-
Chương 16
Hai tròng mắt Sở Dụ đỏ ửng, liếc mắt nhìn xe ngựa phía sau Sở Vân Khinh đã đoán được thân phận của Tiêu Triệt, mắt hắn chợt lóe lên buông tay Sở Vân Khinh, “Hoành Vân cô nương, đã đắc tội, giờ ngọ hôm nay công tử chợt không ngừng ho ra máu, kính xin cô nương đi qua xem một chút.”
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, liếc mắt nhìn Tiêu Triệt đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy phản ứng hơi lớn của hắn, “Đa tạ Duệ vương đưa tiễn, Hoành Vân còn có bệnh nhân, mời Duệ vương trở về đi.”
Tiêu Triệt nhìn ánh mắt kiên định của Sở Vân Khinh, lại liếc mắt nhìn bộ dạng vội vàng của Sở Dụ, rốt cục gật đầu một cái lên xe ngựa.
Đến khi xe ngựa kia biến mất ở cuối đường cái phía tây, Sở Vân Khinh mới xoay người lại.
“Công tử nhà ngươi ở chỗ nào?”
“Đang ở trong thành!”
Sở Vân Khinh hơi kinh ngạc một chút, dùng ánh mắt bảo Phúc bá đi đến chỗ xe ngựa của Sở Dụ, “Không phải là ở Lạc Nhạn sơn sao, vì sao lại đến trong thành?”
Vẻ mặt Sở Dụ rất vội vàng, “Lần trước thuốc cô nương đưa cho công tử dùng hiệu quả trị liệu rất tốt, công tử phải xử lý rất nhiều chuyện, vậy liền trở về thành, nhưng xế chiều hôm nay, lại bắt đầu ho ra máu.”
Ngồi lên xe ngựa, dọc theo đường đi chạy gấp về phía thành nam, trong đầu Sở Vân Khinh hiện lên một cái toàn thân bao phủ tuyết trắng giống như là người trong suốt.
Tuyết viện thành nam là nơi thần bí nhất ở Thịnh kinh, nó là nơi quý giá nhất ở bên trong Thịnh kinh, lại không ai biết thân phận của chủ nhân viện tử này, đám người Sở Vân Khinh, chính là xuống xe ngựa ở chỗ này.
Vừa vào cửa, Sở Vân Khinh liền bị quang cảnh ở nơi này làm cho cả kinh, nơi này lại có tên là Tuyết viện, rõ ràng là thời tiết tháng tư, nhưng mà trong viện này lại lạnh như băng, vốn là hoa mai tháng chạp mới nở lúc này nụ hoa lại đang tỏa hương thơm ngát, nếu không phải là người hiểu rõ sự tình, còn tưởng rằng bây giờ đang là mùa đông.
“Nơi này đưa đến hàn tuyền (hồ nước lạnh), lại mời người giỏi về cơ quan làm cho hàn khí trong viện này quanh năm không tiêu tan, như vậy mới có phong cảnh mùa đông.”
Sở Vân Khinh gật đầu một cái, sắc trời lúc này đã tối đen, nàng đi theo Sở Dụ xuyên qua đình đài lầu các viện lạc (sân) trực tiếp đi vào chủ viện, chủ viện chính là địa phương có hàn khí nặng nhất, bất luận như thế nào, một người quanh năm sống ở nơi này cũng là loại thử thách khó khăn nhất.
“Công tử, Hoành Vân cô nương tới.”
Sở Vân Khinh nhìn đôi mắt màu đỏ không khỏi cảm thấy giật mình, sắc mặt của hắn gần như trong suốt, hình như là máu bên trong thân thể đều đã chảy ra hết, bạch y trên người cũng nhiễm màu đỏ, trên mặt vẫn là nụ cười không nhiễm bụi trần như cũ, hắn nói, “Làm phiền cô nương.”
Sở Vân Khinh thở dài, “Công tử trả tiền xem bệnh đủ cao, Hoành Vân tất nhiên là phải tận tâm tận lực.”
Vừa nói, Sở Vân Khinh đã bắt đầu bắt mạch, sắc mặt nàng càng ngày càng ngưng trọng (cứng lại), “Công tử chỉ sở là tuyết cổ lại muốn phát tác, số lần băng tằm tỉnh lại càng ngày càng nhiều, bởi vậy công tử mới ho ra máu, trước đây Hoành Vân đã nói ra hai loại biện pháp, không biết ----?”
Sở Dụ khẩn thiết nói, “Luyện được võ công thuần âm lại là đại thành chỉ có một người, người nay tới vô ảnh đi vô tung, đến nay vẫn không tìm được.”
Đôi mi thanh tú của Sở Vân Khinh hơi nhíu lại, “Loại biện pháp thứ hai kia ----?”
Sở Dụ liếc mắt nhìn bạch y công tử đang nhắm mắt dưỡng thần, “Công tử sẽ không dùng loại biện pháp thứ hai.”
Sở Vân Khinh cau mày, rốt cục vẫn phải nói, “Nếu có thể tìm được nữ tử có thân thể thuần âm, công tử hãy thử một lần, nếu không tuyết cổ này sẽ theo công tử cả đời, cả đời bị cái lạnh vô cùng khổ, công tử có bằng lòng hay không?”
Lúc này người trên tháp chợt mở mắt, ánh mắt lờ đờ nhìn Sở Vân Khinh, “Cô nương là y giả (thầy thuốc), liền biết cho dù dùng biện pháp hợp thể này tuyết cổ sẽ chuyển sang người nữ tử, nàng kia cũng sẽ bởi vì tuyết cổ này mà thương thân đoản mệnh (tổn hại sức khỏe mà chết) không phải sao?”
Sắc mặt Sở Vân Khinh tối sầm lại, nàng là y giả, vốn là phải nhân tâm nhân đức, lại vì lợi ích của bản thân như vậy, nàng cười một tiếng, “Thánh Thủ Hoành Vân bất quá chỉ là danh hiệu người giang hồ phong, với Hoành Vân mà nói, chưa bao giờ có ý định dùng y thuật phổ độ chúng sanh, nếu đã chẩn bệnh cho công tử, Hoành Vân tự nhiên sẽ nói cho công tử biện pháp giải cổ, dùng hay không là ở công tử!”
Ánh mắt Sở Vân Khinh thản nhiên, nàng không lương thiện, cũng không có lòng ôm ấp thiên hạ, nàng lạnh nhạt nói xong lời này, lại lấy ngân châm từ trong tay áo ra, “Trước tiên Hoành Vân sẽ thi châm giảm bớt thống khổ cho công tử, nhưng mà đây cũng không phải là biện pháp lâu dài, kính xin công tử bảo trọng.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Sở Vân Khinh mồ hôi đầm đìa kết thúc thi châm, ánh mắt bạch y công tử từ nặng trĩu trở nên dịu dàng, rời vào trên người Sở Vân Khinh, Sở Vân Khinh sửng sốt nhìn.
“Hôm nay sắc trời đã tối, nếu công tử lại thấy khó chịu, đến Nhân Tâm y quán tìm ta.”
Bạch y công tử gật đầu cười một tiếng, bỗng nhiên nói, “Sắc mặt cô nương tái nhợt, đôi môi tím bầm, chỉ sợ là bị lạnh, Sở Dụ, đi lấy noãn ngọc ôn hương tới đây.”
Sở Vân Khinh cả kinh, “Công tử sẽ giải cổ?”
Bạch y công tử lắc đầu một cái, “Có thể cứu người, nhưng lại không thể cứu chính mình, sau này vẫn phải làm phiền cô nương.”
Cứu người lại không thể cứu chính mình, có lẽ là toàn bộ bi ai của một y giả, Sở Vân Khinh thở dài, đứng dậy cáo từ, lúc ra đến cửa liền gặp một nam tử trung niên, người nọ nhìn thoáng qua nàng, sắc mặt hàm chứa ý cười.
Sở Vân Khinh bước đi không nhanh, còn mơ hồ nghe được đối thoại truyền tới, nàng nghe được nam tử kia nói, “Công tử, quả nhiên là Duệ vương, tiểu nhân đã dặn dò qua ----.”
Sở Vân Khinh tĩnh tâm ngưng thần (tập trung suy nghĩ), đè xuống nghi vẫn trong lòng dọc theo đường đi từ Tuyết viện trở Nhân Tâm y quán, Nhược nhi nhìn thấy nàng xuất hiện mới yên tâm, sau đó hai người lại từ cửa sau trở về Thượng Thư phủ.
Nhìn cửa lớn Thượng Thư phủ đóng chặt, chẳng biết tại sao trong lòng Sở Vân Khinh lại cảm thấy bất an, nàng bước nhanh trở về Tử Vi các, đến khi nhìn thấy mọi thứ vẫn bình thường trong Tử Vi các, nàng mới yên tâm.
Đúng lúc này lại có một tiểu nha đầu đi tới, “Nhị tiểu thư, mới vừa rồi người trong cung đến, hoa Vĩnh Sinh kia đã được đưa đến viện chủ mẫu, phu nhân lệnh cho ta phải thông báo với người một tiếng.”
Sở Vân Khinh nắm chặt hai quả đấm, nàng hít sâu một hơi cười hỏi nha đầu kia, “Phu nhân muốn hoa Vĩnh Sinh làm cái gì?”
Tiểu nha đầu không biết đầu đuôi câu chuyện, chỉ nói, “Phu nhân nói hoa Vĩnh Sinh là thánh phẩm dưỡng nhan, đã sai người hái đi làm thuốc dưỡng nhan!”
Cố Tú Cầm!
Sở Vân Khinh cắm chặt hàm răng, đôi mắt tỏa ra sát khí!
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, liếc mắt nhìn Tiêu Triệt đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy phản ứng hơi lớn của hắn, “Đa tạ Duệ vương đưa tiễn, Hoành Vân còn có bệnh nhân, mời Duệ vương trở về đi.”
Tiêu Triệt nhìn ánh mắt kiên định của Sở Vân Khinh, lại liếc mắt nhìn bộ dạng vội vàng của Sở Dụ, rốt cục gật đầu một cái lên xe ngựa.
Đến khi xe ngựa kia biến mất ở cuối đường cái phía tây, Sở Vân Khinh mới xoay người lại.
“Công tử nhà ngươi ở chỗ nào?”
“Đang ở trong thành!”
Sở Vân Khinh hơi kinh ngạc một chút, dùng ánh mắt bảo Phúc bá đi đến chỗ xe ngựa của Sở Dụ, “Không phải là ở Lạc Nhạn sơn sao, vì sao lại đến trong thành?”
Vẻ mặt Sở Dụ rất vội vàng, “Lần trước thuốc cô nương đưa cho công tử dùng hiệu quả trị liệu rất tốt, công tử phải xử lý rất nhiều chuyện, vậy liền trở về thành, nhưng xế chiều hôm nay, lại bắt đầu ho ra máu.”
Ngồi lên xe ngựa, dọc theo đường đi chạy gấp về phía thành nam, trong đầu Sở Vân Khinh hiện lên một cái toàn thân bao phủ tuyết trắng giống như là người trong suốt.
Tuyết viện thành nam là nơi thần bí nhất ở Thịnh kinh, nó là nơi quý giá nhất ở bên trong Thịnh kinh, lại không ai biết thân phận của chủ nhân viện tử này, đám người Sở Vân Khinh, chính là xuống xe ngựa ở chỗ này.
Vừa vào cửa, Sở Vân Khinh liền bị quang cảnh ở nơi này làm cho cả kinh, nơi này lại có tên là Tuyết viện, rõ ràng là thời tiết tháng tư, nhưng mà trong viện này lại lạnh như băng, vốn là hoa mai tháng chạp mới nở lúc này nụ hoa lại đang tỏa hương thơm ngát, nếu không phải là người hiểu rõ sự tình, còn tưởng rằng bây giờ đang là mùa đông.
“Nơi này đưa đến hàn tuyền (hồ nước lạnh), lại mời người giỏi về cơ quan làm cho hàn khí trong viện này quanh năm không tiêu tan, như vậy mới có phong cảnh mùa đông.”
Sở Vân Khinh gật đầu một cái, sắc trời lúc này đã tối đen, nàng đi theo Sở Dụ xuyên qua đình đài lầu các viện lạc (sân) trực tiếp đi vào chủ viện, chủ viện chính là địa phương có hàn khí nặng nhất, bất luận như thế nào, một người quanh năm sống ở nơi này cũng là loại thử thách khó khăn nhất.
“Công tử, Hoành Vân cô nương tới.”
Sở Vân Khinh nhìn đôi mắt màu đỏ không khỏi cảm thấy giật mình, sắc mặt của hắn gần như trong suốt, hình như là máu bên trong thân thể đều đã chảy ra hết, bạch y trên người cũng nhiễm màu đỏ, trên mặt vẫn là nụ cười không nhiễm bụi trần như cũ, hắn nói, “Làm phiền cô nương.”
Sở Vân Khinh thở dài, “Công tử trả tiền xem bệnh đủ cao, Hoành Vân tất nhiên là phải tận tâm tận lực.”
Vừa nói, Sở Vân Khinh đã bắt đầu bắt mạch, sắc mặt nàng càng ngày càng ngưng trọng (cứng lại), “Công tử chỉ sở là tuyết cổ lại muốn phát tác, số lần băng tằm tỉnh lại càng ngày càng nhiều, bởi vậy công tử mới ho ra máu, trước đây Hoành Vân đã nói ra hai loại biện pháp, không biết ----?”
Sở Dụ khẩn thiết nói, “Luyện được võ công thuần âm lại là đại thành chỉ có một người, người nay tới vô ảnh đi vô tung, đến nay vẫn không tìm được.”
Đôi mi thanh tú của Sở Vân Khinh hơi nhíu lại, “Loại biện pháp thứ hai kia ----?”
Sở Dụ liếc mắt nhìn bạch y công tử đang nhắm mắt dưỡng thần, “Công tử sẽ không dùng loại biện pháp thứ hai.”
Sở Vân Khinh cau mày, rốt cục vẫn phải nói, “Nếu có thể tìm được nữ tử có thân thể thuần âm, công tử hãy thử một lần, nếu không tuyết cổ này sẽ theo công tử cả đời, cả đời bị cái lạnh vô cùng khổ, công tử có bằng lòng hay không?”
Lúc này người trên tháp chợt mở mắt, ánh mắt lờ đờ nhìn Sở Vân Khinh, “Cô nương là y giả (thầy thuốc), liền biết cho dù dùng biện pháp hợp thể này tuyết cổ sẽ chuyển sang người nữ tử, nàng kia cũng sẽ bởi vì tuyết cổ này mà thương thân đoản mệnh (tổn hại sức khỏe mà chết) không phải sao?”
Sắc mặt Sở Vân Khinh tối sầm lại, nàng là y giả, vốn là phải nhân tâm nhân đức, lại vì lợi ích của bản thân như vậy, nàng cười một tiếng, “Thánh Thủ Hoành Vân bất quá chỉ là danh hiệu người giang hồ phong, với Hoành Vân mà nói, chưa bao giờ có ý định dùng y thuật phổ độ chúng sanh, nếu đã chẩn bệnh cho công tử, Hoành Vân tự nhiên sẽ nói cho công tử biện pháp giải cổ, dùng hay không là ở công tử!”
Ánh mắt Sở Vân Khinh thản nhiên, nàng không lương thiện, cũng không có lòng ôm ấp thiên hạ, nàng lạnh nhạt nói xong lời này, lại lấy ngân châm từ trong tay áo ra, “Trước tiên Hoành Vân sẽ thi châm giảm bớt thống khổ cho công tử, nhưng mà đây cũng không phải là biện pháp lâu dài, kính xin công tử bảo trọng.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Sở Vân Khinh mồ hôi đầm đìa kết thúc thi châm, ánh mắt bạch y công tử từ nặng trĩu trở nên dịu dàng, rời vào trên người Sở Vân Khinh, Sở Vân Khinh sửng sốt nhìn.
“Hôm nay sắc trời đã tối, nếu công tử lại thấy khó chịu, đến Nhân Tâm y quán tìm ta.”
Bạch y công tử gật đầu cười một tiếng, bỗng nhiên nói, “Sắc mặt cô nương tái nhợt, đôi môi tím bầm, chỉ sợ là bị lạnh, Sở Dụ, đi lấy noãn ngọc ôn hương tới đây.”
Sở Vân Khinh cả kinh, “Công tử sẽ giải cổ?”
Bạch y công tử lắc đầu một cái, “Có thể cứu người, nhưng lại không thể cứu chính mình, sau này vẫn phải làm phiền cô nương.”
Cứu người lại không thể cứu chính mình, có lẽ là toàn bộ bi ai của một y giả, Sở Vân Khinh thở dài, đứng dậy cáo từ, lúc ra đến cửa liền gặp một nam tử trung niên, người nọ nhìn thoáng qua nàng, sắc mặt hàm chứa ý cười.
Sở Vân Khinh bước đi không nhanh, còn mơ hồ nghe được đối thoại truyền tới, nàng nghe được nam tử kia nói, “Công tử, quả nhiên là Duệ vương, tiểu nhân đã dặn dò qua ----.”
Sở Vân Khinh tĩnh tâm ngưng thần (tập trung suy nghĩ), đè xuống nghi vẫn trong lòng dọc theo đường đi từ Tuyết viện trở Nhân Tâm y quán, Nhược nhi nhìn thấy nàng xuất hiện mới yên tâm, sau đó hai người lại từ cửa sau trở về Thượng Thư phủ.
Nhìn cửa lớn Thượng Thư phủ đóng chặt, chẳng biết tại sao trong lòng Sở Vân Khinh lại cảm thấy bất an, nàng bước nhanh trở về Tử Vi các, đến khi nhìn thấy mọi thứ vẫn bình thường trong Tử Vi các, nàng mới yên tâm.
Đúng lúc này lại có một tiểu nha đầu đi tới, “Nhị tiểu thư, mới vừa rồi người trong cung đến, hoa Vĩnh Sinh kia đã được đưa đến viện chủ mẫu, phu nhân lệnh cho ta phải thông báo với người một tiếng.”
Sở Vân Khinh nắm chặt hai quả đấm, nàng hít sâu một hơi cười hỏi nha đầu kia, “Phu nhân muốn hoa Vĩnh Sinh làm cái gì?”
Tiểu nha đầu không biết đầu đuôi câu chuyện, chỉ nói, “Phu nhân nói hoa Vĩnh Sinh là thánh phẩm dưỡng nhan, đã sai người hái đi làm thuốc dưỡng nhan!”
Cố Tú Cầm!
Sở Vân Khinh cắm chặt hàm răng, đôi mắt tỏa ra sát khí!
Bình luận facebook