• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New CÙNG NGƯỜI YÊU CŨ XUYÊN ĐẾN 23 NĂM SAU (1 Viewer)

  • Chương 57

Chử Tình không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thích Vị Thần một lúc, sau đó hít sâu một hơi, quyết định vì sức khỏe tâm lý của mình, vẫn là bỏ qua chuyện này. Vì vậy cô quyết đoán nói sang chuyện khác: “E rằng Thích Mộ Dương cũng không biết đề khó đến mức nào, còn tưởng rằng chính mình học lâu như vậy không có chút tác dụng nào, có phải chúng ta nên đi an ủi nó một chút không?”



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



“Cậu biết thằng bé đi đâu?” Thích Vị Thần hỏi lại.



Chử Tình: “… Gian Thần biết.”



“Gọi điện thoại cho cậu ta.”



“Ừ!” Chử Tình trả lời, lấy điện thoại ra, hỏi số di động từ chỗ Trần Tú rồi đột nhiên dừng lại: “Hay là chờ đến lúc thứ hạng được công bố đi.”



“Vì sao?” Thích Vị Thần hỏi.



Chử Tình buông tiếng thở dài: “Thứ hạng chưa công bố thì không ai có thể nói chắc mình thi thế nào, nhỡ đâu không khác lần trước là bao thì không phải cho thằng bé hy vọng rồi lại làm nó thất vọng sao.”



Thích Vị Thần nghe vậy thì im lặng trong chớp mắt: “Vậy chờ thứ hạng công bố.”



“... Cứ chờ như vậy?” Chử Tình máy móc hỏi.



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Thích Vị Thần nhìn cô, cũng không nói một câu nào.



Chử Tình cũng biết bản thân trước sau mâu thuẫn, xoa xoa mũi nói: “Xin lỗi, mình vừa thấy thằng bé chạy đi, hơi, hơi đau lòng, hay là đi tìm nó đi, có khi nó lại cho rằng chúng ta không để ý đến nó…”



Còn chưa dứt lời thì Thích Vị Thần đã đi ra ngoài, Chử Tình vội vàng hỏi: “Cậu đi đâu?”



“Tìm thằng bé.” Thích Vị Thần không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói.



Chử Tình vội vàng đi theo: “Mình đi cùng cậu!”



“Không cần, mình đi xem nó, cậu ở lại.” Thích Vị Thần cụp mắt.



Chử Tình ‘à’ một tiếng, lúng ta lúng túng nói: “Vậy mình hỏi xem đám người Gian Thần ở đâu, sau khi biết sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”



“Được.” Thích Vị Thần lại nhìn cô một cái rồi quay người đi ra khỏi phòng học.



Cậu vừa ra khỏi khu nhà dạy học thì nhận được tin nhắn của Chử Tình, vì vậy dựa theo tin nhắn, đi đến một khu dạy học khác, trực tiếp lên sân thượng.



Sắp đến tháng mười một, thời tiết hoàn toàn lạnh đi, đặc biệt là sân thượng, gió lạnh thổi vù vù, thổi đến mức xương cốt của người cũng phiếm lạnh.



Lúc Thích Vị Thần đến sân thượng, Gian Thần chỉ mặc áo lông đang run bần bật, thấy cậu thì vội vàng chào hỏi. Sau khi Thích Mộ Dương thấy cậu thì quay mặt đi, giọng điệu không vui hỏi Gian Thần: “Mày nói cho cậu ấy?”



“Được rồi đại ca, có chuyện gì hai người nói, đừng nhịn ở trong lòng, em sắp đông chết rồi, xuống dưới trước.” Từ khi lên sân thượng, Thích Mộ Dương chưa nói một câu nào, chỉ là cả người đều tràn ngập sự tủi thân, Gian Thần dỗ rất lâu cũng không thấy hiệu quả, đành phải xin đám người Chử Tình giúp đỡ.



Gian Thần vừa đi, trên sân thượng chỉ còn lại hai bố con. Thích Vị Thần yên lặng đi đến bên cạnh Thích Mộ Dương, ngồi xuống, không nói một lời nhìn một đám mây đang bay trên bầu trời.



“Bố!” Thích Mộ Dương rầu rĩ gọi cậu một tiếng.



Thích Vị Thần duy trì động tác lúc trước, cũng không quay đầu nhìn cậu ta.



Thích Mộ Dương thấy vậy càng tủi thân, lung tung xoa mắt, giọng nói giống như bị cảm: “Có phải bố cảm thấy con rất kém cỏi, không giống con trai do Thích Vị Thần bố sinh ra? Không thể kế thừa ưu điểm của bố, bố rất thất vọng? Thất vọng thì thất vọng đi, sau này thất vọng còn nhiều, bố thích ứng sớm một chút cũng tốt…”



“Trước khi bố gặp mẹ con thì chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ kết hôn sinh con.” Thích Vị Thần đột nhiên cắt lời.



Thích Mộ Dương đột nhiên im lặng, ngây người nhìn về phía cậu.



“Từ lúc còn rất nhỏ, bố đã cảm thấy mình giống một chiếc máy móc tinh vi, bình tĩnh, tự chủ, thông minh, đồng thời cũng khuyết thiếu năng lực cộng tình của nhân loại,” Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn không trung, đám mây trong mắt cậu hình thành ảnh ngược nho nhỏ: “Bố không thể giải thích được vì sao con người phải khóc, phải cười, vì sao trong trường hợp biết rõ kết quả là gì còn có thể sinh ra sự dao động mạnh mẽ về cảm xúc.”



“Bố…” Thích Mộ Dương há miệng thở dốc, câu nói tiếp theo tự động nghẹn lại.



Lúc này Thích Vị Thần mới nhìn về phía Thích Mộ Dương, hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Bởi vì hiểu biết chính mình, cho nên cũng hiểu người như bố không thích hợp với cuộc sống gia đình, nếu không có gì ngoài ý muốn, bố sẽ làm bạn với tri thức, với cô độc cả đời, giống như tên của mình, sinh ra trước khi trời sáng, quanh năm không thấy ánh mặt trời.”



Thích Mộ Dương là con của cậu, tuy không quá hiểu biết chuyện trước kia của bố mình nhưng ít nhiều cũng biết, ông bà nội đã ly hôn từ rất lâu trước kia, mỗi người có gia đình riêng của mình, không ai muốn tiếp thu sản vật của cuộc hôn nhân thất bại này, vậy nên từ lúc bố 12 13 tuổi đã bắt đầu sống một mình, cho đến khi kết hôn với mẹ mới coi như có một gia đình.



Giờ nghe bố dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy nói những lời như sống cô độc suốt quãng đời còn lại, đột nhiên Thích Mộ Dương nhớ đến những việc này, trái tim khó chịu giống như bị ai đó bóp lấy.



“Nhưng sau khi gặp được mẹ con, ý tưởng này thay đổi”. Trong mắt Thích Vị Thần lộ ra một chút dịu dàng ấm áp: “Không ai không thích mặt trời cả, dù bố có giống máy móc đến đâu thì cũng không phải máy móc, sau khi nhìn thấy ánh sáng, cũng sẽ tiếc nuối không muốn buông tay, lúc trước bố nói với con hàm nghĩa của tên con, con còn nhớ rõ không?”



“Có… ý là yêu thích ánh mặt trời, mẹ con chính ánh sáng của bố.” Thích Mộ Dương lúng ta lúng túng trả lời.



Khóe môi Thích Vị Thần hơi cong lên: “Không những là cô ấy, còn có con.”



Thích Mộ Dương sửng sốt.



“Bố cho rằng chính mình không cần gia đình, nhưng lúc đồng ý làm người yêu cô ấy, trong chớp mắt đã nghĩ đến tên của đứa con sau này, Thích Mộ Dương, con cũng là kỳ vọng của bố, là người nhà mà bố muốn, con có thể ra đời cũng là chuyện tốt nhất mà bố gặp được trong cuộc đời này, sao có thể cảm thấy con kém cỏi?”



Thích Mộ Dương cụp mắt: “Con học mãi cũng không giỏi, cái này chưa được coi là kém cỏi sao?”



“Từ lúc lấy tên cho con, bố đã nghĩ đến con giới tính gì, tính cách như thế nào, chỉ số thông minh liệu có cao hay không. Bố cũng từng ôm kỳ vọng rất lớn đối với con, trong đó quan trọng nhất chính là hy vọng con khỏe mạnh, thiện lương, có được dũng khí dũng cảm tiến lên,” Thích Vị Thần nói từng câu từng chữ: “Còn về thành tích, trước giờ bố chưa từng nghĩ đến.”



Thích Mộ Dương mím môi: “Không đủ thông minh cũng được? Thành tích không tốt cũng được?”



“Được.” Thích Vị Thần nói xong dừng lại, dường như sợ cậu ta không tin, vì vậy lại bổ sung một câu: “Mẹ con càng không thông minh, thành tích cũng rối tung rối mù, không phải bố vẫn thích cô ấy sao?”



Thích Mộ Dương ngẩn người, vốn còn không tin lắm nhưng nghe được câu sau thì đột nhiên cảm thấy rất có sức thuyết phục.



Thích Vị Thần nhìn nét mặt của cậu ta, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều: “Dù là thành tích hay là công việc sau này, rất nhiều lúc, những gì bỏ ra và thu về không tương đương, dù con không quen cũng không nên dùng cách công kích bằng lời nói để trút hết phẫn nộ, hiểu chưa?”



Thích Mộ Dương định nói mình không công kích bằng lời nói, nhưng lời vừa đến miệng thì đột nhiên nhớ đến câu nói nghi ngờ bố không thích cậu ta ban nãy, lập tức không nói gì nữa.



Thích Vị Thần cũng không nói gì nữa, yên tĩnh nhìn không trung, những đám mây giờ đã bay đi, lộ ra vầng mặt trời cuối thu núp ở phía sau.



Sau một lúc lâu, Thích Mộ Dương nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi.”



Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta.



“Con không nên nói bố không thích con, bố đau lòng rồi.” Thích Mộ Dương nói, hốc mắt hơi phiếm hồng: “Con chỉ là hơi, hơi điều chỉnh không tốt, bố đừng giận con có được không?”



Rõ ràng cậu ta mới là người phạm sai lầm, nhưng lúc chịu thua xin lỗi vô cùng đáng thương, ngược lại giống như bị bắt nạt, dáng vẻ này giống y hệt với với người nào đó bây giờ còn đang ngồi trong phòng học. Đáy mắt Thích Vị Thần hiện lên chút ý cười nhạt: “Bố không tức giận.”



“Thật sao?” Thích Mộ Dương lập tức nhìn về phía cậu.



Thích Vị Thần hơi gật đầu: “Thật.”



“Con biết mà, bố, bố tốt nhất!” Thích Mộ Dương nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh.



Thích Vị Thần xoa tóc của cậu ta: “Từ trước đến giờ kỳ thi lớp 12 đều là thi kiến thức của cả ba năm, giờ con mới đang ôn tập sách giáo khoa kỳ đầu của năm lớp 10, tiến bộ chậm cũng là bình thường, đợi sau khi học hết toàn bộ sáu quyển thì sẽ tăng vọt về chất, kiên nhẫn chút là được.”



“Nhưng nếu không tốt thì làm sao bây giờ?” Kỳ thi lần này thực sự đả kích lòng tự tin của cậu ta, Thích Mộ Dương hơi thấp thỏm hỏi.



Thích Vị Thần an ủi nói: “Không tốt cũng không sao, coi như bồi dưỡng năng lực học tập, chờ tốt nghiệp có thể mở cửa hàng thịt kho.”



“… Con không muốn mở cửa hàng thịt kho,” Thích Mộ Dương cạn lời: “Đó là ước mơ của mẹ.”



Thích Vị Thần liếc nhìn cậu ta một cái: “Vậy con muốn làm gì?”



“Chơi game đi, con có thể làm tuyển thủ e-sports.” Thích Mộ Dương vô cùng hứng khởi.



Thích Vị Thần trầm ngâm trong chớp mắt: “Hình như trong game con hay chơi có rất nhiều người chửi tục.”



“Con không học bọn họ, bố xem con tuy bình thường nói tục nhưng lúc chơi game không phải rất ít mở miệng sao?” Thích Mộ Dương sợ sau này cậu không cho mình chơi game nên nhanh chóng giải thích.



Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta: “Bởi vì người bị bọn họ mắng là con.”



Thích Mộ Dương: “…” Muốn nói con không có thiên phú e-sports thì cứ nói thẳng, sao phải quanh co lòng vòng như vậy?



Thích Mộ Dương bị Thích Vị Thần mắng trá hình một hồi, tâm trạng ngược lại lại tốt lên, hai bố con ở trên sân thượng gần một tiết, đến tận lúc chuông hết giờ vang lên hai người mới cùng đi xuống tầng.



Chuông tan học mới vừa vang lên, học sinh trong lớp còn chưa ra ngoài, trên hành lang chỉ có hai bố con yên lặng đi lại.



Im lặng đi một lúc lâu, Thích Mộ Dương đột nhiên mở miệng: “Lúc trước con vẫn luôn cho rằng bố đơn phương yêu thầm mẹ con, nên sau khi gặp được mẹ bèn nghĩ kỹ tên đứa con của hai người sau này, nhưng hình như ban nãy bố nói tên là bố nghĩ sau khi bố đồng ý làm người yêu mẹ?”



Thích Vị Thần: “…”



“Cho nên,” Thích Mộ Dương vô tội mở to hai mắt, sau khi phản ứng lại thì khiếp sợ hỏi: “Hai người lúc trước từng yêu nhau?”



Thích Vị Thần ngây người trong chớp mắt, một lúc lâu sau thì mặt không đổi sắc nói: “Không có.”



“Đừng có nói dối! Hai người nhất định là yêu nhau, nếu không sao bố có thể nói ra những lời đó!” Thích Mộ Dương không chút khách khí vạch trần cậu, sau đó hít sâu một hơi, vẻ mặt sụp đổ hỏi: “Hai người ai theo đuổi ai?!”



“…Chuyện này không quan trọng.” Thích Vị Thần từ chối trả lời.



Chỉ số thông minh của Thích Mộ Dương kịp thời hoạt động lại, càng thêm sụp đổ mở miệng: “Quả nhiên là mẹ! Quả nhiên là mẹ theo đuổi bố! Lúc trước còn luôn miệng nói không yêu sớm, hại con vẫn luôn cho rằng mẹ là bông hoa nhỏ ngây thơ trong sáng biết bao nhiêu, hóa ra đều là giả, mẹ chính là một kẻ lừa đảo!”



“Con bình tĩnh chút.” Đôi mắt Thích Vị Thần khẽ động.



Thích Mộ Dương ‘hừ’ lạnh một tiếng, tiếp tục ép hỏi: “Hai người yêu nhau được bao lâu rồi? Yêu nhau lúc nào? Vì sao lúc trước không nhìn ra được chút nào? Có phải lừa con không?”



Thích Vị Thần im lặng hồi lâu, ngay lúc Thích Mộ Dương cho rằng cậu sẽ không trả lời mới chậm rãi nói: “Trước tiên con phải đồng ý với bố là sẽ giữ bí mật, đừng để cô ấy biết con đã biết chuyện chúng ta yêu sớm, sau đó bố nói hết mọi chuyện cho con.”



“Được, bố nói!” Thích Mộ Dương lập tức đồng ý.



Thích Vị Thần nhìn cậu ta một cái, tổ chức ngôn ngữ xong bèn nói ra mọi việc trước kia. Thích Mộ Dương nghe xong sắc mặt trong chốc lát biến đổi, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Tóm lại là tiết mục yêu đương xong chia tay, chia tay xong lại dây dưa, mẹ biết chơi hơn con tưởng tượng nhiều, cái kẻ lừa đảo này, nếu không phải bản thân con tự mình phát hiện thì mẹ còn định lừa con bao lâu?”



“Nhớ kỹ lời hứa của con, không được nói cho cô ấy con đã biết.” Nếu bị Chử Tình biết bản thân mình vô tình lỡ miệng thì nhất định không để yên cho mình. Thích Vị Thần tự nhận dù EQ không cao nhưng năng lực cầu sinh vẫn là không tệ.



Thích Mộ Dương vốn muốn tìm Chử Tình tính sổ, nhưng vừa bị Thích Vị Thần nhắc nhở như vậy thì đành phải cắn răng gật đầu, coi như đồng ý giấu giếm chuyện này.



Thích Vị Thần không yên tâm lắm, liên tục dặn dò mấy lần rồi mới từ bỏ, hai người cùng về lớp học.



Hai người đi một tiết không về, Chử Tình đang lo lắng đến mức không chịu được, sau khi nhìn thấy họ thì mắt sáng lên, nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Sao giờ hai người mới về, lát nữa là công bố thứ hạng rồi.”



Thích Mộ Dương nhìn cô một cái, hừ lạnh một tiếng rồi đến góc tường, ngồi xuống. Chử Tình vẻ mặt ngơ ngác, nhìn cậu ta rồi hỏi Thích Vị Thần: “Cậu ta bị điên gì vậy, tôi đắc tội cậu ta?”



Thích Vị Thần: “… Không có gì, tâm trạng cậu ta không tốt.”



Lúc nói chuyện, Thích Vị Thần âm thầm chột dạ, nếu là ngày thường nhất định Chử Tình có thể nghe ra được, chỉ tiếc cô cho rằng Thích Mộ Dương còn đang không vui vì thành tích, vậy nên cũng không để ý nhiều mà quay đầu an ủi cậu bạn nhỏ, nói: “Đừng sợ, vừa rồi tôi hỏi mấy người, điểm đều giảm nhiều, có bốn năm người còn không bằng cậu, xếp hạng lần này của cậu nhất định tăng lên.”



Vừa nghe cô nói vậy, lỗ tai Thích Mộ Dương lập tức vểnh lên, nhưng nghĩ đến việc cô là kẻ lừa đảo yêu sớm thì lại lập tức xị mặt xuống, cũng không có ý định trả lời cô.



Nếu Chử Tình còn không nhìn ra cậu ta đang nhằm vào mình thì thật sự sống uổng 18 năm, vì vậy mang nét mặt oan uổng nhìn về phía Thích Vị Thần: “Hai người nói cái gì? Sao đột nhiên cậu ta giận mình?”



Vừa dứt lời thì nhìn thấy thân thể Thích Vị Thần hơi cứng lại, cô nheo mắt, lập tức muốn truy hỏi thì nghe thấy giọng nói cô chủ nhiệm truyền đến từ phía sau, nên chỉ đành ngồi xuống trước.



Chủ nhiệm lớp cầm một tờ giấy A4 vào phòng học, người mắt sắc liếc mắt một cái là thấy được hai chữ ‘giữa kỳ’. Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại.



Chủ nhiệm lớp ‘khụ’ một tiếng, thoạt nhìn tâm trạng không tệ: “Xếp hạng chung đã được dán trên mục thông báo, đợi hết tiết này mọi người có thể đi xem. Giờ cô đang cầm xếp hạng theo thứ tự của lớp. Đề lần này rất khó nên nhìn qua, thành tích của phần lớn học sinh đều không tốt. Tuy nhiên, các em cũng đứng quá áp lực, thông thường lúc thi đại học rất hiếm khi ra dạng đề này.”



Cô giáo vừa nói vậy, bầu không khí vốn trầm thấp trong lớp lập tức thoải mái lên, học sinh bị điểm thấp đều rầm rì nói nhỏ.



‘Không đạt tiêu chuẩn’ đã khóc mấy lần đỏ mắt, gấp không chờ nổi hỏi chủ nhiệm lớp: “Thưa cô, xếp hạng lần này của em thế nào?”



“Đứng thứ hai toàn khối, rất ổn định.” Chủ nhiệm lớp cổ vũ nhìn về phía cậu ta.



Ban đầu ‘Không đạt tiêu chuẩn’ nhìn điểm tiếng Anh của mình còn tưởng thành tích của bản thân lần này ngay cả top 10 cũng không lọt vào được, vừa nghe vẫn giữ được thứ hạng lúc trước thì lập tức có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.



Ánh mắt của chủ nhiệm lớp đảo quanh phòng học một vòng, cuối cùng dừng lại tại góc tường phía bên trái. Chử Tình bị cô giáo nhìn chằm chằm không khỏi ngồi thẳng người lên.



“Thành tích của đại đa số các em đều rất ổn định, có mấy bạn xếp hạng bị lùi lại nhiều, cụ thể là ai cô không nói nữa, tan học lại đến văn phòng của cô.” Chủ nhiệm lớp nói, lại nhìn Chử Tình một cái.



Chử Tình nuốt nước miếng, đang nghi ngờ thành tích của mấy cái tên đếm ngược đằng sau mình liệu còn có chỗ để lùi nữa không thì nghe thấy cô chủ nhiệm nói: “Đương nhiên, trong kỳ thi lần này cũng có bạn tiến bộ rất nhiều, chúng ta phải nhiệt liệt khen ngợi, đặc biệt là Chử Tình và Thích Mộ Dương…”



Hai người bị điểm danh đồng thời căng thẳng, hai phần ba ánh mắt trong lớp đều nhất trí quét lại.



“Trong kỳ thi lần này, bạn Chử Tình xếp thứ 44 của lớp, tăng 9 hạng, Thích Mộ Dương tiến bộ nhiều hơn nữa, từ đội sổ tiến vào hạng 40, thậm chí thành tích tiếng Anh còn lọt vào top 10 trong lớp, đặc biệt tuyên dương, mọi người cổ vũ nào!”



Chủ nhiệm lớp vừa dứt lời, Gian Thần bèn dẫn đầu vỗ tay, ngay sau đó, cả lớp cũng vỗ tay theo, đặc biệt là mọi người ngồi hàng sau, vừa hoan hô vừa huýt sáo. Cuối cùng, cô chủ nhiệm xụ mặt ngăn lại mới coi như kết thúc. Chử Tình và Thích Mộ Dương chơi trội nhiều nhưng ai cũng chưa từng nổi bật trong những lúc như thế này, dù giả bộ vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt hưng phấn và màu đỏ ửng trên má lại không lừa được người.



“Đừng kiêu ngạo, phải tiếp tục nỗ lực, có Thích Vị Thần giúp hai em, tin tưởng hai em rất nhanh có thể đạt được thành tích tốt hơn.” Lần này thành tích tổng thể của lớp cũng không tệ, chủ nhiệm lớp tâm trạng vui vẻ nói: “Mấy thứ tài liệu tổng kết kiến thức ngày thường cũng chia sẻ cho các bạn nữa, giúp đỡ lẫn nhau mới tiến bộ được có phải không nào.”



“Ngày thường thành tích của Thích Mộ Dương kém như vậy, cho dù có người giúp đỡ có thể tăng vài hạng, nhưng tiếng Anh sao có thể trực tiếp thi vào được top 10? Sợ là cóp bài đi.” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ nhỏ giọng nói thầm một câu.



Nói là nhỏ giọng, nhưng lại làm cho cả lớp đều nghe thấy, chủ nhiệm lớp nhíu mày, vừa định nói cậu vài câu thì nghe thấy Thích Mộ Dương khinh thường nói: “Lúc tôi học tiểu học bố mẹ ra nước ngoài làm dự án, tôi đi theo ba năm, nghỉ đông và nghỉ hè cấp hai cũng ở bên đó, với tôi mà nói thì tiếng Anh thật đúng là không có gì khó.”



‘Không đạt tiêu chuẩn’ không ngờ cậu ta sẽ trực tiếp phản bác, sửng sốt rồi mặt dần nghẹn đỏ. Chỉ tiếc từ lần trước Chử Tình chỉ ra việc cậu ta biết đề thi cũng không nói cho những người khác thì những người vây quanh cậu ta đã âm thầm ít đi rất nhiều, bởi vậy giờ phút này cũng không có ai nói giúp cậu ta.



“Phòng thi bây giờ cũng không phải mười mấy năm trước, chỉ riêng camera và hệ thống giám thị thông minh cũng đã có một đống, không có khả năng xuất hiện hành vi gian lận, bạn Chân Hữu Chí, em nói Thích Mộ Dương như vậy liệu có nghĩ đến đây là đang hủy hoại danh dự người khác, là trái pháp luật không?” Chủ nhiệm lớp lúc này không tiếp tục mở một mắt nhắm một mắt nữa mà trực tiếp dạy dỗ trước mặt mọi người.



‘Không đạt tiêu chuẩn’ cắn môi, một lúc lâu sau không tình nguyện mở miệng: “Rất xin lỗi.”



“Biết sai rồi thì tốt, sau này đặt nhiều sự chú ý vào việc học, đừng nghĩ những chuyện lung tung rối loạn.” Cô chủ nhiệm nhìn cậu ta, dặn dò mọi người tự học rồi xoay người rời đi.



Chủ nhiệm lớp vừa đi, phòng học lại một lần nữa nháo nhào. Chử Tình lập tức phấn chấn quay đầu lại, nhìn hai bố con ở hàng phía sau nói: “Lần này tôi đứng thứ 44 nhé!”



Thích Mộ Dương cũng cực kỳ vui vẻ: “Tôi đứng thứ 40, còn cao hơn cậu mấy hạng!”



“Nền tảng tiếng Anh của cậu tốt mà, hơn nữa thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước, cậu thông minh hơn tôi cũng là bình thường.” Chử Tình không tiếc khích lệ.



Gương mặt Thích Mộ Dương đã phiếm hồng, kích động bắt lấy tay Thích Vị Thần: “Vậy, vậy vậy tôi có thể đi quán net đúng không?!”



“Ừ, gọi thêm đám anh em của cậu, tôi đãi.” Ánh mắt Thích Vị Thần hơi dịu dàng.



Thích Mộ Dương ‘yeahh’ một tiếng, lập tức đứng dậy gọi Gian Thần, nói chuyện đi quán net với cậu ta xuyên qua Thích Vị Thần và Cố Tuyền. Vừa nghe là Thích Vị Thần đãi, một đám gà tiểu học lập tức vui vẻ.



Chử Tình nhìn biểu cảm vui vẻ của họ, đáy mắt hiện lên chút hâm mộ, lúc nhìn về phía Thích Vị Thần lại có chút mất mát nho nhỏ: “Mình chỉ thiếu một hạng nữa là có thể tăng 10 hạng.” Nếu được thêm hai điểm nữa thì tốt rồi, có thể đòi quà Thích Vị Thần.



“Không sao, chín hạng cũng rất tốt, cậu muốn gì?” Trong mắt Thích Vị Thần có thêm một chút cảm xúc gọi là ‘dịu dàng’, tuy không rõ ràng nhưng Chử Tình vẫn cảm giác được rõ rệt.



Cô ngẩn người, cảm xúc phấn chấn trong mắt rút đi, một chút ngại ngùng xuất hiện: “Thật sự có thể sao? Thực ra mình chưa nghĩ ra.”



“Ừ, chờ cậu nghĩ kỹ rồi, mình đưa cậu.” Khóe môi Thích Vị Thần gợi lên một chút độ cong không rõ ràng.



Mặt Chử Tình đỏ hồng giống như quả táo, nghe vậy thẹn thùng gật đầu, Thích Vị Thần lẳng lặng nhìn cô, nhìn chăm chú vào mỗi một tấc, giống như nhìn thế nào cũng không đủ. Hai người dường như tự mang kết giới, bài trừ tất cả âm thanh lộn xộn ở bên ngoài, trong kết giới chỉ có hai người họ cùng với bầu không khí dần dần ấm áp.



Thích Mộ Dương và đám đồng bọn thảo luận nhiệt liệt xong, vừa đặt mông ngồi xuống đã liếc mắt nhìn thấy bầu không khí không bình thường giữa hai người. Gương mặt cậu ta cứng đờ, nhớ đến ân oán với Chử Tình, hừ lạnh một tiếng tạo cảm giác tồn tại.



Chử Tình quả nhiên nhìn về phía cậu ta: “Bàn bạc đi quán net nào xong rồi? Thích Vị Thần đãi, mấy người đi chỗ tốt một chút đi.”



“Không cần cậu quản, kẻ lừa đảo tình yêu!” Thích Mộ Dương lạnh lùng nói.



Chử Tình: “?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom