-
Chương 38: Bá đạo, hung hăng càn quấy
Cảm giác quen thuộc làm cho Phương đội trưởng nhíu mày tận lực suy tư, trong đầu lại không có chút ấn tượng đã từng cùng Trần Phàm gặp mặt.
- Bắt hắn trói lại cho tôi!
Phương đội trưởng lâm vào trầm tư. Lý Thắng lại càng ngày càng tức giận, hạ mệnh lệnh nói.
Ngạc nhiên nghe được lời của Lý Thắng, những võ cảnh bên cạnh Trần Phàm theo bản năng muốn dồn phục Trần Phàm.
- Chớ quên, các ngươi đã đáp ứng ta cái gì.
Trước khi nhóm võ cảnh động thủ. Trần Phàm đã mờ miệng, giọng nói băng sương, sát ý trên người cũng dần dần phóng ra ngoài.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, những võ cảnh vừa định ra tay lại đột nhiên cứng ngắc trên không trung.
Thấy một màn như vậy. Lý Thắng cả kinh, theo sau tức giận đến cả người run rẩy lên kịch liệt!
Phải biết rằng, hắn là chi đội trưởng, là người cầm quyền nơi này!
Hiện giờ, thủ hạ của hắn bởi vì một câu của Trần Phàm, mà không chấp hành mệnh lệnh của hắn!
Phát hòa!
Lúc này Lý Thắng đã hoàn toàn phẫn nộ!
- Con mẹ nó còn thất thần làm gì? Đem hắn trói lại!
Lý Thắng hổn hển hét lớn.
Lý Thắng bạo nộ, nhưng Phương đội trưởng từ đầu tới cuối vẫn duy trì bình tĩnh, khi hắn nhận thấy được sự biến hóa của Trần Phàm, lập tức mờ miệng nói:
- Lý đội trường, không nên kích động, tôi xem không cần trói người, hỏi trước rõ ràng là chuyện gì xảy ra đi.
- Phương đội trưởng, chuyện này tôi sẽ xử lý, không bằng anh đi trước một bước đi!
Trong cơn phẫn nộ Lý Thắng nghe được lời của Phương đội trường, hoàn toàn không kiểm soát, cũng chẳng thèm quan tâm thân phận Phương đội trưởng là gì.
Đối với thái độ biến hóa trước sau của Lý Thắng đối với mình. Phương đội trưởng không hề để ý, giống như hắn sớm đã biết Lý Thắng là người như thế nào.
Lời của Lý Thắng vừa ra khỏi miệng. Phương đội trưởng cũng không rời đi, mà là nhíu mày ghé đến bên tai Lý Thắng, nhẹ giọng nói: 'Tiểu tử đó không đơn giản, việc này nên bàn bạc kỹ hơn!
Trải qua lời nhắc nhở của Phương đội trưởng. Lý Thắng dằn dần bình tĩnh trở lại, phía trước bởi vì hắn nhìn thấy cháu của mình bị đánh gãy hai chân, hoàn toàn nối giận, lại quên Trần Phàm chẳng những làm bị thương cháu của hắn, còn đánh bị thương năm tên võ cảnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hơn nữa dưới tình huống hắn hoàn toàn không hề bị thương!
Đây cũng chính là nói, năm tên võ cảnh ở trong tay Trần Phàm không hề có chút sức lực đánh trả!
Hiểu được điểm này, biểu tình Lý Thắng càng thêm trở nên âm trầm. Dù là bộ đội của hắn không phải là bộ đội đặc thù, nhưng năm người liên hợp cùng nhau, ở trong không gian nhỏ hẹp bị đánh không hề có lực hoàn thủ. đối phương lại không chịu một chút tổn thương, điểm này chỉ sợ dù chính Phương đội trưởng cũng không thể làm được!
Lý Thắng trầm mặc, trong đám người Trần Phàm lại mở miệng, khóe miệng của hắn lộ vẻ tươi cười trào phúng, trong con ngươi cũng tràn ngập vẻ khinh thường:
- Như thế nào? Lý đội trường, chẳng lẽ ông muốn lạm dụng chức quyền đem mạng của tôi xử lý ngay tại chỗ này hay sao?
Lý Thắng vốn bởi vì lời nhắc nhở của Phương đội trưởng nên bình tĩnh trở lại, lúc này nghe được lời nói của Trần Phàm, trong con ngươi hiện lên một tia sát khí, nhưng không tức giận, mà là lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ta không cần biết ngươi là người gì, ngươi làm bị thương sáu sinh viên, năm võ cành, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn dị thường! Ngươi sẽ vì hành vi của ngươi trả giá thật đắt!
- Nga?
Trần Phàm buồng hai tay, lạnh lùng nói:
- Đó là sự trừng phạt mà bọn hắn nên có thôi!
- Người trẻ tuổi, ỷ vào chính mình có chút bồn sự, quá bừa bãi cũng không phải là chuyện tốt.
Nghe được lời nói hung hăng càn quấy của Trần Phàm, dù là Phương đội trưởng cũng nhìn không được, tuy rằng hắn cảm thấy chuyện này có vấn đề, nhưng cho dù người của Lý Thắng có sai, thì Trần Phàm cũng không nên dùng bạo lực để giải
Trần Phàm nheo mắt lại, cười lạnh hỏi:
- Cơn tức không lớn còn gọi là người trẻ tuổi sao?
- Tốt!
Phương đội trường tỉnh bơ vỗ vỗ tay, sau đó nói với Lý Thắng:
- Lý đội trưởng, nếu không ngại, cho người của tôi giúp anh dạy tiếu tử này một chút
Lý Thắng nghe Phương đội trưởng nói như thế, lập tức gật gật đầu, hắn thật sự biết rõ thân thủ ba người phía sau Phương đội trưởng kinh khủng tới bậc nào.
Mắt thấy Lý Thắng gật đầu. Phương đội trưởng lập tức đánh ra một thủ thế, thủ thế vừa ra, ba gã binh lính mặc quân trang mang giày đặc chủng tác chiến không hẹn mà cùng đi lên trước, hướng Trằn Phàm đi đến.
- Các anh lui ra phía sau!
Lý Thắng thấy thế, nhìn đám võ cảnh đang vây quanh Trần Phàm truyền đạt mệnh lệnh, giọng nói có chút bất mãn, hiển nhiên đợi sau khi xử lý hoàn tất chuyện này, mười mấy người kia sẽ thừa nhận lửa giận của hắn.
Thân là một gã chi đội trưởng, lại không chỉ huy được thủ hạ. điều này truyền đi ra sẽ bị người trong trung đoàn võ cảnh Đông Hải cười đến rụng răng!
- Nếu ông cũng muốn cùng hắn không phân rõ đen trắng, ỷ thế hiếp người, như vậy tôi không để ý đưa luôn ba người bọn họ đi gặp diêm vương!
Mắt thấy võ cảnh bên người rời đi, phía trước đi tới ba gã binh lính mặc quân trang, trong con ngươi Trằn Phàm lóe lên hàn ý lạnh lẽo, giọng nói băng sương khiến lòng người rét lạnh:
- Nếu như là luận bàn, bọn hắn còn chưa đủ tư cách. ông...cũng không đủ tư cách!
Ông cũng không đủ tư cách!
Bá đạo, hung hăng càn quấy, không coi ai ra gì!
Trần Phàm nói lời ngồng cuồng làm cho trong đôi con ngươi của ba tên binh sĩ bên cạnh Phương đội trường hiện lên một tia tức giận, mặc dù bọn hắn có chút sợ hãi với một thân sát ý khủng bố của Trần Phàm, nhưng bọn hắn cũng không tin Trần Phàm có thể là đối thủ của ba người bọn hắn.
Bọn hắn càng không tin ngay cả đội trưởng của mình cũng không có tư cách làm đối thủ của Trần Phàm!
Không chỉ nói ờ trung đoàn võ cảnh Đông Hải, hay là cao thấp trong toàn quân. Phương đội trường đều được tính là nhân vật, hiện giờ lại bị Trần Phàm nói không có tư cách luận bàn cùng Trần Phàm?
Theo ba tên lính xem ra. đây quả thực chính là thối lắm!
- Phương đội trường, tiểu tử này thật ngông cuồng, cho người của anh buông tay đánh, xảy ra chuyện tôi phụ trách hết!
Lý Thắng hoàn toàn bị tư thế cuồng vọng của Trần Phàm chọc giận, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Phàm, sau đó nói với Phương đội trường.
Phương đội trưởng hiểu được ý tứ của Lý Thắng. Lý Thắng là muốn cho người của hắn hạ sát thù!
- Trở về.
Ngoài sự dự liệu của người khác chính là Phương đội trưởng bị Trần Phàm nhục nhã chẳng nhưng không dựa theo lời Lý Thắng nói đi làm, cũng không nổi giận vì câu nói của Trần Phàm, tương phản còn cho ba tên lính thủ hạ của mình quay về.
Ngạc nhiên nghe được mệnh lệnh của Phương đội trưởng, ba tên lính nháy mắt dừng bước lại, gương mặt dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn xoay người trở lại bên cạnh Phương đội trường.
Nghi hoặc không chỉ là ba người bọn họ, mà còn có Lý Thắng đang đứng bên người Phương đội trưởng. Lý Thắng nhíu mày, khó hiểu hỏi:
- Phương đội trưởng, anh đây là...?
- Tôi cho rằng trước tiên cần phải đem sự tình hỏi rõ mới tốt.
Gương mặt Phương đội trưởng nghiêm túc đáp một câu, sau đó hướng Trần Phàm hỏi:
- Người trẻ tuổi, cậu nói chúng tôi không coi ai ra gì, tôi xem cậu càng giống như không coi ai ra gì! Nói đi, rốt cục sao lại thế này?
Nói xong, sắc mặt Phương đội trưởng phát lạnh, bồi thêm một câu:
- Nói vậy cậu cũng biết cậu chơi đùa phát hỏa, nếu lý do của cậu không đủ nguyên vẹn, như vậy thật đáng tiếc. Lý đội trường tuyệt đối sẽ không cho cậu bình yên rời khỏi quân doanh.
Hiển nhiên đến lúc này. Phương đội trưởng cũng có chút căm tức, nhất là câu nói vừa rồi của Trằn Phàm, vũ nhục hắn không sao cả, nhưng muốn nói đưa binh lính của hắn đi gặp diêm vương gia. đây mới chính là trực tiếp chọc giận hắn.
- Sự tình kỳ thật rất đơn giàn. Hoàng Hiểu Đông cùng một người bạn cùng phòng của tôi trước khi huấn luyện quân sự từng có phát sinh mâu thuẫn, trong lòng hận thù.
lợi dụng cơ hội huấn luyện quân sự lần này chinh lý chúng tôi.
Trần Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thắng, gằn từng chữ:
- Ngay từ đầu. đã liên họp đám giáo quan huấn luyện quân sự cho chúng tôi chạy bộ, không cho ăn cơm, những điều này là chuyện nhỏ, chúng tôi nhịn một chút cũng đã vượt qua. Nhưng bọn hắn ngàn vạn không nên đem bạn cùng phòng của tôi đánh thành trọng thương!
- Đem bạn cùng phòng của cậu đánh thành trọng thương? Ai làm?
Phương đội trường nhướng mày.
Trần Phàm trầm giọng nói:
- Năm tên võ cành nằm dưới đất kia.
- Chỉ biết nói bậy! Rõ ràng là sinh viên không biết trời cao đất dày kia động thủ trước!
Lý Thắng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Phàm, nếu không phải lúc này có Phương đội trưởng ở đây, chỉ sợ hắn đã sớm cho người xuống tay đối với Trần Phàm, căn bản sẽ không kéo dài đến bây giờ.
Trần Phàm ha ha cười:
- Phải rồi! Mấy tên hỗn đản kia vốn cho lính của ngươi mai phục ngay cửa ký túc xá, sau đó dẫn đầu động thủ với bạn cùng phòng của ta, chờ sau khi chọc giận bạn của ta, binh lính của ngươi mới xồng vào làm ra vẻ như đang cố gắng ngăn cản! Bạn của ta đang phẫn nộ, nhất thời không biết là giáo quan, không quay đầu lại đã giáng cho hắn một cái tát, sau đó lính của ngươi cũng rất uy vũ, nói phải đánh chết hắn ah!
- Đây là chân tướng trong miệng ngươi!
vẻ mặt Trần Phàm trào phúng nói:
- Dù sao ở trong quân doanh này, quyền lực của ngươi lớn nhất, ngươi đem người sống nói thành người chết, cũng không một ai dám nghi ngờ ngươi, đúng không?
Ân?
Tựa hồ nghe ra vấn đề trong lời nói của Trần Phàm, đôi mày Phương đội trưởng càng nhíu chặt hơn.
Mà Lý Thắng đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, hắn thậm chí không hề hỏi đến Phương đội trường, mà vung tay lên, lạnh lùng nói:
- Trói hắn lại cho ta, xử trí theo quân pháp!
Lúc này đám võ cảnh thối lui ra phía sau Trần Phàm lại không thờ ơ giống như lần đầu tiên, bọn hắn giống như có lẽ đã ý thức được sai lầm của mình.
Khi bọn hắn cố gắng đem Trần Phàm bao vây, thì bốn người bên cạnh Lý Thắng đã rút súng ra, họng súng nhắm ngay Trần Phàm!
Đối mặt họng súng đen nhánh, nhận thấy được người đứng phía sau cách mình càng lúc càng gần. Trằn Phàm kéo chiếc áo rằn ri trên người xuống, híp mắt, lạnh lùng nói:
- Phương đội trưởng, từ biệt ba tháng trước, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau ờ nơi này!
Lúc trước đi ra khỏi ký túc xá. Trần Phàm không muốn bị sinh viên bên ngoài nhìn thấy cơ thể tràn đầy vết sẹo của mình, vì thế đã mặc áo vào. Lúc này không có chiếc áo che phủ, những vết sẹo chằng chịt ờ trên người Trằn Phàm lập tức bại lộ ra ngoài.
Nhìn những vết sẹo chằng chịt ờ trên người Trần Phàm, đồng tử Phương đội trường đột nhiên giãn nở ra, sau đó trong đầu dằn dần hiện ra một thân ảnh trùng hợp với thân ảnh của Trần Phàm.
Khi hai thân ảnh hoàn toàn trùng khớp, trí nhớ giống như nước thủy triều tràn về. Phương đội trưởng nhịn không được sợ run cả người, thanh âm run rẩy nói:
- Không...không nên cử động!
Biểu hiện khác thường của Phương đội trưởng làm cho mọi người ngoại trừ Trần Phàm đều giật mình cả kinh!
Ở trong trí nhớ của đám người Lý Thắng. Phương đội trưởng luôn luôn là một người có tố chất tâm lý rất tốt, gặp phải bất cứ tình huống gì cũng đều sẽ không bao giờ khẩn trương!
Nếu không hắn cũng không có tư cách trờ thành đội trưởng đại đội đặc công của trung đoàn võ cảnh Đông Hài!
Nhưng giờ khắc này. Phương đội trưởng lại khẩn trương?
- Tôi bảo các cậu lui ra!
Phương đội trưởng nhìn đám võ cảnh đang vây quanh người Trần Phàm gào lên một tiếng, sau đó quay đầu, dùng ngữ khí không cho phản kháng nói:
- Lý Thắng, anh không thể động vào người này! Một đầu ngón tay cũng không thể động!
Dứt lời. Phương đội trưởng dùng một loại ánh mắt kính sợ và sợ hãi nhìn Trần Phàm.
Loại sợ hãi này, như sử dụng ma pháp bình thường, đã in sâu vào bên trong tâm khảm của linh hồn hắn, vĩnh viễn không thể phai nhạt!
- Bắt hắn trói lại cho tôi!
Phương đội trưởng lâm vào trầm tư. Lý Thắng lại càng ngày càng tức giận, hạ mệnh lệnh nói.
Ngạc nhiên nghe được lời của Lý Thắng, những võ cảnh bên cạnh Trần Phàm theo bản năng muốn dồn phục Trần Phàm.
- Chớ quên, các ngươi đã đáp ứng ta cái gì.
Trước khi nhóm võ cảnh động thủ. Trần Phàm đã mờ miệng, giọng nói băng sương, sát ý trên người cũng dần dần phóng ra ngoài.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, những võ cảnh vừa định ra tay lại đột nhiên cứng ngắc trên không trung.
Thấy một màn như vậy. Lý Thắng cả kinh, theo sau tức giận đến cả người run rẩy lên kịch liệt!
Phải biết rằng, hắn là chi đội trưởng, là người cầm quyền nơi này!
Hiện giờ, thủ hạ của hắn bởi vì một câu của Trần Phàm, mà không chấp hành mệnh lệnh của hắn!
Phát hòa!
Lúc này Lý Thắng đã hoàn toàn phẫn nộ!
- Con mẹ nó còn thất thần làm gì? Đem hắn trói lại!
Lý Thắng hổn hển hét lớn.
Lý Thắng bạo nộ, nhưng Phương đội trưởng từ đầu tới cuối vẫn duy trì bình tĩnh, khi hắn nhận thấy được sự biến hóa của Trần Phàm, lập tức mờ miệng nói:
- Lý đội trường, không nên kích động, tôi xem không cần trói người, hỏi trước rõ ràng là chuyện gì xảy ra đi.
- Phương đội trưởng, chuyện này tôi sẽ xử lý, không bằng anh đi trước một bước đi!
Trong cơn phẫn nộ Lý Thắng nghe được lời của Phương đội trường, hoàn toàn không kiểm soát, cũng chẳng thèm quan tâm thân phận Phương đội trưởng là gì.
Đối với thái độ biến hóa trước sau của Lý Thắng đối với mình. Phương đội trưởng không hề để ý, giống như hắn sớm đã biết Lý Thắng là người như thế nào.
Lời của Lý Thắng vừa ra khỏi miệng. Phương đội trưởng cũng không rời đi, mà là nhíu mày ghé đến bên tai Lý Thắng, nhẹ giọng nói: 'Tiểu tử đó không đơn giản, việc này nên bàn bạc kỹ hơn!
Trải qua lời nhắc nhở của Phương đội trưởng. Lý Thắng dằn dần bình tĩnh trở lại, phía trước bởi vì hắn nhìn thấy cháu của mình bị đánh gãy hai chân, hoàn toàn nối giận, lại quên Trần Phàm chẳng những làm bị thương cháu của hắn, còn đánh bị thương năm tên võ cảnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hơn nữa dưới tình huống hắn hoàn toàn không hề bị thương!
Đây cũng chính là nói, năm tên võ cảnh ở trong tay Trần Phàm không hề có chút sức lực đánh trả!
Hiểu được điểm này, biểu tình Lý Thắng càng thêm trở nên âm trầm. Dù là bộ đội của hắn không phải là bộ đội đặc thù, nhưng năm người liên hợp cùng nhau, ở trong không gian nhỏ hẹp bị đánh không hề có lực hoàn thủ. đối phương lại không chịu một chút tổn thương, điểm này chỉ sợ dù chính Phương đội trưởng cũng không thể làm được!
Lý Thắng trầm mặc, trong đám người Trần Phàm lại mở miệng, khóe miệng của hắn lộ vẻ tươi cười trào phúng, trong con ngươi cũng tràn ngập vẻ khinh thường:
- Như thế nào? Lý đội trường, chẳng lẽ ông muốn lạm dụng chức quyền đem mạng của tôi xử lý ngay tại chỗ này hay sao?
Lý Thắng vốn bởi vì lời nhắc nhở của Phương đội trưởng nên bình tĩnh trở lại, lúc này nghe được lời nói của Trần Phàm, trong con ngươi hiện lên một tia sát khí, nhưng không tức giận, mà là lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ta không cần biết ngươi là người gì, ngươi làm bị thương sáu sinh viên, năm võ cành, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn dị thường! Ngươi sẽ vì hành vi của ngươi trả giá thật đắt!
- Nga?
Trần Phàm buồng hai tay, lạnh lùng nói:
- Đó là sự trừng phạt mà bọn hắn nên có thôi!
- Người trẻ tuổi, ỷ vào chính mình có chút bồn sự, quá bừa bãi cũng không phải là chuyện tốt.
Nghe được lời nói hung hăng càn quấy của Trần Phàm, dù là Phương đội trưởng cũng nhìn không được, tuy rằng hắn cảm thấy chuyện này có vấn đề, nhưng cho dù người của Lý Thắng có sai, thì Trần Phàm cũng không nên dùng bạo lực để giải
Trần Phàm nheo mắt lại, cười lạnh hỏi:
- Cơn tức không lớn còn gọi là người trẻ tuổi sao?
- Tốt!
Phương đội trường tỉnh bơ vỗ vỗ tay, sau đó nói với Lý Thắng:
- Lý đội trưởng, nếu không ngại, cho người của tôi giúp anh dạy tiếu tử này một chút
Lý Thắng nghe Phương đội trưởng nói như thế, lập tức gật gật đầu, hắn thật sự biết rõ thân thủ ba người phía sau Phương đội trưởng kinh khủng tới bậc nào.
Mắt thấy Lý Thắng gật đầu. Phương đội trưởng lập tức đánh ra một thủ thế, thủ thế vừa ra, ba gã binh lính mặc quân trang mang giày đặc chủng tác chiến không hẹn mà cùng đi lên trước, hướng Trằn Phàm đi đến.
- Các anh lui ra phía sau!
Lý Thắng thấy thế, nhìn đám võ cảnh đang vây quanh Trần Phàm truyền đạt mệnh lệnh, giọng nói có chút bất mãn, hiển nhiên đợi sau khi xử lý hoàn tất chuyện này, mười mấy người kia sẽ thừa nhận lửa giận của hắn.
Thân là một gã chi đội trưởng, lại không chỉ huy được thủ hạ. điều này truyền đi ra sẽ bị người trong trung đoàn võ cảnh Đông Hải cười đến rụng răng!
- Nếu ông cũng muốn cùng hắn không phân rõ đen trắng, ỷ thế hiếp người, như vậy tôi không để ý đưa luôn ba người bọn họ đi gặp diêm vương!
Mắt thấy võ cảnh bên người rời đi, phía trước đi tới ba gã binh lính mặc quân trang, trong con ngươi Trằn Phàm lóe lên hàn ý lạnh lẽo, giọng nói băng sương khiến lòng người rét lạnh:
- Nếu như là luận bàn, bọn hắn còn chưa đủ tư cách. ông...cũng không đủ tư cách!
Ông cũng không đủ tư cách!
Bá đạo, hung hăng càn quấy, không coi ai ra gì!
Trần Phàm nói lời ngồng cuồng làm cho trong đôi con ngươi của ba tên binh sĩ bên cạnh Phương đội trường hiện lên một tia tức giận, mặc dù bọn hắn có chút sợ hãi với một thân sát ý khủng bố của Trần Phàm, nhưng bọn hắn cũng không tin Trần Phàm có thể là đối thủ của ba người bọn hắn.
Bọn hắn càng không tin ngay cả đội trưởng của mình cũng không có tư cách làm đối thủ của Trần Phàm!
Không chỉ nói ờ trung đoàn võ cảnh Đông Hải, hay là cao thấp trong toàn quân. Phương đội trường đều được tính là nhân vật, hiện giờ lại bị Trần Phàm nói không có tư cách luận bàn cùng Trần Phàm?
Theo ba tên lính xem ra. đây quả thực chính là thối lắm!
- Phương đội trường, tiểu tử này thật ngông cuồng, cho người của anh buông tay đánh, xảy ra chuyện tôi phụ trách hết!
Lý Thắng hoàn toàn bị tư thế cuồng vọng của Trần Phàm chọc giận, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Phàm, sau đó nói với Phương đội trường.
Phương đội trưởng hiểu được ý tứ của Lý Thắng. Lý Thắng là muốn cho người của hắn hạ sát thù!
- Trở về.
Ngoài sự dự liệu của người khác chính là Phương đội trưởng bị Trần Phàm nhục nhã chẳng nhưng không dựa theo lời Lý Thắng nói đi làm, cũng không nổi giận vì câu nói của Trần Phàm, tương phản còn cho ba tên lính thủ hạ của mình quay về.
Ngạc nhiên nghe được mệnh lệnh của Phương đội trưởng, ba tên lính nháy mắt dừng bước lại, gương mặt dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn xoay người trở lại bên cạnh Phương đội trường.
Nghi hoặc không chỉ là ba người bọn họ, mà còn có Lý Thắng đang đứng bên người Phương đội trưởng. Lý Thắng nhíu mày, khó hiểu hỏi:
- Phương đội trưởng, anh đây là...?
- Tôi cho rằng trước tiên cần phải đem sự tình hỏi rõ mới tốt.
Gương mặt Phương đội trưởng nghiêm túc đáp một câu, sau đó hướng Trần Phàm hỏi:
- Người trẻ tuổi, cậu nói chúng tôi không coi ai ra gì, tôi xem cậu càng giống như không coi ai ra gì! Nói đi, rốt cục sao lại thế này?
Nói xong, sắc mặt Phương đội trưởng phát lạnh, bồi thêm một câu:
- Nói vậy cậu cũng biết cậu chơi đùa phát hỏa, nếu lý do của cậu không đủ nguyên vẹn, như vậy thật đáng tiếc. Lý đội trường tuyệt đối sẽ không cho cậu bình yên rời khỏi quân doanh.
Hiển nhiên đến lúc này. Phương đội trưởng cũng có chút căm tức, nhất là câu nói vừa rồi của Trằn Phàm, vũ nhục hắn không sao cả, nhưng muốn nói đưa binh lính của hắn đi gặp diêm vương gia. đây mới chính là trực tiếp chọc giận hắn.
- Sự tình kỳ thật rất đơn giàn. Hoàng Hiểu Đông cùng một người bạn cùng phòng của tôi trước khi huấn luyện quân sự từng có phát sinh mâu thuẫn, trong lòng hận thù.
lợi dụng cơ hội huấn luyện quân sự lần này chinh lý chúng tôi.
Trần Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thắng, gằn từng chữ:
- Ngay từ đầu. đã liên họp đám giáo quan huấn luyện quân sự cho chúng tôi chạy bộ, không cho ăn cơm, những điều này là chuyện nhỏ, chúng tôi nhịn một chút cũng đã vượt qua. Nhưng bọn hắn ngàn vạn không nên đem bạn cùng phòng của tôi đánh thành trọng thương!
- Đem bạn cùng phòng của cậu đánh thành trọng thương? Ai làm?
Phương đội trường nhướng mày.
Trần Phàm trầm giọng nói:
- Năm tên võ cành nằm dưới đất kia.
- Chỉ biết nói bậy! Rõ ràng là sinh viên không biết trời cao đất dày kia động thủ trước!
Lý Thắng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Phàm, nếu không phải lúc này có Phương đội trưởng ở đây, chỉ sợ hắn đã sớm cho người xuống tay đối với Trần Phàm, căn bản sẽ không kéo dài đến bây giờ.
Trần Phàm ha ha cười:
- Phải rồi! Mấy tên hỗn đản kia vốn cho lính của ngươi mai phục ngay cửa ký túc xá, sau đó dẫn đầu động thủ với bạn cùng phòng của ta, chờ sau khi chọc giận bạn của ta, binh lính của ngươi mới xồng vào làm ra vẻ như đang cố gắng ngăn cản! Bạn của ta đang phẫn nộ, nhất thời không biết là giáo quan, không quay đầu lại đã giáng cho hắn một cái tát, sau đó lính của ngươi cũng rất uy vũ, nói phải đánh chết hắn ah!
- Đây là chân tướng trong miệng ngươi!
vẻ mặt Trần Phàm trào phúng nói:
- Dù sao ở trong quân doanh này, quyền lực của ngươi lớn nhất, ngươi đem người sống nói thành người chết, cũng không một ai dám nghi ngờ ngươi, đúng không?
Ân?
Tựa hồ nghe ra vấn đề trong lời nói của Trần Phàm, đôi mày Phương đội trưởng càng nhíu chặt hơn.
Mà Lý Thắng đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, hắn thậm chí không hề hỏi đến Phương đội trường, mà vung tay lên, lạnh lùng nói:
- Trói hắn lại cho ta, xử trí theo quân pháp!
Lúc này đám võ cảnh thối lui ra phía sau Trần Phàm lại không thờ ơ giống như lần đầu tiên, bọn hắn giống như có lẽ đã ý thức được sai lầm của mình.
Khi bọn hắn cố gắng đem Trần Phàm bao vây, thì bốn người bên cạnh Lý Thắng đã rút súng ra, họng súng nhắm ngay Trần Phàm!
Đối mặt họng súng đen nhánh, nhận thấy được người đứng phía sau cách mình càng lúc càng gần. Trằn Phàm kéo chiếc áo rằn ri trên người xuống, híp mắt, lạnh lùng nói:
- Phương đội trưởng, từ biệt ba tháng trước, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau ờ nơi này!
Lúc trước đi ra khỏi ký túc xá. Trần Phàm không muốn bị sinh viên bên ngoài nhìn thấy cơ thể tràn đầy vết sẹo của mình, vì thế đã mặc áo vào. Lúc này không có chiếc áo che phủ, những vết sẹo chằng chịt ờ trên người Trằn Phàm lập tức bại lộ ra ngoài.
Nhìn những vết sẹo chằng chịt ờ trên người Trần Phàm, đồng tử Phương đội trường đột nhiên giãn nở ra, sau đó trong đầu dằn dần hiện ra một thân ảnh trùng hợp với thân ảnh của Trần Phàm.
Khi hai thân ảnh hoàn toàn trùng khớp, trí nhớ giống như nước thủy triều tràn về. Phương đội trưởng nhịn không được sợ run cả người, thanh âm run rẩy nói:
- Không...không nên cử động!
Biểu hiện khác thường của Phương đội trưởng làm cho mọi người ngoại trừ Trần Phàm đều giật mình cả kinh!
Ở trong trí nhớ của đám người Lý Thắng. Phương đội trưởng luôn luôn là một người có tố chất tâm lý rất tốt, gặp phải bất cứ tình huống gì cũng đều sẽ không bao giờ khẩn trương!
Nếu không hắn cũng không có tư cách trờ thành đội trưởng đại đội đặc công của trung đoàn võ cảnh Đông Hài!
Nhưng giờ khắc này. Phương đội trưởng lại khẩn trương?
- Tôi bảo các cậu lui ra!
Phương đội trưởng nhìn đám võ cảnh đang vây quanh người Trần Phàm gào lên một tiếng, sau đó quay đầu, dùng ngữ khí không cho phản kháng nói:
- Lý Thắng, anh không thể động vào người này! Một đầu ngón tay cũng không thể động!
Dứt lời. Phương đội trưởng dùng một loại ánh mắt kính sợ và sợ hãi nhìn Trần Phàm.
Loại sợ hãi này, như sử dụng ma pháp bình thường, đã in sâu vào bên trong tâm khảm của linh hồn hắn, vĩnh viễn không thể phai nhạt!
Bình luận facebook