• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (88 Viewers)

  • Chap-142

CHƯƠNG 142: TÚ ÂN ÁI




Hốc mắt Phương Mạn Luân có chút ẩm ướt, hắn cố nén lại, không để cho bản thân biểu lộ ra ngoài, lạnh nhạt nói: “Thầy, thầy chuẩn bị nhiều như vậy, Thanh Thanh lại lải nhải đó!”
Charles mỉm cười, làm động tác khóa miệng: “Thanh Thanh đi cúng bái ba con bé, sẽ không về trong thời gian ngắn được đâu. Mấy ngày này thầy sẽ uống cùng em vài chén.”
Phương Mạn Luân hơi kinh ngạc: “Thanh Thanh không ở đây sao?”
Vậy mà hắn lại không biết.
Trong lòng Tống Thanh, chẳng lẽ hắn không xứng được biết hay sao?
Bởi vì Tống Thanh chỉ nói cho Charles, không nói cho hắn!
Trong lòng có chút chua xót, còn có thêm chút ghen tỵ.
Charles mỉm cười gật đầu nói: “Thanh Thanh đã xin phép thầy cho nghỉ mấy ngày, con bé nói sẽ gửi bài tập qua mạng cho thầy. Trước giờ thầy chưa từng thấy qua học sinh nào chăm chỉ hiếu học như vậy, có năng lực phân tích vấn đề, có tài hoa, lại rất cố gắng nỗ lực như vậy.”
Trong lòng Phương Mạn Luân lại càng cảm thấy trống trải.
“Đúng vậy, cô ấy đúng là một người rất có tài năng.” Phương Mạn Luân cố gắng loại bỏ cảm xúc tiêu cực trong đầu, rót cho mình một ly Vodka, thấp giọng hỏi: “Thầy là nhà thiết kế được trọng dụng của Tập đoàn Hà thị, bây giờ qua lại thâm mật với em như vậy, không sợ Hà Nhật Dương biết sao?”
“Thầy chỉ là một nhà thiết kế, không phải chính khách, cũng không phải doanh nhân.” Charles nhún vai trả lời: “Chỉ là một thầy giáo bảo vệ học sinh của mình mà thôi!”
Hốc mắt Phương Mạn Luân lại đỏ lên một lần nữa.
Câu nói cuối cùng đã khiến cho nước mắt của hắn dâng lên...
“Thanh Thanh, có phải cô ấy đã biết...” Phương Mạn Luân không chắc chắn lên tiếng hỏi: “Biết chuyện của em.”
“Thầy không rõ là con bé có biết hay không.” Charles nói: “Lúc gần đi con bé còn dặn thầy bảo thầy chuyển lời cho em, bảo em cẩn thận bệnh dạ dày tái phát.”
Phương Mạn Luân nghe được câu nói này, khóe mắt không khỏi ngấn lệ.
Mặc kệ Tống Thanh biết hay không biết, đều không quan trọng nữa.
Quan trọng là, ở trên thế giới này, còn có người thật lòng quan tâm tới hắn.
Dù chỉ là một câu nói quan tâm rất bình thường.
Lại khiến cho hắn cảm nhận được ấm áp chưa từng có.
“Cạn ly!” Phương Mạn Luân không hỏi thêm điều gì nữa, nâng chén ngỏ ý muốn cạn ly với Charles: “Thầy, cảm ơn thầy!”
“Rượu Vodka không tốt cho dạ dày!” Charles cầm một chén rượu trái cây chạm cốc với Phương Mạn Luân: “Hay đổi một ly khác?”
Phương Mạn Luân cười ha ha một tiếng, uống một hơi cạn sạch Vodka trong ly.
“Bị tổn thương một lần, sẽ nhớ rất lâu...” Phương Mạn Luân bị hương rượu ảnh hưởng khiến cho gương mặt đỏ bừng: “Thầy, thầy nói xem có đúng không?”
“Có lẽ vậy.” Charles mỉm cười: “Em và Thanh Thanh, một người là học sinh cũ và một người học sinh hiện tại của thầy, thầy hi vọng có một ngày trong tương lai, hai người có thể chung sống hòa bình.”
“Thầy, thầy suy nghĩ nhiều rồi.” Phương Mạn Luân cười khẽ: “Kẻ thù của em, từ trước tới giờ vốn không phải là Thanh Thanh.”
Hắn thừa nhận, cái ngày bị nhắm vào đó, lúc hắn nhìn thấy vết bớt kia, trong lòng hắn quả thực đã có dao động rất mãnh liệt.
Cho dù lúc đó hắn bị người khác hãm hại, trúng mê hương.
Nhưng trong đầu của hắn lại nghĩ đến một người là Tống Thanh.
Giờ khắc đó, hắn thật sự có khát vọng đối với Tống Thanh.
Charles thở phào một hơi, đổi một loại rượu khác cho Phương Mạn Luân: “Đến đây, nếm thử loại Brandy này đi.”
Phương Mạn Luân không từ chối, chạm cốc với Charles lần nữa: “Cạn ly!”
Tống Thanh đúng là không biết Charles lén lút uống rượu, nếu biết được thì cô nhất định sẽ tức giận.
Đối với Charles, Tống Thanh vừa tôn kính vừa yêu quý, thuần túy coi ông như một trưởng bối của mình.
Người châu Á vốn có truyền thống tôn sư trọng đạo mà.
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha!
Tống Thanh cũng thật sự quan tâm đến sức khỏe của Charles.
Xe chạy một ngày vài trăm dặm, trên đường có dừng lại đổ xăng một lần, đến chạng vạng tối, vừa vặn dừng lại ở bên cạnh một chiếc hồ vô cùng xinh đẹp.
Tống Thanh ngồi trên xe một ngày cũng cảm thấy hơi mệt.
Hà Nhật Dương cầm một bộ quần áo đưa cho Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn trang phục thể thao trong tay, trên mặt có chút khó hiểu: “Làm gì vậy?”
“Dẫn em chạy bộ dọc theo hồ nước này.” Hà Nhật Dương nhe răng cười, vô cùng đẹp trai.
Tống Ngũ cũng đứng lên, lắc lắc cổ nói: “Ra ngoài chạy bộ cũng tốt, nếu không thân thể này thật sự muốn mốc meo lên rồi!”
Tống Thanh kêu lên một tiếng: “Tôi cũng phải chạy sao?”
“Không được lười biếng. Nhanh đi thay quần áo đi!” Hà Nhật Dương thuận tay bắt lấy đỉnh đầu Tống Thanh, đẩy cô vào phòng.
Tống Thanh về phòng thay quần áo và giày thể thao, xuống xe đã thấy Hà Nhật Dương và Tống Ngũ đứng tại chỗ làm vài bài khởi động nóng thân thể.
Tống Thanh bị Hà Nhật Dương bắt tập mấy bài khởi động làm nóng thân thể cùng bọn họ, sau đó bị kéo đi chạy bộ theo đường ven hồ.
Vì để ý đến thể lực của Tống Thanh, Hà Nhật Dương và Tống Ngũ đều chạy rất chậm.
Hai người một trái, một phải che chở Tống Thanh.
Ngay từ khi bắt đầu, Tống Thanh đã không thích chạy bộ, nhưng sau khi chạy, cả người toát mồ hôi, tinh thần vốn uể oải cũng trở nên phấn chấn.
Hà Nhật Dương bất ngờ chỉ vào một cành cây rủ xuống, nói với Tống Thanh: “Chúng ta thi đấu một chút, người nào đến cái cây kia chậm nhất thì bữa tối nay sẽ do người đó chuẩn bị!”
Tống Thanh lập tức phản bác: “Không được! Thể lực hai người tốt hơn em, chân dài hơn em, chuyện này không công bằng!”
Tống Ngũ nói: “Được, vậy em chạy trước đi, em chạy được một nửa thì bọn anh mới đuổi theo!”
Tống Thanh nhìn khoảng cách, lập tức đồng ý không chút do dự.
Tống Thanh vắt chân lên cổ chạy về hướng cái cây, chạy được nửa đường cô đang định quay đầu lại...
Thì đã thấy hai thân ảnh một trái một phải từ bên cạnh phóng lên.
Tống Thanh trợn mắt há mồm đứng tại chỗ!
Hừ! Bọn họ giở trò lừa bịp!
Tống Thanh bước lên, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, nhưng đáng tiếc vẫn về sau cùng.
Tống Thanh mệt mỏi dựa vào thân cây lè lưỡi, chỉ vào hai người đàn ông đang cười vui vẻ lên án: “Hai người giở trò lừa bịp!”
“Ha ha! Ha ha!” Tống Ngũ cười chảy cả nước mắt: “Anh nói gì ấy nhỉ? Cô ấy nhất định sẽ tin!”
Hà Nhật Dương cũng cười đến mức thở không ra hơi: “Chúng tôi đã kìm hãm tốc độ rồi, em xem đi, trong nửa đoạn đường đầu tiên, chúng tôi đều không vượt qua em mà!”
Tống Thanh tức giận quay đầu đi, không để ý bọn họ!
Sau khi Hà Nhật Dương cười đủ rồi mới quay ra véo má Tống Thanh: “Ồ? Tức giận rồi?”
Tống Thanh nhìn chằm chằm bọn họ rồi nói: “Hai người bắt nạt em!”
Tống Thanh quay đầu lườm Tống Ngũ một cái: “Em sẽ nói cho bà ngoại biết anh bắt nạt em!”
Tống Ngũ nhanh chóng chạy đến trước mặt Tống Thanh, thở dài cầu xin tha thứ: “Bà cô nhỏ ơi, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi!”
Tống Thanh thấy hắn bày ra bộ dạng này, cố ý cứng rắn nói: “Không được! Không thể buông tha cho anh dễ dàng như vậy được!”
Tống Ngũ nghĩ lại, xoay người đưa lưng về phía Tống Thanh: “Đến đây, anh cõng em trở về! Lúc em lấy chồng, anh không được cõng em, bây giờ anh sẽ bù cho em, cõng em đi vòng quanh hồ!”
Tống Thanh dịu dàng nhìn bóng lưng Tống Ngũ: “Anh nói thật sao? Nhưng em rất nặng đó!”
Tống Ngũ lập tức làm ra tư thế biểu thị hắn rất cường tráng, khiến cho Tống Thanh bật cười.
“Vậy em không khách khí!” Tống Thanh hô lên một tiếng, lập tức nhảy lên trên lưng Tống Ngũ.
Tống Ngũ cõng Tống Thanh xoay vòng tròn tại chỗ. Tống Thanh la hét không ngừng.
Tống Ngũ cứ như vậy cõng Tống Thanh đi lên phía trước.
Ba người chậm rãi tản bộ, hưởng thụ phong cảnh xinh đẹp của thiên nhiên lúc chiều tà.
Hồ này vốn là hồ nhân tạo, là nơi dùng để chứa nước sinh hoạt, vì vậy xung quanh hồ đã được tu sửa vô cùng tinh xảo.
Hà Nhật Dương đi theo sau lưng Tống Ngũ, đến khi Tống Thanh nghỉ ngơi đủ, ba người mới cùng nhau đi về phía trước.
Sau lưng có một chiếc xe đi qua, kéo theo từng đợt gió nhẹ dễ chịu, thật sự là sảng khoái!
Tống Thanh lấy điện thoại di động ra chụp hình.
Cảm giác bóng chiều phản chiếu trên mặt hồ thật sự rất tuyệt, không thua kém gì bờ biển.
Hà Nhật Dương tiến đến, cầm điện thoại di động của Tống Thanh điều chỉnh chế độ selfie, sau đó lấy cằm hắn áp sát vào cằm Tống Thanh, khẽ ấn ngón tay, tách tách, một bức ảnh selfie hoàn mỹ.
Chụp ảnh xong, Hà Nhật Dương lập tức gửi ảnh đến điện thoại di động của hắn.
“Này, sao anh lại dùng điện thoại di động của em để chụp? Anh tự chụp cũng được mà!” Tống Thanh đưa tay ra giật lại điện thoại di động của mình.
Hà Nhật Dương trả lời thản nhiên: “Loại chuyện ân ái như thế này, đương nhiên phải hai người cùng nhau làm rồi! Một người thì không thể gọi là ân ái được!”
Gương mặt Tống Thanh liền đỏ bừng, lúng túng nói: “Cái gì... ân ái cái gì chứ?”
Hà Nhật Dương cầm điện thoại di động lên, đăng một tấm ảnh lên blog, đồng thời còn đề thêm dòng chữ: “Nắm tay em cùng ngắm chiều tà.”
Hà Nhật Dương dùng blog của chính mình đăng trên blog của Tống Thanh.
Trong nháy mắt, điện thoại hai người không ngừng vang lên tiếng thông báo.
Điện thoại của Hà Nhật Dương dường như muốn nổ tung.
Tống Thanh im lặng nhìn Hà Nhật Dương trả lời blog đến mức quên cả trời đất.
Cô quay người kéo cánh tay Tống Ngũ: “Anh Tiểu Ngũ, chúng ta về đi!”
Tống Ngũ cố nén cười: “Ừ, được, về đi!”
Hà Nhật Dương cất điện thoại di động, sau đó ôm Tống Thanh từ phía sau: “Vợ đi về nhà, đương nhiên chồng phải đi theo rồi!”
Tống Ngũ im lặng nhìn lên trời.
Đây là tổng giám đốc Tập đoàn Hà thị nổi danh cao ngạo lạnh lùng sao?
Vì sao bây giờ nhìn hắn lại buồn cười như thế?
Tống Thanh đỏ bừng mặt, đưa tay chọc vào mu bàn tay Hà Nhật Dương: “Đừng làm loạn nữa, anh em đang ở đây đó!”
Tống Ngũ lập tức ho khan một tiếng, giả bộ như đang ngắm mây trên bầu trời: “Ôi, người cao tuổi, hoa mắt rồi. Đột nhiên lại mắc chứng mù tạm thời, thật sự khiến người ta buồn ngủ nha!”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đều bật cười.
Trở lại chỗ cũ, vệ sĩ và trợ lý đã dựng xong lều trại.
Ở bên hồ có mấy cái nồi, đang nấu canh cá.
Tống Thanh từ xa đã ngửi thấy hương thơm, kinh ngạc nói: “Tối nay tôi không phải nấu cơm sao?”
Hà Nhật Dương và Tống Ngũ đồng loạt mỉm cười, Hà Nhật Dương đưa tay xoa đầu Tống Thanh.
Bé con này, sao lại đáng yêu như vậy?
Màn đêm buông xuống, mọi người vây quanh đống lửa, uống canh cá, ăn đồ ăn ngon do đầu bếp nấu, gió đêm mát lạnh thổi qua, dễ chịu vô cùng.
Tống Ngũ nói: “Thanh Thanh, chờ có thời gian rảnh, anh đưa em về nhà chúng ta được không? Cảnh bầu trời đêm ở nhà chúng ta rất đẹp!”
Tống Thanh gật đầu: “Được!”
“Đến mùa đông, bên cạnh còn có rất nhiều băng tuyết, ban đêm có thể dẫn em ra ngoài ngắm đèn băng, xem tượng điêu khắc bằng băng, tượng điêu khắc đó rất đẹp!” Tống Ngũ múc thêm cho Tống Thanh một bát canh: “Mợ năm của em nấu canh còn ngon hơn canh này, đến lúc đó anh sẽ bảo mẹ anh ngày ngày nấu canh cho em!”
Tống Thanh cố nén cười: “Mợ năm có đánh anh không đó?”
“Tại sao phải đánh anh?” Tống Ngũ nhíu mày.
“Bởi vì anh tiết lộ bí mật này cho em nha!” Tống Thanh cắn thìa nói: “Nếu em trở lại, mợ năm nhất định mệt chết, cậu năm đánh anh là đúng rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom