Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 16
Chương 16
Ngày hôm sau, bảo đảm với Mã Phú Quý và cán bộ trong thôn rằng sẽ đưa Mã Tiểu Binh đến bệnh viện, Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý quay về thành phố A.
Xe chạy vào nội thành thì phía xa, nhà cửa đã lên đèn.
Sợ Ngải Cảnh Sơ mệt. Tăng Lý tranh lái xe một đọan, sau đó đế lượt cô sang ghế phụ nghỉ ngơi, chẳng được bao lâu thì thiếp đi. Đêm hôm kia không ngủ được, chiều hôm sau cô ngủ bù, kết quả lại kéo theo một đêm nữa mất ngủ.
Thấy cô mệt mỏi, Ngải Cảnh Sơ không suy nghĩ liền lái xe về thẳng nhà mình.
Anh xuống xe, đi sang phía ghế phụ lái, giúp cô cởi dây an toàn rồi bế cô vào nhà. Trong nhà không bật đèn, phỏng chừng ăn cơm xong, dì Lý đã đưa ông nội ra ngoài đi tản bộ.
Hay tay bế cô, Ngải Cảnh Sơ chật vật mãi mới lấy được chìa khóa ra mở cửa. Cử động của anh quấy nhiễu tới giấc ngủ nhưng cô ngủ đến mê man, chỉ thì thào một câu: “Vẫn tắc đường à?”
“Ừ.” Ngải Cảnh Sơ đáp, rồi bế cô lên gác.
Anh đặt cô nằm xuống giường mình, sau đó tranh thủ đi xuống tầng dưới tìm đồ ăn. Mọi người trong nhà không biết trước là tối nay anh về nên ăn cơm xong đã dọn dẹp gọn gàng. Ngải Cảnh Sơ mở tủ lạnh tìm một hồi, cuối cùng quyết định rán trứng gà rồi nấu mì. Lúc còn du học, anh thường xuyên làm món này nên rất thành thạo. Xong xuôi, anh lên gác gọi Tăng Lý.
Mở cửa ra, trong phòng vẫn tối om.
Ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào, anh trông thấy cô nằm im, tư thế vẫn như lúc đầu, hơi thở rất nhẹ, gần như không thể nghe được.
Một cảm xúc rất kì lạ.
Trước đây, mỗi khi về nhà mà chưa tắm rửa thay đồ, anh nhất định sẽ không leo lên giường vì cảm thấy toàn thân đều bẩn. Thế nhưng lúc này, Tăng Lý vẫn mặc nguyên bộ đồ dính bùn đã khô lại nằm trên giường, vậy mà anh chẳng hề cảm thấy khó chịu.
Chẳng hiểu sao, anh lại muốn hôn cô.
Anh không biết người ta khi yêu sẽ đối đãi với ngươi con gái mình yêu thế nào. Còn anh, lúc nào cũng chỉ muốn ở gần cô, hôn cô, nắm tay cô, ôm chặt cô, nghe cô nói, nghe cô làm nũng, nghe cô gọi tên anh.
Anh khom người, chống tay hai bên người cô, cúi xuống hôn cô.
Sau đó, cô tỉnh dậy.
Dù ý thức mơ mơ màng màng, nhưng cảm nhận cuồng nhiệt của anh, cô bèn đáp lại.
Tăng Lý bị anh hôn đến thần điên bát đảo, mặc cho anh kề sát người lại, tựa như đang đè chặt cô.
Hai người hoàn toàn đắm chìm trong đó.
“Ngốc!” Anh nặng nề gọi cô.
Nhưng cô không còn ý thức để trả lời.
Đợi đến khi bàn tay anh không yên phận nữa, cô mới nhớ ra hỏi: “Đang ở đâu đây?”
“Nhà anh!” Ngải Cảnh Sơ đáp.
Nghe được câu trả lời, Tăng Lý giật mình tỉnh lại, đẩy anh ra. Ngải Cảnh Sơ vốn dĩ chỉ ghé người vào mép giường, nên bị đẩy thình lình như vậy liền ngã lăn xuống đất.
Tăng Lý hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy.
Trong phòng tối đen, cô không biết anh có bị trầy xước gì không, lo lắng gọi một tiếng.
“Hử?” Anh ủ rũ đáp lại.
“Anh có sao không? Đèn ở đâu để em bật?”
“Để anh!” Nói xong, anh đứng dậy đi bật đèn. Căn Phòng thoáng chốc sáng trưng.
Ngải Cảnh Sơ đứng dưới ánh đèn, vẻ mặt ung dung, chẳng có điểm gì giống người vừa bị ngã từ trên giường xuống cả. Tăng Lý không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Lúc này, dì Lý đã đưa ông nội về.
Thấy ngoài cửa, tầng dưới và tầng trên đều sáng đèn, dì Lý đoán được Ngải Cảnh Sơ đã về, quay sang nói với ông Ngải: “Cảnh Sơ nó về rồi, không biết ăn gì chưa.”
Đang định lên gác hỏi thì trông thấy trên bàn ăn có nồi mì, liếc qua dì Lý cũng biết là Ngải Cành Sơ làm.
Nhưng kì lạ là, có hai cái bát.
Trên đời này, ai có thể phiền Ngải thiếu gia phải đích thân xuông bếp?
Vợ chồng dì Lý đưa mắt nhìn nhau, bỗng có một dự cảm tốt đẹp.
Quả nhiên, trông thấy Ngải Cảnh Sơ dẫn theo một cô gái từ trên gác đi xuống.
Anh nói: “Ông nội, chú, dì, đây là Tăng Lý!”
Dì Lý có nghe Ngải Cảnh Sơ nhắc tới cô gái này một lần, lúc đó bà đã hứng chí cả một ngày một đêm, còn cho rằng đều nhờ vào cặp vé xem phim của mình, kích động đến nỗi trách bản thân không nghĩ ra kế này sớm. Tuy nhiên, về phần Tăng Lý trông như thế nào, tính tình ra sao, bao giờ đưa về nhà ra mắt thì bà không biết. Hôm nay được gặp người thật, bà cười đến nở hoa trên mặt.
Tăng Lý mất tự nhiên vì bị nhìn chằm chằm, gượng gạo chào từng người một.
Vừa trông thấy ông Ngải, cô liền hiểu ra phong thái của Ngải Cảnh Sơ là do di truyền, đó là khí chất quân nhân. Một ông lão hơn tám mươi tuổi, mái đầu hoa râm, nhưng tinh thần chẳng thua kém gì thanh niên, sống lưng ông thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị và ít nói.
Nếu không có người sôi nổi như dì Lý, để hai ông cháu họ ở với nhau thì sớm muộn gì ngôn ngữ nói cũng bị lãng quên mất thôi.
Dì Lý háo hức muốn hỏi chuyện nhưng lại sợ quá đường đột khiến Tăng Lý sợ.
Tăng Lý ngồi xuống bàn ăn theo Ngải Cảnh Sơ, cầm đôi đũa lên, bắt đầu ăn mì.
Nhưng hai người họ vừa động đũa thì ông nội vốn đang cầm kính viễn thị đọc báo lại ngẩng đầu lên nói: “Cảnh Sơ, bạn đến nhà chơi lần đầu sao lại để bạn ăn mì?”
Bấy giờ dì Lý mới nhớ ra, chạy vào ngăn hai người lại và vội vàng nhận sơ suất của mình. Chẳng mấy chốc, hai vợ chồng dì Lý và chú Lưu đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn.
Ăn cơm xong, Ngải Cảnh Sơ đưa Tăng Lý về nhà. Chú Lưu theo thói quen nhắc anh một câu: “Đi nhanh về nhanh nhé”, thế mà ngay lập tức đã bị dì Lý trách móc: “Giục cái gì mà giục!”, sau đó dì còn tươi cười nhìn Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý, sửa lại lời nhắc: “Thanh niên mà, cứ chơi thoải mái đi nhé, không cần về sớm. Muốn chơi đến lúc nào thì chơi!”
Thứ Tư, Tăng Lý lại đến bệnh viện.
Thực ra, cô và Ngải Cảnh Sơ vừa mới gặp nhau lúc trưa. Vì hai nhà đã hẹn ăn tối hôm nay nên anh tranh thủ một tiếng nghỉ trưa đưa Tăng Lý mua quà ra mắt mẹ Tăng.
Sau đó, Tăng Lý về thư viện, làm được hai tiếng lại đến bệnh viện tái khám.
Theo thói quen, cô xếp hàng lấy số phòng khám của Ngải Cảnh Sơ. Ngây người một lúc, cô mới lắc đầu cười cười, nắm chặt phiếu trong tay rồi bước vào thang máy.
Trong phòng khám, mọi người đều bận đến quay cuồng đầu óc. Một góc nào đó, Ngải Cảnh Sơ chìm giữa đám đông, bị hỏi hết cái này đến cái khác không thể thoát thân. Đằng nào cũng phải chờ anh tan ca rồi cùng tới nhà hàng, thế nên Tăng Lý không đả động tới anh, lặng lẽ đặt phiếu gọi lên bàn rồi ra ngoài đại sảnh ngồi chờ ở gần cửa thang máy.
Đại sảnh khá rộng, chung quanh đều là tường bằng kính. Tăng Lý ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại đứng dậy, đi đến bên cửa kính ngắm nhìn phố xá náo nhiệt bên dưới.
Ngay ngoài cửa bệnh viện là lối đi xuống trạm tàu điện ngầm, sắp đến giờ cao điểm, người đến người đi mỗi lúc một đông. Có người già, có trẻ nhỏ, có tình nhân đi thành đôi thành cặp; có người thong thả, có người vội vã, lại có người chỉ đứng trước những lối ra vào để phát tờ rơi và quảng cáo.
Mỗi người đều đang nỗ lực sống thật tốt trên thế giới này, giống như một hạt bụi nhỏ bé chẳng đáng kể.
Cô cũng vậy.
Chỉ có điều, vì sự tồn tại của một người mà cô có thêm một vũ trụ.
Lúc này, Chu Văn đi ra, quay về phía cô hét lớn: “Tăng Lý! Đến lượt chị kìa!”
“Ừ!” Tăng Lý đáp, rồi vội vàng đi về hướng phòng khám của Ngải Cảnh Sơ…
Ngày hôm sau, bảo đảm với Mã Phú Quý và cán bộ trong thôn rằng sẽ đưa Mã Tiểu Binh đến bệnh viện, Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý quay về thành phố A.
Xe chạy vào nội thành thì phía xa, nhà cửa đã lên đèn.
Sợ Ngải Cảnh Sơ mệt. Tăng Lý tranh lái xe một đọan, sau đó đế lượt cô sang ghế phụ nghỉ ngơi, chẳng được bao lâu thì thiếp đi. Đêm hôm kia không ngủ được, chiều hôm sau cô ngủ bù, kết quả lại kéo theo một đêm nữa mất ngủ.
Thấy cô mệt mỏi, Ngải Cảnh Sơ không suy nghĩ liền lái xe về thẳng nhà mình.
Anh xuống xe, đi sang phía ghế phụ lái, giúp cô cởi dây an toàn rồi bế cô vào nhà. Trong nhà không bật đèn, phỏng chừng ăn cơm xong, dì Lý đã đưa ông nội ra ngoài đi tản bộ.
Hay tay bế cô, Ngải Cảnh Sơ chật vật mãi mới lấy được chìa khóa ra mở cửa. Cử động của anh quấy nhiễu tới giấc ngủ nhưng cô ngủ đến mê man, chỉ thì thào một câu: “Vẫn tắc đường à?”
“Ừ.” Ngải Cảnh Sơ đáp, rồi bế cô lên gác.
Anh đặt cô nằm xuống giường mình, sau đó tranh thủ đi xuống tầng dưới tìm đồ ăn. Mọi người trong nhà không biết trước là tối nay anh về nên ăn cơm xong đã dọn dẹp gọn gàng. Ngải Cảnh Sơ mở tủ lạnh tìm một hồi, cuối cùng quyết định rán trứng gà rồi nấu mì. Lúc còn du học, anh thường xuyên làm món này nên rất thành thạo. Xong xuôi, anh lên gác gọi Tăng Lý.
Mở cửa ra, trong phòng vẫn tối om.
Ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào, anh trông thấy cô nằm im, tư thế vẫn như lúc đầu, hơi thở rất nhẹ, gần như không thể nghe được.
Một cảm xúc rất kì lạ.
Trước đây, mỗi khi về nhà mà chưa tắm rửa thay đồ, anh nhất định sẽ không leo lên giường vì cảm thấy toàn thân đều bẩn. Thế nhưng lúc này, Tăng Lý vẫn mặc nguyên bộ đồ dính bùn đã khô lại nằm trên giường, vậy mà anh chẳng hề cảm thấy khó chịu.
Chẳng hiểu sao, anh lại muốn hôn cô.
Anh không biết người ta khi yêu sẽ đối đãi với ngươi con gái mình yêu thế nào. Còn anh, lúc nào cũng chỉ muốn ở gần cô, hôn cô, nắm tay cô, ôm chặt cô, nghe cô nói, nghe cô làm nũng, nghe cô gọi tên anh.
Anh khom người, chống tay hai bên người cô, cúi xuống hôn cô.
Sau đó, cô tỉnh dậy.
Dù ý thức mơ mơ màng màng, nhưng cảm nhận cuồng nhiệt của anh, cô bèn đáp lại.
Tăng Lý bị anh hôn đến thần điên bát đảo, mặc cho anh kề sát người lại, tựa như đang đè chặt cô.
Hai người hoàn toàn đắm chìm trong đó.
“Ngốc!” Anh nặng nề gọi cô.
Nhưng cô không còn ý thức để trả lời.
Đợi đến khi bàn tay anh không yên phận nữa, cô mới nhớ ra hỏi: “Đang ở đâu đây?”
“Nhà anh!” Ngải Cảnh Sơ đáp.
Nghe được câu trả lời, Tăng Lý giật mình tỉnh lại, đẩy anh ra. Ngải Cảnh Sơ vốn dĩ chỉ ghé người vào mép giường, nên bị đẩy thình lình như vậy liền ngã lăn xuống đất.
Tăng Lý hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy.
Trong phòng tối đen, cô không biết anh có bị trầy xước gì không, lo lắng gọi một tiếng.
“Hử?” Anh ủ rũ đáp lại.
“Anh có sao không? Đèn ở đâu để em bật?”
“Để anh!” Nói xong, anh đứng dậy đi bật đèn. Căn Phòng thoáng chốc sáng trưng.
Ngải Cảnh Sơ đứng dưới ánh đèn, vẻ mặt ung dung, chẳng có điểm gì giống người vừa bị ngã từ trên giường xuống cả. Tăng Lý không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Lúc này, dì Lý đã đưa ông nội về.
Thấy ngoài cửa, tầng dưới và tầng trên đều sáng đèn, dì Lý đoán được Ngải Cảnh Sơ đã về, quay sang nói với ông Ngải: “Cảnh Sơ nó về rồi, không biết ăn gì chưa.”
Đang định lên gác hỏi thì trông thấy trên bàn ăn có nồi mì, liếc qua dì Lý cũng biết là Ngải Cành Sơ làm.
Nhưng kì lạ là, có hai cái bát.
Trên đời này, ai có thể phiền Ngải thiếu gia phải đích thân xuông bếp?
Vợ chồng dì Lý đưa mắt nhìn nhau, bỗng có một dự cảm tốt đẹp.
Quả nhiên, trông thấy Ngải Cảnh Sơ dẫn theo một cô gái từ trên gác đi xuống.
Anh nói: “Ông nội, chú, dì, đây là Tăng Lý!”
Dì Lý có nghe Ngải Cảnh Sơ nhắc tới cô gái này một lần, lúc đó bà đã hứng chí cả một ngày một đêm, còn cho rằng đều nhờ vào cặp vé xem phim của mình, kích động đến nỗi trách bản thân không nghĩ ra kế này sớm. Tuy nhiên, về phần Tăng Lý trông như thế nào, tính tình ra sao, bao giờ đưa về nhà ra mắt thì bà không biết. Hôm nay được gặp người thật, bà cười đến nở hoa trên mặt.
Tăng Lý mất tự nhiên vì bị nhìn chằm chằm, gượng gạo chào từng người một.
Vừa trông thấy ông Ngải, cô liền hiểu ra phong thái của Ngải Cảnh Sơ là do di truyền, đó là khí chất quân nhân. Một ông lão hơn tám mươi tuổi, mái đầu hoa râm, nhưng tinh thần chẳng thua kém gì thanh niên, sống lưng ông thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị và ít nói.
Nếu không có người sôi nổi như dì Lý, để hai ông cháu họ ở với nhau thì sớm muộn gì ngôn ngữ nói cũng bị lãng quên mất thôi.
Dì Lý háo hức muốn hỏi chuyện nhưng lại sợ quá đường đột khiến Tăng Lý sợ.
Tăng Lý ngồi xuống bàn ăn theo Ngải Cảnh Sơ, cầm đôi đũa lên, bắt đầu ăn mì.
Nhưng hai người họ vừa động đũa thì ông nội vốn đang cầm kính viễn thị đọc báo lại ngẩng đầu lên nói: “Cảnh Sơ, bạn đến nhà chơi lần đầu sao lại để bạn ăn mì?”
Bấy giờ dì Lý mới nhớ ra, chạy vào ngăn hai người lại và vội vàng nhận sơ suất của mình. Chẳng mấy chốc, hai vợ chồng dì Lý và chú Lưu đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn.
Ăn cơm xong, Ngải Cảnh Sơ đưa Tăng Lý về nhà. Chú Lưu theo thói quen nhắc anh một câu: “Đi nhanh về nhanh nhé”, thế mà ngay lập tức đã bị dì Lý trách móc: “Giục cái gì mà giục!”, sau đó dì còn tươi cười nhìn Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý, sửa lại lời nhắc: “Thanh niên mà, cứ chơi thoải mái đi nhé, không cần về sớm. Muốn chơi đến lúc nào thì chơi!”
Thứ Tư, Tăng Lý lại đến bệnh viện.
Thực ra, cô và Ngải Cảnh Sơ vừa mới gặp nhau lúc trưa. Vì hai nhà đã hẹn ăn tối hôm nay nên anh tranh thủ một tiếng nghỉ trưa đưa Tăng Lý mua quà ra mắt mẹ Tăng.
Sau đó, Tăng Lý về thư viện, làm được hai tiếng lại đến bệnh viện tái khám.
Theo thói quen, cô xếp hàng lấy số phòng khám của Ngải Cảnh Sơ. Ngây người một lúc, cô mới lắc đầu cười cười, nắm chặt phiếu trong tay rồi bước vào thang máy.
Trong phòng khám, mọi người đều bận đến quay cuồng đầu óc. Một góc nào đó, Ngải Cảnh Sơ chìm giữa đám đông, bị hỏi hết cái này đến cái khác không thể thoát thân. Đằng nào cũng phải chờ anh tan ca rồi cùng tới nhà hàng, thế nên Tăng Lý không đả động tới anh, lặng lẽ đặt phiếu gọi lên bàn rồi ra ngoài đại sảnh ngồi chờ ở gần cửa thang máy.
Đại sảnh khá rộng, chung quanh đều là tường bằng kính. Tăng Lý ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại đứng dậy, đi đến bên cửa kính ngắm nhìn phố xá náo nhiệt bên dưới.
Ngay ngoài cửa bệnh viện là lối đi xuống trạm tàu điện ngầm, sắp đến giờ cao điểm, người đến người đi mỗi lúc một đông. Có người già, có trẻ nhỏ, có tình nhân đi thành đôi thành cặp; có người thong thả, có người vội vã, lại có người chỉ đứng trước những lối ra vào để phát tờ rơi và quảng cáo.
Mỗi người đều đang nỗ lực sống thật tốt trên thế giới này, giống như một hạt bụi nhỏ bé chẳng đáng kể.
Cô cũng vậy.
Chỉ có điều, vì sự tồn tại của một người mà cô có thêm một vũ trụ.
Lúc này, Chu Văn đi ra, quay về phía cô hét lớn: “Tăng Lý! Đến lượt chị kìa!”
“Ừ!” Tăng Lý đáp, rồi vội vàng đi về hướng phòng khám của Ngải Cảnh Sơ…