Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 07 - Phần 1
Chương 7
Cuộc điện thoại đó đã là chuyện bao nhiêu năm rồi?
Tăng Lý rời giường, vừa soi gương vừa hồi tưởng lại…
Năm năm trước?
Nhờ Ngải Cảnh Sơ, cô đã tìm được Vu Dịch, nhưng sau khi chia tay với Vu Dịch, cô lại ngẫu nhiên gặp được Ngải Cảnh Sơ. Không phải chỉ có giọng nói nữa, mà anh thực sự xuất hiện trước mặt cô bằng xương bằng thịt. Ngày đó ở thư viện anh còn thờ ơ nói với cô: “Cũng may không phun vào mặt.”
Nhưng mà, cho dù những người khác đánh giá Ngải Cảnh Sơ thế nào, cho dù anh thoạt nhìn có chút cứng cỏi, lạnh lùng, thì Tăng Lý vẫn luôn cảm thấy chắc chắn trong lòng anh có nơi nào đó rất ấm áp, rất mềm yếu.
Ngày đó ở chân núi Đông Sơn, bác bảo vệ nhắc nhở cô phải cẩn thận, nhưng cô biết anh là người tốt.
Một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ xa lạ như vậy, cho dù cô có nhiều điều không phải với anh, cho dù cô có chút lúng túng hèn mọn, nhưng với anh, cô luôn được tôn trọng.
Cả ngày hôm nay, Tăng Lý làm gì cũng đều lơ là đãng trí, lo lắng không biết chuyện hôm qua liệu có trôi qua êm thấm hay không, cô gây ra đại họa xong bỏ chạy, không biết chủ chiếc xe kia có báo cảnh sát hay đi tìm Ngải Cảnh Sơ gây chuyện không?
Tăng Lý muốn gọi điện hỏi thăm nhưng nhớ lại lời tiên đoán của Mã Y Y, cô đành nhịn xuống.
Buổi trưa, Tăng Lý đi ra ngoài ăn. Ti-vi trong quán cơm đang phát bản tin Pháp luật, một chiếc BMW trên đường cao tốc gây tai nạn rồi bỏ chạy, cảnh sát đã tiến hành điều tra tất cả các trạm sửa xe gần khu vực đó, rốt cuộc cũng tìm ra manh mối, bắt được thủ phạm.
Xem xong tin này Tăng Lý càng sợ hãi, cô từ nhỏ tới lớn chưa làm chuyện xấu bao giờ, ngay cả chuyện đi học quên mang sách vở hay tan học quên không trực nhật vệ sinh cũng lo lắng không yên, huống chi là cái chuyện đụng xe bỏ chạy như hôm qua.
Thế nên, suốt buổi chiều, Tăng Lý cứ đứng ngồi không yên, cuối cùng buộc phải lấy hết can đảm gọi điện cho Ngải Cảnh Sơ.
Lần thứ nhất, chuông reo hơn mười lần rồi chấm dứt, không có người nghe máy. Tăng Lý đành cất điện thoại đi ra ngoài làm việc tiếp.
Mấy phút sau, cô trở lại bàn, tiếp tục gọi lần nữa.
Lần này thì khác, chuông mới reo ba hồi liền bị từ chối.
Nghe tiếng tút tút liên hồi, Tăng Lý vừa sửng sốt, vừa lo lắng, cảm thấy có gì không ổn. Một phần sợ đã làm phiền anh phần lại nghĩ anh có nguyên nhân gì đó không tiện tiếp điện thoại. Cố chấp gọi lần nữa thì có vẻ không hay lắm, thế nên cân nhắc một lúc, Tăng Lý quyết định gửi tin nhắn.
Thực ra Ngải Cảnh Sơ bấy giờ đang đứng lớp. Một tuần anh có vài tiết dạy sinh viên chính quy. Cứ đến chiều thứ Năm là giảng đường phòng 101 sẽ chật kín không còn một chỗ. Đề phòng bệnh viện có chuyện gấp, cho nên Ngải Cảnh Sơ rất hiếm khi tắt máy, lúc lên lớp chỉ để chuông rất nhỏ, hoặc chuyển thành im lặng. Bởi vậy, lần đầu tiên Tăng Lý gọi tới, anh không nghe thấy, nhưng anh đứng ở trên bục giảng, phía sau là màn hình, phía trước là thiết bị máy chiếu và loa, chỉ cần trong phòng có sóng điện thoạt là lập tức sẽ nghe thấy tạp âm. Lúc đầu, tưởng có sinh viên đang nghịch điện thoại, anh liền nhíu mày, dùng ánh mắt lạnh lùng quét một vòng quanh lớp, phía dưới lập tức im như thóc.
Đến lần thứ hai, thấy sinh viên ai cũng nhìn mình với vẻ vô tội đáng thương, lúc ấy anh mới phát hiện là di động của mình.
Anh có chút áy náy lấy điện thoại ra xem. Hai chữ “Tăng Lý” lấp lóe trên màn hình, anh ấn nút tắt máy rồi đặt xuống bàn.
Mấy phút sau thì nhận được tin nhắn của cô.
“Cảnh sát không tới tìm anh chứ?”
Khi đó, Ngải Cảnh Sơ đang gọi một sinh viên đứng dậy trả lời câu hỏi, vừa nghe vừa cúi mặt xuống bàn ấn nút mở tin nhắn. Đọc xong, anh đột nhiên tưởng tượng ra vẻ mặt lo lắng của Tăng Lý mà buồn cười.
Nữ sinh trả lời xong, vẫn đứng im chờ, chưa được phép của giáo viên, cô gái không dám tự ý ngồi xuống, nhưng đợi mãi mà vẫn chưa thấy thầy giáo mình nói gì. Vài giây sau, Ngải Cảnh Sơ khẽ tủm tỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn khắp phòng một lượt, sắc mặt tươi tỉnh. Anh hờ hững nói một câu: “Đáp án chưa đủ chặt chẽ” rồi yêu cầu sinh viên mở một trang tài liệu bổ sung ra xem, sau đó giải thích kĩ càng.
Sau khi đưa ra một cái tiểu kết, anh giơ tay nhìn đồng hồ và nói: “Giải lao mười phút.”
Nghe vậy, toàn bộ sinh viên sửng sốt một chút, rồi mừng rỡ thở phào. Họ phải học liền hai tiết nhưng chẳng mấy khi Ngải Cảnh Sơ cho nghỉ giải lao, cũng không cho tan học sớm. Nếu có ai muốn đi WC thì có thể tự ý ra ngoài, miễn là không làm ảnh hưởng tới lớp là được. Hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, Ngải Cảnh Sơ lần đầu tiên họ phép họ nghỉ mười phút!
Vài sinh viên cầm sách lên bục giảng hỏi anh mấy vấn đề, phần lớn đều là nữ sinh, có người thực sự muốn hỏi bài, nhưng đương nhiên cũng có những người là ý tại ngôn ngoại. Ngải Cảnh Sơ khoát tay ý bảo họ đợi một chút, sau đó anh cầm di động trên bàn, ra khỏi phòng học. Anh gọi lại cho Tăng Lý nhưng không thấy cô nghe máy, chuông reo mà không ai tiếp.
Ngải Cảnh Sơ đành thôi không gọi nữa, đi tới đầu hành lang yên lặng châm một điếu thuốc. Thường thì trong giờ dạy, giáo viên không thể hút thuốc, anh cũng rất hiếm khi làm việc này, người làm giáo dục, điều quan trọng nhất là phải tạo hình tượng tốt.
Trong lúc trốn trong một góc cầu thang vắng vẻ hút thuốc thì Ngải Cảnh Sơ bắt gặp Cát Y vừa đi thang bộ từ trên tầng xuống.
“Sư huynh!” Cát Y ngọt ngào gọi anh.
Ngải Cảnh Sơ còn đang ngậm điếu thuốc trong miệng, không tiện trả lời, chỉ gật đầu đáp lại.
“Em đang định đi tìm anh.” Cát Y nói.
Thấy đối phương nói có việc nên Ngải Cảnh Sơ dập nửa điếu thuốc dang dở, đi vài bước tới thùng rác để vứt.
“Chuyện gì?” Anh quay đầu lại hỏi.
“Luận văn lần trước em mới sửa lại, anh giúp em xem lại được không?” Cát Y đang bận rộn chuyện luận văn để chuẩn bị cho cuộc bình bầu giảng viên sắp tới.
“Tối nay em gửi mail cho anh.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Cát Y còn muốn nói gì nhưng anh đã sinh viên cướp mất. Đây là tiết học đầu tiên của học kì mới, rất nhiều sinh viên đều ôm một bụng “vấn đề” muốn thỉnh giáo, thế nên xung quanh Ngải Cảnh Sơ lúc nào cũng bị vây chặt như nêm cối, chẳng có phần cho Cát Y.
Ngải Cảnh Sơ nói với Cát Y vài câu rồi cùng sinh viên quay vào phòng học.
Chỉ cần sinh viên thật sự có vấn đề muốn hỏi, anh đều sẽ kiên trì giải thích. Chốc lát, mười phút đã hết, Ngải Cảnh Sơ yêu cầu mọi người ổn định chỗ ngồi, anh cũng về chỗ của mình.
Cùng lúc ấy, Tăng Lý vừa đi giúp người ta tìm sách xong quay về bàn làm việc thì thấy cuộc gọi nhỡ của Ngải Cảnh Sơ. Cô không suy nghĩ nhiều, lập tức gọi lại.
“A lô.” Anh đã nhận điện.
Nghe thấy tiếng vọng lại, Tăng Lý đoán là anh đang ở nơi nào đó rộng.
“Vừa nãy tôi bận một chút việc nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Hai người kia có tìm anh gây rắc rối không? Anh đang ở đâu?”
Ngải Cảnh Sơ nghiêng đầu nhìn thoáng qua hơn trăm sinh viên đang yên lặng ngồi dưới, đáp: “Tôi ở trên giảng đường, chuẩn bị vào lớp.”
“A!” Tăng Lý hoảng hốt, vội vàng nói, “Xin lỗi! Lát tôi gọi lại!”
“Tăng Lý…” Ngải Cảnh Sơ lên tiếng ngăn cản, vì thế giọng nói lớn hơn một chút, thu hút sự chú ý của cả lớp.
“Gì vậy?” Tăng Lý dừng lại hỏi.
“Tôi và xe đều không có chuyện gì, đừng lo!”
Câu này được Ngải Cảnh Sơ nói nhỏ hơn, giọng điệu thong thả, trầm lắng, chỉ như gió thoảng bên tai. Vậy nên, những nữ sinh ngồi mấy bàn đầu đang vểnh tai lên chăm chú lắng nghe không nhịn được mà trong lòng nổ bùm một tiếng.
Tăng Lý bên kia cũng yên tâm hơn, cảm giác áy náy giảm đi phân nửa.
Công việc ở thư viện đợt này khá nhiều, quán cà phê cũng đông khách, Tăng Lý cứ thế trải qua mấy tuần bận rộn.
Cuối tuần, mấy người bạn cùng quản lý trang web hẹn nhau đi ăn cơm, Tăng Lý đưa Ngũ Dĩnh đi cùng. Ăn cơm xong, Ninh Phong nói còn mấy vé xem phim sót lại sau sự kiện của website lần trước, Ngũ Dĩnh vốn thích xem phim nên đồng ý ngay tức khắc. Thế là, tám chín người kéo nhau đến rạp chiếu phim.
Nam ngồi với nam, nữ ngồi với nữ, Tăng Lý trùng hợp ngồi giữa Ninh Phong và Ngũ Dĩnh. Đang xem thì mẹ Tăng gọi điện thoại đến, chuông khá to, Tăng Lý vội vàng nhận điện.
“Chuyện lần trước thế nào, có ý hay không cũng phải nói một tiếng chứ?” Mẹ Tăng hỏi.
“Cái gì thế nào ạ?” Đang chăm chú theo dõi tình tiết bộ phim nên Tăng Lý có phần không thích ứng kịp.
“Cái cậu mà dì Tần của con giới thiệu lần trước ấy!”
“À.”
“Người ta nói rất hài lòng về con, nói đã gọi điện cho con nhưng không được. Đã hơn mười ngày rồi, người ta không biết ý con thế nào?”
“Con đang xem phim trong rạp, lát nói chuyện sau mẹ nhé.” Tăng Lý bất đắc dĩ tắt điện thoại.
Cô bỏ di động vào trong túi. Vừa lúc, chai nước của Ngũ Dĩnh rơi xuống, lăn dưới chân Tăng Lý, cô tiện tay cúi xuống nhặt lên. Nhưng trong lúc cô khom lưng, di động trong túi bị va chạm, khi nãy cô quên chưa khóa bàn phím nên vô tình ấn vào phím gọi đi, gọi đúng vào số của Ngải Cảnh Sơ.
Ngải Cảnh Sơ lúc ấy đang trên đường về nhà, giờ cao điểm ngày cuối tuần thường bị tắc đường khá lâu, không biết có phải tai nạn ở đằng trước hay không, mà mỗi chiếc xe đều lăn bánh cực kì chậm.
Chuông điện thoại vang lên, Ngải Cảnh Sơ liếc nhìn dãy số trên màn hình rồi ấn nút nghe.
“A lô.”
Bên kia không có ai trả lời.
Một lúc sau, anh lại lên tiếng. Đối phương vẫn không đáp, chỉ có tiếng quần áo cọ sát.
Ngải Cảnh Sơ lập tức hiểu ra Tăng Lý vô tình chạm phải nút gọi. Chuyện này không phải lần đầu tiên anh gặp phải, gần như đã trở thành chuyện bình thường. Cũng dễ hiểu, vì tên của anh bắt đầu bằng chữ A[1], đứng đầu danh bạ, nên rất nhiều người trong lúc vô tình đã lỡ ấn phím gọi và số của anh.
[1] Ngải Cảnh Sơ phiên âm là Ai Jing Chu.
Chiếc xe đằng trước đã di chuyển được chừng hai ba mét. Ngải Cảnh Sơ chưa kịp theo sau, một chiếc taxi chạy ở làn bên kia thấy bên này có khoảng trống liền lao sang với tốc độ cực nhanh. Đang tắc đường nên khoảng cách giữa các xe khá gần, Ngải Cảnh Sơ mãi nghe điện thoại, suýt nữa đụng phải đuôi xe đối phương, may mà kịp thời phanh lại.
Một lúc sau anh tiếp tục lái xe về phía trước, chăm chú nhìn đường, không để ý tới điện thoại vẫn còn đang kết nối.
Bên kia, Tăng Lý đang cùng Ngũ Dĩnh chia sẽ bịch bỏng ngô, vừa nhai tóp tép vừa xem phim.
Trên màn hình, một người Mỹ cầm súng bắn vào người đối diện, sau đó còn ném một quả lựu đạn.
“Nhớ ngày xưa bọn Mỹ khốn kiếp dùng cách tàn nhẫn này để tàn sát dân quân tình nguyện chúng ta, thiêu sống đến nỗi chết cháy rồi cũng không buông tha.” Ngũ Dĩnh nói.
“Cậu đang nói Hoàng Kế Quang à?” Tăng Lý hỏi.
“Hoàng Kế Quang là người lấp lỗ châu mai.” Ngũ Dĩnh cáu kỉnh nói.
“Lấp lỗ châu mai là Đổng Tồn Thụy chứ?”
“Tăng Lý, thật bó tay với cậu.” Ngũ Dĩnh trừng mắt nói, “Uổng công Đảng dạy dỗ cậu mười sáu năm!”
Xem phim xong, Ninh Phong chủ động muốn đưa Tăng Lý và Ngũ Dĩnh về nhà.
Ngũ Dĩnh nói: “Càng tốt, đỡ phải bắt xe. Nhưng mà em phải đến bệnh viện, không cùng hướng với Tăng Lý.”
Ninh Phong đáp: “Anh đưa Tăng Lý về trước rồi đưa em đến bệnh viện.”
Tăng Lý nhìn Ninh Phong, đột nhiên cảm thấy mình quá ngốc, vừa rồi lại ngồi giữa làm vật cản. Đây không phải là lần đầu tiên Ngũ Dĩnh đi ăn cùng họ, vậy mà Tăng Lý lại không nhìn ra ý tứ của Ninh Phong. Còn Ngũ Dĩnh thì vẫn vô tư cho rằng Ninh Phong chỉ đơn thuần muốn đưa hai người họ về.
Tăng Lý xua tay nói: “Anh đưa Ngũ Dĩnh về bệnh viện đi. Em về tiện đường xe buýt lắm, không phải chuyển xe.”
Lên xe buýt, Tăng Lý lấy di động ra nhìn giờ, rồi gọi điện cho mẹ.
“Tăng Lý, hôm nay mẹ tình cờ gặp hàng xóm cũ, nghe nói nhà của bà nội con sắp phải dỡ bỏ và di dời.”
“Sao lại thế ạ?”
“Chính quyền huyện sắp triển khai đề án xây khu công nghiệp thực phẩm, phải dùng đến mảnh đất đó nên đang lấy ý kiến từng hộ gia đình. Con cũng nên để ý một chút, đừng để cho mấy người nhà họ Tăng kia qua mặt. Bọn họ không có một ai tốt cả. Rõ ràng là tên con mà dám chiếm đoạt, bắt nạt hai mẹ con ta…” Mẹ Tăng liến thoắng một hồi.
Nhà họ Tăng có một khu nhà rộng trong thành phố, mấy chục năm trước sau khi bác cả kết hôn, bà nội đã phân chia. Bà nội một mình sống ở gian nhà nhỏ, còn lại chia cho mấy người con trai. Lúc ấy bố Tăng đang thay ông nội tiếp quản công việc ở nhà máy, đã có việc làm nên không được phân đất.
Bà nội vẫn luôn canh cánh trong lòng việc này, lại nhớ tới đứa cháu gái Tăng Lý đang sống cùng mẹ ở bên ngoài, lo lắng cô chịu thiệt thòi. Vì vậy, trước lúc lâm chung, bà đã sang tên căn nhà đang ở cho Tăng Lý.
Chuyện này toàn bộ con trai và con dâu trong nhà đều không hay, mãi tới khi bà qua đời, mọi người mới biết. Thiếu chút nữa cả nhà náo loạn, cũng may là sau khi tang sự xong xuôi chuyện mới bại lộ, chứ không thì cãi nhau to đến mức bà nội nằm trong quan tài cũng phải bật dậy nói rõ.
Sau đó, căn nhà vẫn mang tên Tăng Lý, nhưng lại bị họ chiếm dụng. Ngay cả bố Tăng cũng không cam lòng, ông cho rằng căn nhà vốn dĩ là của mình. Mẹ Tăng đã tới lên tiếng mấy lần nhưng đều không đấu lại được.
Nhận thấy mẹ đang chuẩn bị lôi thù cũ nợ mới ra để lải nhải, Tăng Lý liền nói: “Mẹ, di động của con sắp hết pin.”
Mẹ Tăng lúc này mới nhớ đến chuyện chính: “Mau gọi điện lại cho cái cậu Cố Hải Đông kia đi. Năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi, không cần ngại. Rốt cuộc là muốn tìm một người như thế nào thì tự con phải suy nghĩ kĩ, đừng có đứng núi này trông núi nọ, cuối cùng mất cả chì lẫn chài. Thấy được thì phải nhanh chóng giữ lấy, nhớ chưa?”
“Con biết rồi.” Không biết các bậc phụ huynh khác có giống như bố mẹ cô và Ngũ Dĩnh không, trước đây thì rất sợ con gái mình yêu đương, rồi bây giờ lại sợ con mình không ai lấy.
“À!” Mẹ Tăng bổ sung, “Con cũng đừng có nhớ nhung cái cậu Vu Dịch kia nữa. Người ta không cần con, con còn lưu luyến làm gì.”
Tăng Lý vừa nghe tới hai chữ Vu Dịch, viền mắt đã đỏ hoe, không nói thêm câu nào liền tắt điện thoại.
Sau đó, cô lặng lẽ nắm chặt đi động trong tay, ngồi yên trên xe buýt, ngắm nhìn ánh đèn nê-ông sáng choang ngoài khung cửa sổ, một lúc lâu không động đậy.
Điều chỉnh lại tâm tình, Tăng Lý quyết định gọi điện loại cho người lần trước gặp mặt.
Người giới thiệu đối tượng gặp mặt cho cô là dì Tần – bạn thân của mẹ Tăng. Người này nổi tiếng đanh đá, mở miệng ra là nói lấy nói để, nói không nể nang ai, chẳng ai là không là sợ dì ấy cả. Đương nhiên Tăng Lý càng không thể trêu vào dì Tần được, cho nên cô cũng không dám thất lễ với đối tượng gặp mặt kia.
“Xin chào, anh là Cố Hải Đông phải không? Em là Tăng Lý.”
“À, à, chào em.”
“Nghe nói mấy hôm trước anh gọi điện cho em? Thật không phải, không nhận được điện của anh.” Cô giải thích.
“Không sao, không sao. Vậy bây giờ em có rảnh không? Nếu đã ăn tối rồi thì chúng ta đi xem phim, được không?”
“Em mới từ rạp chiếu phim đi ra.”
“Thế à, hay mình đi đâu uống chèn trà? Cà phê cũng được.”
Tăng Lý định từ chối nhưng nhớ tới vẻ mặt hùng hổ của dì Tần đành nhịn xuống, thuận miệng đáp: “Được.” Nhân cơ hội không có người khác, hai người nói rõ ràng cho xong chuyện.
Vì vậy, Tăng Lý xuống ở trạm dừng tiếp theo, bắt taxi tới địa điểm đã hẹn. Tới nơi, Cố Hải Đông đã ngồi chờ sẵn.
Lần trước xem mắt vì có cả bề trên nên hai người chỉ gọi là gặp mặt, hỏi thăm qua loa về tình hình công việc và gia cảnh, không tìm hiểu sâu lắm. Nhưng cách nói chuyện của Cố Hải Đông mơ hồ tạo cho người đối diện có cảm giác anh ta là người tự cao tự đại, vì thế Tăng Lý không thoải mái cho lắm.
Hàn huyên một lúc, Cố Hải Đông bắt đầu nói chuyện chính.
“Nghe nói em… trước giờ vẫn chưa yêu ai. Thật không vậy?” Cố Hải Đông nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười bình thản hỏi.
“Dì Tần nói vậy ạ?”
“Ừm, năm nay em cũng đã hai lăm rồi, chẳng nhẽ trước đây chưa từng yêu ai, có chút…” Nói xong, anh ta lại cười.
Tăng Lý nhìn vẻ mặt tươi cười của Cố Hải Đông, chợt thấy khó chịu.
Không hiểu cái xã hội này thế nào nữa, thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi chưa từng yêu bao giờ lại lập tức nghĩ cô ta có vấn đề, còn nếu cô gái đã từng yêu thì lại cho rằng cô ta là người không đứng đắn.
“Dì Tần không biết rõ chuyện này, thực ra trước đây em từng yêu rồi.”
“Vì sao chia tay?”
“Có thể không nhắc tới chuyện này không?”
“Tới mức độ nào rồi?” Cố Hải Đông vừa hỏi câu này vừa nhìn Tăng Lý từ đầu đến chân.
Tăng Lý đột nhiên cảm thấy thật nực cười. Đây đâu phải chuyện tình yêu và hôn nhân, đây rõ ràng là một cuộc mua bán.
Thấy cô không trả lời, sự nhiệt tình ban đầu của Cố Hải Đông vơi hẳn đi. Anh ta rút ra một điếu thuốc, hút trước mặt Tăng Lý.
Lúc này, cô thật sự muốn xin anh ta một điếu thuốc để hút, triệt để phá vỡ hình tượng với anh ta, nhưng lại sợ anh ta bẩm báo tội trạng với các vị đại nhân ở nhà nên đành thôi.
Hai người cứ ngồi im lặng như thế hồi lâu.
Tăng Lý cảm thấy hối hận, quên mất vừa nãy đến đây không gọi điện cho Mã Y Y hay Ngũ Dĩnh, nhờ yểm trợ để kiếm cớ rời đi.
Đang phiền muộn thì di động bỗng báo có tin nhắn, mà người gửi, rất bất ngờ là Ngải Cảnh Sơ. Tin nhắn chỉ có bốn chữ: “Là Khưu Thiếu Vân.”
Tăng Lý ngây người không hiểu gì hết.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô cho rằng Ngải Cảnh Sơ nhắn nhầm số, rồi cô chợt nhớ tới cuộc trò chuyện với Ngũ Dĩnh ở rạp chiếu phim, sau đó mở nhật kí cuộc gọi ra xem lại. Quả nhiên là có một cuộc gọi tới Ngải Cảnh Sơ. Lúc ấy cô mới đoán chừng là mình quên không khoa bàn phím, nhỡ tay chạm vào phím gọi.
Cô quay lại hộp tin nhắn, đọc lại tin nhắn kia một lần nữa, không khỏi bật ra tiếng cười.
Lúc cười, lúc đồng tiền bên khóe miệng Tăng Lý mới lộ ra.
Cố Hải Đông nhìn đến ngây ngẩn.
Phát hiện đối phương đang nhìn mình, Tăng Lý vội vàng cúi đầu, giấu đi nửa khuôn mặt, sau đó cô bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
“Có gì vui à?” Cố Hải Đông không kìm lòng được mà hỏi.
“Một người bạn gửi truyện cười đến.”
“Kể anh nghe được không?”
Tăng Lý cất di động đi, hờ hững mỉm cười, nói: “Truyện cười mà đọc ra thì sẽ không buồn cười nữa.” Sau đó, cô lại ngồi im.
Một lát sau, Cố Hải Đông hỏi: “Chúng ta có thể tiếp tục giữ liên lạc được không?”
Tăng Lý vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng anh ta vẫn có ấn tượng tốt với mình. Cô chần chừ đáp: “Anh Cố, anh rất tốt nhưng chúng ta không hợp nhau.”
“Em cảm thấy không vừa ý à?”
“Không phải là không vừa ý…”, Tăng Lý gạt mấy sợi tóc mái, buộc lòng phải nói: “Em có người khác rồi.”
“Thế vì sao còn đi xem mặt?”
“Bởi vì…”, sợ uy lực của người giới thiệu..., “Xin lỗi anh!” Tăng Lý chỉ có thể nói ra ba chữ này.
“Cho nên vừa rồi em nhất định đòi thanh toán hóa đơn, lần trước cũng thế?” Cố Hải Đông truy hỏi.
Tăng Lý lặng lẽ gật đầu. Cô không thích mắc nợ ai cái gì, cho dù là chyện uống trà lúc gặp mặt.
“Hai người đang hẹn hò?” Cố Hải Đông chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thăm dò.
Tăng Lý buồn bã nhìn sang chỗ khác.
Cố Hải Đông thấy thế, trong lòng như sáng tỏ ra cái gì, anh ta thở phào một hơi: “Có thể cho anh một cơ hội được không?”
“Em…” Cô thực sự không biết cách từ chối người khác sao cho lịch sự.
“Không cần trả lời ngay đâu!” Cố Hải Đông vội vàng cắt ngang lời cô, “Lần sau chúng ta gặp nhau rồi nói tiếp.”
Tăng Lý chậm chạp nhắc lại lời cũ: “Xin lỗi anh!” Không có lần sau nữa đâu.
Về tới nhà, cô mới nhớ ra, đáng lẽ phải gọi điện lại cho Ngải Cảnh Sơ cho phải phép, nhưng nhìn đồng hồ thấy đã muộn nên thôi.
Hôm sau, Tăng Lý dậy rất sớm, đến quán cà phê giúp Mã Y Y.
Nghỉ Tết xong, Tiểu Mạch quay lại quán cà phê làm việc tiếp. Tiểu Mạch đã làm việc ở Carol’s khá lâu, trước đây cô ấy từng làm bồi bàn ở nơi khác nên rất có kinh nghiệm, không như Đậu Đậu là sinh viên làm thêm nên thi thoảng còn phải nhắc nhở nhiều. Tiểu Mạch xin nghỉ hết tháng giêng, bây giờ đã quay lại làm việc, nên Tăng Lý và Mã Y Y bớt vất vả hơn nhiều.
Sáng sớm không đông khách cho lắm, Mã Y Y đi nhập hàng, Tăng Lý ở lại trong quán vừa tiếp khách vừa dạy Đậu Đậu pha nước trái cây.
“Quả này dùng ngay được ạ?” Đậu Đậu chỉ vào quả đậu bắp trên tay Tăng Lý và hỏi.
“Có thể dùng nước sôi trần qua, nhưng mà chị thích dùng ngay hơn, như thế mùi vị sẽ rất thơm ngon, màu sắc cũng tươi.” Nói đoạn, Tăng Lý cho quả đậu bắp vào trong nước muối ngâm một lúc, sau đó cạo hết lớp lông tơ bên ngoài, rồi cắt thành miếng nhỏ bỏ vào máy xay sinh tố.
“Cho thêm chút kem vào nữa.” Vừa nói, Tăng Lý vừa cho kem vào, rồi bật công tắc.
Sinh tố kem đậu bắp tươi ngon đã hoàn thành. Tăng Lý đổ vào cốc thủy tinh, đặt vào khay để Đậu Đậu mang ra cho khách.
Lát sau, có một người đàn ông đi vào, Đậu Đậu nhanh nhảu: “Hoan nghênh quý khách!”
“Là anh à?” Đậu Đậu tươi cười, đưa anh ta vào bàn trống rồi chạy đi lấy một cốc nước trắng mang đến.
“Người quen à?” Tăng Lý hỏi.
Đậu Đậu che miệng lại, làm ra vẻ thần bí: “Mã Y Y không cho em nói với chị.”
“Có gì mờ ám?”
“Chị đừng có nói với chị Y Y là em nói đấy!”
Hóa ra, anh chàng kia đang theo đuổi Mã Y Y, dạo này cứ vài ngày anh ta lại đến đây một lần, khiến Mã Y Y phiền muốn chết.
Tăng Lý vì tò mò nên tranh bưng nước ra cho anh ta, tiện thể quan sát tướng mạo một chút.
Anh tươi cười nói: “Cảm ơn.” Nụ cười làm nổi bật lên làn da ngăm ngăm.
Tăng Lý mỉm cười đáp lại, đồng thời đã hiểu vì sao Mã Y Y không thích anh ta.
Đây hoàn toàn không phải “khẩu vị” của Mã Y Y. Quen biết đã nhiều năm, Tăng Lý biết rõ Mã Y Y thích nhất là những người đàn ông chín chắn, trưởng thành, làn da trắng một chút, vẻ mặt lạnh lùng, luôn mặc âu phục, lúc vui vẻ chỉ nhướn mày, lúc nổi giận thì hơi nheo mắt, tốt nhất là hơn cô khoảng chục tuổi, biết suy nghĩ cho tương lai, có chí tiến thủ. Người đó được rất nhiều cô gái ngưỡng mộ, nhưng anh ta sẽ chỉ yêu một mình Mã Y Y mà thôi. Còn về mấy thứ gọi là tình yêu thanh mai trúc mã, mối tình học trò, hay chị em gì gì đấy, Mã Y Y tuyệt đối không ham hố.
Ngũ Dĩnh từng tóm gọn tiêu chuẩn của Mã Y Y vào mười hai chữ: Trầm ổn chín chắn, sự nghiệp thành công, và một điều vô cùng quan trọng là: Da trắng mặt đẹp!
Chẳng hiểu sao, Tăng Lý bỗng dưng nhớ tới Ngải Cảnh Sơ.
Nếu anh hơn khoảng chục tuổi, nỗ lực phấn đấu làm viện trưởng, thì đúng là hình tượng người trong mộng của Mã Y Y. Nghĩ đến đấy, Tăng Lý bật cười.
“Em ơi, Mã Y Y không có ở đây à?” Đối phương chợt hỏi.
Tăng Lý mặc đồng phục của quán, tóc buộc cao đuôi ngựa, thoạt nhìn có vẻ trạc tuổi Đậu Đậu, nên mới bị người ta hiểu lầm là sinh viên.
“Y Y đi ra ngoài rồi, phải một lúc lâu nữa mới về.” Tăng Lý đáp.
Vậy mà gần trưa, Mã Y Y thông minh gọi điện thoại cho Đậu Đậu hỏi thăm tình hình, biết là anh ta vẫn đang ngồi ở quán chờ, thế là quyết định giao mọi chuyện ở quán cho Tăng Lý, xin nghỉ một ngày luôn.
Hễ Chủ Nhật, tình cảnh đó lại tái diễn.
Chàng trai kia tới, Mã Y Y liền trốn.
Cũng may là hôm nay Ngũ Dĩnh không có ca trực nên tới quán cùng Tăng Lý. Đến lúc Tăng Lý đang định gọi điện trêu chọc Mã Y Y thì bỗng dưng thấy Cố Hải Đông xuất hiện trước cửa Carol’s.
“Anh…” Tăng Lý sửng sốt.
Cố Hải Đông gượng cười: “Anh nghe dì Tần nói quán cà phê của em ở đây nên tiện đường ghé qua xem.”
Người tới là khách, Tăng Lý vẫn buộc lòng mời anh ta vào bàn ngồi
“Ai đấy?” Ngũ Dĩnh hỏi.
“Người lần trước đi xem mặt.” Tăng Lý thành thật khai báo.
“Hai cậu lên núi Đông Sơn bái phật, sao lại dẫn theo số đào hoa về nhà thế này?”
“Cậu đi chết đi!”
“Thoạt nhìn cũng đứng đắn đấy!” Ngũ Dĩnh bắt đầu trêu chọc.
Tăng Lý thụi cho Ngũ Dĩnh mấy cái, bắt cô im miệng.
“À quên mất, cậu và Mã Y Y đều gu da trắng mặt đẹp!”
“…”
Tăng Lý không đến mức tuyệt tình như Mã Y Y, một lát sau, cảm thấy để mặc Cố Hải Đông ngồi đó một mình thật không phải phép, dẫu sao người ta cũng được bậc trưởng bối giới thiệu. Vì thế, Tăng Lý đi tới ngồi xuống ghế đối diện, nói vài câu.
“Quán cà phê này của các em rất được. Lẽ ra lần trước hẹn gặp nên tới đây.” Cố Hải Đông nói.
Tăng Lý nở nụ cười, không trả lời.
Cố Hải Đông bưng tách cà phê, nhấp một ngụm.
Tăng Lý để ý thấy ngón út của anh ta nuôi móng tay, không quá dài. Bàn tay kia cũng tương tự. Thực ra tay anh ta khá đẹp, mặc dù chỉ để móng tay út dài cũng không tạo cảm giác chướng mắt.
Thế nhưng, Tăng Lý không thích.
Cuộc điện thoại đó đã là chuyện bao nhiêu năm rồi?
Tăng Lý rời giường, vừa soi gương vừa hồi tưởng lại…
Năm năm trước?
Nhờ Ngải Cảnh Sơ, cô đã tìm được Vu Dịch, nhưng sau khi chia tay với Vu Dịch, cô lại ngẫu nhiên gặp được Ngải Cảnh Sơ. Không phải chỉ có giọng nói nữa, mà anh thực sự xuất hiện trước mặt cô bằng xương bằng thịt. Ngày đó ở thư viện anh còn thờ ơ nói với cô: “Cũng may không phun vào mặt.”
Nhưng mà, cho dù những người khác đánh giá Ngải Cảnh Sơ thế nào, cho dù anh thoạt nhìn có chút cứng cỏi, lạnh lùng, thì Tăng Lý vẫn luôn cảm thấy chắc chắn trong lòng anh có nơi nào đó rất ấm áp, rất mềm yếu.
Ngày đó ở chân núi Đông Sơn, bác bảo vệ nhắc nhở cô phải cẩn thận, nhưng cô biết anh là người tốt.
Một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ xa lạ như vậy, cho dù cô có nhiều điều không phải với anh, cho dù cô có chút lúng túng hèn mọn, nhưng với anh, cô luôn được tôn trọng.
Cả ngày hôm nay, Tăng Lý làm gì cũng đều lơ là đãng trí, lo lắng không biết chuyện hôm qua liệu có trôi qua êm thấm hay không, cô gây ra đại họa xong bỏ chạy, không biết chủ chiếc xe kia có báo cảnh sát hay đi tìm Ngải Cảnh Sơ gây chuyện không?
Tăng Lý muốn gọi điện hỏi thăm nhưng nhớ lại lời tiên đoán của Mã Y Y, cô đành nhịn xuống.
Buổi trưa, Tăng Lý đi ra ngoài ăn. Ti-vi trong quán cơm đang phát bản tin Pháp luật, một chiếc BMW trên đường cao tốc gây tai nạn rồi bỏ chạy, cảnh sát đã tiến hành điều tra tất cả các trạm sửa xe gần khu vực đó, rốt cuộc cũng tìm ra manh mối, bắt được thủ phạm.
Xem xong tin này Tăng Lý càng sợ hãi, cô từ nhỏ tới lớn chưa làm chuyện xấu bao giờ, ngay cả chuyện đi học quên mang sách vở hay tan học quên không trực nhật vệ sinh cũng lo lắng không yên, huống chi là cái chuyện đụng xe bỏ chạy như hôm qua.
Thế nên, suốt buổi chiều, Tăng Lý cứ đứng ngồi không yên, cuối cùng buộc phải lấy hết can đảm gọi điện cho Ngải Cảnh Sơ.
Lần thứ nhất, chuông reo hơn mười lần rồi chấm dứt, không có người nghe máy. Tăng Lý đành cất điện thoại đi ra ngoài làm việc tiếp.
Mấy phút sau, cô trở lại bàn, tiếp tục gọi lần nữa.
Lần này thì khác, chuông mới reo ba hồi liền bị từ chối.
Nghe tiếng tút tút liên hồi, Tăng Lý vừa sửng sốt, vừa lo lắng, cảm thấy có gì không ổn. Một phần sợ đã làm phiền anh phần lại nghĩ anh có nguyên nhân gì đó không tiện tiếp điện thoại. Cố chấp gọi lần nữa thì có vẻ không hay lắm, thế nên cân nhắc một lúc, Tăng Lý quyết định gửi tin nhắn.
Thực ra Ngải Cảnh Sơ bấy giờ đang đứng lớp. Một tuần anh có vài tiết dạy sinh viên chính quy. Cứ đến chiều thứ Năm là giảng đường phòng 101 sẽ chật kín không còn một chỗ. Đề phòng bệnh viện có chuyện gấp, cho nên Ngải Cảnh Sơ rất hiếm khi tắt máy, lúc lên lớp chỉ để chuông rất nhỏ, hoặc chuyển thành im lặng. Bởi vậy, lần đầu tiên Tăng Lý gọi tới, anh không nghe thấy, nhưng anh đứng ở trên bục giảng, phía sau là màn hình, phía trước là thiết bị máy chiếu và loa, chỉ cần trong phòng có sóng điện thoạt là lập tức sẽ nghe thấy tạp âm. Lúc đầu, tưởng có sinh viên đang nghịch điện thoại, anh liền nhíu mày, dùng ánh mắt lạnh lùng quét một vòng quanh lớp, phía dưới lập tức im như thóc.
Đến lần thứ hai, thấy sinh viên ai cũng nhìn mình với vẻ vô tội đáng thương, lúc ấy anh mới phát hiện là di động của mình.
Anh có chút áy náy lấy điện thoại ra xem. Hai chữ “Tăng Lý” lấp lóe trên màn hình, anh ấn nút tắt máy rồi đặt xuống bàn.
Mấy phút sau thì nhận được tin nhắn của cô.
“Cảnh sát không tới tìm anh chứ?”
Khi đó, Ngải Cảnh Sơ đang gọi một sinh viên đứng dậy trả lời câu hỏi, vừa nghe vừa cúi mặt xuống bàn ấn nút mở tin nhắn. Đọc xong, anh đột nhiên tưởng tượng ra vẻ mặt lo lắng của Tăng Lý mà buồn cười.
Nữ sinh trả lời xong, vẫn đứng im chờ, chưa được phép của giáo viên, cô gái không dám tự ý ngồi xuống, nhưng đợi mãi mà vẫn chưa thấy thầy giáo mình nói gì. Vài giây sau, Ngải Cảnh Sơ khẽ tủm tỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn khắp phòng một lượt, sắc mặt tươi tỉnh. Anh hờ hững nói một câu: “Đáp án chưa đủ chặt chẽ” rồi yêu cầu sinh viên mở một trang tài liệu bổ sung ra xem, sau đó giải thích kĩ càng.
Sau khi đưa ra một cái tiểu kết, anh giơ tay nhìn đồng hồ và nói: “Giải lao mười phút.”
Nghe vậy, toàn bộ sinh viên sửng sốt một chút, rồi mừng rỡ thở phào. Họ phải học liền hai tiết nhưng chẳng mấy khi Ngải Cảnh Sơ cho nghỉ giải lao, cũng không cho tan học sớm. Nếu có ai muốn đi WC thì có thể tự ý ra ngoài, miễn là không làm ảnh hưởng tới lớp là được. Hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, Ngải Cảnh Sơ lần đầu tiên họ phép họ nghỉ mười phút!
Vài sinh viên cầm sách lên bục giảng hỏi anh mấy vấn đề, phần lớn đều là nữ sinh, có người thực sự muốn hỏi bài, nhưng đương nhiên cũng có những người là ý tại ngôn ngoại. Ngải Cảnh Sơ khoát tay ý bảo họ đợi một chút, sau đó anh cầm di động trên bàn, ra khỏi phòng học. Anh gọi lại cho Tăng Lý nhưng không thấy cô nghe máy, chuông reo mà không ai tiếp.
Ngải Cảnh Sơ đành thôi không gọi nữa, đi tới đầu hành lang yên lặng châm một điếu thuốc. Thường thì trong giờ dạy, giáo viên không thể hút thuốc, anh cũng rất hiếm khi làm việc này, người làm giáo dục, điều quan trọng nhất là phải tạo hình tượng tốt.
Trong lúc trốn trong một góc cầu thang vắng vẻ hút thuốc thì Ngải Cảnh Sơ bắt gặp Cát Y vừa đi thang bộ từ trên tầng xuống.
“Sư huynh!” Cát Y ngọt ngào gọi anh.
Ngải Cảnh Sơ còn đang ngậm điếu thuốc trong miệng, không tiện trả lời, chỉ gật đầu đáp lại.
“Em đang định đi tìm anh.” Cát Y nói.
Thấy đối phương nói có việc nên Ngải Cảnh Sơ dập nửa điếu thuốc dang dở, đi vài bước tới thùng rác để vứt.
“Chuyện gì?” Anh quay đầu lại hỏi.
“Luận văn lần trước em mới sửa lại, anh giúp em xem lại được không?” Cát Y đang bận rộn chuyện luận văn để chuẩn bị cho cuộc bình bầu giảng viên sắp tới.
“Tối nay em gửi mail cho anh.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Cát Y còn muốn nói gì nhưng anh đã sinh viên cướp mất. Đây là tiết học đầu tiên của học kì mới, rất nhiều sinh viên đều ôm một bụng “vấn đề” muốn thỉnh giáo, thế nên xung quanh Ngải Cảnh Sơ lúc nào cũng bị vây chặt như nêm cối, chẳng có phần cho Cát Y.
Ngải Cảnh Sơ nói với Cát Y vài câu rồi cùng sinh viên quay vào phòng học.
Chỉ cần sinh viên thật sự có vấn đề muốn hỏi, anh đều sẽ kiên trì giải thích. Chốc lát, mười phút đã hết, Ngải Cảnh Sơ yêu cầu mọi người ổn định chỗ ngồi, anh cũng về chỗ của mình.
Cùng lúc ấy, Tăng Lý vừa đi giúp người ta tìm sách xong quay về bàn làm việc thì thấy cuộc gọi nhỡ của Ngải Cảnh Sơ. Cô không suy nghĩ nhiều, lập tức gọi lại.
“A lô.” Anh đã nhận điện.
Nghe thấy tiếng vọng lại, Tăng Lý đoán là anh đang ở nơi nào đó rộng.
“Vừa nãy tôi bận một chút việc nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Hai người kia có tìm anh gây rắc rối không? Anh đang ở đâu?”
Ngải Cảnh Sơ nghiêng đầu nhìn thoáng qua hơn trăm sinh viên đang yên lặng ngồi dưới, đáp: “Tôi ở trên giảng đường, chuẩn bị vào lớp.”
“A!” Tăng Lý hoảng hốt, vội vàng nói, “Xin lỗi! Lát tôi gọi lại!”
“Tăng Lý…” Ngải Cảnh Sơ lên tiếng ngăn cản, vì thế giọng nói lớn hơn một chút, thu hút sự chú ý của cả lớp.
“Gì vậy?” Tăng Lý dừng lại hỏi.
“Tôi và xe đều không có chuyện gì, đừng lo!”
Câu này được Ngải Cảnh Sơ nói nhỏ hơn, giọng điệu thong thả, trầm lắng, chỉ như gió thoảng bên tai. Vậy nên, những nữ sinh ngồi mấy bàn đầu đang vểnh tai lên chăm chú lắng nghe không nhịn được mà trong lòng nổ bùm một tiếng.
Tăng Lý bên kia cũng yên tâm hơn, cảm giác áy náy giảm đi phân nửa.
Công việc ở thư viện đợt này khá nhiều, quán cà phê cũng đông khách, Tăng Lý cứ thế trải qua mấy tuần bận rộn.
Cuối tuần, mấy người bạn cùng quản lý trang web hẹn nhau đi ăn cơm, Tăng Lý đưa Ngũ Dĩnh đi cùng. Ăn cơm xong, Ninh Phong nói còn mấy vé xem phim sót lại sau sự kiện của website lần trước, Ngũ Dĩnh vốn thích xem phim nên đồng ý ngay tức khắc. Thế là, tám chín người kéo nhau đến rạp chiếu phim.
Nam ngồi với nam, nữ ngồi với nữ, Tăng Lý trùng hợp ngồi giữa Ninh Phong và Ngũ Dĩnh. Đang xem thì mẹ Tăng gọi điện thoại đến, chuông khá to, Tăng Lý vội vàng nhận điện.
“Chuyện lần trước thế nào, có ý hay không cũng phải nói một tiếng chứ?” Mẹ Tăng hỏi.
“Cái gì thế nào ạ?” Đang chăm chú theo dõi tình tiết bộ phim nên Tăng Lý có phần không thích ứng kịp.
“Cái cậu mà dì Tần của con giới thiệu lần trước ấy!”
“À.”
“Người ta nói rất hài lòng về con, nói đã gọi điện cho con nhưng không được. Đã hơn mười ngày rồi, người ta không biết ý con thế nào?”
“Con đang xem phim trong rạp, lát nói chuyện sau mẹ nhé.” Tăng Lý bất đắc dĩ tắt điện thoại.
Cô bỏ di động vào trong túi. Vừa lúc, chai nước của Ngũ Dĩnh rơi xuống, lăn dưới chân Tăng Lý, cô tiện tay cúi xuống nhặt lên. Nhưng trong lúc cô khom lưng, di động trong túi bị va chạm, khi nãy cô quên chưa khóa bàn phím nên vô tình ấn vào phím gọi đi, gọi đúng vào số của Ngải Cảnh Sơ.
Ngải Cảnh Sơ lúc ấy đang trên đường về nhà, giờ cao điểm ngày cuối tuần thường bị tắc đường khá lâu, không biết có phải tai nạn ở đằng trước hay không, mà mỗi chiếc xe đều lăn bánh cực kì chậm.
Chuông điện thoại vang lên, Ngải Cảnh Sơ liếc nhìn dãy số trên màn hình rồi ấn nút nghe.
“A lô.”
Bên kia không có ai trả lời.
Một lúc sau, anh lại lên tiếng. Đối phương vẫn không đáp, chỉ có tiếng quần áo cọ sát.
Ngải Cảnh Sơ lập tức hiểu ra Tăng Lý vô tình chạm phải nút gọi. Chuyện này không phải lần đầu tiên anh gặp phải, gần như đã trở thành chuyện bình thường. Cũng dễ hiểu, vì tên của anh bắt đầu bằng chữ A[1], đứng đầu danh bạ, nên rất nhiều người trong lúc vô tình đã lỡ ấn phím gọi và số của anh.
[1] Ngải Cảnh Sơ phiên âm là Ai Jing Chu.
Chiếc xe đằng trước đã di chuyển được chừng hai ba mét. Ngải Cảnh Sơ chưa kịp theo sau, một chiếc taxi chạy ở làn bên kia thấy bên này có khoảng trống liền lao sang với tốc độ cực nhanh. Đang tắc đường nên khoảng cách giữa các xe khá gần, Ngải Cảnh Sơ mãi nghe điện thoại, suýt nữa đụng phải đuôi xe đối phương, may mà kịp thời phanh lại.
Một lúc sau anh tiếp tục lái xe về phía trước, chăm chú nhìn đường, không để ý tới điện thoại vẫn còn đang kết nối.
Bên kia, Tăng Lý đang cùng Ngũ Dĩnh chia sẽ bịch bỏng ngô, vừa nhai tóp tép vừa xem phim.
Trên màn hình, một người Mỹ cầm súng bắn vào người đối diện, sau đó còn ném một quả lựu đạn.
“Nhớ ngày xưa bọn Mỹ khốn kiếp dùng cách tàn nhẫn này để tàn sát dân quân tình nguyện chúng ta, thiêu sống đến nỗi chết cháy rồi cũng không buông tha.” Ngũ Dĩnh nói.
“Cậu đang nói Hoàng Kế Quang à?” Tăng Lý hỏi.
“Hoàng Kế Quang là người lấp lỗ châu mai.” Ngũ Dĩnh cáu kỉnh nói.
“Lấp lỗ châu mai là Đổng Tồn Thụy chứ?”
“Tăng Lý, thật bó tay với cậu.” Ngũ Dĩnh trừng mắt nói, “Uổng công Đảng dạy dỗ cậu mười sáu năm!”
Xem phim xong, Ninh Phong chủ động muốn đưa Tăng Lý và Ngũ Dĩnh về nhà.
Ngũ Dĩnh nói: “Càng tốt, đỡ phải bắt xe. Nhưng mà em phải đến bệnh viện, không cùng hướng với Tăng Lý.”
Ninh Phong đáp: “Anh đưa Tăng Lý về trước rồi đưa em đến bệnh viện.”
Tăng Lý nhìn Ninh Phong, đột nhiên cảm thấy mình quá ngốc, vừa rồi lại ngồi giữa làm vật cản. Đây không phải là lần đầu tiên Ngũ Dĩnh đi ăn cùng họ, vậy mà Tăng Lý lại không nhìn ra ý tứ của Ninh Phong. Còn Ngũ Dĩnh thì vẫn vô tư cho rằng Ninh Phong chỉ đơn thuần muốn đưa hai người họ về.
Tăng Lý xua tay nói: “Anh đưa Ngũ Dĩnh về bệnh viện đi. Em về tiện đường xe buýt lắm, không phải chuyển xe.”
Lên xe buýt, Tăng Lý lấy di động ra nhìn giờ, rồi gọi điện cho mẹ.
“Tăng Lý, hôm nay mẹ tình cờ gặp hàng xóm cũ, nghe nói nhà của bà nội con sắp phải dỡ bỏ và di dời.”
“Sao lại thế ạ?”
“Chính quyền huyện sắp triển khai đề án xây khu công nghiệp thực phẩm, phải dùng đến mảnh đất đó nên đang lấy ý kiến từng hộ gia đình. Con cũng nên để ý một chút, đừng để cho mấy người nhà họ Tăng kia qua mặt. Bọn họ không có một ai tốt cả. Rõ ràng là tên con mà dám chiếm đoạt, bắt nạt hai mẹ con ta…” Mẹ Tăng liến thoắng một hồi.
Nhà họ Tăng có một khu nhà rộng trong thành phố, mấy chục năm trước sau khi bác cả kết hôn, bà nội đã phân chia. Bà nội một mình sống ở gian nhà nhỏ, còn lại chia cho mấy người con trai. Lúc ấy bố Tăng đang thay ông nội tiếp quản công việc ở nhà máy, đã có việc làm nên không được phân đất.
Bà nội vẫn luôn canh cánh trong lòng việc này, lại nhớ tới đứa cháu gái Tăng Lý đang sống cùng mẹ ở bên ngoài, lo lắng cô chịu thiệt thòi. Vì vậy, trước lúc lâm chung, bà đã sang tên căn nhà đang ở cho Tăng Lý.
Chuyện này toàn bộ con trai và con dâu trong nhà đều không hay, mãi tới khi bà qua đời, mọi người mới biết. Thiếu chút nữa cả nhà náo loạn, cũng may là sau khi tang sự xong xuôi chuyện mới bại lộ, chứ không thì cãi nhau to đến mức bà nội nằm trong quan tài cũng phải bật dậy nói rõ.
Sau đó, căn nhà vẫn mang tên Tăng Lý, nhưng lại bị họ chiếm dụng. Ngay cả bố Tăng cũng không cam lòng, ông cho rằng căn nhà vốn dĩ là của mình. Mẹ Tăng đã tới lên tiếng mấy lần nhưng đều không đấu lại được.
Nhận thấy mẹ đang chuẩn bị lôi thù cũ nợ mới ra để lải nhải, Tăng Lý liền nói: “Mẹ, di động của con sắp hết pin.”
Mẹ Tăng lúc này mới nhớ đến chuyện chính: “Mau gọi điện lại cho cái cậu Cố Hải Đông kia đi. Năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi, không cần ngại. Rốt cuộc là muốn tìm một người như thế nào thì tự con phải suy nghĩ kĩ, đừng có đứng núi này trông núi nọ, cuối cùng mất cả chì lẫn chài. Thấy được thì phải nhanh chóng giữ lấy, nhớ chưa?”
“Con biết rồi.” Không biết các bậc phụ huynh khác có giống như bố mẹ cô và Ngũ Dĩnh không, trước đây thì rất sợ con gái mình yêu đương, rồi bây giờ lại sợ con mình không ai lấy.
“À!” Mẹ Tăng bổ sung, “Con cũng đừng có nhớ nhung cái cậu Vu Dịch kia nữa. Người ta không cần con, con còn lưu luyến làm gì.”
Tăng Lý vừa nghe tới hai chữ Vu Dịch, viền mắt đã đỏ hoe, không nói thêm câu nào liền tắt điện thoại.
Sau đó, cô lặng lẽ nắm chặt đi động trong tay, ngồi yên trên xe buýt, ngắm nhìn ánh đèn nê-ông sáng choang ngoài khung cửa sổ, một lúc lâu không động đậy.
Điều chỉnh lại tâm tình, Tăng Lý quyết định gọi điện loại cho người lần trước gặp mặt.
Người giới thiệu đối tượng gặp mặt cho cô là dì Tần – bạn thân của mẹ Tăng. Người này nổi tiếng đanh đá, mở miệng ra là nói lấy nói để, nói không nể nang ai, chẳng ai là không là sợ dì ấy cả. Đương nhiên Tăng Lý càng không thể trêu vào dì Tần được, cho nên cô cũng không dám thất lễ với đối tượng gặp mặt kia.
“Xin chào, anh là Cố Hải Đông phải không? Em là Tăng Lý.”
“À, à, chào em.”
“Nghe nói mấy hôm trước anh gọi điện cho em? Thật không phải, không nhận được điện của anh.” Cô giải thích.
“Không sao, không sao. Vậy bây giờ em có rảnh không? Nếu đã ăn tối rồi thì chúng ta đi xem phim, được không?”
“Em mới từ rạp chiếu phim đi ra.”
“Thế à, hay mình đi đâu uống chèn trà? Cà phê cũng được.”
Tăng Lý định từ chối nhưng nhớ tới vẻ mặt hùng hổ của dì Tần đành nhịn xuống, thuận miệng đáp: “Được.” Nhân cơ hội không có người khác, hai người nói rõ ràng cho xong chuyện.
Vì vậy, Tăng Lý xuống ở trạm dừng tiếp theo, bắt taxi tới địa điểm đã hẹn. Tới nơi, Cố Hải Đông đã ngồi chờ sẵn.
Lần trước xem mắt vì có cả bề trên nên hai người chỉ gọi là gặp mặt, hỏi thăm qua loa về tình hình công việc và gia cảnh, không tìm hiểu sâu lắm. Nhưng cách nói chuyện của Cố Hải Đông mơ hồ tạo cho người đối diện có cảm giác anh ta là người tự cao tự đại, vì thế Tăng Lý không thoải mái cho lắm.
Hàn huyên một lúc, Cố Hải Đông bắt đầu nói chuyện chính.
“Nghe nói em… trước giờ vẫn chưa yêu ai. Thật không vậy?” Cố Hải Đông nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười bình thản hỏi.
“Dì Tần nói vậy ạ?”
“Ừm, năm nay em cũng đã hai lăm rồi, chẳng nhẽ trước đây chưa từng yêu ai, có chút…” Nói xong, anh ta lại cười.
Tăng Lý nhìn vẻ mặt tươi cười của Cố Hải Đông, chợt thấy khó chịu.
Không hiểu cái xã hội này thế nào nữa, thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi chưa từng yêu bao giờ lại lập tức nghĩ cô ta có vấn đề, còn nếu cô gái đã từng yêu thì lại cho rằng cô ta là người không đứng đắn.
“Dì Tần không biết rõ chuyện này, thực ra trước đây em từng yêu rồi.”
“Vì sao chia tay?”
“Có thể không nhắc tới chuyện này không?”
“Tới mức độ nào rồi?” Cố Hải Đông vừa hỏi câu này vừa nhìn Tăng Lý từ đầu đến chân.
Tăng Lý đột nhiên cảm thấy thật nực cười. Đây đâu phải chuyện tình yêu và hôn nhân, đây rõ ràng là một cuộc mua bán.
Thấy cô không trả lời, sự nhiệt tình ban đầu của Cố Hải Đông vơi hẳn đi. Anh ta rút ra một điếu thuốc, hút trước mặt Tăng Lý.
Lúc này, cô thật sự muốn xin anh ta một điếu thuốc để hút, triệt để phá vỡ hình tượng với anh ta, nhưng lại sợ anh ta bẩm báo tội trạng với các vị đại nhân ở nhà nên đành thôi.
Hai người cứ ngồi im lặng như thế hồi lâu.
Tăng Lý cảm thấy hối hận, quên mất vừa nãy đến đây không gọi điện cho Mã Y Y hay Ngũ Dĩnh, nhờ yểm trợ để kiếm cớ rời đi.
Đang phiền muộn thì di động bỗng báo có tin nhắn, mà người gửi, rất bất ngờ là Ngải Cảnh Sơ. Tin nhắn chỉ có bốn chữ: “Là Khưu Thiếu Vân.”
Tăng Lý ngây người không hiểu gì hết.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô cho rằng Ngải Cảnh Sơ nhắn nhầm số, rồi cô chợt nhớ tới cuộc trò chuyện với Ngũ Dĩnh ở rạp chiếu phim, sau đó mở nhật kí cuộc gọi ra xem lại. Quả nhiên là có một cuộc gọi tới Ngải Cảnh Sơ. Lúc ấy cô mới đoán chừng là mình quên không khoa bàn phím, nhỡ tay chạm vào phím gọi.
Cô quay lại hộp tin nhắn, đọc lại tin nhắn kia một lần nữa, không khỏi bật ra tiếng cười.
Lúc cười, lúc đồng tiền bên khóe miệng Tăng Lý mới lộ ra.
Cố Hải Đông nhìn đến ngây ngẩn.
Phát hiện đối phương đang nhìn mình, Tăng Lý vội vàng cúi đầu, giấu đi nửa khuôn mặt, sau đó cô bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
“Có gì vui à?” Cố Hải Đông không kìm lòng được mà hỏi.
“Một người bạn gửi truyện cười đến.”
“Kể anh nghe được không?”
Tăng Lý cất di động đi, hờ hững mỉm cười, nói: “Truyện cười mà đọc ra thì sẽ không buồn cười nữa.” Sau đó, cô lại ngồi im.
Một lát sau, Cố Hải Đông hỏi: “Chúng ta có thể tiếp tục giữ liên lạc được không?”
Tăng Lý vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng anh ta vẫn có ấn tượng tốt với mình. Cô chần chừ đáp: “Anh Cố, anh rất tốt nhưng chúng ta không hợp nhau.”
“Em cảm thấy không vừa ý à?”
“Không phải là không vừa ý…”, Tăng Lý gạt mấy sợi tóc mái, buộc lòng phải nói: “Em có người khác rồi.”
“Thế vì sao còn đi xem mặt?”
“Bởi vì…”, sợ uy lực của người giới thiệu..., “Xin lỗi anh!” Tăng Lý chỉ có thể nói ra ba chữ này.
“Cho nên vừa rồi em nhất định đòi thanh toán hóa đơn, lần trước cũng thế?” Cố Hải Đông truy hỏi.
Tăng Lý lặng lẽ gật đầu. Cô không thích mắc nợ ai cái gì, cho dù là chyện uống trà lúc gặp mặt.
“Hai người đang hẹn hò?” Cố Hải Đông chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thăm dò.
Tăng Lý buồn bã nhìn sang chỗ khác.
Cố Hải Đông thấy thế, trong lòng như sáng tỏ ra cái gì, anh ta thở phào một hơi: “Có thể cho anh một cơ hội được không?”
“Em…” Cô thực sự không biết cách từ chối người khác sao cho lịch sự.
“Không cần trả lời ngay đâu!” Cố Hải Đông vội vàng cắt ngang lời cô, “Lần sau chúng ta gặp nhau rồi nói tiếp.”
Tăng Lý chậm chạp nhắc lại lời cũ: “Xin lỗi anh!” Không có lần sau nữa đâu.
Về tới nhà, cô mới nhớ ra, đáng lẽ phải gọi điện lại cho Ngải Cảnh Sơ cho phải phép, nhưng nhìn đồng hồ thấy đã muộn nên thôi.
Hôm sau, Tăng Lý dậy rất sớm, đến quán cà phê giúp Mã Y Y.
Nghỉ Tết xong, Tiểu Mạch quay lại quán cà phê làm việc tiếp. Tiểu Mạch đã làm việc ở Carol’s khá lâu, trước đây cô ấy từng làm bồi bàn ở nơi khác nên rất có kinh nghiệm, không như Đậu Đậu là sinh viên làm thêm nên thi thoảng còn phải nhắc nhở nhiều. Tiểu Mạch xin nghỉ hết tháng giêng, bây giờ đã quay lại làm việc, nên Tăng Lý và Mã Y Y bớt vất vả hơn nhiều.
Sáng sớm không đông khách cho lắm, Mã Y Y đi nhập hàng, Tăng Lý ở lại trong quán vừa tiếp khách vừa dạy Đậu Đậu pha nước trái cây.
“Quả này dùng ngay được ạ?” Đậu Đậu chỉ vào quả đậu bắp trên tay Tăng Lý và hỏi.
“Có thể dùng nước sôi trần qua, nhưng mà chị thích dùng ngay hơn, như thế mùi vị sẽ rất thơm ngon, màu sắc cũng tươi.” Nói đoạn, Tăng Lý cho quả đậu bắp vào trong nước muối ngâm một lúc, sau đó cạo hết lớp lông tơ bên ngoài, rồi cắt thành miếng nhỏ bỏ vào máy xay sinh tố.
“Cho thêm chút kem vào nữa.” Vừa nói, Tăng Lý vừa cho kem vào, rồi bật công tắc.
Sinh tố kem đậu bắp tươi ngon đã hoàn thành. Tăng Lý đổ vào cốc thủy tinh, đặt vào khay để Đậu Đậu mang ra cho khách.
Lát sau, có một người đàn ông đi vào, Đậu Đậu nhanh nhảu: “Hoan nghênh quý khách!”
“Là anh à?” Đậu Đậu tươi cười, đưa anh ta vào bàn trống rồi chạy đi lấy một cốc nước trắng mang đến.
“Người quen à?” Tăng Lý hỏi.
Đậu Đậu che miệng lại, làm ra vẻ thần bí: “Mã Y Y không cho em nói với chị.”
“Có gì mờ ám?”
“Chị đừng có nói với chị Y Y là em nói đấy!”
Hóa ra, anh chàng kia đang theo đuổi Mã Y Y, dạo này cứ vài ngày anh ta lại đến đây một lần, khiến Mã Y Y phiền muốn chết.
Tăng Lý vì tò mò nên tranh bưng nước ra cho anh ta, tiện thể quan sát tướng mạo một chút.
Anh tươi cười nói: “Cảm ơn.” Nụ cười làm nổi bật lên làn da ngăm ngăm.
Tăng Lý mỉm cười đáp lại, đồng thời đã hiểu vì sao Mã Y Y không thích anh ta.
Đây hoàn toàn không phải “khẩu vị” của Mã Y Y. Quen biết đã nhiều năm, Tăng Lý biết rõ Mã Y Y thích nhất là những người đàn ông chín chắn, trưởng thành, làn da trắng một chút, vẻ mặt lạnh lùng, luôn mặc âu phục, lúc vui vẻ chỉ nhướn mày, lúc nổi giận thì hơi nheo mắt, tốt nhất là hơn cô khoảng chục tuổi, biết suy nghĩ cho tương lai, có chí tiến thủ. Người đó được rất nhiều cô gái ngưỡng mộ, nhưng anh ta sẽ chỉ yêu một mình Mã Y Y mà thôi. Còn về mấy thứ gọi là tình yêu thanh mai trúc mã, mối tình học trò, hay chị em gì gì đấy, Mã Y Y tuyệt đối không ham hố.
Ngũ Dĩnh từng tóm gọn tiêu chuẩn của Mã Y Y vào mười hai chữ: Trầm ổn chín chắn, sự nghiệp thành công, và một điều vô cùng quan trọng là: Da trắng mặt đẹp!
Chẳng hiểu sao, Tăng Lý bỗng dưng nhớ tới Ngải Cảnh Sơ.
Nếu anh hơn khoảng chục tuổi, nỗ lực phấn đấu làm viện trưởng, thì đúng là hình tượng người trong mộng của Mã Y Y. Nghĩ đến đấy, Tăng Lý bật cười.
“Em ơi, Mã Y Y không có ở đây à?” Đối phương chợt hỏi.
Tăng Lý mặc đồng phục của quán, tóc buộc cao đuôi ngựa, thoạt nhìn có vẻ trạc tuổi Đậu Đậu, nên mới bị người ta hiểu lầm là sinh viên.
“Y Y đi ra ngoài rồi, phải một lúc lâu nữa mới về.” Tăng Lý đáp.
Vậy mà gần trưa, Mã Y Y thông minh gọi điện thoại cho Đậu Đậu hỏi thăm tình hình, biết là anh ta vẫn đang ngồi ở quán chờ, thế là quyết định giao mọi chuyện ở quán cho Tăng Lý, xin nghỉ một ngày luôn.
Hễ Chủ Nhật, tình cảnh đó lại tái diễn.
Chàng trai kia tới, Mã Y Y liền trốn.
Cũng may là hôm nay Ngũ Dĩnh không có ca trực nên tới quán cùng Tăng Lý. Đến lúc Tăng Lý đang định gọi điện trêu chọc Mã Y Y thì bỗng dưng thấy Cố Hải Đông xuất hiện trước cửa Carol’s.
“Anh…” Tăng Lý sửng sốt.
Cố Hải Đông gượng cười: “Anh nghe dì Tần nói quán cà phê của em ở đây nên tiện đường ghé qua xem.”
Người tới là khách, Tăng Lý vẫn buộc lòng mời anh ta vào bàn ngồi
“Ai đấy?” Ngũ Dĩnh hỏi.
“Người lần trước đi xem mặt.” Tăng Lý thành thật khai báo.
“Hai cậu lên núi Đông Sơn bái phật, sao lại dẫn theo số đào hoa về nhà thế này?”
“Cậu đi chết đi!”
“Thoạt nhìn cũng đứng đắn đấy!” Ngũ Dĩnh bắt đầu trêu chọc.
Tăng Lý thụi cho Ngũ Dĩnh mấy cái, bắt cô im miệng.
“À quên mất, cậu và Mã Y Y đều gu da trắng mặt đẹp!”
“…”
Tăng Lý không đến mức tuyệt tình như Mã Y Y, một lát sau, cảm thấy để mặc Cố Hải Đông ngồi đó một mình thật không phải phép, dẫu sao người ta cũng được bậc trưởng bối giới thiệu. Vì thế, Tăng Lý đi tới ngồi xuống ghế đối diện, nói vài câu.
“Quán cà phê này của các em rất được. Lẽ ra lần trước hẹn gặp nên tới đây.” Cố Hải Đông nói.
Tăng Lý nở nụ cười, không trả lời.
Cố Hải Đông bưng tách cà phê, nhấp một ngụm.
Tăng Lý để ý thấy ngón út của anh ta nuôi móng tay, không quá dài. Bàn tay kia cũng tương tự. Thực ra tay anh ta khá đẹp, mặc dù chỉ để móng tay út dài cũng không tạo cảm giác chướng mắt.
Thế nhưng, Tăng Lý không thích.