Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Sau sự im lặng quỷ dị, Thích Vị Thần chậm rãi mở miệng: “Bảo sao hiệu suất học tập của cậu không cao, cả ngày nghĩ về những thứ lung tung rối loạn này, dung lượng bộ nhớ trong đầu đều kín rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“… Cậu thì tốt hơn chỗ nào, không phải nháy mắt đã hiểu rồi sao.” Chử Tình đỏ mặt tranh cãi với cậu.
Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Mình không giống cậu.”
“Có gì không giống nhau?” Chử Tình không phục.
Thích Vị Thần nhìn cô: “Dung lượng bộ nhớ của mình lớn hơn một chút.”
“… Cậu đang nói đầu óc mình không được tốt?” Chử Tình không còn lời nào để nói, ngay sau đó lại nghĩ đến một vấn đề, “Thích Mộ Dương, hóa ra Mộ Dương là ý này à?”
Thích Vị Thần dừng lại một lúc, hai tai càng đỏ: “Không phải.”
“Còn không thừa nhận, không phải cậu từng nói tên này đặt sau khi quyết định làm người yêu mình sao? Chậc, chậc, mình cũng chưa nghĩ đến cậu sẽ thích mình như vậy.” Chử Tình nhìn cậu với vẻ bỡn cợt.
Thích Vị Thần bị cô nhìn đến mức hai tai càng đỏ, đối mặt với câu hỏi của cô vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nghe cậu sảng khoái thừa nhận như vậy, Chử Tình lập tức không trêu ghẹo nổi nữa, đối diện với cậu một lát rồi buông tiếng thở dài, nói nữa đã hơi hụt hẫng: “Cũng may có lần xuyên qua này, nếu không sao mình biết được những điều này, có khi thật sự cứ vậy bỏ lỡ.”
“Sẽ không.”
“Hả?”
Thích Vị Thần nhìn về phía cô, đôi mắt đen nhánh tràn đầy cảm xúc mà Chử Tình nhìn không hiểu: “Sẽ không bỏ lỡ… mình sẽ sửa.”
Chử Tình sửng sốt.
“Cậu chia tay với mình nhất định là do chỗ nào đó xảy ra vấn đề, mình tìm được vấn đề xong sẽ sửa.” Thích Vị Thần bổ sung một câu.
Chử Tình nhìn cậu một lúc lâu, sau đó hít sâu một hơi nở nụ cười: “Ừ.”
“Đi ăn cơm thôi!” Phần lời âu yếm hôm nay đã vượt mức, Thích Vị Thần hiếm khi có lúc nghèo từ ngữ, mãi mới nói ra một câu như vậy.
Chử Tình giấu chút ngượng ngùng này trong lòng, nghe cậu nói ăn cơm thì hiểu là xong việc, bèn muốn đi tìm Thích Mộ Dương. Thích Vị Thần nhìn ra ý định của cô nên ngăn cản: “Mình bảo thằng bé đi ăn cùng hội Gian Thần.”
“A… vậy chúng ta đi thôi.” Chử Tình liếc nhìn cậu một cái, bước từng bước nhỏ về phía nhà ăn.
Thích Vị Thần hơi trấn định lại rồi bình tĩnh đi theo sau cô, lúc hai người cùng đến nhà ăn, đã bỏ lỡ thời gian cao điểm, không cần xếp hàng cũng có thể mua cơm, Chử Tình tìm kiếm Thích Mộ Dương trong nhà ăn theo bản năng, sau khi tìm một vòng thì thấy cậu ta trong một góc, người ngồi đối diện lại là Cố Tuyền.
Hai người bọn họ sao lại ngồi cùng nhau? Chử Tình hơi sửng sốt.
Thích Vị Thần vẫn luôn đi cùng cô nhìn theo ánh mắt cô, sau khi thấy hai người thì hỏi ra nghi vấn trong lòng cô: “Vì sao bọn họ lại đi cùng nhau?”
“Không biết, mình đi xem.” Chử Tình nói xong bèn để đĩa cơm lên bàn.
Thích Vị Thần giữ chặt cổ tay của cô: “Có lẽ có chuyện gì muốn nói, cậu đừng đi qua.”
“Nếu Cố Tuyền lại khiêu khích thằng bé thì làm sao giờ? Lần trước đã ghi tội, lần này nếu lại đánh nữa thì sợ là bị đình chỉ học mất.” Chử Tình không yên lòng.
Thích Vị Thần trầm mặc trong chớp mắt: “Sẽ không, Mộ Dương sẽ không để ý đến cậu ta.”
“Thích Mộ Dương làm gì tốt tính như vậy.” Chử Tình nhíu mày.
Thích Vị Thần nhìn về phía cô: “Tin tưởng con trai mình một chút, nó có thể.” Cậu nói xong thấy Chử Tình còn muốn di chuyển, dừng lại một chút rồi nói: “Cậu cũng không thể luôn đi theo thằng bé, sẽ có lúc hai người họ đơn độc đối đầu.”
Chử Tình không quá tán đồng suy nghĩ của cậu, chỉ là thấy cậu kiên trì, mà ở bên kia, thoạt nhìn cảm xúc của Thích Mộ Dương vẫn khá tốt nên cô chỉ đành ngồi xuống.
“Ăn nhiều một chút.” Thích Vị Thần nói, gắp thịt bò trong suất cơm của mình cho cô.
Chử Tình thất thần nhìn về phía Thích Mộ Dương cũng không để ý Thích Vị Thần làm gì, đợi đến khi quay đầu lại nhìn thấy Thích Vị Thần cầm di động thì không khỏi tò mò: “Cậu đang làm gì?”
“Không có gì, ăn cơm đi.” Thích Vị Thần buông di động.
Chử Tình ‘ừa’ một tiếng, bắt đầu giải quyết mì thịt bò trước mặt, thi thoảng nhìn sang phía Thích Mộ Dương một cái, thấy cậu ta vẫn ăn cơm bình thường thì trong lòng yên ổn hơn chút, cũng không chăm chỉ ngoảnh mặt sang nhiều như vậy nữa.
Một bữa cơm kết thúc, cô thở phào một hơi, lúc lần nữa nhìn vào trong góc thì không thấy cả Thích Mộ Dương và Cố Tuyền.
“Bọn họ ăn xong rồi?” Chử Tình hồ nghi hỏi.
Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Vừa nãy họ cùng nhau ra ngoài, đi qua xem sao đi.”
“Ừ…” Chử Tình đã sớm muốn đến xem, vừa nghe cậu nói vậy thì lập tức đứng lên.
Hai người cùng ra khỏi nhà ăn, Thích Vị Thần đi nhanh hơn nửa bước dẫn đường, thuần thục đi về phía sau khu nhà dạy học, nơi vắng bóng người. Chử Tình đi theo cậu mấy bước thì đột nhiên cảm thấy không đúng: “Sao cậu biết bọn họ ở đây?”
Thích Vị Thần dừng lại một lúc: “Mộ Dương gửi tin nhắn.”
“Thằng bé nói cái gì, cho mình xem.” Chử Tình lập tức hỏi.
Thích Vị Thần liếc nhìn cô một cái, không có ý định lấy điện thoại ra: “Không có gì, chỉ là nói Cố Tuyền muốn dẫn nó đi ra phía sau khu nhà dạy học, hình như có chuyện muốn nói, không có gì khác.”
“Cố Tuyền hẹn nó thì nó phải đi à, sao một chút cảnh giác thằng bé này cũng không có.” Chử Tình nhíu mày, nói chuyện không tự giác dùng giọng điệu của người lớn.
Thích Vị Thần cụp mắt không nói tiếp.
Chử Tình buông tiếng thở dài, cũng không nói nữa, sóng vai với Thích Vị Thần đi về phía sau khu dạy học. Lúc gần đến nơi, Thích Vị Thần lấy điện thoại ra bấm bấm hai cái rồi lại bỏ vào túi. Lúc còn chưa đi đến chỗ rẽ thì đã nghe thấy một tiếng quát to của Cố Tuyền: “Thích Mộ Dương, mày điên rồi à?!”
Chử Tình cả kinh, lập tức vọt qua, ngay sau đó nhìn thấy một màn Cố Tuyền và Thích Mộ dương v*t lộn nhau. Cô hét to một tiếng: “Các cậu đang làm gì?!”
Thích Mộ Dương nghe vậy thì thân hình cứng đờ, Cố Tuyền nhân cơ hội đấm một cú lên mặt Thích Mộ Dương, đánh cậu ta lảo đảo ra sau vài bước, suýt nữa thì không đứng vững.
Nhìn thấy con trai bị đánh, một ngụm máu nghẹn trong cổ họng Chử Tình, cô tiến lên đỡ lấy Thích Mộ Dương, vừa ngẩng đầu thì đã thấy khóe miệng bị rách của con trai, nhất thời cả người đều không ổn: “Cố Tuyền, cái thằng khốn này!”
Cố Tuyền nhìn thấy cô xông về phía mình thì hoàn toàn không hiểu, đợi đến khi phản ứng lại thì đã bị đánh đến ngu người. Thích Mộ Dương nhìn thấy bộ dạng hung tàn của Chử Tình không khỏi co rúm lại, lùi đến bên cạnh Thích Vị Thần thấp giọng nói: “Bố, liệu chúng ta lừa mẹ như vậy có bị đánh không?”
“Chỉ cần con đừng làm lộ ra thì cô ấy sẽ không đánh con.” Hai mắt Thích Vị Thần vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Tuyền, sau khi thấy cậu ta muốn đánh trả thì lập tức đẩy nhẹ Thích Mộ Dương.
Thích Mộ Dương theo bản năng đi lên phía trước, kết quả Cố Tuyền vừa mới chạy được hai bước đã bị mẹ cậu đánh cho nằm sấp.
“Đm… cmn mày là ai vậy?” Từ lúc bắt đầu đã ở trong hoàn cảnh xấu, Cố Tuyền quả thực muốn hộc máu. Cậu ta trăm triệu lần không ngờ miếng bánh kem nhỏ này lại làm bằng sắt, cắn một miếng không những không ăn được, còn đặc biệt đau.
Chử Tình nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Ông đây là ông mày! Đánh con trai tao, chán sống!”
“Ai cmn con trai mày…” Tay Cố Tuyền bảo vệ đầu, từ khe hở nhìn về phía Thích Mộ Dương đang đứng ngây ngốc: “Nó chiếm tiện nghi của mày mà mày không nghe thấy sao?”
“Ông đây thích thế!” Thích Mộ Dương kiêu ngạo rất đúng lý hợp tình.
Lúc này Cố Tuyền hộc máu thật sự, vừa rồi ăn một quyền trên mặt, miệng đập vào răng, vừa hộc thì hộc một búng máu, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng thoạt nhìn rất dọa người.
Thích Mộ Dương nuốt nước miếng, một lần nữa lùi đến bên cạnh Thích Vị Thần: “Bố, như vậy liệu có xảy ra án mạng không?”
“Mẹ con có chừng mực hơn con.” Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn Cố Tuyền bị đánh đến mức vắt chân lên cổ mà chạy, quanh thân tản ra sự sung sướng: “Dù sao cũng phải để cậu ta tiếp thu giáo huấn thì cậu ta mới biết được mẹ con không phải người cậu ta có thể mơ ước.”
“Nhỡ đâu đánh xong cậu ta vẫn còn muốn theo đuổi mẹ thì sao?” Thích Mộ Dương nhíu mày hỏi.
Thích Vị Thần lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cậu ta một cái: “Vậy mẹ con sẽ đánh chết cậu ta.” Bênh vực người mình như cô đã nhìn thấy con trai mình bị đánh thì sao có thể nhường nhịn giống như lúc trước được.
Thích Mộ Dương: “…” Bố mang thù, danh bất hư truyền.
Trong lúc hai người nói chuyện, Cố Tuyền chạy thẳng đến phía sau vườn hoa, cuối cùng có cơ hội thở dốc: “Cậu bình tĩnh một chút, nghe tôi giải thích!”
“Còn có cái gì đáng giải thích! Thích Mộ Dương đã nhịn mày đủ, mày còn không biết tốt xấu!” Chử Tình cả giận nói.
Cố Tuyền thực sự không thể hiểu nổi: “Cậu ta nhịn tôi lúc nào?”
“Hôm nay mày gây chuyện cả ngày, nếu cậu ta không nhường nhịn thì đã đánh mày lâu rồi.” Chử Tình nhớ đến bộ dạng bi ai khi bị đánh một quyền của Thích Mộ Dương thì tức giận không chịu được.
Cố Tuyền nghe xong tức đến cười ra tiếng: “Cứ coi như tôi gây sự cả ngày đi, cậu ta thì lương thiện à? Nhịn cả ngày lại chọn đúng thời điểm này gọi tôi đến đây, không nói hai lời đã đánh tôi, dám nói không phải mưu tính từ lâu sao?”
“A, con người mày, thấy tao vẫn không thèm để ý đến mày thì lừa tao ra đây đánh một trận không đủ, còn còn ở nơi này đổi trắng thay đen?” Kẻ chân chính đổi trắng thay đen là Thích Mộ Dương nói dối không chớp mắt.
Chử Tình nghe xong càng chán ghét nhìn về phía Cố Tuyền, Cố Tuyền ngẩn người, một lúc sau không thể tin tưởng nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Cmn mày chơi tao?”
“Nó mắng con.” Thích Mộ Dương cũng không nhiều lời, lập tức ấm ức níu lấy Chử Tình tố cáo.
Chử Tình cười lạnh một tiếng, trực tiếp nhảy lên vườn hoa chạy vọt đến chỗ Cố Tuyền, sau khi đánh ngã người lần nữa thì vỗ tay đạp cậu ta một cái: “Còn dám trêu chọc Thích Mộ Dương nữa thì tao thấy một lần đánh một lần.”
Giờ phút này Cố Tuyền là người câm ăn hoàng liên, tức giận muốn chết nhưng lại nói không nên lời, bởi một khi định nói thì Chử Tình lập tức cho cậu ta một đấm, dù cho cậu ta làm bằng sắt thì cũng bị đánh đến mức phải chịu thua.
“Có nghe thấy không?!” Chử Tình trừng mắt.
Cố Tuyền nghẹn khuất liếc nhìn Thích Mộ Dương một cái, lẩm bẩm một tiếng: “Nghe rõ…”
“Lặp lại lần nữa?” Giọng nói của Chử Tình lộ ra sự uy hiếp sâu đậm.
Cố Tuyền dừng một lúc, không tình nguyện mở miệng: “Nghe rõ!”
Lúc này Chử Tình mới xoay người xem xét Thích Mộ Dương. Thích Mộ Dương tủi thân dẩu miệng tiến lên cho Chử Tình xem miệng vết thương: “Mẹ xem, đau! Thật sự lúc đánh con cậu ta đã ra tay rất nặng.”
“… Cmn mày ra tay trước!” Cố Tuyền trừng mắt.
Chử Tình uy hiếp quay đầu lại quét mắt nhìn cậu ta một cái, lúc này cậu ta mới không tình nguyện ngậm miệng lại. Đáy mắt Thích Mộ Dương toát ra chút đắc ý, lôi kéo Chử Tình tiếp tục làm nũng: “E rằng rất lâu cũng không khỏi được, người khác nhìn thấy nhất định sẽ chê cười con.”
“Sẽ không, đợi lát nữa đi phòng y tế lấy thuốc, bôi một ít là được.” Chử Tình hạ giọng dịu dàng an ủi.
Thích Mộ Dương hít hít mũi: “Vậy mẹ bôi cho con.”
“Được.” Nghĩ đến con trai ngốc đã nhẫn nhịn cả ngày mà vẫn bị đánh, người làm mẹ như Chử Tình lại đau lòng.
Cố Tuyền thấy một màn tính xấu không đổi như vậy, không nhịn được tiện miệng nói một câu: “Thích Mộ Dương! Mày có buồn nôn không? Cậu ấy là mẹ mày hay sao mà mày làm nũng như vậy?”
“Đúng vậy, không được sao?” Thích Mộ Dương nói, ngay trước mặt cậu ta gọi Chử Tình một tiếng: “Mẹ”(*)
(*) Trong cả đoạn đối thoại trên, Thích Mộ Dương và Chử Tình xưng hô đều dùng 你 - 我, người nghe như Cố Tuyền sẽ hiểu là tôi - cậu nhưng bản thân hai người tự hiểu là mẹ - con, đến câu này mới dùng từ 妈妈 - mẹ.
Cố Tuyền: “……” Cmn thế giới này đều điên rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“… Cậu thì tốt hơn chỗ nào, không phải nháy mắt đã hiểu rồi sao.” Chử Tình đỏ mặt tranh cãi với cậu.
Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Mình không giống cậu.”
“Có gì không giống nhau?” Chử Tình không phục.
Thích Vị Thần nhìn cô: “Dung lượng bộ nhớ của mình lớn hơn một chút.”
“… Cậu đang nói đầu óc mình không được tốt?” Chử Tình không còn lời nào để nói, ngay sau đó lại nghĩ đến một vấn đề, “Thích Mộ Dương, hóa ra Mộ Dương là ý này à?”
Thích Vị Thần dừng lại một lúc, hai tai càng đỏ: “Không phải.”
“Còn không thừa nhận, không phải cậu từng nói tên này đặt sau khi quyết định làm người yêu mình sao? Chậc, chậc, mình cũng chưa nghĩ đến cậu sẽ thích mình như vậy.” Chử Tình nhìn cậu với vẻ bỡn cợt.
Thích Vị Thần bị cô nhìn đến mức hai tai càng đỏ, đối mặt với câu hỏi của cô vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nghe cậu sảng khoái thừa nhận như vậy, Chử Tình lập tức không trêu ghẹo nổi nữa, đối diện với cậu một lát rồi buông tiếng thở dài, nói nữa đã hơi hụt hẫng: “Cũng may có lần xuyên qua này, nếu không sao mình biết được những điều này, có khi thật sự cứ vậy bỏ lỡ.”
“Sẽ không.”
“Hả?”
Thích Vị Thần nhìn về phía cô, đôi mắt đen nhánh tràn đầy cảm xúc mà Chử Tình nhìn không hiểu: “Sẽ không bỏ lỡ… mình sẽ sửa.”
Chử Tình sửng sốt.
“Cậu chia tay với mình nhất định là do chỗ nào đó xảy ra vấn đề, mình tìm được vấn đề xong sẽ sửa.” Thích Vị Thần bổ sung một câu.
Chử Tình nhìn cậu một lúc lâu, sau đó hít sâu một hơi nở nụ cười: “Ừ.”
“Đi ăn cơm thôi!” Phần lời âu yếm hôm nay đã vượt mức, Thích Vị Thần hiếm khi có lúc nghèo từ ngữ, mãi mới nói ra một câu như vậy.
Chử Tình giấu chút ngượng ngùng này trong lòng, nghe cậu nói ăn cơm thì hiểu là xong việc, bèn muốn đi tìm Thích Mộ Dương. Thích Vị Thần nhìn ra ý định của cô nên ngăn cản: “Mình bảo thằng bé đi ăn cùng hội Gian Thần.”
“A… vậy chúng ta đi thôi.” Chử Tình liếc nhìn cậu một cái, bước từng bước nhỏ về phía nhà ăn.
Thích Vị Thần hơi trấn định lại rồi bình tĩnh đi theo sau cô, lúc hai người cùng đến nhà ăn, đã bỏ lỡ thời gian cao điểm, không cần xếp hàng cũng có thể mua cơm, Chử Tình tìm kiếm Thích Mộ Dương trong nhà ăn theo bản năng, sau khi tìm một vòng thì thấy cậu ta trong một góc, người ngồi đối diện lại là Cố Tuyền.
Hai người bọn họ sao lại ngồi cùng nhau? Chử Tình hơi sửng sốt.
Thích Vị Thần vẫn luôn đi cùng cô nhìn theo ánh mắt cô, sau khi thấy hai người thì hỏi ra nghi vấn trong lòng cô: “Vì sao bọn họ lại đi cùng nhau?”
“Không biết, mình đi xem.” Chử Tình nói xong bèn để đĩa cơm lên bàn.
Thích Vị Thần giữ chặt cổ tay của cô: “Có lẽ có chuyện gì muốn nói, cậu đừng đi qua.”
“Nếu Cố Tuyền lại khiêu khích thằng bé thì làm sao giờ? Lần trước đã ghi tội, lần này nếu lại đánh nữa thì sợ là bị đình chỉ học mất.” Chử Tình không yên lòng.
Thích Vị Thần trầm mặc trong chớp mắt: “Sẽ không, Mộ Dương sẽ không để ý đến cậu ta.”
“Thích Mộ Dương làm gì tốt tính như vậy.” Chử Tình nhíu mày.
Thích Vị Thần nhìn về phía cô: “Tin tưởng con trai mình một chút, nó có thể.” Cậu nói xong thấy Chử Tình còn muốn di chuyển, dừng lại một chút rồi nói: “Cậu cũng không thể luôn đi theo thằng bé, sẽ có lúc hai người họ đơn độc đối đầu.”
Chử Tình không quá tán đồng suy nghĩ của cậu, chỉ là thấy cậu kiên trì, mà ở bên kia, thoạt nhìn cảm xúc của Thích Mộ Dương vẫn khá tốt nên cô chỉ đành ngồi xuống.
“Ăn nhiều một chút.” Thích Vị Thần nói, gắp thịt bò trong suất cơm của mình cho cô.
Chử Tình thất thần nhìn về phía Thích Mộ Dương cũng không để ý Thích Vị Thần làm gì, đợi đến khi quay đầu lại nhìn thấy Thích Vị Thần cầm di động thì không khỏi tò mò: “Cậu đang làm gì?”
“Không có gì, ăn cơm đi.” Thích Vị Thần buông di động.
Chử Tình ‘ừa’ một tiếng, bắt đầu giải quyết mì thịt bò trước mặt, thi thoảng nhìn sang phía Thích Mộ Dương một cái, thấy cậu ta vẫn ăn cơm bình thường thì trong lòng yên ổn hơn chút, cũng không chăm chỉ ngoảnh mặt sang nhiều như vậy nữa.
Một bữa cơm kết thúc, cô thở phào một hơi, lúc lần nữa nhìn vào trong góc thì không thấy cả Thích Mộ Dương và Cố Tuyền.
“Bọn họ ăn xong rồi?” Chử Tình hồ nghi hỏi.
Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Vừa nãy họ cùng nhau ra ngoài, đi qua xem sao đi.”
“Ừ…” Chử Tình đã sớm muốn đến xem, vừa nghe cậu nói vậy thì lập tức đứng lên.
Hai người cùng ra khỏi nhà ăn, Thích Vị Thần đi nhanh hơn nửa bước dẫn đường, thuần thục đi về phía sau khu nhà dạy học, nơi vắng bóng người. Chử Tình đi theo cậu mấy bước thì đột nhiên cảm thấy không đúng: “Sao cậu biết bọn họ ở đây?”
Thích Vị Thần dừng lại một lúc: “Mộ Dương gửi tin nhắn.”
“Thằng bé nói cái gì, cho mình xem.” Chử Tình lập tức hỏi.
Thích Vị Thần liếc nhìn cô một cái, không có ý định lấy điện thoại ra: “Không có gì, chỉ là nói Cố Tuyền muốn dẫn nó đi ra phía sau khu nhà dạy học, hình như có chuyện muốn nói, không có gì khác.”
“Cố Tuyền hẹn nó thì nó phải đi à, sao một chút cảnh giác thằng bé này cũng không có.” Chử Tình nhíu mày, nói chuyện không tự giác dùng giọng điệu của người lớn.
Thích Vị Thần cụp mắt không nói tiếp.
Chử Tình buông tiếng thở dài, cũng không nói nữa, sóng vai với Thích Vị Thần đi về phía sau khu dạy học. Lúc gần đến nơi, Thích Vị Thần lấy điện thoại ra bấm bấm hai cái rồi lại bỏ vào túi. Lúc còn chưa đi đến chỗ rẽ thì đã nghe thấy một tiếng quát to của Cố Tuyền: “Thích Mộ Dương, mày điên rồi à?!”
Chử Tình cả kinh, lập tức vọt qua, ngay sau đó nhìn thấy một màn Cố Tuyền và Thích Mộ dương v*t lộn nhau. Cô hét to một tiếng: “Các cậu đang làm gì?!”
Thích Mộ Dương nghe vậy thì thân hình cứng đờ, Cố Tuyền nhân cơ hội đấm một cú lên mặt Thích Mộ Dương, đánh cậu ta lảo đảo ra sau vài bước, suýt nữa thì không đứng vững.
Nhìn thấy con trai bị đánh, một ngụm máu nghẹn trong cổ họng Chử Tình, cô tiến lên đỡ lấy Thích Mộ Dương, vừa ngẩng đầu thì đã thấy khóe miệng bị rách của con trai, nhất thời cả người đều không ổn: “Cố Tuyền, cái thằng khốn này!”
Cố Tuyền nhìn thấy cô xông về phía mình thì hoàn toàn không hiểu, đợi đến khi phản ứng lại thì đã bị đánh đến ngu người. Thích Mộ Dương nhìn thấy bộ dạng hung tàn của Chử Tình không khỏi co rúm lại, lùi đến bên cạnh Thích Vị Thần thấp giọng nói: “Bố, liệu chúng ta lừa mẹ như vậy có bị đánh không?”
“Chỉ cần con đừng làm lộ ra thì cô ấy sẽ không đánh con.” Hai mắt Thích Vị Thần vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Tuyền, sau khi thấy cậu ta muốn đánh trả thì lập tức đẩy nhẹ Thích Mộ Dương.
Thích Mộ Dương theo bản năng đi lên phía trước, kết quả Cố Tuyền vừa mới chạy được hai bước đã bị mẹ cậu đánh cho nằm sấp.
“Đm… cmn mày là ai vậy?” Từ lúc bắt đầu đã ở trong hoàn cảnh xấu, Cố Tuyền quả thực muốn hộc máu. Cậu ta trăm triệu lần không ngờ miếng bánh kem nhỏ này lại làm bằng sắt, cắn một miếng không những không ăn được, còn đặc biệt đau.
Chử Tình nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Ông đây là ông mày! Đánh con trai tao, chán sống!”
“Ai cmn con trai mày…” Tay Cố Tuyền bảo vệ đầu, từ khe hở nhìn về phía Thích Mộ Dương đang đứng ngây ngốc: “Nó chiếm tiện nghi của mày mà mày không nghe thấy sao?”
“Ông đây thích thế!” Thích Mộ Dương kiêu ngạo rất đúng lý hợp tình.
Lúc này Cố Tuyền hộc máu thật sự, vừa rồi ăn một quyền trên mặt, miệng đập vào răng, vừa hộc thì hộc một búng máu, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng thoạt nhìn rất dọa người.
Thích Mộ Dương nuốt nước miếng, một lần nữa lùi đến bên cạnh Thích Vị Thần: “Bố, như vậy liệu có xảy ra án mạng không?”
“Mẹ con có chừng mực hơn con.” Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn Cố Tuyền bị đánh đến mức vắt chân lên cổ mà chạy, quanh thân tản ra sự sung sướng: “Dù sao cũng phải để cậu ta tiếp thu giáo huấn thì cậu ta mới biết được mẹ con không phải người cậu ta có thể mơ ước.”
“Nhỡ đâu đánh xong cậu ta vẫn còn muốn theo đuổi mẹ thì sao?” Thích Mộ Dương nhíu mày hỏi.
Thích Vị Thần lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cậu ta một cái: “Vậy mẹ con sẽ đánh chết cậu ta.” Bênh vực người mình như cô đã nhìn thấy con trai mình bị đánh thì sao có thể nhường nhịn giống như lúc trước được.
Thích Mộ Dương: “…” Bố mang thù, danh bất hư truyền.
Trong lúc hai người nói chuyện, Cố Tuyền chạy thẳng đến phía sau vườn hoa, cuối cùng có cơ hội thở dốc: “Cậu bình tĩnh một chút, nghe tôi giải thích!”
“Còn có cái gì đáng giải thích! Thích Mộ Dương đã nhịn mày đủ, mày còn không biết tốt xấu!” Chử Tình cả giận nói.
Cố Tuyền thực sự không thể hiểu nổi: “Cậu ta nhịn tôi lúc nào?”
“Hôm nay mày gây chuyện cả ngày, nếu cậu ta không nhường nhịn thì đã đánh mày lâu rồi.” Chử Tình nhớ đến bộ dạng bi ai khi bị đánh một quyền của Thích Mộ Dương thì tức giận không chịu được.
Cố Tuyền nghe xong tức đến cười ra tiếng: “Cứ coi như tôi gây sự cả ngày đi, cậu ta thì lương thiện à? Nhịn cả ngày lại chọn đúng thời điểm này gọi tôi đến đây, không nói hai lời đã đánh tôi, dám nói không phải mưu tính từ lâu sao?”
“A, con người mày, thấy tao vẫn không thèm để ý đến mày thì lừa tao ra đây đánh một trận không đủ, còn còn ở nơi này đổi trắng thay đen?” Kẻ chân chính đổi trắng thay đen là Thích Mộ Dương nói dối không chớp mắt.
Chử Tình nghe xong càng chán ghét nhìn về phía Cố Tuyền, Cố Tuyền ngẩn người, một lúc sau không thể tin tưởng nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Cmn mày chơi tao?”
“Nó mắng con.” Thích Mộ Dương cũng không nhiều lời, lập tức ấm ức níu lấy Chử Tình tố cáo.
Chử Tình cười lạnh một tiếng, trực tiếp nhảy lên vườn hoa chạy vọt đến chỗ Cố Tuyền, sau khi đánh ngã người lần nữa thì vỗ tay đạp cậu ta một cái: “Còn dám trêu chọc Thích Mộ Dương nữa thì tao thấy một lần đánh một lần.”
Giờ phút này Cố Tuyền là người câm ăn hoàng liên, tức giận muốn chết nhưng lại nói không nên lời, bởi một khi định nói thì Chử Tình lập tức cho cậu ta một đấm, dù cho cậu ta làm bằng sắt thì cũng bị đánh đến mức phải chịu thua.
“Có nghe thấy không?!” Chử Tình trừng mắt.
Cố Tuyền nghẹn khuất liếc nhìn Thích Mộ Dương một cái, lẩm bẩm một tiếng: “Nghe rõ…”
“Lặp lại lần nữa?” Giọng nói của Chử Tình lộ ra sự uy hiếp sâu đậm.
Cố Tuyền dừng một lúc, không tình nguyện mở miệng: “Nghe rõ!”
Lúc này Chử Tình mới xoay người xem xét Thích Mộ Dương. Thích Mộ Dương tủi thân dẩu miệng tiến lên cho Chử Tình xem miệng vết thương: “Mẹ xem, đau! Thật sự lúc đánh con cậu ta đã ra tay rất nặng.”
“… Cmn mày ra tay trước!” Cố Tuyền trừng mắt.
Chử Tình uy hiếp quay đầu lại quét mắt nhìn cậu ta một cái, lúc này cậu ta mới không tình nguyện ngậm miệng lại. Đáy mắt Thích Mộ Dương toát ra chút đắc ý, lôi kéo Chử Tình tiếp tục làm nũng: “E rằng rất lâu cũng không khỏi được, người khác nhìn thấy nhất định sẽ chê cười con.”
“Sẽ không, đợi lát nữa đi phòng y tế lấy thuốc, bôi một ít là được.” Chử Tình hạ giọng dịu dàng an ủi.
Thích Mộ Dương hít hít mũi: “Vậy mẹ bôi cho con.”
“Được.” Nghĩ đến con trai ngốc đã nhẫn nhịn cả ngày mà vẫn bị đánh, người làm mẹ như Chử Tình lại đau lòng.
Cố Tuyền thấy một màn tính xấu không đổi như vậy, không nhịn được tiện miệng nói một câu: “Thích Mộ Dương! Mày có buồn nôn không? Cậu ấy là mẹ mày hay sao mà mày làm nũng như vậy?”
“Đúng vậy, không được sao?” Thích Mộ Dương nói, ngay trước mặt cậu ta gọi Chử Tình một tiếng: “Mẹ”(*)
(*) Trong cả đoạn đối thoại trên, Thích Mộ Dương và Chử Tình xưng hô đều dùng 你 - 我, người nghe như Cố Tuyền sẽ hiểu là tôi - cậu nhưng bản thân hai người tự hiểu là mẹ - con, đến câu này mới dùng từ 妈妈 - mẹ.
Cố Tuyền: “……” Cmn thế giới này đều điên rồi!