Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-146
CHƯƠNG 146: THÔN KỲ LẠ
Bàn tay to lớn của Hà Nhật Dương chậm rãi vuốt lưng của Tống Thanh. Ngón tay thon dài tựa như mang theo tình cảm, đang nhẹ nhàng xoa dịu nỗi sợ hãi của Tống Thanh. Hắn thấp giọng đáp rằng: “Là một đoàn thể xã hội đen rất lớn ở trong vùng này, hơn nữa còn đang khống chế khá nhiều người, chuyên làm mấy vụ việc đen tối. Khi chúng ta mới đến, cô ta gọi chúng ta lên, chính là muốn cảnh cáo chúng ta. Thuốc mê trong cơm canh vừa là một lời cảnh cáo vừa là một kiểu thăm dò. Nếu chúng ta trúng kế, chúng ta sẽ là hàng hóa của họ, nếu chúng ta cảnh giác, chỉ cần chúng ta không ra tay thì bọn họ cũng không làm gì chúng ta đâu.”
Càng nghe, tóc gáy của Tống Thanh càng dựng thẳng lên.
“Sao bọn họ dám làm chuyện như vậy?” Tống Thanh không kiềm chế được thấp giọng nói: “Không ai quản sao?”
“Quản kiểu gì? Nơi đây hoang vu vắng vẻ. Muốn quản cũng quản không nổi.” Hà Nhật Dương khẽ nở nụ cười: “Hơn nữa bọn rắn độc vẫn luôn tồn tại mà. Nha đầu ngốc, em thực quá ngây thơ rồi.”
“Vậy, vậy mấy người đang khóc đó...” Tống Thanh không yên lòng hỏi.
“Chỉ là một vài người gặp xui xẻo thôi mà.” Hà Nhật Dương vỗ vỗ lưng Tống Thanh: “Cho dù chúng ta có ra tay thì cũng chưa chắc cứu được họ, đến lúc chúng ta cũng sẽ phải ở lại nơi này.”
Tống Thanh chợt hiểu mọi chuyện.
Cô không rầu rĩ nữa, cố gắng che đậy những âm thanh kêu rên thảm thiết kia, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Còn trong nhà của trưởng thôn.
Người phụ trách thăm dò tin tức đã về: “Trưởng thôn, đám người kia không có động tĩnh gì cả.”
“Có lẽ toàn là những người có cảnh giác.” Trưởng thôn cười cười, nói rằng: “Không sai, rất biết người biết ta đó, không quản chuyện bao đồng.”
Trên mặt người phụ nữ trung niên kia còn hiện lên vẻ tiếc nuối: “Loại hàng này không tệ nha.”
Trưởng thôn tiến lên một bước rồi nói: “Loại hàng dù lợi hại đến đâu thì cũng phải ăn! Trên đời này, còn mấy người được như người đàn ông đó chứ?”
Nói xong câu đó, trưởng thôn xoay người nhìn mấy tên khác nói: “Ngày mai nhanh chóng sửa xong đường đi, bằng không khách quý sẽ không vào được! Nếu muốn ăn chén cơm này thì phải làm việc này gọn gàng một chút!”
“Vâng.” Mấy người kia đồng thanh trả lời.
“Bàng béo, tốt nhất cô đừng thu hút sự chú ý của người đàn ông kia, cẩn thận không lại rước họa vào thân đó.” Trưởng thôn căn dặn người phụ nữ trung niên một chút: “Người đàn ông đó, tôi cũng không chắc chắn có thể đối phó nổi.”
“Tôi biết rồi.”
Người phụ nữ trung niên không cam tâm nhìn về phía căn nhà di động kia, đôi mắt lấp lánh.
Cô vẫn muốn đi xem thử một chút.
Ngộ nhỡ thành công thì sao?
Nói không chừng cô cũng có cơ hội hưởng người đàn ông có chỉ số nhan sắc bậc nhất đó một chút...
Cô đã từng thấy qua vô số người đàn ông, nên liếc mắt là biết người đàn ông tướng mạo phi phàm kia nhất định là người có tính cách kiêu ngạo.
Cho dù là mất cả đêm, cũng đáng lắm.
Trưởng thôn dẫn người đi tuần tra.
Bàng béo chờ trưởng thôn và những người khác đi khỏi, cuối cùng không kềm chế được ham muốn nên từ từ lần mò đến chỗ căn nhà di động kia.
Bàng béo vừa vào phạm vi canh gác thì lập tức bị phát hiện.
Tai nghe bluetooth của Hà Nhật Dương truyền tới giọng nói của vệ sĩ: “Có người bước vào tuyến cảnh giới, đang lần mò đi về phía chúng ta. Qua việc so sánh dáng người, 80% là người phụ nữ trung niên đón khách hồi tối.”
Hà Nhật Dương liếc nhìn Tống Thanh đang ngủ say, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô rồi chầm chậm rút cánh tay ra.
Có một số việc, hắn không muốn để Thanh Thanh của hắn biết.
Ví vụ như, nhuốm máu tanh.
Cứ để hắn làm mấy chuyện này là được rồi.
Thanh Thanh của hắn cứ giữ gìn tính cách trong sáng thiện lương là đủ rồi.
Hà Nhật Dương lặng lẽ rời khỏi phòng, Lý Xuân đã đứng ở bên ngoài.
Hà Nhật Dương vừa ra tới, Lý Xuân lập tức đưa áo khoác cho hắn.
Hà Nhật Dương mặc quần áo xong, hỏi: “Đến một người rồi?”
“Vâng.” Lý Xuân trả lời: “Có vẻ như đến đây một mình.”
Khóe miệng Hà Nhật Dương hiện lên một ý cười tà mị cay nghiệt: “Dám đến, vậy đừng hòng quay về!”
Hà Nhật Dương bật camera lên, trong màn hình là người phụ nữ trung niên kia đang lén lút lần mò về phía họ.
Cô chưa từng gặp nhà di động, cũng không biết mở nhà di động bằng cách nào.
Đứng ở cửa sờ soạng mất nửa ngày cũng không tìm không tìm thấy cửa xe.
Hà Nhật Dương nói với Lý Xuân: “Giao cho cậu đó.”
“Vâng.” Lý Xuân lập tức xoay người rời đi, trực tiếp mở cửa xe.
Bàng béo vốn không nghĩ đối phương sẽ chủ động mở cửa xe cho cô, nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Xin hỏi cô có chuyện gì không?” Lý Xuân vẫn giữ cái dáng vẻ cười tủm tỉm chuyên nghiệp.
Nhưng sát khí nơi đáy mắt chợt lóe lên.
Bàng béo liếc vào trong xe, lúc cô ta nhìn thấy thế giới xa hoa bên trong xe, đáy mắt rõ ràng xẹt qua một tia tham lam.
“À, tôi tới để hỏi các người có cần giúp gì không?” Bàng béo không liếc thấy Hà Nhật Dương, nhịn không được liền hỏi: “Ngài Hà đâu? Đã ngủ rồi à?”
“Đúng vậy, anh ấy ngủ rồi, mời vào.” Lý Xuân mỉm cười khả ái nói: “Bên ngoài vẫn đang mưa, cô vất vả rồi.”
Nghe thấy Lý Xuân mời cô lên xe, đáy mắt Bàng béo chợt xẹt qua một tia ngạc nhiên, cô ta vừa muốn lên vừa không muốn lên.
Giây phút cô bước lên xe, còn chưa kịp đạp chân lên tấm thảm trắng tinh khiết thì liền thấy sau gáy nhói đau. Ngay sau đó trước mắt cô tối sầm, chẳng biết gì nữa.
Lý Xuân bắt Bàng béo lại, ném thẳng cô ta cho vệ sĩ: “Tra hỏi vài điều hữu dụng đi.”
Tống Ngũ ngáp rồi đi từ trong phòng ra.
“Sao không ngủ?” Hà Nhật Dương đưa cho Tống Ngũ một ly rượu vang.
Tống Ngũ nhận lấy, uống một hơi cạn sạch: “Bên ngoài quả thực quá ồn.”
Hà Nhật Dương liếc nhìn ánh sáng như ẩn như hiện phía xa xa, nói rằng: “Quả thật hơi ồn. Nhưng chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Anh nghĩ đám người này có lai lịch gì?” Tống Ngũ hỏi.
“Không tiện nói.” Ngón tay thon dài của Hà Nhật Dương nhẹ nhàng vuốt ve miệng ly, mắt phượng buông xuống: “Nhưng tôi từng nghe nói, có một tổ chức thần bí, nắm trong tay khá nhiều tài nguyên về con người.”
Tống Ngũ gật đầu: “Hóa ra anh cũng nghe nói rồi.”
“Sao vậy?” Hà Nhật Dương đá mày nhìn Tống Ngũ: “Anh có hứng thú với chuyện này à?”
“Không phải là hứng thú.” Tống Ngũ bất đắc dĩ nằm bò ra bàn, bất lực trả lời: “Mà là nhiệm vụ. Nếu không anh cho rằng cấp trên của tôi sẽ vui vẻ cho tôi nghỉ phép như vậy sao? Hơn nữa còn cho tôi nghỉ lâu như vậy?”
“Bộ thương mại không quản chuyện này mà!” Hà Nhật Dương tiếp tục đá mày.
“Tôi chỉ tạm thời bị điều đến bộ thương mại thôi.” Tống Ngũ bất lực nói: “Mặc dù thời gian này tôi về bộ thương mại nhưng vẫn phải làm nhiệm vụ chính.”
“Tôi đang thắc mắc sao anh lại vội vã đi cùng chúng tôi chứ? Thì ra không phải muốn đến cúng tế dượng anh à?” Hà Nhật Dương cười xấu xa hỏi.
“Hừm, đừng nói như vậy!” Tống Ngũ nghiêm túc đáp lời: “Bái tế dượng cũng là một trong những mục đích của tôi, tôi chỉ nhân tiện làm chút việc thôi! Một công đôi việc, tốt biết bao!”
“Tôi sẽ không điều quá nhiều người đi giúp anh đâu.” Hà Nhật Dương nói một cách gọn gàng dứt khoát: “Người của tôi không đủ sức.”
Tống Ngũ gật đầu: “Tôi hiểu mà. Lần này tôi tới đây, chỉ để thăm dò tin tức thôi.”
“Đã bắt được một tên tự chui đầu vào rọ, lát nữa có thể moi tin tức rồi.” Hà Nhật Dương đang nói, Lý Xuân đã gõ cửa đi vào.
“Tổng giám đốc, moi được tin tức rồi.” Lý Xuân đặt báo cáo lên bàn: “Người đó xử lý thế nào ạ?”
Hà Nhật Dương ném báo cáo cho Tống Ngũ, chậm rãi nói: “Đợi đi, đoán chừng không bao lâu nữa, đối phương sẽ đến đòi người thôi. Lúc đó phải thể hiện một chút thực lực của bản thân rồi!”
“Rõ ạ.” Lý Xuân lập tức lui xuống sắp xếp
Nếu như lát nữa, đối phương đến đòi người, vậy phải dùng chút vũ lực rồi.
Muốn đối phương khiếp sợ một cách triệt để, vậy phải khoa trương một chút rồi.
Toàn bộ vệ sĩ và trợ lý đều đã chuẩn bị đầy đủ vũ trang, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng được chuẩn bị đặt một bên.
Sau khi Tống Ngũ xem xong báo cáo, hắn nhíu mày, tình thế hiện tại đã nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
“Thế nào?” Hà Nhật Dương thuận miệng hỏi: “Có vấn đề gì à?”
“Vấn đề rất lớn đó.” Tống Ngũ nghiêm túc nói: “Đám người này đã ngông cuồng đến mức này rồi, tôi sẽ chuyển thông tin này đến bộ công an ngay. Đây là cái gai độc nhất định phải nhổ bỏ.”
Hà Nhật Dương tò mò cầm lấy báo cáo xem lướt một lượt, hắn chợt không nói gì.
Đám người này quả thực quá ngông cuồng.
Không chỉ kinh doanh các loại da thịt mà còn liên quan đến việc buôn người, nhập cư trái phép, buôn bán nội tạng...
Thảo nào ngoài mặt chúng phái người đi điều tra ngầm.
Tống Ngũ lấy điện thoại di động ra, chụp báo cáo lại rồi gửi đi.
Sau khi gửi tin đi, Tống Ngũ mới lên tiếng: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, chỗ này không bình yên được quá lâu nữa đâu.”
“Biết vậy nhưng đối phương phải bỏ qua cho chúng ta thì mới đi được chứ!” Hà Nhật Dương khẽ bật cười.
Lúc này, Lý Xuân đến báo cáo: “Trưởng thôn dẫn người đến rồi, yêu cầu gặp anh.”
Hà Nhật Dương gật đầu, đứng lên: “Đi thôi, đi nói chuyện làm ăn nào.”
Tống Ngũ ở phía sau kêu lên: “Này, anh còn muốn làm ăn với loại người đó sao? Cẩn thận bị liên lụy đó!”
“Gian thương gian thương, không gian trá thì không phải thương nhân.” Hà Nhật Dương quay đầu lại cười tà mị: “Không phải hiện tại anh vẫn chưa bắt bọn họ sao? Trước khi chưa bắt, tôi vẫn có thể kiếm một món hời từ họ mà!”
Tống Ngũ á khẩu lắc đầu.
Hà Nhật Dương bước nhanh xuống xe.
Tất cả mọi người đều mặc áo mưa đứng bên ngoài.
May mà lúc này mưa cũng đã nhỏ hơn nhiều rồi, mưa lất phất rơi lên người cũng có cảm giác khoan khoái khó miêu tả.
Trưởng thôn dẫn theo hai mươi mấy người đàn ông đứng ở một bên, nhìn Hà Nhật Dương với sắc mặt âm u khó đoán.
Trưởng thôn hắng giọng mở miệng nói: “Ngài Hà, chúng tôi bị mất một người, phiền cậu để chúng tôi tìm kiếm một chút.”
“Hả? Vậy sao?” Hà Nhật Dương khoanh tay đầy khí chất: “Cô mất người thì muốn đến lục soát xe tôi sao? Làm như vậy, tôi có lợi gì chứ? Từ trước đến giờ tôi chưa từng làm những chuyện không có lợi cho mình.”
Trưởng thôn cười lạnh một tiếng: “Ngài Hà đang cố ý kéo dài thời gian sao? Không có cái gật đầu của tôi, cậu nghĩ cậu có thể rời khỏi đây được không?”
“Cô nói sao?" Hà Nhật Dương không thiếu không thừa bỏ lại ba chữ này, đi vào trong hàng ngũ của đối phương, rồi đột nhiên đạp tên đứng cạnh một cước, tên đàn ông có ánh nhìn rất khó ư kia bị đạp bay đi!
Một cước này, quả thực quá ngầu!
Nếu có thợ chụp ảnh ở đây, nếu có thể chụp được lại được khoảnh khắc đó, quả thực có thể mang ra quốc tế tranh thưởng!
Động tác của Hà Nhật Dương quá nhanh, đối phương không kịp phản ứng.
Sau khi Hà Nhật Dương đá bay một tên, hắn lại trở tay túm được cằm một tên khác, sờ nhẹ một cái rồi hắn chợt buông cằm tên đó ra, giơ tay đánh một quyền.
Răng rắc.
Trong màn đêm, vẫn có thể nghe thấy âm thanh xương gãy một cách rõ ràng.
Giây kế tiếp, hai bên đều giơ vũ khí trong tay lên chĩa vào đối phương.
Hà Nhật Dương bình tĩnh ung dung nhìn trưởng thôn: “Nếu đã như vậy, trưởng thôn tiểu thư à, chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Tôi là thương nhân, thích nhất là nói chuyện làm ăn đó. Chỉ cần hài lòng, thì mọi thứ đều dễ nói chuyện mà.”
Bàn tay to lớn của Hà Nhật Dương chậm rãi vuốt lưng của Tống Thanh. Ngón tay thon dài tựa như mang theo tình cảm, đang nhẹ nhàng xoa dịu nỗi sợ hãi của Tống Thanh. Hắn thấp giọng đáp rằng: “Là một đoàn thể xã hội đen rất lớn ở trong vùng này, hơn nữa còn đang khống chế khá nhiều người, chuyên làm mấy vụ việc đen tối. Khi chúng ta mới đến, cô ta gọi chúng ta lên, chính là muốn cảnh cáo chúng ta. Thuốc mê trong cơm canh vừa là một lời cảnh cáo vừa là một kiểu thăm dò. Nếu chúng ta trúng kế, chúng ta sẽ là hàng hóa của họ, nếu chúng ta cảnh giác, chỉ cần chúng ta không ra tay thì bọn họ cũng không làm gì chúng ta đâu.”
Càng nghe, tóc gáy của Tống Thanh càng dựng thẳng lên.
“Sao bọn họ dám làm chuyện như vậy?” Tống Thanh không kiềm chế được thấp giọng nói: “Không ai quản sao?”
“Quản kiểu gì? Nơi đây hoang vu vắng vẻ. Muốn quản cũng quản không nổi.” Hà Nhật Dương khẽ nở nụ cười: “Hơn nữa bọn rắn độc vẫn luôn tồn tại mà. Nha đầu ngốc, em thực quá ngây thơ rồi.”
“Vậy, vậy mấy người đang khóc đó...” Tống Thanh không yên lòng hỏi.
“Chỉ là một vài người gặp xui xẻo thôi mà.” Hà Nhật Dương vỗ vỗ lưng Tống Thanh: “Cho dù chúng ta có ra tay thì cũng chưa chắc cứu được họ, đến lúc chúng ta cũng sẽ phải ở lại nơi này.”
Tống Thanh chợt hiểu mọi chuyện.
Cô không rầu rĩ nữa, cố gắng che đậy những âm thanh kêu rên thảm thiết kia, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Còn trong nhà của trưởng thôn.
Người phụ trách thăm dò tin tức đã về: “Trưởng thôn, đám người kia không có động tĩnh gì cả.”
“Có lẽ toàn là những người có cảnh giác.” Trưởng thôn cười cười, nói rằng: “Không sai, rất biết người biết ta đó, không quản chuyện bao đồng.”
Trên mặt người phụ nữ trung niên kia còn hiện lên vẻ tiếc nuối: “Loại hàng này không tệ nha.”
Trưởng thôn tiến lên một bước rồi nói: “Loại hàng dù lợi hại đến đâu thì cũng phải ăn! Trên đời này, còn mấy người được như người đàn ông đó chứ?”
Nói xong câu đó, trưởng thôn xoay người nhìn mấy tên khác nói: “Ngày mai nhanh chóng sửa xong đường đi, bằng không khách quý sẽ không vào được! Nếu muốn ăn chén cơm này thì phải làm việc này gọn gàng một chút!”
“Vâng.” Mấy người kia đồng thanh trả lời.
“Bàng béo, tốt nhất cô đừng thu hút sự chú ý của người đàn ông kia, cẩn thận không lại rước họa vào thân đó.” Trưởng thôn căn dặn người phụ nữ trung niên một chút: “Người đàn ông đó, tôi cũng không chắc chắn có thể đối phó nổi.”
“Tôi biết rồi.”
Người phụ nữ trung niên không cam tâm nhìn về phía căn nhà di động kia, đôi mắt lấp lánh.
Cô vẫn muốn đi xem thử một chút.
Ngộ nhỡ thành công thì sao?
Nói không chừng cô cũng có cơ hội hưởng người đàn ông có chỉ số nhan sắc bậc nhất đó một chút...
Cô đã từng thấy qua vô số người đàn ông, nên liếc mắt là biết người đàn ông tướng mạo phi phàm kia nhất định là người có tính cách kiêu ngạo.
Cho dù là mất cả đêm, cũng đáng lắm.
Trưởng thôn dẫn người đi tuần tra.
Bàng béo chờ trưởng thôn và những người khác đi khỏi, cuối cùng không kềm chế được ham muốn nên từ từ lần mò đến chỗ căn nhà di động kia.
Bàng béo vừa vào phạm vi canh gác thì lập tức bị phát hiện.
Tai nghe bluetooth của Hà Nhật Dương truyền tới giọng nói của vệ sĩ: “Có người bước vào tuyến cảnh giới, đang lần mò đi về phía chúng ta. Qua việc so sánh dáng người, 80% là người phụ nữ trung niên đón khách hồi tối.”
Hà Nhật Dương liếc nhìn Tống Thanh đang ngủ say, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô rồi chầm chậm rút cánh tay ra.
Có một số việc, hắn không muốn để Thanh Thanh của hắn biết.
Ví vụ như, nhuốm máu tanh.
Cứ để hắn làm mấy chuyện này là được rồi.
Thanh Thanh của hắn cứ giữ gìn tính cách trong sáng thiện lương là đủ rồi.
Hà Nhật Dương lặng lẽ rời khỏi phòng, Lý Xuân đã đứng ở bên ngoài.
Hà Nhật Dương vừa ra tới, Lý Xuân lập tức đưa áo khoác cho hắn.
Hà Nhật Dương mặc quần áo xong, hỏi: “Đến một người rồi?”
“Vâng.” Lý Xuân trả lời: “Có vẻ như đến đây một mình.”
Khóe miệng Hà Nhật Dương hiện lên một ý cười tà mị cay nghiệt: “Dám đến, vậy đừng hòng quay về!”
Hà Nhật Dương bật camera lên, trong màn hình là người phụ nữ trung niên kia đang lén lút lần mò về phía họ.
Cô chưa từng gặp nhà di động, cũng không biết mở nhà di động bằng cách nào.
Đứng ở cửa sờ soạng mất nửa ngày cũng không tìm không tìm thấy cửa xe.
Hà Nhật Dương nói với Lý Xuân: “Giao cho cậu đó.”
“Vâng.” Lý Xuân lập tức xoay người rời đi, trực tiếp mở cửa xe.
Bàng béo vốn không nghĩ đối phương sẽ chủ động mở cửa xe cho cô, nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Xin hỏi cô có chuyện gì không?” Lý Xuân vẫn giữ cái dáng vẻ cười tủm tỉm chuyên nghiệp.
Nhưng sát khí nơi đáy mắt chợt lóe lên.
Bàng béo liếc vào trong xe, lúc cô ta nhìn thấy thế giới xa hoa bên trong xe, đáy mắt rõ ràng xẹt qua một tia tham lam.
“À, tôi tới để hỏi các người có cần giúp gì không?” Bàng béo không liếc thấy Hà Nhật Dương, nhịn không được liền hỏi: “Ngài Hà đâu? Đã ngủ rồi à?”
“Đúng vậy, anh ấy ngủ rồi, mời vào.” Lý Xuân mỉm cười khả ái nói: “Bên ngoài vẫn đang mưa, cô vất vả rồi.”
Nghe thấy Lý Xuân mời cô lên xe, đáy mắt Bàng béo chợt xẹt qua một tia ngạc nhiên, cô ta vừa muốn lên vừa không muốn lên.
Giây phút cô bước lên xe, còn chưa kịp đạp chân lên tấm thảm trắng tinh khiết thì liền thấy sau gáy nhói đau. Ngay sau đó trước mắt cô tối sầm, chẳng biết gì nữa.
Lý Xuân bắt Bàng béo lại, ném thẳng cô ta cho vệ sĩ: “Tra hỏi vài điều hữu dụng đi.”
Tống Ngũ ngáp rồi đi từ trong phòng ra.
“Sao không ngủ?” Hà Nhật Dương đưa cho Tống Ngũ một ly rượu vang.
Tống Ngũ nhận lấy, uống một hơi cạn sạch: “Bên ngoài quả thực quá ồn.”
Hà Nhật Dương liếc nhìn ánh sáng như ẩn như hiện phía xa xa, nói rằng: “Quả thật hơi ồn. Nhưng chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Anh nghĩ đám người này có lai lịch gì?” Tống Ngũ hỏi.
“Không tiện nói.” Ngón tay thon dài của Hà Nhật Dương nhẹ nhàng vuốt ve miệng ly, mắt phượng buông xuống: “Nhưng tôi từng nghe nói, có một tổ chức thần bí, nắm trong tay khá nhiều tài nguyên về con người.”
Tống Ngũ gật đầu: “Hóa ra anh cũng nghe nói rồi.”
“Sao vậy?” Hà Nhật Dương đá mày nhìn Tống Ngũ: “Anh có hứng thú với chuyện này à?”
“Không phải là hứng thú.” Tống Ngũ bất đắc dĩ nằm bò ra bàn, bất lực trả lời: “Mà là nhiệm vụ. Nếu không anh cho rằng cấp trên của tôi sẽ vui vẻ cho tôi nghỉ phép như vậy sao? Hơn nữa còn cho tôi nghỉ lâu như vậy?”
“Bộ thương mại không quản chuyện này mà!” Hà Nhật Dương tiếp tục đá mày.
“Tôi chỉ tạm thời bị điều đến bộ thương mại thôi.” Tống Ngũ bất lực nói: “Mặc dù thời gian này tôi về bộ thương mại nhưng vẫn phải làm nhiệm vụ chính.”
“Tôi đang thắc mắc sao anh lại vội vã đi cùng chúng tôi chứ? Thì ra không phải muốn đến cúng tế dượng anh à?” Hà Nhật Dương cười xấu xa hỏi.
“Hừm, đừng nói như vậy!” Tống Ngũ nghiêm túc đáp lời: “Bái tế dượng cũng là một trong những mục đích của tôi, tôi chỉ nhân tiện làm chút việc thôi! Một công đôi việc, tốt biết bao!”
“Tôi sẽ không điều quá nhiều người đi giúp anh đâu.” Hà Nhật Dương nói một cách gọn gàng dứt khoát: “Người của tôi không đủ sức.”
Tống Ngũ gật đầu: “Tôi hiểu mà. Lần này tôi tới đây, chỉ để thăm dò tin tức thôi.”
“Đã bắt được một tên tự chui đầu vào rọ, lát nữa có thể moi tin tức rồi.” Hà Nhật Dương đang nói, Lý Xuân đã gõ cửa đi vào.
“Tổng giám đốc, moi được tin tức rồi.” Lý Xuân đặt báo cáo lên bàn: “Người đó xử lý thế nào ạ?”
Hà Nhật Dương ném báo cáo cho Tống Ngũ, chậm rãi nói: “Đợi đi, đoán chừng không bao lâu nữa, đối phương sẽ đến đòi người thôi. Lúc đó phải thể hiện một chút thực lực của bản thân rồi!”
“Rõ ạ.” Lý Xuân lập tức lui xuống sắp xếp
Nếu như lát nữa, đối phương đến đòi người, vậy phải dùng chút vũ lực rồi.
Muốn đối phương khiếp sợ một cách triệt để, vậy phải khoa trương một chút rồi.
Toàn bộ vệ sĩ và trợ lý đều đã chuẩn bị đầy đủ vũ trang, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng được chuẩn bị đặt một bên.
Sau khi Tống Ngũ xem xong báo cáo, hắn nhíu mày, tình thế hiện tại đã nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
“Thế nào?” Hà Nhật Dương thuận miệng hỏi: “Có vấn đề gì à?”
“Vấn đề rất lớn đó.” Tống Ngũ nghiêm túc nói: “Đám người này đã ngông cuồng đến mức này rồi, tôi sẽ chuyển thông tin này đến bộ công an ngay. Đây là cái gai độc nhất định phải nhổ bỏ.”
Hà Nhật Dương tò mò cầm lấy báo cáo xem lướt một lượt, hắn chợt không nói gì.
Đám người này quả thực quá ngông cuồng.
Không chỉ kinh doanh các loại da thịt mà còn liên quan đến việc buôn người, nhập cư trái phép, buôn bán nội tạng...
Thảo nào ngoài mặt chúng phái người đi điều tra ngầm.
Tống Ngũ lấy điện thoại di động ra, chụp báo cáo lại rồi gửi đi.
Sau khi gửi tin đi, Tống Ngũ mới lên tiếng: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, chỗ này không bình yên được quá lâu nữa đâu.”
“Biết vậy nhưng đối phương phải bỏ qua cho chúng ta thì mới đi được chứ!” Hà Nhật Dương khẽ bật cười.
Lúc này, Lý Xuân đến báo cáo: “Trưởng thôn dẫn người đến rồi, yêu cầu gặp anh.”
Hà Nhật Dương gật đầu, đứng lên: “Đi thôi, đi nói chuyện làm ăn nào.”
Tống Ngũ ở phía sau kêu lên: “Này, anh còn muốn làm ăn với loại người đó sao? Cẩn thận bị liên lụy đó!”
“Gian thương gian thương, không gian trá thì không phải thương nhân.” Hà Nhật Dương quay đầu lại cười tà mị: “Không phải hiện tại anh vẫn chưa bắt bọn họ sao? Trước khi chưa bắt, tôi vẫn có thể kiếm một món hời từ họ mà!”
Tống Ngũ á khẩu lắc đầu.
Hà Nhật Dương bước nhanh xuống xe.
Tất cả mọi người đều mặc áo mưa đứng bên ngoài.
May mà lúc này mưa cũng đã nhỏ hơn nhiều rồi, mưa lất phất rơi lên người cũng có cảm giác khoan khoái khó miêu tả.
Trưởng thôn dẫn theo hai mươi mấy người đàn ông đứng ở một bên, nhìn Hà Nhật Dương với sắc mặt âm u khó đoán.
Trưởng thôn hắng giọng mở miệng nói: “Ngài Hà, chúng tôi bị mất một người, phiền cậu để chúng tôi tìm kiếm một chút.”
“Hả? Vậy sao?” Hà Nhật Dương khoanh tay đầy khí chất: “Cô mất người thì muốn đến lục soát xe tôi sao? Làm như vậy, tôi có lợi gì chứ? Từ trước đến giờ tôi chưa từng làm những chuyện không có lợi cho mình.”
Trưởng thôn cười lạnh một tiếng: “Ngài Hà đang cố ý kéo dài thời gian sao? Không có cái gật đầu của tôi, cậu nghĩ cậu có thể rời khỏi đây được không?”
“Cô nói sao?" Hà Nhật Dương không thiếu không thừa bỏ lại ba chữ này, đi vào trong hàng ngũ của đối phương, rồi đột nhiên đạp tên đứng cạnh một cước, tên đàn ông có ánh nhìn rất khó ư kia bị đạp bay đi!
Một cước này, quả thực quá ngầu!
Nếu có thợ chụp ảnh ở đây, nếu có thể chụp được lại được khoảnh khắc đó, quả thực có thể mang ra quốc tế tranh thưởng!
Động tác của Hà Nhật Dương quá nhanh, đối phương không kịp phản ứng.
Sau khi Hà Nhật Dương đá bay một tên, hắn lại trở tay túm được cằm một tên khác, sờ nhẹ một cái rồi hắn chợt buông cằm tên đó ra, giơ tay đánh một quyền.
Răng rắc.
Trong màn đêm, vẫn có thể nghe thấy âm thanh xương gãy một cách rõ ràng.
Giây kế tiếp, hai bên đều giơ vũ khí trong tay lên chĩa vào đối phương.
Hà Nhật Dương bình tĩnh ung dung nhìn trưởng thôn: “Nếu đã như vậy, trưởng thôn tiểu thư à, chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Tôi là thương nhân, thích nhất là nói chuyện làm ăn đó. Chỉ cần hài lòng, thì mọi thứ đều dễ nói chuyện mà.”