Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Xảy ra việc này, hẳn nhiên không thể ở lại buổi tiệc thêm. Thẩm Thính đi tìm Tần Tang, bảo y lo chuyện rời đi.
“Đi ngay bây giờ?” Tần Tang ngạc nhiên. Buổi tiệc mới bắt đầu được một nửa, Thẩm Thính còn là khách mời đặc biệt, rất dễ bị bàn tán.
Thẩm Thính tránh khỏi đám đông, buông lỏng năm ngón tay đang khép chặt. Khúc Kim Tích chibi moe ơi là moe nằm trong lòng bàn tay, im thít không động cựa, cặp mắt nhìn vào y lom lom.
Tần Tang e dè giấu biểu cảm như gặp ma trên mặt: “… Cô Khúc biến thành?”
Thẩm Thính “ừ” một tiếng. Tần Tang không hỏi nhiều nữa. Y làm việc rất hiệu quả, chỉ chốc lát đã lo liệu mọi việc đâu đấy, phối hợp với vệ sĩ dẫn Thẩm Thính rời đi bằng cửa sau.
Cổng trước đông nghịt nhà báo, cửa sau cũng có phóng viên, chuyên canh me những nghệ sĩ bỏ về sớm. Nhân viên bảo vệ trong hội trường được phát huy công dụng, tốn khá thời gian mới vào được xe an toàn.
Nhưng chỉ vừa đặt mông, điện thoại của Lục Viễn đã réo tới.
Thẩm Thính liếc một cái, đặt Khúc Kim Tích tượng gốm đứng trên ghế. Tầm mắt Khúc Kim Tích cuối cùng đã rõ ràng, cuối cùng cũng đã bình thường.
Hiềm nỗi —
Cô không cử động được. Với hình thể và vị trí của cô hiện giờ, nơi mắt nhìn thấy được chỉ có lưng ghế dựa đằng trước, ngoài ra thì như mù tịt.
Khúc Kim Tích chảy hai hàng nước mắt chua xót, không khỏi vui mừng, may mà mắt còn chớp được để giảm bớt cay rát.
Bên cạnh là tiếng Thẩm Thính nói vào điện thoại: “Có việc, đi trước rồi.”
“Ông thì có thể có việc gì? Ông mới tới có bao lâu?!” Đầu kia điện thoại, Lục Viễn bực tức lại chuyển cười, “Không phải lại bị cô nàng mê trai nào quấn lấy, không thể không chuồn trước đấy chứ?”
Thẩm Thính: “Không còn việc gì thì tôi cúp.”
“Ơ từ từ…” Lục Viễn ra chiều úp mở, “Không ngờ cô Khúc Kim Tích đó trang điểm nhẹ đi trông cũng xinh lắm, mà sao tự dưng lại tính chuyện nhờ tôi giải vây giúp cô ả vậy? Lệnh của ông cụ nhà ông hả? Lần trước tôi tới thăm cụ, cụ còn nói trắng ra là muốn sớm có chắt bế đấy, không phải ông định…”
“Ông nói nhiều quá.” Nói dứt lời, mặc kệ đầu kia la lên oai oái, Thẩm Thính quyết đoán cúp ngay điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Thính liếc mắt ngó sang Khúc Kim Tích, khóe môi cong lên, nói: “Đi Tế Hòa.”
— Bệnh viện tư nhân nơi cụ Thẩm chữa trị.
Có lẽ do gần đây nhiều tin tốt quá mà tâm trạng cụ Thẩm cũng tốt lên theo, các chỉ số sức khỏe có khởi sắc với tốc độ mắt thường trông thấy, hiện giờ đã có thể xuống giường tự đi lại.
Khi Thẩm Thính đến, cụ Thẩm đang đánh cờ với ông bạn cùng nằm bệnh trong vườn hoa dưới tầng, bên cạnh là không ít cụ già mặc đồ bệnh nhân vây quanh. Người rất đông, tuy vậy lại yên tĩnh lạ thường, ai nấy đều lom mắt vào bàn cờ, âm thầm kích động.
Đến lượt cụ Thẩm hạ cờ, ông cụ lại ngồi im lìm mãi không động cựa. Ông bạn đối thủ chờ mãi chờ mãi, đâm nóng cả ruột: “Thẩm già, tới lượt ông rồi.”
“Ông Thẩm, đi đây này.” Một ông lão cười khà khà chỉ vào bàn cờ, ông bạn đối thủ phùng mang trợn mắt, “Xem cờ thì cứ xem đi, không được lên tiếng!”
“Ông nội.”
Bấy giờ đám đông tản ra, nhác trông bóng Thẩm Thính, gương mặt đang cau có vì nước cờ tiếp theo của cụ Thẩm tức thì bừng lên nụ cười — Cụ đã không muốn nhận thua, lại cũng chẳng muốn giở quẻ, Thẩm Thính tới vừa hay đúng lúc.
“Cháu tôi đến rồi, mấy ông tiếp đi.”
Ông bạn đối thủ: “……”
Cái điệu huênh hoang đắc ý sắp ngửi được luôn kìa, có cháu trai là giỏi lắm chắc.
Cụ Thẩm thong thả đi tới, câu hỏi đầu tiên đã là: “Kim Tích không tới cùng cháu à?”
Thẩm Thính lấy Khúc Kim Tích tượng gốm ra, đáp: “Cô ấy không tới được.”
Cụ Thẩm vui cười nở cả mặt — Thằng cháu nói lời này thì rành rành là do trước đó nó với Kim Tích đang ở cùng nhau, nếu không làm sao mà biết con bé không thể tới.
Nom thấy bức tượng gốm, cụ Thẩm xích lại quan sát: “Con búp bê nom giống Kim Tích quá, cháu đặt mua riêng đấy à?”
Thẩm Thính không đáp lại hỏi: “Ông thích cái này? Nếu ông thích, cháu để nó lại đây với ông.”
Khúc Kim Tích: “……”
Từ hai chữ “búp bê” trong lời cụ Thẩm, cô đã đoán được đại khái rằng mình đã biến thành thứ gì.
Thảo nào cô không thể cử động, chỉ có thể mặc Thẩm Thính táy máy — tốt xấu khi biến thành rùa con vẫn có thể động động mấy cái để bày tỏ cảm xúc của bản thân, còn có thể ăn cái gì lấp bụng.
Còn bây giờ???
Tự dưng Khúc Kim Tích thấy tương lai sao mà mờ mịt.
Quan trọng hơn nữa là, đạo diễn Hà Chiếu đã lưu số điện thoại của cô lại, ngộ nhỡ ông gọi điện cho cô, cô không thể nghe máy, vậy chẳng phải đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhường ấy?
Nỗi đau lan ra từ tim, Khúc Kim Tích chỉ ước được ngửa mặt lên trời mắng lớn “anh giai, đừng có đùa em gái nữa có được không?”.
Cô cứ cảm thấy sở dĩ hiện giờ mình liên tục biến thành động vật một cách không kiểm soát, nguyên nhân chính vì ông trời đang phạt cô nhằm tội xuyên không.
Làm ơn đi, cũng có phải cô cố tình muốn xuyên đâu. Cô cũng chỉ mơ màng thế nào rồi tới đây thôi mà.
Cụ Thẩm làm sao biết được “ý nghĩa sâu xa” trong đó, chỉ cho đây là quà Thẩm Thính đặt mua riêng cho Khúc Kim Tích, trong dạ vui khôn xiết, lập tức lắc đầu: “Quà cháu tặng cho Kim Tích, đưa ông thế nào được.”
Ông cụ trả bức tượng gốm cho Thẩm Thính. Thẩm Thính khẽ nhướng mày: “Ông không lấy thật?”
Khúc Kim Tích: “…………”
Chắc chắn Thẩm Thính cố ý!
Rồi lại nghĩ, có giỏi thì anh để tôi lại đây thật đi, đợi tới lúc tự dưng tôi biến thành người, xem có dọa cho ông cụ sợ phát bệnh luôn không.
Xí!
Thẩm Thính liếc cô một cái kín đáo.
“Thấy cháu chịu chung đụng với Kim Tích, ông vui lắm.” Cụ Thẩm vỗ vai Thẩm Thính, “Con gái thường thích những thứ dễ thương kiểu này, cháu tặng cho Kim Tích, chắc chắn nó sẽ thích.”
Thẩm Thính không phân bua, đi dạo cùng ông nội một vòng rồi dìu cụ về phòng bệnh.
Sau đó Thẩm Thính lại trở về căn hộ một chuyến. Khúc Kim Tích buộc đành phải theo anh đi khắp mọi nơi. Cuối cùng trong cái chòng chành chao đảo, cô thả lỏng bản thân, thiếp đi mất, lấy đó vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng không thể cử động hay nói chuyện.
Tần Tang phát hiện ấy thế Thẩm Thính cứ nhìn mãi bức tượng không rời mắt, khung cảnh rõ là lạ lùng. Tần Tang biết lúc này Khúc Kim Tích không thể nói chuyện, không nén nổi lòng tò mò, không biết giờ cô bị tiên sinh nhìn chăm chú thế thì trong bụng nghĩ ra sao.
Đồng thời cũng thấy tò mò trước hành động của Thẩm Thính, bèn hỏi: “Tiên sinh, anh đang nhìn gì vậy?”
Thẩm Thính ngước mắt, ánh mắt sâu thẳm. Chốc sau, anh nói với vẻ mặt vô cảm: “Thế mà cô ta lại ngủ rồi.”
Thế mà tiên sinh lại dùng tới cụm “thế mà”!
Tần Tang cả kinh, chuyển mắt nhìn bức tượng gốm, thoắt đã cau mày. Bức tượng bằng gốm sứ do Khúc Kim Tích biến thành kia đang mở to hai mắt, dáng điệu ngộ nghĩnh dễ thương, tiên sinh nhìn kiểu gì mà biết cô đang ngủ?
Dường như thấu tỏ nỗi nghi hoặc của Tần Tang, Thẩm Thính đặt đứng bức tượng lên bàn, chỉ vào cặp mắt: “Lúc trước chỗ này có ánh sáng.”
Một mặt Tần Tang âm thầm phân tích hàm ý trong lời Thẩm Thính thật nhanh, mặt khác chuyển sự chú ý vào cặp mắt bức tượng gốm.
Y có ấn tượng khá sâu sắc với đôi mắt Khúc Kim Tích — bông hoa đào ở đuôi mắt quá ư là nổi bật.
Lúc này quan sát đôi mắt đã biến thành gốm sứ, khi nhìn thật kĩ, quả thực nhận ra có chỗ khác lạ.
Ánh mắt quá u tối.
Nói theo cách thông thường, là không có thần thái.
Còn cặp mắt gốm sứ của trước đó, dẫu rằng chỉ từ bút vẽ trên chất gốm mà ra, lại vẫn dường như biết nói chuyện.
Đặc biệt khi ở bệnh viện, lúc tiên sinh cố tình nói muốn để cô ở lại bệnh viện, đôi mắt của bức tượng gốm trông rõ là uất ức.
Bởi vậy, đây chính là nguyên nhân tiên sinh nhận ra Khúc Kim Tích đang ngủ.
Tần Tang không thể không cảm thán một câu: Cái cô họ Khúc này đúng là vô tâm thật, thế mà ngủ được cũng hay.
Do dự chốc lát, Tần Tang nói: “Cô Khúc lên hotsearch rồi.”
Lúc trước Tần Tang sẽ không chú ý tới tin tức về Khúc Kim Tích. Nhưng giờ tình hình đã khác, tất nhiên y cũng phải để tâm chuyện của Khúc Kim Tích hơn.
Y quan sát nét mặt Thẩm Thính, đoạn mở điện thoại bấm vào hotsearch trên weibo.
Ánh mắt Thẩm Thính di chuyển sang màn hình điện thoại.
Tiêu đề hotsearch là: Khúc Kim Tích tham gia tiệc mừng của Đằng Huy — Ngay sau là một meme kinh hãi.
Thứ hạng của hotsearch này không cao, xếp hạng trên toàn là tin về những nghệ sĩ khác. Hotsearch này đứng hạng thứ mười hai, bấm vào thấy là video do một blogger đăng lên kèm theo ít hình động.
Có thể thấy là khi Khúc Kim Tích vào đến cửa hội trường, cô đã giẫm đôi cao gót mười phân phi vào hội trường như bay thế nào.
Bình luận chỉ có mấy ngàn, lượt share và like lại không hề ít.
Thẩm Thính lại nom bức tượng gốm sứ đang say ngủ, ngần ngừ đôi chốc, cuối cùng không nhịn được bấm vào mục bình luận.
Tần Tang mắt nhìn thẳng — bình thường tiên sinh còn chẳng ngó ngàng bình luận về mình.
— “Đùa cái gì vậy, người này sao có thể là Khúc Kim Tích, cô ả đào đâu ra tư cách tham gia tiệc mừng của Đằng Huy.” Lượt like 1145.
— “Khúc Kim Tích là ai? Sao ai cũng mắng cổ vậy? Mị coi video thấy cô này kute dễ sợ, chạy nhanh ghê gớm, còn không sợ ngã, bái phục.” Lượt like 705.
— “Khúc Kim Tích trong ấn tượng của mị nom thế này này [bấm vào để xem hình]” Lượt like 1200.
Thẩm Thính bấm vào xem hình. Trong hình, chẳng biết Khúc Kim Tích đang ở đâu lúc nào mà mặc váy nâng ngực màu tím, đồ bó người, làm lộ rõ vóc dáng đẹp đẽ. Hiềm nỗi nửa dưới người lại đi một đôi tất lưới màu đen, còn phối với kiểu trang điểm đậm “thời thượng”, cơ hồ không vào mắt nổi.
Thẩm Thính cau mày lui ra. Anh không đọc bình luận nữa mà nhấc bức tượng gốm ra trước mắt, dường như đang so sánh.
Sau cùng, anh cho ra một kết luận: Trang điểm quả thực có thể đổi cả khuôn mặt.
—
Khúc Kim Tích tỉnh giấc. Nói cho chính xác, là cô bị một mùi thơm phức xộc vào mũi “rù quến” gọi dậy. Ngay khi mở mắt, thoạt tiên cô suy xét lại kĩ càng sự việc trước đó.
Rồi thì tâm trí trở nên minh mẫn, biết hiện giờ mình là một bức tượng bằng gốm không thể cử động.
Liền ngay sau đó, cô phát hiện tầm nhìn của mình vô cùng thoáng rộng, gần như có thể thu trọn hơn nửa phòng khách vào trong mắt, hơn nữa còn có thể nhìn được vào tận trong bếp.
Có bóng người di động, mùi thơm thoảng ra từ chính căn phòng bếp, xem chừng Thẩm Thính đang nấu cơm.
Sau đó nữa, cô cảm thấy bụng mình bị siết chặt, dường như có thứ gì quấn quanh bụng cô. Tay cô không thể cử động, cũng không thể ngẩng đầu, không thể sớm biết rõ đó là thứ gì.
Bấy giờ có tiếng bước chân vang lên, Khúc Kim Tích chỉ đành tạm thời dời sự chú ý khỏi thứ ràng quanh bụng mình, tức thì trông thấy Thẩm Thính mặc bộ đồ ở nhà bưng hai cái đĩa đi đến bàn ăn — một đĩa là cá kho, một đĩa là măng tây xào.
Ánh mắt Thẩm Thính đột ngột chuyển sang, Khúc Kim Tích thình lình va vào mắt anh, bất giác muốn cười, lại phát hiện mình cười hổng có nổi.
Khúc Kim Tích: “……”
Tim mị đau quá.
“Dậy rồi?” Thẩm Thính đi tới.
Khúc Kim Tích “ừ ừ” mấy tiếng trong dạ — Tuy cô không phải một người nói nhiều, nhưng không thể nói chuyện thực sự là khó chịu quá đi mất QAQ
Hình như có chỗ nào không đúng lắm. Khúc Kim Tích nhận ra ấy thế tầm mắt mình lại còn ở cao hơn cả Thẩm Thính — Cô bị Thẩm Thính đặt ở nơi nào rồi vậy?!
Cặp mắt của bức tượng gốm sáng rỡ lạ thường. Thẩm Thính nhìn cô, thản nhiên bảo: “Em biết mình ngủ bao lâu rồi không?”
Khúc Kim Tích hơi rầu vì tại sao Thẩm Thính lại biết mình đã ngủ, nghe Thẩm Thính tự hỏi tự đáp: “Bốn giờ đồng hồ.”
“Giờ đã là mười giờ rồi.”
Khúc Kim Tích nghĩ bụng: Cũng có phải cô cố tình ngủ lâu thế đâu, đây là việc không thể kiểm soát mà.
“Đói chưa?” Thẩm Thính lại hỏi.
Khúc Kim Tích: “……”
Cô có thể cảm nhận được bụng mình đang kêu lên ròn rọt.
“Đói rồi thì tốt.” Thẩm Thính nói.
Khúc Kim Tích: “?”
Bản dịch này chỉ đăng tại duonglam.design.blog và watt3d namonade, nếu có xuất hiện ở nơi khác đều là bản copy trái phép. Bản copy thường sẽ có sai sót và sẽ không được cập nhật.
Ngay giây sau, cô trông thấy Thẩm Thính nở nụ cười mỉm lộng lẫy choáng ngợp, tức thì bị nụ cười này hạ gục. Đến khi sực tỉnh, phát hiện bụng mình bỗng siết căng, sau đó nữa thì rơi vụt xuống hệt như đang chơi nhảy bungee.
Khúc Kim Tích: “???”
Cô nghe thấy Thẩm Thính nói: “Giữ em lâu quá nên tay dễ ra mồ hôi, đành dùng cách đơn giản này giúp em di chuyển.”
Từ tầm nhìn rung lắc liên hồi và cảm giác từ cơ thể truyền đến, trong khoảnh khắc Khúc Kim Tích nhận rõ tình cảnh hiện tại của mình —
Thẩm Thính lấy một sợi dây buộc cô lại, treo! Cô! Lên! Rồi!
Đến bên bàn ăn, Thẩm Thính đặt cô xuống. Bấy giờ Khúc Kim Tích mới nhận ra đầu kia sợi dây là một chiếc đũa.
Cũng tức là, bây giờ cô hệt như miếng mồi câu vắt vẻo trên cần câu, cần câu được Thẩm Thính kìm giữ trong tay, cô không hề có sức phản kháng.
Thẩm Thính quét mắt nhìn tới, lấy hộp khăn giấy đặt xuống đối diện, lại đặt bức tượng gốm sứ lên hộp giấy, để ngay đối diện mình, độ cao vừa cho mắt chạm mắt.
Bấy giờ anh mới thong dong ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa khuya bằng động tác nho nhã.
“Tuy là em không thể ăn được, nhưng tôi thấy em có vẻ đói rồi, ngửi mùi cho đỡ thèm cũng được.” Thẩm Thính săn sóc nói.
Khúc Kim Tích: “…………………………”
Cô không kìm được mình, bụng rít gào điên loạn: Là ai thả cái tên già cả xấu xa thù dai này ra đây!!!
“Đi ngay bây giờ?” Tần Tang ngạc nhiên. Buổi tiệc mới bắt đầu được một nửa, Thẩm Thính còn là khách mời đặc biệt, rất dễ bị bàn tán.
Thẩm Thính tránh khỏi đám đông, buông lỏng năm ngón tay đang khép chặt. Khúc Kim Tích chibi moe ơi là moe nằm trong lòng bàn tay, im thít không động cựa, cặp mắt nhìn vào y lom lom.
Tần Tang e dè giấu biểu cảm như gặp ma trên mặt: “… Cô Khúc biến thành?”
Thẩm Thính “ừ” một tiếng. Tần Tang không hỏi nhiều nữa. Y làm việc rất hiệu quả, chỉ chốc lát đã lo liệu mọi việc đâu đấy, phối hợp với vệ sĩ dẫn Thẩm Thính rời đi bằng cửa sau.
Cổng trước đông nghịt nhà báo, cửa sau cũng có phóng viên, chuyên canh me những nghệ sĩ bỏ về sớm. Nhân viên bảo vệ trong hội trường được phát huy công dụng, tốn khá thời gian mới vào được xe an toàn.
Nhưng chỉ vừa đặt mông, điện thoại của Lục Viễn đã réo tới.
Thẩm Thính liếc một cái, đặt Khúc Kim Tích tượng gốm đứng trên ghế. Tầm mắt Khúc Kim Tích cuối cùng đã rõ ràng, cuối cùng cũng đã bình thường.
Hiềm nỗi —
Cô không cử động được. Với hình thể và vị trí của cô hiện giờ, nơi mắt nhìn thấy được chỉ có lưng ghế dựa đằng trước, ngoài ra thì như mù tịt.
Khúc Kim Tích chảy hai hàng nước mắt chua xót, không khỏi vui mừng, may mà mắt còn chớp được để giảm bớt cay rát.
Bên cạnh là tiếng Thẩm Thính nói vào điện thoại: “Có việc, đi trước rồi.”
“Ông thì có thể có việc gì? Ông mới tới có bao lâu?!” Đầu kia điện thoại, Lục Viễn bực tức lại chuyển cười, “Không phải lại bị cô nàng mê trai nào quấn lấy, không thể không chuồn trước đấy chứ?”
Thẩm Thính: “Không còn việc gì thì tôi cúp.”
“Ơ từ từ…” Lục Viễn ra chiều úp mở, “Không ngờ cô Khúc Kim Tích đó trang điểm nhẹ đi trông cũng xinh lắm, mà sao tự dưng lại tính chuyện nhờ tôi giải vây giúp cô ả vậy? Lệnh của ông cụ nhà ông hả? Lần trước tôi tới thăm cụ, cụ còn nói trắng ra là muốn sớm có chắt bế đấy, không phải ông định…”
“Ông nói nhiều quá.” Nói dứt lời, mặc kệ đầu kia la lên oai oái, Thẩm Thính quyết đoán cúp ngay điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Thính liếc mắt ngó sang Khúc Kim Tích, khóe môi cong lên, nói: “Đi Tế Hòa.”
— Bệnh viện tư nhân nơi cụ Thẩm chữa trị.
Có lẽ do gần đây nhiều tin tốt quá mà tâm trạng cụ Thẩm cũng tốt lên theo, các chỉ số sức khỏe có khởi sắc với tốc độ mắt thường trông thấy, hiện giờ đã có thể xuống giường tự đi lại.
Khi Thẩm Thính đến, cụ Thẩm đang đánh cờ với ông bạn cùng nằm bệnh trong vườn hoa dưới tầng, bên cạnh là không ít cụ già mặc đồ bệnh nhân vây quanh. Người rất đông, tuy vậy lại yên tĩnh lạ thường, ai nấy đều lom mắt vào bàn cờ, âm thầm kích động.
Đến lượt cụ Thẩm hạ cờ, ông cụ lại ngồi im lìm mãi không động cựa. Ông bạn đối thủ chờ mãi chờ mãi, đâm nóng cả ruột: “Thẩm già, tới lượt ông rồi.”
“Ông Thẩm, đi đây này.” Một ông lão cười khà khà chỉ vào bàn cờ, ông bạn đối thủ phùng mang trợn mắt, “Xem cờ thì cứ xem đi, không được lên tiếng!”
“Ông nội.”
Bấy giờ đám đông tản ra, nhác trông bóng Thẩm Thính, gương mặt đang cau có vì nước cờ tiếp theo của cụ Thẩm tức thì bừng lên nụ cười — Cụ đã không muốn nhận thua, lại cũng chẳng muốn giở quẻ, Thẩm Thính tới vừa hay đúng lúc.
“Cháu tôi đến rồi, mấy ông tiếp đi.”
Ông bạn đối thủ: “……”
Cái điệu huênh hoang đắc ý sắp ngửi được luôn kìa, có cháu trai là giỏi lắm chắc.
Cụ Thẩm thong thả đi tới, câu hỏi đầu tiên đã là: “Kim Tích không tới cùng cháu à?”
Thẩm Thính lấy Khúc Kim Tích tượng gốm ra, đáp: “Cô ấy không tới được.”
Cụ Thẩm vui cười nở cả mặt — Thằng cháu nói lời này thì rành rành là do trước đó nó với Kim Tích đang ở cùng nhau, nếu không làm sao mà biết con bé không thể tới.
Nom thấy bức tượng gốm, cụ Thẩm xích lại quan sát: “Con búp bê nom giống Kim Tích quá, cháu đặt mua riêng đấy à?”
Thẩm Thính không đáp lại hỏi: “Ông thích cái này? Nếu ông thích, cháu để nó lại đây với ông.”
Khúc Kim Tích: “……”
Từ hai chữ “búp bê” trong lời cụ Thẩm, cô đã đoán được đại khái rằng mình đã biến thành thứ gì.
Thảo nào cô không thể cử động, chỉ có thể mặc Thẩm Thính táy máy — tốt xấu khi biến thành rùa con vẫn có thể động động mấy cái để bày tỏ cảm xúc của bản thân, còn có thể ăn cái gì lấp bụng.
Còn bây giờ???
Tự dưng Khúc Kim Tích thấy tương lai sao mà mờ mịt.
Quan trọng hơn nữa là, đạo diễn Hà Chiếu đã lưu số điện thoại của cô lại, ngộ nhỡ ông gọi điện cho cô, cô không thể nghe máy, vậy chẳng phải đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhường ấy?
Nỗi đau lan ra từ tim, Khúc Kim Tích chỉ ước được ngửa mặt lên trời mắng lớn “anh giai, đừng có đùa em gái nữa có được không?”.
Cô cứ cảm thấy sở dĩ hiện giờ mình liên tục biến thành động vật một cách không kiểm soát, nguyên nhân chính vì ông trời đang phạt cô nhằm tội xuyên không.
Làm ơn đi, cũng có phải cô cố tình muốn xuyên đâu. Cô cũng chỉ mơ màng thế nào rồi tới đây thôi mà.
Cụ Thẩm làm sao biết được “ý nghĩa sâu xa” trong đó, chỉ cho đây là quà Thẩm Thính đặt mua riêng cho Khúc Kim Tích, trong dạ vui khôn xiết, lập tức lắc đầu: “Quà cháu tặng cho Kim Tích, đưa ông thế nào được.”
Ông cụ trả bức tượng gốm cho Thẩm Thính. Thẩm Thính khẽ nhướng mày: “Ông không lấy thật?”
Khúc Kim Tích: “…………”
Chắc chắn Thẩm Thính cố ý!
Rồi lại nghĩ, có giỏi thì anh để tôi lại đây thật đi, đợi tới lúc tự dưng tôi biến thành người, xem có dọa cho ông cụ sợ phát bệnh luôn không.
Xí!
Thẩm Thính liếc cô một cái kín đáo.
“Thấy cháu chịu chung đụng với Kim Tích, ông vui lắm.” Cụ Thẩm vỗ vai Thẩm Thính, “Con gái thường thích những thứ dễ thương kiểu này, cháu tặng cho Kim Tích, chắc chắn nó sẽ thích.”
Thẩm Thính không phân bua, đi dạo cùng ông nội một vòng rồi dìu cụ về phòng bệnh.
Sau đó Thẩm Thính lại trở về căn hộ một chuyến. Khúc Kim Tích buộc đành phải theo anh đi khắp mọi nơi. Cuối cùng trong cái chòng chành chao đảo, cô thả lỏng bản thân, thiếp đi mất, lấy đó vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng không thể cử động hay nói chuyện.
Tần Tang phát hiện ấy thế Thẩm Thính cứ nhìn mãi bức tượng không rời mắt, khung cảnh rõ là lạ lùng. Tần Tang biết lúc này Khúc Kim Tích không thể nói chuyện, không nén nổi lòng tò mò, không biết giờ cô bị tiên sinh nhìn chăm chú thế thì trong bụng nghĩ ra sao.
Đồng thời cũng thấy tò mò trước hành động của Thẩm Thính, bèn hỏi: “Tiên sinh, anh đang nhìn gì vậy?”
Thẩm Thính ngước mắt, ánh mắt sâu thẳm. Chốc sau, anh nói với vẻ mặt vô cảm: “Thế mà cô ta lại ngủ rồi.”
Thế mà tiên sinh lại dùng tới cụm “thế mà”!
Tần Tang cả kinh, chuyển mắt nhìn bức tượng gốm, thoắt đã cau mày. Bức tượng bằng gốm sứ do Khúc Kim Tích biến thành kia đang mở to hai mắt, dáng điệu ngộ nghĩnh dễ thương, tiên sinh nhìn kiểu gì mà biết cô đang ngủ?
Dường như thấu tỏ nỗi nghi hoặc của Tần Tang, Thẩm Thính đặt đứng bức tượng lên bàn, chỉ vào cặp mắt: “Lúc trước chỗ này có ánh sáng.”
Một mặt Tần Tang âm thầm phân tích hàm ý trong lời Thẩm Thính thật nhanh, mặt khác chuyển sự chú ý vào cặp mắt bức tượng gốm.
Y có ấn tượng khá sâu sắc với đôi mắt Khúc Kim Tích — bông hoa đào ở đuôi mắt quá ư là nổi bật.
Lúc này quan sát đôi mắt đã biến thành gốm sứ, khi nhìn thật kĩ, quả thực nhận ra có chỗ khác lạ.
Ánh mắt quá u tối.
Nói theo cách thông thường, là không có thần thái.
Còn cặp mắt gốm sứ của trước đó, dẫu rằng chỉ từ bút vẽ trên chất gốm mà ra, lại vẫn dường như biết nói chuyện.
Đặc biệt khi ở bệnh viện, lúc tiên sinh cố tình nói muốn để cô ở lại bệnh viện, đôi mắt của bức tượng gốm trông rõ là uất ức.
Bởi vậy, đây chính là nguyên nhân tiên sinh nhận ra Khúc Kim Tích đang ngủ.
Tần Tang không thể không cảm thán một câu: Cái cô họ Khúc này đúng là vô tâm thật, thế mà ngủ được cũng hay.
Do dự chốc lát, Tần Tang nói: “Cô Khúc lên hotsearch rồi.”
Lúc trước Tần Tang sẽ không chú ý tới tin tức về Khúc Kim Tích. Nhưng giờ tình hình đã khác, tất nhiên y cũng phải để tâm chuyện của Khúc Kim Tích hơn.
Y quan sát nét mặt Thẩm Thính, đoạn mở điện thoại bấm vào hotsearch trên weibo.
Ánh mắt Thẩm Thính di chuyển sang màn hình điện thoại.
Tiêu đề hotsearch là: Khúc Kim Tích tham gia tiệc mừng của Đằng Huy — Ngay sau là một meme kinh hãi.
Thứ hạng của hotsearch này không cao, xếp hạng trên toàn là tin về những nghệ sĩ khác. Hotsearch này đứng hạng thứ mười hai, bấm vào thấy là video do một blogger đăng lên kèm theo ít hình động.
Có thể thấy là khi Khúc Kim Tích vào đến cửa hội trường, cô đã giẫm đôi cao gót mười phân phi vào hội trường như bay thế nào.
Bình luận chỉ có mấy ngàn, lượt share và like lại không hề ít.
Thẩm Thính lại nom bức tượng gốm sứ đang say ngủ, ngần ngừ đôi chốc, cuối cùng không nhịn được bấm vào mục bình luận.
Tần Tang mắt nhìn thẳng — bình thường tiên sinh còn chẳng ngó ngàng bình luận về mình.
— “Đùa cái gì vậy, người này sao có thể là Khúc Kim Tích, cô ả đào đâu ra tư cách tham gia tiệc mừng của Đằng Huy.” Lượt like 1145.
— “Khúc Kim Tích là ai? Sao ai cũng mắng cổ vậy? Mị coi video thấy cô này kute dễ sợ, chạy nhanh ghê gớm, còn không sợ ngã, bái phục.” Lượt like 705.
— “Khúc Kim Tích trong ấn tượng của mị nom thế này này [bấm vào để xem hình]” Lượt like 1200.
Thẩm Thính bấm vào xem hình. Trong hình, chẳng biết Khúc Kim Tích đang ở đâu lúc nào mà mặc váy nâng ngực màu tím, đồ bó người, làm lộ rõ vóc dáng đẹp đẽ. Hiềm nỗi nửa dưới người lại đi một đôi tất lưới màu đen, còn phối với kiểu trang điểm đậm “thời thượng”, cơ hồ không vào mắt nổi.
Thẩm Thính cau mày lui ra. Anh không đọc bình luận nữa mà nhấc bức tượng gốm ra trước mắt, dường như đang so sánh.
Sau cùng, anh cho ra một kết luận: Trang điểm quả thực có thể đổi cả khuôn mặt.
—
Khúc Kim Tích tỉnh giấc. Nói cho chính xác, là cô bị một mùi thơm phức xộc vào mũi “rù quến” gọi dậy. Ngay khi mở mắt, thoạt tiên cô suy xét lại kĩ càng sự việc trước đó.
Rồi thì tâm trí trở nên minh mẫn, biết hiện giờ mình là một bức tượng bằng gốm không thể cử động.
Liền ngay sau đó, cô phát hiện tầm nhìn của mình vô cùng thoáng rộng, gần như có thể thu trọn hơn nửa phòng khách vào trong mắt, hơn nữa còn có thể nhìn được vào tận trong bếp.
Có bóng người di động, mùi thơm thoảng ra từ chính căn phòng bếp, xem chừng Thẩm Thính đang nấu cơm.
Sau đó nữa, cô cảm thấy bụng mình bị siết chặt, dường như có thứ gì quấn quanh bụng cô. Tay cô không thể cử động, cũng không thể ngẩng đầu, không thể sớm biết rõ đó là thứ gì.
Bấy giờ có tiếng bước chân vang lên, Khúc Kim Tích chỉ đành tạm thời dời sự chú ý khỏi thứ ràng quanh bụng mình, tức thì trông thấy Thẩm Thính mặc bộ đồ ở nhà bưng hai cái đĩa đi đến bàn ăn — một đĩa là cá kho, một đĩa là măng tây xào.
Ánh mắt Thẩm Thính đột ngột chuyển sang, Khúc Kim Tích thình lình va vào mắt anh, bất giác muốn cười, lại phát hiện mình cười hổng có nổi.
Khúc Kim Tích: “……”
Tim mị đau quá.
“Dậy rồi?” Thẩm Thính đi tới.
Khúc Kim Tích “ừ ừ” mấy tiếng trong dạ — Tuy cô không phải một người nói nhiều, nhưng không thể nói chuyện thực sự là khó chịu quá đi mất QAQ
Hình như có chỗ nào không đúng lắm. Khúc Kim Tích nhận ra ấy thế tầm mắt mình lại còn ở cao hơn cả Thẩm Thính — Cô bị Thẩm Thính đặt ở nơi nào rồi vậy?!
Cặp mắt của bức tượng gốm sáng rỡ lạ thường. Thẩm Thính nhìn cô, thản nhiên bảo: “Em biết mình ngủ bao lâu rồi không?”
Khúc Kim Tích hơi rầu vì tại sao Thẩm Thính lại biết mình đã ngủ, nghe Thẩm Thính tự hỏi tự đáp: “Bốn giờ đồng hồ.”
“Giờ đã là mười giờ rồi.”
Khúc Kim Tích nghĩ bụng: Cũng có phải cô cố tình ngủ lâu thế đâu, đây là việc không thể kiểm soát mà.
“Đói chưa?” Thẩm Thính lại hỏi.
Khúc Kim Tích: “……”
Cô có thể cảm nhận được bụng mình đang kêu lên ròn rọt.
“Đói rồi thì tốt.” Thẩm Thính nói.
Khúc Kim Tích: “?”
Bản dịch này chỉ đăng tại duonglam.design.blog và watt3d namonade, nếu có xuất hiện ở nơi khác đều là bản copy trái phép. Bản copy thường sẽ có sai sót và sẽ không được cập nhật.
Ngay giây sau, cô trông thấy Thẩm Thính nở nụ cười mỉm lộng lẫy choáng ngợp, tức thì bị nụ cười này hạ gục. Đến khi sực tỉnh, phát hiện bụng mình bỗng siết căng, sau đó nữa thì rơi vụt xuống hệt như đang chơi nhảy bungee.
Khúc Kim Tích: “???”
Cô nghe thấy Thẩm Thính nói: “Giữ em lâu quá nên tay dễ ra mồ hôi, đành dùng cách đơn giản này giúp em di chuyển.”
Từ tầm nhìn rung lắc liên hồi và cảm giác từ cơ thể truyền đến, trong khoảnh khắc Khúc Kim Tích nhận rõ tình cảnh hiện tại của mình —
Thẩm Thính lấy một sợi dây buộc cô lại, treo! Cô! Lên! Rồi!
Đến bên bàn ăn, Thẩm Thính đặt cô xuống. Bấy giờ Khúc Kim Tích mới nhận ra đầu kia sợi dây là một chiếc đũa.
Cũng tức là, bây giờ cô hệt như miếng mồi câu vắt vẻo trên cần câu, cần câu được Thẩm Thính kìm giữ trong tay, cô không hề có sức phản kháng.
Thẩm Thính quét mắt nhìn tới, lấy hộp khăn giấy đặt xuống đối diện, lại đặt bức tượng gốm sứ lên hộp giấy, để ngay đối diện mình, độ cao vừa cho mắt chạm mắt.
Bấy giờ anh mới thong dong ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa khuya bằng động tác nho nhã.
“Tuy là em không thể ăn được, nhưng tôi thấy em có vẻ đói rồi, ngửi mùi cho đỡ thèm cũng được.” Thẩm Thính săn sóc nói.
Khúc Kim Tích: “…………………………”
Cô không kìm được mình, bụng rít gào điên loạn: Là ai thả cái tên già cả xấu xa thù dai này ra đây!!!
Bình luận facebook