Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-549
Chương 549: Đánh nhau - Lần này phải bị xử lí rồi (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng cô cực kỳ căm tức, cầm lấy trang phục quay trở lại từ cửa sổ.
Khoan đã, đúng thế, đây là phòng thay đồ nữ, anh ta chạy vào đây làm gì chứ? “Ngài Hoắc, anh đột nhiên xông vào đây là..
có chuyện gì thế?”
“À, tôi ở ngoài nghe thấy có tiếng động, nghĩ chắc xảy ra chuyện gì nên mới vào.” Hoắc Hoành nhìn giá treo quần áo đổ bên cạnh cửa sổ, thản nhiên nói dối.
Nhiếp Nhiên cũng nhìn thấy giá treo đồ, trong lòng ảo não vì thân thể này còn chưa đủ nhanh nhẹn
“Vậy à, tôi không sao đâu, tôi phải thay quần áo bây giờ.” Nhìn Hoắc Hoành vẫn cứ ngồi ở cửa không có ý rời đi, cô liền khẽ nhắc một câu
“Thay đi.” Nhiếp Nhiên nhìn anh ta đang làm ra vẻ “cô mau thay đồ đi”, hoàn toàn không có ý thức về việc mình là đàn ông thì không khỏi cắn răng yếu ớt nói: “Ngài Hoắc à, đây là phòng thay đồ nữ, ngài.”
Hoắc Hoành như hiểu ra gì đó, mỉm cười, “Không sao, có thay đi, tôi không nhìn đâu.”
Con mẹ anh đang đùa tôi đấy à? Hoắc Hoành thấy khóe miệng Nhiếp Nhiên mấp máy mà không nói gì thì lại cười nói tiếp: “Tôi nói đùa cô thôi.” “...” Anh à, không buồn cười tí nào đâu!
Nhiếp Nhiên rất không nể mặt cúi đầu nghịch chiếc váy trong tay mình, chờ anh ta rời đi, nghĩ chờ lát nữa thừa dịp anh ta đi rồi, sẽ lại thử trốn lần nữa.
Ai ngờ, Hoắc Hoành lại quay đầu nói với người bên ngoài, “Treo rèm vào trong phòng này đi.” Rèm Rèm gì? Tại sao phải treo rèm? Chẳng lẽ anh ta định ngồi canh ở trong này thật đấy à? Nhiếp Nhiên nhìn một đám người cầm rèm và cả thang đi vào, bắt đầu bắt vít lên trần nhà, bên tai là tiếng khoan tường rè rè, cô hơi kinh ngạc: “Ngài Hoắc à, không cần phiền toái như vậy chứ?”
Đáng tiếc, lúc này đến lượt Hoắc Hoành nghe như không thấy
Không mất quá nhiều thời gian, rèm đã được mắc lên, một đám người chậm rãi rút ra ngoài.
Hoắc Hoành dùng tay làm dấu hiệu mời, Nhiếp Nhiên thấy kế hoạch chạy trốn sắp thất bại thì đột nhiên lại nảy ra một kế khác.
“Tôi cảm thấy bộ trang phục này không được tốt lắm, để tôi đi thay bộ khác.”
Nhiếp Nhiên tính ra khỏi đây sẽ tìm cách chạy trốn, ai ngờ còn chưa bước ra khỏi cửa phòng thay đồ thì đã nghe thấy Hoắc Hoành nói với người quản lý, “Chuyển hết lễ phục vào đây cho cô Diệp lựa chọn.” Nhiếp Nhiên lập tức đời người
Cô ai oán nhìn đám nhân viên giúp mình mang lễ phục vào phòng, nhưng cô không biết, trong lòng người quản lý cũng thấy rất khổ sở, nếu mà chuyển hết đám lễ phục này vào thì sẽ chết người mất, ngài Hoắc à! “Cái này đi.” Hoắc Hoành chỉ một chiếc váy ngắn treo trên giá.
“Không..
không được..
cái này lộ ngực nhiều quá..
Tôi..
không mặc được đâu...”
“Vậy cái này thì sao?”
“Cũng không được, đằng sau hở hang quá.”
“Cái này?”
“Không được, bên trái không có tay áo, nhìn xấu lắm.” Đối với một đống lễ phục xinh đẹp, Nhiếp Nhiên hầu hết đều vô cùng “soi mói”, cô cảm thấy nếu đã không có cách nào chạy trốn, vậy thì khiến Hoắc Hoành ghê tởm mình đi, sau đó chủ động đuổi mình đi là được.
Nhưng, những lời nói này lại làm cho những chuyên viên trang điểm và nhà thiết kế hàng đầu trong giới đứng ở đây cảm thấy bị nội thương
Cái gì mà lộ ngực quá nhiều, sau lưng hở hang, không có tay áo, đây là kiểu dáng đó có được không hả!
Cô gái này xuyên không từ cổ đại tới đấy à? Cũng không ngờ, ngài Hoắc không những không tức giận mà còn kiên nhẫn lựa chọn từng cái một, thậm chí còn nói
“Mang hết những lễ phục kín đáo nhất trong cửa hàng tới đây đi.”
Đám người kia chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Cái này thì sao?” Hoắc Hoành chọn từ trong đống quần áo ra một bộ lễ phục kiểu Trung Quốc màu trắng với hoa văn rườm rà, tay áo dài, cổ cao, sau lưng kín mít, những làn váy hoa văn thêu thủ công kết hợp với những hạt đá quý lấp lánh như ẩn như hiện sau lớp voan mỏng bên ngoài vô cùng tinh tế.
Sau khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy bộ lễ phục không có gì để soi mói kia thì cuối cùng đành phải miễn cưỡng cười gật đầu, “Cái này được đấy.”
Vốn dĩ muốn tra tấn Hoắc Hoành cho nên mới vắt óc nghĩ ra nhiều lý do soi mói như thế, ai ngờ anh ta lại nhẫn nại tới mức ấy, rốt cuộc không biết ai mới là người tra tấn ai nữa.
Cô cắn răng cầm lễ phục đi vào trong khu vực quây rèm để thay đổi
Nhìn thấy trong mắt cô gái nhỏ như dấy lên những ngọn lửa và dáng vẻ như chỉ muốn xé nát lễ phục, Hoắc Hoành chỉ cảm thấy quả thực rất vui vẻ
Đúng là một cô bé thú vị!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoan đã, đúng thế, đây là phòng thay đồ nữ, anh ta chạy vào đây làm gì chứ? “Ngài Hoắc, anh đột nhiên xông vào đây là..
có chuyện gì thế?”
“À, tôi ở ngoài nghe thấy có tiếng động, nghĩ chắc xảy ra chuyện gì nên mới vào.” Hoắc Hoành nhìn giá treo quần áo đổ bên cạnh cửa sổ, thản nhiên nói dối.
Nhiếp Nhiên cũng nhìn thấy giá treo đồ, trong lòng ảo não vì thân thể này còn chưa đủ nhanh nhẹn
“Vậy à, tôi không sao đâu, tôi phải thay quần áo bây giờ.” Nhìn Hoắc Hoành vẫn cứ ngồi ở cửa không có ý rời đi, cô liền khẽ nhắc một câu
“Thay đi.” Nhiếp Nhiên nhìn anh ta đang làm ra vẻ “cô mau thay đồ đi”, hoàn toàn không có ý thức về việc mình là đàn ông thì không khỏi cắn răng yếu ớt nói: “Ngài Hoắc à, đây là phòng thay đồ nữ, ngài.”
Hoắc Hoành như hiểu ra gì đó, mỉm cười, “Không sao, có thay đi, tôi không nhìn đâu.”
Con mẹ anh đang đùa tôi đấy à? Hoắc Hoành thấy khóe miệng Nhiếp Nhiên mấp máy mà không nói gì thì lại cười nói tiếp: “Tôi nói đùa cô thôi.” “...” Anh à, không buồn cười tí nào đâu!
Nhiếp Nhiên rất không nể mặt cúi đầu nghịch chiếc váy trong tay mình, chờ anh ta rời đi, nghĩ chờ lát nữa thừa dịp anh ta đi rồi, sẽ lại thử trốn lần nữa.
Ai ngờ, Hoắc Hoành lại quay đầu nói với người bên ngoài, “Treo rèm vào trong phòng này đi.” Rèm Rèm gì? Tại sao phải treo rèm? Chẳng lẽ anh ta định ngồi canh ở trong này thật đấy à? Nhiếp Nhiên nhìn một đám người cầm rèm và cả thang đi vào, bắt đầu bắt vít lên trần nhà, bên tai là tiếng khoan tường rè rè, cô hơi kinh ngạc: “Ngài Hoắc à, không cần phiền toái như vậy chứ?”
Đáng tiếc, lúc này đến lượt Hoắc Hoành nghe như không thấy
Không mất quá nhiều thời gian, rèm đã được mắc lên, một đám người chậm rãi rút ra ngoài.
Hoắc Hoành dùng tay làm dấu hiệu mời, Nhiếp Nhiên thấy kế hoạch chạy trốn sắp thất bại thì đột nhiên lại nảy ra một kế khác.
“Tôi cảm thấy bộ trang phục này không được tốt lắm, để tôi đi thay bộ khác.”
Nhiếp Nhiên tính ra khỏi đây sẽ tìm cách chạy trốn, ai ngờ còn chưa bước ra khỏi cửa phòng thay đồ thì đã nghe thấy Hoắc Hoành nói với người quản lý, “Chuyển hết lễ phục vào đây cho cô Diệp lựa chọn.” Nhiếp Nhiên lập tức đời người
Cô ai oán nhìn đám nhân viên giúp mình mang lễ phục vào phòng, nhưng cô không biết, trong lòng người quản lý cũng thấy rất khổ sở, nếu mà chuyển hết đám lễ phục này vào thì sẽ chết người mất, ngài Hoắc à! “Cái này đi.” Hoắc Hoành chỉ một chiếc váy ngắn treo trên giá.
“Không..
không được..
cái này lộ ngực nhiều quá..
Tôi..
không mặc được đâu...”
“Vậy cái này thì sao?”
“Cũng không được, đằng sau hở hang quá.”
“Cái này?”
“Không được, bên trái không có tay áo, nhìn xấu lắm.” Đối với một đống lễ phục xinh đẹp, Nhiếp Nhiên hầu hết đều vô cùng “soi mói”, cô cảm thấy nếu đã không có cách nào chạy trốn, vậy thì khiến Hoắc Hoành ghê tởm mình đi, sau đó chủ động đuổi mình đi là được.
Nhưng, những lời nói này lại làm cho những chuyên viên trang điểm và nhà thiết kế hàng đầu trong giới đứng ở đây cảm thấy bị nội thương
Cái gì mà lộ ngực quá nhiều, sau lưng hở hang, không có tay áo, đây là kiểu dáng đó có được không hả!
Cô gái này xuyên không từ cổ đại tới đấy à? Cũng không ngờ, ngài Hoắc không những không tức giận mà còn kiên nhẫn lựa chọn từng cái một, thậm chí còn nói
“Mang hết những lễ phục kín đáo nhất trong cửa hàng tới đây đi.”
Đám người kia chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Cái này thì sao?” Hoắc Hoành chọn từ trong đống quần áo ra một bộ lễ phục kiểu Trung Quốc màu trắng với hoa văn rườm rà, tay áo dài, cổ cao, sau lưng kín mít, những làn váy hoa văn thêu thủ công kết hợp với những hạt đá quý lấp lánh như ẩn như hiện sau lớp voan mỏng bên ngoài vô cùng tinh tế.
Sau khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy bộ lễ phục không có gì để soi mói kia thì cuối cùng đành phải miễn cưỡng cười gật đầu, “Cái này được đấy.”
Vốn dĩ muốn tra tấn Hoắc Hoành cho nên mới vắt óc nghĩ ra nhiều lý do soi mói như thế, ai ngờ anh ta lại nhẫn nại tới mức ấy, rốt cuộc không biết ai mới là người tra tấn ai nữa.
Cô cắn răng cầm lễ phục đi vào trong khu vực quây rèm để thay đổi
Nhìn thấy trong mắt cô gái nhỏ như dấy lên những ngọn lửa và dáng vẻ như chỉ muốn xé nát lễ phục, Hoắc Hoành chỉ cảm thấy quả thực rất vui vẻ
Đúng là một cô bé thú vị!
Bình luận facebook