• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (12 Viewers)

  • Chap-1382

Chương 1382




“A?” Vy Vy vẫn hơi do dự: “Nhưng tớ sắp học xong đại học rồi, giờ đi học lại cấp ba, thế thì...”



“Có phải đi học thật đâu, chỉ... tạo ra một môi trường để thích hợp ở bên nhau thôi. Cậu không thấy bọn tớ cứ ra khỏi nhà là có một đống vệ sĩ theo cùng, ở trong nhà thì người giúp việc cứ đi tới đi lui, không có cơ hội tiếp xúc riêng với nhau. Nhưng làm học sinh bình dân thì sẽ không như thế, được ở bên nhau thường xuyên, thân thiết với nhau hơn, dễ dàng nuôi dưỡng tình cảm. Vy Vy, thành tích học tập của cậu tốt như vậy, cậu cũng có thể dùng thân phận là giáo viên dạy thêm mà! Chẳng phải cậu muốn kiếm thêm tiền để chi trả cho học phí và phí sinh hoạt của sau này sao? Chẳng phải cậu muốn thi vào một trường tốt hơn nữa sao? Nghe nói dạy thêm đợt hè có thể kiếm kha khá tiền đấy!”



“Vy Vy, cậu cũng biết tình hình gia đình tớ rồi đấy. Bây giờ trong mắt ông nội tớ chỉ có... Hiện tại tớ có địa vị này đã là rất khó rồi. Vậy nên muốn đạt được thứ gì khác thì phải dựa vào chính bản thân tớ. Tớ rất thích Thẩm Tùng Tý. Từ ngày mà cậu ấy liều mình nhảy xuống cứu tớ, tớ vẫn luôn thích cậu ấy. Rất khó tớ động lòng với một người con trai, nhưng một khi động lòng rồi thì tớ rất nghiêm túc. Vy Vy, cậu giúp tớ một chút có được không?” Farina nhìn Vy Vy bằng khuôn mặt cầu khẩn: “Bây giờ mọi người đều tới góp vui, cậu cũng đi đi!”



“Cái này...” Vy Vy cắn môi do dự một hồi lâu mới chậm rãi gật đầu, nói: “Được rồi, tớ giúp cậu. Nhưng làm giáo viên dạy thêm thì thôi, tớ cũng trải nghiệm lại cuộc sống của học sinh cấp ba giống các cậu vậy. Lúc tớ còn học cấp ba, cuộc sống vất vả hơn nhiều, ngày nào cũng đốt đèn học tới đêm, thực sự là vô cùng khắc khổ. Tớ còn nhớ năm đó để thi qua môn ngoại ngữ, một ngày tớ chỉ ngủ ba tiếng, trừ lúc đi nhà ăn lấy cơm là dùng tiếng trung, những lúc khác đều dùng ngoại ngữ, ép bản thân phải chịu đựng. Khi đó tớ ăn rất nhiều mà không thể béo nổi, chắc là do quá mệt.”



“Nhưng sự vất vả của cậu được đền đáp rồi! Cậu xem, bây giờ cậu đã rất thành công!” Farina nói vui vẻ: “Có trả giá thì ắt có thu hoạch, cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút!”



Vy Vy cười gật đầu.



“Tớ đi nói tin tức tối này cho những người khác.” Farina bỏ Vy Vy lại, chạy một mình đi thông báo cho những người khác.



Nghe Farina nói Vy Vy đồng ý tới góp vui, nhưng không đi làm giáo viên dạy thêm mà làm học sinh, Văn Gian Thanh mừng tới mức suýt nữa thì nhảy lên.



Mộ Tiểu Vũ ở một bên nhìn bọn họ bằng ánh mắt hâm mộ.



Sức học của cô không tốt, đi họ cùng cũng sẽ không hiểu, gì vậy chủ động rút khỏi hoạt động này.



Thẩm Viễn và Thẩm Mạch cũng muốn trải nghiệm cuộc sống của một học sinh bình dân, vì vậy hăng hái thảo luận xem có nên chuẩn bị một số đồ dùng bình dân không.



Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh dứt khoát hơn, gọi luôn một cuộc điện thoại, sau đó nói với mọi người, bọn họ đã mua một căn nhà gần bến xe tàu điện ngầm. Căn nhà đó có năm phòng ngủ, hai phòng bếp, năm nhà vệ sinh, trên tầng, diện tích khoảng ba trăm mét vuông.



Vừa đủ để mọi người ở.



Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh ở một phòng, Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu ở một phòng, Thẩm Tùng Tý và Thẩm Viễn một phòng, Vy Vy và Farina một phòng, Thẩm Mạch ở một phòng.



Phòng đôi là phòng lớn, phòng đơn là phòng nhỏ.



Vệ sĩ và người giúp việc đều không đi theo, thuê nhà ở gần đó chờ lệnh.



Hiệu suất làm việc của Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh khá nhanh, họ lập tức phân phòng, sau đó sai người chuyển đồ gia dụng vào.



Sau khi sắp xếp xong hết thảy, Vy Vy giơ tay hỏi: “Đợi đã! Chúng ta đã quyết định đi trải nghiệm cuộc sống của học sinh bình dân, nhưng mọi người đã tìm được trường học chưa? Chọn trường cấp ba nào rồi?”



Câu nói này khiến tất cả mọi người nghẹn họng!



A, a a, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên mất!



Thẩm Tùng Tý là anh cả, đành phải gánh vác trọng trách này.



Sau đó Thẩm Tùng Tý bất đắc dĩ gọi cho anh đầu đàn của mình – Hạ Thẩm Duệ để cầu cứu!



“Anh ơi cứu mạng!” Vừa có người bắt máy, Thẩm Tùng Tý liền kêu lên.



Thẩm Duệ không khỏi dịch điện thoại ra xa hơn, dù đã cách rất xa nhưng anh vẫn nghe được tiếng gào khóc thảm thiết của Thẩm Tùng Tý.



Đợi Thẩm Tùng Tý kêu rên xong, Thẩm Duệ mới hỏi: “Có chuyện gì?”



“Anh, sắp xếp cho bọn em một trường cấp ba bình thường đi, bọn em muốn trải nghiệm cuộc sống của học sinh cấp ba bình thường!” Thẩm Tùng Tý nói nghiêm trang.



Thẩm Duệ nở nụ cười: “Còn muốn trải nghiệm cuộc sống của học sinh cấp ba bình thường cơ à? Đứa nào nghĩ ra đấy?”



“Thẩm Châu!” Thẩm Tùng Tý rất bình tính mà bán đứng em mình.



Thẩm Duệ bật cười, anh đặt cây bút trong tay xuống, nói: “Mấy đứa cứ quậy đi! Học viện quý tộc Duệ Hà không tốt sao?”



“Ôi chao, chuyện này nói ra dài lắm. Là tiểu thứ Farina muốn trải nghiệm cuộc sống của học sinh trung học bình thường ở nước ta. Chỉ vì muốn làm tròn chức trách tiếp đãi khách quý nên em mới làm thế thôi.” Thẩm Tùng Tý vội vàng giải thích: “Có khách từ xa tới, chúng ta đương nhiên phải đón tiếp nồng nhiệt rồi!”



Thẩm Duệ cầm điện thoại, đưa tay cầm lấy báo cáo điều tra mà trợ lí đưa cho. Bản báo cáo này là do Thẩm Hà sai người đưa tới, rất đúng dịp, tư liệu của Ngu Vũ Mặc mà Thẩm Hà điều tra cũng được mang tới.



Ánh mắt của Thẩm Duệ lập tức rơi vào lớp lớp trường cấp ba Nhị Trung thành phố Vinh, khóe miệng anh cong lên, nói: “Được rồi, nếu mấy đứa đã muốn trải nghiệm, vậy thì đi đi! Đã chọn trường nào chưa?”



“Vẫn chưa! Vậy mới nhờ anh sắp xếp cho! Chỉ cần anh Thẩm Duệ mở miệng, có hiệu trưởng nào trong cái thành phố này dám từ chối?” Thẩm Tùng Tý cười hì hì nói: “Chuyện này liền nhờ anh nha! Yêu anh!”



Thẩm Duệ bất đắc dĩ thở dài nói: “Được rồi, vậy thì học ở lớp mười trường cấp ba Nhị Trung thành phố Vinh đi! Mà mấy đứa định trải nghiệm thế nào?”



“Chúng em trải nghiệm một kì nghỉ hè!” Thẩm Tùng Tý trả lời: “Chủ yếu là do Farina chỉ có thể ở nước ta hai tháng là phải về rồi, vừa hay vào lúc nghỉ hè.”



“Ừ.” Thẩm Duệ gật đầu một cái.



“Đậu Đậu và Đinh Đinh đã mua một căn nhà lớn rồi, bọn em sẽ ở đây, cùng ăn, cùng ở, cùng đi học.” Thẩm Tùng Tý bổ sung nói: “Nếu như trường đó cung cấp ăn uống, bọn em sẽ ăn ở trường, nếu không bọn em sẽ gọi thức ăn ngoài hoặc tự làm. Đã trải nghiệm bình dân thì phải làm cho chót! Vậy nên bọn em cũng không định lái xe đi học, tất cả đi bằng tàu điện ngầm, có chuyện gấp sẽ gọi taxi. Bọn em sẽ mặc đồng phục là chủ yếu, bình thường thì mặc những nhãn hiệu bình dân, cố gắng không chọn những nhãn hiệu lớn đắt tiền. Anh thấy thế nào?”



Thẩm Duệ cũng thấy có hứng thú: “Thú vị đấy! Ừ, đề nghị này của Thẩm Châu khá được. Cho mấy đứa làm quen với xã hội trước cũng là chuyện tốt, tương lai sẽ có lợi cho việc mấy đứa chính thức tiếp xúc với sự nghiệp của gia tộc! Cứ quyết định thế đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom