Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Sau khi ký hợp đồng xong, chắc chắn rằng Thích Vị Thần sẽ giúp mình giải quyết vấn đề tiền bồi thường, hai đứa nhóc bị giày vò ở đồn cảnh sát cả ngày thả lỏng tinh thần lập tức đi ngủ, đến tận sáng hôm sau bị Thích Vị Thần gọi điện thoại đánh thức mới mơ mơ màng màng bò dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vết thương trên người sau khi ngủ một đêm thì càng đau hơn, Chử Tình vừa thay quần áo vừa đau đến hít hà, âm thầm mắng đám người Tóc Xanh vô số lần. Cô đã như vậy, Thích Mộ Dương càng không ổn, cả đêm không ngủ được, mỗi lần ngủ say chạm vào miệng vết thương đều sẽ tỉnh lại nên tinh thần không hề tốt.
Lúc hai người ra khỏi phòng và nhìn thấy đối phương thì đều có cảm giác anh em cùng cảnh ngộ.
“Thích Vị Thần đâu?” Chử Tình ngáp một cái hỏi.
Thích Mộ Dương nhíu mày: “Không biết, cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta ăn sáng xong đến thẳng đồn cảnh sát, cậu ấy chờ ở đấy.”
“Vậy giờ chúng ta qua đó thôi.” Chử Tình muốn lười nhác vươn vai nhưng vươn được một nửa thì nghe được tiếng “răng rắc” trên người phát ra, bị cơn đau làm cho phải buông tay xuống.
Khóe miệng Thích Mộ Dương giật giật: “Cậu cẩn thận tí đi.”
“Ừ.” Chử Tình vô cảm liếc nhìn cậu ta, sau đó lặng lẽ đi về phía trước, Thích Mộ Dương ‘xùy’ một tiếng sau đó nhanh chóng đuổi kịp cô.
Hai người bọn họ tùy tiện mua hai cái bánh kếp mặn, mỗi người cầm một cái ngồi lên taxi, lúc đến đồn cảnh sát thì đã giải quyết xong bữa sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đám người Tóc Xanh đã đến được một lúc, đang ngồi ở đại sảnh như đại gia, trông thấy hai người thì hú dài một tiếng, bị chú cảnh sát mắng mới chịu yên tĩnh lại.
Chử Tình mặc kệ bọn họ, tìm một vòng không thấy Thích Vị Thần đâu thì ngồi xuống ghế, cúi đầu gửi tin nhắn cho Thích Vị Thần, thông báo cho cậu biết cô đã đến.
“Ây, chỉ có hai đứa chúng mày đến à? Có tiền đền không?” Tóc Xanh vừa nói xong thì đám đồng bọn của hắn lập tức cười to, vì vậy mà lại bị chú cảnh sát mắng thêm lần nữa.
Dù tính cách của Thích Mộ Dương nóng nảy thì cũng cảm thấy bọn này quá thiểu năng trí tuệ, cậu ta liếc qua chúng rồi khinh thường nói: “Quan tâm mình trước đi, đến giày cũng là hàng fake thì liệu mày có tiền đền không?”
Cậu ta vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người không nhịn được mà hướng về chân của Tóc Xanh, sau đó phát hiện giày của hắn ta và Thích Mộ Dương giống y hệt, chỉ là kiểu dáng trông giống nhau nhưng chất lượng thì nhìn là biết khác nhau một trời một vực, đâu là hàng auth đâu là hàng fake nhìn cái biết ngay.
Tuổi tác này chú ý mặt mũi nhất, bị người khác đập nát trái tim hư vinh, Tóc Xanh lập tức điên tiết, đứng dậy định đánh nhau với Thích Mộ Dương, đám lưu manh đi theo hắn ta nhanh chóng chạy ra ngăn cản. Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của cảnh sát, chú cảnh sát tức giận đi đến: “Các cô các cậu đang làm cái gì hả?! Không biết xấu hổ sao! Nếu muốn bị tạm giam thì cứ việc nói thẳng!”
Lại bị mắng một trận, đám người Tóc Xanh ảo não chán chường, Thích Mộ Dương ‘xùy’ một tiếng, không thèm quan tâm bọn họ, quay đầu nhìn thấy Chử Tình đang nhăn mày thì dừng một lát, hỏi: “Thích Vị Thần đâu?”
“Không biết, cậu ấy không trả lời tin nhắn.” Chử Tình mê man nhìn cậu ta.
Thích Mộ Dương im lặng một lát rồi lấy điện thoại di động ra, sau khi gửi vài tin nhắn nhưng không nhận được hồi âm thì bắt đầu gọi điện, nhưng điện thoại tút một tiếng đã tắt máy. Sắc mặt của cậu ta lập tức khó coi: “Chẳng lẽ cậu ấy cho bọn mình leo cây?”
“Sẽ không, cậu ấy không phải loại người như vậy.” Chử Tình lập tức nói.
Sắc mặt của Thích Mộ Dương không tốt lắm: “Thế cậu ấy làm vậy là sao?”
“Không biết, có lẽ là có việc gì đó.” Chử Tình hơi lo lắng.
Thích Mộ Dương định nói chắc chắn cậu ấy không muốn đền tiền giúp họ, nhưng lời nói lên đến miệng thì thấy dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng cậu ấy của Chử Tình nên không nói gì nữa.
Nhưng Thích Vị Thần không có mặt là sự thật, hai người càng đợi càng sốt ruột, dần dần thái độ của họ bị đám người Tóc Xanh phát hiện.
“Chẳng lẽ có người đến giờ mới nhớ ra mình không có tiền đền à?” Một tên chó săn của Tóc Xanh nói to.
Tóc Xanh vừa bị bẽ mặt vì giày fake cười lạnh: “Mang giày auth thì sao nào, một đôi giày đáng giá bao nhiêu, có tiền bồi thường mới là giỏi.”
“Chứ còn gì nữa.” Chó săn lập tức tiếp lời, cười lấy lòng Tóc Xanh, “Tiểu Nhị, lần này tao phải đền bao nhiêu, tính toán cụ thể chưa?”
“Ai biết được, đập vỡ nhiều máy tính như vậy kiểu gì cũng phải đền mười mấy hai mươi vạn tệ, yên tâm đi, anh mày đền mười vạn tệ là chuyện nhỏ, còn người nào đó...” Ánh mắt Tóc Xanh lộ ra sự khinh thường miệt thị, “Không biết có nhiều tiền như vậy không.”
Chử Tình và Thích Mộ Dương nhìn nhau, lập tức đoán ra trong tay tên này có mười vạn tệ.
Tóc Xanh thấy bọn họ không phản bác, đang định mỉa mai tiếp thì Thích Vị Thần bước vào, Chử Tình vội vàng đi đến chỗ cậu hỏi: “Sao cậu không trả lời tin nhắn?”
“Mình đi gặp một người.” Thích Vị Thần chậm rãi nói.
Chử Tình thấy cậu vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi.”
“Bảo bọn tôi đến rõ sớm còn mình lại đến muộn như vậy.” Thích Mộ Dương lầu bầu bất mãn nhưng ánh mắt thì sáng lấp lánh, nhìn là biết tâm trạng cậu ta khá tốt.
Thích Vị Thần trầm mặc một lát, sau đó đi đến vỗ nhẹ cánh tay cậu ta: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
“…Thực ra cũng không muộn lắm.” Bản thân cậu ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ cậu lại cẩn thận an ủi mình như vậy. Thích Mộ Dương ngại ngùng quay mặt sang một bên, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vì được tôn trọng.
Bầu không khí giữa ba người hiếm khi hòa thuận như vậy, tiếc là có người không hiểu chuyện phá đám: “Này, đây là cứu binh chúng mày tìm đến hả?”
Thích Vị Thần nhìn về phía tiếng nói phát ra, sau khi nhìn thấy một đầu Tóc Xanh của đối phương thì ánh mắt chợt lạnh xuống: “Mày là Tóc Xanh?”
Tóc Xanh bị cậu nhìn chằm chằm, theo bản năng hơi lùi lại, lúc nhận ra bản thân mình vừa thụt lùi thì quát to: "Cmn mày là ai?”
“Tao là ai lát nữa mày sẽ biết.” Thích Vị Thần chậm rãi trả lời.
Lúc họ nói chuyện thì ông chủ quán net đến, cảnh sát thấy người đến đầy đủ thì dẫn họ đến một căn phòng để thương lượng việc bồi thường.
Vào phòng họp, tên chó săn của Tóc Xanh hơi lo lắng: “Phải đền tiền thật sao? Nhưng tao không có tiền.”
“Ông đây cần mày đền sao?” Tóc Xanh trừng mắt với tên đó, “Đừng làm tao mất mặt, mạnh mẽ chút đi.”
Chó săn lập tức đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, ngồi xuống cùng Tóc Xanh, ba người Thích Vị Thần ngồi đối diện bọn họ, chú cảnh sát và ông chủ quán net ngồi ở hai đầu bàn.
“Đây là hóa đơn mua hàng máy tính trong quán, giấy xác nhận thời gian sử dụng và mức độ thiệt hại, anh có thể xem qua.” Ông chủ nói, lấy giấy tờ trong cặp tài liệu ra đưa cho đồng chí cảnh sát.
Tóc Xanh nhìn thấy một đống một đống đồ vật thì không kiên nhẫn: "Ông nói luôn phải đền bao nhiêu là được, ông đây không có thời gian ngồi dông dài với mấy người”
Lúc này hắn đối mặt với ông chủ ngày trước có cảm giác rất tự hào, nói năng cũng không khách khí.
Ông chủ quán net nhìn hắn, đợi đối chiếu tài liệu xong mới nói: “Không nhiều lắm, tổng cộng hỏng hơn 50 máy, mười mấy cái ổ điện và ghế, hơn 10 chiếc bàn cùng một vài đồ vật khác, trên giấy đã liệt kê đầy đủ, thiệt hại khoảng hơn 60 vạn tệ, nể tình mấy đứa còn là trẻ con tôi lấy 50 vạn, mỗi bên 25 vạn là được”
Vừa nghe rõ số tiền bồi thường, cả phòng lập tức yên tĩnh, Chử Tình mờ mịt mở miệng: “Bao nhiêu cơ?”
“Mỗi bên 25 vạn tệ.” Ông chủ quán net mỉm cười.
Cô càng hoang mang hơn, đang định hỏi liệu có tính nhầm không thì cánh tay ở dưới bàn bị Thích Vị Thần đè lại, lúc quay sang nhìn cậu thì thấy vẻ mặt của Thích Mộ Dương hơi lạ, hình như cũng vừa được cậu nhắc nhở,
Tóc Xanh nghe thấy tổng tiền thì ngẩn người, sau đó lập tức làm ầm lên: “Không thể nào! Cái quán rách nát của ông làm gì đáng giá đến mức đấy?!”
"Đấy là cậu cảm thấy như vậy thôi, đồ đạc trong quán có cái nào là không mất tiền mua, đây là tôi còn chưa tính thiệt hại nền nhà, các cô các cậu đập vỡ rất nhiều gạch lát nền, nếu tính cả thì còn thêm một khoản nữa.” Ông chủ quán net rất tốt bụng giải thích.
Lúc Tóc Xanh nghe nói phải đền 25 vạn tệ đã điên tiết rồi, giờ nghe thêm một khoản nữa thì hoàn toàn mất khống chế nhào về phía chủ quán, nhưng bị cảnh sát khống chế chỉ bằng một chiêu, ấn xuống đất không thể nhúc nhích. Hắn ta liều mạng giãy giụa nhìn về phía chủ quán, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cmn ông chơi tôi…”
“Hỗn láo! Cậu coi chỗ này là nhà cậu à? Muốn bị tạm giam sao?!” Cảnh sát tức giận mắng.
Nói xong lập tức ghì mạnh, Tóc Xanh kêu la thảm thiết một lúc thì cũng chịu ngoan ngoãn. Lúc này cảnh sát mới buông hắn ta ra, nhìn những người đang ngồi nói: “Giờ chỉ là tranh cãi dân sự, thái độ tốt một chút, nếu đánh nhau ở đồn cảnh sát thì không đơn giản như vậy đâu.”
Tóc Xanh không cam lòng xoa cánh tay, oán hận nhìn chủ quán net: “Đừng hòng lừa tôi, tôi không phải chưa làm việc ở đó, những máy tính hôm qua chúng tôi đập rõ ràng là máy đã dùng lâu năm, sao có thể đắt như vậy...”
“Sau khi cậu đi quán mua mới, chuyện này Chử Tình có thể làm chứng.” Ông chủ quán net mỉm cười.
Giờ thì Chử Tình đã hiểu rõ mọi chuyện: “… Hả, đúng, tôi có thể làm chứng.”
Thích Mộ Dương cũng phản ứng lại: “Quán net không có camera, không thể chứng minh mày đến gây sự, đương nhiên cũng không thể chứng minh máy tính mày đạp có phải là máy tính này không, nhưng bọn tao có lương tâm hơn mày, có thể làm chứng ông chủ nói đúng, những đồ vật đó thật sự đáng giá hơn 50 vạn tệ.”
“Nếu cậu đã dám đến quán net đánh nhau thì cũng dám gánh trách nhiệm đúng không?” Ông chủ ra vẻ hiền lành, lương thiện khuyên bảo Tóc Xanh, làm Tóc Xanh tức đến mức suýt mất khống chế mấy lần nhưng chỉ có thể nhịn.
Vì ông chủ quán net có đầy đủ nhân chứng vật chứng nên dù Tóc Xanh có nói bọn họ lừa mình cũng vô dụng. Lúc đầu vì biết quán không có camera nên mới dám đi gây sự mà không kiêng dè gì, không ngờ cuối cùng cũng vì vậy mà phải đền 25 vạn tệ.
25 vạn, dù bán hắn ta cũng không có nhiều tiền như vậy. Mặt Tóc Xanh trắng bệch, không hề kiêu căng ngạo mạn như trước, đám lưu manh đi gây sự với hắn ta cũng bắt đầu luống cuống, đợi cảnh sát và ông chủ quán net ra ngoài xong bèn hỏi hắn ta nên làm gì bây giờ.
“Cmn sao tao biết nên làm gì?!” Tóc Xanh tức giận mắng một câu.
Tên chó săn ban nãy của hắn ta là đứa đầu tiên không phục: “Mày nói vậy là không được, bọn tao vì mày nên mới…”
“Suỵt.” Thích Vị Thần đặt một ngón tay lên môi mình nói, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía cậu, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, “Chỗ này có camera, nếu chúng mày nói điều gì không nên nói thì không có chuyện hai bên cùng chịu trách nhiệm nữa đâu.”
Tóc Xanh ngơ ngẩn đối diện với đôi mắt của cậu, một cảm giác lạnh lẽo dần lan tràn ở sau lưng, ngay từ đầu hắn ta vẫn luôn không dám nhìn thẳng Thích Vị Thần nhưng không rõ là vì sao, đến hiện tại mới lờ mờ hiểu ra.
Bởi ánh mắt của cậu lúc nhìn về phía hắn giống y như dã thú đang nhìn con mồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vết thương trên người sau khi ngủ một đêm thì càng đau hơn, Chử Tình vừa thay quần áo vừa đau đến hít hà, âm thầm mắng đám người Tóc Xanh vô số lần. Cô đã như vậy, Thích Mộ Dương càng không ổn, cả đêm không ngủ được, mỗi lần ngủ say chạm vào miệng vết thương đều sẽ tỉnh lại nên tinh thần không hề tốt.
Lúc hai người ra khỏi phòng và nhìn thấy đối phương thì đều có cảm giác anh em cùng cảnh ngộ.
“Thích Vị Thần đâu?” Chử Tình ngáp một cái hỏi.
Thích Mộ Dương nhíu mày: “Không biết, cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta ăn sáng xong đến thẳng đồn cảnh sát, cậu ấy chờ ở đấy.”
“Vậy giờ chúng ta qua đó thôi.” Chử Tình muốn lười nhác vươn vai nhưng vươn được một nửa thì nghe được tiếng “răng rắc” trên người phát ra, bị cơn đau làm cho phải buông tay xuống.
Khóe miệng Thích Mộ Dương giật giật: “Cậu cẩn thận tí đi.”
“Ừ.” Chử Tình vô cảm liếc nhìn cậu ta, sau đó lặng lẽ đi về phía trước, Thích Mộ Dương ‘xùy’ một tiếng sau đó nhanh chóng đuổi kịp cô.
Hai người bọn họ tùy tiện mua hai cái bánh kếp mặn, mỗi người cầm một cái ngồi lên taxi, lúc đến đồn cảnh sát thì đã giải quyết xong bữa sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đám người Tóc Xanh đã đến được một lúc, đang ngồi ở đại sảnh như đại gia, trông thấy hai người thì hú dài một tiếng, bị chú cảnh sát mắng mới chịu yên tĩnh lại.
Chử Tình mặc kệ bọn họ, tìm một vòng không thấy Thích Vị Thần đâu thì ngồi xuống ghế, cúi đầu gửi tin nhắn cho Thích Vị Thần, thông báo cho cậu biết cô đã đến.
“Ây, chỉ có hai đứa chúng mày đến à? Có tiền đền không?” Tóc Xanh vừa nói xong thì đám đồng bọn của hắn lập tức cười to, vì vậy mà lại bị chú cảnh sát mắng thêm lần nữa.
Dù tính cách của Thích Mộ Dương nóng nảy thì cũng cảm thấy bọn này quá thiểu năng trí tuệ, cậu ta liếc qua chúng rồi khinh thường nói: “Quan tâm mình trước đi, đến giày cũng là hàng fake thì liệu mày có tiền đền không?”
Cậu ta vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người không nhịn được mà hướng về chân của Tóc Xanh, sau đó phát hiện giày của hắn ta và Thích Mộ Dương giống y hệt, chỉ là kiểu dáng trông giống nhau nhưng chất lượng thì nhìn là biết khác nhau một trời một vực, đâu là hàng auth đâu là hàng fake nhìn cái biết ngay.
Tuổi tác này chú ý mặt mũi nhất, bị người khác đập nát trái tim hư vinh, Tóc Xanh lập tức điên tiết, đứng dậy định đánh nhau với Thích Mộ Dương, đám lưu manh đi theo hắn ta nhanh chóng chạy ra ngăn cản. Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của cảnh sát, chú cảnh sát tức giận đi đến: “Các cô các cậu đang làm cái gì hả?! Không biết xấu hổ sao! Nếu muốn bị tạm giam thì cứ việc nói thẳng!”
Lại bị mắng một trận, đám người Tóc Xanh ảo não chán chường, Thích Mộ Dương ‘xùy’ một tiếng, không thèm quan tâm bọn họ, quay đầu nhìn thấy Chử Tình đang nhăn mày thì dừng một lát, hỏi: “Thích Vị Thần đâu?”
“Không biết, cậu ấy không trả lời tin nhắn.” Chử Tình mê man nhìn cậu ta.
Thích Mộ Dương im lặng một lát rồi lấy điện thoại di động ra, sau khi gửi vài tin nhắn nhưng không nhận được hồi âm thì bắt đầu gọi điện, nhưng điện thoại tút một tiếng đã tắt máy. Sắc mặt của cậu ta lập tức khó coi: “Chẳng lẽ cậu ấy cho bọn mình leo cây?”
“Sẽ không, cậu ấy không phải loại người như vậy.” Chử Tình lập tức nói.
Sắc mặt của Thích Mộ Dương không tốt lắm: “Thế cậu ấy làm vậy là sao?”
“Không biết, có lẽ là có việc gì đó.” Chử Tình hơi lo lắng.
Thích Mộ Dương định nói chắc chắn cậu ấy không muốn đền tiền giúp họ, nhưng lời nói lên đến miệng thì thấy dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng cậu ấy của Chử Tình nên không nói gì nữa.
Nhưng Thích Vị Thần không có mặt là sự thật, hai người càng đợi càng sốt ruột, dần dần thái độ của họ bị đám người Tóc Xanh phát hiện.
“Chẳng lẽ có người đến giờ mới nhớ ra mình không có tiền đền à?” Một tên chó săn của Tóc Xanh nói to.
Tóc Xanh vừa bị bẽ mặt vì giày fake cười lạnh: “Mang giày auth thì sao nào, một đôi giày đáng giá bao nhiêu, có tiền bồi thường mới là giỏi.”
“Chứ còn gì nữa.” Chó săn lập tức tiếp lời, cười lấy lòng Tóc Xanh, “Tiểu Nhị, lần này tao phải đền bao nhiêu, tính toán cụ thể chưa?”
“Ai biết được, đập vỡ nhiều máy tính như vậy kiểu gì cũng phải đền mười mấy hai mươi vạn tệ, yên tâm đi, anh mày đền mười vạn tệ là chuyện nhỏ, còn người nào đó...” Ánh mắt Tóc Xanh lộ ra sự khinh thường miệt thị, “Không biết có nhiều tiền như vậy không.”
Chử Tình và Thích Mộ Dương nhìn nhau, lập tức đoán ra trong tay tên này có mười vạn tệ.
Tóc Xanh thấy bọn họ không phản bác, đang định mỉa mai tiếp thì Thích Vị Thần bước vào, Chử Tình vội vàng đi đến chỗ cậu hỏi: “Sao cậu không trả lời tin nhắn?”
“Mình đi gặp một người.” Thích Vị Thần chậm rãi nói.
Chử Tình thấy cậu vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi.”
“Bảo bọn tôi đến rõ sớm còn mình lại đến muộn như vậy.” Thích Mộ Dương lầu bầu bất mãn nhưng ánh mắt thì sáng lấp lánh, nhìn là biết tâm trạng cậu ta khá tốt.
Thích Vị Thần trầm mặc một lát, sau đó đi đến vỗ nhẹ cánh tay cậu ta: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
“…Thực ra cũng không muộn lắm.” Bản thân cậu ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ cậu lại cẩn thận an ủi mình như vậy. Thích Mộ Dương ngại ngùng quay mặt sang một bên, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vì được tôn trọng.
Bầu không khí giữa ba người hiếm khi hòa thuận như vậy, tiếc là có người không hiểu chuyện phá đám: “Này, đây là cứu binh chúng mày tìm đến hả?”
Thích Vị Thần nhìn về phía tiếng nói phát ra, sau khi nhìn thấy một đầu Tóc Xanh của đối phương thì ánh mắt chợt lạnh xuống: “Mày là Tóc Xanh?”
Tóc Xanh bị cậu nhìn chằm chằm, theo bản năng hơi lùi lại, lúc nhận ra bản thân mình vừa thụt lùi thì quát to: "Cmn mày là ai?”
“Tao là ai lát nữa mày sẽ biết.” Thích Vị Thần chậm rãi trả lời.
Lúc họ nói chuyện thì ông chủ quán net đến, cảnh sát thấy người đến đầy đủ thì dẫn họ đến một căn phòng để thương lượng việc bồi thường.
Vào phòng họp, tên chó săn của Tóc Xanh hơi lo lắng: “Phải đền tiền thật sao? Nhưng tao không có tiền.”
“Ông đây cần mày đền sao?” Tóc Xanh trừng mắt với tên đó, “Đừng làm tao mất mặt, mạnh mẽ chút đi.”
Chó săn lập tức đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, ngồi xuống cùng Tóc Xanh, ba người Thích Vị Thần ngồi đối diện bọn họ, chú cảnh sát và ông chủ quán net ngồi ở hai đầu bàn.
“Đây là hóa đơn mua hàng máy tính trong quán, giấy xác nhận thời gian sử dụng và mức độ thiệt hại, anh có thể xem qua.” Ông chủ nói, lấy giấy tờ trong cặp tài liệu ra đưa cho đồng chí cảnh sát.
Tóc Xanh nhìn thấy một đống một đống đồ vật thì không kiên nhẫn: "Ông nói luôn phải đền bao nhiêu là được, ông đây không có thời gian ngồi dông dài với mấy người”
Lúc này hắn đối mặt với ông chủ ngày trước có cảm giác rất tự hào, nói năng cũng không khách khí.
Ông chủ quán net nhìn hắn, đợi đối chiếu tài liệu xong mới nói: “Không nhiều lắm, tổng cộng hỏng hơn 50 máy, mười mấy cái ổ điện và ghế, hơn 10 chiếc bàn cùng một vài đồ vật khác, trên giấy đã liệt kê đầy đủ, thiệt hại khoảng hơn 60 vạn tệ, nể tình mấy đứa còn là trẻ con tôi lấy 50 vạn, mỗi bên 25 vạn là được”
Vừa nghe rõ số tiền bồi thường, cả phòng lập tức yên tĩnh, Chử Tình mờ mịt mở miệng: “Bao nhiêu cơ?”
“Mỗi bên 25 vạn tệ.” Ông chủ quán net mỉm cười.
Cô càng hoang mang hơn, đang định hỏi liệu có tính nhầm không thì cánh tay ở dưới bàn bị Thích Vị Thần đè lại, lúc quay sang nhìn cậu thì thấy vẻ mặt của Thích Mộ Dương hơi lạ, hình như cũng vừa được cậu nhắc nhở,
Tóc Xanh nghe thấy tổng tiền thì ngẩn người, sau đó lập tức làm ầm lên: “Không thể nào! Cái quán rách nát của ông làm gì đáng giá đến mức đấy?!”
"Đấy là cậu cảm thấy như vậy thôi, đồ đạc trong quán có cái nào là không mất tiền mua, đây là tôi còn chưa tính thiệt hại nền nhà, các cô các cậu đập vỡ rất nhiều gạch lát nền, nếu tính cả thì còn thêm một khoản nữa.” Ông chủ quán net rất tốt bụng giải thích.
Lúc Tóc Xanh nghe nói phải đền 25 vạn tệ đã điên tiết rồi, giờ nghe thêm một khoản nữa thì hoàn toàn mất khống chế nhào về phía chủ quán, nhưng bị cảnh sát khống chế chỉ bằng một chiêu, ấn xuống đất không thể nhúc nhích. Hắn ta liều mạng giãy giụa nhìn về phía chủ quán, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cmn ông chơi tôi…”
“Hỗn láo! Cậu coi chỗ này là nhà cậu à? Muốn bị tạm giam sao?!” Cảnh sát tức giận mắng.
Nói xong lập tức ghì mạnh, Tóc Xanh kêu la thảm thiết một lúc thì cũng chịu ngoan ngoãn. Lúc này cảnh sát mới buông hắn ta ra, nhìn những người đang ngồi nói: “Giờ chỉ là tranh cãi dân sự, thái độ tốt một chút, nếu đánh nhau ở đồn cảnh sát thì không đơn giản như vậy đâu.”
Tóc Xanh không cam lòng xoa cánh tay, oán hận nhìn chủ quán net: “Đừng hòng lừa tôi, tôi không phải chưa làm việc ở đó, những máy tính hôm qua chúng tôi đập rõ ràng là máy đã dùng lâu năm, sao có thể đắt như vậy...”
“Sau khi cậu đi quán mua mới, chuyện này Chử Tình có thể làm chứng.” Ông chủ quán net mỉm cười.
Giờ thì Chử Tình đã hiểu rõ mọi chuyện: “… Hả, đúng, tôi có thể làm chứng.”
Thích Mộ Dương cũng phản ứng lại: “Quán net không có camera, không thể chứng minh mày đến gây sự, đương nhiên cũng không thể chứng minh máy tính mày đạp có phải là máy tính này không, nhưng bọn tao có lương tâm hơn mày, có thể làm chứng ông chủ nói đúng, những đồ vật đó thật sự đáng giá hơn 50 vạn tệ.”
“Nếu cậu đã dám đến quán net đánh nhau thì cũng dám gánh trách nhiệm đúng không?” Ông chủ ra vẻ hiền lành, lương thiện khuyên bảo Tóc Xanh, làm Tóc Xanh tức đến mức suýt mất khống chế mấy lần nhưng chỉ có thể nhịn.
Vì ông chủ quán net có đầy đủ nhân chứng vật chứng nên dù Tóc Xanh có nói bọn họ lừa mình cũng vô dụng. Lúc đầu vì biết quán không có camera nên mới dám đi gây sự mà không kiêng dè gì, không ngờ cuối cùng cũng vì vậy mà phải đền 25 vạn tệ.
25 vạn, dù bán hắn ta cũng không có nhiều tiền như vậy. Mặt Tóc Xanh trắng bệch, không hề kiêu căng ngạo mạn như trước, đám lưu manh đi gây sự với hắn ta cũng bắt đầu luống cuống, đợi cảnh sát và ông chủ quán net ra ngoài xong bèn hỏi hắn ta nên làm gì bây giờ.
“Cmn sao tao biết nên làm gì?!” Tóc Xanh tức giận mắng một câu.
Tên chó săn ban nãy của hắn ta là đứa đầu tiên không phục: “Mày nói vậy là không được, bọn tao vì mày nên mới…”
“Suỵt.” Thích Vị Thần đặt một ngón tay lên môi mình nói, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía cậu, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, “Chỗ này có camera, nếu chúng mày nói điều gì không nên nói thì không có chuyện hai bên cùng chịu trách nhiệm nữa đâu.”
Tóc Xanh ngơ ngẩn đối diện với đôi mắt của cậu, một cảm giác lạnh lẽo dần lan tràn ở sau lưng, ngay từ đầu hắn ta vẫn luôn không dám nhìn thẳng Thích Vị Thần nhưng không rõ là vì sao, đến hiện tại mới lờ mờ hiểu ra.
Bởi ánh mắt của cậu lúc nhìn về phía hắn giống y như dã thú đang nhìn con mồi.