Bạch Lăng bất đắc dĩ chỉ có thể ôm bụng chờ may mắn, cẩn thận đi xuống lầu, hy vọng lúc này Minh Dạ đã tới công ty, như vậy thì cô sẽ không cần phải đối mặt với anh nữa.
Nhưng Bạch Lăng không nghĩ tới, cô vừa đi xuống lầu, ngẩng đầu đã thấy cậu ấm nọ đang ngồi ngay ngắn ở ghế xem báo uống cà phê, một tư thế vô cùng nhàn nhã.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Bạch Lăng, tờ báo chí khẽ hạ xuống, vừa lúc ánh mắt hai người đụng phải nhau.
Bạch Lăng sợ đến vội cúi đầu, bỏ qua cái nhìn của Minh Dạ, làm bộ tùy ý hỏi: "Anh... Sao anh vẫn còn ở đây? Anh không đi làm sao?"
Khóe môi Minh Dạ nổi lên một tia thích thú: "Một bệnh nhân vừa mới khỏi bệnh, cần nhất chính là nghỉ ngơi hợp lý đề phòng bệnh lại tái phát, cô nói sao... mẹ kế..."
Chân Bạch Lăng mềm nhũn, nếu không phải có quản gia đỡ cô, sợ rằng cô sẽ không bước nổi 5 bậc thang còn lại mất.
Quản gia sau đó liền tốt bụng đoán ý cô: "Bà chủ đói rồi sao?"
"Ừm!" Bạch Lăng vội gật đầu.
"Bà chủ chờ một lát, tôi lập tức kêu người chuẩn bị bữa sáng!"
Minh Dạ lại cầm tờ báo lên đọc, không nhìn Bạch Lăng nữa, trong lòng cô cuối cùng cũng thoáng thở phào, nếu như lúc ăn cơm mà cũng bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì thực là cô không nuốt nổi mất.
Bữa sáng nhà họ Minh rất đơn giản, bánh kem, bánh mì, bánh mì nướng, tuy là Bạch Lăng không thích ăn bữa sáng kiểu Tây Âu này, nhưng vì đang đói bụng nên cô chỉ có thể cố ăn.
Vẻ mặt cô rốt cuộc cũng thỏa mãn, hài lòng nuốt một miếng bánh mì, trong lúc lơ đãng đưa mắt sang nhìn người đàn ông đối diện, thấy anh cũng đang nhìn cô.
Bạch Lăng bị nhìn có chút không tự nhiên, vữa nghĩ tới khi nãy mình ăn cơm cũng bị anh nhìn như vậy, trong lòng thầm cảm thấy mất mặt, cắn môi trừng anh.
"Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người khác ăn sáng bao giờ sao?"
Minh Dạ nhíu mày, đứng lên đi tới trước mặt Bạch Lăng, cúi đầu nhìn cô một hồi, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó đưa tay nhẹ nhàng lau qua cánh một mềm nhũn của Bạch Lăng.
Bình luận facebook