Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Át Vân sơn trang ở hướng tây ngoại ô phủ Ứng Thiên, biệt viện Tiết phủ.
Chạng vạng tối dần, đèn đóm thắp lên, mây dày thấp thấp đè trên thành trì phủ Ứng Thiên, tiếng xì xào không ngừng vang lên bên tai, dường như bão táp sắp kéo đến.
Trong biệt viện, sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối đi, dưới hiên ánh lửa rực rỡ, chiếu sáng cây chuối xanh mượt trước thềm. Một chụp đèn bằng lụa mỏng vẽ tranh phong thủy trong thư phòng, di nương búi tóc Thùy Vân dịu dàng đứng bên đèn hầu hạ, bàn tay trắng nõn chậm rãi mài mực, mà sau bàn là một người đàn ông cường tráng để râu ngắn đang cầm bút lông sói, giấy trắng dài ba thước đặt trên bàn, nét bút như kiếm, vẽ ra dáng vẻ nghìn núi trập trùng.
Người này, chính là Bình Tân hầu – Tiết Trường Khánh.
Bỗng nghe thấy choảng một tiếng, gió thổi cánh cửa mở toang, vén lên bức rèm rũ xuống trong phòng, đến khi rèm buông xuống, một hắc y nhân che mặt đã không một tiếng động xuất hiện sau lưng Tiết Trường Khánh, quỳ một gối xuống, cung kính gọi: “Chủ tử.”
Gió thổi rèm bay, tựa như một con dã thú nhe răng múa vuốt. Cây bút trong tay Tiết Trường Khánh không dừng lại, di nương xinh đẹp trẻ tuổi đằng sau lại rất thức thời đặt thỏi mực xuống, dịu dàng hành lễ, cúi đầu lui ra ngoài, còn chu đáo giúp hai người đóng cửa phòng lại, chặn đi tiếng gió vi vu ngoài viện.
Tiết Trường Khánh lúc này mới gác bút, giọng hùng hồn hỏi: “Thế nào?”
“Hồi bẩm chủ tử, hôm nay Trình Ôn trâm hoa dạo phố quay về, liền đến phủ trạch Nguyễn thượng thư.” Phần để lộ trên gương mặt hắc y nhân lộ ra một vết sẹo, thoạt nhìn trông rất hung dữ, trầm giọng đáp, “Không vào cổng, chỉ là đặt thuốc trước cổng phủ thượng thư.”
“Ồ? Tặng thuốc?” Tiết Trường Khánh kéo dài giọng nói, “Thiết nghĩ là vì con gái thứ ba nằm trên giường bệnh của Nguyễn Thiệu, gọi là Nguyễn gì...”
“Nguyễn Ngọc.” Hắc y nhân bổ sung, “Chính là nữ tử năm ngoái gây ra chuyện ồn ào với thế tử. Thuộc hạ đã điều tra qua, Nguyễn tam cô nương lúc trong Quốc Tử Giám từng giúp đỡ muội muội của Trình Ôn, lần này hắn đến tặng thuốc có lẽ là vì niệm ân xưa.”
Nghĩ gì đó, hắc y nhân lại tiếp: “Chẳng qua Trình Ôn còn ở trước cổng Nguyễn phủ chạm mắt với cẩm y vệ Phù Ly và thám hoa Khương Nhan, ba người họ không biết đã nói gì, sắc mặt Khương Nhan không tốt, cùng Trình Ôn không vui rời đi. Thuộc hạ vốn muốn đến gần nghe lén, nào ngờ Phù Ly bên cạnh thật sự là quá cảnh giác, thuộc hạ nhất thời lơ là bị hắn phát hiện, liền vội vã rời đi, chạy hết ba con đường mới thoát khỏi hắn.”
Tiết Trường Khánh ‘ồ’ một tiếng liền dừng bút quan sát bức tranh vẽ dãy núi trập trùng, tỏ ý nói: “Nghe nói Trình Ôn trước đây thân với Phù Ly, Khương Nhan lại là người của Phù Ly, tuy Trình Ôn đã bỏ tà theo chính, có ý quy thuận Bình Tân hầu phủ của ta, nhưng vẫn niệm tình xưa vẫn là không thể không đề phòng.”
Hắc y nhân nghi hoặc: “Ý chủ tử là?”
“Duệ Nhi nông cạn không nên thân, Tiết gia rốt cuộc cũng cần một nam tử đáng tin cậy. Nếu Trình Ôn thật sự là một lòng hướng về Tiết gia, chờ hắn đính hôn với Vãn Tình, liền có thể thử để hắn tiếp nhận tư nghiệp của Tiết gia, xem như là của hồi môn của Vãn Tình. Nhưng bây giờ bổn hầu lo lắng nhất chính là Trình Ôn tiếp cận Tiết gia là có ý đồ.”
Nghĩ đến đây, đôi mắt âm u của Tiết Trường Khánh lộ ra một đám mây đen, “Kẻ làm lộ ra bí mật trong vụ án buôn muối lậu của Trừ Châu không phải vẫn trong tay ngươi sao? Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, lập tức áp đến đây, mượn cơ hội này thử lòng trung thành của Trình Ôn.”
“Vâng!” Hắc y nhân tuân lệnh.
“Chậm đã.” Nghĩ đến gì đó, Tiết Trường Khánh chậm rãi xoay gương mặt lạnh cứng, hừ một tiếng nói, “Nghe Duệ Nhi nói, thám hoa Khương Nhan kia cùng với tam cô nương Nguyễn gia quan hệ rất tốt, trước đó lúc trong Quốc Tử Giám nhiều lần giúp Nguyễn gia ra mặt, người này bất chấp thủ đoạn thi cử nhập sĩ, chắc chắn là nhắm vào Duệ Nhi, nếu tương lai nàng ta thật sự làm quan, hẳn động vào nàng ta sẽ phiền phức hơn nhiều.”
Hắc y nhân lập tức hiểu ý, đưa đôi mắt dày đặc sát khí nói: “Ý của chủ tử, thuộc hạ đã hiểu.”
“Quan sát chặt chẽ chút, nếu nàng ta thành thật, thì để nàng ta rời đi, nếu trong lòng cố chấp không buông, giết không nói nhiều! Cẩn thận chút, đừng bị người ta bắt được chuôi.” Nói rồi, Tiết Trường Khanh đưa tay cầm bút lông đặt thật mạnh lên trên giấy vẽ, bắn ra một vết mực khô, sắc mặt vô cùng nham hiểm.
Rầm rầm——
Tia sét lóe qua, tiếng sét rền vang, gió cuốn hạt mưa to bằng hạt đậu tí tách rơi xuống, mưa gió lặng lẽ rơi trong đêm của phủ Ứng Thiên.
Phố Chu Tước, quán rượu Hồ Gia.
Bên cửa sổ lầu hai, Khương Nhan mở một nửa cửa sổ, nghe tiếng mưa lất phất trên nóc nhà, chống cằm thở dài hỏi: “Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại mưa rồi?”
Giây tiếp theo, một chiếc áo choàng ấm áp phủ lên vai nàng. Sau lưng, giọng nói lành lạnh trầm thấp của Phù Ly truyền đến: “Uống rượu rồi thì đừng đứng bên cửa sổ hóng gió, chú ý kẻo lạnh.”
“Không sao, đã tỉnh rượu rồi.” Nói xong, Khương Nhan xoay đầu hỏi, “Phù Ly, chàng có mang ô không?”
Phù Ly lắc đầu.
“Thế là sao về đây!” Khương Nhan ‘ôi chao’ một tiếng, nhăn nhó nói.
“Chờ mưa tạnh, sẽ dẫn nàng về nhà.”
“Nếu đêm nay mưa không tạnh thì sao?”
“Trên quán rượu có phòng khách.” Phù Ly sẵn miệng đáp.
Khương Nhan thẫn thờ một lúc rồi cười khúc khích, xoay người nhìn Phù Ly hỏi: “Ồ, Tiểu Phù đại nhân muốn cả đêm không về?”
Phù Ly lại nhíu mày: “Tại sao cứ thêm chữ ‘Tiểu’ vào thế? Phù đại nhân chính là Phù đại nhân, không còn nhỏ nữa rồi.”
Trong mắt Khương Nhan như được tẩm rượu vậy, cười đến say lòng người, trêu: “Cha chàng mới là Phù đại nhân, chàng là con trai của ông ấy, đương nhiên là Tiểu Phù đại nhân, sau này Tiểu Cảnh làm quan rồi, liền là Tiểu Tiểu Phù đại nhân.”
Phù Ly hiếm khi cười ra tiếng, khoanh tay hỏi ngược lại: “Thế nếu nàng làm quan, chẳng phải là Tiểu Khương đại nhân sao?”
“Cũng được.” Khương Nhan nháy mắt nói, “Chẳng qua, ta càng thích chàng gọi ta là ‘A Nhan’.”
Đáng tiếc, Phù Ly vẫn là rất kiêu căng, cách gọi thân thiết này vẫn là cực hiếm thấy.
Thấy Phù Ly không thèm nhúc nhích, Khương Nhan cười khanh khách đề nghị: “Hay là, ta gọi chàng là ‘A Ly’, chàng gọi ta một tiếng ‘A Nhan’ nhé?”
“A Ly.” Khương Nhan cười rạng rỡ, kéo bàn tay đeo bao cổ tay của Phù Ly nói, “Bây giờ không có ai, cơ hội rất hiếm, chàng đừng xấu hổ. Sau này ta làm chính sự rồi, e rằng chàng muốn gần ta chút cũng không có cơ hội đâu.”
“A Ly, A Ly!” Nàng lại gọi một tiếng, vui vẻ sát lại gần hơn, rượu hoa hạnh nhàn nhạt quanh quẩn, nói không rõ là say rồi hay chưa say.
Gương mặt Phù Ly trở nên xấu hổ, bỗng đưa tay giữ lấy vầng trán không ngừng tiến lại gần của nàng, hơi thở dồn dập hơn nhiều, khàn giọng nói: “Đừng nghịch, A Nhan.”
“Ôi.” Khương Nhan dường như được như ý nguyện, đáp một tiếng, lúc này mới kéo áo choàng quay về bàn nhỏ uống rượu, gõ bàn chậm rãi hỏi: “Mùa thu năm nay chàng hẳn sẽ cập quan rồi, đã tìm được tự hay nào chưa?”
Đặt tự đối với nam tử hai mươi cập quan mà nói, là một truyền thống cần phải có từ xưa đến nay. Phù Ly đáp: “Đã gửi thư cho phụ thân, nhờ ông ấy đặt tự. Nay tình thế cẩm y vệ căng thẳng, ta theo lý hẳn tránh tị hiềm, sẽ không về Phù gia tổ chức lễ cập quan, chỉ đặt tên là được.”
“Nếu không về Phù gia tổ chức lễ cập quan, thế ta sẽ ở cạnh chàng.” Khương Nhan nói, “Ngày hai tám tháng chín, lần này ta nhất định sẽ không quên sinh thần của chàng đâu.”
Nhớ đến năm ngoái bản thân chuẩn bị thi cử quên mất sinh thần của Phù Ly, khiến hắn cả đêm chờ trong Thượng Thiện trai, trong lòng nàng vẫn rất áy náy, đề nghị: “Chúc mừng Tiểu Phù đại nhân thành niên trước!”
Phù Ly cười, trực tiếp cầm lấy bình rượu cụng ly, lập tức ngẩng đầu uống một ngụm, tư thế lưu loát dứt khoát, vô cùng tiêu sái hào phóng.
Đêm mưa gió này rất dài, ngắt quãng đến nửa đêm cũng chưa tạnh, mà sương phòng nhỏ trong quán rượu, lại là tách đĩa lung tung, trên bàn dưới đất đều có ba bốn vò rượu.
Khương Nhan trải qua lần trước say mèm trên hồ, lần này không dám uống nhiều, cho nên vẫn miễn cưỡng xem như là tỉnh táo, ngược lại là Phù Ly uống hết hai vò rượu, lúc đứng dậy bước chân loạng choạng, ánh mắt cũng có chút đờ đẫn, rõ ràng là say rồi.
Dáng vẻ này của hắn, cho dù là mưa đã tạnh, cũng không thể nào về nhà được. Khương Nhan tùy tiện xuống lầu tiềm bà chủ đặt phòng khách ở tạm.
“Mấy gian?” Bà chủ là người ngoại tộc, mũi cao mắt sâu, tết tóc dùng lụa đỏ để trùm đầu, đôi môi đỏ thắm, dùng giọng Hán không quá lưu loát để hỏi.
Khương Nhan đưa tay, nói: “Hai gian, sạch sẽ chút.”
“Một gian.” Sau lưng, Phù Ly không biết lúc này đi đến, gương mặt đứng đắn nói.
Bà chủ thấy thế cũng không lấy làm ngạc nhiên, cười sáng lạn, ngọng nghịu nói: “Hôm nay, khách đông, chỉ còn, một gian.”
“...” Nếu chỉ còn một gian, sao còn hỏi nàng mấy gian chứ?
Bên ngoài không ngừng mưa, ánh đèn ẩm ướt trong đêm mưa của phủ Ứng Thiên, lộ ra nét nặng nề khác lạ. Khương Nhan cũng lười giằng co với bà chủ, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, một gian thì một gian, giường phải rộng.”
“Ngươi yên tâm, đủ rộng.” Bà chủ dùng lụa mỏng che mặt, một tay nhận lấy bạc vụn, một tay đưa thẻ phòng bằng gỗ, “Đảm bảo hai vị, ầm ĩ thế nào, đều, không rơi xuống giường.”
Khương Nhan thầm nghĩ: Nàng ta xem ra mình là thân nữ nhi rồi ư? Nếu không sao lại to gan lớn mật nói ra những lời này chứ?
Còn chưa nghĩ xong, Phù Ly bên cạnh liền nhận lấy thẻ gỗ, kéo nàng lên lầu.
Vào cửa rửa mặt, cởi áo, lưu loát một hơi, Phù Ly mặc trung y trắng tinh muôn vạn phong tình ngồi trên chiếc giường rộng thấp, cách rèm trướng đỏ rực mơ hồ vỗ vị trí bên cạnh, ánh mắt sáng quắc nói: “Lại đây.”
Khương Nhan đem khăn tay lau mặt xong tiện tay đặt trong chậu đồng, nhíu mày hỏi: “Tiểu Phù đại nhân, như thế không tốt lắm đó?”
“Ta ôm nàng lại đây.” Nói xong, Phù Ly liền theo thế đứng dậy.
“Không cần! Ta tự đến.” May mà chiếc giường đủ rộng, ba người ngủ cũng còn dư, Khương Nhan liền từ trong tủ ôm một chiếc chăn mỏng, cởi giày vớ xong liền bò lên cuối giường nói, “Mỗi người một chăn, không được lộn xộn, nếu không ta tấu chương buộc tội chàng.”
Nói rồi nàng tự nằm vào chỗ trong giường, đắp xong chăn, liền quy củ nằm xuống,
Trong phòng yên tĩnh, ánh nến lay động, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách. Không lâu sau, Phù Ly thổi đèn, nghiêng người nằm xuống, đưa tay cách một lớp chăn ôm Khương Nhan, chủ động lạ thường.
Cảm giác trên hông truyền đến, Khương Nhan lập tức cứng đờ, sau đó dần thả lỏng người, thấp giọng cười: “Ma men.” Sau đó liền nhắm mắt ngủ.
Chờ đến khi hơi thở nàng đều đều, Phù Ly sau lưng mới chậm rãi mở mắt ra, tiến gần thêm chút nữa, cánh tay dùng sức. Trong bóng tối, đôi mắt hắn vô cùng thanh tỉnh, khóe môi cong lên một đường con nhàn nhạt, nào có một tia say rượu nào chứ?
Rầm rầm——
Tia sét lóe lên trên nền trời một tia sáng, trong tiếng sấm rền, mưa càng lúc càng dồn dập, đêm mưa như thế thích hợp để ngủ nhất, cũng thích hợp gột rửa đi tất thảy tội ác dơ bẩn.
Át Vân sơn trang, trong biệt viện Tiết gia, máu tươi mang theo mùi tanh phun tóe lên trên lá chuối, sau đó lại bị nước mưa cọ rửa thành vệt đỏ nhàn nhạt còn sót lại.
Trong viện, vài hắc y nhân chậm rãi dùng lưỡi đao đâm vào, rút ra từ trên người một vị nam tử trẻ tuổi, để mặc cổ thi thể kia ngã vào trong đống máu.
“Người này để lộ ra cơ mật, phản bội Tiết gia, chỉ có thể theo quy củ xử tử.” Dưới hiên, Tiết Trường Khánh chắp tay đứng đó, nhìn gương mặt trắng bệch của Trình Ôn bên cạnh, “Trình trạng nguyên, con gái Tiết gia ta không phải dễ cưới như thế, làm ăn của Tiết gia cũng không phải dễ dàng tiếp quản như vậy, ngươi nếu thật sự muốn trở thành một thành viên của Tiết gia, hẳn nên lấy ra chút thành ý.”
Lại là một tia sấm chớp, khiến bóng của Tiết Trường Khánh chém thành một sáng một tối vô cùng dữ tợn, cũng chiếu rõ gương mặt trắng bệnh của Trình Ôn.
Hóa ra, trong cơ thể một người có thể có nhiều máu như thế, ồ ạt chảy ra, hòa cùng nước mưa thành dòng máu khúc khuỷu chảy xuống gốc cây chuối, tạo thành màu tím sậm trong đêm ẩm ướt khiến lòng người sợ hãi. Hai tay Trình Ôn hơi run, vẻ mặt lại miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, nhìn thi thể ngã trên đất, hồi lâu mở mấp máy cánh môi không chút huyết sắc, khó khăn hỏi: “Hầu gia cần làm gì mới có thể tín nhiệm Trình mổ?”
Tiết Trường Khánh ha hả cười, “Rất đơn giản, thay ta xử lý sạch sẽ sạch sẽ thi thể của phản đồ này. Nếu xử lý tốt, sau này chúng ta có thể thật sự trở thành người một nhà rồi.”
Tiết gia âm thầm giết chết đồng tri phủ Trừ Châu, nếu để Trình Ôn xử lý thi thể, chính là trở thành tòng phạm mưu hại quan viên lục phẩm của địa phương, từ đây vận mệnh của hắn liền buộc chặt với vinh nhục của Tiết gia, giãy giụa không thoát.
Tiết Trường Khánh đánh ra một bàn tính như ý.
Vết máu càng loang càng rộng, không biết qua bao lâu, cằm Trình Ôn run rẩy, chậm rãi mở miệng nói: “Đốt đi quần áo của hắn, hủy đi dung mạo, chôn dưới mảnh đất hoang dưới chân Tây Sơn. Vệt máu trước đình cần cọ rửa sạch sẽ từng tấc, trồng thêm cây xanh, mới có thể che giấu mình tanh, không để cho chó nghiệp vụ quan phủ nuôi ngửi được manh mối.”
“Rất tốt.” Tiết Trường Khánh thu toàn bộ phản ứng của Trình Ôn vào trong đáy mắt, “Thế chuyện kia, bổn hầu giao cho hiền tế tương lai giải quyết.”
Trình Ôn cúi đầu thật thấp, che giấu cảm xúc trong mắt, đôi môi trắng bệch nhếch lên nói: “Tạ hầu gia tín nhiệm.”
Mưa to tầm tã, chim quái Tây Sơn ríu rít, Trình Ôn đứng trong đám cỏ cao ngang hông, cả người ướt đẫm, ánh mắt trống rỗng nhìn hắc y nhân đem thi thể mặt mũi biến dạng ném xuống hố, từng cuốc từng cuốc lấp bằng.
Cả người hắn lạnh cứng, năm ngón trong tay áo siết chặt ngọc bội gỡ xuống từ trên hông người chết, cho đến khi mu bàn tay lộ đầy gân xanh, lòng bàn tay đầm đìa máu tươi.
Nắm đất cuối cùng rơi xuống, chôn vùi cả đường về của hắn, từ nay về sau núi đao biển lửa, cũng chỉ có thể tiến về phía trước.
Hắn không biết bản thân làm sao trở về phủ trạng nguyên, trước mắt mông lung nói không rõ là nước mưa hay nước mắt. Vội vã đẩy cửa bước vào, bước chân hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng hoảng hốt chạy vào phòng ngủ, vừa đóng cửa liền ôm lấy cổ họng đau đớn nôn ra, cho đến khi nôn ra cả mật đắng, khóe mắt chảy ra nước mắt, gương mặt máu thịt mơ hồ của người chết kia vẫn ở trong đầu hắn, không thể nào thoát ra được, tựa như bị bóng đè.
Một lúc sau, hắn dựa cửa phỏng từ từ trượt xuống, áo quần ẩm ướt quét ra một vệt ẩm ướt. Tay hắn cầm chặt vật chứng trộm xuống từ trên người người chết, vừa run rẩy lấy từ trong lòng ra một sợi dây đỏ rực...
Là kết đồng tâm, hệt như chiếc đã từng tặng cho Nguyễn Ngọc.
Năm ngón tay siết chặt, kết đồng tâm nhăn nhúm trong tay hắn. Trình Ôn vùi đầu vào trong khuỷu tay, cả người lạnh rét run rẩy, hệt như nức nở, lại không ra nước mắt, chiếc bóng run rẩy trên cửa, hệt như một con thú bị giam cầm tuyệt vọng gồng mình chiến đấu...
Đây là trách nhiệm của hắn, cũng là trận đấu của hắn, theo lý phải do hắn kết thúc.
Tiếng mưa sấm vẫn còn tiếp tục, phủ Ứng Thiên tựa như một tòa thành chết.
Trong phủ thượng thư, Triệu ma ma gác trước giường của Nguyễn Ngọc, ngủ gật.
Một đạo sấm sét lướt qua, mặt đất rung chuyển, người ngủ say trên giường dường như bị giật mình, hét lên một tiếng mở mắt, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm rèm giường, không có tiêu điểm.
Triệu ma ma lập tức đứng dậy, nhìn thấy tiểu thư trên giường đã mở mắt. Triệu ma ma nín thở, dụi dụi mắt, không dám tin run giọng nói: “Tam tiểu thư, cô...cô tỉnh rồi!”
Bà có chút không biết phải làm sao đứng dậy, lúc lại xoa đầu Nguyễn Ngọc, lúc vuốt ve gò má nàng, khóe mắt lập tức đỏ ửng, thì thào: “Lão...lão không phải đang nằm mơ sao? Tiểu thư, tiểu thư, cô tỉnh rồi sao? Cô nhìn tôi đi tiểu thư!”
Nguyễn Ngọc chỉ mở to mắt nhìn thẳng, không nói chuyện cũng không nhúc nhích, thậm chí đến cả thở cũng ngừng lại. Thấy dáng vẻ nín thở của nàng, kinh hỉ trong đáy mắt Triệu ma ma đều trút đi, run môi, nhẹ nhàng lay lay hai vai Nguyễn Ngọc, khóc: “Tiểu thư, cô sao thế! Cô tỉnh rồi thì nói chuyện đi, đừng dọa ma ma!”
“Người đâu! Người đâu rồi!” Triệu ma ma sụp đổ hô to, giọng chôn vùi trong tiếng mưa ầm ầm, có chút thế đơn sức mỏng, “Tiểu thư tỉnh rồi, mau gọi đại phu!”
‘Khụ’ một tiếng, Nguyễn Ngọc nín thở bỗng thở ra một ngụm khí đục lớn, đôi mắt mơ màng dần dần khôi phục tinh thần. Nàng ngẩn người chuyển động cổ, đôi mắt trống rỗng đánh giá Triệu ma ma cả mặt đầy nước mắt vừa mừng vừa sợ, đôi môi khô khốc hé mở, đau khổ nhíu mày, khó khăn nói từng chữ một: “Ngươi...là...ai?”
Chạng vạng tối dần, đèn đóm thắp lên, mây dày thấp thấp đè trên thành trì phủ Ứng Thiên, tiếng xì xào không ngừng vang lên bên tai, dường như bão táp sắp kéo đến.
Trong biệt viện, sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối đi, dưới hiên ánh lửa rực rỡ, chiếu sáng cây chuối xanh mượt trước thềm. Một chụp đèn bằng lụa mỏng vẽ tranh phong thủy trong thư phòng, di nương búi tóc Thùy Vân dịu dàng đứng bên đèn hầu hạ, bàn tay trắng nõn chậm rãi mài mực, mà sau bàn là một người đàn ông cường tráng để râu ngắn đang cầm bút lông sói, giấy trắng dài ba thước đặt trên bàn, nét bút như kiếm, vẽ ra dáng vẻ nghìn núi trập trùng.
Người này, chính là Bình Tân hầu – Tiết Trường Khánh.
Bỗng nghe thấy choảng một tiếng, gió thổi cánh cửa mở toang, vén lên bức rèm rũ xuống trong phòng, đến khi rèm buông xuống, một hắc y nhân che mặt đã không một tiếng động xuất hiện sau lưng Tiết Trường Khánh, quỳ một gối xuống, cung kính gọi: “Chủ tử.”
Gió thổi rèm bay, tựa như một con dã thú nhe răng múa vuốt. Cây bút trong tay Tiết Trường Khánh không dừng lại, di nương xinh đẹp trẻ tuổi đằng sau lại rất thức thời đặt thỏi mực xuống, dịu dàng hành lễ, cúi đầu lui ra ngoài, còn chu đáo giúp hai người đóng cửa phòng lại, chặn đi tiếng gió vi vu ngoài viện.
Tiết Trường Khánh lúc này mới gác bút, giọng hùng hồn hỏi: “Thế nào?”
“Hồi bẩm chủ tử, hôm nay Trình Ôn trâm hoa dạo phố quay về, liền đến phủ trạch Nguyễn thượng thư.” Phần để lộ trên gương mặt hắc y nhân lộ ra một vết sẹo, thoạt nhìn trông rất hung dữ, trầm giọng đáp, “Không vào cổng, chỉ là đặt thuốc trước cổng phủ thượng thư.”
“Ồ? Tặng thuốc?” Tiết Trường Khánh kéo dài giọng nói, “Thiết nghĩ là vì con gái thứ ba nằm trên giường bệnh của Nguyễn Thiệu, gọi là Nguyễn gì...”
“Nguyễn Ngọc.” Hắc y nhân bổ sung, “Chính là nữ tử năm ngoái gây ra chuyện ồn ào với thế tử. Thuộc hạ đã điều tra qua, Nguyễn tam cô nương lúc trong Quốc Tử Giám từng giúp đỡ muội muội của Trình Ôn, lần này hắn đến tặng thuốc có lẽ là vì niệm ân xưa.”
Nghĩ gì đó, hắc y nhân lại tiếp: “Chẳng qua Trình Ôn còn ở trước cổng Nguyễn phủ chạm mắt với cẩm y vệ Phù Ly và thám hoa Khương Nhan, ba người họ không biết đã nói gì, sắc mặt Khương Nhan không tốt, cùng Trình Ôn không vui rời đi. Thuộc hạ vốn muốn đến gần nghe lén, nào ngờ Phù Ly bên cạnh thật sự là quá cảnh giác, thuộc hạ nhất thời lơ là bị hắn phát hiện, liền vội vã rời đi, chạy hết ba con đường mới thoát khỏi hắn.”
Tiết Trường Khánh ‘ồ’ một tiếng liền dừng bút quan sát bức tranh vẽ dãy núi trập trùng, tỏ ý nói: “Nghe nói Trình Ôn trước đây thân với Phù Ly, Khương Nhan lại là người của Phù Ly, tuy Trình Ôn đã bỏ tà theo chính, có ý quy thuận Bình Tân hầu phủ của ta, nhưng vẫn niệm tình xưa vẫn là không thể không đề phòng.”
Hắc y nhân nghi hoặc: “Ý chủ tử là?”
“Duệ Nhi nông cạn không nên thân, Tiết gia rốt cuộc cũng cần một nam tử đáng tin cậy. Nếu Trình Ôn thật sự là một lòng hướng về Tiết gia, chờ hắn đính hôn với Vãn Tình, liền có thể thử để hắn tiếp nhận tư nghiệp của Tiết gia, xem như là của hồi môn của Vãn Tình. Nhưng bây giờ bổn hầu lo lắng nhất chính là Trình Ôn tiếp cận Tiết gia là có ý đồ.”
Nghĩ đến đây, đôi mắt âm u của Tiết Trường Khánh lộ ra một đám mây đen, “Kẻ làm lộ ra bí mật trong vụ án buôn muối lậu của Trừ Châu không phải vẫn trong tay ngươi sao? Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, lập tức áp đến đây, mượn cơ hội này thử lòng trung thành của Trình Ôn.”
“Vâng!” Hắc y nhân tuân lệnh.
“Chậm đã.” Nghĩ đến gì đó, Tiết Trường Khánh chậm rãi xoay gương mặt lạnh cứng, hừ một tiếng nói, “Nghe Duệ Nhi nói, thám hoa Khương Nhan kia cùng với tam cô nương Nguyễn gia quan hệ rất tốt, trước đó lúc trong Quốc Tử Giám nhiều lần giúp Nguyễn gia ra mặt, người này bất chấp thủ đoạn thi cử nhập sĩ, chắc chắn là nhắm vào Duệ Nhi, nếu tương lai nàng ta thật sự làm quan, hẳn động vào nàng ta sẽ phiền phức hơn nhiều.”
Hắc y nhân lập tức hiểu ý, đưa đôi mắt dày đặc sát khí nói: “Ý của chủ tử, thuộc hạ đã hiểu.”
“Quan sát chặt chẽ chút, nếu nàng ta thành thật, thì để nàng ta rời đi, nếu trong lòng cố chấp không buông, giết không nói nhiều! Cẩn thận chút, đừng bị người ta bắt được chuôi.” Nói rồi, Tiết Trường Khanh đưa tay cầm bút lông đặt thật mạnh lên trên giấy vẽ, bắn ra một vết mực khô, sắc mặt vô cùng nham hiểm.
Rầm rầm——
Tia sét lóe qua, tiếng sét rền vang, gió cuốn hạt mưa to bằng hạt đậu tí tách rơi xuống, mưa gió lặng lẽ rơi trong đêm của phủ Ứng Thiên.
Phố Chu Tước, quán rượu Hồ Gia.
Bên cửa sổ lầu hai, Khương Nhan mở một nửa cửa sổ, nghe tiếng mưa lất phất trên nóc nhà, chống cằm thở dài hỏi: “Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại mưa rồi?”
Giây tiếp theo, một chiếc áo choàng ấm áp phủ lên vai nàng. Sau lưng, giọng nói lành lạnh trầm thấp của Phù Ly truyền đến: “Uống rượu rồi thì đừng đứng bên cửa sổ hóng gió, chú ý kẻo lạnh.”
“Không sao, đã tỉnh rượu rồi.” Nói xong, Khương Nhan xoay đầu hỏi, “Phù Ly, chàng có mang ô không?”
Phù Ly lắc đầu.
“Thế là sao về đây!” Khương Nhan ‘ôi chao’ một tiếng, nhăn nhó nói.
“Chờ mưa tạnh, sẽ dẫn nàng về nhà.”
“Nếu đêm nay mưa không tạnh thì sao?”
“Trên quán rượu có phòng khách.” Phù Ly sẵn miệng đáp.
Khương Nhan thẫn thờ một lúc rồi cười khúc khích, xoay người nhìn Phù Ly hỏi: “Ồ, Tiểu Phù đại nhân muốn cả đêm không về?”
Phù Ly lại nhíu mày: “Tại sao cứ thêm chữ ‘Tiểu’ vào thế? Phù đại nhân chính là Phù đại nhân, không còn nhỏ nữa rồi.”
Trong mắt Khương Nhan như được tẩm rượu vậy, cười đến say lòng người, trêu: “Cha chàng mới là Phù đại nhân, chàng là con trai của ông ấy, đương nhiên là Tiểu Phù đại nhân, sau này Tiểu Cảnh làm quan rồi, liền là Tiểu Tiểu Phù đại nhân.”
Phù Ly hiếm khi cười ra tiếng, khoanh tay hỏi ngược lại: “Thế nếu nàng làm quan, chẳng phải là Tiểu Khương đại nhân sao?”
“Cũng được.” Khương Nhan nháy mắt nói, “Chẳng qua, ta càng thích chàng gọi ta là ‘A Nhan’.”
Đáng tiếc, Phù Ly vẫn là rất kiêu căng, cách gọi thân thiết này vẫn là cực hiếm thấy.
Thấy Phù Ly không thèm nhúc nhích, Khương Nhan cười khanh khách đề nghị: “Hay là, ta gọi chàng là ‘A Ly’, chàng gọi ta một tiếng ‘A Nhan’ nhé?”
“A Ly.” Khương Nhan cười rạng rỡ, kéo bàn tay đeo bao cổ tay của Phù Ly nói, “Bây giờ không có ai, cơ hội rất hiếm, chàng đừng xấu hổ. Sau này ta làm chính sự rồi, e rằng chàng muốn gần ta chút cũng không có cơ hội đâu.”
“A Ly, A Ly!” Nàng lại gọi một tiếng, vui vẻ sát lại gần hơn, rượu hoa hạnh nhàn nhạt quanh quẩn, nói không rõ là say rồi hay chưa say.
Gương mặt Phù Ly trở nên xấu hổ, bỗng đưa tay giữ lấy vầng trán không ngừng tiến lại gần của nàng, hơi thở dồn dập hơn nhiều, khàn giọng nói: “Đừng nghịch, A Nhan.”
“Ôi.” Khương Nhan dường như được như ý nguyện, đáp một tiếng, lúc này mới kéo áo choàng quay về bàn nhỏ uống rượu, gõ bàn chậm rãi hỏi: “Mùa thu năm nay chàng hẳn sẽ cập quan rồi, đã tìm được tự hay nào chưa?”
Đặt tự đối với nam tử hai mươi cập quan mà nói, là một truyền thống cần phải có từ xưa đến nay. Phù Ly đáp: “Đã gửi thư cho phụ thân, nhờ ông ấy đặt tự. Nay tình thế cẩm y vệ căng thẳng, ta theo lý hẳn tránh tị hiềm, sẽ không về Phù gia tổ chức lễ cập quan, chỉ đặt tên là được.”
“Nếu không về Phù gia tổ chức lễ cập quan, thế ta sẽ ở cạnh chàng.” Khương Nhan nói, “Ngày hai tám tháng chín, lần này ta nhất định sẽ không quên sinh thần của chàng đâu.”
Nhớ đến năm ngoái bản thân chuẩn bị thi cử quên mất sinh thần của Phù Ly, khiến hắn cả đêm chờ trong Thượng Thiện trai, trong lòng nàng vẫn rất áy náy, đề nghị: “Chúc mừng Tiểu Phù đại nhân thành niên trước!”
Phù Ly cười, trực tiếp cầm lấy bình rượu cụng ly, lập tức ngẩng đầu uống một ngụm, tư thế lưu loát dứt khoát, vô cùng tiêu sái hào phóng.
Đêm mưa gió này rất dài, ngắt quãng đến nửa đêm cũng chưa tạnh, mà sương phòng nhỏ trong quán rượu, lại là tách đĩa lung tung, trên bàn dưới đất đều có ba bốn vò rượu.
Khương Nhan trải qua lần trước say mèm trên hồ, lần này không dám uống nhiều, cho nên vẫn miễn cưỡng xem như là tỉnh táo, ngược lại là Phù Ly uống hết hai vò rượu, lúc đứng dậy bước chân loạng choạng, ánh mắt cũng có chút đờ đẫn, rõ ràng là say rồi.
Dáng vẻ này của hắn, cho dù là mưa đã tạnh, cũng không thể nào về nhà được. Khương Nhan tùy tiện xuống lầu tiềm bà chủ đặt phòng khách ở tạm.
“Mấy gian?” Bà chủ là người ngoại tộc, mũi cao mắt sâu, tết tóc dùng lụa đỏ để trùm đầu, đôi môi đỏ thắm, dùng giọng Hán không quá lưu loát để hỏi.
Khương Nhan đưa tay, nói: “Hai gian, sạch sẽ chút.”
“Một gian.” Sau lưng, Phù Ly không biết lúc này đi đến, gương mặt đứng đắn nói.
Bà chủ thấy thế cũng không lấy làm ngạc nhiên, cười sáng lạn, ngọng nghịu nói: “Hôm nay, khách đông, chỉ còn, một gian.”
“...” Nếu chỉ còn một gian, sao còn hỏi nàng mấy gian chứ?
Bên ngoài không ngừng mưa, ánh đèn ẩm ướt trong đêm mưa của phủ Ứng Thiên, lộ ra nét nặng nề khác lạ. Khương Nhan cũng lười giằng co với bà chủ, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, một gian thì một gian, giường phải rộng.”
“Ngươi yên tâm, đủ rộng.” Bà chủ dùng lụa mỏng che mặt, một tay nhận lấy bạc vụn, một tay đưa thẻ phòng bằng gỗ, “Đảm bảo hai vị, ầm ĩ thế nào, đều, không rơi xuống giường.”
Khương Nhan thầm nghĩ: Nàng ta xem ra mình là thân nữ nhi rồi ư? Nếu không sao lại to gan lớn mật nói ra những lời này chứ?
Còn chưa nghĩ xong, Phù Ly bên cạnh liền nhận lấy thẻ gỗ, kéo nàng lên lầu.
Vào cửa rửa mặt, cởi áo, lưu loát một hơi, Phù Ly mặc trung y trắng tinh muôn vạn phong tình ngồi trên chiếc giường rộng thấp, cách rèm trướng đỏ rực mơ hồ vỗ vị trí bên cạnh, ánh mắt sáng quắc nói: “Lại đây.”
Khương Nhan đem khăn tay lau mặt xong tiện tay đặt trong chậu đồng, nhíu mày hỏi: “Tiểu Phù đại nhân, như thế không tốt lắm đó?”
“Ta ôm nàng lại đây.” Nói xong, Phù Ly liền theo thế đứng dậy.
“Không cần! Ta tự đến.” May mà chiếc giường đủ rộng, ba người ngủ cũng còn dư, Khương Nhan liền từ trong tủ ôm một chiếc chăn mỏng, cởi giày vớ xong liền bò lên cuối giường nói, “Mỗi người một chăn, không được lộn xộn, nếu không ta tấu chương buộc tội chàng.”
Nói rồi nàng tự nằm vào chỗ trong giường, đắp xong chăn, liền quy củ nằm xuống,
Trong phòng yên tĩnh, ánh nến lay động, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách. Không lâu sau, Phù Ly thổi đèn, nghiêng người nằm xuống, đưa tay cách một lớp chăn ôm Khương Nhan, chủ động lạ thường.
Cảm giác trên hông truyền đến, Khương Nhan lập tức cứng đờ, sau đó dần thả lỏng người, thấp giọng cười: “Ma men.” Sau đó liền nhắm mắt ngủ.
Chờ đến khi hơi thở nàng đều đều, Phù Ly sau lưng mới chậm rãi mở mắt ra, tiến gần thêm chút nữa, cánh tay dùng sức. Trong bóng tối, đôi mắt hắn vô cùng thanh tỉnh, khóe môi cong lên một đường con nhàn nhạt, nào có một tia say rượu nào chứ?
Rầm rầm——
Tia sét lóe lên trên nền trời một tia sáng, trong tiếng sấm rền, mưa càng lúc càng dồn dập, đêm mưa như thế thích hợp để ngủ nhất, cũng thích hợp gột rửa đi tất thảy tội ác dơ bẩn.
Át Vân sơn trang, trong biệt viện Tiết gia, máu tươi mang theo mùi tanh phun tóe lên trên lá chuối, sau đó lại bị nước mưa cọ rửa thành vệt đỏ nhàn nhạt còn sót lại.
Trong viện, vài hắc y nhân chậm rãi dùng lưỡi đao đâm vào, rút ra từ trên người một vị nam tử trẻ tuổi, để mặc cổ thi thể kia ngã vào trong đống máu.
“Người này để lộ ra cơ mật, phản bội Tiết gia, chỉ có thể theo quy củ xử tử.” Dưới hiên, Tiết Trường Khánh chắp tay đứng đó, nhìn gương mặt trắng bệch của Trình Ôn bên cạnh, “Trình trạng nguyên, con gái Tiết gia ta không phải dễ cưới như thế, làm ăn của Tiết gia cũng không phải dễ dàng tiếp quản như vậy, ngươi nếu thật sự muốn trở thành một thành viên của Tiết gia, hẳn nên lấy ra chút thành ý.”
Lại là một tia sấm chớp, khiến bóng của Tiết Trường Khánh chém thành một sáng một tối vô cùng dữ tợn, cũng chiếu rõ gương mặt trắng bệnh của Trình Ôn.
Hóa ra, trong cơ thể một người có thể có nhiều máu như thế, ồ ạt chảy ra, hòa cùng nước mưa thành dòng máu khúc khuỷu chảy xuống gốc cây chuối, tạo thành màu tím sậm trong đêm ẩm ướt khiến lòng người sợ hãi. Hai tay Trình Ôn hơi run, vẻ mặt lại miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, nhìn thi thể ngã trên đất, hồi lâu mở mấp máy cánh môi không chút huyết sắc, khó khăn hỏi: “Hầu gia cần làm gì mới có thể tín nhiệm Trình mổ?”
Tiết Trường Khánh ha hả cười, “Rất đơn giản, thay ta xử lý sạch sẽ sạch sẽ thi thể của phản đồ này. Nếu xử lý tốt, sau này chúng ta có thể thật sự trở thành người một nhà rồi.”
Tiết gia âm thầm giết chết đồng tri phủ Trừ Châu, nếu để Trình Ôn xử lý thi thể, chính là trở thành tòng phạm mưu hại quan viên lục phẩm của địa phương, từ đây vận mệnh của hắn liền buộc chặt với vinh nhục của Tiết gia, giãy giụa không thoát.
Tiết Trường Khánh đánh ra một bàn tính như ý.
Vết máu càng loang càng rộng, không biết qua bao lâu, cằm Trình Ôn run rẩy, chậm rãi mở miệng nói: “Đốt đi quần áo của hắn, hủy đi dung mạo, chôn dưới mảnh đất hoang dưới chân Tây Sơn. Vệt máu trước đình cần cọ rửa sạch sẽ từng tấc, trồng thêm cây xanh, mới có thể che giấu mình tanh, không để cho chó nghiệp vụ quan phủ nuôi ngửi được manh mối.”
“Rất tốt.” Tiết Trường Khánh thu toàn bộ phản ứng của Trình Ôn vào trong đáy mắt, “Thế chuyện kia, bổn hầu giao cho hiền tế tương lai giải quyết.”
Trình Ôn cúi đầu thật thấp, che giấu cảm xúc trong mắt, đôi môi trắng bệch nhếch lên nói: “Tạ hầu gia tín nhiệm.”
Mưa to tầm tã, chim quái Tây Sơn ríu rít, Trình Ôn đứng trong đám cỏ cao ngang hông, cả người ướt đẫm, ánh mắt trống rỗng nhìn hắc y nhân đem thi thể mặt mũi biến dạng ném xuống hố, từng cuốc từng cuốc lấp bằng.
Cả người hắn lạnh cứng, năm ngón trong tay áo siết chặt ngọc bội gỡ xuống từ trên hông người chết, cho đến khi mu bàn tay lộ đầy gân xanh, lòng bàn tay đầm đìa máu tươi.
Nắm đất cuối cùng rơi xuống, chôn vùi cả đường về của hắn, từ nay về sau núi đao biển lửa, cũng chỉ có thể tiến về phía trước.
Hắn không biết bản thân làm sao trở về phủ trạng nguyên, trước mắt mông lung nói không rõ là nước mưa hay nước mắt. Vội vã đẩy cửa bước vào, bước chân hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng hoảng hốt chạy vào phòng ngủ, vừa đóng cửa liền ôm lấy cổ họng đau đớn nôn ra, cho đến khi nôn ra cả mật đắng, khóe mắt chảy ra nước mắt, gương mặt máu thịt mơ hồ của người chết kia vẫn ở trong đầu hắn, không thể nào thoát ra được, tựa như bị bóng đè.
Một lúc sau, hắn dựa cửa phỏng từ từ trượt xuống, áo quần ẩm ướt quét ra một vệt ẩm ướt. Tay hắn cầm chặt vật chứng trộm xuống từ trên người người chết, vừa run rẩy lấy từ trong lòng ra một sợi dây đỏ rực...
Là kết đồng tâm, hệt như chiếc đã từng tặng cho Nguyễn Ngọc.
Năm ngón tay siết chặt, kết đồng tâm nhăn nhúm trong tay hắn. Trình Ôn vùi đầu vào trong khuỷu tay, cả người lạnh rét run rẩy, hệt như nức nở, lại không ra nước mắt, chiếc bóng run rẩy trên cửa, hệt như một con thú bị giam cầm tuyệt vọng gồng mình chiến đấu...
Đây là trách nhiệm của hắn, cũng là trận đấu của hắn, theo lý phải do hắn kết thúc.
Tiếng mưa sấm vẫn còn tiếp tục, phủ Ứng Thiên tựa như một tòa thành chết.
Trong phủ thượng thư, Triệu ma ma gác trước giường của Nguyễn Ngọc, ngủ gật.
Một đạo sấm sét lướt qua, mặt đất rung chuyển, người ngủ say trên giường dường như bị giật mình, hét lên một tiếng mở mắt, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm rèm giường, không có tiêu điểm.
Triệu ma ma lập tức đứng dậy, nhìn thấy tiểu thư trên giường đã mở mắt. Triệu ma ma nín thở, dụi dụi mắt, không dám tin run giọng nói: “Tam tiểu thư, cô...cô tỉnh rồi!”
Bà có chút không biết phải làm sao đứng dậy, lúc lại xoa đầu Nguyễn Ngọc, lúc vuốt ve gò má nàng, khóe mắt lập tức đỏ ửng, thì thào: “Lão...lão không phải đang nằm mơ sao? Tiểu thư, tiểu thư, cô tỉnh rồi sao? Cô nhìn tôi đi tiểu thư!”
Nguyễn Ngọc chỉ mở to mắt nhìn thẳng, không nói chuyện cũng không nhúc nhích, thậm chí đến cả thở cũng ngừng lại. Thấy dáng vẻ nín thở của nàng, kinh hỉ trong đáy mắt Triệu ma ma đều trút đi, run môi, nhẹ nhàng lay lay hai vai Nguyễn Ngọc, khóc: “Tiểu thư, cô sao thế! Cô tỉnh rồi thì nói chuyện đi, đừng dọa ma ma!”
“Người đâu! Người đâu rồi!” Triệu ma ma sụp đổ hô to, giọng chôn vùi trong tiếng mưa ầm ầm, có chút thế đơn sức mỏng, “Tiểu thư tỉnh rồi, mau gọi đại phu!”
‘Khụ’ một tiếng, Nguyễn Ngọc nín thở bỗng thở ra một ngụm khí đục lớn, đôi mắt mơ màng dần dần khôi phục tinh thần. Nàng ngẩn người chuyển động cổ, đôi mắt trống rỗng đánh giá Triệu ma ma cả mặt đầy nước mắt vừa mừng vừa sợ, đôi môi khô khốc hé mở, đau khổ nhíu mày, khó khăn nói từng chữ một: “Ngươi...là...ai?”
Bình luận facebook