Dung mạo của người đàn ông này đẹp như điêu khắc, tuấn mĩ không tì vết, bên trong vẻ âm nhu chính là vài phần lạnh lùng cùng mạnh mẽ, khí khái hào hùng, cả người tản ra khí chất mạnh mẽ bá đạo, giống như một con sư tử mạnh mẽ trên thảo nguyên, bất cứ lúc nào cũng có thể tập kích con mồi.
Mặc dù không mặc quần áo, nhưng khí chất ngạo nghễ tôn quý trên người anh vẫn không hề phai bớt, giống như sinh ra đã cao quý hơn người.
Anh ta... Tuyệt đối là người đàn ông đẹp nhất mà Bạch Lăng từng thấy trong suốt 27 năm cuộc đời, không giống với loại vẻ đẹp trung tính có chút mềm mại phổ biến bây giờ.
Chỉ là toàn thân anh tản ra một loại khí chất lạnh lùng, nghiêm túc, khiến người ta không rét mà run, giống như người yếu đứng trước kẻ mạnh vậy, sợ hãi theo bản năng.
Mái tóc mềm mại che khuất đôi mắt của anh, nhưng Bạch Lăng vẫn có thể cảm giác được, ánh mắt anh, lạnh lẽo không chút nhiệt độ, không có bất kỳ cảm xúc nào, hoàn toàn lạnh lẽo. Ánh mắt ấy nhìn cô như thể cô chỉ là rác rưởi ven đường, ngay cả tư cách khiến anh tức giận cũng không có, dù chỉ là nhìn cô một chút, đấy cũng đã là ban ơn cho cô rồi.
Bỗng nhiên người đàn ông vươn tay nắm chặt cằm cô, sức lực của anh lớn đến mức như thể muốn bóp nát xương cằm cô vậy.
Bạch Lăng cảm thấy xương cằm đau đớn đến muốn vỡ ra:
“Đau quá... Đau quá... Anh... Mau buông tay...”
Cô ra sức kéo cánh tay mạnh mẽ của anh, giống y như một con thú nhỏ không có năng lực phản khác, chỉ có thể cố gắng giãy dụa, chỉ tiếc đối với anh mà nói, sức lực này của cô chỉ giống như đang gãi ngứa mà thôi.
“Hừ...”
Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng, thô bạo thả cằm cô ra, sau đó quay người về phòng, mặc kệ luôn cả báu vật nóng bỏng cực phẩm kia vẫn còn đang ở bên ngoài.
Mà nữ chính phim hạn chế kia, mặc dù cơ thể trần truồng, nhưng lại không hề xấu hộ, ngược lại còn có chút khoe khoang, vặn eo lắc mông đi về phía cô.
Khi còn cách cô 3 bước chân, Bạch Lăng liền ngửi thấy một mùi vị khó chịu từ **** trên người cô ta.
* Là do bản tiếng Trung, có thể là từ ngữ nhạy cảm, hoặc khiếm nhã.
Mùi nước hoa nồng nặc trộn lẫn với mùi vị khó chịu sau khi làm tình, khiến người ta buồn nôn, Bạch Lăng không khỏi nhíu mày.
Báu vật kia lại kiêu ngạo hếch cằm, ngón tay sờ từ cổ cô ta, dọc theo những dấu vết mập mờ trên cơ thể mình, cứ thế sờ xuống, giống như kẻ thắng lợi đang khoe khoang chiến lợi phẩm của mình vậy.
“... Bà Minh, nhìn có thích không?”
“... Gì cơ?”
Bà Minh? Bạch Lăng trợn mắt, kinh ngạc nhìn cô ta.
Bình luận facebook