Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Tên anh là gì?
To quá, trắng quá?
Nghe Diệp Phong nói vậy, Tần Mi Nhi hơi sửng sốt, có vẻ như chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng ngay sau đó, cô ta theo tầm mắt của Diệp Phong nhìn xuống, lập tức phát hiện trước ngực mình bị lộ cảnh xuân.
Như vậy, cô ta sao còn không hiểu ý nghĩa hai từ hình dung vừa rồi của Diệp Phong chứ!
Ngay sau đó, cô ta không kiềm chế được cơn giận, lần nữa há miệng muốn cắn lên cổ Diệp Phong.
Nhưng Diệp Phong đã sớm đề phòng, sao có thể hai lần mắc lừa cùng một chỗ chứ?
Cậu đột nhiên nghiêng người, né tránh răng nanh sắc nhọn của Tần Mi Nhi, sau đó bật người đứng lên như một con cá chép.
Sau khi ra đòn thất bại, Tần Mi Nhi không còn cách nào khác đành phải đứng dậy. Vì trận vận động “Kịch liệt” vừa rồi mà sắc mặt cô ta đỏ bừng, trên chóp mũi toát ra những giọt mồ hôi trong suốt, lớp trang điểm đậm trên mặt cũng loang lổ, trông giống như một con mèo mướp, vài sợi tóc dài dán lên chiếc cổ trắng như tuyết, lộ ra vẻ đẹp như cảnh xuân.
Dây khóa chiếc áo khoác da bó sát trước ngực cô ta cũng bị kéo tới rốn, giống với thiết kế chữ V xẻ sâu, vô cùng ướt át, hơn nữa bây giờ cô ta đang thở hồng hộc, ngực không ngừng phập phồng mạnh mẽ lên xuống.
Nhận ra sự khác thường trên người, Tần Mi Nhi lập tức xoay người đưa lưng về phía Diệp Phong, muốn kéo khóa lên.
“Xoẹt!” “Xoẹt!” “Xoẹt!”
Không biết do cô ta dùng lực quá mạnh, hay chất lượng khóa quá kém. Dây khóa kéo bị kẹt ở giữa quần áo, kéo lên hay xuống cũng đều không được.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Mi Nhi vốn đã tức giận lập tức bùng nổ.
Cứ như thể khóa kéo chính là hóa thân của Diệp Phong, tất cả sức mạnh đều trút lên nó.
“Cạch!”
Ngay sau đó, chiếc khóa không chịu nổi sức lực của cô ta, bay thẳng lên trên, vạch ra một đường parabol duyên dáng giữa không trung, cuối cùng rơi xuống đất.
Bên kia, Diệp Phong cũng chú ý tới một cảnh này, nhất thời ngẩn ra.
“Hức hức...”
Đúng lúc này, một tiếng khóc nức nở truyền đến, Diệp Phong nhìn thấy Tần Mi Nhi quay lưng về phía cậu, bả vai run bần bật khóc nức nở.
Cô ta vừa khóc, vừa mắng: “Hức... Tên khốn, lưu manh, biến thái, mày chỉ biết bắt nạt tao! Hức... Bây giờ đến cả cái khóa hỏng này cũng bắt nạt tao... Hức... Tao không muốn sống nữa...”
Nghe thấy tiếng mắng chửi, khóe miệng Diệp Phong mở một nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ.
Mặc dù bên ngoài Tần Mi Nhi có vẻ cứng cỏi, trang điểm đậm, lái chiếc mô tô Harley mà người đàn ông bình thường chưa chắc đã điều khiển được, nhưng thực ra trong nội tâm cô ta cũng chỉ là một cô bé mà thôi!
...
Lúc này, Diệp Phong hơi động lòng.
Mặc dù khóa áo da của cô ta không phải do cậu làm hỏng, nhưng cậu cũng nên gánh một phần trách nhiệm, nghĩ đến đây, Diệp Phong đi tới trước mặt Tần Mi Nhi.
Tần Mi Nhi khóc đến mức trên khuôn mặt giàn giụa nước mắt, bây giờ có thể nói cực kỳ nhếch nhác, khóa chiếc áo khoác da trên người cô ta bị bung ra, cô ta chỉ có thể dùng tay kéo áo che lại, nhưng vẫn khó có thể che giấu vóc dáng nóng bỏng, còn chiếc quần da bên dưới lại trông giống như quần yếm.
Tần Mi Nhi chỉ cảm thấy rằng tất cả chuyện xui xẻo trong mười mấy năm qua đều xảy ra vào ngày hôm nay.
“Khụ...”
Diệp Phong ho khan một tiếng, nói: “À... Cô Mi Nhi, chuyện vừa rồi coi như là lỗi của tôi! Bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là... Tôi đưa cô trở về nội thành nhé!”
Không ngờ lời nói của Diệp Phong lại kích thích dây thần kinh nhạy cảm của Tần Mi Nhi, cô ta nghiến răng nghiến lợi hét lên:
“Hừ... Đồ lưu manh thối tha, đã đến lúc này rồi, mày đừng giả vờ làm người tốt nữa! Không phải mày muốn làm ‘gì đó’ với tao sao? Tới luôn đi... Bà đây coi như bị chó cắn!”
Vừa nói, Tần Mi Nhi đột nhiên thả hai tay đang nắm lấy áo khoác da ra, cô ta không thèm để ý tới cảnh xuân trắng như tuyết bị lộ ra bên ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt to nhìn chằm chằm Diệp Phong, như thể một chiến sĩ cách mạng đang đối mặt với kẻ thù, dáng vẻ không sợ chết!
Thấy cảnh này, Diệp Phong không biết nên khóc hay nên cười.
Bất đắc dĩ, cậu kiên nhẫn giải thích với Tần Mi Nhi:
“Cô Mi Nhi, thật sự chỉ là hiểu lầm... Ngay từ đầu tôi không có ý định muốn vô lễ với cô, tôi chỉ muốn cô xin lỗi mà thôi! Bây giờ tôi không cần cô xin lỗi nữa, giữa chúng ta coi như xóa bỏ toàn bộ...”
Diệp Phong nói đến mức miệng lưỡi sắp rách cả ra, nhưng trên mặt Tần Mi Nhi vẫn đầy vẻ không tin, ánh mắt càng thêm lạnh như băng.
“Cô Mi Nhi, cô dây dưa với tôi hoài cũng không phải chuyện tốt! Hơn nữa mô tô của cô bị hỏng rồi, bây giờ bộ dạng của cô như thế này... Nếu ở trên đường cô gặp phải người xấu, thì sẽ rất rắc rối!”
“Vù!”
Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua.
Mặc dù bây giờ là mùa xuân, nhưng nhiệt độ trên núi vào ban đêm vẫn hơi lạnh.
Hơn nữa Tần Mi Nhi ăn mặc quá mỏng manh, quần áo gần như không đủ che thân, cô ta rùng mình run rẩy đứng lên.
Diệp Phong thấy vậy lập tức cởi áo sơ mi của mình ra, lộ ra cơ thể cường tráng, sau đó đưa áo sơ mi cho Tần Mi Nhi.
Thấy hành động này của cậu, trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Mi Nhi hiện lên vẻ phức tạp, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm người này sao?
Do dự một lúc, Tần Mi Nhi mặc chiếc áo sơ mi lên người để che cơ thể lại.
Ngay sau đó, Diệp Phong đột nhiên cúi người xuống, một tay đặt ở sau lưng cô ta, một tay nhấc chân cô ta lên, bế cô ta lên theo kiểu ôm công chúa, sải bước đi về phía nội thành.
"A!"
Đột nhiên bị ‘đánh lén’ như vậy, Tần Mi Nhi kinh ngạc thốt lên: “Mày... Mày muốn làm gì?”
Bị Diệp Phong ôm vào trong ngực, cơ thể hai người dán sát vào nhau, mặc dù cách một lớp áo sơ mi, nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp cường tráng nửa người trên trần trụi của Diệp Phong.
Không phải kiểu đô to giống vận động viên thể hình, nhưng cậu cực kỳ cân đối, những đường cong mượt mà của cậu như ẩn chứa sức mạnh bùng nổ.
Hơn nữa, một luồng khí tức nam tính từ mọi hướng xông về phía cô ta, nhưng đó không phải là mùi mồ hôi, ngược lại mang đến cho Tần Mi Nhi một cảm giác vi diệu chưa từng có, khó có thể diễn tả thành lời.
Mặc dù cô ta lớn lên trong đám đàn ông, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Mi Nhi tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như vậy.
Hai má cô ta đỏ bừng lên, nhưng cô ta vẫn quật cường nói: “Mày... Mày làm gì vậy, mau thả tao xuống! Tao tự đi được!”
“Cô Mi Nhi, lấy tốc độ đi bộ của cô, từ nơi này đi đến nội thành, ít nhất cũng phải mất ba bốn tiếng đồng hồ, chỉ sợ lúc đó trời cũng đã sáng, không ít người vô gia cư và ăn xin cũng bắt đầu ra đường! Cô nói thử xem... Nếu bọn họ nhìn thấy cô ăn mặc như vậy thì sẽ làm chuyện điên rồ gì?”
Nghe thấy lời nói của Diệp Phong, cơ thể mềm mại của Tần Mi Nhi theo bản năng run lên, không dám nói nữa, chỉ có thể cuộn tròn trong ngực Diệp Phong như một con mèo con.
Diệp Phong dồn nội lực vào hai chân, dưới chân sinh gió, không để ý đến việc sẽ khiến người khác kinh sợ, dọc theo đường cao tốc đi về phía nội thành.
...
Dùng hết toàn bộ công suất, tốc độ của Diệp Phong thậm chí còn đuổi kịp những chiếc xe bình thường.
Nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt đẹp của Tần Mi Nhi lóe lên vẻ khác thường, mặc dù khi Diệp Phong nhanh chóng đánh bại những những tên côn đồ đó, cô ta biết thực lực của Diệp Phong rất phi phàm, nhưng cô ta không ngờ rằng sức mạnh võ thuật của cậu lại đáng sợ như vậy!
Nửa giờ sau, Diệp Phong chỉ còn cách nội thành chỉ còn ba cây số.
Lúc này, cậu nói với Tần Mi Nhi: “Cô Mi Nhi, cô gọi điện thoại cho người nhà đi, bảo bọn họ tới đón cô đi!”
Tần Mi Nhi nghe vậy khẽ gật đầu, nỗi căm hận trong mắt cũng tiêu tan đi rất nhiều.
Dọc đường đi, Diệp Phong đều rất quy củ, mắt nhìn thẳng, cũng không động tay động chân với cô ta.
Tần Mi Nhi vẫn có thể cảm nhận được rằng Diệp Phong ôm cô ta dùng hết tốc độ chạy trong mười lăm phút, cậu cũng mệt rã rời, thở hổn hển, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lớn, nhưng cậu vẫn không hề dừng lại nghỉ ngơi lấy một chút.
Tần Mi Nhi vốn hơi có bệnh sạch sẽ, nhưng vừa rồi, khi mồ hôi của Diệp Phong thỉnh thoảng nhỏ xuống cơ thể mềm mại của cô ta, cô ta không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại lần đầu tiên trong lòng cảm thấy hơi cảm động.
Sau khi Tần Mi Nhi gọi điện thoại xong, Diệp Phong vẫy tay với cô ta, chuẩn bị chào tạm biệt rồi rời đi.
Nhưng vừa mới đi được mấy bước, giọng Tần Mi Nhi truyền đến từ đằng sau: “Chờ chút! Tôi còn chưa biết tên của anh, anh tên là gì?”
Nghe vậy, Diệp Phong dừng lại.
Nếu trong tình huống khác, cậu cũng không ngại nói tên mình cho Tần Mi Nhi.
Ngay cả sau này Tần Mi Nhi muốn trả thù cậu thì cậu cũng không sợ hãi.
Nhưng Tần Mi Nhi là con gái nuôi của Chiến Thiên Qua, nếu Chiến Thiên Qua biết chuyện này thì khó tránh khỏi việc lúng túng ngượng ngùng.
Trầm tư một lát, trong đầu Diệp Phong đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, khóe miệng nở một nụ cười hài hước, cậu nhìn Tần Mi Nhi, ôm quyền nói:
“Tại hạ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tôi họ Hách (tốt), tên Lão Cung (chồng)! Hách Lão Cung (người chồng tốt) là được!”
Nghe Diệp Phong nói vậy, Tần Mi Nhi hơi sửng sốt, có vẻ như chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng ngay sau đó, cô ta theo tầm mắt của Diệp Phong nhìn xuống, lập tức phát hiện trước ngực mình bị lộ cảnh xuân.
Như vậy, cô ta sao còn không hiểu ý nghĩa hai từ hình dung vừa rồi của Diệp Phong chứ!
Ngay sau đó, cô ta không kiềm chế được cơn giận, lần nữa há miệng muốn cắn lên cổ Diệp Phong.
Nhưng Diệp Phong đã sớm đề phòng, sao có thể hai lần mắc lừa cùng một chỗ chứ?
Cậu đột nhiên nghiêng người, né tránh răng nanh sắc nhọn của Tần Mi Nhi, sau đó bật người đứng lên như một con cá chép.
Sau khi ra đòn thất bại, Tần Mi Nhi không còn cách nào khác đành phải đứng dậy. Vì trận vận động “Kịch liệt” vừa rồi mà sắc mặt cô ta đỏ bừng, trên chóp mũi toát ra những giọt mồ hôi trong suốt, lớp trang điểm đậm trên mặt cũng loang lổ, trông giống như một con mèo mướp, vài sợi tóc dài dán lên chiếc cổ trắng như tuyết, lộ ra vẻ đẹp như cảnh xuân.
Dây khóa chiếc áo khoác da bó sát trước ngực cô ta cũng bị kéo tới rốn, giống với thiết kế chữ V xẻ sâu, vô cùng ướt át, hơn nữa bây giờ cô ta đang thở hồng hộc, ngực không ngừng phập phồng mạnh mẽ lên xuống.
Nhận ra sự khác thường trên người, Tần Mi Nhi lập tức xoay người đưa lưng về phía Diệp Phong, muốn kéo khóa lên.
“Xoẹt!” “Xoẹt!” “Xoẹt!”
Không biết do cô ta dùng lực quá mạnh, hay chất lượng khóa quá kém. Dây khóa kéo bị kẹt ở giữa quần áo, kéo lên hay xuống cũng đều không được.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Mi Nhi vốn đã tức giận lập tức bùng nổ.
Cứ như thể khóa kéo chính là hóa thân của Diệp Phong, tất cả sức mạnh đều trút lên nó.
“Cạch!”
Ngay sau đó, chiếc khóa không chịu nổi sức lực của cô ta, bay thẳng lên trên, vạch ra một đường parabol duyên dáng giữa không trung, cuối cùng rơi xuống đất.
Bên kia, Diệp Phong cũng chú ý tới một cảnh này, nhất thời ngẩn ra.
“Hức hức...”
Đúng lúc này, một tiếng khóc nức nở truyền đến, Diệp Phong nhìn thấy Tần Mi Nhi quay lưng về phía cậu, bả vai run bần bật khóc nức nở.
Cô ta vừa khóc, vừa mắng: “Hức... Tên khốn, lưu manh, biến thái, mày chỉ biết bắt nạt tao! Hức... Bây giờ đến cả cái khóa hỏng này cũng bắt nạt tao... Hức... Tao không muốn sống nữa...”
Nghe thấy tiếng mắng chửi, khóe miệng Diệp Phong mở một nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ.
Mặc dù bên ngoài Tần Mi Nhi có vẻ cứng cỏi, trang điểm đậm, lái chiếc mô tô Harley mà người đàn ông bình thường chưa chắc đã điều khiển được, nhưng thực ra trong nội tâm cô ta cũng chỉ là một cô bé mà thôi!
...
Lúc này, Diệp Phong hơi động lòng.
Mặc dù khóa áo da của cô ta không phải do cậu làm hỏng, nhưng cậu cũng nên gánh một phần trách nhiệm, nghĩ đến đây, Diệp Phong đi tới trước mặt Tần Mi Nhi.
Tần Mi Nhi khóc đến mức trên khuôn mặt giàn giụa nước mắt, bây giờ có thể nói cực kỳ nhếch nhác, khóa chiếc áo khoác da trên người cô ta bị bung ra, cô ta chỉ có thể dùng tay kéo áo che lại, nhưng vẫn khó có thể che giấu vóc dáng nóng bỏng, còn chiếc quần da bên dưới lại trông giống như quần yếm.
Tần Mi Nhi chỉ cảm thấy rằng tất cả chuyện xui xẻo trong mười mấy năm qua đều xảy ra vào ngày hôm nay.
“Khụ...”
Diệp Phong ho khan một tiếng, nói: “À... Cô Mi Nhi, chuyện vừa rồi coi như là lỗi của tôi! Bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là... Tôi đưa cô trở về nội thành nhé!”
Không ngờ lời nói của Diệp Phong lại kích thích dây thần kinh nhạy cảm của Tần Mi Nhi, cô ta nghiến răng nghiến lợi hét lên:
“Hừ... Đồ lưu manh thối tha, đã đến lúc này rồi, mày đừng giả vờ làm người tốt nữa! Không phải mày muốn làm ‘gì đó’ với tao sao? Tới luôn đi... Bà đây coi như bị chó cắn!”
Vừa nói, Tần Mi Nhi đột nhiên thả hai tay đang nắm lấy áo khoác da ra, cô ta không thèm để ý tới cảnh xuân trắng như tuyết bị lộ ra bên ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt to nhìn chằm chằm Diệp Phong, như thể một chiến sĩ cách mạng đang đối mặt với kẻ thù, dáng vẻ không sợ chết!
Thấy cảnh này, Diệp Phong không biết nên khóc hay nên cười.
Bất đắc dĩ, cậu kiên nhẫn giải thích với Tần Mi Nhi:
“Cô Mi Nhi, thật sự chỉ là hiểu lầm... Ngay từ đầu tôi không có ý định muốn vô lễ với cô, tôi chỉ muốn cô xin lỗi mà thôi! Bây giờ tôi không cần cô xin lỗi nữa, giữa chúng ta coi như xóa bỏ toàn bộ...”
Diệp Phong nói đến mức miệng lưỡi sắp rách cả ra, nhưng trên mặt Tần Mi Nhi vẫn đầy vẻ không tin, ánh mắt càng thêm lạnh như băng.
“Cô Mi Nhi, cô dây dưa với tôi hoài cũng không phải chuyện tốt! Hơn nữa mô tô của cô bị hỏng rồi, bây giờ bộ dạng của cô như thế này... Nếu ở trên đường cô gặp phải người xấu, thì sẽ rất rắc rối!”
“Vù!”
Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua.
Mặc dù bây giờ là mùa xuân, nhưng nhiệt độ trên núi vào ban đêm vẫn hơi lạnh.
Hơn nữa Tần Mi Nhi ăn mặc quá mỏng manh, quần áo gần như không đủ che thân, cô ta rùng mình run rẩy đứng lên.
Diệp Phong thấy vậy lập tức cởi áo sơ mi của mình ra, lộ ra cơ thể cường tráng, sau đó đưa áo sơ mi cho Tần Mi Nhi.
Thấy hành động này của cậu, trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Mi Nhi hiện lên vẻ phức tạp, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm người này sao?
Do dự một lúc, Tần Mi Nhi mặc chiếc áo sơ mi lên người để che cơ thể lại.
Ngay sau đó, Diệp Phong đột nhiên cúi người xuống, một tay đặt ở sau lưng cô ta, một tay nhấc chân cô ta lên, bế cô ta lên theo kiểu ôm công chúa, sải bước đi về phía nội thành.
"A!"
Đột nhiên bị ‘đánh lén’ như vậy, Tần Mi Nhi kinh ngạc thốt lên: “Mày... Mày muốn làm gì?”
Bị Diệp Phong ôm vào trong ngực, cơ thể hai người dán sát vào nhau, mặc dù cách một lớp áo sơ mi, nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp cường tráng nửa người trên trần trụi của Diệp Phong.
Không phải kiểu đô to giống vận động viên thể hình, nhưng cậu cực kỳ cân đối, những đường cong mượt mà của cậu như ẩn chứa sức mạnh bùng nổ.
Hơn nữa, một luồng khí tức nam tính từ mọi hướng xông về phía cô ta, nhưng đó không phải là mùi mồ hôi, ngược lại mang đến cho Tần Mi Nhi một cảm giác vi diệu chưa từng có, khó có thể diễn tả thành lời.
Mặc dù cô ta lớn lên trong đám đàn ông, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Mi Nhi tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như vậy.
Hai má cô ta đỏ bừng lên, nhưng cô ta vẫn quật cường nói: “Mày... Mày làm gì vậy, mau thả tao xuống! Tao tự đi được!”
“Cô Mi Nhi, lấy tốc độ đi bộ của cô, từ nơi này đi đến nội thành, ít nhất cũng phải mất ba bốn tiếng đồng hồ, chỉ sợ lúc đó trời cũng đã sáng, không ít người vô gia cư và ăn xin cũng bắt đầu ra đường! Cô nói thử xem... Nếu bọn họ nhìn thấy cô ăn mặc như vậy thì sẽ làm chuyện điên rồ gì?”
Nghe thấy lời nói của Diệp Phong, cơ thể mềm mại của Tần Mi Nhi theo bản năng run lên, không dám nói nữa, chỉ có thể cuộn tròn trong ngực Diệp Phong như một con mèo con.
Diệp Phong dồn nội lực vào hai chân, dưới chân sinh gió, không để ý đến việc sẽ khiến người khác kinh sợ, dọc theo đường cao tốc đi về phía nội thành.
...
Dùng hết toàn bộ công suất, tốc độ của Diệp Phong thậm chí còn đuổi kịp những chiếc xe bình thường.
Nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt đẹp của Tần Mi Nhi lóe lên vẻ khác thường, mặc dù khi Diệp Phong nhanh chóng đánh bại những những tên côn đồ đó, cô ta biết thực lực của Diệp Phong rất phi phàm, nhưng cô ta không ngờ rằng sức mạnh võ thuật của cậu lại đáng sợ như vậy!
Nửa giờ sau, Diệp Phong chỉ còn cách nội thành chỉ còn ba cây số.
Lúc này, cậu nói với Tần Mi Nhi: “Cô Mi Nhi, cô gọi điện thoại cho người nhà đi, bảo bọn họ tới đón cô đi!”
Tần Mi Nhi nghe vậy khẽ gật đầu, nỗi căm hận trong mắt cũng tiêu tan đi rất nhiều.
Dọc đường đi, Diệp Phong đều rất quy củ, mắt nhìn thẳng, cũng không động tay động chân với cô ta.
Tần Mi Nhi vẫn có thể cảm nhận được rằng Diệp Phong ôm cô ta dùng hết tốc độ chạy trong mười lăm phút, cậu cũng mệt rã rời, thở hổn hển, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lớn, nhưng cậu vẫn không hề dừng lại nghỉ ngơi lấy một chút.
Tần Mi Nhi vốn hơi có bệnh sạch sẽ, nhưng vừa rồi, khi mồ hôi của Diệp Phong thỉnh thoảng nhỏ xuống cơ thể mềm mại của cô ta, cô ta không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại lần đầu tiên trong lòng cảm thấy hơi cảm động.
Sau khi Tần Mi Nhi gọi điện thoại xong, Diệp Phong vẫy tay với cô ta, chuẩn bị chào tạm biệt rồi rời đi.
Nhưng vừa mới đi được mấy bước, giọng Tần Mi Nhi truyền đến từ đằng sau: “Chờ chút! Tôi còn chưa biết tên của anh, anh tên là gì?”
Nghe vậy, Diệp Phong dừng lại.
Nếu trong tình huống khác, cậu cũng không ngại nói tên mình cho Tần Mi Nhi.
Ngay cả sau này Tần Mi Nhi muốn trả thù cậu thì cậu cũng không sợ hãi.
Nhưng Tần Mi Nhi là con gái nuôi của Chiến Thiên Qua, nếu Chiến Thiên Qua biết chuyện này thì khó tránh khỏi việc lúng túng ngượng ngùng.
Trầm tư một lát, trong đầu Diệp Phong đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, khóe miệng nở một nụ cười hài hước, cậu nhìn Tần Mi Nhi, ôm quyền nói:
“Tại hạ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tôi họ Hách (tốt), tên Lão Cung (chồng)! Hách Lão Cung (người chồng tốt) là được!”
Bình luận facebook