-
Chương 88: Thực hiện được?
- Lý Dĩnh! Lý Dĩnh!
- Lại thêm một bài! Lại thêm một bài!
Người xem tại hiện trường bị tiếng hát của Lý Dĩnh làm cảm động thật sâu, không khí nhất thời có chút bi thương, bất quá sau một lát, tuyệt đại đa số người xem tại hiện trường đều đứng lên, vung tay hô to, cố gắng đế Lý Dĩnh hát thêm một bài.
- Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người để tôi cảm nhận được sự cảm động của ngày xưa.
Lý Dĩnh điều chỉnh cảm xúc một chút, mỉm cười nói, sau đó lại chuyển giọng:
- Mọi người cảm thấy Triệu Hoành khiêu vũ có hay không?
- Tốt!
Người xem tại hiện trường không hẹn mà cùng cao giọng hò hé.
- Có muốn lại nhìn hắn khiêu vũ thêm một bài?
Lý Dĩnh dựa theo sự thương lượng trước đó với Triệu Hoành, tiếp tục hỏi.
- Muốn!
Tựa hồ hiểu được Triệu Hoành còn muốn biểu diễn, hiện trường có những nữ sinh vốn ái mộ Triệu Hoành liền lập tức điên cuồng.
- Kế tiếp, Triệu Hoành sẽ biểu diễn cho mọi người xem một điệu vũ mới do chính vũ đại sư Johngon của nước Mỹ đích thân biên tập cho hắn!
Lý Dĩnh đột nhiên đề cao thanh âm:
- Chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh nào!
Johngon?
Thầy giáo từng dạy vũ cho vũ Vương Michael Jackson? (chỉ là do tình tiết, không nên hỏi thêm)
Ngạc nhiên nghe được Lý Dĩnh giới thiệu, hiện trường một mảnh xôn xao!
Mà Triệu Hoành lại cực kỳ phối hợp làm ra một động tác kinh điển của Michael Jackson - cong chân khom người, tay phải nhẹ nhàng khoát lên trên mũ. ánh mắt thâm tình nhìn mặt đất.
- Oanh!
Theo sau, hiện trường đột nhiên phun ra hơn mười ngọn lứa, cả sân khấu trong nháy mắt được chiếu lên đỏ bừng. Triệu Hoành cầm mũ đứng thăng dậy, tiêu gái ném ra ngoài.
- A! Triệu Hoành, em yêu anh!
Động tác Triệu Hoành tiêu gái, lập tức dẫn tới tiếng thét chói tai thất thanh của một ít nữ sinh tại hiện trường.
Bước nhảy vũ trụ tại chỗ, bước vũ trụ xoay tròn, bước vũ trụ sườn, bước trước, xoay tròn tại chỗ...
Trên sân khấu. Triệu Hoành giống như u linh, thân hình phiêu dật làm ra vài động tác vũ trụ bước, dẫn dắt lên tiếng thét chói tai không ngừng, một ít nữ sinh bởi vì quá mức kích động, thiếu chút nữa ngất đi.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí tại hiện trường đạt tới độ cao trước nay chưa từng có!
Trong tiếng reo hò tê tâm liệt phế của khán già, bước vũ trụ rực rỡ tươi đẹp như ma huyền chấm dứt, tiết tấu âm nhạc đột nhiên càng nhanh hơn. Triệu Hoành bắt đầu máy móc biểu diễn như người máy.
Theo sau nhịp âm nhạc, cơ thể Triệu Hoành không ngừng co rút cùng thả lỏng, biên độ rất lớn, trước sau hoàn toàn Tương phản, làm cho khán giả cảm thấy được thân thể hắn đang rung động.
Giống như bị một loại lực lượng vượt qua tự nhiên khống chế, sau đó làm ra một ít động tác kỳ dị làm kẻ khác không thể tin!
Tạo hình độc đáo, diện mạo xuất chúng, vũ kỹ phong cách...
- Ngao!
Khán giả hoàn toàn điên cuồng, dù là những nam sinh nguyên bản thật ghen tỵ với Triệu Hoành không muốn thừa nhận cũng không được, lúc này đêm nay Triệu Hoành chính là diễn viên tuyệt đối của buổi dạ hội đón người mới trong đêm nay - phong mang của hắn hoàn toàn che lấp Lý Dĩnh phía trước!
Khi tiếng reo hò của người xem càng lúc càng lớn. âm nhạc dần dần ngừng lại, nhưng tiếng hoan hô của khán giả lại không hề ngừng lại, ngược lại còn khủng bố hơn so với trước đó, vang vọng cả sao trời.
Vận động kịch liệt liên tục làm hơi thở Triệu Hoành có chút dồn dập, trên mặt đầy mồ hỏi, hắn cũng không lau, mà sau khi hô hấp mấy hơi thật sâu, làm ra một động tác đừng lên tiếng.
Động tác của Triệu Hoành vừa xuất ra, thanh âm hò hét dần dần biến mất, tất cả mọi người đem ánh mắt dừng lại trên người Triệu Hoành, chờ đợi Triệu Hoành mở miệng.
- Thật vinh quang và may mắn có thể mượn dùng sân khấu đêm nay biểu diễn điệu vũ này. Điệu nhảy này tôi đã dùng thời gian nửa năm để học tập, là do đại sư Johngon đích thân bố trí cho tôi. ở trong này tôi thật sự chân thành cảm tạ ông ấy.
Triệu Hoành đột nhiên phun ra một hơi, sau đó biểu lộ một vẻ mỉm cười đủ làm đảo lộn chúng sinh, ánh mắt quét về phía phòng thay đồ của Tô San, chậm rãi mở miệng nói:
- Mặt khác, tôi cũng muốn đem điệu vũ này tặng cho cô gái tôi yêu - Tô San!
Hoa lạp!
Tựa hồ không ai nghĩ đến. Triệu Hoành sẽ Nương cơ hội này nhắc tới Tô San, trong lúc nhất thời, hiện trường xôn xao một mảnh, một ít nữ sinh ái mộ Triệu Hoành lại thương tâm bật khóc.
Nhìn hết thảy hiện trường, Triệu Hoành nở nụ cười, hắn muốn chính là hiệu quả như vậy!
- Tô San, tôi biết cô đang ờ hiện trường, có thể nghe được lời của tôi.
Triệu Hoành không để ý đến những nữ sinh đang khóc hô tên hắn, mà tận lực làm ra biểu tình chân thành, gằn từng chữ:
- Tô San, tôi thích cô, thật thích, để cho tôi nắm tay cô, cùng nhau vũ động nhân sinh về sau. được không?
Từng lời của Triệu Hoành trong nháy mắt rơi vào lỗ tai của mỗi người tại hiện trường.
- Rất lăng mạn, nếu tôi là Tô San, tôi nhất định aả cho hắn!
Giờ khắc này, cơ hồ toàn bộ những thiếu nữ khát khao tình yêu lăng mạn đều bị sự bày tỏ của Triệu Hoành làm cảm động đến rơi nước mắt, mà các nam sinh lại ghen tỵ với Triệu Hoành không thôi, theo bọn họ xem ra, với cách Biểu diễn trước đó của Triệu Hoành, cùng vẻ "chân tình" bộc bạch hiện tại, nhất định có thể làm Tô San cảm động.
Trong lúc nhất thời, hiện trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người cùng đưa mắt nhìn theo ánh mắt Triệu Hoành, tựa hồ cũng giống như Triệu Hoành, chờ đợi Tô San lại xuất hiện.
Nhưng...Tô San cũng không xuất hiện như sự chờ mong của Triệu Hoành.
Tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng Triệu Hoành dám khẳng định, hành động của mình đã chinh phục được Tô San, vì thế hắn lại nói thêm một câu khách sáo, sau đó trong tiếng hoan hô rung trời của người xem. đi xuống sân khấu.
Trong phòng thay đồ, nguyên bản Tô San vì diễn xuất xảy ra sai lầm mà tâm tình có chút mất mát cũng giống như mọi người, nàng cũng thật không ngờ Triệu Hoành lại ờ trường hợp như ngày hôm nay, Ngay trước mặt mấy ngàn người xem, lại thổ lộ đối với mình!
Mà kể cả Trương Thiên Thiên, cùng một ít nữ sinh khác vẻ mặt hâm mộ nhìn Tô San.
- San San, vì sao không đi lên?
- Đúng vậy, nếu vừa rồi cô đi lên, như vậy nhất định sẽ trở thành một đoạn giai thoại, cháy rực cả internet!
- Nếu vừa rồi đổi lại là tôi, tôi nhất định lên sâu khấu chui vào lồng ngực Triệu Hoành, sau đó hôn hắn thắm thiết...
Trong lúc hâm mộ, các cô gái sôi nổi phát biểu cách nhìn của chính mình. Nghe được các đồng bạn cảm thán, tâm tình Tô San hết sức phức tạp.
Phía trước diễn xuất sai lầm, Tô San từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, tâm tình thập phần không xong.
Nhất là khi trong đầu hiện ra thân ảnh Trần Phàm, trong lòng chất đầy ủy khuất, một khắc này, nàng rất muốn tránh trong lòng Trần Phàm, hưởng thụ Trần Phàm an ủi.
Nhưng...Trần Phàm không xuất hiện, thậm chí cả một tin nhắn an ủi cũng không có!
Ở dạng tình hình này, Triệu Hoành lại đạt được đại đa số niềm vui của các cô gái tại hiện trường, ờ địa điểm tốt nhất, thời gian tốt nhất, dùng phương thức lăng mạn nhất theo đuổi nàng, cùng biểu hiện của Trần Phàm đã hình thành hai mặt hoàn toàn ngược lại!
Loại Tương phản này làm cho Tô San ở trong nháy mắt, thậm chí có một tia cảm động!
Đúng vậy...dù nàng có được tính cách độc hữu của nữ nhân đông phương luôn tuân thủ theo nữ tắc nghiêm ngặt, nhưng dù sao là nữ nhân thì cũng có sự nhu nhược, nàng cũng không ngoại lệ, nàng cũng muốn ở trong lúc mình mất mát bất lực nhất, có người quan tâm chính mình, huống chi dùng phương thức lăng mạn như vậy?
Không thể không thừa nhận. Triệu Hoành diễn xuất thật sự rất kinh diễm, thế cho nên trong những tiết mục sau, làm khán giả cảm thấy nhàm chân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Theo thời gian trôi qua, dạ hội đã gần kết thúc, một ít người xem thậm chí chuẩn bị rời đi.
Mà Điền Thảo vẫn đang ngồi Ngay chỗ của Trần Phàm chờ đợi hắn, cũng không nhịn được nhíu mày:
- Trần Phàm có nói anh ấy đi đâu không? Vì sao cho đến bây giờ còn chưa trở lại?
- Cụ thể đi đâu tôi cũng không biết, nhưng hắn nói sau khi dạ hội kết thúc, sẽ đến đây hội hợp cùng chúng tôi, thương lượng chuyện ngày mai đến Hàng Châu.
Nghe được câu nói của Điền Thảo, Ngu Huyền liền trả lời.
Từ ba ngày trước. Tiêu Phong đã đề nghị vào ngày quốc khánh sẽ cũng đi Hàng Châu chơi, đến lúc đó hết thảy phí tổn do hắn đài thọ.
Trần Phàm vốn không muốn đi, bất quá lời đề nghị của Tiêu Phong được Ngu Huyền cùng Chu Văn ủng hộ.
Vì không muốn làm ảnh hưởng sự hứng trí của ba người. Trần Phàm đành đáp ứng.
Nghe Ngu Huyền nói như thế. Điền Thảo nhẹ nhàng "nha" một tiếng, không tiếp tục hỏi thêm, một chút lo âu hiện lên trên mặt cũng biến mất, giống như lúc nãy vẫn lẳng lặng ngồi yên trên ghế, một lần nữa đưa ánh mắt nhìn lên sân khấu.
Lúc này, đã đến tiết mục thử mười chín, sau khi tiết mục này kết thúc vẫn còn có một tiết mục, dạ hội xem như đã xong.
Ngay lúc Điền Thảo vừa yên lòng, mặt khác đêm nay phóng ra tia sáng kỳ dị Triệu Hoành lại lần nữa thu thập lại tạo hình, tay cầm chín mươi chín đóa hoa Hồng màu lam mới tinh, đi tới phòng thay đồ của nhóm người Tô San.
- Tô San. Triệu Hoành lại đến tặng hoa cho cô!
Cửa phòng thay đồ mờ rộng, khi thấy Triệu Hoành tay cầm hoa tươi lại xuất hiện, lập tức có một nữ sinh kêu lên.
Nguyên bản Tô San tâm tình cực kỳ phức tạp còn đang thất thần, ngạc nhiên nghe được lời đồng bạn, theo bản năng đem ánh mắt nhìn về phía cửa.
Ngay cửa, Triệu Hoành vẫn anh tuấn bức người, hắn giống như một Hoàng tử, trên mặt tươi cười, tao nhã đứng Ngay cửa, thâm tình nhìn Tô San.
Mắt thấy Tô San nhìn về hướng mình. Triệu Hoành nháy mắt, dùng một giọng điệu khiến cho cô gái không thể cự tuyệt hỏi:
- Tô San, tối nay có thể mời cô ăn khuya không?
Lại một lần nữa được thỉnh mời. Tô San cũng không trực tiếp cự tuyệt như trong dĩ vãng.
Có lẽ đã nhận ra vẻ do dự của Tô San, một ít cô gái cồ động:
- Tô San, khó được Triệu Hoành một lòng say mê cô, còn do dự cái gì? Mau đi đi!
- Đúng vậy, dạ hội chỉ còn lại một tiết mục, Chẳng còn gì xem đâu.
Các đồng bạn cổ động khiến trong lòng Tô San xuất hiện một tia vết rách.
- Nếu không chờ xem xong tiết mục cuối cùng rồi đi, tiết mục cuối cùng mặc dù không tham gia diễn tập, nhưng nghe nói thuộc khoa của các cô, tôi cũng rất muốn nhìn xem một chút.
Triệu Hoành tựa hồ nhìn ra Tô San có chút dao động, mừng rỡ trong lòng, lập tức lựa chọn lạt mềm buộc chặt.
- Thân thể của tôi không khỏe lắm, lần sau đi.
Cuối cùng Tô San vẫn lắc lắc đầu.
Thấy Tô San lắc đầu. Triệu Hoành vẫn không nhụt chí, ngược lại giống như uống thuốc kích thích, hưng phấn không thôi, theo hắn xem ra hết thảy cũng giống như điều hắn muốn. Tô San do dự đại biểu cho cơ hội, nếu không có gì bất ngờ xảy ra. đêm nay Tô San sẽ thần phục dưới chân của hắn!
Ngay khi Triệu Hoành đang đắc chí về kế hoạch của mình, ở trong một phòng thay đồ cạnh sân khấu. Dai Fu nhìn Triệu Hoành, khóe miệng hiện lên một nụ cười quý dị:
- Lão nhân phế vật Johngon biên tập điệu vũ cho ngươi? Bước vũ trụ? Bước máy móc? Hắc! Hài tứ đáng thương, theo đuối cô bé kia không phải là sai lầm của ngươi, sai là sai ờ chỗ ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ, chi mong Thượng Đế phù hộ ngươi đêm nay sẽ không phải nhảy lầu!
Nói xong. Dai Fu thu hồi ánh mắt. đưa ánh mắt nhìn về hướng Trần Phàm:
- Honey, trong lúc vô tình, tôi lại chế tạo cho anh một cơ hội hoa lệ oanh giết tình địch, anh làm sao cảm tạ tôi đây?
- Lại thêm một bài! Lại thêm một bài!
Người xem tại hiện trường bị tiếng hát của Lý Dĩnh làm cảm động thật sâu, không khí nhất thời có chút bi thương, bất quá sau một lát, tuyệt đại đa số người xem tại hiện trường đều đứng lên, vung tay hô to, cố gắng đế Lý Dĩnh hát thêm một bài.
- Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người để tôi cảm nhận được sự cảm động của ngày xưa.
Lý Dĩnh điều chỉnh cảm xúc một chút, mỉm cười nói, sau đó lại chuyển giọng:
- Mọi người cảm thấy Triệu Hoành khiêu vũ có hay không?
- Tốt!
Người xem tại hiện trường không hẹn mà cùng cao giọng hò hé.
- Có muốn lại nhìn hắn khiêu vũ thêm một bài?
Lý Dĩnh dựa theo sự thương lượng trước đó với Triệu Hoành, tiếp tục hỏi.
- Muốn!
Tựa hồ hiểu được Triệu Hoành còn muốn biểu diễn, hiện trường có những nữ sinh vốn ái mộ Triệu Hoành liền lập tức điên cuồng.
- Kế tiếp, Triệu Hoành sẽ biểu diễn cho mọi người xem một điệu vũ mới do chính vũ đại sư Johngon của nước Mỹ đích thân biên tập cho hắn!
Lý Dĩnh đột nhiên đề cao thanh âm:
- Chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh nào!
Johngon?
Thầy giáo từng dạy vũ cho vũ Vương Michael Jackson? (chỉ là do tình tiết, không nên hỏi thêm)
Ngạc nhiên nghe được Lý Dĩnh giới thiệu, hiện trường một mảnh xôn xao!
Mà Triệu Hoành lại cực kỳ phối hợp làm ra một động tác kinh điển của Michael Jackson - cong chân khom người, tay phải nhẹ nhàng khoát lên trên mũ. ánh mắt thâm tình nhìn mặt đất.
- Oanh!
Theo sau, hiện trường đột nhiên phun ra hơn mười ngọn lứa, cả sân khấu trong nháy mắt được chiếu lên đỏ bừng. Triệu Hoành cầm mũ đứng thăng dậy, tiêu gái ném ra ngoài.
- A! Triệu Hoành, em yêu anh!
Động tác Triệu Hoành tiêu gái, lập tức dẫn tới tiếng thét chói tai thất thanh của một ít nữ sinh tại hiện trường.
Bước nhảy vũ trụ tại chỗ, bước vũ trụ xoay tròn, bước vũ trụ sườn, bước trước, xoay tròn tại chỗ...
Trên sân khấu. Triệu Hoành giống như u linh, thân hình phiêu dật làm ra vài động tác vũ trụ bước, dẫn dắt lên tiếng thét chói tai không ngừng, một ít nữ sinh bởi vì quá mức kích động, thiếu chút nữa ngất đi.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí tại hiện trường đạt tới độ cao trước nay chưa từng có!
Trong tiếng reo hò tê tâm liệt phế của khán già, bước vũ trụ rực rỡ tươi đẹp như ma huyền chấm dứt, tiết tấu âm nhạc đột nhiên càng nhanh hơn. Triệu Hoành bắt đầu máy móc biểu diễn như người máy.
Theo sau nhịp âm nhạc, cơ thể Triệu Hoành không ngừng co rút cùng thả lỏng, biên độ rất lớn, trước sau hoàn toàn Tương phản, làm cho khán giả cảm thấy được thân thể hắn đang rung động.
Giống như bị một loại lực lượng vượt qua tự nhiên khống chế, sau đó làm ra một ít động tác kỳ dị làm kẻ khác không thể tin!
Tạo hình độc đáo, diện mạo xuất chúng, vũ kỹ phong cách...
- Ngao!
Khán giả hoàn toàn điên cuồng, dù là những nam sinh nguyên bản thật ghen tỵ với Triệu Hoành không muốn thừa nhận cũng không được, lúc này đêm nay Triệu Hoành chính là diễn viên tuyệt đối của buổi dạ hội đón người mới trong đêm nay - phong mang của hắn hoàn toàn che lấp Lý Dĩnh phía trước!
Khi tiếng reo hò của người xem càng lúc càng lớn. âm nhạc dần dần ngừng lại, nhưng tiếng hoan hô của khán giả lại không hề ngừng lại, ngược lại còn khủng bố hơn so với trước đó, vang vọng cả sao trời.
Vận động kịch liệt liên tục làm hơi thở Triệu Hoành có chút dồn dập, trên mặt đầy mồ hỏi, hắn cũng không lau, mà sau khi hô hấp mấy hơi thật sâu, làm ra một động tác đừng lên tiếng.
Động tác của Triệu Hoành vừa xuất ra, thanh âm hò hét dần dần biến mất, tất cả mọi người đem ánh mắt dừng lại trên người Triệu Hoành, chờ đợi Triệu Hoành mở miệng.
- Thật vinh quang và may mắn có thể mượn dùng sân khấu đêm nay biểu diễn điệu vũ này. Điệu nhảy này tôi đã dùng thời gian nửa năm để học tập, là do đại sư Johngon đích thân bố trí cho tôi. ở trong này tôi thật sự chân thành cảm tạ ông ấy.
Triệu Hoành đột nhiên phun ra một hơi, sau đó biểu lộ một vẻ mỉm cười đủ làm đảo lộn chúng sinh, ánh mắt quét về phía phòng thay đồ của Tô San, chậm rãi mở miệng nói:
- Mặt khác, tôi cũng muốn đem điệu vũ này tặng cho cô gái tôi yêu - Tô San!
Hoa lạp!
Tựa hồ không ai nghĩ đến. Triệu Hoành sẽ Nương cơ hội này nhắc tới Tô San, trong lúc nhất thời, hiện trường xôn xao một mảnh, một ít nữ sinh ái mộ Triệu Hoành lại thương tâm bật khóc.
Nhìn hết thảy hiện trường, Triệu Hoành nở nụ cười, hắn muốn chính là hiệu quả như vậy!
- Tô San, tôi biết cô đang ờ hiện trường, có thể nghe được lời của tôi.
Triệu Hoành không để ý đến những nữ sinh đang khóc hô tên hắn, mà tận lực làm ra biểu tình chân thành, gằn từng chữ:
- Tô San, tôi thích cô, thật thích, để cho tôi nắm tay cô, cùng nhau vũ động nhân sinh về sau. được không?
Từng lời của Triệu Hoành trong nháy mắt rơi vào lỗ tai của mỗi người tại hiện trường.
- Rất lăng mạn, nếu tôi là Tô San, tôi nhất định aả cho hắn!
Giờ khắc này, cơ hồ toàn bộ những thiếu nữ khát khao tình yêu lăng mạn đều bị sự bày tỏ của Triệu Hoành làm cảm động đến rơi nước mắt, mà các nam sinh lại ghen tỵ với Triệu Hoành không thôi, theo bọn họ xem ra, với cách Biểu diễn trước đó của Triệu Hoành, cùng vẻ "chân tình" bộc bạch hiện tại, nhất định có thể làm Tô San cảm động.
Trong lúc nhất thời, hiện trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người cùng đưa mắt nhìn theo ánh mắt Triệu Hoành, tựa hồ cũng giống như Triệu Hoành, chờ đợi Tô San lại xuất hiện.
Nhưng...Tô San cũng không xuất hiện như sự chờ mong của Triệu Hoành.
Tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng Triệu Hoành dám khẳng định, hành động của mình đã chinh phục được Tô San, vì thế hắn lại nói thêm một câu khách sáo, sau đó trong tiếng hoan hô rung trời của người xem. đi xuống sân khấu.
Trong phòng thay đồ, nguyên bản Tô San vì diễn xuất xảy ra sai lầm mà tâm tình có chút mất mát cũng giống như mọi người, nàng cũng thật không ngờ Triệu Hoành lại ờ trường hợp như ngày hôm nay, Ngay trước mặt mấy ngàn người xem, lại thổ lộ đối với mình!
Mà kể cả Trương Thiên Thiên, cùng một ít nữ sinh khác vẻ mặt hâm mộ nhìn Tô San.
- San San, vì sao không đi lên?
- Đúng vậy, nếu vừa rồi cô đi lên, như vậy nhất định sẽ trở thành một đoạn giai thoại, cháy rực cả internet!
- Nếu vừa rồi đổi lại là tôi, tôi nhất định lên sâu khấu chui vào lồng ngực Triệu Hoành, sau đó hôn hắn thắm thiết...
Trong lúc hâm mộ, các cô gái sôi nổi phát biểu cách nhìn của chính mình. Nghe được các đồng bạn cảm thán, tâm tình Tô San hết sức phức tạp.
Phía trước diễn xuất sai lầm, Tô San từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, tâm tình thập phần không xong.
Nhất là khi trong đầu hiện ra thân ảnh Trần Phàm, trong lòng chất đầy ủy khuất, một khắc này, nàng rất muốn tránh trong lòng Trần Phàm, hưởng thụ Trần Phàm an ủi.
Nhưng...Trần Phàm không xuất hiện, thậm chí cả một tin nhắn an ủi cũng không có!
Ở dạng tình hình này, Triệu Hoành lại đạt được đại đa số niềm vui của các cô gái tại hiện trường, ờ địa điểm tốt nhất, thời gian tốt nhất, dùng phương thức lăng mạn nhất theo đuổi nàng, cùng biểu hiện của Trần Phàm đã hình thành hai mặt hoàn toàn ngược lại!
Loại Tương phản này làm cho Tô San ở trong nháy mắt, thậm chí có một tia cảm động!
Đúng vậy...dù nàng có được tính cách độc hữu của nữ nhân đông phương luôn tuân thủ theo nữ tắc nghiêm ngặt, nhưng dù sao là nữ nhân thì cũng có sự nhu nhược, nàng cũng không ngoại lệ, nàng cũng muốn ở trong lúc mình mất mát bất lực nhất, có người quan tâm chính mình, huống chi dùng phương thức lăng mạn như vậy?
Không thể không thừa nhận. Triệu Hoành diễn xuất thật sự rất kinh diễm, thế cho nên trong những tiết mục sau, làm khán giả cảm thấy nhàm chân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Theo thời gian trôi qua, dạ hội đã gần kết thúc, một ít người xem thậm chí chuẩn bị rời đi.
Mà Điền Thảo vẫn đang ngồi Ngay chỗ của Trần Phàm chờ đợi hắn, cũng không nhịn được nhíu mày:
- Trần Phàm có nói anh ấy đi đâu không? Vì sao cho đến bây giờ còn chưa trở lại?
- Cụ thể đi đâu tôi cũng không biết, nhưng hắn nói sau khi dạ hội kết thúc, sẽ đến đây hội hợp cùng chúng tôi, thương lượng chuyện ngày mai đến Hàng Châu.
Nghe được câu nói của Điền Thảo, Ngu Huyền liền trả lời.
Từ ba ngày trước. Tiêu Phong đã đề nghị vào ngày quốc khánh sẽ cũng đi Hàng Châu chơi, đến lúc đó hết thảy phí tổn do hắn đài thọ.
Trần Phàm vốn không muốn đi, bất quá lời đề nghị của Tiêu Phong được Ngu Huyền cùng Chu Văn ủng hộ.
Vì không muốn làm ảnh hưởng sự hứng trí của ba người. Trần Phàm đành đáp ứng.
Nghe Ngu Huyền nói như thế. Điền Thảo nhẹ nhàng "nha" một tiếng, không tiếp tục hỏi thêm, một chút lo âu hiện lên trên mặt cũng biến mất, giống như lúc nãy vẫn lẳng lặng ngồi yên trên ghế, một lần nữa đưa ánh mắt nhìn lên sân khấu.
Lúc này, đã đến tiết mục thử mười chín, sau khi tiết mục này kết thúc vẫn còn có một tiết mục, dạ hội xem như đã xong.
Ngay lúc Điền Thảo vừa yên lòng, mặt khác đêm nay phóng ra tia sáng kỳ dị Triệu Hoành lại lần nữa thu thập lại tạo hình, tay cầm chín mươi chín đóa hoa Hồng màu lam mới tinh, đi tới phòng thay đồ của nhóm người Tô San.
- Tô San. Triệu Hoành lại đến tặng hoa cho cô!
Cửa phòng thay đồ mờ rộng, khi thấy Triệu Hoành tay cầm hoa tươi lại xuất hiện, lập tức có một nữ sinh kêu lên.
Nguyên bản Tô San tâm tình cực kỳ phức tạp còn đang thất thần, ngạc nhiên nghe được lời đồng bạn, theo bản năng đem ánh mắt nhìn về phía cửa.
Ngay cửa, Triệu Hoành vẫn anh tuấn bức người, hắn giống như một Hoàng tử, trên mặt tươi cười, tao nhã đứng Ngay cửa, thâm tình nhìn Tô San.
Mắt thấy Tô San nhìn về hướng mình. Triệu Hoành nháy mắt, dùng một giọng điệu khiến cho cô gái không thể cự tuyệt hỏi:
- Tô San, tối nay có thể mời cô ăn khuya không?
Lại một lần nữa được thỉnh mời. Tô San cũng không trực tiếp cự tuyệt như trong dĩ vãng.
Có lẽ đã nhận ra vẻ do dự của Tô San, một ít cô gái cồ động:
- Tô San, khó được Triệu Hoành một lòng say mê cô, còn do dự cái gì? Mau đi đi!
- Đúng vậy, dạ hội chỉ còn lại một tiết mục, Chẳng còn gì xem đâu.
Các đồng bạn cổ động khiến trong lòng Tô San xuất hiện một tia vết rách.
- Nếu không chờ xem xong tiết mục cuối cùng rồi đi, tiết mục cuối cùng mặc dù không tham gia diễn tập, nhưng nghe nói thuộc khoa của các cô, tôi cũng rất muốn nhìn xem một chút.
Triệu Hoành tựa hồ nhìn ra Tô San có chút dao động, mừng rỡ trong lòng, lập tức lựa chọn lạt mềm buộc chặt.
- Thân thể của tôi không khỏe lắm, lần sau đi.
Cuối cùng Tô San vẫn lắc lắc đầu.
Thấy Tô San lắc đầu. Triệu Hoành vẫn không nhụt chí, ngược lại giống như uống thuốc kích thích, hưng phấn không thôi, theo hắn xem ra hết thảy cũng giống như điều hắn muốn. Tô San do dự đại biểu cho cơ hội, nếu không có gì bất ngờ xảy ra. đêm nay Tô San sẽ thần phục dưới chân của hắn!
Ngay khi Triệu Hoành đang đắc chí về kế hoạch của mình, ở trong một phòng thay đồ cạnh sân khấu. Dai Fu nhìn Triệu Hoành, khóe miệng hiện lên một nụ cười quý dị:
- Lão nhân phế vật Johngon biên tập điệu vũ cho ngươi? Bước vũ trụ? Bước máy móc? Hắc! Hài tứ đáng thương, theo đuối cô bé kia không phải là sai lầm của ngươi, sai là sai ờ chỗ ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ, chi mong Thượng Đế phù hộ ngươi đêm nay sẽ không phải nhảy lầu!
Nói xong. Dai Fu thu hồi ánh mắt. đưa ánh mắt nhìn về hướng Trần Phàm:
- Honey, trong lúc vô tình, tôi lại chế tạo cho anh một cơ hội hoa lệ oanh giết tình địch, anh làm sao cảm tạ tôi đây?
Bình luận facebook