-
Chương 26: Tắm rửa sạch sẽ
- Dai Fu không cần quyến rũ tôi, cô vẫn biết tôi đối với cô không có lực chống cự mà, hoặc là nói không có bất kỳ người đàn ông nào có thể bảo tri tâm tình trấn định ở dưới sự khiêu khích của cô.
Trần Phàm nhịp hồ hấp có chút dồn dập, bất quá lại không có hành động gì.
Mắt thấy Trần Phàm không đứng dậy. Dai Fu mỉm cười cổ quái, sau đó nói:
- Đồ Tể, chúc mừng anh, trạng thái hiện giờ của anh so với trong tường tượng của tôi còn tốt hơn rất nhiều.
- Cảm ơn.
Trần Phàm biết Dai Fu đã nói rất đúng, từ sau ngày Tô San trợ giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn, hắn chợt phát hiện ra mức độ ỷ lại vào Dai Fu của mình đã giảm sút đáng kể. Nếu đổi thành trước kia Dai Fu câu dẫn hắn như vậy, thì hắn sớm đã không còn chịu thêm nòi nữa rồi.
Dai Fu nâng ly rượu lên, khẽ nhấp mồi son một ngụm, sau đó nghiêm mật nói:
- Sau khi anh về nước, trừ bỏ hôm trước phát tác ra, thì còn lần nào nữa không?
- Có.
Trần Phàm dường như vừa nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt có điểm khó coi, hai hàng chân mày nhíu chặt vào nhau, ngữ khí trầm thấp đáp.
Dai Fu cũng nhíu mày:
- Hẳn là không có giết người chứ?
- Ưm.
Trần Phàm khẽ gật đầu, ngày đó quả thực hắn không có giết người, bất quá lại đem mười mấy kè được xưng là tinh nhuệ đánh thành trọng thương.
Nghe Trần Phàm trả lời như vậy. Dai Fu thoáng nhẹ nhàng thở ra:
- Đồ Tể, anh thực may mắn.
- Vì sao lại nói như vậy?
Trần Phàm nhíu mày hỏi.
Dai Fu thần tình nghiêm trang nói:
- Anh cũng biết, những người mắc phải căn bệnh giống như của anh, mỗi khi phát tác đều nhất định phải thông qua ý chí bản thân mà kháng cự. Nếu ý chí bản thân vồ pháp kháng cự, thì cần phải phát tiết hết nỗi thống khổ trong lòng. Nếu không hoàn toàn phát tiết ra, cảm xúc sẽ tích tụ xuống, thẳng đến những lần kế tiếp thì sẽ hoàn toàn bùng nổ!
- Lần đầu tiên bệnh tình của anh phát tác, tuy rằng đã phát tiết cảm xúc trong lòng, nhưng anh cũng không có giết người, điều này chứng minh anh đã không hoàn toàn mất đi lý trí, nhưng nó cũng thuyết minh lần sau bệnh tình phát tác sẽ vô cùng trí mạng! Bắt quá...anh lại vượt qua bình yên vồ sự, hơn nữa còn có kết quà viên mãn nhất.
Dai Fu nói tới đây, khẽ mim cười quỷ dị:
- Điều này chăng lẽ không tính là may mắn sao?
- Quà thật là như thế.
Trần Phàm cũng khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ, nếu ngày đó không phải Tồ San xuất hiện đúng lúc thì hậu quả sẽ vồ cùng khó lường.
Thấy Trần Phàm gật đầu. Dai Fu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên dùng ngữ khí cổ quái dò hỏi:
- Thoạt nhìn, địa vị của cô bé kia ờ trong lòng anh rất cao, nàng ta là ai?
- Vị hồn thê của tôi.
Trần Phàm thẳng thắn đáp, theo sau chợt nhớ ra chuyện gì đó, cau mày nói:
- Ha ha, suýt nữa tồi quên mất, nếu cô đã biết tôi đến trường học, như vậy tựu sẽ không thể không biết thân phận của nàng, cần gì phải hỏi tôi chứ!
- Tôi chi muốn xác nhận thôi! Đồ Tể, anh không cần phải kích động như vậy.
Dai
Fu nói xong, đưa ly rượu lên mồi uống một hơi cạn sạch.
Dường như đã nhận ra tâm tình bất thường của Dai Fu, Trần Phàm hơi có chút kinh ngạc, ở trong kí ức của hắn. Dai Fu chính là một cái nữ nhân có năng lực khống chế tâm tình siêu cấp xuất sắc. Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng Trần Phàm cũng không suy nghĩ quá nhiều, mà bình thân hỏi:
- Cô tới đây rốt cuộc là đang muốn làm gì?
- Tìm anh đó, honey.
Dai Fu vươn cái lưỡi thơm mềm ra, liếm những giọt rượu vang lưu quanh miệng ly, hành động mê người này khiến cho Trằn Phàm nhịn không được thầm mắng một tiếng: yêu tinh!
Cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng. Trần Phàm nhún vai nói:
- Tôi biết cô đến tìm tôi, nhưng tôi muốn hỏi là mục đích của cô kìa.
- Nếu tôi nói, tôi là bời vì nhớ anh mà đến, anh có tin không?
Dai Fu chậm rãi đặt ly rượu xuống, hai tay chống trên bàn trà, thân hình nghiêng tới phía trước, hướng Trằn Phàm thổi một ngụm khẩu khí như lan, hành động mười phần khiêu khích.
Không hề chần chừ. Trần Phàm dứt khoát lắc đầu.
- Không tin ư? Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao không?
Chứng kiến Trần Phàm lắc đầu. Dai Fu cũng không hề tỏ vẻ ngoài ý muốn, mà tươi cười hòi.
Trần Phàm cười khổ:
- Dai Fu. đừng giỡn nữa, trong lòng tôi muốn nói đến chuyện gì, cô đã rất rõ ràng. Nói đi, mục đích cô tới đây là gì?
- Tôi đang chuẩn bị dự án nghiên cứu về hội chứng tâm lý hậu chiến tranh, mà anh là bệnh nhân tôi muốn nghiên cứu lần này" Rất nhanh Dai Fu đã nói ra đáp án, sau đó mim cười:
- Đáp án này có vừa lòng anh không? Honey.
Nhìn vào đồi con ngươi hút hồn của Dai Fu. Trần Phàm không cách nào phân biệt được, nàng đang nói thật hay là đùa giờn.
Chửng kiến Trằn Phàm không nói câu gì. Dai Fu chậm rãi đứng lên bước tới bên người Trằn Phàm, nhấc chân lên, khẽ giẫm xuống đùi Trần Phàm...Theo sau, nàng khom người xuống, đem hai đinh nhũ phong ngạo thị chúng nhân cọ lên khuôn mặt của Trần Phàm, đồng thời dùng lòng bàn chân ma sát tiểu huynh đệ ờ dưới hạ thân của hắn. Một cỗ khoái cảm không thể nói thành lời rất nhanh đã dâng trào lên trong lòng Trần Phàm, khiến cho hắn không tự chủ được, nhịp hồ hấp đã trờ nên dồn dập.
Dường như đã nhận ra điểm này. Dai Fu nhẹ nhàng cỡi chiếc khăn tăm ra. đem thân hình diễm lệ không chút tỳ vết hoàn toàn phơi bày ra ờ giữa không khí, nàng cúi người kẽ cắn vào *** tai của Trần Phàm, thổi một ngụm nhiệt khí, dùng ngữ điệu khiến cho người khác không thể nào phản kháng nói:
- Honey, kế tiếp, chúng ta hẳn là phải nên hảo hảo điên cuồng một lát ah!
- Oong!
Trần Phàm chi cảm thấy trong đầu mình nổ vang một tiếng, cả người căng cứng lên. Cùng lúc đó. Dai Fu vươn chiếc lười nhung mềm ra, nhẹ nhàng mà liếm quanh vành tai của Trần Phàm.
Từ sau khi Dai Fu dùng thân thể trợ giúp Trần Phàm khống chế bệnh tình. Trần Phàm đối với thân thể của Dai Fu căn bản là không có lực miễn dịch, lúc này bị Dai Fu nhiều lần khiêu khích như vậy, dục hòa trong lòng rất nhanh đã bị kích phát lên. Hắn vươn hai tay ra đem Dai Fu đè xuống ghế sa - lon, bàn tay thô ráp thuần thục đặt lên đinh nhũ phong cao ngất, tùy ý mà xoa nắn.
- Nga, honey, anh vẫn thô bạo như trước ah!
Dai Fu nũng nịu thổ hương khí. đồng thời xé rách quần áo của Trần Phàm ra:
- Bất quá...tôi cũng thích như thế!
Lời nói của Dai Fu đã hoàn toàn đem dục hỏa trong cơ thể Trần Phàm thiêu đốt lên, hai mắt hắn đò hồng, nửa quỳ ờ trên ghế sa - lon, vội vàng cởi quần.
- Reng...ếế" Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động reo vang, là có người đánh điện thoại tới.
- Tắt máy đi, honey!
Dai Fu hai chân xoắn lấy hông Trần Phàm, vươn bàn tay không xương vào trong túi muốn lấy điện thoại ném sang một bên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
- Hô...!
Trần Phàm thở dài một hơi, bình ồn tâm tình xong, liền ngăn trở hành động của Dai Fu, tự mình lấy di động. Vừa mở di động ra. Trằn Phàm liền rõ ràng chứng kiến, người gọi điện thoại tới chính là Tô San. Chứng kiến hai chữ Tô San, dục hòa trong lòng Trần Phàm hung hăng giảm xuống, cảm xúc cũng bình ổn hơn rất nhiều.
- Là cô bé kia sao?
Nhận thấy được biến hóa trên người Trần Phàm. Dai Fu liền đoán ra chủ nhân của cú điện thoại này.
Trần Phàm gật đầu, suy nghĩ một chút rồi phân phó nói:
- Đừng lên tiếng nhé.
Dứt lời Trần Phàm cầm di động bước đến gần cửa sồ, nhìn màn đêm tăm tối ờ bên ngoài, chuyển liên lạc.
- Hỗn đản, anh đang làm chuyện gì không nên thân vậy? Vì sao bây giờ mới nghe điện thoại chứ?
Điện thoại vừa chuyển liên lạc, trong tai nghe đã truyền ra thanh âm giận dữ của Tô San.
Nghe được thanh âm quen thuộc của Tô San. Trần Phàm nhịn không được khẽ mỉm cười hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Hừ! Đã muộn thế này mà anh còn không về nhà, hay là đêm nay anh muốn ngủ ờ ngoài đường ư?
Đầu dây bên kia điện thoại. Tô San bị Trần Phàm hỏi như vậy. đầu tiên khẽ ngẩn ra. Sau đó mới thờ phì phì mắng.
Cùng Trần Phàm giống nhau, thời gian sinh hoạt lớp Tô San tinh thần lo lắng không yên, một mực hồ nghi quan hệ giữa Trần Phàm cùng Dai Fu. Sau khi tan lóp, nàng không có quay về ký túc xá, mà trực tiếp chạy về nhà, kết quà phát hiện Trằn Phàm căn bàn là chưa có trờ về. Điều này khiến cho Tô San có chút căm tức không tên, hơn nữa vừa nghĩ tới mối quan hệ mờ ám của Trằn Phàm cùng Dai Fu, nàng lại càng tức giận, cho nên liền bấm số điện thoại của Trần Phàm ngay lập tức.
- Lão bà, hôm nay cô thúc giục tôi trờ về nhà, chẳng lẽ đã nghĩ thông suốt rồi, muốn cùng tôi chung giương chung gối hay sao?
Trằn Phàm vô sỉ nói.
Đầu dây bên kia điện thoại, vốn Tô San đang phi thường tức giận, nhưng nghe Trần Phàm kêu một tiếng lão bà xong, chẳng hiểu vì sao cơn tức trong lòng bỗng nhiên giảm bớt xuống rất nhiều. Nhãn châu xoay chuyển vài lần, nũng nịu nói:
- Lão công, anh đoán trúng rồi, người ta đã tắm rửa sạch sẽ. đang ờ trên giường chờ anh quay về đây nga!
Trần Phàm nhịp hồ hấp có chút dồn dập, bất quá lại không có hành động gì.
Mắt thấy Trần Phàm không đứng dậy. Dai Fu mỉm cười cổ quái, sau đó nói:
- Đồ Tể, chúc mừng anh, trạng thái hiện giờ của anh so với trong tường tượng của tôi còn tốt hơn rất nhiều.
- Cảm ơn.
Trần Phàm biết Dai Fu đã nói rất đúng, từ sau ngày Tô San trợ giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn, hắn chợt phát hiện ra mức độ ỷ lại vào Dai Fu của mình đã giảm sút đáng kể. Nếu đổi thành trước kia Dai Fu câu dẫn hắn như vậy, thì hắn sớm đã không còn chịu thêm nòi nữa rồi.
Dai Fu nâng ly rượu lên, khẽ nhấp mồi son một ngụm, sau đó nghiêm mật nói:
- Sau khi anh về nước, trừ bỏ hôm trước phát tác ra, thì còn lần nào nữa không?
- Có.
Trần Phàm dường như vừa nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt có điểm khó coi, hai hàng chân mày nhíu chặt vào nhau, ngữ khí trầm thấp đáp.
Dai Fu cũng nhíu mày:
- Hẳn là không có giết người chứ?
- Ưm.
Trần Phàm khẽ gật đầu, ngày đó quả thực hắn không có giết người, bất quá lại đem mười mấy kè được xưng là tinh nhuệ đánh thành trọng thương.
Nghe Trần Phàm trả lời như vậy. Dai Fu thoáng nhẹ nhàng thở ra:
- Đồ Tể, anh thực may mắn.
- Vì sao lại nói như vậy?
Trần Phàm nhíu mày hỏi.
Dai Fu thần tình nghiêm trang nói:
- Anh cũng biết, những người mắc phải căn bệnh giống như của anh, mỗi khi phát tác đều nhất định phải thông qua ý chí bản thân mà kháng cự. Nếu ý chí bản thân vồ pháp kháng cự, thì cần phải phát tiết hết nỗi thống khổ trong lòng. Nếu không hoàn toàn phát tiết ra, cảm xúc sẽ tích tụ xuống, thẳng đến những lần kế tiếp thì sẽ hoàn toàn bùng nổ!
- Lần đầu tiên bệnh tình của anh phát tác, tuy rằng đã phát tiết cảm xúc trong lòng, nhưng anh cũng không có giết người, điều này chứng minh anh đã không hoàn toàn mất đi lý trí, nhưng nó cũng thuyết minh lần sau bệnh tình phát tác sẽ vô cùng trí mạng! Bắt quá...anh lại vượt qua bình yên vồ sự, hơn nữa còn có kết quà viên mãn nhất.
Dai Fu nói tới đây, khẽ mim cười quỷ dị:
- Điều này chăng lẽ không tính là may mắn sao?
- Quà thật là như thế.
Trần Phàm cũng khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ, nếu ngày đó không phải Tồ San xuất hiện đúng lúc thì hậu quả sẽ vồ cùng khó lường.
Thấy Trần Phàm gật đầu. Dai Fu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên dùng ngữ khí cổ quái dò hỏi:
- Thoạt nhìn, địa vị của cô bé kia ờ trong lòng anh rất cao, nàng ta là ai?
- Vị hồn thê của tôi.
Trần Phàm thẳng thắn đáp, theo sau chợt nhớ ra chuyện gì đó, cau mày nói:
- Ha ha, suýt nữa tồi quên mất, nếu cô đã biết tôi đến trường học, như vậy tựu sẽ không thể không biết thân phận của nàng, cần gì phải hỏi tôi chứ!
- Tôi chi muốn xác nhận thôi! Đồ Tể, anh không cần phải kích động như vậy.
Dai
Fu nói xong, đưa ly rượu lên mồi uống một hơi cạn sạch.
Dường như đã nhận ra tâm tình bất thường của Dai Fu, Trần Phàm hơi có chút kinh ngạc, ở trong kí ức của hắn. Dai Fu chính là một cái nữ nhân có năng lực khống chế tâm tình siêu cấp xuất sắc. Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng Trần Phàm cũng không suy nghĩ quá nhiều, mà bình thân hỏi:
- Cô tới đây rốt cuộc là đang muốn làm gì?
- Tìm anh đó, honey.
Dai Fu vươn cái lưỡi thơm mềm ra, liếm những giọt rượu vang lưu quanh miệng ly, hành động mê người này khiến cho Trằn Phàm nhịn không được thầm mắng một tiếng: yêu tinh!
Cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng. Trần Phàm nhún vai nói:
- Tôi biết cô đến tìm tôi, nhưng tôi muốn hỏi là mục đích của cô kìa.
- Nếu tôi nói, tôi là bời vì nhớ anh mà đến, anh có tin không?
Dai Fu chậm rãi đặt ly rượu xuống, hai tay chống trên bàn trà, thân hình nghiêng tới phía trước, hướng Trằn Phàm thổi một ngụm khẩu khí như lan, hành động mười phần khiêu khích.
Không hề chần chừ. Trần Phàm dứt khoát lắc đầu.
- Không tin ư? Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao không?
Chứng kiến Trần Phàm lắc đầu. Dai Fu cũng không hề tỏ vẻ ngoài ý muốn, mà tươi cười hòi.
Trần Phàm cười khổ:
- Dai Fu. đừng giỡn nữa, trong lòng tôi muốn nói đến chuyện gì, cô đã rất rõ ràng. Nói đi, mục đích cô tới đây là gì?
- Tôi đang chuẩn bị dự án nghiên cứu về hội chứng tâm lý hậu chiến tranh, mà anh là bệnh nhân tôi muốn nghiên cứu lần này" Rất nhanh Dai Fu đã nói ra đáp án, sau đó mim cười:
- Đáp án này có vừa lòng anh không? Honey.
Nhìn vào đồi con ngươi hút hồn của Dai Fu. Trần Phàm không cách nào phân biệt được, nàng đang nói thật hay là đùa giờn.
Chửng kiến Trằn Phàm không nói câu gì. Dai Fu chậm rãi đứng lên bước tới bên người Trằn Phàm, nhấc chân lên, khẽ giẫm xuống đùi Trần Phàm...Theo sau, nàng khom người xuống, đem hai đinh nhũ phong ngạo thị chúng nhân cọ lên khuôn mặt của Trần Phàm, đồng thời dùng lòng bàn chân ma sát tiểu huynh đệ ờ dưới hạ thân của hắn. Một cỗ khoái cảm không thể nói thành lời rất nhanh đã dâng trào lên trong lòng Trần Phàm, khiến cho hắn không tự chủ được, nhịp hồ hấp đã trờ nên dồn dập.
Dường như đã nhận ra điểm này. Dai Fu nhẹ nhàng cỡi chiếc khăn tăm ra. đem thân hình diễm lệ không chút tỳ vết hoàn toàn phơi bày ra ờ giữa không khí, nàng cúi người kẽ cắn vào *** tai của Trần Phàm, thổi một ngụm nhiệt khí, dùng ngữ điệu khiến cho người khác không thể nào phản kháng nói:
- Honey, kế tiếp, chúng ta hẳn là phải nên hảo hảo điên cuồng một lát ah!
- Oong!
Trần Phàm chi cảm thấy trong đầu mình nổ vang một tiếng, cả người căng cứng lên. Cùng lúc đó. Dai Fu vươn chiếc lười nhung mềm ra, nhẹ nhàng mà liếm quanh vành tai của Trần Phàm.
Từ sau khi Dai Fu dùng thân thể trợ giúp Trần Phàm khống chế bệnh tình. Trần Phàm đối với thân thể của Dai Fu căn bản là không có lực miễn dịch, lúc này bị Dai Fu nhiều lần khiêu khích như vậy, dục hòa trong lòng rất nhanh đã bị kích phát lên. Hắn vươn hai tay ra đem Dai Fu đè xuống ghế sa - lon, bàn tay thô ráp thuần thục đặt lên đinh nhũ phong cao ngất, tùy ý mà xoa nắn.
- Nga, honey, anh vẫn thô bạo như trước ah!
Dai Fu nũng nịu thổ hương khí. đồng thời xé rách quần áo của Trần Phàm ra:
- Bất quá...tôi cũng thích như thế!
Lời nói của Dai Fu đã hoàn toàn đem dục hỏa trong cơ thể Trần Phàm thiêu đốt lên, hai mắt hắn đò hồng, nửa quỳ ờ trên ghế sa - lon, vội vàng cởi quần.
- Reng...ếế" Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động reo vang, là có người đánh điện thoại tới.
- Tắt máy đi, honey!
Dai Fu hai chân xoắn lấy hông Trần Phàm, vươn bàn tay không xương vào trong túi muốn lấy điện thoại ném sang một bên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
- Hô...!
Trần Phàm thở dài một hơi, bình ồn tâm tình xong, liền ngăn trở hành động của Dai Fu, tự mình lấy di động. Vừa mở di động ra. Trằn Phàm liền rõ ràng chứng kiến, người gọi điện thoại tới chính là Tô San. Chứng kiến hai chữ Tô San, dục hòa trong lòng Trần Phàm hung hăng giảm xuống, cảm xúc cũng bình ổn hơn rất nhiều.
- Là cô bé kia sao?
Nhận thấy được biến hóa trên người Trần Phàm. Dai Fu liền đoán ra chủ nhân của cú điện thoại này.
Trần Phàm gật đầu, suy nghĩ một chút rồi phân phó nói:
- Đừng lên tiếng nhé.
Dứt lời Trần Phàm cầm di động bước đến gần cửa sồ, nhìn màn đêm tăm tối ờ bên ngoài, chuyển liên lạc.
- Hỗn đản, anh đang làm chuyện gì không nên thân vậy? Vì sao bây giờ mới nghe điện thoại chứ?
Điện thoại vừa chuyển liên lạc, trong tai nghe đã truyền ra thanh âm giận dữ của Tô San.
Nghe được thanh âm quen thuộc của Tô San. Trần Phàm nhịn không được khẽ mỉm cười hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Hừ! Đã muộn thế này mà anh còn không về nhà, hay là đêm nay anh muốn ngủ ờ ngoài đường ư?
Đầu dây bên kia điện thoại. Tô San bị Trần Phàm hỏi như vậy. đầu tiên khẽ ngẩn ra. Sau đó mới thờ phì phì mắng.
Cùng Trần Phàm giống nhau, thời gian sinh hoạt lớp Tô San tinh thần lo lắng không yên, một mực hồ nghi quan hệ giữa Trần Phàm cùng Dai Fu. Sau khi tan lóp, nàng không có quay về ký túc xá, mà trực tiếp chạy về nhà, kết quà phát hiện Trằn Phàm căn bàn là chưa có trờ về. Điều này khiến cho Tô San có chút căm tức không tên, hơn nữa vừa nghĩ tới mối quan hệ mờ ám của Trằn Phàm cùng Dai Fu, nàng lại càng tức giận, cho nên liền bấm số điện thoại của Trần Phàm ngay lập tức.
- Lão bà, hôm nay cô thúc giục tôi trờ về nhà, chẳng lẽ đã nghĩ thông suốt rồi, muốn cùng tôi chung giương chung gối hay sao?
Trằn Phàm vô sỉ nói.
Đầu dây bên kia điện thoại, vốn Tô San đang phi thường tức giận, nhưng nghe Trần Phàm kêu một tiếng lão bà xong, chẳng hiểu vì sao cơn tức trong lòng bỗng nhiên giảm bớt xuống rất nhiều. Nhãn châu xoay chuyển vài lần, nũng nịu nói:
- Lão công, anh đoán trúng rồi, người ta đã tắm rửa sạch sẽ. đang ờ trên giường chờ anh quay về đây nga!
Bình luận facebook