• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún (2 Viewers)

  • Chương 52

Cho Thường Hỉ đang ân cần đưa tiễn lui, Mạnh Tang Du mang theo Bích Thủy cùng Ngân Thúy từ từ đi về phía Bích tiêu cung. Trận tuyết lớn ào ào cuộn xoáy, đổ đầy trên mặt đất một lớp dày, khắp nơi là màu trắng lóe mắt, vừa trong khiết lại vừa trống vắng. Dẫm chân lên lớp tuyết xốp, tiếng vang lạo xạo dưới chân theo từng bước đi đôi lúc mang lại cảm giác thú vị.
Khuôn mặt lãnh đạm của Mạnh Tang Du chợt thả lỏng, chậm chậm bước trên con đường tuyết lạnh. Bích Thủy và Ngân Thúy cũng nghịch ngợm, dẫm đè lên dấu chân chủ tử theo sau. Ba người cùng đi, từ xa nhìn lại chỉ có một hàng dấu chân kéo dài. Đi một lúc lâu, gần ra khỏi khu vực Bích tiêu cung, vài cung nhân đi ngang qua thấy Đức phi nương nương liền vội hành lễ.
“Ngươi…” Trong nháy mắt, biểu cảm thả lỏng của Mạnh Tang Du rút đi, ngón tay run rẩy chỉ vào vật bên hông một thái giám dừng bước trước mặt, “Cái này ngươi lấy ở đâu ra? Nói!” Mặt cô xanh mét.
Cung nhân kia đang muốn tìm cách giấu mộc bội tử đàn bên hông đi nhưng vẫn để Đức phi nương nương đúng lúc thấy được, sắc mặt không khỏi trắng bệch, dập đầu trên nền tuyết, “Nương nương tha mạng! Nô tài nhặt được trong bồn hoa, không phải nô tài giết thú cưng của nương nương, lúc nô tài phát hiện nó đã chết lâu lắm rồi!” Hắn vô cùng hối hận, hối hận vì đã thấy thứ này đáng giá nên trộm đi, tuy rằng đã bỏ đi năm chữ to mạ vàng bên trên, nhưng quả thật không ngờ Đức phi nương nương lại tự tay thiết kế thứ này, liếc mắt đã nhận ra.
Bích Thủy tiến lên một bước kéo giật bảng tên bên hông hắn, nhìn thật kỹ bên trên, tuy rằng lớp vàng mạ đã không còn, chỉ để lại những vết hõm sâu, nhưng đúng là năm chữ “A Bảo Bích tiêu cung.”
“Nương nương.” Bích Thủy dâng bảng tên A Bảo đến cho vị chủ tử sắc mặt trắng xanh của mình, lo lắng gọi.
“Ngươi phát hiện thứ này ở đâu? Dẫn bản cung đi!” Mạnh Tang Du nắm siết tấm bảng tên trong tay, giọng nghẹn đặc.
Thái giám kia không dám giấu giếm, vội vã đứng lên đưa Mạnh Tang Du đến luống hoa bên cạnh tường cung, sau đó nhào vào trong luống hoa tìm kiếm. Mạnh Tang Du lạnh lẽo nhìn, khuôn mặt tái nhợt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào. Đã đào xới lớp tuyết dày lên, nhưng vẫn không thấy thi thể con chó con đâu. Thái giám kia tuyệt vọng, quỳ bên chân Mạnh Tang Du van xin, “Nương nương, người tin nô tài đi, thật sự nô tài không tìm được xác co chó đó. Nếu đọc bảng tên mà biết nó là thú cưng của người, cho nô tài mười lá gan nô tài cũng không dám táy máy!”
Chết ở Càn Thanh Cung, ngoại trừ người bên cạnh Thẩm Tuệ Như thì còn có ai dám ra tay hãm hại? Trong lòng Mạnh Tang Du đã rõ, khuôn mặt thoáng hiện nét đờ đẫn, lại nhìn lướt qua chiếc dây lưng nhỏ xíu trong bụi cỏ, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt. Cô biết, đó là thứ đặc biệt chế tạo riêng cho A Bảo, dùng da trâu làm thành sợi dây đeo bảng tên, mềm mại thoải mái.
Cô nhắm chặt hai mắt, lúc mở ra, ánh nhìn nặng nề liếc xuống thái giám quỳ bên chân, âm thanh lạnh lùng, “Ngươi xứng đáng để lấy thứ này? Nếu đã biết là chó của bản cung, tại sao không đến bẩm báo bản cung?”
Thái giám kia hoảng hốt, tìm không ra lời biện giải nào, chỉ có thể dập đầu mạnh hơn. Nếu biết trước như thế hắn đã không vì lòng tham nhất thời mà rước tai vạ vào thân.
“Tự vả miệng năm mươi lần!” Mạnh Tang Du cắn răng mở miệng, thấy thái giám kia như được đại xa, vội vỗ bốp bốp vào mặt, cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mỏi mệt, phất tay mang theo Ngân Thúy cùng Bích Thủy rời đi.
Trở về Bích tiêu cung, cởi chiếc áo khoác dính đầy tuyết xuống, cô thẫn người đi đến tẩm điện rồi chợt xoài người xuống, đánh vỡ một bộ đồ sứ đặt trên án kỷ.
Ngân Thúy Bích Thủy lập tức đỡ lấy, đỡ cô nằm xuống trường kỷ đặt bên cửa sổ. Phùng ma ma đi nấu nước ấm nghe thấy tiếng động đã phát hoảng, lập tức chạy vào xem xét, thấy khuôn ngực chủ tử phập phồng, hơi thở dồn dập, trên trán rịn đầy mồ hôi lạnh, bà đã hớt hải la toáng lên, “Nương nương, người sao thế? Bích Thủy, nhanh, nhanh đi gọi thái y!”
Bích Thủy vâng một tiếng, chạy như bay đến thái y viện.
“Ma ma, ta không sao!” Mạnh Tang Du cắn răng cất lời, bàn tay xiết lấy bờ ngực đau đớn, muốn ngồi dậy lại thấy hô hấp của mình càng lúc càng ngắn, đầu óc chao đảo choáng váng. Cô biết, đây là bởi áp lực quá lớn đã đẩy tinh thần cùng thể chất lâm vào tình trạng quá tải, là do yếu tố tâm lý tạo thành, không liên quan gì với thân thể.
Nghe tin tức A Bảo đã chết, cô đã không bao giờ có thể lừa gạt bản thân mình rằng A Bảo vẫn đang vui vẻ sống ở nơi nào đó trên đời, cũng vì chuyện này mà cô lại liên tưởng đến người cha vẫn đang mất tích của mình, nghĩ đến cha cũng giống như A Bảo, thân thể nguội lạnh đã nằm xuống một nơi hoang sơ nào đó không ai phát hiện, không ai chôn cất, tan biến vào đất cát, cô chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.
Trái tim lại nhói lên một cơn đau buốt, cô mở miệng, cố gắng hớp lấy không khí khó chịu bên ngoài, ráng sức để bản thân mình bình tĩnh trở lại. Mình không thế ngã xuống, mẹ cùng anh hai còn cần mình, nhà họ Mạnh còn cần mình!
“Đỗ thái y ông nhanh nhanh xem! Nương nương làm sao thế này?” Bích Thủy cùng Đỗ thái y vội vàng bước vào.
Thấy thái dương Đức phi nương nương ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch không còn máu, ngực phập phồng kịch liệt, Đỗ thái y phát hoảng, không hành lễ mà chạy vội tới bên giường bắt mạch cho cô. Nhìn tấm bảng tên bằng gỗ cô nắm chặt trong tay, phải dùng hết sức mới có thể kéo ra đặt ở cạnh đó.
“Tinh thần nương nương bị chấn động dẫn tới việc tim đập nhanh, nhanh chóng để người uống thuốc Ngưng thần tĩnh tâm, bằng không tim sẽ có vấn đề.” Đỗ thái y nói đơn giản, cấp tốc viết một đơn thuốc giao cho người hầu đi lấy, sau đó lấy ngâng châm cắm vào minh huyệt, huyệt thái dương, huyệt ấn đương cho Mạnh Tang Du.
Cơn đau mụ mẫm đầu óc thoáng dịu xuống, hô hấp cũng dần ổn định trở lại, Mạnh Tang Du quay đầu, khó khăn mở miệng, “Cảm ơn Đỗ thái y.”
“Đây là bổn phận của vi thần, nương nương đừng nên nói chuyện, uống thuốc xong ngủ một giấc sẽ ổn, mong nương nương đừng suy nghĩ nhiều.” Đỗ thái y vừa nhẹ nhàng kích thích ngân châm vừa ôn hòa dặn dò.
Bát thuốc nhanh chóng được đưa đến tận giường Đức phi nương nương, Đỗ thái y rút châm, thấy nương nương uống thuốc xong đã đỡ, lúc này mới hành lễ cáo lui.
“Nương nương, người cảm thấy thế nào?” Phùng ma ma đỡ Mạnh Tang Du nằm xuống giường rồi vén lại góc chăn cho cô, nhẹ giọng hỏi.
“A Bảo đã chết!” Hai mắt Mạnh Tang Du nhắm nghiền, giọng nói khản đặc không tròn vạnh chữ, “Đã nhiều ngày như vậy chỉ sợ cha ta cũng lành ít dữ nhiều! Ma ma, ta ngủ một lát, chiều nay còn phải đến Càn Thanh Cung chăm sóc Hoàng thượng, thỉnh an Thái hậu nương nương, bà nhớ phải đánh thức ta!” Lúc này cô không thể ngã xuống, càng không thể lơi lỏng. Cha đã xảy ra chuyện, cô phải đỡ lấy đòn dông nhà họ Mạnh, mà Thái hậu cùng Hoàng thượng chính là chỗ dựa lớn nhất, cô không thể để cơ hội này vụt mất.
“Nương nương, người đã như vậy rồi mà còn muốn chăm sóc ai? Nô tài đi Càn Thanh Cung nói một tiếng!” Phùng ma ma kiên định lắc đầu.
“Ma ma, bây giờ nhà họ Mạnh chỉ biết dựa vào ta, lần này là cơ hội để biểu hiện, nhất định ta phải giành lấy sự sủng ái này! Sáng nay Hoàng thượng còn muốn đưa anh ta vào Cẩm y vệ rèn luyện, đây là thời cơ của gia tộc nhà ta, lúc này ta không thể gây ra bất cứ sai lầm nào.” Mạnh Tang Du siết chặt cổ tay Phùng ma ma, thấy bà rưng rưng gật đầu mới mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Đợi hô hấp của Mạnh Tang Du đã ổn định, Phùng ma ma đau lòng xoa xoa quầng thâm dưới mắt cô, đứng dậy nhỏ tiếng dặn dò Ngân Thúy, “Đi Càn Thanh Cung xin phép cho ngương nương đây, lần này lão nô tự tiện quyết định, nếu nương nương thức dậy hỏi tội lão nô sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Ngân Thúy vâng lệnh không chút do dự, mặc trận tuyết lớn đi đến Càn Thanh Cung.
Thường Hỉ đã nắm được tất cả chuyện xảy ra lúc nãy, cũng đã xử lý thái giám nhặt được bảng tên kia. Ngày Hoàng tượng hồi cung, xương cốt A Bảo đã được Thống lĩnh khâm liệm cho cao tăng siêu độ. Dù không biết vì sao Thống lĩnh với Hoàng thượng lại coi trọng xác một con chó như vậy, nhưng từ sau khi thấy Hoàng thượng cùng Đức phi nương nương mặn nồng bên nhau, hắn mới ngộ ra —— Hoàng thượng yêu ai thì yêu cả đường đi lối về đó!
Bây giờ Đức phi nương nương lại đổ bệnh vì A Bảo, Hoàng thượng không biết lo lắng đến mức độ nào. Ngân Thúy trở về, Thường Hỉ đi vào tẩm điện, thấy quầng thâm đen thui quanh mắt Hoàng thượng cùng vết thương trên vai hắn lại im lặng đi ra. Vẫn nên chờ Hoàng thượng thức giấc rồi bẩm báo thì hơn, để Hoàng thượng nghỉ ngơi thêm một lúc nữa.
Sau canh ba, Thần Phi thấy Hoàng thượng cũng nên thức dậy, mà Đức phi cũng chưa tới chăm sóc, mang theo một hộp thức ăn thướt tha khuất vào trong gió tuyết đến Càn Thanh Cung cầu kiến. Trải qua một ngày một đêm suy nghĩ, cô ta đã không còn chìm trong tuyệt vọng mà đã đi tìm một đường ra. Lúc này không thể mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng, không có con cũng chẳng sao, con sống không lâu cũng chẳng thành vấn đề, chỉ cần Hoàng thượng sủng ái, cô ta có thể tìm cung nữ hoặc phi tần địa vị thấp nào đó sinh con ình, sau đó xin Hoàng thượng để mình nuôi dưỡng, chẳng khác gì con ruột của mình.
Vì quá hiểu biết kẻ địch của mình, Thần Phi mới gấp rút hành động. Cô ta biết, không bao lâu nữa đám người kia cũng sẽ tính toán giống như mình.
“Hoàng thượng vẫn đang nghỉ ngơi, nếu nương ngương không ngại mời đến thiên điện chờ.” Không có khẩu dụ Hoàng thượng, Thường Hỉ không biết nên xử lý Thần Phi như thế nào, đành chờ Hoàng thượng dậy rồi nói sau.
Thần Phi cười đồng ý, đi vào thiên điện, đặt hộp thức ăn bên cạnh chậu than giữ ấm. Đứng gần cô ta là một cung nữ dung mạo thanh tú xinh dẹp, dáng người quyến rũ, cần cổ trắng khẽ cúi, gương mặt ngượng ngùng.
“Ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?” Thần Phi nghịch bộ móng tay vàng tinh xảo, từ tốn hỏi.
“Nương nương yên tâm, nhất định nô tì không để nương nương thất vọng.” Cung nữ kia quỳ gối xuống, giọng nói thanh thanh có vài phần xấu hổ. Rõ ràng Thần Phi sanh được Hoàng tử, trước mắt Hoàng thượng cũng sủng ái, thế mà lại còn tìm người củng cố địa vị giúp. Tuy rằng cung nữ này cũng nghi ngờ, nhưng cũng biết không nên để lỡ cơ hội như thế này.
“Biết là tốt rồi, nếu như ngươi mang thai bản cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.” Thần Phi cao ngạo nhìn thoáng qua cung nữ kia, mím môi cười.
Cung nữ lập tức cúi người biểu đạt lòng trung thành của mình.
Trong Kiền thanh điện, Chu Vũ Đế đúng giờ mở hai mắt, nhìn quanh trong điện. Không thấy bóng Tang Du đâu, chỉ còn hương tàn vương vấn bên gối, trong lòng hắn lạnh úa vắng vẻ, khó chịu không nói nên lời.
“Hoàng thượng đã tỉnh, nô tài thay quần áo cho ngài.” Thường Hỉ vén rèm châu lên, đi đến bên giường hắn nhỏ giọng nói.
“Không cần,” Chu Vũ Đế phất tay, hai mắt khép hờ, nửa nằm nửa ngồi trên giường, “Trẫm chờ Tang Du đến rồi dậy.”
“Chiều nay nương nương không thể tới được, vừa lúc nãy Ngân Thúy đã đến thông báo cho nô tài, nhưng vì ngài còn ngủ nên nô tài không nói được.” Thường Hỉ khom người trả lời.
Chu Vũ Đế nhướng mày, trầm giọng hỏi, “Vì sao không thể tới? Xảy ra chuyện gì?”
Thường Hỉ tóm tắt chuyện “phát hiện bảng tên A Bảo, Đức phi nương nương sốc rồi ngã bệnh” cho hắn nghe, thấy sắc mặt Hoàng thượng càng ngày càng đen mới vội vàng bổ sung thêm, “Đỗ thái y đã khám bệnh, nói nương nương chỉ cần nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ nhiều nhất định sẽ ổn.”
“Lập tức thay quần áo cho trẫm, trẫm qua xem.” Hất chăn ra, Chu Vũ Đế nhanh chóng xuống giường, tự mình mặc thường phục vào. Thường Hỉ vội qua giúp đỡ.
Một lát sau, Thường Hỉ vừa ra lệnh cho cung nhân ngoài điện chuẩn bị ngự giá đến Bích tiêu cung, vừa lấy áo khoác phủ thêm cho Hoàng thượng.
Nghe Thường Hỉ cao giọng mệnh lệnh, Thần Phi lập tức ra khỏi thiên điện, nhanh chóng đến cửa nghênh đón. Tuyết lớn như vậy rồi, Hoàng thượng còn có thương tích mà sao lại muốn đến Bích tiêu cung? Có chuyện gì sao?
“Hoàng thượng!” Thấy người đàn ông tuấn tú, long hành hổ bộ bước đến, Thần Phi và cung nữ bên người không hẹn mà cùng đỏ mặt, yểu điệu đi tới hành lễ.
Chu Vũ Đế cau mày, nhanh chóng đi qua, không hề liếc mắt qua hai kẻ kia dù chỉ một lần, bàn tay vừa phất đã đẩy Thần Phi mới khuỵu gối xuống qua một bên, ngồi vào ngự giá biến mất trong cơn tuyết trắng mờ mịt.
Một tay cung nữ kia ôm hộp thức ăn, tay còn lại đỡ Thần Phi sắp ngã sấp xuống, luống ca luống cuống lại làm rơi hộp thức ăn, nước canh bên trong chảy tràn ra ngoài.
Cái liếc mắt cũng không cho, coi bản thân mình như không khí mà đi qua, chẳng lẽ những ngày ân ái triền miên đều là giả hay sao? Sắc mặt Thần Phi hết trắng lại xanh, biến ảo không ngừng, lại thấy nước canh đổ ra ngoài, mạnh tay tát cung nữ kia một phát, phất áo bỏ đi.
“Người đâu, kiểm tra cho bản cung, rốt cuộc Đức phi xảy ra chuyện gì?” Trở lại Chiêu thuần cung, Thần Phi càng nghĩ càng không cam lòng, gọi cung nữ tâm phúc của mình đến ra lệnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom