-
Chương 7: Như Ngọc công tử, phương pháp giải cổ
Nhìn Sơ Ảnh vẫn ngủ say như cũ, chân mày Sở Vân Khinh hơi nhíu lại.
“Tiểu thư, thế nào rồi?”
“Hết sốt rồi, vết thương ngoài da điều dưỡng mấy ngày là được.”
Nhược nhi đưa đến một chiếc khăn ướt: “Tiểu thư, người đã ở chỗ này trông chừng một đêm, đi nghỉ ngơi đi.”
Sở Vân Khinh thản nhiên lắc đầu một cái: “Sơ Ảnh đi theo ta ba năm, nàng bị như vậy cũng bởi vì ta, ta nhất định phải tận tâm tận lực đối với nàng, ngươi coi chừng tốt Sơ Ảnh, ta muốn đi ra ngoài một chút.” Hôm nay y quán đã treo biển ra ngoài, nàng phải đi nhìn một chút.
Một canh giờ sau, Sở Vân Khinh đã đến Nhân Tâm y quán, lần này nàng vẫn mang khăn che mặt như cũ, một mình đi tới, đi vào từ cửa sau, không để người khác biết.
Phúc bá chờ đã lâu, nhìn sắc mặt hơi khẩn trương của hắn, Sở Vân Khinh đã biết, hôm nay nhất định là có vụ buôn bán lớn chờ nàng.
“Chủ tử, có người ra giá một ngàn lượng, mời người đi ra ngoài xem bệnh, bây giờ vẫn đang chờ người.”
Quả nhiên!
Sở Vân Khinh hơi trầm tư: “Được, nói hôm nay Hoành Vân đã đủ người bệnh, để những đại phu khác chẩn bệnh, ngươi lập tức dẫn ta đi gặp người đang chờ.”
Từ hậu viện đến phòng khách, liền thấy một người đang chờ.
Người nọ một thân áo bào màu bạc trắng, thân hình cao lớn rắn rỏi, sắc mặt hơi nặng nề, một đôi mắt thâm trầm như biển, nhìn thấy Vân Khinh tới ánh mắt sáng lên.
“Sở công tử, vị này chính là Hoành Vân cô nương, nàng đã đáp ứng hôm nay sẽ đi ra ngoài chẩn bệnh.”
Người nọ hai tay ôn quyền: “Tại hạ Sở Dụ, làm phiền cô nương.”
Sở Vân Khinh thản nhiên gật đầu: “Mời công tử dẫn đường.”
Trước cửa có một chiếc xe vô cùng cao quý đang đậu ở đó, trên đường cái người đến người đi đều nhìn bằng hai mắt, Vân Khinh ngồi lên xe ngựa, Sở công tử kia vung tay giơ roi, xe ngựa một đường chạy về phía ngoài thành.
Sở Vân Khinh không biết rõ mục đích, công lực điều khiển xe của Sở Dụ rất tốt, toàn thân cũng tản ra hơi thở quý tộc, nhìn là biết lai lịch không nhỏ, nàng yên lặng tập trung suy nghĩ, không bao lâu xe ngựa lại có chút rung xóc, vừa kéo màn cửa sổ nhìn ra, vậy mà đã đến Lạc Nhạn sơn.
Lạc Nhạn sơn chính là một dãy ở trong núi Nhất Phong ở vùng ngoại ô, không biết lý do tại sao, cảnh sắc của núi này rất hấp dẫn, đầu mùa xuân hương vị của núi rừng rất trong suốt, Sở Vân Khinh không khỏi cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Mặc dù Lạc Nhạn sơn không cao, nhưng độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày cũng rất lớn, đợi đến lúc xe ngựa dừng trước một trạch viện ở đỉnh núi, nhiệt độ đã có thể so với mùa đông, tùng bách trước cửa ẩn hiện như sương hoa.
Lúc xuống xe, Sở Vân Khinh nhìn đến hai chữ “Sở trạch” trước cửa kia, so với tưởng tượng đình viện hào hoa phú quý của Sở Vân Khinh, lại thật vắng vẻ, đình đài thủy tạ dọc theo đường đi, nhưng lại ít khi thấy người đến, mắt Sở Vân Khinh nhìn thẳng, mãi đến khi thấy tầng hai của một tòa viện được đặt tên là Lạc Ương, Sở Dụ mới dừng lại.
“Cô nương mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, ánh sáng trong phòng hơi tối, Sở Vân Khinh cất bước vào phòng, một cỗ hàn khí xông thẳng tới trước mặt, chính là nàng, cũng không nhịn được rùng mình một cái.
“Cô nương, nơi này có thảm tử (tấm thảm), cô nương không ngại cầm một cái.”
Sở Vân Khinh khoát khoát tay: “Không sao.”
Bên trong nhà cực lớn, đợi Sở Dụ đốt đèn lên, Sở Vân Khinh mới nhìn thấy trong phòng có bày ba khối hàn băng có vóc dáng cao ngang người, sắc mặt nàng khẽ biến, Sở Dụ lúc này mới mở miệng.
“Hôm nay mời cô nương đến xem bệnh cho công tử nhà ta, công tử mắc bệnh hiểm nghèo đã năm năm, hàng năm phải có ba tháng làm bạn với hàn băng, năm nay vốn là công tử cũng tính toán trải qua ba tháng như vậy, ai biết mới vừa bắt đầu thân thể của công tử đã có chút không chịu nổi, lại còn thổ ra huyết, xin cô nương nhất định phải xem một chút, nếu có thể giảm bớt thống khổ cho công tử, ta nhất định sẽ hậu tạ!”
“Hoành Vân nhất định sẽ làm hết sức.”
Sở Dụ gật đầu một cái, nghiêng người nhường đường: “Xin mời.”
Theo cầu thang đi lên, ở lầu hai, Sở Vân Khinh gặp bệnh nhân hôm nay của nàng.
Người nọ một thân cẩm y tuyết trắng, đăng nằm ở trên giường, vóc người cao ráo, hai tay đặt ở trước ngực, đôi môi đỏ hồng, mặt mày như họa, bộ dạng xinh đẹp điềm tĩnh ngủ yên, thoạt nhìn tuyệt không giống như người bệnh.
Chỉ có sắc mặt trắng bạch kia, trắng quỷ dị, cơ hồ gần như giống trong suốt, thậm trí Sở Vân Khinh còn có thể thấy huyết mạch thật nhỏ dưới da thịt tuyết trắng của hắn, trong lòng nàng khẽ động, nghĩ tới có thể là một thi thể.
"Công tử?"
Sở Dụ đi về phía trước, khẽ gọi một tiếng, người trên giường chầm chậm mở mắt ra, dường như cảm nhận được ánh mắt xa lạ, hắn đem ánh mắt đến trên người Vân Khinh.
Trong lòng Sở Vân Khinh hơi động, đó là một đôi mặt cực kỳ bình tĩnh, yên lặng tĩnh mịch, lại mang theo một chút ôn hòa.
"Hoành Vân?"
Sở Vân Khinh cười một tiếng: "Đúng vậy."
Hắn chậm rãi ngồi dậy, trên mặt cũng mang theo nụ cười ôn nhu nhàn nhạt: "Trạch viện này tương đối xa, thật làm phiền cô nương rồi, đáng lẽ là không có việc gì, chẳng qua là Sở Dụ lo lắng quá thôi, mời cô nương ngồi."
Sở Vân Khinh ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh giường, Sở Dụ bên này liền bưng trà đến, rõ ràng là một con người sắt đá, lại đột ngột làm những việc không này.
"Tuyết cổ?"
Hai chữ, làm hai người trước mặt đều ngẩn người ra.
"Đúng là tuyết cổ." Ánh mắt ôn nhu của bạch y công tử chợt sáng lên, không ngờ chỉ tới Sở Vân Khinh chỉ mới liếc mắt một cái đã nhìn ra mấu chốt bệnh của hắn ở chỗ nào.
"Nếu cô nương đã biết độc công tử trúng là tuyết cổ, cô nương có thể giải không?" Sở Dụ giọng nói vội vàng, giống như cây cỏ gặp được người cứu mạng.
Sắc mặt Sở Vân Khinh tĩnh mịch: "Tuyết cổ là do băng tằm ngàn năm trên Tuyết sơn chế thành, thích hàn sợ nhiệt, một khi gặp nhiệt cổ độc sẽ phát tác, đến lúc đó băng tằm sẽ thức tỉnh, cắn nuốt lục phủ ngũ tạng người, người trúng độc muốn sống không được muốn chết không xong, băng tằm ngàn năm biến hóa khôn lường, đã là thân bất tử chi thân (không thể chết).”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Sở Dụ trầm xuống, một tia đau xót thoáng qua trong mắt khiến cho người ta không đành lòng.
Ngược lại, bạch y công tử chỉ cười nhẹ: "Tại hạ đã sớm biết, hôm nay nghe cô nương nói như vậy, vậy là vô vọng, cũng tốt, trong lòng không nghĩ đến, người cũng sống nhẹ nhàng hơn."
Sở Vân Khinh cười nhẹ: "Mặc dù không thể giết chết băng tằm này, nhưng quả thật tuyết cổ này vẫn có thể giải."
Sở Dụ buồn vui thất thường, nội tâm cũng nóng lạnh xen kẽ, lúc này đã nói không lên lời, mà trong mắt Bạch y công tử cũng có không biết bao dao động, ánh mắt trước nay chưa từng có nhìn Sở Vân Khinh.
Ánh mắt Sở Vân Khinh khẽ động: "Cách thứ nhất, tìm một nữ tử luyện thành võ công cực âm đến tầng cao nhất, nếu có thể làm cho nàng đem hết toàn bộ công lực truyền cho công tử, công tử lại dùng công lực vô cùng tinh khiết của cực âm, làm cho bằng tằm lâm vào giấc ngủ, vĩnh viễn không bao giờ thức tỉnh."
Sắc mặt Sở Dụ khó coi: " Võ công cực âm vốn cũng không thấy nhiều, còn cần tầng cao nhất, cái này nhất định phải là tâm huyết cả đời của người luyện võ, như vậy làm sao người ta chịu đem công lực của mình truyền cho người khác, cô nương, liệu còn biện pháp khác không?"
Sở Vân Khinh nhìn bạch y công tử một cái,có chút ngượng ngịu nói: "Cách thứ hai là..."
“Tiểu thư, thế nào rồi?”
“Hết sốt rồi, vết thương ngoài da điều dưỡng mấy ngày là được.”
Nhược nhi đưa đến một chiếc khăn ướt: “Tiểu thư, người đã ở chỗ này trông chừng một đêm, đi nghỉ ngơi đi.”
Sở Vân Khinh thản nhiên lắc đầu một cái: “Sơ Ảnh đi theo ta ba năm, nàng bị như vậy cũng bởi vì ta, ta nhất định phải tận tâm tận lực đối với nàng, ngươi coi chừng tốt Sơ Ảnh, ta muốn đi ra ngoài một chút.” Hôm nay y quán đã treo biển ra ngoài, nàng phải đi nhìn một chút.
Một canh giờ sau, Sở Vân Khinh đã đến Nhân Tâm y quán, lần này nàng vẫn mang khăn che mặt như cũ, một mình đi tới, đi vào từ cửa sau, không để người khác biết.
Phúc bá chờ đã lâu, nhìn sắc mặt hơi khẩn trương của hắn, Sở Vân Khinh đã biết, hôm nay nhất định là có vụ buôn bán lớn chờ nàng.
“Chủ tử, có người ra giá một ngàn lượng, mời người đi ra ngoài xem bệnh, bây giờ vẫn đang chờ người.”
Quả nhiên!
Sở Vân Khinh hơi trầm tư: “Được, nói hôm nay Hoành Vân đã đủ người bệnh, để những đại phu khác chẩn bệnh, ngươi lập tức dẫn ta đi gặp người đang chờ.”
Từ hậu viện đến phòng khách, liền thấy một người đang chờ.
Người nọ một thân áo bào màu bạc trắng, thân hình cao lớn rắn rỏi, sắc mặt hơi nặng nề, một đôi mắt thâm trầm như biển, nhìn thấy Vân Khinh tới ánh mắt sáng lên.
“Sở công tử, vị này chính là Hoành Vân cô nương, nàng đã đáp ứng hôm nay sẽ đi ra ngoài chẩn bệnh.”
Người nọ hai tay ôn quyền: “Tại hạ Sở Dụ, làm phiền cô nương.”
Sở Vân Khinh thản nhiên gật đầu: “Mời công tử dẫn đường.”
Trước cửa có một chiếc xe vô cùng cao quý đang đậu ở đó, trên đường cái người đến người đi đều nhìn bằng hai mắt, Vân Khinh ngồi lên xe ngựa, Sở công tử kia vung tay giơ roi, xe ngựa một đường chạy về phía ngoài thành.
Sở Vân Khinh không biết rõ mục đích, công lực điều khiển xe của Sở Dụ rất tốt, toàn thân cũng tản ra hơi thở quý tộc, nhìn là biết lai lịch không nhỏ, nàng yên lặng tập trung suy nghĩ, không bao lâu xe ngựa lại có chút rung xóc, vừa kéo màn cửa sổ nhìn ra, vậy mà đã đến Lạc Nhạn sơn.
Lạc Nhạn sơn chính là một dãy ở trong núi Nhất Phong ở vùng ngoại ô, không biết lý do tại sao, cảnh sắc của núi này rất hấp dẫn, đầu mùa xuân hương vị của núi rừng rất trong suốt, Sở Vân Khinh không khỏi cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Mặc dù Lạc Nhạn sơn không cao, nhưng độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày cũng rất lớn, đợi đến lúc xe ngựa dừng trước một trạch viện ở đỉnh núi, nhiệt độ đã có thể so với mùa đông, tùng bách trước cửa ẩn hiện như sương hoa.
Lúc xuống xe, Sở Vân Khinh nhìn đến hai chữ “Sở trạch” trước cửa kia, so với tưởng tượng đình viện hào hoa phú quý của Sở Vân Khinh, lại thật vắng vẻ, đình đài thủy tạ dọc theo đường đi, nhưng lại ít khi thấy người đến, mắt Sở Vân Khinh nhìn thẳng, mãi đến khi thấy tầng hai của một tòa viện được đặt tên là Lạc Ương, Sở Dụ mới dừng lại.
“Cô nương mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, ánh sáng trong phòng hơi tối, Sở Vân Khinh cất bước vào phòng, một cỗ hàn khí xông thẳng tới trước mặt, chính là nàng, cũng không nhịn được rùng mình một cái.
“Cô nương, nơi này có thảm tử (tấm thảm), cô nương không ngại cầm một cái.”
Sở Vân Khinh khoát khoát tay: “Không sao.”
Bên trong nhà cực lớn, đợi Sở Dụ đốt đèn lên, Sở Vân Khinh mới nhìn thấy trong phòng có bày ba khối hàn băng có vóc dáng cao ngang người, sắc mặt nàng khẽ biến, Sở Dụ lúc này mới mở miệng.
“Hôm nay mời cô nương đến xem bệnh cho công tử nhà ta, công tử mắc bệnh hiểm nghèo đã năm năm, hàng năm phải có ba tháng làm bạn với hàn băng, năm nay vốn là công tử cũng tính toán trải qua ba tháng như vậy, ai biết mới vừa bắt đầu thân thể của công tử đã có chút không chịu nổi, lại còn thổ ra huyết, xin cô nương nhất định phải xem một chút, nếu có thể giảm bớt thống khổ cho công tử, ta nhất định sẽ hậu tạ!”
“Hoành Vân nhất định sẽ làm hết sức.”
Sở Dụ gật đầu một cái, nghiêng người nhường đường: “Xin mời.”
Theo cầu thang đi lên, ở lầu hai, Sở Vân Khinh gặp bệnh nhân hôm nay của nàng.
Người nọ một thân cẩm y tuyết trắng, đăng nằm ở trên giường, vóc người cao ráo, hai tay đặt ở trước ngực, đôi môi đỏ hồng, mặt mày như họa, bộ dạng xinh đẹp điềm tĩnh ngủ yên, thoạt nhìn tuyệt không giống như người bệnh.
Chỉ có sắc mặt trắng bạch kia, trắng quỷ dị, cơ hồ gần như giống trong suốt, thậm trí Sở Vân Khinh còn có thể thấy huyết mạch thật nhỏ dưới da thịt tuyết trắng của hắn, trong lòng nàng khẽ động, nghĩ tới có thể là một thi thể.
"Công tử?"
Sở Dụ đi về phía trước, khẽ gọi một tiếng, người trên giường chầm chậm mở mắt ra, dường như cảm nhận được ánh mắt xa lạ, hắn đem ánh mắt đến trên người Vân Khinh.
Trong lòng Sở Vân Khinh hơi động, đó là một đôi mặt cực kỳ bình tĩnh, yên lặng tĩnh mịch, lại mang theo một chút ôn hòa.
"Hoành Vân?"
Sở Vân Khinh cười một tiếng: "Đúng vậy."
Hắn chậm rãi ngồi dậy, trên mặt cũng mang theo nụ cười ôn nhu nhàn nhạt: "Trạch viện này tương đối xa, thật làm phiền cô nương rồi, đáng lẽ là không có việc gì, chẳng qua là Sở Dụ lo lắng quá thôi, mời cô nương ngồi."
Sở Vân Khinh ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh giường, Sở Dụ bên này liền bưng trà đến, rõ ràng là một con người sắt đá, lại đột ngột làm những việc không này.
"Tuyết cổ?"
Hai chữ, làm hai người trước mặt đều ngẩn người ra.
"Đúng là tuyết cổ." Ánh mắt ôn nhu của bạch y công tử chợt sáng lên, không ngờ chỉ tới Sở Vân Khinh chỉ mới liếc mắt một cái đã nhìn ra mấu chốt bệnh của hắn ở chỗ nào.
"Nếu cô nương đã biết độc công tử trúng là tuyết cổ, cô nương có thể giải không?" Sở Dụ giọng nói vội vàng, giống như cây cỏ gặp được người cứu mạng.
Sắc mặt Sở Vân Khinh tĩnh mịch: "Tuyết cổ là do băng tằm ngàn năm trên Tuyết sơn chế thành, thích hàn sợ nhiệt, một khi gặp nhiệt cổ độc sẽ phát tác, đến lúc đó băng tằm sẽ thức tỉnh, cắn nuốt lục phủ ngũ tạng người, người trúng độc muốn sống không được muốn chết không xong, băng tằm ngàn năm biến hóa khôn lường, đã là thân bất tử chi thân (không thể chết).”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Sở Dụ trầm xuống, một tia đau xót thoáng qua trong mắt khiến cho người ta không đành lòng.
Ngược lại, bạch y công tử chỉ cười nhẹ: "Tại hạ đã sớm biết, hôm nay nghe cô nương nói như vậy, vậy là vô vọng, cũng tốt, trong lòng không nghĩ đến, người cũng sống nhẹ nhàng hơn."
Sở Vân Khinh cười nhẹ: "Mặc dù không thể giết chết băng tằm này, nhưng quả thật tuyết cổ này vẫn có thể giải."
Sở Dụ buồn vui thất thường, nội tâm cũng nóng lạnh xen kẽ, lúc này đã nói không lên lời, mà trong mắt Bạch y công tử cũng có không biết bao dao động, ánh mắt trước nay chưa từng có nhìn Sở Vân Khinh.
Ánh mắt Sở Vân Khinh khẽ động: "Cách thứ nhất, tìm một nữ tử luyện thành võ công cực âm đến tầng cao nhất, nếu có thể làm cho nàng đem hết toàn bộ công lực truyền cho công tử, công tử lại dùng công lực vô cùng tinh khiết của cực âm, làm cho bằng tằm lâm vào giấc ngủ, vĩnh viễn không bao giờ thức tỉnh."
Sắc mặt Sở Dụ khó coi: " Võ công cực âm vốn cũng không thấy nhiều, còn cần tầng cao nhất, cái này nhất định phải là tâm huyết cả đời của người luyện võ, như vậy làm sao người ta chịu đem công lực của mình truyền cho người khác, cô nương, liệu còn biện pháp khác không?"
Sở Vân Khinh nhìn bạch y công tử một cái,có chút ngượng ngịu nói: "Cách thứ hai là..."
Bình luận facebook