• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (7 Viewers)

  • Chap-153

CHƯƠNG 153: GẶP BỌN TRỘM MỘ




"Vừa rồi người của tôi báo cáo nói, có rất nhiều người không rõ thân phận đang đi đến bên này tụ tập." Phương Mạn Luân rất nhanh trả lời: "Đối phương có vũ khí."
Hà Nhật Dương lập tức đã hiểu được ý của Phương Mạn Luân.
Mang theo vũ khí đến chỗ này, rõ ràng là có người muốn phỗng tay trên.
Bọn họ thân là người từ bên ngoài đến, đúng là không thích hợp tham dự vào.
Vì vậy, Hà Nhật Dương không nói nhảm, mang theo Tống Thanh và những người khác rất nhanh mà rời khỏi.
Đoàn xe lái đi không bao lâu, đã bị người cản lại.
"Này, anh đẹp trai, xe của chúng tôi hết xăng rồi, mượn chút xăng." Đối phương pằng pằng pằng mà vỗ vào cửa xe, gân cổ lên mà gào lên.
Tống Thanh hạ giọng mà nói: "Tôi nhớ mang máng cách đó không xa có một thị trấn, thị trấn không nhỏ, có trạm xăng đấy. Bọn họ ngăn chúng ta lại, khẳng định không phải là vì thêm xăng."
Hà Nhật Dương cũng từ định vị trên bản đến trạm xăng, xác nhận lời nói của Tống Thanh.
Tống Ngũ luôn núp ở trong phòng không ra khỏi cửa giơ giơ tình báo ở trong tay, nói: "Tôi đã hỏi thăm rõ ràng rồi, nơi này có mấy nhóm trộm mộ. Trong đó có một còn là bên nước ngoài đấy, mang theo không ít trang bị, hình như đã phát hiện cái gì, chuẩn bị làm một chuyến lớn. Đoán chừng những người này, đem chúng ta coi thành những người đến vớt vàng rồi, vì vậy đây là đang thăm dò chúng ta."
Quả là như thế!
Hà Nhật Dương hướng về phía Lý Xuân gật đầu.
Lý Xuân lập tức đi tới thương lượng với đối phương: "Xăng của chúng tôi cũng không còn nhiều rồi. Phía trước chính là thị trấn, các ngươi đi bộ qua là được rồi. Chúng tôi còn phải gấp rút lên đường quay về, thời gian đang gấp, xin lỗi đại ca rồi."
Người đó nghe nói đoàn xe là muốn chạy về, lúc này mới nhường đường: "Đường xá ở phía trước, cẩn thận một chút."
Lý Xuân nói lời cám ơn xong, đoàn xe tiếp tục lái về phía trước.
Quả nhiên, chạy được chỉ có chừng hai mươi phút, thì đến trên thị trấn rồi.
Lúc này vừa đúng lúc là giữa trưa, mọi người nhao nhao xuống xe chuẩn bị làm chút thứ ăn.
Sự xuất hiện của một đoàn người Hà Nhật Dương, quả nhiên gây nên không ít người trên thị trấn chú ý.
Tuy rằng khuôn mặt lạ ở trên thị trấn luôn không ít, thế nhưng là khuôn mặt lạ hoắc nổi bật thì đúng là không nhiều a!
Những thứ khác không nói, chỉ số nhan sắc của Hà Nhật Dương là kiểu nghiền áp được không?
Ngoại trừ Tống Linh ra, bất kể là kẻ nào đứng ở bên cạnh hắn, đều là bị nghiền áp đấy!
Phương Mạn Luân thì ra cũng không kém, nhưng mà đứng ở bên người Hà Nhật Dương, lập tức đã trở thành khuôn mặt tầm thường.
Tống Thanh bởi vì là phụ nữ, với trời sinh đã xinh đẹp rồi, vì vậy bị nghiền áp còn nhẹ một chút, những người khác thì nói thí dụ như Tống Ngũ và Lý Xuân, đã hoàn toàn nhìn không thấy rồi được không?
Hà Nhật Dương tuy rằng dẫn theo ít người, nhưng Phương Mạn Luân dẫn theo nhiều người a!
Cộng lại với nhau là có năm mươi mấy người đấy.
Nhiều người ăn cơm như vậy, không phải công trình giản đơn.
Vì vậy có thể ở bên ngoài ăn, đều ở bên ngoài ăn. Trả tiền cũng tiện lợi.
Thị trấn này thật đúng là không nhỏ.
Hình như là có ba con phố, hơn nữa cũng còn rất phồn hoa.
Khách sạn và tiệm cơm cũng không ít.
Có thể thấy được nơi này là thường xuyên có người từ bến ngoài đến.
Một đoàn người phân tán đến ba bốn cái nhà hàng để dùng bữa.
Hà Nhật Dương bọn họ mang theo mấy người bảo vệ đi vào một nhà hàng lớn nhất.
Vừa vào cửa, ông chủ của nhà hàng liền tươi cười niềm nở mà chạy ra đón chào: "Khách quý đều muốn ở trong phòng, hay là ở đại sảnh? Nơi này của chúng tôi tuyệt đối vật siêu sở chỉ đấy."
"Đại sảnh." Hà Nhật Dương muốn hỏi thăm một chút tin tức của người phụ nữ thuê công nhân sửa chữa phần mộ kìa, nếu quả thật chính là Tống Tử Dao, lần này đi ra cửa của Tống Thanh cũng không phải là uổng công.
Ông chủ rất nhanh liền cho bọn họ sắp xếp một chiếc bàn lớn dành cho mười hai người dùng.
Mọi người sau khi ngồi xuống, Tống Thanh vừa mới ngồi xuống, lập tức đã có người đem thực dơn đưa cho cô.
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Phương Mạn Luân, lúc này mới đưa tay tiếp lấy: "Cảm ơn sư huynh."
Tống Thanh mở thực đơn ra, phía trên chỉ có tên món, không có để giá tiền.
Đáy lòng của Tống Thanh cảm thấy có chút hoảng sợ, tiệm này không lẽ là hắc điếm?
Hà Nhật Dương hình như đoán được suy nghĩ của Tống Thanh, nhàn nhạt mà nói: "Không sao, chỉ cần lo gọi món. Cho dù đắt tới cỡ nào, anh cũng trả được."
Khóe miệng của Tống Thanh hơi uốn cong, cũng không khách khí nữa, nhanh chóng gọi mấy món nhỏ của bản địa.
Có một món ăn, còn là món khắc sâu trong ký ức lúc cô còn bé.
Mọi người sau khi gọi xong món, ông chủ quả nhiên ý tứ sâu xa mà nhìn thoáng qua bọn họ.
Tốc độ lên món rất nhanh, cả bàn đồ ăn rất nhanh được đưa lên.
Mọi người ăn cũng rất nhanh.
Sau khi xác định đồ ăn không có vấn đề, mọi người rất nhanh liền giải quyết xong cuộc đấu tranh.
Lúc tính tiền, một đơn tiền với giá từ trên trời rơi xuống để ở trước mặt Tống Thanh: Ba trăm bảy mươi tám nghìn sáu trăm tệ( hơn một tỷ mốt đồng).
Làm cái gì!
Chỉ là gọi cả bàn là món của núi rừng,còn có mấy cái rau dại, lại cũng dám lấy nhiều tiền như vậy?
Tống Thanh thở hồng hộc muốn đi tìm ông chủ để lý luận, Hà Nhật Dương lại tà mị mà cười, thoáng một phát giữ lại Tống Thanh, đối với Lý Xuân gật đầu.
Lý Xuân cười tủm tỉm xoay người từ trên mặt đất cầm lên một cái va li lớn, sau đó đem chén dĩa đẩy qua một bên, mở va li ra, đổ rầm rầm lên bàn cả đống tiền xu.
Tống Thanh lập tức ngây cả người!
Ở đâu lấy ra nhiều tiền xu như vậy?
Lý Xuân sau khi đổ xong, lại đến hai người bảo vệ, mỗi người cũng mang theo một cái va li thật lớn, hướng vào mặt bàn đổ rầm rầm lên bàn cả đống tiền xu.
Hà Nhật Dương ung dung nói với ông chủ: "Tổng cộng là ba trăm tám mươi tệ, ông chủ, thử đếm tiền xem."
Tống Thanh xém chút nữa cười phun ra!
Cả bàn một đống tiền xu!
Sắc mặt của ông chủ quả nhiên lập tức trở nên tái xanh rồi!
Người ta không nói chê đắt a, người ta không nói không tính tiền a!
Nhưng là bao nhiêu tiền, người từ từ mà đếm!
"Gây chuyện có phải không?" Lúc này, một người từ bên ngoài hấp tấp vọt vào, trong tay giơ dao làm bộ muốn làm thương người.
Một bóng người thoáng qua, có tiếng lên đạn của súng, tại đây trong nhà hàng này có thể nghe thấy rõ ràng.
Những người khác đang ăn cơm ở xung quanh, cũng đều nhao nhao hướng phía bên này nhìn lại.
Bọn họ cũng không có hoảng sợ, hiển nhiên loại chuyện này thường thấy qua nhiều rồi.
"Nhìn xem là dao của người nhanh, hay là súng của tôi nhanh." Hà Nhật Dương lười biếng mà nói: "Tuy rằng cây súng này của tôi là một đồ cổ, nhưng, nó đã từng là một trong những cây súng lục của đại tướng Eisenhower. Có muốn thử một chút hay không, xem cái đồ cổ này còn sử dụng được hay không? Cũng nói là già nhưng chí chưa già, không biết cái thanh súng trải qua năm tháng tang thương này, có thể cũng còn chí ở đây?"
Lời nói kiêu ngạo vừa bá đạo của Hà Nhật Dương, đem tất cả mọi người ở hiện trường đều làm yên lặng hết rồi!
Emma!
Súng lục của đại tướng Eisenhower!
Người đàn ông này, đủ ngầu rồi!
"Tôi không phải không trả tiền, tại sao lại phải đao thương tương kiến đấy?" Hà Nhật Dương tiếp tục nói: "Ông chủ, đếm tiền a! Còn ngây ngẩn ra làm cái gì?"
Ông chủ cuối cùng cũng biết, hôm nay gặm phải xương khó nuốt rồi.
Ông chủ kiên trì đi tới: "Khách quý tuyệt đối đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải ý này."
"Ồ? Vậy ư?" Hà Nhật Dương một bộ dạng hoàn toàn không quan tâm, đưa tay bắn một phát súng.
Viên đạn lướt qua đường mép tóc của ông chủ, trong nháy mắt chui vào bức tường: "A nha, cái đồ cổ này đúng là đồ cổ, không cẩn thận thì sẽ cướp cò, đúng là quá nguy hiểm rồi! Chậc chậc chậc."
Sắc mặt của ông chủ trong nháy mắt trở nên trắng bệch vô cùng!
Ông tuy rằng mở hắc điếm!
Thế nhưng là ông cũng sợ chết!
Nhất là một đám mặt lạ hoắc này, rõ ràng cho thấy lai giả bất thiện!
Fck!
Hôm nay đây là gặp ma rồi sao?
Tại sao người đến, là không có một ai là kiểu lương thiện!
Bọn họ tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì!
"Đừng đừng đừng, chuyện gì cũng từ từ." Mồ hôi lạnh ở trên trán của ông chủ, chợt bốc ra.
Tống Thanh đứng ở bên cạnh, tự cười chế giễu.
Tiền của Hà Nhật Dương, là không phải là dễ dàng lấy được a.
Lúc trước mình là...
Khụ khụ, lúc trước mình cũng là bỏ ra một trả giá vừa đủ a.
"Tôi nghĩ, ông chủ bây giờ nhất định vô cùng thích tâm sự với tôi." Hà Nhật Dương tà khí bộc phát mà sáp vào người ông chủ, nén giọng xuống, súng ở trong tay lại lần nữa chỉ vào huyệt Thái Dương của ông chủ: "Ngươi nói có đúng hay không?"
"Đúng đúng đúng, là tôi có mắt như mù, khách quý mời đi theo tôi!" Ông chủ nhanh chóng vẫy tay nói: "Tôi cam đoan, không bao giờ sẽ có bất kỳ chiêu trò gì nữa!"
Hà Nhật Dương lúc này mới cất lại súng, đối với những người khác gật gật đầu.
Mấy người bảo vệ kia ở lại tại chỗ, những người khác đều cùng theo ông chủ đi vào một căn phòng lớn.
Trong phòng này không ai ăn cơm, tạm thời làm là phòng khách rồi.
Vừa mới vào phòng, ông chủ liền nói thẳng ra: "Các ngài đến thị trấn của nhỏ chúng tôi, cũng là vì đào báu vật a? Mấy ngày qua đặc biệt nhiều, tuy rằng tôi ở trên thị trấn này đã hơn mười năm rồi, nhưng những người đến đào báu vật thì chưa từng dứt qua!"
Lý Xuân sau khi cho Tống Thanh kéo ghế ra, mới cho Hà Nhật Dương kéo ghế ra.
Hà Nhật Dương cho Lý Xuân một ánh mắt tán thưởng, ngồi xuống nói: "Ồ? Mấy ngày qua đã đến được bao nhiêu người rồi?"
"Không ít, ít nhất hai mươi đám rồi." Ông chủ lau đi mồ hôi ở trên trán nói: "Có lớn có nhỏ, có mới có cũ."
"Gần đây có tin đồn gì?" Phương Mạn Luân hỏi thêm.
"Nghe nói có người làm thông được một động trộm, trong mộ đều là đồ tốt." Ông chủ run rẩy trả lời.
"Tin tức là ai tuông ra ngoài đấy?" Phương Mạn Luân tiếp tục truy vấn.
"Không biết. Tôi cũng không rõ là lúc nào, thì toát ra tin tức này. Trong và ngoài nước không ít người đều chạy đến nơi này rồi." Ông chủ trả lời.
"Vậy, có xuất hiện qua một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp tinh xảo không?" Hà Nhật Dương đã chặn lại đầu đề câu chuyện của Phương Mạn Luân: "Tuổi chừng hơn bốn mươi tuổi, rất xinh đẹp, mặt mày có điểm giống cô ấy."
Vừa mới nói xong, ngón tay của Hà Nhật Dương chỉ về phía Tống Thanh.
Đáy lòng của Tống Thanh đột nhiên hoảng sợ.
Mục đích mà Hà Nhật Dương hỏi như vậy là... vì giúp mình tìm mẹ?
Tống Thanh lập tức dùng ánh mắt sốt ruột nhìn vào ông chủ.
Ông chủ cũng quay đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh, đáy mắt hiện lên một chút không xác định, do dự một hồi rồi nói: "Đúng là có một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp xuất hiện qua. Bà ấy là theo chân của một nhóm người nước ngoài, nhóm người kia đối xử với bà ấy hình như rất cung kính."
Thật sự là có người này!
Bà ấy thật sự còn đang ở trên cái thị trấn này!
Tống Thanh cảm thấy con tim của mình, lần nữa bắt đầu gia tốc nhảy đập rồi!
Bà ấy, có phải là mẹ không?
"Bọn họ là tới làm cái gì đấy? Trộm mộ?" Tống Thanh vội vàng truy vấn.
"Đúng, người đến, không cũng là vì trộm mộ sao?" Ông chủ dứt khoát mà trả lời: "Nơi này của chúng tôi luôn lưu truyền một cách nói, cách bây giờ là hơn hai nghìn năm trước, nơi đây đã từng xuất hiện qua nhiều triều đại, một trong những đế vương của triệu đại, dốc toàn lực cho mình xây dựng một cung điện dưới mặt đất với quy mô rộng lớn. Tuy rằng không biến thái hơnTần Thủy Hoàng, nhưng mà đúng là ẩn giấu không ít đồ tốt. Sau đó nơi này lại cùng rơi xuống mấy cái triều đại, cũng đã từng để lại không ít văn minh."
Mẹ trộm mộ?
Nói đùa gì vậy?
Mẹ là tác giả là hoạ sĩ, bà ấy làm sao lại làm chuyện như vậy?
Tống Thanh tỏ vẻ hoài nghi.
Nhìn anh mắt hơi lờ mờ của Tống Thanh, Hà Nhật Dương vỗ vỗ bờ vai của cô ấy: "Nếu như đều ở trên thị trấn này, vậy đi gặp đi. Bất kể có phải hay không, dù sao vẫn là an tâm."
Tống Thanh gật gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom