• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (7 Viewers)

  • Chap-148

CHƯƠNG 148: TỐNG THANH BỊ ĂN HIẾP




Tống Thanh cúi đầu nhìn chính mình, trong mắt cô gái này, cô quê mùa đến vậy sao?
Không phải chứ, bộ quần áo cô đang mặc là thiết kế của thầy.
Trên thị trường quốc tế cũng có giá hai trăm nghìn đô la.
“Đúng là quái lạ mà! Tại sao có nhiều người quê mùa không biết điều muốn vào thành phố này vậy chứ?” Cô gái kia vẫn tiếp tục nói lời chua ngoa: “Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà! Ăn mặc quê mùa như vậy còn dám ăn Häagen-Dazs sao?”
Tống Thanh thở dài một tiếng, không định so đo với cô gái này, cô cầm túi quay người định rời đi.
Nào ngờ đâu, cô gái này tiếp tục không buông tha: “Thành phố này của chúng tôi bị giảm tiêu chuẩn cũng chỉ vì những người như cô đó! Cút khỏi chỗ của chúng tôi đi, đừng hạ thấp đẳng cấp của chúng tôi nữa!”
Tống Thanh cảm thấy rất bực bội.
Cô vô tội mà!
Cô chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì cả!
Tại sao lại bị nhắm vào như thế?
Lúc này, người dân xung quanh thì thầm to nhỏ với Tống Thanh: “Cô gái à, tốt nhất là cô đi đi. Ngày nào con bé này cũng ở đây, nhìn thấy những người ăn mặc không thời thượng thì cô ta sẽ mắng chửi người ta đó.”
Tống Thanh càng cảm thấy vô tội.
Mặc dù bản thân cô là một nhà thiết kế gà mờ, nhưng cô cũng tốt nghiệp chuyên ngành mỹ học, là chuyên ngành chuyên đào tạo những stylist tạo hình cho giới thượng lưu đó, thầy cô còn là stylist đỉnh cao của thế giới nữa mà.
Nếu nói cô không có duyên với thời thượng, vậy ai có chứ?
Thôi bỏ đi, cô không thèm tính toán với cô ta.
Tống Thanh xoay người bỏ đi.
Cô gái kia thấy Tống Thanh không phản ứng lại, vì vậy đáy mắt cô ta cũng không có bất kì chút sợ hãi nào, nhưng cũng không tỏ ra vui vẻ. Cô ta đột nhiên ném ly kem trong tay về phía Tống Thanh.
“Đồ quê mùa, mau cút khỏi đây đi.” Cô gái kia ác mồm ác miệng nói.
Tống Thanh cúi đầu nhìn, quần áo cô đều bị bẩn hết rồi.
Cho dù cô có kiềm chế tốt thì lúc này cũng không thể nhịn thêm nữa!
Tống Thanh rảo bước tiến lên, nói với cô gái kia rằng: “Ba mẹ em dạy em như vậy à? Học thức của em đâu? Tố chất của em đâu? Không phải em là người thành phố à? Hành động khi nãy của em nào có giống dáng vẻ của người thành phố chứ? Nếu cư dân của thành phố này ai cũng giống em thì sớm muộn gì thành phố này cũng sụp đổ thôi!”
Cô gái kia nhìn thấy Tống Thanh lại gần cô ta, chợt căng thẳng lùi về sau mấy bước.
Những người dân xung quanh cũng chỉ trích một cách sôi nổi: “Con nhóc này đúng là mất dạy mà, làm ô uế thành phố của chúng tôi! Cô gái kia không động chạm gì đến cô ta, mà cô ta lại dám vô duyên vô cớ công kích người ta, còn làm bẩn đồ của người ta nữa. Không biết bố mẹ kiểu gì mà lại dạy ra được một đứa con như thế này? Chúng tôi là người bản địa mà nhìn cũng thấy chướng mắt!”
Cô gái kia thấy mọi người xung quanh đều nhao nhao chỉ trích cô ta, đột nhiên òa lên khóc: “Mẹ ơi, mẹ ơi, có người ăn hiếp con.”
Tống Thanh chợt á khẩu!
Cô gái này đã mười bảy mười tám tuổi, sao lại ấu trĩ như vậy chứ?
Mà giây kế tiếp, một người phụ nữ hấp tấp xông ra từ trong cửa tiệm.
Người chưa tới nhưng tiếng đã tới rồi: “Là ai? Ai dám ức hiếp bảo bối của tôi? Bà đây sẽ lột da mày!”
Sau đó Tống Thanh xoay người nhìn lại thì thấy thân thể hình trụ xấp xỉ hơn một trăm ki-lô-gam đang lăn ra từ trong tiệm.
Một giây kế tiếp, cô gái kia đột nhiên nín bặt, chạy đến trước mặt người phụ nữ, chỉ tay vào Tống Thanh rồi nói to: “Chính là cô ta! Cô ta vừa ăn hiếp con!”
Tống Thanh cứ trơ mắt đứng nhìn quả bóng kia lăn đến trước mặt cô.
Tống Thanh cúi đầu nhìn đối phương.
Ừ, đối phương cao khoảng 1m46, cân nặng chắc phải vượt mức 100kg.
Tống Thanh thấy người phụ nữ trung niên béo tròn kia đang nhìn cô với gương mặt hết sức hung ác thì chủ động giải thích: “Là con gái cô ném cây kem lên người tôi trước, tôi muốn cô ta xin lỗi tôi thôi.”
“Xin lỗi sao? Tại sao phải xin lỗi loại người như cô chứ?” Người phụ nữ trung niên trợn tròn hai mắt nhìn Tống Thanh.
Thấy Tống Thanh cao hơn, thon thả hơn, xinh đẹp hơn, lại còn trẻ trung hơn bà ta nữa. Đáy mắt bà ta chợt lóe lên một tia ganh ghét đố kị: “Đồ nhà quê, đừng có ỷ cô còn trẻ còn đẹp nên muốn làm gì thì làm nhé, nơi này không phải chỗ dành cho loại người như cô, mau cút đi!”
Những người xung quanh chợt ồ lên: “Người phải cút là bà mới đúng! Bà là người của thành phố này à? Bà đừng có vấy bẩn lên thành phố của chúng tôi, có được không? Bà vốn không đáng đại diện cho cư dân của thành phố này, hiểu chưa?”
“Đúng vậy! Tôi mới là người địa phương. Tôi chưa từng làm chuyện gì thấp hèn như vậy! Mọi người đừng để bị đánh lừa nhé, người bản địa chúng ta rất thân thiện, sẽ không làm mấy chuyện bài xích như vậy đâu. Huống hồ thành phố này cũng không phải là đô thị lớn lao đẳng cấp quốc tế gì, cũng chỉ là một đô thị loại bốn thôi, sao lại có thể xuất hiện loại chuyện này chứ?”
“Không sai, tôi cũng là người địa phương, cô gái à, cô đừng nghe cô ta nói bậy! Người ở đây rất thân thiện!”
Nghe thấy những người xung quanh mồm năm miệng mười, người phụ nữ trung niên béo tròn kia hống hách nói: “Các người? Sao các người có thể đại diện cho thành phố này được chứ? Chồng tôi là người có quyền có thế, còn chồng các người thì sao? Cái thành phố này được duy trì nhờ những người có tiền như chúng tôi, là chúng tôi bỏ tiền ra nộp thuế mới chống đỡ được thành phố này. Tôi hống hách đó thì sao? Tôi kỳ thị người thì đã sao nào?”
Mọi người xung quanh lại càng bàn tán sôi nổi hơn.
Có khá nhiều người bắt đầu móc điện thoại ra để quay video.
Người phụ nữ trung niên béo tròn kia vẫn giữ cái dáng vẻ: “Tôi không sợ gì hết, các người cứ chụp đi.”
Lúc này, có một cô gái ăn mặc rất thời thượng mở miệng nói: “Mặc dù tôi không có chồng, nhưng ba tôi cũng không phải người nghèo ở đây. Chị ơi, chị đừng nghe cô ta, người này rõ ràng là đang cố ý vấy bẩn lên thành phố của chúng tôi thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Những người xung quanh đều phụ họa.
Tống Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, thôi bỏ đi, giảng đạo lý với loại người này chỉ phí lời.
Lúc này, Tống Ngũ vừa mới xếp hàng mua được ly kem quay về, hắn nhìn thấy Tống Thanh bị rất nhiều người vây quanh thì nhất thời cô tang lòng: “Thanh Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Thanh kéo Tống Ngũ lại, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, anh đừng hỏi nữa. Em không thèm so đo với cô ta, chỉ là ba mẹ không dạy nổi con thôi mà, rồi sẽ có người dạy dỗ được.”
Tống Ngũ còn đang muốn đi hỏi cho rõ ràng thì Tống Thanh đã kéo hắn rời khỏi đó.
Tống Thanh tùy tiện mua một chiếc áo freesize từ gian hàng của zara ở tầng một, cô cất bộ quần áo đã dính kem vào trong túi rồi nói với Trầm Ngũ: “Anh Tiểu Ngũ, nếu như chúng ta đã đến nơi này rồi thì đi nếm các món ngon ở đây đi!”
“Được.” Tống Ngũ cười híp mắt trả lời, tuy ngoài mặt hắn không nói gì nhưng hắn vẫn ghi nhớ sự việc khi nãy.
Vừa khéo.
Vừa rồi có người không ưa hai mẹ con nhà kia nên đã phát đoạn video đó lên mạng.
Sức mạnh của internet rất hùng hậu nha.
Đặc biệt là mấy đề tài như vậy, tưởng chừng đơn giản nhưng khi nhắm trúng rồi thì lại trở thành huyệt chôn của khá nhiều người.
Không đến một giờ, các trang web đều đưa tin và đăng video về chủ đề này.
Lúc này có người mặt biến sắc, liếc nhìn một cái là nhận ra người bị ức hiếp, đây không phải là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hà thị sao?
Chà! Họ thấy cặp mẹ con lạ mặt trong video kia đang khoe khoang tài sản với phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hà thị.
Mùi vị này thật chua xót nha!
Hà Nhật Dương cũng lập tức biết được sự việc này.
Lúc Hà Nhật Dương nghe được thông tin này, hắn cười ha hả mất một lúc lâu.
Mấy người Lý Xuân cũng biết, lúc tổng giám đốc của họ cười như vậy thì có người sắp gặp xui xẻo rồi.
“Hóa ra là một người có quyền thế.” Hà Nhật Dương cười đầy hàm ý nói: “Đi điều tra xem, là người nào? Tôi vừa mới đến, có phải đi thăm hỏi một chút không?”
Khóe mắt của Lý Xuân cũng mơ hồ mang theo ý cười: “Vâng, tôi đi ngay.”
Động tác của Lý Xuân rất nhanh.
Đừng cho rằng nơi đây không phải địa bàn chiến đấu của hắn.
Trên đời này, gần như chẳng có việc gì mà tiền không giải quyết được.
Chỉ cần chi tiền thì không có thông tin nào là không nghe ngóng được.
Trừ khi đối phương có nhiều tiền hơn Hà Nhật Dương hắn.
Nhưng hiển nhiên đối phương không có nhiều tiền hơn Hà Nhật Dương hắn rồi.
Vì vậy ngay sau đó tin tức đã được đặt lên bàn của Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương xem thoáng qua tư liệu, mắt phượng ánh lên ý cười: “Thú vị, thú vị nha. Tôi đang nghĩ là vị quan phương nào dám hống hách như vậy. Hóa ra là thuộc hạ của Cậu Phương!”
Lý Xuân cũng cảm thấy có hứng thú: “Người của Phương Mạn Luân sao? Tổng giám đốc cậu định ra tay như thế nào?”
“Nếu như đối phương là người khác thì bỏ qua. Nhưng là người của Phương Mạn Luân thì đương nhiên phải xử lý rồi. Đừng tưởng rằng chỉ thông qua một lần đấu giá là có thể xóa sạch được sự tức giận của bốn thiếu gia. Nếu như Phương Mạn Luân hắn muốn đấu với tôi, vậy thì đấu đến cùng đi.” Khóe miệng Hà Nhật Dương khẽ nhếch lên một nét cười tà mị: “Đi nghe ngóng một chút, xem gần đây người đó có tham gia vào hạng mục gì không? Chỉ cần là thứ hắn nhắm vào thì phải giành toàn bộ cho tôi! Không phải muốn khoe khoang với tôi sao? Vậy cho hắn thấy rõ cái gì gọi là khoe khoang!”
Tống Thanh và Tống Ngũ đi vòng vòng cả buổi chiều, xách về khá nhiều đồ chơi.
Đều là một số đồ vật nho nhỏ của người bản địa, còn có một số đồ là di sản văn hóa phi vật thể nữa.
Tống Thanh rất thích những món đồ nhỏ này.
Cuối cùng Tống Ngũ cũng cưng chiều sở thích của em gái.
Chỉ cần Tống Thanh thích, Tống Ngũ không nói hai lời liền mua luôn!
Vì vậy hai người họ đều trút được hết những chuyện phiền não kia ra khỏi đầu, vui vẻ trở về.
Vừa trở về thì nhìn thấy Hà Nhật Dương đã thay một bộ đồ mới đang ngồi trên sô pha, trước mặt còn đặt một tấm thiệp mời vô cùng tinh xảo đẹp mắt.
Hà Nhật Dương cười thần bí với Tống Thanh: “Thanh Thanh, em nhanh chóng thay quần áo rồi trang điểm đi, tham gia một buổi dạ tiệc cùng tôi.”
Tống Thanh vẻ mặt mơ hồ: “Hả? Dạ tiệc sao? Em không đem theo lễ phục! Chúng ta cũng có chi nhánh công ty ở đây sao?”
“Lễ phục dạ hội tôi đã chuẩn bị cho em xong xuôi rồi.” Hà Nhật Dương cười khẽ: “Mặc dù ở đây chúng ta không có chi nhánh công ty, nhưng không lâu sau cũng sẽ có.”
Tống Ngũ dường như đã hiểu ý của Hà Nhật Dương, hắn liền nói với Tống Thanh: “Đi đi, vừa hay tôi có chút việc phải làm. Tối nay, đi chơi vui vẻ nhé!”
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương rồi lại nhìn Tống Ngũ, sao hai người họ đều biết rõ, duy chỉ có cô là không biết gì?
Thôi bỏ đi, mặc kệ vậy.
Tiệc xã giao thì cứ đến thôi.
Tống Thanh vào phòng tắm, tắm rửa rồi nhanh chóng thay lễ phục, trang điểm.
Lúc Tống Thanh từ trong phòng ra.
Thân mặc một chiếc váy đuôi cá màu lam đậm, làm tôn lên vẻ huyền bí tôi nhã xinh đẹp của cô.
Đôi mắt kiều diễm, phác họa ra vẻ gọn gàng xinh đẹp động lòng người.
Hà Nhật Dương không khỏi ngắm nhìn Tống Thanh vài lần: “Thanh Thanh, hình như gần đây em ngày càng đẹp đó nha!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom