Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-141
CHƯƠNG 141: ĐẾN THĂM BA
Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua rồi.
Sau khi Hà Nhật Dương hoàn toàn ổn định lại được tình thế, hắn nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, không phải em nói muốn đi thăm ba sao? Ngày mai chúng ta đi có được không?”
Tống Thanh đang ngồi ở bàn xem sách, bỗng ngẩng đầu lên: “Anh rảnh à?”
Hà Nhật Dương gật đầu, đưa tay xoa đầu Tống Thanh: “Đã xử lý xong phần quan trọng rồi, phần còn lại đã giao cho người khác xử lý rồi.”
Ánh mắt Tống Thanh sáng long lanh: “Ừm.”
“Đi sắp xếp chút đồ đi, sáng sớm mai chúng ta lái xe qua đó, dọc đường thư giãn một chút.” Đôi mắt Hà Nhật Dương đầy ý cười: “Để ba nhìn thấy em của hiện tại, có phải là rất giỏi rồi không?”
Có những lời này của Hà Nhật Dương, Tống Thanh cũng không ngồi yên được nữa, cô đứng dậy đi chuẩn bị chút đồ cúng bái.
Nhìn bóng lưng Tống Thanh, đôi mắt Hà Nhật Dương ánh lên vẻ dịu dàng.
Tống Thanh nhớ ra cũng nhiều năm rồi cô không đến thăm mộ cha nên nhất thời không biết mang gì đi.
Nhìn một bàn đầy đồ vật, Tống Thanh từ từ ngồi xuống rồi mở một chiếc rương nhỏ ra.
Trong rương đặt mấy món đồ chơi hồi xưa.
Những món đồ chơi này đều là những thứ ba cô mua cho cô hồi nhỏ.
Hiện tại, nó đã vừa cũ vừa hỏng vừa quê mùa rồi.
Nhưng khi ấy, đây là những món đồ chơi tốt nhất ba mua cho cô.
Mỗi một một món đồ chơi đều chan chứa tình yêu thương ba dành cho cô.
Tống Thanh đổ toàn bộ những món đồ chơi kia ra, chăm chút lau sạch từ cái một, lau đi lau lại rồi mới đặt xuống.
Đồ cô mang từ Nhà họ Tống đến đây không nhiều lắm, nhưng vẫn không quên đem theo cái rương đồ chơi này.
Tuy rằng ba đã mất, nhưng những món đồ chơi này còn đồng nghĩa với tình yêu của ông còn.
Sắp xếp xong xuôi, Tống Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc hiện tại anh trai ở Đức rồi, nếu không hắn có thể đi thăm mộ cùng cô rồi.
Vậy để cô đi thăm ba thay phần của anh trai.
Tống Thanh bảo người giúp việc đem đến cho cô chút tiền giấy, cô đích thân xếp những chồng tiền giấy.
Cứ xếp như vậy, xếp mất cả buổi chiều.
Lúc Hà Nhật Dương bước vào, thấy Tống Thanh đã xếp đầy một bàn tiền giấy.
Hà Nhật Dương dở khóc dở cười: “Thanh Thanh, nếu như ba thiếu tiền, anh đốt cho ông ấy một tờ chi phiếu với giá trị lớn không phải tốt hơn sao?”
Tống Thanh cố chấp lắc đầu: “Sao có thể chứ? Chỉ có đốt tiền giấy thì ba mới nhận được.”
“Quả thực ngốc nghếch đáng yêu mà.” Hà Nhật Dương dở khóc dở cười xoa xoa đầu Tống Thanh: “Khi nãy Tống Ngũ gọi điện đến, hắn nghe nói chúng ta sắp đi thăm mộ nên cũng muốn đi cùng.”
Tống Thanh gật đầu: “Anh Tiểu Ngũ đi thăm dượng của mình cũng là hợp tình hợp lý.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ nhiều. Lái xe từ đây đến đó cũng phải mất mấy ngày mới tới được.” Hà Nhật Dương dịu dàng ôm Tống Thanh vào lòng, dán cằm hắn vào cổ cô, không ngừng thổi vào mặt: “Thanh Thanh, chúng ta không thân mật mấy ngày rồi.”
Mặt Tống Thanh chợt đỏ ửng: “Đừng làm loạn.”
“Không cho tôi làm loạn em, vậy em làm loạn tôi đi.” Hà Nhật Dương cắn một cái vào xương quai xanh của Tống Thanh, cắn vào chiếc bớt hình ngọn lửa.
Tống Thanh run rẩy toàn thân.
Tên này, thật đúng là...
Hà Nhật Dương thấy vẻ mặt kìm chế của Tống Thanh, chợt cười một tiếng rồi bế ngang Tống Thanh lên, quay người đi vào phòng ngủ.
Một đêm kiều diễm, cảnh xuân vô hạn.
Sáng sớm hôm sau, Tống Ngũ đã đến báo cáo từ sớm rồi.
Thuận lợi hoàn thành xong nhiệm vụ bộ trưởng giao phó, Tống Ngũ cũng xin nghỉ vài ngày để đi cùng em gái.
Bộ trưởng nghe nói cô gái đã gặp ngày đó đúng là em gái thất lạc của Tống Ngũ thì vui vẻ đồng ý cho hắn nghỉ dài hạn, để hắn có thể nghỉ ngơi một chút.
“Hà Nhật Dương, Thanh Thanh!” Tống Ngũ vừa vào cửa thì ồn ào: “Không phải đã nói trước là hôm nay lên đường sao? Các người nhanh lên một chút!”
Hà Nhật Dương kéo Tống Thanh xuống dưới, nói rằng: “Anh còn vội hơn chúng tôi nhỉ?”
Tống Ngũ khoanh tay trả lời: “Điều đó là đương nhiên rồi! Kì nghỉ của tôi có hạn! Tôi phải tiết kiệm từng giây từng phút chứ!”
Tống Thanh ngáp rồi nói rằng: “Anh Tiểu Ngũ, anh ăn gì chưa?”
Tất cả đều do Hà Nhật Dương!
Tối qua lăn qua lăn lại trễ như vậy!
Tống Ngũ nghe thấy Tống Thanh hỏi vậy, mặt mày tươi cười: “Vẫn chưa! Tôi vẫn chưa kịp ăn sáng mà!”
Em gái hắn đúng là tốt bụng, còn hiểu được nỗi khổ của hắn nữa.
Tống Thanh liền nói: “Hả? Được, vậy chúng ta ăn sáng trước đã.”
Nhìn Tống Thanh ngáp, Tống Ngũ hung hăng trừng mắt liếc Hà Nhật Dương.
Dám hành hạ em gái hắn thế à? Tên tiểu tử này đúng là chán sống rồi!
Hà Nhật Dương chột dạ liếc Tống Ngũ, không còn cách nào khác, ai bảo Thanh Thanh của hắn quá tuyệt chứ?
Tối hôm qua nhất thời không nhịn được, ăn rồi lại muốn ăn nữa.
Quản gia đưa tới bữa sáng tới, ba người họ giải quyết rất nhanh.
Nhóm người Lý Xuân đã chuyển hết hành lý lên xe rồi.
Chuyến đi này, hắn điều đi hai chiếc nhà di động.
Cũng không mang theo nhiều người, chỉ dẫn theo mấy người giúp việc và đầu bếp để phục vụ cho cuộc sống thường ngày thôi, số còn lại là vệ sĩ kiêm lái xe.
Tống Thanh vừa lên xe liền phát hiện bên trong xe quả thực giống như chốn bồng lai vậy.
Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ là một khối thép cực lớn.
Nhưng sau khi bước vào mới phát hiện nó được sắp xếp theo bố cục hai tầng gồm bốn phòng, hai sảnh đều đạt tiêu chuẩn.
Không chỉ có đầy đủ dụng cụ sinh hoạt, mà còn là một kho tàng di động nho nhỏ.
Tống Thanh, Hà Nhật Dương và Tống Ngũ ở trên chiếc xe này, những người còn lại ở một chiếc xe khác.
Lúc Tống Thanh nhìn tình hình bên trong xe, không khỏi thốt lên rằng: “Chiếc xe này đa năng quá nhỉ? Nếu muốn đi dã ngoại, có thể kéo các bộ phận của nó ra, như vậy sẽ giống một toàn thành nhỏ.”
Hà Nhật Dương mỉm cười: “Em thích là tốt rồi.”
Cuối cùng, Lý Xuân cũng sắp xếp xong mọi thứ, nói rằng: “Mợ hai, cô quả thực rất có mắt nhìn nha! Chiếc nhà di động này đúng là được chuẩn bị dựa theo tiêu chuẩn chuẩn bị chiến đấu, không chỉ chống đạn, thông khí, chống động đất mà còn chống nước nữa. Năng lực sinh tồn vô cùng mạnh. Nếu chúng ta dự trữ lương thực và nước uống trong xe thì có thể đủ cho một trăm người chống đỡ trong ba ngày.”
Tống Thanh chợt há hốc miệng ngạc nhiên: “Thật lợi hại!”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Tống Thanh: “Đi, chúng ta xuất phát thôi.”
Có lời này của Hà Nhật Dương, hai chiếc nhà di động đồng thời xuất phát lên đường.
Tống Thanh ôm sách ngồi trước cửa sổ, trên bàn có một bông hoa bách hợp xinh tươi kiều diễm, khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Hà Nhật Dương và Tống Ngũ ngồi một bên đánh cờ.
“Tôi không ngờ, Tổng giám đốc Hà bận bịu trăm bề sẽ buông việc kinh doanh kiếm tiền xuống để đi thăm mộ cùng Thanh Thanh.” Tống Ngũ vẫn cúi đầu nói.
“Tiền kiếm khi nào chẳng được, nhưng trên đời này chỉ có một Thanh Thanh.” Hà Nhật Dương trả lời qua loa.
Tống Ngũ chợt ngước mắt nhìn Hà Nhật Dương: “Điều anh nói là thật sao?”
“Có khi nào điều tôi nói là giả chưa?” Hà Nhật Dương hỏi lại, mắt phượng không giấu được ý cười: “Tôi biết anh đang hoài nghi điều gì, cũng biết Nhà họ Tống đang lo lắng điều gì. Mặc dù đối với tôi, Nhà họ Tống vẫn không đáng để tôi kiêng nể. Nhưng tôi nguyện giải thích một lần vì Tống Thanh, Tống Thanh rất đặc biệt, tôi cũng rất nghiêm túc.”
Đôi mắt Tống Ngũ lóe sáng: “Nếu như cậu đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng không ngại nói với cậu. Nếu như cậu lừa Thanh Thanh thì tôi sẽ dẫn nó đi, để cậu vĩnh viễn không tìm được nó. Tốt nhất cậu nên tin rằng tôi có khả năng đó.”
Bởi vì sai lầm lần này của Phương Mạn Luân khiến Nhà họ Phương phải trả giá quá lớn.
Sự trả giá này không chỉ tổn thất về mặt kinh tế, mà quan trọng hơn là để lại vết nhơ về danh dự.
Bởi vậy Phương Mạn Luân mới hoang mang cực độ, nhốt mình trong phòng tròn ba ngày.
Sau ba ngày, khi hắn ra khỏi cửa, nhìn hắn như thể đã già đi mấy tuổi.
Vì vậy Ông cụ Phương phải đặc biệt tìm đến phòng để tâm sự với hắn.
“Mạn Luân, thất bại một lần không đánh giá được điều gì.” Ông cụ Phương dùng lời lẽ đanh thép mà nói rằng: “Ngay từ vạch xuất phát, Hà Nhật Dương đã cao hơn con rồi, vì vậy trận chiến này...”
“Không cần an ủi con. Thua là thua, không có lý do gì hết.” Phương Mạn Luân bình tĩnh đáp lời: “Từ nhỏ đến lớn, không phải ông vẫn luôn mong ngóng con đè đầu cưỡi cổ Hà Nhật Dương sao? Sao lần này ông lại không mắng con?”
Ông cụ Phương chợt nghẹn lời, không có gì để nói.
Phương Mạn Luân cười “xì” một tiếng: “Là bởi vì những người thừa kế khác của Nhà họ Phương không đủ sức để đương đầu, vì vậy chỉ có thể hi vọng vào con thôi phải không? Do đó, ông lo lắng con không gượng dậy nổi.”
Đáy mắt Ông cụ Phương chợt hiện lên vẻ tức giận: “Con có cần phải nói chuyện với ông như vậy không?”
“Ông à, con đã hai mươi sáu rồi. Cuộc đời sau này của con, đừng ai mơ tưởng khống chế.” Phương Mạn Luân ngước mắt nhìn Ông cụ Phương: “Con hi vọng, từ nay về sau không có ai chỉ trỏ vào cuộc đời con nữa.”
“Con...” Ông cụ Phương tức giận tới mức ngực không ngừng phập phồng.
“Yên tâm, con không dễ dàng bị đánh bại như vậy đâu, con vẫn còn cơ hội mà.” Đáy mắt Phương Mạn Luân hiện lên vẻ lo lắng: “Hà Nhật Dương có uy hiếp, con cũng không tin hắn có thể duy trì được cái thái độ đó được mãi. Tốt nhất là đừng cho con cơ hội, một khi con đã chớp được cơ hội, con sẽ sống chết dìm hắn xuống nước!”
Phương Mạn Luân nắm chặt nắm đấm, khóe mắt ửng đỏ.
Ông cụ Phương thấy Phương Mạn Luân không hề cam chịu, lặng lẽ thở phào một cái.
Nhiều năm như vậy, Phương Mạn Luân vẫn luôn cố gắng giữ gìn và xây dựng hình tượng.
Hắn vẫn luôn giữ mối quan hệ thân thiện với bên ngoài, giữ hình tượng hoàn mỹ trong sạch.
Cũng bởi cái hình tượng này của hắn, nên rất nhiều đơn vi đều bằng lòng hợp tác với hắn.
Vết nhơ trong hình tượng lần này quả thực đã mang đến một vài ảnh hưởng với Nhà họ Phương.
Nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Dù sao Nhà họ Phương cũng là một gia tộc có bề dày kinh tế.
Ở tỉnh H, ngoại trừ Hà Nhật Dương ra thì không ai có thể sánh bằng họ.
Bởi vậy, khi Nhà họ Phương có ý định ngầm khống chế Hà Nhật Dương thì lời bịa đặt này cuối cùng cũng trở lên huyên náo.
Hà Nhật Dương cũng biết, chó rơi xuống nước đôi khi không thể đánh, một ngày bị cắn lại một miếng cũng khá đau nhức.
Vì vậy, dùng thủ đoạn mềm dẻo từ từ giết người mới là cách tốt nhất.
Lúc biết chuyện Nhà họ Phương đang mở rộng quan hệ, hắn lựa chọn ngầm cho phép.
Phương Mạn Luân đang chuẩn bị ra ngoài tìm nơi nào đó để uống rượu, Charles tiên sinh gọi điện thoại cho hắn: “Phương à, rảnh không? Có muốn đến chỗ thầy không?”
Phương Mạn Luân giật mình, cười khổ nói: “Thầy à, hiện tại thầy cũng chủ động tìm em sao?”
Charles cười: “Đến đây đi, chỗ này của thầy đã chuẩn bị rượu ngon rồi. Ừm, đừng cho Thanh Thanh biết nhé.”
Phương Mạn Luân chợt mỉm cười.
Cũng giải tỏa khá nhiều được những lo lắng mệt mỏi trong mấy ngày nay.
Phương Mạn Luân đáp: “Được, em đến ngay.”
Charles chuẩn bị một bàn rượu, rượu trắng, bia, rượu vang, rượu trái cây, ông bày lên mọi loại rượu đã tìm được ở mọi nơi trên thế giới.
Đáy lòng Phương Mạn Luân chợt ấm áp.
Hắn xảy ra chuyện, Nhà họ Phương chỉ lo lắng hắn có thể gượng dậy nổi từ trận đả kích này hay không, chứ không ai hỏi hắn có mệt hay không?
Thật không ngờ, khi còn bé chỉ theo học Charles trong một khoảng thời gian ngắn mà ông ấy lại quan tâm hắn giống như bậc cha chú của hắn vậy.
Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua rồi.
Sau khi Hà Nhật Dương hoàn toàn ổn định lại được tình thế, hắn nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, không phải em nói muốn đi thăm ba sao? Ngày mai chúng ta đi có được không?”
Tống Thanh đang ngồi ở bàn xem sách, bỗng ngẩng đầu lên: “Anh rảnh à?”
Hà Nhật Dương gật đầu, đưa tay xoa đầu Tống Thanh: “Đã xử lý xong phần quan trọng rồi, phần còn lại đã giao cho người khác xử lý rồi.”
Ánh mắt Tống Thanh sáng long lanh: “Ừm.”
“Đi sắp xếp chút đồ đi, sáng sớm mai chúng ta lái xe qua đó, dọc đường thư giãn một chút.” Đôi mắt Hà Nhật Dương đầy ý cười: “Để ba nhìn thấy em của hiện tại, có phải là rất giỏi rồi không?”
Có những lời này của Hà Nhật Dương, Tống Thanh cũng không ngồi yên được nữa, cô đứng dậy đi chuẩn bị chút đồ cúng bái.
Nhìn bóng lưng Tống Thanh, đôi mắt Hà Nhật Dương ánh lên vẻ dịu dàng.
Tống Thanh nhớ ra cũng nhiều năm rồi cô không đến thăm mộ cha nên nhất thời không biết mang gì đi.
Nhìn một bàn đầy đồ vật, Tống Thanh từ từ ngồi xuống rồi mở một chiếc rương nhỏ ra.
Trong rương đặt mấy món đồ chơi hồi xưa.
Những món đồ chơi này đều là những thứ ba cô mua cho cô hồi nhỏ.
Hiện tại, nó đã vừa cũ vừa hỏng vừa quê mùa rồi.
Nhưng khi ấy, đây là những món đồ chơi tốt nhất ba mua cho cô.
Mỗi một một món đồ chơi đều chan chứa tình yêu thương ba dành cho cô.
Tống Thanh đổ toàn bộ những món đồ chơi kia ra, chăm chút lau sạch từ cái một, lau đi lau lại rồi mới đặt xuống.
Đồ cô mang từ Nhà họ Tống đến đây không nhiều lắm, nhưng vẫn không quên đem theo cái rương đồ chơi này.
Tuy rằng ba đã mất, nhưng những món đồ chơi này còn đồng nghĩa với tình yêu của ông còn.
Sắp xếp xong xuôi, Tống Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc hiện tại anh trai ở Đức rồi, nếu không hắn có thể đi thăm mộ cùng cô rồi.
Vậy để cô đi thăm ba thay phần của anh trai.
Tống Thanh bảo người giúp việc đem đến cho cô chút tiền giấy, cô đích thân xếp những chồng tiền giấy.
Cứ xếp như vậy, xếp mất cả buổi chiều.
Lúc Hà Nhật Dương bước vào, thấy Tống Thanh đã xếp đầy một bàn tiền giấy.
Hà Nhật Dương dở khóc dở cười: “Thanh Thanh, nếu như ba thiếu tiền, anh đốt cho ông ấy một tờ chi phiếu với giá trị lớn không phải tốt hơn sao?”
Tống Thanh cố chấp lắc đầu: “Sao có thể chứ? Chỉ có đốt tiền giấy thì ba mới nhận được.”
“Quả thực ngốc nghếch đáng yêu mà.” Hà Nhật Dương dở khóc dở cười xoa xoa đầu Tống Thanh: “Khi nãy Tống Ngũ gọi điện đến, hắn nghe nói chúng ta sắp đi thăm mộ nên cũng muốn đi cùng.”
Tống Thanh gật đầu: “Anh Tiểu Ngũ đi thăm dượng của mình cũng là hợp tình hợp lý.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ nhiều. Lái xe từ đây đến đó cũng phải mất mấy ngày mới tới được.” Hà Nhật Dương dịu dàng ôm Tống Thanh vào lòng, dán cằm hắn vào cổ cô, không ngừng thổi vào mặt: “Thanh Thanh, chúng ta không thân mật mấy ngày rồi.”
Mặt Tống Thanh chợt đỏ ửng: “Đừng làm loạn.”
“Không cho tôi làm loạn em, vậy em làm loạn tôi đi.” Hà Nhật Dương cắn một cái vào xương quai xanh của Tống Thanh, cắn vào chiếc bớt hình ngọn lửa.
Tống Thanh run rẩy toàn thân.
Tên này, thật đúng là...
Hà Nhật Dương thấy vẻ mặt kìm chế của Tống Thanh, chợt cười một tiếng rồi bế ngang Tống Thanh lên, quay người đi vào phòng ngủ.
Một đêm kiều diễm, cảnh xuân vô hạn.
Sáng sớm hôm sau, Tống Ngũ đã đến báo cáo từ sớm rồi.
Thuận lợi hoàn thành xong nhiệm vụ bộ trưởng giao phó, Tống Ngũ cũng xin nghỉ vài ngày để đi cùng em gái.
Bộ trưởng nghe nói cô gái đã gặp ngày đó đúng là em gái thất lạc của Tống Ngũ thì vui vẻ đồng ý cho hắn nghỉ dài hạn, để hắn có thể nghỉ ngơi một chút.
“Hà Nhật Dương, Thanh Thanh!” Tống Ngũ vừa vào cửa thì ồn ào: “Không phải đã nói trước là hôm nay lên đường sao? Các người nhanh lên một chút!”
Hà Nhật Dương kéo Tống Thanh xuống dưới, nói rằng: “Anh còn vội hơn chúng tôi nhỉ?”
Tống Ngũ khoanh tay trả lời: “Điều đó là đương nhiên rồi! Kì nghỉ của tôi có hạn! Tôi phải tiết kiệm từng giây từng phút chứ!”
Tống Thanh ngáp rồi nói rằng: “Anh Tiểu Ngũ, anh ăn gì chưa?”
Tất cả đều do Hà Nhật Dương!
Tối qua lăn qua lăn lại trễ như vậy!
Tống Ngũ nghe thấy Tống Thanh hỏi vậy, mặt mày tươi cười: “Vẫn chưa! Tôi vẫn chưa kịp ăn sáng mà!”
Em gái hắn đúng là tốt bụng, còn hiểu được nỗi khổ của hắn nữa.
Tống Thanh liền nói: “Hả? Được, vậy chúng ta ăn sáng trước đã.”
Nhìn Tống Thanh ngáp, Tống Ngũ hung hăng trừng mắt liếc Hà Nhật Dương.
Dám hành hạ em gái hắn thế à? Tên tiểu tử này đúng là chán sống rồi!
Hà Nhật Dương chột dạ liếc Tống Ngũ, không còn cách nào khác, ai bảo Thanh Thanh của hắn quá tuyệt chứ?
Tối hôm qua nhất thời không nhịn được, ăn rồi lại muốn ăn nữa.
Quản gia đưa tới bữa sáng tới, ba người họ giải quyết rất nhanh.
Nhóm người Lý Xuân đã chuyển hết hành lý lên xe rồi.
Chuyến đi này, hắn điều đi hai chiếc nhà di động.
Cũng không mang theo nhiều người, chỉ dẫn theo mấy người giúp việc và đầu bếp để phục vụ cho cuộc sống thường ngày thôi, số còn lại là vệ sĩ kiêm lái xe.
Tống Thanh vừa lên xe liền phát hiện bên trong xe quả thực giống như chốn bồng lai vậy.
Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ là một khối thép cực lớn.
Nhưng sau khi bước vào mới phát hiện nó được sắp xếp theo bố cục hai tầng gồm bốn phòng, hai sảnh đều đạt tiêu chuẩn.
Không chỉ có đầy đủ dụng cụ sinh hoạt, mà còn là một kho tàng di động nho nhỏ.
Tống Thanh, Hà Nhật Dương và Tống Ngũ ở trên chiếc xe này, những người còn lại ở một chiếc xe khác.
Lúc Tống Thanh nhìn tình hình bên trong xe, không khỏi thốt lên rằng: “Chiếc xe này đa năng quá nhỉ? Nếu muốn đi dã ngoại, có thể kéo các bộ phận của nó ra, như vậy sẽ giống một toàn thành nhỏ.”
Hà Nhật Dương mỉm cười: “Em thích là tốt rồi.”
Cuối cùng, Lý Xuân cũng sắp xếp xong mọi thứ, nói rằng: “Mợ hai, cô quả thực rất có mắt nhìn nha! Chiếc nhà di động này đúng là được chuẩn bị dựa theo tiêu chuẩn chuẩn bị chiến đấu, không chỉ chống đạn, thông khí, chống động đất mà còn chống nước nữa. Năng lực sinh tồn vô cùng mạnh. Nếu chúng ta dự trữ lương thực và nước uống trong xe thì có thể đủ cho một trăm người chống đỡ trong ba ngày.”
Tống Thanh chợt há hốc miệng ngạc nhiên: “Thật lợi hại!”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Tống Thanh: “Đi, chúng ta xuất phát thôi.”
Có lời này của Hà Nhật Dương, hai chiếc nhà di động đồng thời xuất phát lên đường.
Tống Thanh ôm sách ngồi trước cửa sổ, trên bàn có một bông hoa bách hợp xinh tươi kiều diễm, khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Hà Nhật Dương và Tống Ngũ ngồi một bên đánh cờ.
“Tôi không ngờ, Tổng giám đốc Hà bận bịu trăm bề sẽ buông việc kinh doanh kiếm tiền xuống để đi thăm mộ cùng Thanh Thanh.” Tống Ngũ vẫn cúi đầu nói.
“Tiền kiếm khi nào chẳng được, nhưng trên đời này chỉ có một Thanh Thanh.” Hà Nhật Dương trả lời qua loa.
Tống Ngũ chợt ngước mắt nhìn Hà Nhật Dương: “Điều anh nói là thật sao?”
“Có khi nào điều tôi nói là giả chưa?” Hà Nhật Dương hỏi lại, mắt phượng không giấu được ý cười: “Tôi biết anh đang hoài nghi điều gì, cũng biết Nhà họ Tống đang lo lắng điều gì. Mặc dù đối với tôi, Nhà họ Tống vẫn không đáng để tôi kiêng nể. Nhưng tôi nguyện giải thích một lần vì Tống Thanh, Tống Thanh rất đặc biệt, tôi cũng rất nghiêm túc.”
Đôi mắt Tống Ngũ lóe sáng: “Nếu như cậu đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng không ngại nói với cậu. Nếu như cậu lừa Thanh Thanh thì tôi sẽ dẫn nó đi, để cậu vĩnh viễn không tìm được nó. Tốt nhất cậu nên tin rằng tôi có khả năng đó.”
Bởi vì sai lầm lần này của Phương Mạn Luân khiến Nhà họ Phương phải trả giá quá lớn.
Sự trả giá này không chỉ tổn thất về mặt kinh tế, mà quan trọng hơn là để lại vết nhơ về danh dự.
Bởi vậy Phương Mạn Luân mới hoang mang cực độ, nhốt mình trong phòng tròn ba ngày.
Sau ba ngày, khi hắn ra khỏi cửa, nhìn hắn như thể đã già đi mấy tuổi.
Vì vậy Ông cụ Phương phải đặc biệt tìm đến phòng để tâm sự với hắn.
“Mạn Luân, thất bại một lần không đánh giá được điều gì.” Ông cụ Phương dùng lời lẽ đanh thép mà nói rằng: “Ngay từ vạch xuất phát, Hà Nhật Dương đã cao hơn con rồi, vì vậy trận chiến này...”
“Không cần an ủi con. Thua là thua, không có lý do gì hết.” Phương Mạn Luân bình tĩnh đáp lời: “Từ nhỏ đến lớn, không phải ông vẫn luôn mong ngóng con đè đầu cưỡi cổ Hà Nhật Dương sao? Sao lần này ông lại không mắng con?”
Ông cụ Phương chợt nghẹn lời, không có gì để nói.
Phương Mạn Luân cười “xì” một tiếng: “Là bởi vì những người thừa kế khác của Nhà họ Phương không đủ sức để đương đầu, vì vậy chỉ có thể hi vọng vào con thôi phải không? Do đó, ông lo lắng con không gượng dậy nổi.”
Đáy mắt Ông cụ Phương chợt hiện lên vẻ tức giận: “Con có cần phải nói chuyện với ông như vậy không?”
“Ông à, con đã hai mươi sáu rồi. Cuộc đời sau này của con, đừng ai mơ tưởng khống chế.” Phương Mạn Luân ngước mắt nhìn Ông cụ Phương: “Con hi vọng, từ nay về sau không có ai chỉ trỏ vào cuộc đời con nữa.”
“Con...” Ông cụ Phương tức giận tới mức ngực không ngừng phập phồng.
“Yên tâm, con không dễ dàng bị đánh bại như vậy đâu, con vẫn còn cơ hội mà.” Đáy mắt Phương Mạn Luân hiện lên vẻ lo lắng: “Hà Nhật Dương có uy hiếp, con cũng không tin hắn có thể duy trì được cái thái độ đó được mãi. Tốt nhất là đừng cho con cơ hội, một khi con đã chớp được cơ hội, con sẽ sống chết dìm hắn xuống nước!”
Phương Mạn Luân nắm chặt nắm đấm, khóe mắt ửng đỏ.
Ông cụ Phương thấy Phương Mạn Luân không hề cam chịu, lặng lẽ thở phào một cái.
Nhiều năm như vậy, Phương Mạn Luân vẫn luôn cố gắng giữ gìn và xây dựng hình tượng.
Hắn vẫn luôn giữ mối quan hệ thân thiện với bên ngoài, giữ hình tượng hoàn mỹ trong sạch.
Cũng bởi cái hình tượng này của hắn, nên rất nhiều đơn vi đều bằng lòng hợp tác với hắn.
Vết nhơ trong hình tượng lần này quả thực đã mang đến một vài ảnh hưởng với Nhà họ Phương.
Nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Dù sao Nhà họ Phương cũng là một gia tộc có bề dày kinh tế.
Ở tỉnh H, ngoại trừ Hà Nhật Dương ra thì không ai có thể sánh bằng họ.
Bởi vậy, khi Nhà họ Phương có ý định ngầm khống chế Hà Nhật Dương thì lời bịa đặt này cuối cùng cũng trở lên huyên náo.
Hà Nhật Dương cũng biết, chó rơi xuống nước đôi khi không thể đánh, một ngày bị cắn lại một miếng cũng khá đau nhức.
Vì vậy, dùng thủ đoạn mềm dẻo từ từ giết người mới là cách tốt nhất.
Lúc biết chuyện Nhà họ Phương đang mở rộng quan hệ, hắn lựa chọn ngầm cho phép.
Phương Mạn Luân đang chuẩn bị ra ngoài tìm nơi nào đó để uống rượu, Charles tiên sinh gọi điện thoại cho hắn: “Phương à, rảnh không? Có muốn đến chỗ thầy không?”
Phương Mạn Luân giật mình, cười khổ nói: “Thầy à, hiện tại thầy cũng chủ động tìm em sao?”
Charles cười: “Đến đây đi, chỗ này của thầy đã chuẩn bị rượu ngon rồi. Ừm, đừng cho Thanh Thanh biết nhé.”
Phương Mạn Luân chợt mỉm cười.
Cũng giải tỏa khá nhiều được những lo lắng mệt mỏi trong mấy ngày nay.
Phương Mạn Luân đáp: “Được, em đến ngay.”
Charles chuẩn bị một bàn rượu, rượu trắng, bia, rượu vang, rượu trái cây, ông bày lên mọi loại rượu đã tìm được ở mọi nơi trên thế giới.
Đáy lòng Phương Mạn Luân chợt ấm áp.
Hắn xảy ra chuyện, Nhà họ Phương chỉ lo lắng hắn có thể gượng dậy nổi từ trận đả kích này hay không, chứ không ai hỏi hắn có mệt hay không?
Thật không ngờ, khi còn bé chỉ theo học Charles trong một khoảng thời gian ngắn mà ông ấy lại quan tâm hắn giống như bậc cha chú của hắn vậy.