Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Chương 1
Thành phố H đã vào thu, cái thời tiết se lạnh khiến ai cũng muốn lười biếng, buổi sáng chỉ muốn nằm lười trên giường ngủ thôi.
Thế nhưng điều này không thể thực hiện được rồi, bởi vì mùa hè đã kết thúc, hôm nay là ngày tựu trường.
Hạ Hiểu đưa tay tắt đi đồng hồ báo thức, ảo não ngồi dậy.
Cô thật sự không muốn đến trường chút nào, nơi đó bây giờ đối với Hạ Hiểu chẳng khác nào là địa ngục.
Truyện này chính là phải kể đến cuối năm học vừa rồi, lúc điền giấy phân ban.
Hạ Hiểu là một nữ sinh cá biệt, nhan sắc bình thường, thành tích học tập đứng nhất từ dưới đếm lên, thành tích đánh nhau thì không ai so được.
Tuy không thích học hành, nhưng Hạ Hiểu vẫn muốn bản thân có thể thuận lợi tốt nghiệp, sau đó sẽ đi làm kiếm tiền.
Có sẵn ý định như vậy, nên mục tiêu của cô chính là ban xã hội.
Học hành không giỏi, bù lại có trí nhớ tốt, nên ban xã hội là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, trong lúc điền giấy phân ban, đã xảy ra một chuyện khiến cuộc đời Hạ Hiểu thay đổi hoàn toàn.
Chính là trong lúc lớp trưởng truyền giấy phân ban cho từng người, cái tên chán sống bàn trên cô lại nhích ghế, đụng trúng bàn dưới, làm lệch đi nét vẽ của Hạ Hiểu, đã vậy cái tên đó còn không xin lỗi.
Hạ Hiểu rất trân trọng từng bức tranh của mình, vì vậy đã tức giận đạp một phát vào ghế của tên kia, làm hắn cắm đầu.
Thế là một trận cãi nhau long trời lở đất diễn ra, đương nhiên người thắng là Hạ Hiểu, bởi vì có ai dám cãi quá năm câu với cô đâu chứ, không khéo lại phải vào viện dăm ba bữa thì khổ.
Thế nhưng trong lúc cãi nhau, tờ giấy phân ban lại truyền đến tay Hạ Hiểu, cãi nhau hăng say quá lại trông gà hóa cuốc, một phát đánh dấu vào ô ban tự nhiên luôn.
Hạ Hiểu trong lớp cũng đắc tội không ít người, vì vậy không ai thèm nhắc, mà cô bạn cùng bạn Tống Vy cũng không để ý, cứ vậy mà nộp lên trên.
Đợi đến lúc cô biết tin, thì trường đã xếp xong danh sách các lớp rồi.
Chuẩn bị xong tất cả, Hạ Hiểu lê từng bước nặng nề đến trường, trên đường mua cái bánh bao để ăn sáng cũng không nuốt nổi.
Hạ Hiểu thật sự hối hận vì lúc đó đã cãi nhau với cái tên não ngắn kia, để giờ người lãnh hậu quả là mình.
Đi đến cổng trường Tam Trung, nhìn dòng người tấp nập bước vào, Hạ Hiểu chán nản đứng bên ngoài, không muốn vào trong.
Cũng may Tống Vy vừa đến, thấy mặt Hạ Hiểu rũ xuống như bị ai lấy mất sổ gạo, đi đến an ủi:
"Hiểu Hiểu, đừng buồn nữa, chuyện cũng đã lỡ rồi.
Cố lên! Tớ tin cậu làm được."
"Vy Vy, tớ phải làm sao đây? Vào ban tự nhiên thì làm sao tớ sống nổi!"
"Không sao, không phải còn có tớ sao?"
Tống Vy vỗ ngực tự tin nói với Hạ Hiểu.
Thành tích của Tống Vy rất tốt, luôn giữ vững vị trí thứ 3 của lớp mỗi kì thi, vừa xinh đẹp, tính tình lại tốt.
Không chỉ vậy, cô là con gái của Tống Yên, chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố H, đồng nghĩa với việc sinh ra đã ngậm thìa vàng, luôn được mọi người vây quanh.
Vì vậy khi Tống Vy làm bạn với Hạ Hiểu, ai cũng thắc mắc tại sao hai người khác nhau một trời một vực vậy mà vẫn có thể thân nhau như vậy.
Hạ Hiểu nắm lấy cánh tay Tống Vy, vẻ mặt thành khẩn cầu xin:
"Tống nữ hiệp, sau này cái mạng nhỏ này phải nhờ cậu rồi."
"Được rồi, mau vào thôi, sắp trễ rồi đấy."
Nhờ có Tống Vy, tâm trạng Hạ Hiểu đã tốt hơn, vui vẻ nắm lấy tay cô bạn thân đi vào trường.
Đi đến cửa lớp, nhìn lên phía trên, bảng lớp 11-2, hai người chầm chậm tiến vào.
Trong lớp có những gương mặt quen thuộc, cũng có những gương mặt lạ lẫm.
Và điều khiến Hạ Hiểu không vui chính là, cái tên não ngắn hại cô – Lữ Thanh Tùng – cũng học cùng lớp.
Hai người bốn mắt nhìn nhau như sắp b ắn ra tia lửa luôn rồi.
Tống Vy đứng bên cạnh thấy tình hình không ổn liền kéo Hạ Hiểu đến chỗ ngồi.
Hai người lựa một cái bàn giữa ở cạnh cửa sổ ngồi, bởi vì có gió thổi vào, mà còn có cảnh đẹp nữa.
Điểm thu hút ở trường Tam Trung chính là vườn hoa anh đào trồng trong khuôn viên trường, mà vị trí lớp học bọn họ vừa hay có thể quan sát hết cảnh đẹp này.
Khi có chuông vào lớp, tất cả mọi người đều đã yên vị.
Khi chủ nhiệm bước vào, ai nấy đều mắt chữ A miệng chữ O nhìn.
Người bước vào chính là thầy giáo được mệnh danh sát thủ phòng thi của Tam Trung – Liễu Thành.
Thầy Liễu nổi tiếng nghiêm khắc, đi kèm là những hình phạt vô cùng đáng sợ.
Dù là những học sinh cá biệt như Hạ Hiểu, nghe đến tên thầy cũng sợ, tìm cách né xa 3 mét.
Vậy mà giờ đây dòng đời đưa đẩy, đẩy Hạ Hiểu lên vực sâu, bước một bước nữa thôi là tan xương nát thịt.
Ánh mắt thầy Liễu lia một vòng quanh lớp, sau đó cất giọng trầm khàn của người đàn ông trung niên, kèm theo ngữ điệu nghiêm khắc nói:
"Chắc mọi người đều biết tôi rồi nhỉ? Không cần giới thiệu ha.
Dù là học một năm ở Tam Trung, hay là từ cấp 2 chuyển lên, đều đã nghe danh tôi rồi."
Hạ Hiểu nghe xong hít một ngụm khí lạnh.
Cô được chuyển từ trường cấp 2 trực thuộc Tam Trung lên, nên đối với danh tiếng của Liễu Thành, đã nghe qua không ít.
Xem ra cuộc đời Hạ Hiểu nát thật rồi, cái ý nghĩ thuận lợi tốt nghiệp đành gác sang một bên vậy.
Liễu Thành nhìn vào danh sách, liền cười ra một tiếng, như kiểu phát hiện ra một chuyện lạ khiến người khác không tin nổi.
Mà đúng là chuyện lạ thật.
Liễu Thành nhìn sang chỗ ngồi của Hạ Hiểu, làm cô giật mình, thầy hắng giọng rồi nói:
"Lớp 11-2 năm nay thật thú vị, toàn người nổi tiếng.
Top đầu có Cố Duệ, top cuối lại có Hạ Hiểu."
Lời Liễu Thành vừa dứt, mọi người mới nhớ ra, trong lớp họ còn có một học bá đứng đầu toàn khối, càn quét hết mấy giải thưởng lớn nhỏ trong các cuộc thi, là người nắm chắc cơ hội tuyển thẳng vào những trường top đầu như Bắc Đại, Thanh Hoa.
Nhưng sao không thấy người đâu?
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến", Cố Duệ xuất hiện ngay cửa đã thu hút sự chú ý của cả lớp.
Dáng Cố Duệ rất cao, hơn 1m8, đôi mắt phượng sắc sảo, mũi cao, da hơi ngăm do thường xuyên chơi bóng rổ.
Không chỉ đẹp trai, học giỏi, mà nhà còn giàu nữa.
Gia đình Cố Duệ kinh doanh đá quý, có tận mấy chi nhánh, còn cả cổ phần trong Tam Trung.
Đây chính là nam thần trong mắt của bao nữ sinh.
Có điều tính cách của Cố Duệ rất lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác.
Muốn làm thân được với anh, chỉ khi có cùng sở thích chơi bóng rổ, thành tích học tập cao.
Và đương nhiên những người như Hạ Hiểu, Cố Duệ vô cùng xem thường, không muốn dính líu đến.
Vậy mà cuộc đời của hai người họ từ đây dính chặt vào nhau, muốn tách cũng không tách được.
Liễu Thành biết Cố Duệ từ phòng hiệu trưởng trở về nên cho anh vào.
Cố Duệ đi thẳng vào lớp, ngồi ở bàn dưới bàn Hạ Hiểu.
Đầy đủ thành viên, Liễu Thành bắt đầu phổ biến những quy tắc của mình, cuối cùng kết lại một câu:
"Sau khi có kết quả đánh giá năng lực đầu năm, tôi sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi.
Được rồi, hôm nay đến đây thôi, lớp giải tán."
Liễu Thành bước ra khỏi lớp, ai nấy đều la ó lên.
Lớp 11 này xem ra khó sống rồi, sao lại có một người thầy khó như vậy chứ? Hạ Hiểu gục đầu xuống bàn, khóc không ra nước mắt nói với Tống Vy:
"Còn xếp lại chỗ ngồi nữa, tớ phải làm sao đây?"
"Không sao đâu, tớ nghe nói thầy Liễu sẽ xếp một học sinh giỏi với một học sinh yếu, chủ yếu để kèm nhau học."
"Cũng mong được ngồi với cậu."
"Về thôi."
Hạ Hiểu và Tống Vy là hai người cuối cùng rời khỏi lớp.
Đi dạo một vòng, mua cả đống đồ, nhưng chỉ có Tống Vy mua thôi, còn Hạ Hiểu chỉ nhìn.
Mua xong thì đi ăn, sau đó mới về nhà..
Thế nhưng điều này không thể thực hiện được rồi, bởi vì mùa hè đã kết thúc, hôm nay là ngày tựu trường.
Hạ Hiểu đưa tay tắt đi đồng hồ báo thức, ảo não ngồi dậy.
Cô thật sự không muốn đến trường chút nào, nơi đó bây giờ đối với Hạ Hiểu chẳng khác nào là địa ngục.
Truyện này chính là phải kể đến cuối năm học vừa rồi, lúc điền giấy phân ban.
Hạ Hiểu là một nữ sinh cá biệt, nhan sắc bình thường, thành tích học tập đứng nhất từ dưới đếm lên, thành tích đánh nhau thì không ai so được.
Tuy không thích học hành, nhưng Hạ Hiểu vẫn muốn bản thân có thể thuận lợi tốt nghiệp, sau đó sẽ đi làm kiếm tiền.
Có sẵn ý định như vậy, nên mục tiêu của cô chính là ban xã hội.
Học hành không giỏi, bù lại có trí nhớ tốt, nên ban xã hội là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, trong lúc điền giấy phân ban, đã xảy ra một chuyện khiến cuộc đời Hạ Hiểu thay đổi hoàn toàn.
Chính là trong lúc lớp trưởng truyền giấy phân ban cho từng người, cái tên chán sống bàn trên cô lại nhích ghế, đụng trúng bàn dưới, làm lệch đi nét vẽ của Hạ Hiểu, đã vậy cái tên đó còn không xin lỗi.
Hạ Hiểu rất trân trọng từng bức tranh của mình, vì vậy đã tức giận đạp một phát vào ghế của tên kia, làm hắn cắm đầu.
Thế là một trận cãi nhau long trời lở đất diễn ra, đương nhiên người thắng là Hạ Hiểu, bởi vì có ai dám cãi quá năm câu với cô đâu chứ, không khéo lại phải vào viện dăm ba bữa thì khổ.
Thế nhưng trong lúc cãi nhau, tờ giấy phân ban lại truyền đến tay Hạ Hiểu, cãi nhau hăng say quá lại trông gà hóa cuốc, một phát đánh dấu vào ô ban tự nhiên luôn.
Hạ Hiểu trong lớp cũng đắc tội không ít người, vì vậy không ai thèm nhắc, mà cô bạn cùng bạn Tống Vy cũng không để ý, cứ vậy mà nộp lên trên.
Đợi đến lúc cô biết tin, thì trường đã xếp xong danh sách các lớp rồi.
Chuẩn bị xong tất cả, Hạ Hiểu lê từng bước nặng nề đến trường, trên đường mua cái bánh bao để ăn sáng cũng không nuốt nổi.
Hạ Hiểu thật sự hối hận vì lúc đó đã cãi nhau với cái tên não ngắn kia, để giờ người lãnh hậu quả là mình.
Đi đến cổng trường Tam Trung, nhìn dòng người tấp nập bước vào, Hạ Hiểu chán nản đứng bên ngoài, không muốn vào trong.
Cũng may Tống Vy vừa đến, thấy mặt Hạ Hiểu rũ xuống như bị ai lấy mất sổ gạo, đi đến an ủi:
"Hiểu Hiểu, đừng buồn nữa, chuyện cũng đã lỡ rồi.
Cố lên! Tớ tin cậu làm được."
"Vy Vy, tớ phải làm sao đây? Vào ban tự nhiên thì làm sao tớ sống nổi!"
"Không sao, không phải còn có tớ sao?"
Tống Vy vỗ ngực tự tin nói với Hạ Hiểu.
Thành tích của Tống Vy rất tốt, luôn giữ vững vị trí thứ 3 của lớp mỗi kì thi, vừa xinh đẹp, tính tình lại tốt.
Không chỉ vậy, cô là con gái của Tống Yên, chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố H, đồng nghĩa với việc sinh ra đã ngậm thìa vàng, luôn được mọi người vây quanh.
Vì vậy khi Tống Vy làm bạn với Hạ Hiểu, ai cũng thắc mắc tại sao hai người khác nhau một trời một vực vậy mà vẫn có thể thân nhau như vậy.
Hạ Hiểu nắm lấy cánh tay Tống Vy, vẻ mặt thành khẩn cầu xin:
"Tống nữ hiệp, sau này cái mạng nhỏ này phải nhờ cậu rồi."
"Được rồi, mau vào thôi, sắp trễ rồi đấy."
Nhờ có Tống Vy, tâm trạng Hạ Hiểu đã tốt hơn, vui vẻ nắm lấy tay cô bạn thân đi vào trường.
Đi đến cửa lớp, nhìn lên phía trên, bảng lớp 11-2, hai người chầm chậm tiến vào.
Trong lớp có những gương mặt quen thuộc, cũng có những gương mặt lạ lẫm.
Và điều khiến Hạ Hiểu không vui chính là, cái tên não ngắn hại cô – Lữ Thanh Tùng – cũng học cùng lớp.
Hai người bốn mắt nhìn nhau như sắp b ắn ra tia lửa luôn rồi.
Tống Vy đứng bên cạnh thấy tình hình không ổn liền kéo Hạ Hiểu đến chỗ ngồi.
Hai người lựa một cái bàn giữa ở cạnh cửa sổ ngồi, bởi vì có gió thổi vào, mà còn có cảnh đẹp nữa.
Điểm thu hút ở trường Tam Trung chính là vườn hoa anh đào trồng trong khuôn viên trường, mà vị trí lớp học bọn họ vừa hay có thể quan sát hết cảnh đẹp này.
Khi có chuông vào lớp, tất cả mọi người đều đã yên vị.
Khi chủ nhiệm bước vào, ai nấy đều mắt chữ A miệng chữ O nhìn.
Người bước vào chính là thầy giáo được mệnh danh sát thủ phòng thi của Tam Trung – Liễu Thành.
Thầy Liễu nổi tiếng nghiêm khắc, đi kèm là những hình phạt vô cùng đáng sợ.
Dù là những học sinh cá biệt như Hạ Hiểu, nghe đến tên thầy cũng sợ, tìm cách né xa 3 mét.
Vậy mà giờ đây dòng đời đưa đẩy, đẩy Hạ Hiểu lên vực sâu, bước một bước nữa thôi là tan xương nát thịt.
Ánh mắt thầy Liễu lia một vòng quanh lớp, sau đó cất giọng trầm khàn của người đàn ông trung niên, kèm theo ngữ điệu nghiêm khắc nói:
"Chắc mọi người đều biết tôi rồi nhỉ? Không cần giới thiệu ha.
Dù là học một năm ở Tam Trung, hay là từ cấp 2 chuyển lên, đều đã nghe danh tôi rồi."
Hạ Hiểu nghe xong hít một ngụm khí lạnh.
Cô được chuyển từ trường cấp 2 trực thuộc Tam Trung lên, nên đối với danh tiếng của Liễu Thành, đã nghe qua không ít.
Xem ra cuộc đời Hạ Hiểu nát thật rồi, cái ý nghĩ thuận lợi tốt nghiệp đành gác sang một bên vậy.
Liễu Thành nhìn vào danh sách, liền cười ra một tiếng, như kiểu phát hiện ra một chuyện lạ khiến người khác không tin nổi.
Mà đúng là chuyện lạ thật.
Liễu Thành nhìn sang chỗ ngồi của Hạ Hiểu, làm cô giật mình, thầy hắng giọng rồi nói:
"Lớp 11-2 năm nay thật thú vị, toàn người nổi tiếng.
Top đầu có Cố Duệ, top cuối lại có Hạ Hiểu."
Lời Liễu Thành vừa dứt, mọi người mới nhớ ra, trong lớp họ còn có một học bá đứng đầu toàn khối, càn quét hết mấy giải thưởng lớn nhỏ trong các cuộc thi, là người nắm chắc cơ hội tuyển thẳng vào những trường top đầu như Bắc Đại, Thanh Hoa.
Nhưng sao không thấy người đâu?
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến", Cố Duệ xuất hiện ngay cửa đã thu hút sự chú ý của cả lớp.
Dáng Cố Duệ rất cao, hơn 1m8, đôi mắt phượng sắc sảo, mũi cao, da hơi ngăm do thường xuyên chơi bóng rổ.
Không chỉ đẹp trai, học giỏi, mà nhà còn giàu nữa.
Gia đình Cố Duệ kinh doanh đá quý, có tận mấy chi nhánh, còn cả cổ phần trong Tam Trung.
Đây chính là nam thần trong mắt của bao nữ sinh.
Có điều tính cách của Cố Duệ rất lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác.
Muốn làm thân được với anh, chỉ khi có cùng sở thích chơi bóng rổ, thành tích học tập cao.
Và đương nhiên những người như Hạ Hiểu, Cố Duệ vô cùng xem thường, không muốn dính líu đến.
Vậy mà cuộc đời của hai người họ từ đây dính chặt vào nhau, muốn tách cũng không tách được.
Liễu Thành biết Cố Duệ từ phòng hiệu trưởng trở về nên cho anh vào.
Cố Duệ đi thẳng vào lớp, ngồi ở bàn dưới bàn Hạ Hiểu.
Đầy đủ thành viên, Liễu Thành bắt đầu phổ biến những quy tắc của mình, cuối cùng kết lại một câu:
"Sau khi có kết quả đánh giá năng lực đầu năm, tôi sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi.
Được rồi, hôm nay đến đây thôi, lớp giải tán."
Liễu Thành bước ra khỏi lớp, ai nấy đều la ó lên.
Lớp 11 này xem ra khó sống rồi, sao lại có một người thầy khó như vậy chứ? Hạ Hiểu gục đầu xuống bàn, khóc không ra nước mắt nói với Tống Vy:
"Còn xếp lại chỗ ngồi nữa, tớ phải làm sao đây?"
"Không sao đâu, tớ nghe nói thầy Liễu sẽ xếp một học sinh giỏi với một học sinh yếu, chủ yếu để kèm nhau học."
"Cũng mong được ngồi với cậu."
"Về thôi."
Hạ Hiểu và Tống Vy là hai người cuối cùng rời khỏi lớp.
Đi dạo một vòng, mua cả đống đồ, nhưng chỉ có Tống Vy mua thôi, còn Hạ Hiểu chỉ nhìn.
Mua xong thì đi ăn, sau đó mới về nhà..
Bình luận facebook