽ được cử hành vào ngày mai, em có cần gì nữa thì cứ gọi cho tôi, nếu tôi tới không được, thì tôi sẽ cho người khác đem qua cho em. Em là nhà tạo mẫu, nên tôi cũng sẽ không cho người qua tạo mẫu cho em nữa, em có cần gì thì cứ nói.”
Tống Thanh gật đầu.
Thật sự cô ấy không cần sự giúp đỡ từ bất cứ ai khác.
Về mặt thiết kế thì cô vẫn chưa đủ năng lực, nhưng cô vẫn không quên là bên cạnh cô còn có người thầy của mình.
Về mặt trang điểm thì cô đã là chuyên gia rồi, nên không cần người khác tới tạo mẫu cho mình nữa.
Đến lúc đó cô ấy chỉ cần ăn mặc chỉnh tề xuất hiện là được rồi.
Vào ngày ra mắt, Tống Thanh lái xe đi làm đẹp cho mình, chăm sóc làn da của cô từ đầu tới chân.
Cô đi theo Phương Mạn Luân xuất hiện trong lễ ra mắt, nên không thể thất lễ được.
Càng không thể khiến cho thầy phải mất mặt!
Tống Thanh đang mát xa thì nghe thấy bên cạnh có một giọng nói vang lên: “Đương nhiên tôi là bạn đồng hành của Hà Nhật Dương rồi! Người bạn đồng hành của anh Nhật Dương chỉ có thể là tôi mà thôi! Đúng rồi, anh Nhật Dương đã kết hôn rồi thì sao chứ? Địa vị của tôi cũng không cách nào lay động được đâu! Hahaha... cái gì? Cẩn thận gì chứ? Hứ, không có đâu! Cô không hiểu tình hình của nhà tôi, trong nhà, chỉ cần tôi không vui, thì hai người anh cũng sẽ nghĩ cách làm cho tôi vui.”
Tống Thanh nghe thấy giọng nói này chẳng phải là của Thôi Nguyệt Lam sao?
Sao cô ta lại chăm sóc da tại đây chứ?
Tống Thanh không muốn nghe thấy giọng nói của Thôi Nguyệt Lam, nhưng tại sao giọng nói của cô ta lại cứ xuyên suốt qua mọi ngõ ngách thế này.
“Tôi nói cho cô biết, anh Nhật Dương đối với người phụ nữ đó, thật ra không có tình cảm thật sự gì cả. Cô nghĩ thử đi, nếu anh ấy thật lòng với người phụ nữ đó, thì bữa đó tôi giả bệnh, tại sao anh lấy lại không mắng tôi chứ? Tại sao cũng không tìm cô ta giải thích chứ? Đây cũng đủ chứng minh là anh ấy tuyệt đối không quan tâm người phụ nữ đó rồi mà!” Thôi Nguyệt Lam đắc ý khoe khoang.
Trái tim Tống Thanh chợt đập thình thịch.
Thì ra bữa tối hôm đó...
Xem ra, cô đã đoán đúng hết rồi...
Quả nhiên cô không là gì cả.
Tống Thanh đã không muốn nghe thêm gì nữa, sau khi mát xa trong bèn nhanh chóng rời khỏi.
Cô về đến nơi ở của ông Charles, Tống Thanh liền nghiêm túc thử từng bộ trang phục.
Cô chọn ra một bộ thích hợp với mình và buổi lễ nhất, kiểu dáng của nó cũng vô cùng đẹp đẽ và tinh tế.
Ông Charles đích thân ra tay, tiến hành chỉnh sửa một số chi tiết trên bộ trang phục này, khiến nó thích hợp với khí chất của Tống Thanh hơn nữa.
Để có thể khiến bộ trang phục này nổi bật hơn, Tống Thanh quyết định để mặt mộc, tập trung hết tất cả điểm nhấn vào trong chất liệu và thiết kế của bộ trang phục này.
Tống Thanh vừa mới chuẩn bị xong, thì Phương Mạn Luân đã tới đón Tống Thanh.
Phương Mạn Luân ăn mặc chỉnh tề, trông vô cùng bảnh bao, tinh thần rất sảng khoái.
Ông Charles ngồi trên chiếc ghế xích đu, nở nụ cười tràn đầy ẩn ý.
“Thầy ơi, em dẫn Thanh Thanh qua đó trước đây.” Phương Mạn Luân tươi cười nói với ông Charles.
Ông Charles thân là một quý tộc, nên cũng có cách di chuyển riêng của mình.
Ông Charles gật đầu, nói: “Ừ, thấy giao Tống Thanh cho em.”
Tống Thanh cầm lấy túi xách, đi trên đôi giày cao gót 9cm bên cạnh Phương Mạn Luân, sau khi huơ tay từ biệt ông Charles, liền rời khỏi.
Ông Charles nhìn thấy bóng dáng của họ, bất chợt lẩm bẩm nói: “Tình yêu, cũng sẽ lạc đường mà...”
Người trợ lý ngờ nghệch nhìn ông ấy: “Thầy vừa nói gì ạ?”
“Không có gì, ta cũng nên sửa soạn xuất phát rồi.” Ông Charles đứng dậy: “Đi thôi, đừng làm chậm trễ chuyện chính.”
Tống Thanh lái xe cùng Phương Mạn Luân nhanh chóng đi đến ngoài khu vườn của hội trường.
Lúc này, rất nhiều phóng viên đang không ngừng chụp hình liên tục những người đến xem buổi lễ ra mắt này.
Tống Thanh phát hiện, hôm nay không ít ngôi sao cũng đã đến đây.
Một số ngôi sao hạng ba hạng tư thậm chí một số hot girl hot boy có khuôn mặt giông giống nhau đều tranh nhau xuất hiện trước ống kính.
Được thôi, cô thật sự không thể nhớ được hết những người này.
Đến bây giờ, cô vẫn rất lo lắng giùm những đại gia giàu có, anh ta có thật sự phân biệt được bạn gái của mình là ai không chứ?
Khi Tống Thanh xuất hiện cùng Phương Mạn Luân, thì những phóng viên đang chụp những ngôi sao đó, bèn lập tức đổi hướng hết, cứ chụp không ngừng về phía Tống Thanh và Phương Mạn Luân.
Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Tống Thanh thân là mợ hai của Nhà họ Hà, tại sao người bạn đồng hành của cô lại là người thừa kế của Nhà họ Phương- Phương Mạn Luân, mà lại không phải là Hà Nhật Dương chứ?
Vậy thì người bạn đồng hành của Hà Nhật Dương là ai chứ?
Hai vợ chồng này không phải dạo trước còn đang khoe khoang tình cảm trên mạng hay sao?
Mới mấy ngày thôi mà, đã xuất hiện sự cố rồi sao?
Trong lúc này, có người chợt kêu lên trong đám đông: “Tổng giám đốc Hà đến rồi! Chúng ta mau đi chụp hình Tổng giám đốc Hà đi!”
Tống Thanh bất chợt nhìn về hướng nhóm phóng viên chạy đi.
Chỉ thấy ở đó không xa, có một chiếc Rolls Royce đang từ từ chạy đến.
Cửa xe vừa mở, thì Hà Nhật Dương đã mặc một bộ vest màu đen xuất hiện, bảnh bao vô cùng.
Quả nhiên, Thôi Nguyệt Lam thân là bạn đồng hành của Hà Nhật Dương, cũng ăn mặc sang trọng xuất hiện kế bên.
Hà Nhật Dương cũng đã phát hiện Tống Thanh, dường như hắn đã sớm biết được người bạn đồng hành của Phương Mạn Luân là Tống Thanh, trong đôi mắt hắn có một bầu tâm sự không cách nào tả xiết được.
Tống Thanh chỉ nhìn họ một cái, sau đó lập tức xoay đầu lại, khoác tay Phương Mạn Luân tiếp tục đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên Thôi Nguyệt Lam tham gia buổi lễ ra mắt trong nước, nên cảm thấy rất hiếu kỳ, cứ không ngừng đưa tay lên chào hỏi những người phóng viên đó.
Lúc này có một phóng viên mạnh dạn hỏi: “Tổng giám đốc Hà, người bạn đồng hành của anh tại sao lại không phải là vợ của mình vậy?”
Sắc mặt Hà Nhật Dương thay đổi, hắn vừa dự định cản trở đối phương đặt câu hỏi, thì Thôi Nguyệt Lam đứng kế bên đã nhanh miệng trả lời giùm: “Ồ? Tống Thanh sao? Chị ấy không quan trọng bằng tôi, cho nên bạn đồng hành đương nhiên là tôi rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom