Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 07 - Phần 2
Ngón tay của Vu Dịch hơi thô, trên mu bàn tay mạch máu nổi lên khá rõ, móng tay cắt cực ngắn, nhìn chẳng có gì là đẹp cả.
Đề cập tới tính từ “đẹp” Này, Tăng Lý lại nhớ tới một đôi tay khác khiến cô có cảm giác giống như bàn tay của Vu Dịch. Ngày ở nhà nghỉ Đông Sơn, người ấy nằm trên sofa, ngón tay ấm áp mảnh khảnh, trắng trẻo sạch sẽ. Lúc đó, cô thật sự có khao khát chạm vào đôi tay ấy.
Sau này, lúc lái xe trên đường ven bờ sông, do dự xem có nên tông vào chiếc xe kia không, cũng là bàn tay ấy đã trùm lên tay cô, dạy cô bài học không được sợ hãi.
Đó là điểm giống nhau nhất giữa anh và Vu Dịch.
Tăng Lý ngẩng đầu nói với Cố Hải Đông: “Anh Cố, em nghĩ hôm trước em đã nói rõ ràng rồi.”
Cố Hải Đông gật đầu: “Anh biết. Anh chỉ tới uống nước. Em không hoan nghênh khách hàng à?”
Người ta đã nói vậy, Tăng Lý cũng không còn gì để mà phản bác, đành để mặc anh ta.
Lúc cô đứng dậy thì trông thấy chàng trai kia, anh ta vừa cười vừa hỏi: “Em ơi, Mã Y Y hôm nay có tới không?”
Tăng Lý xám xịt mặt, chuyện quỷ gì thế này? Quả nhiên là mùa xuân tới, hoa đào bay đầy trời!
Thứ Tư, Tăng Lý đi khám răng theo đúng lịch hẹn.
Như thường lệ, vừa vào cửa cô liền xếp hàng ở đại sảnh tầng một để lấy số thứ tự. Hôm nay cô ghé qua thư viện một chuyến rồi mới đến phòng khám nên lúc này người xếp hàng đã rất đông.
Đợi lúc lâu mới tới lượt mình, Tăng Lý đưa sổ khám bệnh và phiếu hẹn tái khám ra, nói: “Tôi lấy số phòng khám của bác sĩ Ngải.”
Y tá tiếp nhận rồi đưa cho cô tấm thẻ ghi số và tiền trả lại.
Đột nhiên, một người đàn ông nói giọng địa phương hùng hổ chen lên, kéo Tăng Lý ra, nói với y tá: “Thế này là sao hả? Khinh thường nông dân nghèo chúng tôi phải không?”
Tăng Lý kinh ngạc nhìn người đàn ông kia.
“Sao chúng tôi đăng kí lấy số trong phòng khám của Ngải Cảnh Sơ thì mấy người nói không còn? Cô này lại lấy được?”, người đàn ông quát lớn, “Bắt nạt chúng tôi chứ gì? Mấy người đi cửa sau rồi chứ gì?”
Cô y tá tức giận nói: “Cô gái này tới tái khám. Đã hẹn trước từ một tháng nay rồi.”
“Chúng tôi từ xa xôi đến đây, chẳng lẽ cũng phải hẹn trước một tháng? Các người rõ ràng là đang làm khó kẻ khác.”
“Bác sĩ Ngải đã kín lịch khám, bác đăng kí với bác sĩ khác đi.” Cô y tá không tiếp tục tranh cãi, quay đầu nói: “Người tiếp theo.”
Người đàn ông kia vừa nhìn đã biết là từ nông thôn đến. Theo sau ông ta có một người phụ nữ đang bế một đứa bé chừng ba tuổi. Thấy cô y tá không thèm để ý tới mình nữa, ông ta quay sang nài nỉ Tăng Lý: “Cô gái, cô có thể cho chúng tôi thẻ của cô được không? Chúng tôi chờ nóng ruột lắm rồi.”
“Cháu bé bị làm sao vậy ạ?”
“Con chúng tôi nói không rõ ràng, đồng hương giới thiệu chúng tôi đến đây tìm bác sĩ Ngải để khám bệnh. Kết quả hai ngày trước tới đây thì họ nói bác sĩ Ngải không có ca làm việc, hôm nay lại nói đã kín lịch.”
“Nhưng số này của cháu…” Có viết tên, có viết chữ tái khám, có thể cho sao? Hơn nữa, Ngải Cảnh Sơ chẳng phải khám răng sao, có liên quan gì tới giọng nói không?
“Chú này làm gì thế?” Một tiếng gằn giọng vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tăng Lý. Cô quay đầu lại, trông thấy Cố Hải Đông.
Thấy anh ta kéo tay người đàn ông kia ra, đứng lên trước che chắn mình, Tăng Lý khó hiểu hỏi: “Anh cũng đến khám bệnh?”
“Bác gái nói hôm nay em phải tới đây khám răng. Anh biết bệnh nhân ở đây rất đông, tới khám bệnh nhất định phải đợi lâu nên tới nói chuyện cùng em cho đỡ buồn. Dù sao hôm nay anh cũng đang rảnh.” Cố Hải Đông giải thích.
Da mặt anh ta thật là dày.
Tăng Lý phớt lờ Cố Hải Đông, nói với đôi vợ chồng kia: “Thầy Ngải rất tốt, không bằng chúng ta cùng đi tìm thầy ấy, nếu thầy ấy rảnh, biết đâu có thể nói khó để thầy ấy xem bệnh cho đứa bé.”
Lúc nói lời này, thực ra Tăng Lý có chút do dự. Cô vốn không phải một người hay lo chuyện bao đồng. Bệnh viện đương nhiên có rất nhiều bệnh nhân, mỗi người có một cái khó riêng. Nhưng Tăng Lý lại bị đôi vợ chồng kia làm cho cảm động.
Trước đây Vu Dịch từng kể với cô một chuyện. Hồi anh ba tuổi, phát âm của anh có vấn đề, bố mẹ rất lo lắng. Họ là nông dân, hiểu biết không nhiền nên tưởng anh đầu óc chậm phát triển. Kết quả, sau khi đưa anh đi khám, bác sĩ “Haizzz” một tiếng rồi nói, cái này là do thắng lưỡi quá ngắn, không có gì nghiêm trọng. Sau đó, bác sĩ chuẩn bị một vài thứ, rồi cầm kéo, cắt bỏ phần thắng lưỡi, chỉ mấy mấy phút đã giải quyết xong.
Bởi vậy có lúc, Tăng Lý cảm thấy có những chuyện rất nhỏ nhưng lại ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống của một đứa trẻ.
Tăng Lý đưa vợ chồng nông dân kia cùng lên phòng khám, Cố Hải Đông vẫn đi theo sau. Dọc đường, Tăng Lý không ngừng thấp thỏm, hi vọng Ngải Cảnh Sơ nể tình, cũng hi vọng anh không nghĩ cô là người xen vào chuyện của anh chỉ sau vài lần tiếp xúc.
Mấy người tới phòng khám thì Ngải Cảnh Sơ đã sang phòng làm khay răng. Mười phút sau mới thấy anh về.
Đúng bốn tuần rồi Tăng Lý mới gặp lại Ngải Cảnh Sơ. Anh vẫn mặc chiếc áo blouse trắng dài bên ngoài bộ quần áo màu xám, khuy trên cùng không cài, cổ áo mở rộng.
Vừa thấy Tăng Lý, Ngải Cảnh Sơ định đi tới thì lại bị một sinh viên ngăn lại hỏi gì đó. Tăng Lý không dám quấy rầy, đợi thêm một lúc nữa.
“Ngải… thầy Ngải…” Tăng Lý không chú ý, suýt nữa thì gọi cả tên họ người ta ra.
“Để số phiếu lên bàn, đến lượt tôi gọi cô.” Anh nói.
Tăng Lý hơi chột dạ nhìn Ngải Cảnh Sơ: “Tôi… có một người bạn. Bọn họ rất mong anh xem bệnh cho con trai. Vừa rồi không đăng kí được số vào khám, không biết anh bây giờ có tiện hay không?” Nói xong, Tăng Lý chỉ về hai vợ chồng phía sau.
Ngải Cảnh Sơ di chuyển ánh mắt tới cặp vợ chồng kia, không chần chừ liền hỏi: “Bị làm sao?”
Bấy giờ, Tăng Lý mới thở phào nhẹ nhõm. Đứng vài phút thấy mình thừa thãi, liền chào hỏi mấy câu với Chu Văn rồi đi ra hành lang ngồi chờ.
Cố Hải Đông cũng đi theo, ngồi bên cạnh cô.
“Trước tiên cứ làm bạn bè đã.” Cố Hải Đông nói.
Tăng Lý liếc nhìn Cố Hải Đông, muốn nói lại thôi. Đều là người lớn cả rồi, nếu đã nói rõ như vậy thì không cần phải lãng phí thêm lời nào nữa. Tăng Lý lẳng lặng lấy di động ra chơi game.
“Chúng ta bắt đầu từ bạn bè, không được sao?” Cố Hải Đông lại hỏi.
Tăng Lý vẫn không lên tiếng.
Không lâu sau, đôi vợ chồng kia bế con đi ra, nhìn thấy Tăng Lý liền cúi đầu cảm ơn. Tăng Lý hỏi: “Bệnh thế nào?”
Ông chồng nói: “Bác sĩ Ngải bảo chúng tôi đi tới khoa Tai Mũi Họng tìm bác sĩ Đường.”
“Có thể tìm được không?”
“Được, bác sĩ Ngải đã gọi điện thoại qua đó nói trước rồi.” Người đàn ông trả lời.
“Vô cùng cảm ơn cô!” Người phụ nữ lên tiếng, “Các cô thật sự là người tốt.”
Ba người nhà họ đi rồi, Tăng Lý lại ngồi xuống, đợi hơn mười phút, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng loa gọi tên mình.
Cố Hải Đông lại hỏi: “Vừa nãy đôi vợ chồng kia dù không quen biết nhưng em vẫn nhận là bạn, chúng ta đã gặp mắt nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không được tính là bạn bè sao?”
“Bạn bè có kiểu như anh sao?” Tăng Lý hỏi ngược lại.
“Sau này anh sẽ không nữa vậy nữa, được không? Chỉ vì anh muốn gặp em nhưng gọi điện em không nghe, gửi tin nhắn em không trả lời.”
“Em nghĩ em đã nói rõ với anh rồi.” Tăng Lý không biết phải làm sao, cô chưa từng có kinh nghiệm ứng phó trường hợp như thế này.
“Em độc thân, anh cũng độc thân. Anh đương nhiên có quyền theo đuổi.”
Cố Hải Đông hơi lớn tiếng, khiến mọi người đang ngồi bên ngoài chú ý. Tăng Lý không dám tranh cãi tiếp, sợ anh ta không chịu dừng, cô đứng lại nói: “Đây là nơi công cộng, anh chú ý một chút.”
“Thế anh đợi em cùng đi ăn trưa.” Cố Hải Đông nhất quyết không buông tha.
Tăng Lý đang định cự tuyệt thì một giọng nói vang lên cắt đứt cuộc cãi vã của hai người.
“Tăng Lý…”
Ngải Cảnh Sơ gọi tên cô.
“Loa gọi tên cô hai lần rồi. Nếu không vào thì tôi gọi người tiếp theo.” Ngải Cảnh Sơ lạnh lùng nói.
“Á!” Tăng Lý giống như sắp chết đuối vớ được cây sào vui vẻ theo Ngải Cảnh Sơ vào phòng khám.
Chu Văn thay găng tay, thu dọn khay dụng cụ, bật đèn bảo Tăng Lý há mồm, sau đó cô bỗng cảm thấy tình huống lúc này có chút kì quặc. Sư mẫu nằm trên giường bệnh, sư phụ ngồi bên cạnh, mà cách vài bước ở ngoài kia còn có một người đàn ông lai lịch chưa rõ đang ngồi canh giữ.
Ngải Cảnh Sơ chưa hề mở miệng nói một câu, thậm chí còn không chỉ dẫn Chu Văn phải làm gì mà tự mình thao tác. Lúc cài một mảnh dây kẽm vào niềng răng của Tăng Lý, anh hơi cúi đầu, một tay vỗ nhẹ vào mặt cô, một tay cầm kim khéo léo cử động. Ngực anh ở ngay trước mặt Tăng Lý, cổ áo rộng tản ra một thứ mùi hương thơm man mát. Tăng Lý ngượng ngùng quay đầu tránh.
“Đừng nhúc nhích.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Đây câu đầu tiên cô nghe thấy anh nói từ lúc bước chân vào phòng bệnh.
Thời gian dài dằng dặc.
Mặt cô vẫn dán vào ngực anh, không dám xê dịch thêm.
Sau khi kết thúc, Chu Văn tự giác viết giấy hẹn tái khám cho Tăng Lý. Ngải Cảnh Sơ chuẩn bị gọi người tiếp theo nhưng vừa đi mấy bước lại quay trở về, nói với Tăng Lý: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm.”
“Hả?” Tăng Lý ngơ ngác không kịp phản ứng.
Ngải Cảnh Sơ liếc cô một cái, nói tiếp: “Tôi sẽ cố gắng đúng mười hai giờ tan ca. Cô có thể vào phòng làm việc chờ tôi một chút, lát nữa chúng ta đi ăn trưa.” Nói xong, anh đút tay vào túi áo, lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho cô.
Tăng Lý ngây ngốc nhận lấy.
Ngải Cảnh Sơ đi rồi còn không quên dặn Chu Văn: “Nếu rảnh thì cô đưa cô ấy đi, sợ cô ấy không tìm được phòng.”
Chu Văn nhịn không được liếc nhìn Cố Hải Đông, cảm thấy người đàn ông này thật đáng ghét, dám tới tận địa bàn của sư phụ mình để bắt người.
Nằm mơ!
Anh ta có biết bọn họ chỉnh răng nhàm chán buồn tẻ đến mức nào hay không? Có biết giúp thầy Ngải nghe ngóng tin tức khó khăn thế nào không? Có biết mỗi lần thầy Ngải đứng lớp là sinh viên lớp khác đều kéo đến dự thính chiếm hết chỗ ngồi của họ hay không? Anh ta có biết nam sinh trong trường đều ngày ngày trông chờ thầy Ngải sớm thành hoa có chủ để đồng bào nữ sinh nản lòng thoát chí cho bọn họ có cơ hội hay không?
Thế mà, anh ta dám ở đây tranh giành với thầy Ngải.
Chu Văn sốt sắng quay sang dặn dò cô em khóa dưới: “Em ở đây giúp chị một lát, chị đi rồi về ngay”, nói rồi, Chu Văn lôi Tăng Lý đi.
Đây là lần đầu tiên bị hiểu lầm mà Tăng Lý không thấy xấu hổ. Ngược lại, cô thầm cảm kích Ngải Cảnh Sơ, bởi vì nhờ chuyện này mà chí ít có thể đối phó với Cố Hải Đông. Cô quay đầu nhìn người đàn ông kia, anh vẫn đang đứng bên cạnh một chiếc giường bệnh, mở đèn, người hơi nghiêng, cầm gương phóng đại quan sát hàm răng bệnh nhân, không hề ngẩng đầu. Vừa rồi anh nhất định đã nghe được mẩu đối thoại giữa cô và Cố Hải Đông, biết cô lâm vào tình huống khó xử nên mới giúp cô giải vây. Nếu không, với tính cách của anh, làm gì có chuyện phí thời gian, phí lời cùng người khác như thế.
Cố Hải Đông thấy Tăng Lý đi ra, tiến lên vài bước, muốn gọi cô lại. Thế nhưng Chu Văn đã cố ý lớn giọng nói: “Sư mẫu, nếu chị mệt thì có thể vào phòng làm việc của thầy Ngải. Trong đó còn có giường, chị cứ nằm nghỉ một lát, chờ thầy Ngải tan ca.”
Tăng Lý cắn răng, không để ý tới Cố Hải Đông, nhanh chóng bước theo Chu Văn. Hiểu lầm thì hiểu lầm vậy, chỉ cần thoát khỏi tên Cố Hải Đông dai như đỉa kia là được rồi.
Tăng Lý đi theo Chu Văn đi tới chỗ rẽ ngoài hành lang, vào một căn phòng.
Chu Văn mở cửa, đưa chìa khóa trả lại cho Tăng Lý, nói: “Đây là phòng nghỉ chung của thầy Ngải và bác sĩ Lữ. Nhưng hôm nay bác sĩ Lữ không có ở đây, chắc chắn không tới đâu, cho nên chị cứ tự nhiên.” Chu Văn nói ngọng n và l, bình thường hay bị người khác cười, nhưng lần này cô vô cùng cẩn thận mà nói, chỉ sợ mình nhầm “lữ” và “nữ” thì thật rắc rối to.
Đợi Chu Văn đi rồi, Tăng Lý mới quan sát một lượt quanh phòng.
Một căn phòng rất nhỏ, cạnh cửa sổ có một chiếc bồn rửa mặt và một tủ treo quần áo, ngoài ra, còn có ba chiếc ghế đơn, một chiếc bàn làm việc.
Đương nhiên, hoàn toàn không có giường nào như trong lời bịa đặt của Chu Văn!
Chật chội, nhưng ngăn nắp và gọn gàng.
Tăng Lý bỏ túi xách ra, ngồi xuống ghế, không dám động vào bất cứ đồ vật gì ở đây. Cô mở điện thoại ra nghịch một lúc. Mãi đến mười hai giờ. Cô nghĩ Cố Hải Đông có lẽ đã bỏ đi rồi, nếu như vậy mà còn không khiến anh ta thất vọng thì cô thật sự bó tay.
Tăng Lý đợi thêm mười phút, vẫn không thấy Ngải Cảnh Sơ đâu.
Cô biết, anh chỉ muốn giải vây giúp cô, giống như khi cô ở Đông Sơn, giống như khi anh đồng ý tới ăn cơm cùng chủ nhiệm Lý, lần này cũng vậy, hoàn toàn không phải anh có ý định mời cô ăn trưa thật. Bởi thế, cô muốn đi ra ngoài tìm anh trả lại chùm chìa khóa, tránh làm phiền anh công tác.
Vậy mà Tăng Lý vừa mới đứng dậy, thì bên ngoài có người gõ cửa. Là Ngải Cảnh Sơ, trên tay anh cầm một cặp lồng cơm.
Anh nói: “Xin lỗi, tôi tới muộn.”
Tăng Lý đáp: “Không sao, tôi không vội.”
“Thời gian nghỉ trưa không nhiều, ra ngoài ăn e rằng không kịp, ăn tạm cái này đi. Tối nay tôi mời cô đi ăn.” Nói đoạn, Ngải Cảnh Sơ đặt cặp lồng cơm trên bàn rồi đi tới giá treo quần áo cởi chiếc áo choàng trắng trên người ra.
Tăng Lý vội vàng nói: “Không cần, không cần, anh cứ làm việc của mình đi. Vừa rồi cảm ơn anh giải vây, tôi xin phép về trước,”
Ngải Cảnh Sơ quay lưng về phía Tăng Lý, nghe cô nói vậy, tay đang treo áo lên móc khựng lại một chút, mi mắt anh cụp xuống, khóe môi khẽ giật, một lát sau anh quay lại, thong thả nói: “Tôi hiện giờ không quá bận.”
Sáu chữ đó khiến Tăng Lý cứng họng, không biết nói gì thêm.
Ngải Cảnh Sơ cũng không nói gì nữa, đi tới bên bồn rửa tay. Loại xà bông anh dùng là loại có hình dáng kiểu cũ. Anh tỉ mỉ rửa tay hai lần, từ đầu ngón tay tới kẽ tay, từ mu bàn tay tới cổ tay.
“Không biết cô thích ăn gì nên tôi chỉ gọi mấy món bình dân.” Anh thẳng thắn nói, sau đó bày cơm và đồ ăn ra bàn, tựa hồ không hề cho rằng câu nói ban nãy của Tăng Lý là có ý muốn cáo từ.
Tất cả đều không phải những món mà Tăng Lý thích ăn, nhưng lại vô cùng phù hợp với tình trạng đeo niềng hiện giờ của cô.
Cô đứng tại chỗ, không biết nên lùi hay tiến. Nếu bỏ đi bây giờ, hình như thực sự không phải phép cho lắm.
Thế là, Tăng Lý nằm mơ cũng chẳng ngờ tới, cô và Ngải Cảnh Sơ lại có dịp thứ hai ngồi ăn cùng nhau.
Thực ra vừa rồi ngồi chờ Ngải Cảnh Sơ, cô đã thầm nghĩ, nếu lần này hai người đi ăn thì hẳn là do cô mời cơm. Bởi vì Ngải Cảnh Sơ đã giúp cô nhiều như vậy, hơn nữa cô còn phá hỏng xe của người ta. Đấy là còn chưa nói đến, xã hội này chỉ có bệnh nhân mời cơm bác sĩ, chứ lấy đâu ra bác sĩ mời cơm bệnh nhân.
Lúc này, một chiếc ghế đã được di chuyển tới cạnh bàn làm việc, trên mặt bàn là cơm nước đã bày sẵn. Tăng Lý ngồi vào vị trí chính diện với bàn làm việc, Ngải Cảnh Sơ ngồi ở phía trong, bị vướng chiếc máy vi tính dưới gầm bàn nên anh không thể duỗi chân, tư thế ngồi rất cứng nhắc.
Bận rộn cả buổi sáng, có vẻ rất đói, anh ngồi yên lặng ăn khá nhanh.
Còn Tăng Lý, bởi vì vừa thay mảnh kim loại trên niềng răng nên chưa quen, ăn rất vướng víu. May mà đồ ăn anh mua đều là những món không cần phải nhai quá nhiều.
Ngải Cảnh Sơ vốn ít nói, Tăng Lý cũng chẳng khác là bao, vậy nên bữa cơm trôi qua trong yên lặng.
Tăng Lý đang thầm nghĩ, có lẽ sự im lặng này còn suy trì đến hết bữa cơm thì bất chợt Ngải Cảnh Sơ lên tiếng: “Chỗ cô làm việc buổi trưa có thời gian nghỉ không?”
“Không nghỉ.” Tăng Lý đáp.
Gian phòng lại không phục sự yên tỉnh ban đầu.
Qua một lúc, Ngải Cảnh Sơ mới hỏi: “Còn bữa trưa thì sao?”
Tăng Lý nhìn Ngải Cảnh Sơ một chút, cảm thấy Ngải Cảnh Sơ hơi lạ, dường như tìm chuyện để nói không phải phong cách của anh. Anh gượng gạo hỏi cô những vấn đề không đâu, chẳng lẽ cũng vì cảm thấy không tự nhiên?
“Gọi cơm ngoài mang đến, không thì sáng mang cơm từ nhà đi, cũng có khi nhờ đồng nghiệp trông chừng rồi tranh thủ ra ngoài ăn, miễn là không được để phòng không người.” Cô phối hợp nói thêm vài câu.
“So với chúng tôi có vẻ sít sao hơn.” Ngải Cảnh Sơ nói.
“Nhưng lúc làm việc, phần lớn thời gian chúng tôi đều chỉ ngồi không, đâu có bận bịu như các anh ở đây.” Tăng Lý cười.
“Giờ giấc ở phòng khám cũng có quy luật, không giống phòng phẫu thuật.” Ngải Cảnh Sơ nói tiếp.
Nói tới chuyện phẫu thuật và ăn uống, trong đầu Tăng Lý đột nhiên xuất hiện một vấn đề. Cô tò mò hỏi: “Lúc làm phẫu thuật, bác sĩ có được ăn cơm không?”
Ngải Cảnh Sơ nhìn cô, không hiểu vì sao tự nhiên cô lại hỏi chuyện này, đáp: “Không được.” Nếu có thể ăn thì còn gì bằng.
“Nhưng có cuộc phẫu thuật phải kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, cũng không được ăn à?” Tăng Lý tiếp tục hỏi.
“Không được.”
“Phải đứng à?”
“Không nhất định. Cái đó còn phải xem làm phẫu thuật ở bộ phận nào.”
“Vậy đi WC thì sao?” Tăng Lý rốt cuộc đi hỏi vấn đề muốn hỏi nhất, cô nhìn thoáng qua bàn thức ăn, có vẻ câu nói này… không phù hợp lắm.
“Chịu đựng.”
“Nếu không nhịn được thì sao?” Cô hỏi đến cùng.
“Vạn bất đắc dĩ thì phải đổi người, sau đó rửa sạch chân tay, khử trùng, thay quần áo.”
Nghe đến đây, Tăng Lý chợt cảm thấy các bác sĩ quả thật cao siêu.
Ngải Cảnh Sơ ăn xong trước, nói: “Cô từ từ ăn, tôi ra sofa ngồi nghỉ một lát.”
Anh đứng dậy, đi đến sofa, chậm rãi ngả lưng vào ghế, ngửa cổ một chút, thả lỏng toàn bộ cơ thể. Có lẽ cổ và vai quá mỏi, anh nặng nề hít thở sâu một hơi, lông mày khẽ nhíu lại.
Tăng Lý quay lưng về phía anh, không nhìn thấy hàng lông mày của anh đang nhíu lại một chỗ. Ngồi ăn một mình, không được thoải mái lắm, cô cố gắng nuốt vào bụng hai ba miếng rồi thôi.
Thu dọn bàn ăn sạch sẽ xong, Tăng Lý lấy trong túi ra bàn chải, kem đánh răng và một chiếc cốc nhỏ, đi tới bồn rửa chuẩn bị đánh răng. Đeo niềng răng nên sau khi ăn cơm thức ăn rất hay bị mắc lại, vì thế hễ ăn xong là Tăng Lý lại phải đánh răng cẩn thận.
Cô đi tới bên bồn rửa, vặn vòi lấy đầy cốc nước, nhúng bàn chải vào trong cốc cho ướt rồi mới bóp kem đánh răng ra.
“Cô đều đánh răng như vậy à?” Ngải Cảnh Sơ bỗng lên tiếng.
Tăng Lý hơi ngạc nhiên, không nghĩ anh đang quan sát mình.
“Ừm, sao vậy?” Đã sống một phần tư thế kỉ, Tăng Lý không biết đánh răng như thế có gì sai.
“Trước khi cho vào miệng, bàn chải khô thì sẽ tốt hơn.” Ngải Cảnh Sơ nói, “Đánh răng vốn dĩ là làm vệ sinh hàm răng, khô ráo là tốt nhất, không cần thiết phải để miệng đầy bọt.”
“Nhưng mà như vậy vừa cứng vừa khô, rất khó chịu.”
“Đeo niềng răng thì nên dùng bàn chải nhỏ và mềm một chút.”
Ngải Cảnh Sơ đứng dậy, mở tủ lấy ra một chiếc bàn chải mới. Sau đó anh cầm một chiếc cốc đi ra gian phòng ngoài rót một ít nước nóng mang vào. Anh tháo bao nilon bên ngoài bàn chải ra, đầu tiên rửa qua bằng nước lã rồi mới nhúng vào nước sôi.
“Sau này ở nhà cô có thể súc miệng bằng nước muối.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Mấy phút sau, anh vẩy khô chiếc bàn chải rồi đưa cho Tăng Lý.
Tăng Lý bóp kem đánh răng ra bàn chải mới. Đánh răng dưới sự quan sát của nha sĩ quả thật vô cùng áp lực, so với bình thường cô tỉ mỉ hơn rất nhiều, mỗi chiếc răng đều bị chà sát một lần.
Đột nhiên cô nghĩ, sau này yêu đương, lúc chuẩn bị hôn người yêu, liệu Ngải Cảnh Sơ có dừng lại để hỏi đối phương “Đánh răng chưa?” hay không?
Nghĩ đến đây, Tăng Lý không nhịn được mà tủm tỉm cười.
Ngải Cảnh Sơ tự dưng thấy cô cười đến quỷ dị, liền hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Tăng Lý ngoài miệng nói vậy, nhưng ý cười ở khóe mắt vẫn còn nguyên.
Nhất thời cô cảm thấy, mình và vị nha sĩ nghiêm túc này giao tiếp cũng không quá khó khăn.
Mấy phút sau, có một sinh viên tới phòng làm việc tìm Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý nhân cơ hội đó nói cáo từ.
Suốt cả buổi chiều, có lẽ do trời mưa nên thư viện rất ít độc giả. Tăng Lý cầm lấy một cuốn tạp chí du lịch lật qua lật lại. Chẳng mấy chốc đã tới năm giờ. Di động đổ chuông. Cô mở ngăn kéo ra, không ngờ là người cha dượng trước kia của mình.
“Chú Đặng.” Tăng Lý lên tiếng.
“Tiểu Lý à, lâu rồi không gặp con.”
Tăng Lý không biết nên nói thế nào, xấu hổ cười.
“Con và…”, Đặng Cương chần chừ hỏi, “Con và mẹ con gần đây có khỏe không?”
“Mẹ con con đều khỏe, chú thì sao ạ?”
“Chú cũng thế, hôm nay chú tới thành phố A công tác, tối nay ra ngoài ăn cơm với chú được không? Cuối cùng, ông bổ sung thêm: “Cả hai.”
Dù ông nói năng có chút mơ hồ nhưng Tăng Lý hoàn toàn hiểu rõ, “cả hai” chính là hai mẹ con cô. Nhưng mà…
“Mẹ đi du lịch, cuối tuần sau mới về cơ ạ.” Không còn cách nào, cô đành phải nói dối.
“Thế à… ừm.” Ông đáp.
Cúp máy, Tăng Lý thẫn thờ nhìn làn mưa ngoài cửa sổ, ngồi im hồi lâu.
Lát sau, cô nhìn đồng hồ, rồi nhờ Ngô Văn Hà ở phòng bên cạnh giúp cô trông phòng, cô lén lút chuồn ra khỏi cửa sau bỏ về sớm.
Vừa ra khỏi thư viện, Tăng Lý liền bắt xe tới trung tâm thương mại. Cô rất ít mua đồ cho đàn ông, hiện tại gấp rút thế này không biết nên chọn thứ gì, bèn gọi điện thoại cầu cứu Mã Y Y.
Mã Y Y đã biết chuyện gần đây Cố Hải Đông đang theo đuổi Tăng Lý, tưởng rằng hai người đã có tiến triển, liền trên Tăng Lý: “Ghê nhỉ, phát triển nhanh quá đấy! Bắt đầu trao đổi tín vật đính ước rồi cơ à?”
“Huyên thuyên.” Tăng Lý cười.
“Nếu cậu mua tặng Cố Hải Đông, tớ bảo, không cần phải hao tâm tổn sức thế đâu, chỉ cần tặng anh ta một ít nước bọt là anh ta cũng đã vui chết đi được rồi.”
Mã Y Y nói xong câu này, Tăng Lý đột nhiên nghe thấy tiếng của Ngũ Dĩnh, xem ra hai người họ đang ở cùng nhau. Ngũ Dĩnh xen vào nói: “Các cậu tặng ai nước bọt thế? Tặng nước bọt cũng cần học đấy nhé! Phải xem nên nhổ từ xa vào mặt hay là môi chạm môi…”
Tăng Lý buồn cười cúp máy, một mình đi chọn quà.
Sau đó, vất vả lắm cô mới chọn được một chiếc áo vest và áo sơ mi. Cô không có năng khiếu chọn đồ, chần chừ về màu sắc và số đo mãi vẫn không hạ được quyết tâm. Thấy sắp đến giờ hẹn, Tăng Lý cắn răng đi tới quầy thanh toán, không ngừng hỏi nhân viên cho chắc chắn, xem có được đem đổi đồ nếu không vừa hay không?
Mãi tới khi đã ngồi trong quán ăn rồi, Tăng Lý mới nhớ ra lúc trưa Ngải Cảnh Sơ có nói là tối mời cô ăn cơm. Nhưng cuối cùng cô cũng chỉ coi nó là một lời nói khách sáo.
Giống như bình thường, thỉnh thoảng gặp đồng nghiệp hay bạn bè, người ta vẫn hay thuận miệng nói một câu: “Hôm nào cùng đi ăn nhé.” Hay giống như trước đây, mỗi khi bạn bè của dượng tới nhà chơi, mẹ Tăng không kịp chuẩn bị cơm nước thịnh soạn thì sẽ nói một câu: “Khi khác anh tới chơi, chúng tôi sẽ tiếp đón chu đáo hơn.”
Về phần “hôm nào” và “khi khác” cụ thể nó là ngày mai, ngày kia, hay mãi mãi không thấy, thì chẳng ai biết, hoặc giả chẳng ai muốn tìm hiểu kĩ.
Tăng Lý là một người cẩn thận, ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy với mối giao tình giữa mình và Ngải Cảnh Sơ, thì câu nói kia của anh có lẽ cũng chỉ là một lời khách sáo mà thôi.
Nhưng xuất phát từ sự kính trọng dành cho vị bác sĩ sẽ điều trị nhiều năm cho mình, cô chủ động cầm điện thoại di động gửi tin nhắn.
“Thầy Ngải, cảm ơn thầy đã mời tôi ăn trưa, khi khác tôi mời thầy ăn cơm.”
Tăng Lý cẩn thận kiểm tra lại tin nhắn một lần rồi mới gửi đi.
Vừa buông di động, Đặng Cương đã tới.
Đã lâu không gặp ông, Tăng Lý để ý thấy tóc trên đầu ông dường như thưa đi nhiều. Ông kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn thấy Tăng Lý, câu đầu tiên ông nói là: “Con gọi nhiều vào mà ăn, không cần tiết kiệm tiền cho chú đâu.”
Một câu nói khiến cho lòng Tăng Lý thổn thức.
Lúc học cấp ba, cô ở nội trú, mỗi lần Đặng Cương tới trường thăm cô đều nói câu ấy. Thậm chí trước đó, bố ruột cũng không yêu thương cô đến vậy.
Cô từng lén lút khóc, rồi cũng từng âm thầm vui vẻ.
Vài năm sau, khi lòng cô đã chấp nhận Đặng Cương làm cha thì mẹ Tăng lại nói, hai người sắp li hôn.
Tăng Lý đưa quà vừa mua tới trước mặt Đặng Cương.
“Chú Đặng, chú mặc thử xem có hợp hay không?”
“Đẹp quá.” Đặng Cương tươi cười nói.
Ông còn chưa thử nhưng đã luôn miệng nói rất thích. Kết quả, dưới sự thuyết phục kiên trì của Tăng Lý, ông vẫn cởi áo khoác ra, mặc chiếc áo cô mua lên thử.
“Chết rồi, hình như hơi rộng.” Tăng Lý hối hận, tự trách bản thân.
“Không, rất hợp, rất vừa.”
Vai áo khoác hơi rộng, khiến ống tay áo nhìn cũng dài ra. Rõ ràng là lớn hơn một cỡ, nhưng Đặng Cương vẫn hết lời khen đẹp, còn bảo mình già rồi, thích mặc rộng.
Tăng Lý không còn cách nào khác, đành coi như không có gì.
Lúc này, Ngải Cảnh Sơ đã điều trị xong cho bệnh nhân cuối cùng, anh quay về phòng làm việc, rửa tay, thay quần áo. Sau đó ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại.
Tiện tay, anh móc điện thoại trong túi ra, bấy giờ mới đọc được tin nhắn của Tăng Lý.
Tường hai bên hành lang trắng xóa, nền trải thảm nhựa màu lam. Y tá và sinh viên thực tập đang thu dọn đồ dùng trong phòng khám.
Ngải Cảnh Sơ đứng trước cửa phòng làm việc, một tay trong túi quần, một tay cầm di động, lẳng lặng nhìn những câu chữ khách sáo trên màn hình mà Tăng Lý gửi đến.
Chung quanh vang lên âm thanh kẽo kẹt của những xe đẩy inox, kết hợp với tiếng hát khe khẽ của vài đứa trẻ đang đợi thang máy cách đó không xa.
Anh nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia hồi lâu, cuối cùng, gửi trả lời cô ba chữ: “Không cần đâu.”
Đề cập tới tính từ “đẹp” Này, Tăng Lý lại nhớ tới một đôi tay khác khiến cô có cảm giác giống như bàn tay của Vu Dịch. Ngày ở nhà nghỉ Đông Sơn, người ấy nằm trên sofa, ngón tay ấm áp mảnh khảnh, trắng trẻo sạch sẽ. Lúc đó, cô thật sự có khao khát chạm vào đôi tay ấy.
Sau này, lúc lái xe trên đường ven bờ sông, do dự xem có nên tông vào chiếc xe kia không, cũng là bàn tay ấy đã trùm lên tay cô, dạy cô bài học không được sợ hãi.
Đó là điểm giống nhau nhất giữa anh và Vu Dịch.
Tăng Lý ngẩng đầu nói với Cố Hải Đông: “Anh Cố, em nghĩ hôm trước em đã nói rõ ràng rồi.”
Cố Hải Đông gật đầu: “Anh biết. Anh chỉ tới uống nước. Em không hoan nghênh khách hàng à?”
Người ta đã nói vậy, Tăng Lý cũng không còn gì để mà phản bác, đành để mặc anh ta.
Lúc cô đứng dậy thì trông thấy chàng trai kia, anh ta vừa cười vừa hỏi: “Em ơi, Mã Y Y hôm nay có tới không?”
Tăng Lý xám xịt mặt, chuyện quỷ gì thế này? Quả nhiên là mùa xuân tới, hoa đào bay đầy trời!
Thứ Tư, Tăng Lý đi khám răng theo đúng lịch hẹn.
Như thường lệ, vừa vào cửa cô liền xếp hàng ở đại sảnh tầng một để lấy số thứ tự. Hôm nay cô ghé qua thư viện một chuyến rồi mới đến phòng khám nên lúc này người xếp hàng đã rất đông.
Đợi lúc lâu mới tới lượt mình, Tăng Lý đưa sổ khám bệnh và phiếu hẹn tái khám ra, nói: “Tôi lấy số phòng khám của bác sĩ Ngải.”
Y tá tiếp nhận rồi đưa cho cô tấm thẻ ghi số và tiền trả lại.
Đột nhiên, một người đàn ông nói giọng địa phương hùng hổ chen lên, kéo Tăng Lý ra, nói với y tá: “Thế này là sao hả? Khinh thường nông dân nghèo chúng tôi phải không?”
Tăng Lý kinh ngạc nhìn người đàn ông kia.
“Sao chúng tôi đăng kí lấy số trong phòng khám của Ngải Cảnh Sơ thì mấy người nói không còn? Cô này lại lấy được?”, người đàn ông quát lớn, “Bắt nạt chúng tôi chứ gì? Mấy người đi cửa sau rồi chứ gì?”
Cô y tá tức giận nói: “Cô gái này tới tái khám. Đã hẹn trước từ một tháng nay rồi.”
“Chúng tôi từ xa xôi đến đây, chẳng lẽ cũng phải hẹn trước một tháng? Các người rõ ràng là đang làm khó kẻ khác.”
“Bác sĩ Ngải đã kín lịch khám, bác đăng kí với bác sĩ khác đi.” Cô y tá không tiếp tục tranh cãi, quay đầu nói: “Người tiếp theo.”
Người đàn ông kia vừa nhìn đã biết là từ nông thôn đến. Theo sau ông ta có một người phụ nữ đang bế một đứa bé chừng ba tuổi. Thấy cô y tá không thèm để ý tới mình nữa, ông ta quay sang nài nỉ Tăng Lý: “Cô gái, cô có thể cho chúng tôi thẻ của cô được không? Chúng tôi chờ nóng ruột lắm rồi.”
“Cháu bé bị làm sao vậy ạ?”
“Con chúng tôi nói không rõ ràng, đồng hương giới thiệu chúng tôi đến đây tìm bác sĩ Ngải để khám bệnh. Kết quả hai ngày trước tới đây thì họ nói bác sĩ Ngải không có ca làm việc, hôm nay lại nói đã kín lịch.”
“Nhưng số này của cháu…” Có viết tên, có viết chữ tái khám, có thể cho sao? Hơn nữa, Ngải Cảnh Sơ chẳng phải khám răng sao, có liên quan gì tới giọng nói không?
“Chú này làm gì thế?” Một tiếng gằn giọng vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tăng Lý. Cô quay đầu lại, trông thấy Cố Hải Đông.
Thấy anh ta kéo tay người đàn ông kia ra, đứng lên trước che chắn mình, Tăng Lý khó hiểu hỏi: “Anh cũng đến khám bệnh?”
“Bác gái nói hôm nay em phải tới đây khám răng. Anh biết bệnh nhân ở đây rất đông, tới khám bệnh nhất định phải đợi lâu nên tới nói chuyện cùng em cho đỡ buồn. Dù sao hôm nay anh cũng đang rảnh.” Cố Hải Đông giải thích.
Da mặt anh ta thật là dày.
Tăng Lý phớt lờ Cố Hải Đông, nói với đôi vợ chồng kia: “Thầy Ngải rất tốt, không bằng chúng ta cùng đi tìm thầy ấy, nếu thầy ấy rảnh, biết đâu có thể nói khó để thầy ấy xem bệnh cho đứa bé.”
Lúc nói lời này, thực ra Tăng Lý có chút do dự. Cô vốn không phải một người hay lo chuyện bao đồng. Bệnh viện đương nhiên có rất nhiều bệnh nhân, mỗi người có một cái khó riêng. Nhưng Tăng Lý lại bị đôi vợ chồng kia làm cho cảm động.
Trước đây Vu Dịch từng kể với cô một chuyện. Hồi anh ba tuổi, phát âm của anh có vấn đề, bố mẹ rất lo lắng. Họ là nông dân, hiểu biết không nhiền nên tưởng anh đầu óc chậm phát triển. Kết quả, sau khi đưa anh đi khám, bác sĩ “Haizzz” một tiếng rồi nói, cái này là do thắng lưỡi quá ngắn, không có gì nghiêm trọng. Sau đó, bác sĩ chuẩn bị một vài thứ, rồi cầm kéo, cắt bỏ phần thắng lưỡi, chỉ mấy mấy phút đã giải quyết xong.
Bởi vậy có lúc, Tăng Lý cảm thấy có những chuyện rất nhỏ nhưng lại ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống của một đứa trẻ.
Tăng Lý đưa vợ chồng nông dân kia cùng lên phòng khám, Cố Hải Đông vẫn đi theo sau. Dọc đường, Tăng Lý không ngừng thấp thỏm, hi vọng Ngải Cảnh Sơ nể tình, cũng hi vọng anh không nghĩ cô là người xen vào chuyện của anh chỉ sau vài lần tiếp xúc.
Mấy người tới phòng khám thì Ngải Cảnh Sơ đã sang phòng làm khay răng. Mười phút sau mới thấy anh về.
Đúng bốn tuần rồi Tăng Lý mới gặp lại Ngải Cảnh Sơ. Anh vẫn mặc chiếc áo blouse trắng dài bên ngoài bộ quần áo màu xám, khuy trên cùng không cài, cổ áo mở rộng.
Vừa thấy Tăng Lý, Ngải Cảnh Sơ định đi tới thì lại bị một sinh viên ngăn lại hỏi gì đó. Tăng Lý không dám quấy rầy, đợi thêm một lúc nữa.
“Ngải… thầy Ngải…” Tăng Lý không chú ý, suýt nữa thì gọi cả tên họ người ta ra.
“Để số phiếu lên bàn, đến lượt tôi gọi cô.” Anh nói.
Tăng Lý hơi chột dạ nhìn Ngải Cảnh Sơ: “Tôi… có một người bạn. Bọn họ rất mong anh xem bệnh cho con trai. Vừa rồi không đăng kí được số vào khám, không biết anh bây giờ có tiện hay không?” Nói xong, Tăng Lý chỉ về hai vợ chồng phía sau.
Ngải Cảnh Sơ di chuyển ánh mắt tới cặp vợ chồng kia, không chần chừ liền hỏi: “Bị làm sao?”
Bấy giờ, Tăng Lý mới thở phào nhẹ nhõm. Đứng vài phút thấy mình thừa thãi, liền chào hỏi mấy câu với Chu Văn rồi đi ra hành lang ngồi chờ.
Cố Hải Đông cũng đi theo, ngồi bên cạnh cô.
“Trước tiên cứ làm bạn bè đã.” Cố Hải Đông nói.
Tăng Lý liếc nhìn Cố Hải Đông, muốn nói lại thôi. Đều là người lớn cả rồi, nếu đã nói rõ như vậy thì không cần phải lãng phí thêm lời nào nữa. Tăng Lý lẳng lặng lấy di động ra chơi game.
“Chúng ta bắt đầu từ bạn bè, không được sao?” Cố Hải Đông lại hỏi.
Tăng Lý vẫn không lên tiếng.
Không lâu sau, đôi vợ chồng kia bế con đi ra, nhìn thấy Tăng Lý liền cúi đầu cảm ơn. Tăng Lý hỏi: “Bệnh thế nào?”
Ông chồng nói: “Bác sĩ Ngải bảo chúng tôi đi tới khoa Tai Mũi Họng tìm bác sĩ Đường.”
“Có thể tìm được không?”
“Được, bác sĩ Ngải đã gọi điện thoại qua đó nói trước rồi.” Người đàn ông trả lời.
“Vô cùng cảm ơn cô!” Người phụ nữ lên tiếng, “Các cô thật sự là người tốt.”
Ba người nhà họ đi rồi, Tăng Lý lại ngồi xuống, đợi hơn mười phút, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng loa gọi tên mình.
Cố Hải Đông lại hỏi: “Vừa nãy đôi vợ chồng kia dù không quen biết nhưng em vẫn nhận là bạn, chúng ta đã gặp mắt nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không được tính là bạn bè sao?”
“Bạn bè có kiểu như anh sao?” Tăng Lý hỏi ngược lại.
“Sau này anh sẽ không nữa vậy nữa, được không? Chỉ vì anh muốn gặp em nhưng gọi điện em không nghe, gửi tin nhắn em không trả lời.”
“Em nghĩ em đã nói rõ với anh rồi.” Tăng Lý không biết phải làm sao, cô chưa từng có kinh nghiệm ứng phó trường hợp như thế này.
“Em độc thân, anh cũng độc thân. Anh đương nhiên có quyền theo đuổi.”
Cố Hải Đông hơi lớn tiếng, khiến mọi người đang ngồi bên ngoài chú ý. Tăng Lý không dám tranh cãi tiếp, sợ anh ta không chịu dừng, cô đứng lại nói: “Đây là nơi công cộng, anh chú ý một chút.”
“Thế anh đợi em cùng đi ăn trưa.” Cố Hải Đông nhất quyết không buông tha.
Tăng Lý đang định cự tuyệt thì một giọng nói vang lên cắt đứt cuộc cãi vã của hai người.
“Tăng Lý…”
Ngải Cảnh Sơ gọi tên cô.
“Loa gọi tên cô hai lần rồi. Nếu không vào thì tôi gọi người tiếp theo.” Ngải Cảnh Sơ lạnh lùng nói.
“Á!” Tăng Lý giống như sắp chết đuối vớ được cây sào vui vẻ theo Ngải Cảnh Sơ vào phòng khám.
Chu Văn thay găng tay, thu dọn khay dụng cụ, bật đèn bảo Tăng Lý há mồm, sau đó cô bỗng cảm thấy tình huống lúc này có chút kì quặc. Sư mẫu nằm trên giường bệnh, sư phụ ngồi bên cạnh, mà cách vài bước ở ngoài kia còn có một người đàn ông lai lịch chưa rõ đang ngồi canh giữ.
Ngải Cảnh Sơ chưa hề mở miệng nói một câu, thậm chí còn không chỉ dẫn Chu Văn phải làm gì mà tự mình thao tác. Lúc cài một mảnh dây kẽm vào niềng răng của Tăng Lý, anh hơi cúi đầu, một tay vỗ nhẹ vào mặt cô, một tay cầm kim khéo léo cử động. Ngực anh ở ngay trước mặt Tăng Lý, cổ áo rộng tản ra một thứ mùi hương thơm man mát. Tăng Lý ngượng ngùng quay đầu tránh.
“Đừng nhúc nhích.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Đây câu đầu tiên cô nghe thấy anh nói từ lúc bước chân vào phòng bệnh.
Thời gian dài dằng dặc.
Mặt cô vẫn dán vào ngực anh, không dám xê dịch thêm.
Sau khi kết thúc, Chu Văn tự giác viết giấy hẹn tái khám cho Tăng Lý. Ngải Cảnh Sơ chuẩn bị gọi người tiếp theo nhưng vừa đi mấy bước lại quay trở về, nói với Tăng Lý: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm.”
“Hả?” Tăng Lý ngơ ngác không kịp phản ứng.
Ngải Cảnh Sơ liếc cô một cái, nói tiếp: “Tôi sẽ cố gắng đúng mười hai giờ tan ca. Cô có thể vào phòng làm việc chờ tôi một chút, lát nữa chúng ta đi ăn trưa.” Nói xong, anh đút tay vào túi áo, lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho cô.
Tăng Lý ngây ngốc nhận lấy.
Ngải Cảnh Sơ đi rồi còn không quên dặn Chu Văn: “Nếu rảnh thì cô đưa cô ấy đi, sợ cô ấy không tìm được phòng.”
Chu Văn nhịn không được liếc nhìn Cố Hải Đông, cảm thấy người đàn ông này thật đáng ghét, dám tới tận địa bàn của sư phụ mình để bắt người.
Nằm mơ!
Anh ta có biết bọn họ chỉnh răng nhàm chán buồn tẻ đến mức nào hay không? Có biết giúp thầy Ngải nghe ngóng tin tức khó khăn thế nào không? Có biết mỗi lần thầy Ngải đứng lớp là sinh viên lớp khác đều kéo đến dự thính chiếm hết chỗ ngồi của họ hay không? Anh ta có biết nam sinh trong trường đều ngày ngày trông chờ thầy Ngải sớm thành hoa có chủ để đồng bào nữ sinh nản lòng thoát chí cho bọn họ có cơ hội hay không?
Thế mà, anh ta dám ở đây tranh giành với thầy Ngải.
Chu Văn sốt sắng quay sang dặn dò cô em khóa dưới: “Em ở đây giúp chị một lát, chị đi rồi về ngay”, nói rồi, Chu Văn lôi Tăng Lý đi.
Đây là lần đầu tiên bị hiểu lầm mà Tăng Lý không thấy xấu hổ. Ngược lại, cô thầm cảm kích Ngải Cảnh Sơ, bởi vì nhờ chuyện này mà chí ít có thể đối phó với Cố Hải Đông. Cô quay đầu nhìn người đàn ông kia, anh vẫn đang đứng bên cạnh một chiếc giường bệnh, mở đèn, người hơi nghiêng, cầm gương phóng đại quan sát hàm răng bệnh nhân, không hề ngẩng đầu. Vừa rồi anh nhất định đã nghe được mẩu đối thoại giữa cô và Cố Hải Đông, biết cô lâm vào tình huống khó xử nên mới giúp cô giải vây. Nếu không, với tính cách của anh, làm gì có chuyện phí thời gian, phí lời cùng người khác như thế.
Cố Hải Đông thấy Tăng Lý đi ra, tiến lên vài bước, muốn gọi cô lại. Thế nhưng Chu Văn đã cố ý lớn giọng nói: “Sư mẫu, nếu chị mệt thì có thể vào phòng làm việc của thầy Ngải. Trong đó còn có giường, chị cứ nằm nghỉ một lát, chờ thầy Ngải tan ca.”
Tăng Lý cắn răng, không để ý tới Cố Hải Đông, nhanh chóng bước theo Chu Văn. Hiểu lầm thì hiểu lầm vậy, chỉ cần thoát khỏi tên Cố Hải Đông dai như đỉa kia là được rồi.
Tăng Lý đi theo Chu Văn đi tới chỗ rẽ ngoài hành lang, vào một căn phòng.
Chu Văn mở cửa, đưa chìa khóa trả lại cho Tăng Lý, nói: “Đây là phòng nghỉ chung của thầy Ngải và bác sĩ Lữ. Nhưng hôm nay bác sĩ Lữ không có ở đây, chắc chắn không tới đâu, cho nên chị cứ tự nhiên.” Chu Văn nói ngọng n và l, bình thường hay bị người khác cười, nhưng lần này cô vô cùng cẩn thận mà nói, chỉ sợ mình nhầm “lữ” và “nữ” thì thật rắc rối to.
Đợi Chu Văn đi rồi, Tăng Lý mới quan sát một lượt quanh phòng.
Một căn phòng rất nhỏ, cạnh cửa sổ có một chiếc bồn rửa mặt và một tủ treo quần áo, ngoài ra, còn có ba chiếc ghế đơn, một chiếc bàn làm việc.
Đương nhiên, hoàn toàn không có giường nào như trong lời bịa đặt của Chu Văn!
Chật chội, nhưng ngăn nắp và gọn gàng.
Tăng Lý bỏ túi xách ra, ngồi xuống ghế, không dám động vào bất cứ đồ vật gì ở đây. Cô mở điện thoại ra nghịch một lúc. Mãi đến mười hai giờ. Cô nghĩ Cố Hải Đông có lẽ đã bỏ đi rồi, nếu như vậy mà còn không khiến anh ta thất vọng thì cô thật sự bó tay.
Tăng Lý đợi thêm mười phút, vẫn không thấy Ngải Cảnh Sơ đâu.
Cô biết, anh chỉ muốn giải vây giúp cô, giống như khi cô ở Đông Sơn, giống như khi anh đồng ý tới ăn cơm cùng chủ nhiệm Lý, lần này cũng vậy, hoàn toàn không phải anh có ý định mời cô ăn trưa thật. Bởi thế, cô muốn đi ra ngoài tìm anh trả lại chùm chìa khóa, tránh làm phiền anh công tác.
Vậy mà Tăng Lý vừa mới đứng dậy, thì bên ngoài có người gõ cửa. Là Ngải Cảnh Sơ, trên tay anh cầm một cặp lồng cơm.
Anh nói: “Xin lỗi, tôi tới muộn.”
Tăng Lý đáp: “Không sao, tôi không vội.”
“Thời gian nghỉ trưa không nhiều, ra ngoài ăn e rằng không kịp, ăn tạm cái này đi. Tối nay tôi mời cô đi ăn.” Nói đoạn, Ngải Cảnh Sơ đặt cặp lồng cơm trên bàn rồi đi tới giá treo quần áo cởi chiếc áo choàng trắng trên người ra.
Tăng Lý vội vàng nói: “Không cần, không cần, anh cứ làm việc của mình đi. Vừa rồi cảm ơn anh giải vây, tôi xin phép về trước,”
Ngải Cảnh Sơ quay lưng về phía Tăng Lý, nghe cô nói vậy, tay đang treo áo lên móc khựng lại một chút, mi mắt anh cụp xuống, khóe môi khẽ giật, một lát sau anh quay lại, thong thả nói: “Tôi hiện giờ không quá bận.”
Sáu chữ đó khiến Tăng Lý cứng họng, không biết nói gì thêm.
Ngải Cảnh Sơ cũng không nói gì nữa, đi tới bên bồn rửa tay. Loại xà bông anh dùng là loại có hình dáng kiểu cũ. Anh tỉ mỉ rửa tay hai lần, từ đầu ngón tay tới kẽ tay, từ mu bàn tay tới cổ tay.
“Không biết cô thích ăn gì nên tôi chỉ gọi mấy món bình dân.” Anh thẳng thắn nói, sau đó bày cơm và đồ ăn ra bàn, tựa hồ không hề cho rằng câu nói ban nãy của Tăng Lý là có ý muốn cáo từ.
Tất cả đều không phải những món mà Tăng Lý thích ăn, nhưng lại vô cùng phù hợp với tình trạng đeo niềng hiện giờ của cô.
Cô đứng tại chỗ, không biết nên lùi hay tiến. Nếu bỏ đi bây giờ, hình như thực sự không phải phép cho lắm.
Thế là, Tăng Lý nằm mơ cũng chẳng ngờ tới, cô và Ngải Cảnh Sơ lại có dịp thứ hai ngồi ăn cùng nhau.
Thực ra vừa rồi ngồi chờ Ngải Cảnh Sơ, cô đã thầm nghĩ, nếu lần này hai người đi ăn thì hẳn là do cô mời cơm. Bởi vì Ngải Cảnh Sơ đã giúp cô nhiều như vậy, hơn nữa cô còn phá hỏng xe của người ta. Đấy là còn chưa nói đến, xã hội này chỉ có bệnh nhân mời cơm bác sĩ, chứ lấy đâu ra bác sĩ mời cơm bệnh nhân.
Lúc này, một chiếc ghế đã được di chuyển tới cạnh bàn làm việc, trên mặt bàn là cơm nước đã bày sẵn. Tăng Lý ngồi vào vị trí chính diện với bàn làm việc, Ngải Cảnh Sơ ngồi ở phía trong, bị vướng chiếc máy vi tính dưới gầm bàn nên anh không thể duỗi chân, tư thế ngồi rất cứng nhắc.
Bận rộn cả buổi sáng, có vẻ rất đói, anh ngồi yên lặng ăn khá nhanh.
Còn Tăng Lý, bởi vì vừa thay mảnh kim loại trên niềng răng nên chưa quen, ăn rất vướng víu. May mà đồ ăn anh mua đều là những món không cần phải nhai quá nhiều.
Ngải Cảnh Sơ vốn ít nói, Tăng Lý cũng chẳng khác là bao, vậy nên bữa cơm trôi qua trong yên lặng.
Tăng Lý đang thầm nghĩ, có lẽ sự im lặng này còn suy trì đến hết bữa cơm thì bất chợt Ngải Cảnh Sơ lên tiếng: “Chỗ cô làm việc buổi trưa có thời gian nghỉ không?”
“Không nghỉ.” Tăng Lý đáp.
Gian phòng lại không phục sự yên tỉnh ban đầu.
Qua một lúc, Ngải Cảnh Sơ mới hỏi: “Còn bữa trưa thì sao?”
Tăng Lý nhìn Ngải Cảnh Sơ một chút, cảm thấy Ngải Cảnh Sơ hơi lạ, dường như tìm chuyện để nói không phải phong cách của anh. Anh gượng gạo hỏi cô những vấn đề không đâu, chẳng lẽ cũng vì cảm thấy không tự nhiên?
“Gọi cơm ngoài mang đến, không thì sáng mang cơm từ nhà đi, cũng có khi nhờ đồng nghiệp trông chừng rồi tranh thủ ra ngoài ăn, miễn là không được để phòng không người.” Cô phối hợp nói thêm vài câu.
“So với chúng tôi có vẻ sít sao hơn.” Ngải Cảnh Sơ nói.
“Nhưng lúc làm việc, phần lớn thời gian chúng tôi đều chỉ ngồi không, đâu có bận bịu như các anh ở đây.” Tăng Lý cười.
“Giờ giấc ở phòng khám cũng có quy luật, không giống phòng phẫu thuật.” Ngải Cảnh Sơ nói tiếp.
Nói tới chuyện phẫu thuật và ăn uống, trong đầu Tăng Lý đột nhiên xuất hiện một vấn đề. Cô tò mò hỏi: “Lúc làm phẫu thuật, bác sĩ có được ăn cơm không?”
Ngải Cảnh Sơ nhìn cô, không hiểu vì sao tự nhiên cô lại hỏi chuyện này, đáp: “Không được.” Nếu có thể ăn thì còn gì bằng.
“Nhưng có cuộc phẫu thuật phải kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, cũng không được ăn à?” Tăng Lý tiếp tục hỏi.
“Không được.”
“Phải đứng à?”
“Không nhất định. Cái đó còn phải xem làm phẫu thuật ở bộ phận nào.”
“Vậy đi WC thì sao?” Tăng Lý rốt cuộc đi hỏi vấn đề muốn hỏi nhất, cô nhìn thoáng qua bàn thức ăn, có vẻ câu nói này… không phù hợp lắm.
“Chịu đựng.”
“Nếu không nhịn được thì sao?” Cô hỏi đến cùng.
“Vạn bất đắc dĩ thì phải đổi người, sau đó rửa sạch chân tay, khử trùng, thay quần áo.”
Nghe đến đây, Tăng Lý chợt cảm thấy các bác sĩ quả thật cao siêu.
Ngải Cảnh Sơ ăn xong trước, nói: “Cô từ từ ăn, tôi ra sofa ngồi nghỉ một lát.”
Anh đứng dậy, đi đến sofa, chậm rãi ngả lưng vào ghế, ngửa cổ một chút, thả lỏng toàn bộ cơ thể. Có lẽ cổ và vai quá mỏi, anh nặng nề hít thở sâu một hơi, lông mày khẽ nhíu lại.
Tăng Lý quay lưng về phía anh, không nhìn thấy hàng lông mày của anh đang nhíu lại một chỗ. Ngồi ăn một mình, không được thoải mái lắm, cô cố gắng nuốt vào bụng hai ba miếng rồi thôi.
Thu dọn bàn ăn sạch sẽ xong, Tăng Lý lấy trong túi ra bàn chải, kem đánh răng và một chiếc cốc nhỏ, đi tới bồn rửa chuẩn bị đánh răng. Đeo niềng răng nên sau khi ăn cơm thức ăn rất hay bị mắc lại, vì thế hễ ăn xong là Tăng Lý lại phải đánh răng cẩn thận.
Cô đi tới bên bồn rửa, vặn vòi lấy đầy cốc nước, nhúng bàn chải vào trong cốc cho ướt rồi mới bóp kem đánh răng ra.
“Cô đều đánh răng như vậy à?” Ngải Cảnh Sơ bỗng lên tiếng.
Tăng Lý hơi ngạc nhiên, không nghĩ anh đang quan sát mình.
“Ừm, sao vậy?” Đã sống một phần tư thế kỉ, Tăng Lý không biết đánh răng như thế có gì sai.
“Trước khi cho vào miệng, bàn chải khô thì sẽ tốt hơn.” Ngải Cảnh Sơ nói, “Đánh răng vốn dĩ là làm vệ sinh hàm răng, khô ráo là tốt nhất, không cần thiết phải để miệng đầy bọt.”
“Nhưng mà như vậy vừa cứng vừa khô, rất khó chịu.”
“Đeo niềng răng thì nên dùng bàn chải nhỏ và mềm một chút.”
Ngải Cảnh Sơ đứng dậy, mở tủ lấy ra một chiếc bàn chải mới. Sau đó anh cầm một chiếc cốc đi ra gian phòng ngoài rót một ít nước nóng mang vào. Anh tháo bao nilon bên ngoài bàn chải ra, đầu tiên rửa qua bằng nước lã rồi mới nhúng vào nước sôi.
“Sau này ở nhà cô có thể súc miệng bằng nước muối.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Mấy phút sau, anh vẩy khô chiếc bàn chải rồi đưa cho Tăng Lý.
Tăng Lý bóp kem đánh răng ra bàn chải mới. Đánh răng dưới sự quan sát của nha sĩ quả thật vô cùng áp lực, so với bình thường cô tỉ mỉ hơn rất nhiều, mỗi chiếc răng đều bị chà sát một lần.
Đột nhiên cô nghĩ, sau này yêu đương, lúc chuẩn bị hôn người yêu, liệu Ngải Cảnh Sơ có dừng lại để hỏi đối phương “Đánh răng chưa?” hay không?
Nghĩ đến đây, Tăng Lý không nhịn được mà tủm tỉm cười.
Ngải Cảnh Sơ tự dưng thấy cô cười đến quỷ dị, liền hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Tăng Lý ngoài miệng nói vậy, nhưng ý cười ở khóe mắt vẫn còn nguyên.
Nhất thời cô cảm thấy, mình và vị nha sĩ nghiêm túc này giao tiếp cũng không quá khó khăn.
Mấy phút sau, có một sinh viên tới phòng làm việc tìm Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý nhân cơ hội đó nói cáo từ.
Suốt cả buổi chiều, có lẽ do trời mưa nên thư viện rất ít độc giả. Tăng Lý cầm lấy một cuốn tạp chí du lịch lật qua lật lại. Chẳng mấy chốc đã tới năm giờ. Di động đổ chuông. Cô mở ngăn kéo ra, không ngờ là người cha dượng trước kia của mình.
“Chú Đặng.” Tăng Lý lên tiếng.
“Tiểu Lý à, lâu rồi không gặp con.”
Tăng Lý không biết nên nói thế nào, xấu hổ cười.
“Con và…”, Đặng Cương chần chừ hỏi, “Con và mẹ con gần đây có khỏe không?”
“Mẹ con con đều khỏe, chú thì sao ạ?”
“Chú cũng thế, hôm nay chú tới thành phố A công tác, tối nay ra ngoài ăn cơm với chú được không? Cuối cùng, ông bổ sung thêm: “Cả hai.”
Dù ông nói năng có chút mơ hồ nhưng Tăng Lý hoàn toàn hiểu rõ, “cả hai” chính là hai mẹ con cô. Nhưng mà…
“Mẹ đi du lịch, cuối tuần sau mới về cơ ạ.” Không còn cách nào, cô đành phải nói dối.
“Thế à… ừm.” Ông đáp.
Cúp máy, Tăng Lý thẫn thờ nhìn làn mưa ngoài cửa sổ, ngồi im hồi lâu.
Lát sau, cô nhìn đồng hồ, rồi nhờ Ngô Văn Hà ở phòng bên cạnh giúp cô trông phòng, cô lén lút chuồn ra khỏi cửa sau bỏ về sớm.
Vừa ra khỏi thư viện, Tăng Lý liền bắt xe tới trung tâm thương mại. Cô rất ít mua đồ cho đàn ông, hiện tại gấp rút thế này không biết nên chọn thứ gì, bèn gọi điện thoại cầu cứu Mã Y Y.
Mã Y Y đã biết chuyện gần đây Cố Hải Đông đang theo đuổi Tăng Lý, tưởng rằng hai người đã có tiến triển, liền trên Tăng Lý: “Ghê nhỉ, phát triển nhanh quá đấy! Bắt đầu trao đổi tín vật đính ước rồi cơ à?”
“Huyên thuyên.” Tăng Lý cười.
“Nếu cậu mua tặng Cố Hải Đông, tớ bảo, không cần phải hao tâm tổn sức thế đâu, chỉ cần tặng anh ta một ít nước bọt là anh ta cũng đã vui chết đi được rồi.”
Mã Y Y nói xong câu này, Tăng Lý đột nhiên nghe thấy tiếng của Ngũ Dĩnh, xem ra hai người họ đang ở cùng nhau. Ngũ Dĩnh xen vào nói: “Các cậu tặng ai nước bọt thế? Tặng nước bọt cũng cần học đấy nhé! Phải xem nên nhổ từ xa vào mặt hay là môi chạm môi…”
Tăng Lý buồn cười cúp máy, một mình đi chọn quà.
Sau đó, vất vả lắm cô mới chọn được một chiếc áo vest và áo sơ mi. Cô không có năng khiếu chọn đồ, chần chừ về màu sắc và số đo mãi vẫn không hạ được quyết tâm. Thấy sắp đến giờ hẹn, Tăng Lý cắn răng đi tới quầy thanh toán, không ngừng hỏi nhân viên cho chắc chắn, xem có được đem đổi đồ nếu không vừa hay không?
Mãi tới khi đã ngồi trong quán ăn rồi, Tăng Lý mới nhớ ra lúc trưa Ngải Cảnh Sơ có nói là tối mời cô ăn cơm. Nhưng cuối cùng cô cũng chỉ coi nó là một lời nói khách sáo.
Giống như bình thường, thỉnh thoảng gặp đồng nghiệp hay bạn bè, người ta vẫn hay thuận miệng nói một câu: “Hôm nào cùng đi ăn nhé.” Hay giống như trước đây, mỗi khi bạn bè của dượng tới nhà chơi, mẹ Tăng không kịp chuẩn bị cơm nước thịnh soạn thì sẽ nói một câu: “Khi khác anh tới chơi, chúng tôi sẽ tiếp đón chu đáo hơn.”
Về phần “hôm nào” và “khi khác” cụ thể nó là ngày mai, ngày kia, hay mãi mãi không thấy, thì chẳng ai biết, hoặc giả chẳng ai muốn tìm hiểu kĩ.
Tăng Lý là một người cẩn thận, ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy với mối giao tình giữa mình và Ngải Cảnh Sơ, thì câu nói kia của anh có lẽ cũng chỉ là một lời khách sáo mà thôi.
Nhưng xuất phát từ sự kính trọng dành cho vị bác sĩ sẽ điều trị nhiều năm cho mình, cô chủ động cầm điện thoại di động gửi tin nhắn.
“Thầy Ngải, cảm ơn thầy đã mời tôi ăn trưa, khi khác tôi mời thầy ăn cơm.”
Tăng Lý cẩn thận kiểm tra lại tin nhắn một lần rồi mới gửi đi.
Vừa buông di động, Đặng Cương đã tới.
Đã lâu không gặp ông, Tăng Lý để ý thấy tóc trên đầu ông dường như thưa đi nhiều. Ông kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn thấy Tăng Lý, câu đầu tiên ông nói là: “Con gọi nhiều vào mà ăn, không cần tiết kiệm tiền cho chú đâu.”
Một câu nói khiến cho lòng Tăng Lý thổn thức.
Lúc học cấp ba, cô ở nội trú, mỗi lần Đặng Cương tới trường thăm cô đều nói câu ấy. Thậm chí trước đó, bố ruột cũng không yêu thương cô đến vậy.
Cô từng lén lút khóc, rồi cũng từng âm thầm vui vẻ.
Vài năm sau, khi lòng cô đã chấp nhận Đặng Cương làm cha thì mẹ Tăng lại nói, hai người sắp li hôn.
Tăng Lý đưa quà vừa mua tới trước mặt Đặng Cương.
“Chú Đặng, chú mặc thử xem có hợp hay không?”
“Đẹp quá.” Đặng Cương tươi cười nói.
Ông còn chưa thử nhưng đã luôn miệng nói rất thích. Kết quả, dưới sự thuyết phục kiên trì của Tăng Lý, ông vẫn cởi áo khoác ra, mặc chiếc áo cô mua lên thử.
“Chết rồi, hình như hơi rộng.” Tăng Lý hối hận, tự trách bản thân.
“Không, rất hợp, rất vừa.”
Vai áo khoác hơi rộng, khiến ống tay áo nhìn cũng dài ra. Rõ ràng là lớn hơn một cỡ, nhưng Đặng Cương vẫn hết lời khen đẹp, còn bảo mình già rồi, thích mặc rộng.
Tăng Lý không còn cách nào khác, đành coi như không có gì.
Lúc này, Ngải Cảnh Sơ đã điều trị xong cho bệnh nhân cuối cùng, anh quay về phòng làm việc, rửa tay, thay quần áo. Sau đó ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại.
Tiện tay, anh móc điện thoại trong túi ra, bấy giờ mới đọc được tin nhắn của Tăng Lý.
Tường hai bên hành lang trắng xóa, nền trải thảm nhựa màu lam. Y tá và sinh viên thực tập đang thu dọn đồ dùng trong phòng khám.
Ngải Cảnh Sơ đứng trước cửa phòng làm việc, một tay trong túi quần, một tay cầm di động, lẳng lặng nhìn những câu chữ khách sáo trên màn hình mà Tăng Lý gửi đến.
Chung quanh vang lên âm thanh kẽo kẹt của những xe đẩy inox, kết hợp với tiếng hát khe khẽ của vài đứa trẻ đang đợi thang máy cách đó không xa.
Anh nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia hồi lâu, cuối cùng, gửi trả lời cô ba chữ: “Không cần đâu.”