-
Chương 21-25
Chương 21: Người trẻ bây giờ đùa cũng hơi quá rồi đấy
Những món ăn tinh tế được bưng lên bàn ăn, rượu vang đỏ nổi tiếng được rót đầy ly, mọi người bắt đầu ăn uống linh đình, nâng cốc chúc mừng.
Trong lòng Đường Minh không ngừng suy nghĩ về chuyện của mình, tranh thủ thời gian hỏi Diệp Thanh Dương:
"Ngài Diệp, anh nhìn tòa nhà này của tôi, có thể dùng cách nào để sửa nhỉ?"
Diệp Thanh Dương một tay cầm đùi gà, một tay gắp bào ngư, ăn ngập miệng, vừa ăn vừa nói khiến khóe miệng chảy cả dầu.
"Cách thức rất đơn giản!"
"Khu đất trống ở trước mặt tòa nhà, xây hai cái ao hình chữ nhật, ánh nắng chiếu xuống mặt nước, hơi nước bốc lên, tỏa khắp phía trước và phía sau tòa nhà. Năng lượng dương hỏa sẽ suy yếu, năng lượng âm dương có thể cân bằng."
"Nếu như cảm thấy hai cái ao hơi đơn điệu, thì có thể xây thêm đài phun nước bên trong và nuôi vài con cá vàng, như vậy bố cục sẽ trở nên sống động hơn. Sức khỏe và tiền tài của anh cũng sẽ tốt và vượng lên."
Lời nói của Diệp Thanh Dương khiến mọi người cũng phải kinh ngạc.
Một vấn đề phức tạp khiến Đường Minh băn khoăn một thời gian dài như thế, mà lại được giải quyết một cách dễ dàng.
"Bậc thầy đây mà!"
Đường Minh kích động đến nỗi như muốn quỳ xuống cảm ơn Diệp Thanh Dương.
Điều này đã cứu được mạng của ông ấy lại vượng được tài vận của ông ấy lên, cứu vớt nửa đời sau của ông ấy!
Cha mẹ tái sinh cũng không thể bằng điều này!
Ông ấy nâng ly chúc Diệp Thanh Dương: "Ngài Diệp, đại ân đại đức của anh không thể nào báo đáp, tôi mời anh một chén, sau này có việc gì anh chỉ cần mở miệng, Đường mỗ tôi đây có thể làm được sẽ không từ chối nửa lời!"
Diệp Thanh Dương vung tay: "Ôi dồi, việc nhỏ!"
Theo ý của Diệp Thanh Dương mà nói, đây thực sự là một vấn đề nhỏ.
Trong pháp thuật của thiên sư tinh thông, thuật, kham, bốc, y chính là bốn kĩ thuật cơ bản, phong thủy học chính là kĩ thuật bên trong kham.
Đối với Diệp Thanh Dương mà nói, đây là kĩ thuật vô cùng cơ bản, không đáng để nhắc đến.
Hôm nào tìm được một nơi cực âm bảo dưỡng thi thể, sẽ cho các người xem tôi bắt quỷ vương, tôi sẽ không dọa mọi người sợ chết khiếp đâu!
Nhưng Diệp Thanh Dương càng bình tĩnh, thì những người này càng tôn trọng anh.
Một người hay thích khoe khoang kỹ thuật để đổi lấy tiền tài và địa vị, thì mọi người đều không thích lắm.
Nhưng Diệp Thanh Dương tài giỏi lại hết sức khiêm tốn, đúng là để bọn họ thay đổi cách nhìn.
"Thầy Diệp,vừa rồi là mắt của tôi kém, thực sự xin lỗi anh!"
"Thầy Diệp, năm nay tuổi tác của anh cũng không lớn lắm, chắc hẳn đã tu đạo từ rất lâu rồi phải không?"
"Thầy Diệp, anh có bản lĩnh như thế lại lựa chọn làm tài xế, thật sự khiêm tốn đến mức khiến người khác đáng sợ đó!"
...
Mọi người thay đổi thái độ trước đó, bắt đầu nịnh nọt.
Đùa thôi, người có thể nhìn một cái liền nhìn ra vấn đề trong phong thuỷ, đó có thể là người bình thường sao?
Cảm thấy mọi người đang quỳ xuống nịnh nọt, Lâm Quân Long và Lâm Quân Dao đều có chút đắc ý.
Vốn tưởng rằng yến hội lần này sẽ rất mất mặt.
Kết quả lại trái ngược hoàn toàn, Diệp Thanh Dương không những không bị người xem thường, ngược lại còn khiến mọi người kính nể.
Bàn này ngoại trừ những người tai to mặt lớn ra, thì đều là những con cháu nối dõi của các nhân vật lớn, thân phận và địa vị đều không bình thường, Lâm Quân Long không thể khiến bọn họ nịnh hót được nhưng Diệp Thanh Dương lại rất dễ dàng làm được điều đó.
Điều này khiến Lâm Quân Dao đều vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt đẹp của cô chăm chú nhìn Diệp Thanh Dương với vẻ tâm tình khác thường.
Tên nhóc này cao tay thật, xem ra anh không đơn giản tí nào!
Lâm Quân Dao khách sáo gắp thức ăn cho Diệp Thanh Dương: "Nào, thưởng cho anh đấy, ăn nhiều một chút nhé!"
Điều này quá là ân ái, Mã Tư Thành tức giận đến nỗi sắp nổ tung rồi.
Diệp Thanh Dương nhìn Lâm Quân Dao gắp đồ ăn liền khen:
"Uây, món bún này không tệ nha!"
Lâm Quân Dao trợn mắt.
"Đây là vi cá mập, cảm ơn!"
Diệp Thanh Dương không để ý nhiều như vậy, gắp lia lịa, ăn như chết đói, xoa cái bụng phình ra.
Lâm Quân Long cũng nhân cơ hội, đắc ý khoe khoang với mọi người nói: "Các vị, Thanh Dương của chúng tôi là một vị thiên sư kĩ thuật cao siêu, nếu như mọi người cảm thấy hứng thú về mặt này, thì có thể nói chuyện với cậu ấy nhiều chút!"
"Tốt tốt!" Có lãnh đạo hỏi trước: "Diệp thiên sư, gần đây tôi chán ăn, chóng mặt, choáng đầu hoa mắt, cậu có thể bắt mạch giúp tôi không ?"
"Không cần bắt mạch đâu, nhìn tướng mạo của ông là biết liền, do ăn khuya quá nhiều!" Diệp Thanh Dương cầm cây tăm xỉa răng, thản nhiên nói: "Buổi tối sau bảy giờ trở đi không nên ăn, duy trì được ba tháng, đảm bảo tự nhiên sẽ khỏi hẳn! "
"Hả? Đơn giản vậy thôi sao?" Người kia sau khi ngạc nhiên liền uất ức mắng to: "Tôi bỏ ra bao nhiêu tiền để mời bác sĩ tư nhân thì cũng chỉ là một tên phế vật thôi!"
"Diệp thiên sư, gần đây khi đi đường lúc đêm, luôn cảm thấy đằng sau có người đi theo tôi, đột nhiên quay đầu còn có thể thấy một bóng đen lóe lên, đáng sợ lắm..."
Diệp Thanh Dương nhìn kỹ hai vai và trán người kia một chút, nói: "Ba ngọn đèn của ông đã bị tắt một, đi đường ban đêm dễ gặp phải mấy thứ bẩn thỉu, ông ra ngoài mua món trang sức đào mộc, dùng chu sa trộn lẫn máu gà ngâm bốn mươi tám giờ, sau này đi đường ban đêm ông mang theo vật nhỏ này là được! Nhớ kỹ, sau này đi đường ban đêm, tuyệt đối đừng quay đầu!"
"Cảm ơn Diệp thiên sư, cảm ơn Diệp thiên sư!"
"Diệp thiên sư, gần đây tôi đau lưng, lực bất tòng tâm..."
“Đoạn tuyệt quan hệ với tiểu tam là được rồi, người tiếp theo!"
"Diệp thiên sư, đầu tôi choáng váng hoa mắt, tôi không có tiểu tam..."
"Vậy là anh đã xem nhiều ảnh kia quá rồi!"
...
Sau khi Diệp Thanh Dương ăn no cũng không có việc gì làm, muốn ở đây giải trí chút.
Những người giàu này ít nhiều gì cũng làm những chuyện thất đức, cho nên trong lòng đều có quỷ, rất nhiều người căn bản không có bệnh gì cả, chỉ là trong lòng có tội thôi. Diệp Thanh Dương liền trêu chọc họ một phen.
Mã Tư Thành nhìn thấy Diệp Thanh Dương bị vây quanh giống như ngôi sao nổi tiếng vậy.
Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Đáng ghét thật!
Lại bị hắn qua mặt lần nữa!
Người phụ nữ hắn thích bị người khác chiếm lấy, hào quang hôm nay cũng bị người khác độc chiếm, ông đây không phục!
"Chết tiệt, đồ nhà quê, chẳng phải chỉ là nhìn phong thủy khám bệnh thôi sao, có cái gì hay ho chứ?"
Mã Lị bên canh bỏ điện thoại xuống, giễu lại: "Rác rưởi, thừa nhận người khác ưu tú rất khó sao hả?"
"Mày..."
"Hai đứa chúng mày đừng ầm ĩ nữa!" Ông nội Mã Vận Quốc nhanh chóng can ngăn hai người.
Thật ra trong lòng Mã Vân Quốc cũng có tâm sự, bầu tâm sự này đã khiến ông ta băn khoăn rất lâu rồi, ông ta cũng muốn mời Diệp Thanh Dương giúp giải quyết vấn đề.
Nhưng gặp trường hợp này hôm nay, tất nhiên là không tiện nói chuyện của mình trước mặt rất nhiều người, ông ta hít sâu một hơi, nói với Lâm Quân Long bên cạnh:
"Lâm lão này, cao nhân mà Lâm gia có được lần này, thật sự là đáng mừng đó!"
"Ôi, đâu có đâu có!" Lâm Quân Long nói ra: "Sau này Lâm gia vẫn phải nhờ vào sự giúp đỡ của các vị đấy!"
"Lời này của Lâm lão lại khiêm tốn rồi!" Mã Vận Quốc nói: "Lâm gia sau này có hạng mục nào cần hợp tác, cứ việc mở lời, tập đoàn Thiên Mã tôi chắc chắn sẽ không từ chối!"
"Ha ha, có lời này của anh Mã, là tôi yên tâm rồi!" Lâm Quân Long đỏ bừng mặt nói.
Những vị khách khác cũng thi nhau bày tỏ sự hữu nghị với Lâm gia, nếu có cơ hội nhất định sẽ hợp tác.
Buổi tiệc diễn ra thành công và đạt được hiệu quả ngoài sức mong đợi.
Đương nhiên, điều này cũng nhờ có Diệp Thanh Dương.
Lâm Quân Long càng nhìn càng thấy thích Diệp Thanh Dương.
Ông ấy phát hiện mỗi lần Diệp Thanh Dương xuất hiện, đều đem lại thu hoạch và bất ngờ không thể tưởng tượng nổi cho Lâm gia.
Diệp Thanh Dương này, đích thị là đại phúc tinh của Lâm gia mà!
Ông ấy gọi Lâm Quân Dao đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Cháu định khi nào thì kết hôn với Diệp Thanh Dương vậy?"
Lâm Quân Dao sững sờ, không ngờ ông nội lại nhắc đến chuyện này, cô ấp úng nói: "Không vội không vội ạ, cháu còn chưa chơi đủ đâu!"
Lâm Quân Long trừng hai mắt: "Vớ vẩn, cháu đã bao nhiêu tuổi rồi? Ông quyết định tháng sau kết hôn, bây giờ ông sẽ mở lời mời mọi người, tháng sau là đến uống rượu mừng luôn!"
"Ông ơi! Đừng mà..."
Lâm Quân Dao nhanh chóng ngăn cản nói: "Cháu nói thật với ông nhé, cháu với anh ta là đính hôn giả, ba tháng sau hai bọn cháu không ai nợ ai, mỗi người đi một ngả!"
Lâm Quân Long...
Đính hôn giả sao?
Người tuổi trẻ bây giờ đùa cũng hơi quá rồi đấy!
Chương 22: Cuộc chiến giữa hai người đẹp
Tầng hầm để xe của khách sạn Thanh Thành.
Gần cuối bữa tiệc, Diệp Thanh Dương đã thấy chán rồi nên anh xuống tầng hầm lấy xe trước.
Mặc dù Diệp Thanh Dương có bằng lái xe nhưng thật ra kỹ năng lái xe của anh vẫn không ra gì.
Nói thẳng ra là để tiết kiệm thời gian anh đã bỏ tiền ra mua bằng lái xe đó.
Vì anh biết ô tô là phương tiện di chuyển tốt nhất.
Mặc dù Diệp Thanh Dương có thể dùng Thần Thành Thái Bảo Phù lên đầu gối để đi cả hàng ngàn dặm nhưng dù sao thì anh cũng đâu thể nào đi vù vù bằng hai chân mình giữa thành phố nhộn nhịp này phải không?
Nếu để người khác bắt gặp, có khi anh còn bị xem là người ngoài hành tinh mà đem đi nghiên cứu đấy!
Hơn nữa mấy ngày nay anh còn bị Lâm Quân Dao cười nhạo không ngừng, nói anh là tài xế mà không biết lái xe chẳng khác nào phụ nữ không thể sinh con, đúng là đồ vô dụng.
Nhưng mà tất cả là do cô chưa được chiêm ngưỡng khả năng học tập thần thánh của anh thôi, chỉ cần anh thật sự nghiêm túc thì nói không chừng không bao lâu nữa, trình độ lái xe của anh còn dư sức tham gia cả giải đua F1.
Vì để Lâm Quân Dao sáng mắt ra, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh cảm thấy mình rất cần phải học kỹ năng lái xe cho thật tốt.
Thấy bữa tiệc vẫn còn một lúc nữa mới kết thúc, anh liên tục luyện tập lùi xe vào chỗ đậu, càng tập anh càng trở nên điêu luyện hơn.
Lúc này đột nhiên có một cô gái cao ráo, gợi cảm đứng chặn trước đầu xe của Diệp Thanh Dương.
"Kéttt!"
Diệp Thanh Dương nhanh chóng đạp phanh rồi bước xuống, anh hét: "Tại sao cô lại chặn xe của tôi? Cô muốn chết sao?"
Mái tóc đỏ rực của cô gái được vén hết sang một bên vai, bên trên cô ta mặc áo khoác da ôm trọn bờ eo thon, bên dưới là một chiếc quần short và đôi bốt đen, dáng người cao gầy mảnh khảnh nhưng trước sau lồi lõm đầy đủ, làn da trắng nõn lộ ra đầy hình xăm.
Mặc dù ăn mặc quá lố nhưng cô gái này lại có khuôn mặt loli rất thanh tú và đôi mắt to tròn như nhân vật hoạt hình, vừa xinh đẹp lại mê hoặc.
Diện mạo và dáng người của cô gái này là minh chứng hoàn hảo cho 7 từ: Mặt học sinh thân hình phụ huynh.
"Xin chào, Diệp Thiên sư!"
Khóe miệng cô gái nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà mị trông hết sức quyến rũ.
Diệp Thanh Dương vừa nhìn đã nhận ra cô gái này, cô ta chính là Mã Lị - cháu gái của Mã Vận Quốc.
"Sao cô lại chặn đầu xe tôi?"
Mã Lị không trả lời ngay mà dựa vào đầu xe Diệp Thanh Dương, lấy gói thuốc ra, châm lửa rồi đưa cho Diệp Thanh Dương một điếu.
"Không hút!"
Mã Lị hít một hơi thật sâu, tinh nghịch thổi vòng khói thuốc về phía Diệp Thanh Dương.
"Kỹ năng của Diệp Thiên sư quá đỗi kinh người. Tôi rất ngưỡng mộ cho nên muốn đến kết bạn, anh thấy được không?"
Diệp Thanh Dương nheo mắt cười: "Giữa nam và nữ có tình bạn gì? Là kiểu bạn chuyên xxx với nhau đó sau?"
"Khụ khụ!"
Mã Lị bị lời này làm bất ngờ đến sặc khói.
"Không ngờ Diệp Thiên sư lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, nếu anh muốn xxx cũng không phải là không thể…!" Mã Lị cười lạnh: "Đến lúc đó phải xem chúng ta hợp nhau cỡ nào rồi!"
Biết ngay là đàn ông không có kẻ nào tốt mà, ngay cả Thiên sư chó má gì đó cũng thế thôi.
Diệp Thanh Dương cười nhạt: "Đừng vòng vo nữa, tôi không rảnh lãng phí thời gian với cô đâu, tôi còn phải tập lái xe nữa!"
Mã Lị gật đầu: "Được rồi! Nếu đã thế thì tôi cứ nói thẳng vậy, tôi muốn nhờ Diệp Thiên sư đến xem bệnh cho ông tôi. Gần đây ông ấy không ổn lắm!"
“Mã Vận Quốc sao?” Diệp Thanh Dương nói: “Vừa rồi tôi có thấy sắc mặt ông ta có gì không tốt đâu?”
Mã Lị nói: “Nói chính xác là nơi ở của ông ấy có vấn đề!”
"Là vấn đề gì?"
“Chỗ đó bị ma ám!” Mã Lị nghiêm túc nói: “Ông nội tôi sống ở nhà tổ của nhà họ Mã, cứ mỗi nửa đêm sẽ có quỷ đến gõ cửa phòng ông ấy, rất đáng sợ.”
Diệp Thanh Dương cười nói: "Nửa đêm có quỷ gõ cửa? Nếu ông cụ nhà cô không có làm gì trái lương tâm thì có gì phải sợ?"
Mã Lị đổi chủ đề nói: "Không lẽ anh thật sự muốn tôi xxx với anh xong anh mới chịu tới giúp ông nội tôi sao? Haizz, hay là giờ mình tới khách sạn luôn?"
"Nếu tôi thật sự xxx cô thì cô có còn tin tôi đủ bản lĩnh giúp đỡ ông nội cô nữa không?" Diệp Thanh Dương nói.
“Cái đó thì chưa chắc!” Mã Lị nhướng mày.
Nếu là cao nhân thật sự thì có ai lại lấy xxx ra làm điều kiện giúp người chứ.
Hơn nữa bổn tiểu thư cũng không phải là người dễ bị lừa.
Người muốn xếp hình với tôi có thể xếp đầy cả con phố đấy! Có điều cho tới nay vẫn chưa có ai trèo được lên chiếc giường vàng ngọc của bổn tiểu thư đâu.
"Được rồi, đừng trì hoãn việc tập lái của tôi nữa!" Diệp Thanh Dương ngồi lại vào xe, lẩm bẩm: "Tôi sẽ rèn luyện kỹ năng lái xe đến mức hoàn hảo trong thời gian ngắn nhất, để Lâm Quân Dao không còn cười nhạo tôi là tài xế không biết lái xe được nữa!”
Mã Lị khẽ mỉm cười, không làm phiền Diệp Thanh Dương nữa mà ngậm điếu thuốc rời đi.
Có điều chưa đầy năm phút sau, đã có một chiếc xe thể thao McLaren màu đỏ lao ầm ầm đến cuốn theo một đống bụi mù, hơn nữa nó xoay vài vòng biểu diễn trước đầu xe của Diệp Thanh Dương rồi đậu thẳng vào chỗ đậu xe của anh, khiến anh không còn chỗ đậu.
Một loạt hành động đó diễn ra hết sức lưu loát và trơn tru.
"Chết tiệt! Là cao thủ nha!" Diệp Thanh Dương cảm thán.
Cửa xe đối diện mở ra, Mã Lị bước xuống nói: “Kết bạn đi, rồi tôi sẽ dạy anh lái xe!”
Diệp Thanh Dương: "Tôi phải suy nghĩ một chút đã!"
"Tôi đã ba lần liên tiếp vô địch giải đua xe ngầm thành phố Thanh Châu, vẫn chưa có người phá vỡ kỷ lục nhanh nhất... Ối ôi..."
Mã Lị vừa kiêu ngạo nói vừa tiến tới chỗ Diệp Thanh Dương, thế nhưng chưa gì chân cô ta đã bước hụt một cái, trượt chân sắp ngã.
"Cẩn thận!"
Diệp Thanh Dương nhanh tay đỡ lấy Mã Lị.
Hai người ôm nhau thật chặt, Diệp Thanh Dương cảm nhận được một cảm giác mềm mại áp sát vào người, thật sảng khoái…
Cảm nhận được mùi thơm trên cơ thể Mã Lị, Diệp Thanh Dương nheo mắt cười: "Ừm, thành giao!"
Mã Lị…
Ah, đàn ông!
Nhưng mà máu chó một chỗ là lúc này bữa tiệc đã kết thúc, Lâm Quân Dao đã đi thang máy xuống tới tầng hầm để xe.
Vừa lúc nhìn thấy Diệp Thanh Dương và Mã Lị ôm nhau mập mờ, Lâm Quân Dao cau mày tức giận.
"Diệp Thanh Dương, anh đang làm gì vậy?"
Diệp Thanh Dương buông Mã Lị ra, dang hai tay lên bất đắc dĩ nói: “Cô ta muốn dạy tôi lái xe!”
Nhưng mà lời này nói ra lại càng làm chuyện này mập mờ hơn nữa.
Rốt cục là “lái xe*” nào? (lái xe còn là từ lóng của l*m t*nh nữa)
Lâm Quân Dao nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận, nghiêm nghị nói: “Lén lút tới ve vãn hôn phu của người khác, cô không biết xấu hổ hả?”
"Nếu cô tin thì sự thật là hai chúng tôi rất trong sạch, cô không tin thì tôi có giải thích gì cũng vô dụng!" Mã Lị mỉm cười quyến rũ với Diệp Thanh Dương: "Anh nói đúng không? Diệp Thiên sư?"
Diệp Thanh Dương có chút xấu hổ: "Tôi… Tôi có thể nói gì chứ, tôi cũng bị oan nha!"
Lâm Quân Dao thấy Mã Lị nháy mắt với Diệp Thanh Dương thì trong lòng càng nổi lên một ngọn lửa giận vô cớ.
Theo lý mà nói thì Diệp Thanh Dương có lêu lỏng cỡ nào cũng không có liên quan tới mình.
Nhưng tại sao khi thấy anh tiếp xúc gần gũi với người phụ nữ khác, mình lại cảm thấy không vui như vậy?
“Thì ra Tổng giám đốc Lâm đang ghen nha!” Mã Lị cười khúc khích: “Nhưng mà ghen tị là biểu hiện của việc thiếu tự tin!”
"Đối mặt với cô, tôi không việc gì phải thiếu tự tin cả!" Lâm Quân Dao phản bác.
Sau đó, cô tức giận trừng mắt với Diệp Thanh Dương: “Tôi không phản đối việc anh qua lại với người phụ nữ khác, nhưng ít nhất thì anh cũng nên chọn loại cao cấp chứ, đừng có gặp loại nào cũng ôm ôm ấp ấp như vậy, anh không cần mặt mũi nữa sao?"
“Cô cẩn thận lời nói đi!” Mã Lị tiến lên đáp trả.
Hai người phụ nữ có chiều cao và khí thế xấp xỉ bằng nhau. Lúc này hai bên đang đứng cách nhau chưa đầy một mét, lạnh lùng nhìn nhau.
"Được rồi được rồi!"
Nhìn thấy hai người đẹp giương cung bạt kiếm với nhau, Diệp Thanh Dương nhanh chóng bước lên ngăn cản, anh mở cửa xe đỡ Lâm Quân Dao lên xe: "Quân Dao, đừng tức giận, chúng ta về nhà đi!"
"Hừ!" Lâm Quân Dao hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi vào trong xe.
Mã Lị mỉm cười quyến rũ nói với Diệp Thanh Dương: "Diệp Thiên sư đừng quên thỏa thuận của chúng ta đó, tôi sẽ đợi anh, moa moa! Hahaha!"
Nói xong, cô ta uốn éo vòng eo quyến rũ của mình, thong thả bước trở lại xe.
Diệp Thanh Dương nhìn theo Mã Lị rời đi, liếm môi lẩm bẩm: "Tiểu hồ ly này thật là quyến rũ!"
“Anh nói cái gì?” Lâm Quân Dao nghe không rõ, nhưng cô cảm thấy chắc chắn đó không phải lời hay ho gì: “Anh có gan thì nói to lên lần nữa đi?”
"À à, tôi nói là cô ta còn chưa bằng một góc của cô nữa, tới tư cách xách giày cho cô còn không có. Lâm Quân Dao cô là người đẹp nhất, xinh đẹp thanh thuần tựa như nước suối mùa xuân, tất cả từ ngữ miêu tả cái đẹp trên thế giới này sinh ra là dành cho cô!"
Lâm Quân Dao giận dữ trừng mắt với Diệp Thanh Dương, khóe môi nhếch lên nụ cười: "Như vậy còn được!"
Nhưng mà mấy giây sau Lâm Quân Dao mới kịp phản ứng lại.
Không phải, trước giờ cái tên khốn này có nói nhiều như vậy sao?
Chương 23: Bói tình duyên
Tại biệt thự Thánh Luân Hồ.
"Hay lắm, giờ thì anh giỏi rồi! Dám lén tôi đi tìm người phụ nữ khác!"
Lâm Quân Dao ngồi trên ghế sofa ở sảnh tầng một, đôi chân thon dài trắng nõn bắt chéo lại tạo nên tư thế hết sức hiên ngang.
Cô nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Dương, trong mắt hiện đầy vẻ nghiền ngẫm và một chút giận dỗi.
Diệp Thanh Dương thoải mái ngồi trên ghế sofa phía đối diện, thản nhiên đáp: "Cô ta nói nhà cô ta bị ma ám. Tôi thân là một Thiên sư đương nhiên phải có nghĩa vụ đến đó xua đuổi tà ma rồi!"
"Ma ám?" Lâm Quân Dao tưởng như mình vừa nghe được một câu chuyện cười: "Trên đời này làm gì có ma, tôi thấy là có người đang giở trò thì có!"
"Không cần biết có ma thật hay không nhưng tôi giúp xong người ta sẽ dạy tôi lái xe đó!" Diệp Thanh Dương nói.
"Dạy anh lái xe?" Lâm Quân Dao hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên nét khinh thường: "Hừ, theo tôi thấy thì cô ta định dạy anh “lái xe” kiểu kia chứ gì? Nếu không thì tại sao hai người lại ôm ấp mờ ám như vậy chứ?"
Diệp Thanh Dương cau mày, cẩn thận nhìn Lâm Quân Dao: "Từ lúc trở về đến giờ, cô đã tra hỏi chuyện này tận nửa tiếng đồng hồ rồi đấy, cô là đang ghen sao?”
"Ha ha ha!" Lâm Quân Dao cười lạnh: "Tôi ghen sao? Anh không nhìn lầm đó chứ?"
"Nếu không thì tại sao cô cứ nắm mãi không buông chuyện này ra vậy? Cho dù tôi thực sự có gì đó với cô ta thì cô cũng không nên đối xử với tôi như vậy đâu đúng không? Dù sao thì hôn ước của chúng ta cũng chỉ là giả mà thôi!" Diệp Thanh Dương nói.
Nghe được lời này, Lâm Quân Dao càng tức giận hơn.
"Dù vậy thì Diệp Thanh Dương anh cũng phải tôn trọng hợp đồng của chúng ta chứ? Trong thời gian thỏa thuận này tôi sẽ là vợ sắp cưới của anh. Nếu anh cứ ra ngoài tìm phụ nữ như vậy, lỡ bị đám chó săn bắt được thì anh có biết sẽ gây ra cho tôi và nhà họ Lâm biết bao nhiêu ảnh hưởng hay không?"
"Bây giờ danh dự của anh không còn là của riêng anh nữa mà nó còn đại diện cho "con rể tương lai" của nhà họ Lâm và cả Lâm Quân Dao tôi nữa!"
Diệp Thanh Dương gãi gãi đầu.
Không ngờ anh đã ký vào một bản hợp đồng trói buộc luôn cả quyền tự do thân thể như vậy.
"Được rồi được rồi, coi như cô có lý!" Diệp Thanh Dương nói: "Sau này tôi sẽ chú ý hơn, ít nhất là trong ba tháng này, tôi sẽ đặc biệt bảo vệ danh dự của mình!"
Lâm Quân Dao hít sâu một hơi, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại một chút.
Cô nhấp một ngụm cà phê mới pha rồi đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với Diệp Thanh Dương: "Lại đây!"
"Làm gì?" Diệp Thanh Dương nghiêng người tới.
"Anh là Thiên sư đúng không? Vậy chắc là anh cũng biết coi bói nhỉ?" Lâm Quân Dao dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương.
"Biết cái gì mà biết? Phải nói là rất giỏi mới đúng!" Diệp Thanh Dương ưỡn ngực kiêu ngạo: "Bói toán là kỹ năng cơ bản của Thiên sư. Tôi mười lăm tuổi đã tinh thông m Dương Bát Quái, nắm giữ thuật bói toán, đạt tới đỉnh cao, không gì sánh kịp..."
"Dừng! Dừng!"
Lâm Quân Dao nhanh chóng giơ tay lên ngăn anh lại.
Chết tiệt, lại tạo cơ hội cho anh giả bộ nữa rồi.
"Vậy anh mau bói cho tôi đi!" Lâm Quân Dao hứng thú nhìn Diệp Thanh Dương.
"Bổn Thiên sư không tùy tiện xem bói cho người khác!" Diệp Thanh Dương vẻ mặt kiêu ngạo.
"Lúc trước anh cưỡng hôn tôi xong đã bị tôi trừ lương, giờ không trừ nữa… cùng lắm thì tháng này tôi sẽ thưởng thêm cho anh, ngày mai cũng cho anh nghỉ một ngày luôn, thế nào?" Lâm Quân Dao ra điều kiện trao đổi.
"Cô cho rằng bổn Thiên sư là người vì tiền mà cúi đầu như vậy sao?" Diệp Thanh Dương khinh thường đáp trả.
Nghe xong, Lâm Quân Dao lập tức xoay người đi lên lầu.
Diệp Thanh Dương vội vàng nói: "Ai ai, thôi được rồi, tôi sẽ vì một ngày nghỉ đó mà coi cho cô một quẻ!"
Lâm Quân Dao: "..."
Lý do hợp lý quá nhỉ!
"Nói đi, cô muốn bói gì?" Diệp Thanh Dương hỏi.
"Bói tình duyên đi!"
Lâm Quân Dao nghiêm túc ngồi lại trên ghế sofa.
"Nói cụ thể!" Diệp Thanh Dương nói.
Hai mắt Lâm Quân Dao nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt mong mỏi nói: “Lúc còn rất nhỏ, tôi đã cảm mến một người con trai. Tôi muốn xem thử kiếp này tôi và anh ấy có duyên phận gì với nhau không, chồng tương lai của tôi có phải là anh ấy không?"
Khuôn mặt của Diệp Thanh Dương sáp tới chắn tầm nhìn của Lâm Quân Dao: "Cô có tên và ngày sinh tháng đẻ của người đó không?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Quân Dao hiện lên vẻ bi thương: "Không có!"
"Này chị gái, nếu vậy thì hơi khó đấy!" Diệp Thanh Dương nói: "Nhưng mà tôi làm được, cô cứ viết ngày sinh tháng đẻ của cô lên giấy đi, tôi sẽ giúp cô tính toán xem tình duyên cô thế nào."
Diệp Thanh Dương tìm giấy bút đến cho Lâm Quân Dao tự tay viết tên và ngày sinh của mình lên giấy.
Nhìn theo thông tin trên giấy, Diệp Thanh Dương bắt đầu lẩm bẩm.
"Nhật chủ Quý Thủy, Quan Ấn liên tục*, số mệnh của cô có bảy phần là mệnh Đế Vương. Cũng vì đường sự nghiệp của cô quá lớn nên đã ảnh hưởng đến đường tình duyên, biểu hiện là nhân duyên đã tới nhưng cô không nhận ra!" (*Thuật ngữ về tử vi bát tự, thiên can… Người có nhật chủ thuộc Thủy là những người có Thiên Can của ngày sinh là Nhâm hoặc Quý, người Quý Thủy luôn bình lặng, nhẹ nhàng, ôn nhu và có tính hướng nội. Họ làm việc gì cũng luôn cẩn thận, bình tĩnh, coi trọng nguyên tắc. Có Quan Ấn liên tục sẽ khỏe mạnh và giàu có, sống một cuộc sống thịnh vượng)
Lâm Quân Dao hỏi: "Vậy là nhân duyên của tôi đã đến rồi sao?"
"Đưa tay cho tôi!" Diệp Thanh Dương nói.
Lâm Quân Dao vươn bàn tay đến.
Diệp Thanh Dương vừa nắm lấy tay Lâm Quân Dao đã cảm nhận được một loại cảm giác mịn màng mát mẻ, sờ lên hết sức thoải mái.
Mở lòng bàn tay cô ra, Diệp Thanh Dương cẩn thận nhìn vào chỉ tay.
Sau đó anh lại đưa mặt mình đến gần mặt của Lâm Quân Dao, mắt đối mắt, cẩn thận xem xét tướng mặt của cô.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Lâm Quân Dao có thể cảm nhận được cả hơi thở của Diệp Thanh Dương nó làm cô chợt nhớ tới cảnh tượng nóng bỏng tối hôm đó, đầu óc của cô lập tức trở nên hỗn loạn.
Mà Diệp Thanh Dương phía đối diện chỉ thấy hơi thở của Lâm Quân Dao quá đỗi ngọt ngào và trong trẻo, làm tim anh đập thình thịch.
Người phụ nữ này quyến rũ quá, ngay cả bổn Thiên sư y cũng phải rung động rồi.
Anh lắc đầu thật mạnh để xua đi những suy nghĩ vẩn vơ đó.
Sau khi xem xong tướng tay và tướng mặt của cô, trong mắt Diệp Thanh Dương hiện lên một chút kinh ngạc.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Cảm giác được Diệp Thanh Dương có gì đó kỳ lạ, Lâm Quân Dao vội vàng hỏi.
Diệp Thanh Dương nói: "Nhân duyên của cô đã tới rồi, hơn nữa hiện tại người đó còn cách cô rất gần, có thể là đang ở ngay bên cạnh cô đó!"
Lâm Quân Dao sửng sốt một chút, sau đó hung hăng trừng Diệp Thanh Dương một cái: "Anh đang nói anh đó hả? Không phải bây giờ bên cạnh tôi chỉ có một người đàn ông là anh thôi sao? Có phải cách tán gái này xưa quá rồi không anh trai?"
Diệp Thanh Dương chỉ lên lầu: "Trong vòng bán kính trăm mét, trên lầu còn có hai vệ sĩ nữa mà!"
Lâm Quân Dao: "..."
Tôi đột nhiên cảm thấy tình duyên của mình có chút qua loa rồi đó!
"Tên Thiên sư khốn kiếp này, tôi còn tưởng anh giỏi bói toán thật!" Lâm Quân Dao đứng dậy, xoay người đi thẳng lên lầu: "Tôi mệt rồi, phải đi nghỉ ngơi!"
Diệp Thanh Dương xem lại kết quả của mình, đồng thời còn cẩn thận bói lại lần nữa rồi mới chạy đuổi theo cô: "Cô nói gì vậy chứ, những lời tôi vừa nói đều là sự thật hết đó!"
"Dừng lại!" Hai vệ sĩ đang đứng ở tầng hai lập tức ngăn cản Diệp Thanh Dương lại, một người trong đó trừng mắt quát: "Ai bảo anh có thể lên lầu? Phạm vi hoạt động của anh chỉ giới hạn ở tầng một!"
"Tại sao hai người có thể đi lên đi xuống cả tòa nhà, còn tôi thì chỉ có thể ở tầng một?" Diệp Thanh Dương bất mãn hỏi.
"Anh là trường hợp đặc biệt! Không có tại sao cả! Hiểu chưa?" Vệ sĩ mạnh mẽ nói.
Hai vệ sĩ này đã thích thầm Lâm Quân Dao từ lâu, vốn dĩ họ cho rằng gần quan sẽ được ban lộc* ai ngờ từ đâu lại xuất hiện một tên tài xế đến làm hôn phu của Lâm Quân Dao vậy chứ. (*Ý là ở gần sẽ được hưởng lợi trước)
Chuyện này làm bọn họ vô cùng khó chịu, nhất định phải gây thêm rắc rối cho Diệp Thanh Dương bọn họ mới thoải mái hơn.
"Anh không thể nói chuyện lịch sự một chút sao?" Diệp Thanh Dương hỏi.
"Anh xứng đáng để chúng tôi nói chuyện lịch sự à?" Một vệ sĩ nói: "Thằng nhãi ranh như anh chỉ biết bám váy phụ nữ mà thôi!"
“Mẹ kiếp!” Diệp Thanh Dương không ngờ hai tên vệ sĩ này lại đối xử với mình như vậy.
"Mau quay lại tầng một đi!" Tên vệ sĩ kia hét lên.
Hai người vệ sĩ này là hai anh em ruột, một người tên là Đại Phi một người tên Tiểu Phi.
Cả hai người họ đều cao hơn 1 mét 9, không chỉ cao lớn mà họ còn có kỹ năng chiến đấu điêu luyện, trước kia họ đã từng làm lính đánh thuê ở nước ngoài rất nhiều năm.
Hai anh em họ đối mặt với Diệp Thanh Dương y hệt như hổ gặp cừu.
Diệp Thanh Dương cười lạnh: "Hôm nay hai người sẽ phải hối hận vì hành động của mình!"
"Ha ha ha!" Đại Phi vui vẻ cười to: "Em trai, em có nghe thấy không? Anh ta đang uy hiếp chúng ta đó sao? Cười chết anh rồi, hahaha!"
Tiểu Phi quát thẳng vào mặt Diệp Thanh Dương: "Thôi đi, giờ mày ngoan ngoãn cút về lầu một mau! Nếu không thì đừng trách sao tao đánh chết mày!"
Thật sự thì bản thân Diệp Thanh Dương cũng không quyết tâm phải lên lầu đến vậy, thế nhưng giọng điệu của hai người khiến anh thật khó chịu, như thể hai người bọn chúng là quản ngục, còn anh là kẻ phạm tội đánh khinh vậy.
"Hôm nay tôi nhất định phải lên lầu thử xem có người nào làm gì được tôi!" Diệp Thanh Dương hét lên.
Chương 24: Sát thủ cứng đầu
Có điều ngay lúc này, Lâm Quân Dao nghe thấy tiếng ồn ào nên đã xuất hiện ở đầu cầu thang: "Các người đang nhốn nháo chuyện gì đó? Mau quay về ngủ hết đi!"
Lâm Quân Dao đã thay sang một bộ váy ngủ màu đen, chất vải mịn màng như tơ lụa làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.
Mà phía dưới lớp áo ngủ là cảnh xuân dào dạt thấp thoáng lộ ra càng làm người nhìn u mê, trông hết sức cám dỗ.
"Tên này cứ nhất quyết muốn lên lầu nhưng hai anh em tôi cản lại không cho anh ta lên!" Đại Phi nói.
"Diệp Thanh Dương, anh muốn gì nữa?" Lâm Quân Dao tức giận hỏi.
"Rõ ràng là tôi cũng không nhất quyết phải lên lầu, thế mà chưa gì hai người họ đã sỉ nhục tôi!" Diệp Thanh Dương cãi lại.
"Đại Phi và Tiểu Phi, hai người nên nói chuyện nhẹ nhàng một chút, không nên công kích lòng tự trọng của người khác!" Lâm Quân Dao nói.
"Đúng, đúng!" Diệp Thanh Dương nói: "Miệng hai người bọn họ thật sự thối như hố phân vậy."
"Mày. . ."
"Được rồi, được rồi!" Lâm Quân Dao vội vàng cản lại nói: "Diệp Thanh Dương, tôi còn chưa nói đến anh đấy, sau này anh đừng có chống đối Đại Phi và Tiểu Phi nữa, bọn họ là vệ sĩ riêng của tôi, là người sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của cá nhân tôi, nếu anh cứ chống đối họ như vậy họ sẽ cho rằng anh đang âm mưu làm hại tôi đấy!"
"Tôi đã là vị hôn phu của cô nhưng vẫn phải sống khúm núm như vậy sao? Chỉ là hai vệ sĩ nhỏ mà tôi cũng không có quyền xử lý?" Diệp Thanh Dương giơ hai ngón tay lên.
"Không có!" Lâm Quân Dao chắc chắn.
"Nghỉ ngơi sớm đi!" Lâm Quân Dao lạnh lùng buông lại một câu rồi xoay người lên lầu.
Nhưng mà khi ánh mắt cô quét qua khuôn mặt ủy khuất của Diệp Thanh Dương thì trong lòng cũng có chút áy náy, cô lẩm bẩm: "Đồ ngốc Diệp Thanh Dương, hai vệ sĩ này là lính đánh thuê đã từng giết người, anh cứ quyết tâm chống đối họ như vậy thì cuối cùng người thua thiệt vẫn là anh thôi!"
Đại Phi và Tiểu Phi có chút tiếc nuối.
Xuýt nữa thì bọn họ đã có cái cớ hợp lý để giải quyết tên Diệp Thanh Dương này rồi.
"Nếu vừa rồi anh ra tay thì chưa đầy năm giây, anh đã đánh tên này thành đầu heo rồi!"
"Ha ha, còn em thì ba giây đã đánh được tên đó quỳ xuống kêu cha gọi mẹ rồi đấy!"
"Tên này đúng là may mắn thật!"
Hai anh em họ cố ý nói lớn cho Diệp Thanh Dương nghe.
Diệp Thanh Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, lạnh nhạt nói: "Người may mắn là hai người mới đúng đấy!"
Sau đó, anh cũng xoay người trở lại phòng ngủ.
Đêm đã khuya, sau khi Diệp Thanh Dương vào nhóm trò chuyện với sư phụ xong thì buông điện thoại nằm xuống.
Đang suy nghĩ lung tung, anh đột nhiên cảm nhận được điềm báo nguy hiểm.
Cũng nhờ anh đã chôn Cảm Tri Phù xung quanh biệt thự này, chỉ cần có người lạ mặt đến gần, Diệp Thanh Dương sẽ phát giác ra.
Lúc anh đứng dậy đi tới đại sảnh thì nhìn thấy có một bóng đen đang trèo từ cửa sổ phía bắc lên ban công tầng hai, sau đó lại tiếp tục trèo trên các tầng trên.
"Mẹ kiếp, không ổn rồi!"
Diệp Thanh Dương vội vàng chạy lên tầng hai.
Nhưng mà lúc này Đại Phi và Tiểu Phi vẫn chưa ngủ, họ đang ngồi chơi trò chơi ở đại sảnh tầng hai, nhìn thấy Diệp Thanh Dương vội vã lao lên như vậy thì hai người lập tức nhảy dựng lên.
"Tao đã bảo là mày chỉ được ở tầng một rồi mà, mày không hiểu tiếng người sao?"
Diệp Thanh Dương hét lớn: "Đừng cản đường, Lâm Quân Dao đang gặp nguy hiểm!"
Đại Phi mỉa mai: "Mày đang nằm mơ hả? Mau cút về tầng một cho tao!"
Diệp Thanh Dương trực tiếp quét chân qua, Đại Phi thấy vậy vốn định phòng thủ nhưng động tác của đối phương quá nhanh, chỉ nghe "bụp" một tiếng, Diệp Thanh Dương đã đá thẳng vào bụng anh ta.
Đại Phi tức khắc đau tới mức nước mắt chảy rồng rồng, cả người quỳ sụp xuống kêu la không ngừng.
"Mày!"
Tiểu Phi đấm trực diện vào mặt Diệp Thanh Dương, thế nhưng cú đấm đó đã bị Diệp Thanh Dương nhẹ nhàng né tránh, sau đó anh lại tung một đấm đáp trả vào dưới nách Tiểu Phi.
Tiểu Phi lập tức cảm thấy nửa người trên tê dại rồi cũng gục xuống theo anh trai.
Toàn bộ quá trình chỉ mất vài giây đồng hồ, Diệp Thanh Dương đã đánh gục được hai gã vệ sĩ cao lớn.
Sau đó anh lại nhanh chóng chạy lên tầng bốn.
Lúc này trên tầng bốn hết sức yên tĩnh, Diệp Thanh Dương đi thẳng đến trước cửa phòng Lâm Quân Dao rồi đẩy cửa bước vào trong.
"Anh tới phòng tôi làm gì?"
Lâm Quân Dao đang ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía cửa.
"À, tôi lên xem cô ngủ chưa!" Diệp Thanh Dương mỉm cười.
"Tôi.. đang ngủ! Anh mau ra… ra ngoài!" Lâm Quân Dao nói với giọng run rẩy.
Diệp Thanh Dương cau mày.
Diễn xuất của Lâm Quân Dao quá tệ.
Diệp Thanh Dương nhìn về phía tủ quần áo bên cạnh, thấy cánh cửa tủ đang khẽ hé ra thì anh lập tức hiểu ra.
"Tổng giám đốc Lâm này, đêm dài dằng dặc mà tôi lại không có ý định đi ngủ, đang định lên tìm cô tâm sự một chút, về cuộc sống, ước mơ gì đấy, cuối cùng chúng ta lại thảo luận một chút về vấn đề giới tính… cô thấy được không?" Diệp Thanh Dương không chịu rời đi.
"Anh...... Anh mau ra ngoài!" Lâm Quân Dao lo lắng nói.
Diệp Thanh Dương phớt lờ lời Lâm Quân Dao nói, anh đi thẳng đến bên bàn cầm lấy lon coca: "Tôi muốn uống chút nước, Tổng giám đốc Lâm sẽ không phiền đâu đúng không?"
Sau đó, anh trực tiếp mở nắp ra uống ừng ực.
"Ồ, ngon quá!"
"Diệp Thanh Dương, nếu anh còn không rời đi nữa thì tôi sẽ gọi người tới đấy!" Lâm Quân Dao uy hiếp.
Lúc này, Đại Phi và Tiểu Phi vội vàng chạy tới.
Cả hai đều là người tập võ, vừa lấy lại sức đã vội vàng đuổi theo lên lầu.
"Diệp Thanh Dương, mày dám đánh lén hai anh em bọn tao, mày có tin tao giết chết mày không!" Đại Phi quát lên.
Nhưng mà ở đây là phòng ngủ của Lâm Quân Dao, làm sao bọn họ có thể thoải mái tung quyền tung cước được?
Đại Phi lại quát lên với Diệp Thanh Dương: "Mau xuống lầu đi, chúng ta xuống lầu giải quyết!”
Diệp Thanh Dương nói: "Tôi không đi, tôi sẽ ở đây với Tổng giám đốc Lâm, tôi sợ cô ấy cô đơn!"
Đại Phi và Tiểu Phi tức giận nghiến răng nghiến lợi, tên khốn lưu manh này, hôm nay hai anh em tao mà không giết chết mày thì uổng phí công sức mấy năm nay luyện võ rồi.
"Diệp Thanh Dương, đây là phòng ngủ của Tổng giám đốc Lâm, mày đã đột nhập vào phòng ngủ của bà chủ bọn tao, nếu mày còn không chịu cút ra ngoài thì bọn tao hoàn toàn có quyền dùng vũ lực trấn áp mày!" Đại Phi nói.
"Này này, lúc này không phải là lúc để cho anh ra vẻ đâu, trong phòng ngủ này vẫn còn một người nữa đột nhập vào, tại sao anh không kêu tên đó ra?" Diệp Thanh Dương nói.
"Mày nói vậy là sao?"
Đại Phi và Tiểu Phi bối rối.
Diệp Thanh Dương nói với tủ quần áo: "Này người anh em, anh đừng manh động, giết chết Lâm Quân Dao rồi anh cũng chạy không thoát đâu, không bằng anh bước ra đây chúng ta nói chuyện đàng hoàng!"
"Lạch cạch."
Một bóng đen lao ra khỏi tủ quần áo, sau đó áp sát rồi dí súng vào sau lưng Lâm Quân Dao, bóng đen đó trầm giọng nói: "Không được nhúc nhích!"
Tên sát thủ này vốn định giết Lâm Quân Dao xong sẽ nhảy khỏi ban công tầng bốn trốn đi, không ngờ tên Diệp Thanh Dương này ở đâu xông lên làm gã phải trốn vào tủ quần áo, trước khi trốn gã còn chĩa súng vào Lâm Quân Dao, bảo cô đuổi Diệp Thanh Dương đi.
Ai ngờ Diệp Thanh Dương này lại phát hiện ra gã, giả vờ làm mấy trò lưu manh không chịu rời đi rồi cuối cùng còn chỉ ra trong phòng có sát thủ ẩn nấp.
Tới đây tên sát thủ không còn cách nào khác ngoài việc lấy Lâm Quân Dao làm con tin để đe dọa Diệp Thanh Dương.
Cảnh tượng này khiến cả Đại Phi và Tiểu Phi đều giật mình.
Bọn họ không ngờ thật sự có sát thủ đột nhập, hơn nữa gã sát thủ này hành động quá chuyên nghiệp, hai người bọn họ đang canh gác dưới lầu cũng không hề phát giác ra được.
Đại Phi và Tiểu Phi lập tức căng thẳng, cả hai rút dao găm ra hét vào mặt sát thủ bịt mặt: "Mày đừng manh động!"
Diệp Thanh Dương lên tiếng nói với Đại Phi và Tiểu Phi: "Này, tại sao hai người lại căng thẳng thế? Hai người yên tâm đi! Chắc chắn là có người nào đó đã bỏ tiền ra thuê người anh em này đến đây, nhưng mà các người cũng biết Lâm Quân Dao là Tổng Giám đốc của một tập đoàn lớn mà. Người thuê anh đã ra giá bao nhiêu? Cô ấy có thể cho trả gấp đôi, cô thấy vậy được không, Tổng Giám đốc Lâm?"
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Diệp Thanh Dương, Lâm Quân Dao không biết sao cũng vô thức thả lỏng hơn, cô nói: “Được, tôi có thể cho anh ta số tiền gấp đôi!"
Thế nhưng tên sát thủ này vẫn cứng đầu đáp: “Không liên quan tới tiền, hôm nay bọn mày chỉ có hai lựa chọn, một là để tao giết Lâm Quân Dao rồi thả tao đi hoặc là tao giết Lâm Quân Dao rồi chúng ta lại sống mái với nhau một trận, bọn mày lựa chọn đi.”
Chương 25: Anh chưa đủ tư cách
Là chủ tịch của Tập đoàn Lâm thị, Lâm Quân Dao có nhiều đối thủ trong giới kinh doanh đồng thời trong đời sống bình thường cô cũng đắc tội với không ít người.
Ví dụ điển hình nhất là mấy phú nhị đại như Tưởng Chấn Lôi, Thẩm Vân Hải và Mã Tư Thành, lúc này chắc hẳn bọn họ đang hận Lâm Quân Dao tới nghiến răng nghiến lợi.
Không những thế, sau lưng còn có người nào muốn giết chết Lâm Quân Dao nữa không thì không thể nào biết rõ được.
Chỉ cần nhìn cách tên sát thủ hôm nay nhẹ nhàng đột nhập vào tầng bốn này thôi cũng đã đủ biết gã ta là một cao thủ.
Hơn nữa từ thái độ ngoan cố không chịu từ bỏ của gã ta, xem ra chủ nhân của gã đã hạ quyết tâm phải giết chết Lâm Quân Dao cho bằng được!
"Người anh em này, tôi tin với tốc độ của tôi, anh chắc chắn sẽ không thể nào tổn thương Lâm Quân Dao được dù chỉ là một sợi tóc!" Diệp Thanh Dương tự tin nói: "Cho nên, anh phải trân trọng cơ hội mà tôi đang ban cho anh đi!"
"Phi, thật nực cười. Mày nhanh đến cỡ nào, có nhanh bằng súng của tao không?"
Sát thủ nhổ một bãi nước bọt, ngón tay đặt trên cò súng, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.
"Đừng, đừng!"
Đại Phi và Tiểu Phi hoảng hồn la lớn.
Nhưng mà hai người bọn họ thật sự không biết trong tình huống này hai anh em họ có thể làm được gì? Thế là hai người họ bắt đầu luống cuống tay chân không biết phải hành động thế nào!
Bộp! Bộp!
Diệp Thanh Dương tát vào đầu mỗi người một cái.
"Không phải hai người rất trâu bò sao? Còn nói cái gì mà giết tôi dễ như trở bàn tay? Giờ gặp phải sát thủ thật sự đã sợ rồi sao? Khí phách của hai người đâu hết rồi? Có việc cần dùng hai người rồi đấy!" Diệp Thanh Dương mỉa mai nói.
“Mày không thấy trong tay gã ta có súng sao?” Đại Phi oán giận nói.
"Rồi sao, trong tay của gã có súng thì chúng ta phải đứng im nhìn Lâm Quân Dao chết à? Đã vậy thì cô ấy thuê hai tên vệ sĩ vô dụng như các người về làm cái gì?" Diệp Thanh Dương mắng to.
Lúc này Lâm Quân Dao cũng có chút tuyệt vọng.
Đại Phi và Tiểu Phi đã bảo vệ cô hơn ba năm, giúp cô hóa giải được rất nhiều tình huống nguy hiểm.
Cũng vì thế mà Lâm Quân Dao rất tin tưởng vào khả năng của hai người họ.
Hiện tại cả hai người đều nói hết cách rồi thì chỉ có thể trách cô quá xui xẻo, có lẽ số mệnh của cô đã định là cô sẽ chết tại đây!
Chỉ là hiện giờ trong lòng cô vẫn còn rất nhiều tiếc nuối, mà chuyện cô tiếc nuối nhất chính là trước khi chết vẫn không gặp được người mình thương nhớ!
Lâm Quân Dao nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt trong suốt trào ra khỏi khóe mắt.
Thấy vậy, Diệp Thanh Dương không mỉa mai thêm gì nữa mà chỉ bình tĩnh nói với sát thủ: "Anh đã làm cô ấy khóc, cho nên, anh sẽ không còn cơ hội nào nữa cả!"
Sát thủ cười lạnh: "Đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy người mạnh miệng như mày đấy!"
Trên môi Diệp Thanh Dương khẽ nhếch lên một nụ cười: "Vậy thì đây cũng là lần cuối của anh rồi đấy!"
"Ha ha, tới nhặt xác cô ta đi này!"
Gã sát thủ đã hoàn toàn nổi giận, cuối cùng gã cũng quyết định bóp cò.
Thế nhưng, vào thời điểm quan trọng này chỉ thấy tay Diệp Thanh Dương nhanh chóng vung lên, sau đó là một tia sáng bạc bắn ra khỏi tay anh.
“Bụp” một tiếng, tia sáng bạc kia đã đập vào đầu giường của Lâm Quân Dao.
Tới lúc này gã sát thủ mới thấy rõ vật đó, nó là cái bật nắp của lon Coca.
Có điều chỉ ngay giây tiếp theo, gã sát thủ đã bàng hoàng nhận ra tay mình không còn cử động được nữa. Từ trên cổ tay truyền đến một cơn đau thấu tim, máu tuôn ra không ngừng.
"Ah!"
Gã sát thủ hét lên một tiếng, khẩu súng cũng tuột ra khỏi tay. Gân tay phải của gã đã bị cái bật nắp kia cắt đứt.
Lợi dụng khoảnh khắc này, Diệp Thanh Dương bước tới định đá gã sát thủ.
Nhưng mà gã sát thủ này cũng là người dày dặn kinh nghiệm, sau khi bị phế mất một tay, gã ta không lập tức đánh lại mà vừa nhanh chóng né tránh đòn tấn công của Diệp Thanh Dương vừa dùng tay trái nhặt lấy khẩu súng lục vừa rơi xuống đất.
Có điều, ngay khi gã giơ súng lên Diệp Thanh Dương lại đá tới một cú nữa.
"Bộp!"
Khẩu súng bị đá văng thẳng vào tủ.
Gã sát thủ lập tức lùi lại, dùng tay trái rút con dao găm sắc nhọn khỏi thắt lưng.
Lúc này Đại Phi và Tiểu Phi cảm thấy mình đã có cơ hội.
Hai người họ đều là chuyên gia dùng dao, hai đấu một, mà một này còn là gã vừa bị phế một tay thì chắc chắn họ sẽ có 100% cơ hội chiến thắng.
Nếu trước mặt Lâm Quân Dao mà hai người họ cứ cư xử như kẻ thua cuộc như vậy thì thật xấu hổ.
Bây giờ là lúc để họ thể hiện sức mạnh của mình, chỉ cần đánh gục gã sát thủ này là họ sẽ thành công cướp được công lao cùng với danh tiếng của Diệp Thanh Dương.
Hai anh em vừa nhìn nhau một cái đã hiểu được ẩn ý trong mắt nhau.
Hai người rút con dao găm của mình ra, cùng nhau lao về phía trước.
Diệp Thanh Dương rất khinh thường hành vi cướp công này, đồng thời anh cũng cảm thấy thật buồn cười.
Bởi vì anh biết hai tên ngốc này đã đánh giá thấp thực lực của sát thủ.
Tuy sát thủ đã bị phế một tay nhưng sự bình tĩnh và nhanh nhẹn của gã chắc chắn không phải là thứ hai tên ngốc này có thể sánh được.
Nếu hai người đã muốn chết đến vậy thì anh cũng không ngăn cản làm gì.
Diệp Thanh Dương lấy bọc bỏng ngô từ tủ đồ ăn nhẹ ra vừa ăn vừa thích thú xem kịch vui.
Anh cũng lấy một bọc nữa đưa cho Lâm Quân Dao rồi nói: "Này, cùng tới xem trận đấu với tôi đi, vui lắm!"
Ai ngờ, ngay lúc này Lâm Quân Dao đột nhiên “Oa” một tiếng rồi khóc lên như một đứa trẻ.
Thần kinh vừa căng thẳng vừa sợ hãi một thời gian dài cuối cùng cũng được giảm bớt cho nên cô đã nhịn không được mà bật khóc thành tiếng.
Cô dùng hai tay che mặt khóc nức nở, để lộ ra một Tổng Giám đốc Lâm khác hoàn toàn với cô Tổng giám đốc Lâm lạnh lùng thường ngày.
Lúc này đầu cô đang vùi giữa hai gối, đôi vai run rẩy trông vô cùng bất lực.
Nhìn cô như vậy Diệp Thanh Dương cũng thoáng thấy đau lòng vô cùng.
Tính ra thì cô cũng chỉ là một cô gái mới đôi mươi mà thôi!
Ở độ tuổi này, đáng lẽ cô phải được nắm tay bạn trai đi xem phim, uống thật nhiều trà sữa, và có một hồi yêu đương đáng nhớ suốt cả đời.
Thế nhưng bây giờ thế giới của cô chỉ tràn ngập những tranh đấu từ gia đình cho đến việc kinh doanh, hơn nữa còn hay gặp phải những nguy hiểm đe dọa đến tính mạng.
Làm sao cô ấy có thể chịu đựng được nhiều đến vậy?
"Đừng khóc nữa!" Diệp Thanh Dương nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Quân Dao: "Đừng sợ, tôi sẽ không để gã ta làm tổn thương cô đâu."
Giờ phút này, lời anh nói cũng tương tự như những gì cô đã nói với anh mười ba năm trước: “Đừng sợ, tôi sẽ không để bọn họ phát hiện cậu đang trốn ở đây đâu!”
Lâm Quân Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, cô cảm nhận được một cảm giác vừa quen thuộc lại ấm áp.
Cô quay người lại nhào thẳng vào lòng Diệp Thanh Dương, vòng hai tay qua cổ anh rồi cô lại khóc nức nở.
Cùng lúc đó hai người Đại Phi và Tiểu Phi đang dần kiệt sức.
Bọn họ nhận thấy động tác của đối thủ rất linh hoạt, tuy chỉ dùng một tay nhưng động tác của gã vẫn vô cùng mạnh mẽ, dần dần hai anh em họ chỉ có thể chuyển từ công kích sang đỡ đòn.
Không những thế, lúc này Đại Phi còn nhìn thấy cảnh Lâm Quân Dao nhào vào lòng Diệp Thanh Dương. Thế là anh ta tức giận mắng: "Bọn tao đang dốc sức đánh kẻ thù còn mày thì ở đó cua gái mà coi được hả?"
Diệp Thanh Dương nói: "Chẳng phải anh mạnh lắm sao, người mạnh thì phải xông lên trước chứ! Cố lên, tôi tự hào về anh!"
"Má nó!"
Đại Phi và Tiểu Phi đều tức giận đến suýt hộc máu.
Thế nhưng sát thủ trước mặt không hề chừa cho họ bất kì cơ hội nào, chỉ hơi mất cảnh giác một chút, Tiểu Phi đã bị gã ta đâm vào mạn sườn trái, quần áo lập tức bị máu tuôn ra nhuộm đỏ cả mảng lớn.
"Tiểu Phi!"
Hai hốc mắt Đại Phi đỏ hoe, tức giận lao về phía trước.
Thế nhưng, gã sát thủ đã nhìn thấy cơ hội thích hợp, gã vừa chặn lại con dao găm của Đại Phi vừa đâm vào bụng anh ta một nhát.
Phốc!
"Ah!"
Đại Phi lảo đảo lùi lại.
Bên sườn trái của Tiểu Phi đang tuôn máu đầm đìa, mất khả năng chiến đấu.
Gã sát thủ thở hổn hển, tay phải run lên nhè nhẹ.
Nếu không phải vì mất máu quá nhiều thì có lẽ chỉ cần vài phút, gã đã có thể xử lý được hai tên vệ sĩ này.
Tay trái sát thủ cầm đao đi thẳng về phía trước, Đại Phi và Tiểu Phi che vết thương sợ hãi lùi về hai bên.
Mạng mình còn chưa giữ được, làm sao anh ta có thể lo nghĩ đến việc bảo vệ Lâm Quân Dao được nữa.
Không còn chướng ngại vật nào nữa, gã sát thủ dễ dàng đi đến trước mặt Lâm Quân Dao và Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương lập tức đưa Lâm Quân Dao ra sau lưng để bảo vệ.
Sát thủ lạnh lùng nói với Diệp Thanh Dương: "Đánh lén không tính, giờ mày mau tung ra khả năng thật của mình đi!"
Diệp Thanh Dương cười nhạt: "Dám công khai thách đấu với tôi à, chỉ sợ là anh còn chưa đủ tư cách đâu!"
Những món ăn tinh tế được bưng lên bàn ăn, rượu vang đỏ nổi tiếng được rót đầy ly, mọi người bắt đầu ăn uống linh đình, nâng cốc chúc mừng.
Trong lòng Đường Minh không ngừng suy nghĩ về chuyện của mình, tranh thủ thời gian hỏi Diệp Thanh Dương:
"Ngài Diệp, anh nhìn tòa nhà này của tôi, có thể dùng cách nào để sửa nhỉ?"
Diệp Thanh Dương một tay cầm đùi gà, một tay gắp bào ngư, ăn ngập miệng, vừa ăn vừa nói khiến khóe miệng chảy cả dầu.
"Cách thức rất đơn giản!"
"Khu đất trống ở trước mặt tòa nhà, xây hai cái ao hình chữ nhật, ánh nắng chiếu xuống mặt nước, hơi nước bốc lên, tỏa khắp phía trước và phía sau tòa nhà. Năng lượng dương hỏa sẽ suy yếu, năng lượng âm dương có thể cân bằng."
"Nếu như cảm thấy hai cái ao hơi đơn điệu, thì có thể xây thêm đài phun nước bên trong và nuôi vài con cá vàng, như vậy bố cục sẽ trở nên sống động hơn. Sức khỏe và tiền tài của anh cũng sẽ tốt và vượng lên."
Lời nói của Diệp Thanh Dương khiến mọi người cũng phải kinh ngạc.
Một vấn đề phức tạp khiến Đường Minh băn khoăn một thời gian dài như thế, mà lại được giải quyết một cách dễ dàng.
"Bậc thầy đây mà!"
Đường Minh kích động đến nỗi như muốn quỳ xuống cảm ơn Diệp Thanh Dương.
Điều này đã cứu được mạng của ông ấy lại vượng được tài vận của ông ấy lên, cứu vớt nửa đời sau của ông ấy!
Cha mẹ tái sinh cũng không thể bằng điều này!
Ông ấy nâng ly chúc Diệp Thanh Dương: "Ngài Diệp, đại ân đại đức của anh không thể nào báo đáp, tôi mời anh một chén, sau này có việc gì anh chỉ cần mở miệng, Đường mỗ tôi đây có thể làm được sẽ không từ chối nửa lời!"
Diệp Thanh Dương vung tay: "Ôi dồi, việc nhỏ!"
Theo ý của Diệp Thanh Dương mà nói, đây thực sự là một vấn đề nhỏ.
Trong pháp thuật của thiên sư tinh thông, thuật, kham, bốc, y chính là bốn kĩ thuật cơ bản, phong thủy học chính là kĩ thuật bên trong kham.
Đối với Diệp Thanh Dương mà nói, đây là kĩ thuật vô cùng cơ bản, không đáng để nhắc đến.
Hôm nào tìm được một nơi cực âm bảo dưỡng thi thể, sẽ cho các người xem tôi bắt quỷ vương, tôi sẽ không dọa mọi người sợ chết khiếp đâu!
Nhưng Diệp Thanh Dương càng bình tĩnh, thì những người này càng tôn trọng anh.
Một người hay thích khoe khoang kỹ thuật để đổi lấy tiền tài và địa vị, thì mọi người đều không thích lắm.
Nhưng Diệp Thanh Dương tài giỏi lại hết sức khiêm tốn, đúng là để bọn họ thay đổi cách nhìn.
"Thầy Diệp,vừa rồi là mắt của tôi kém, thực sự xin lỗi anh!"
"Thầy Diệp, năm nay tuổi tác của anh cũng không lớn lắm, chắc hẳn đã tu đạo từ rất lâu rồi phải không?"
"Thầy Diệp, anh có bản lĩnh như thế lại lựa chọn làm tài xế, thật sự khiêm tốn đến mức khiến người khác đáng sợ đó!"
...
Mọi người thay đổi thái độ trước đó, bắt đầu nịnh nọt.
Đùa thôi, người có thể nhìn một cái liền nhìn ra vấn đề trong phong thuỷ, đó có thể là người bình thường sao?
Cảm thấy mọi người đang quỳ xuống nịnh nọt, Lâm Quân Long và Lâm Quân Dao đều có chút đắc ý.
Vốn tưởng rằng yến hội lần này sẽ rất mất mặt.
Kết quả lại trái ngược hoàn toàn, Diệp Thanh Dương không những không bị người xem thường, ngược lại còn khiến mọi người kính nể.
Bàn này ngoại trừ những người tai to mặt lớn ra, thì đều là những con cháu nối dõi của các nhân vật lớn, thân phận và địa vị đều không bình thường, Lâm Quân Long không thể khiến bọn họ nịnh hót được nhưng Diệp Thanh Dương lại rất dễ dàng làm được điều đó.
Điều này khiến Lâm Quân Dao đều vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt đẹp của cô chăm chú nhìn Diệp Thanh Dương với vẻ tâm tình khác thường.
Tên nhóc này cao tay thật, xem ra anh không đơn giản tí nào!
Lâm Quân Dao khách sáo gắp thức ăn cho Diệp Thanh Dương: "Nào, thưởng cho anh đấy, ăn nhiều một chút nhé!"
Điều này quá là ân ái, Mã Tư Thành tức giận đến nỗi sắp nổ tung rồi.
Diệp Thanh Dương nhìn Lâm Quân Dao gắp đồ ăn liền khen:
"Uây, món bún này không tệ nha!"
Lâm Quân Dao trợn mắt.
"Đây là vi cá mập, cảm ơn!"
Diệp Thanh Dương không để ý nhiều như vậy, gắp lia lịa, ăn như chết đói, xoa cái bụng phình ra.
Lâm Quân Long cũng nhân cơ hội, đắc ý khoe khoang với mọi người nói: "Các vị, Thanh Dương của chúng tôi là một vị thiên sư kĩ thuật cao siêu, nếu như mọi người cảm thấy hứng thú về mặt này, thì có thể nói chuyện với cậu ấy nhiều chút!"
"Tốt tốt!" Có lãnh đạo hỏi trước: "Diệp thiên sư, gần đây tôi chán ăn, chóng mặt, choáng đầu hoa mắt, cậu có thể bắt mạch giúp tôi không ?"
"Không cần bắt mạch đâu, nhìn tướng mạo của ông là biết liền, do ăn khuya quá nhiều!" Diệp Thanh Dương cầm cây tăm xỉa răng, thản nhiên nói: "Buổi tối sau bảy giờ trở đi không nên ăn, duy trì được ba tháng, đảm bảo tự nhiên sẽ khỏi hẳn! "
"Hả? Đơn giản vậy thôi sao?" Người kia sau khi ngạc nhiên liền uất ức mắng to: "Tôi bỏ ra bao nhiêu tiền để mời bác sĩ tư nhân thì cũng chỉ là một tên phế vật thôi!"
"Diệp thiên sư, gần đây khi đi đường lúc đêm, luôn cảm thấy đằng sau có người đi theo tôi, đột nhiên quay đầu còn có thể thấy một bóng đen lóe lên, đáng sợ lắm..."
Diệp Thanh Dương nhìn kỹ hai vai và trán người kia một chút, nói: "Ba ngọn đèn của ông đã bị tắt một, đi đường ban đêm dễ gặp phải mấy thứ bẩn thỉu, ông ra ngoài mua món trang sức đào mộc, dùng chu sa trộn lẫn máu gà ngâm bốn mươi tám giờ, sau này đi đường ban đêm ông mang theo vật nhỏ này là được! Nhớ kỹ, sau này đi đường ban đêm, tuyệt đối đừng quay đầu!"
"Cảm ơn Diệp thiên sư, cảm ơn Diệp thiên sư!"
"Diệp thiên sư, gần đây tôi đau lưng, lực bất tòng tâm..."
“Đoạn tuyệt quan hệ với tiểu tam là được rồi, người tiếp theo!"
"Diệp thiên sư, đầu tôi choáng váng hoa mắt, tôi không có tiểu tam..."
"Vậy là anh đã xem nhiều ảnh kia quá rồi!"
...
Sau khi Diệp Thanh Dương ăn no cũng không có việc gì làm, muốn ở đây giải trí chút.
Những người giàu này ít nhiều gì cũng làm những chuyện thất đức, cho nên trong lòng đều có quỷ, rất nhiều người căn bản không có bệnh gì cả, chỉ là trong lòng có tội thôi. Diệp Thanh Dương liền trêu chọc họ một phen.
Mã Tư Thành nhìn thấy Diệp Thanh Dương bị vây quanh giống như ngôi sao nổi tiếng vậy.
Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Đáng ghét thật!
Lại bị hắn qua mặt lần nữa!
Người phụ nữ hắn thích bị người khác chiếm lấy, hào quang hôm nay cũng bị người khác độc chiếm, ông đây không phục!
"Chết tiệt, đồ nhà quê, chẳng phải chỉ là nhìn phong thủy khám bệnh thôi sao, có cái gì hay ho chứ?"
Mã Lị bên canh bỏ điện thoại xuống, giễu lại: "Rác rưởi, thừa nhận người khác ưu tú rất khó sao hả?"
"Mày..."
"Hai đứa chúng mày đừng ầm ĩ nữa!" Ông nội Mã Vận Quốc nhanh chóng can ngăn hai người.
Thật ra trong lòng Mã Vân Quốc cũng có tâm sự, bầu tâm sự này đã khiến ông ta băn khoăn rất lâu rồi, ông ta cũng muốn mời Diệp Thanh Dương giúp giải quyết vấn đề.
Nhưng gặp trường hợp này hôm nay, tất nhiên là không tiện nói chuyện của mình trước mặt rất nhiều người, ông ta hít sâu một hơi, nói với Lâm Quân Long bên cạnh:
"Lâm lão này, cao nhân mà Lâm gia có được lần này, thật sự là đáng mừng đó!"
"Ôi, đâu có đâu có!" Lâm Quân Long nói ra: "Sau này Lâm gia vẫn phải nhờ vào sự giúp đỡ của các vị đấy!"
"Lời này của Lâm lão lại khiêm tốn rồi!" Mã Vận Quốc nói: "Lâm gia sau này có hạng mục nào cần hợp tác, cứ việc mở lời, tập đoàn Thiên Mã tôi chắc chắn sẽ không từ chối!"
"Ha ha, có lời này của anh Mã, là tôi yên tâm rồi!" Lâm Quân Long đỏ bừng mặt nói.
Những vị khách khác cũng thi nhau bày tỏ sự hữu nghị với Lâm gia, nếu có cơ hội nhất định sẽ hợp tác.
Buổi tiệc diễn ra thành công và đạt được hiệu quả ngoài sức mong đợi.
Đương nhiên, điều này cũng nhờ có Diệp Thanh Dương.
Lâm Quân Long càng nhìn càng thấy thích Diệp Thanh Dương.
Ông ấy phát hiện mỗi lần Diệp Thanh Dương xuất hiện, đều đem lại thu hoạch và bất ngờ không thể tưởng tượng nổi cho Lâm gia.
Diệp Thanh Dương này, đích thị là đại phúc tinh của Lâm gia mà!
Ông ấy gọi Lâm Quân Dao đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Cháu định khi nào thì kết hôn với Diệp Thanh Dương vậy?"
Lâm Quân Dao sững sờ, không ngờ ông nội lại nhắc đến chuyện này, cô ấp úng nói: "Không vội không vội ạ, cháu còn chưa chơi đủ đâu!"
Lâm Quân Long trừng hai mắt: "Vớ vẩn, cháu đã bao nhiêu tuổi rồi? Ông quyết định tháng sau kết hôn, bây giờ ông sẽ mở lời mời mọi người, tháng sau là đến uống rượu mừng luôn!"
"Ông ơi! Đừng mà..."
Lâm Quân Dao nhanh chóng ngăn cản nói: "Cháu nói thật với ông nhé, cháu với anh ta là đính hôn giả, ba tháng sau hai bọn cháu không ai nợ ai, mỗi người đi một ngả!"
Lâm Quân Long...
Đính hôn giả sao?
Người tuổi trẻ bây giờ đùa cũng hơi quá rồi đấy!
Chương 22: Cuộc chiến giữa hai người đẹp
Tầng hầm để xe của khách sạn Thanh Thành.
Gần cuối bữa tiệc, Diệp Thanh Dương đã thấy chán rồi nên anh xuống tầng hầm lấy xe trước.
Mặc dù Diệp Thanh Dương có bằng lái xe nhưng thật ra kỹ năng lái xe của anh vẫn không ra gì.
Nói thẳng ra là để tiết kiệm thời gian anh đã bỏ tiền ra mua bằng lái xe đó.
Vì anh biết ô tô là phương tiện di chuyển tốt nhất.
Mặc dù Diệp Thanh Dương có thể dùng Thần Thành Thái Bảo Phù lên đầu gối để đi cả hàng ngàn dặm nhưng dù sao thì anh cũng đâu thể nào đi vù vù bằng hai chân mình giữa thành phố nhộn nhịp này phải không?
Nếu để người khác bắt gặp, có khi anh còn bị xem là người ngoài hành tinh mà đem đi nghiên cứu đấy!
Hơn nữa mấy ngày nay anh còn bị Lâm Quân Dao cười nhạo không ngừng, nói anh là tài xế mà không biết lái xe chẳng khác nào phụ nữ không thể sinh con, đúng là đồ vô dụng.
Nhưng mà tất cả là do cô chưa được chiêm ngưỡng khả năng học tập thần thánh của anh thôi, chỉ cần anh thật sự nghiêm túc thì nói không chừng không bao lâu nữa, trình độ lái xe của anh còn dư sức tham gia cả giải đua F1.
Vì để Lâm Quân Dao sáng mắt ra, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh cảm thấy mình rất cần phải học kỹ năng lái xe cho thật tốt.
Thấy bữa tiệc vẫn còn một lúc nữa mới kết thúc, anh liên tục luyện tập lùi xe vào chỗ đậu, càng tập anh càng trở nên điêu luyện hơn.
Lúc này đột nhiên có một cô gái cao ráo, gợi cảm đứng chặn trước đầu xe của Diệp Thanh Dương.
"Kéttt!"
Diệp Thanh Dương nhanh chóng đạp phanh rồi bước xuống, anh hét: "Tại sao cô lại chặn xe của tôi? Cô muốn chết sao?"
Mái tóc đỏ rực của cô gái được vén hết sang một bên vai, bên trên cô ta mặc áo khoác da ôm trọn bờ eo thon, bên dưới là một chiếc quần short và đôi bốt đen, dáng người cao gầy mảnh khảnh nhưng trước sau lồi lõm đầy đủ, làn da trắng nõn lộ ra đầy hình xăm.
Mặc dù ăn mặc quá lố nhưng cô gái này lại có khuôn mặt loli rất thanh tú và đôi mắt to tròn như nhân vật hoạt hình, vừa xinh đẹp lại mê hoặc.
Diện mạo và dáng người của cô gái này là minh chứng hoàn hảo cho 7 từ: Mặt học sinh thân hình phụ huynh.
"Xin chào, Diệp Thiên sư!"
Khóe miệng cô gái nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà mị trông hết sức quyến rũ.
Diệp Thanh Dương vừa nhìn đã nhận ra cô gái này, cô ta chính là Mã Lị - cháu gái của Mã Vận Quốc.
"Sao cô lại chặn đầu xe tôi?"
Mã Lị không trả lời ngay mà dựa vào đầu xe Diệp Thanh Dương, lấy gói thuốc ra, châm lửa rồi đưa cho Diệp Thanh Dương một điếu.
"Không hút!"
Mã Lị hít một hơi thật sâu, tinh nghịch thổi vòng khói thuốc về phía Diệp Thanh Dương.
"Kỹ năng của Diệp Thiên sư quá đỗi kinh người. Tôi rất ngưỡng mộ cho nên muốn đến kết bạn, anh thấy được không?"
Diệp Thanh Dương nheo mắt cười: "Giữa nam và nữ có tình bạn gì? Là kiểu bạn chuyên xxx với nhau đó sau?"
"Khụ khụ!"
Mã Lị bị lời này làm bất ngờ đến sặc khói.
"Không ngờ Diệp Thiên sư lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, nếu anh muốn xxx cũng không phải là không thể…!" Mã Lị cười lạnh: "Đến lúc đó phải xem chúng ta hợp nhau cỡ nào rồi!"
Biết ngay là đàn ông không có kẻ nào tốt mà, ngay cả Thiên sư chó má gì đó cũng thế thôi.
Diệp Thanh Dương cười nhạt: "Đừng vòng vo nữa, tôi không rảnh lãng phí thời gian với cô đâu, tôi còn phải tập lái xe nữa!"
Mã Lị gật đầu: "Được rồi! Nếu đã thế thì tôi cứ nói thẳng vậy, tôi muốn nhờ Diệp Thiên sư đến xem bệnh cho ông tôi. Gần đây ông ấy không ổn lắm!"
“Mã Vận Quốc sao?” Diệp Thanh Dương nói: “Vừa rồi tôi có thấy sắc mặt ông ta có gì không tốt đâu?”
Mã Lị nói: “Nói chính xác là nơi ở của ông ấy có vấn đề!”
"Là vấn đề gì?"
“Chỗ đó bị ma ám!” Mã Lị nghiêm túc nói: “Ông nội tôi sống ở nhà tổ của nhà họ Mã, cứ mỗi nửa đêm sẽ có quỷ đến gõ cửa phòng ông ấy, rất đáng sợ.”
Diệp Thanh Dương cười nói: "Nửa đêm có quỷ gõ cửa? Nếu ông cụ nhà cô không có làm gì trái lương tâm thì có gì phải sợ?"
Mã Lị đổi chủ đề nói: "Không lẽ anh thật sự muốn tôi xxx với anh xong anh mới chịu tới giúp ông nội tôi sao? Haizz, hay là giờ mình tới khách sạn luôn?"
"Nếu tôi thật sự xxx cô thì cô có còn tin tôi đủ bản lĩnh giúp đỡ ông nội cô nữa không?" Diệp Thanh Dương nói.
“Cái đó thì chưa chắc!” Mã Lị nhướng mày.
Nếu là cao nhân thật sự thì có ai lại lấy xxx ra làm điều kiện giúp người chứ.
Hơn nữa bổn tiểu thư cũng không phải là người dễ bị lừa.
Người muốn xếp hình với tôi có thể xếp đầy cả con phố đấy! Có điều cho tới nay vẫn chưa có ai trèo được lên chiếc giường vàng ngọc của bổn tiểu thư đâu.
"Được rồi, đừng trì hoãn việc tập lái của tôi nữa!" Diệp Thanh Dương ngồi lại vào xe, lẩm bẩm: "Tôi sẽ rèn luyện kỹ năng lái xe đến mức hoàn hảo trong thời gian ngắn nhất, để Lâm Quân Dao không còn cười nhạo tôi là tài xế không biết lái xe được nữa!”
Mã Lị khẽ mỉm cười, không làm phiền Diệp Thanh Dương nữa mà ngậm điếu thuốc rời đi.
Có điều chưa đầy năm phút sau, đã có một chiếc xe thể thao McLaren màu đỏ lao ầm ầm đến cuốn theo một đống bụi mù, hơn nữa nó xoay vài vòng biểu diễn trước đầu xe của Diệp Thanh Dương rồi đậu thẳng vào chỗ đậu xe của anh, khiến anh không còn chỗ đậu.
Một loạt hành động đó diễn ra hết sức lưu loát và trơn tru.
"Chết tiệt! Là cao thủ nha!" Diệp Thanh Dương cảm thán.
Cửa xe đối diện mở ra, Mã Lị bước xuống nói: “Kết bạn đi, rồi tôi sẽ dạy anh lái xe!”
Diệp Thanh Dương: "Tôi phải suy nghĩ một chút đã!"
"Tôi đã ba lần liên tiếp vô địch giải đua xe ngầm thành phố Thanh Châu, vẫn chưa có người phá vỡ kỷ lục nhanh nhất... Ối ôi..."
Mã Lị vừa kiêu ngạo nói vừa tiến tới chỗ Diệp Thanh Dương, thế nhưng chưa gì chân cô ta đã bước hụt một cái, trượt chân sắp ngã.
"Cẩn thận!"
Diệp Thanh Dương nhanh tay đỡ lấy Mã Lị.
Hai người ôm nhau thật chặt, Diệp Thanh Dương cảm nhận được một cảm giác mềm mại áp sát vào người, thật sảng khoái…
Cảm nhận được mùi thơm trên cơ thể Mã Lị, Diệp Thanh Dương nheo mắt cười: "Ừm, thành giao!"
Mã Lị…
Ah, đàn ông!
Nhưng mà máu chó một chỗ là lúc này bữa tiệc đã kết thúc, Lâm Quân Dao đã đi thang máy xuống tới tầng hầm để xe.
Vừa lúc nhìn thấy Diệp Thanh Dương và Mã Lị ôm nhau mập mờ, Lâm Quân Dao cau mày tức giận.
"Diệp Thanh Dương, anh đang làm gì vậy?"
Diệp Thanh Dương buông Mã Lị ra, dang hai tay lên bất đắc dĩ nói: “Cô ta muốn dạy tôi lái xe!”
Nhưng mà lời này nói ra lại càng làm chuyện này mập mờ hơn nữa.
Rốt cục là “lái xe*” nào? (lái xe còn là từ lóng của l*m t*nh nữa)
Lâm Quân Dao nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận, nghiêm nghị nói: “Lén lút tới ve vãn hôn phu của người khác, cô không biết xấu hổ hả?”
"Nếu cô tin thì sự thật là hai chúng tôi rất trong sạch, cô không tin thì tôi có giải thích gì cũng vô dụng!" Mã Lị mỉm cười quyến rũ với Diệp Thanh Dương: "Anh nói đúng không? Diệp Thiên sư?"
Diệp Thanh Dương có chút xấu hổ: "Tôi… Tôi có thể nói gì chứ, tôi cũng bị oan nha!"
Lâm Quân Dao thấy Mã Lị nháy mắt với Diệp Thanh Dương thì trong lòng càng nổi lên một ngọn lửa giận vô cớ.
Theo lý mà nói thì Diệp Thanh Dương có lêu lỏng cỡ nào cũng không có liên quan tới mình.
Nhưng tại sao khi thấy anh tiếp xúc gần gũi với người phụ nữ khác, mình lại cảm thấy không vui như vậy?
“Thì ra Tổng giám đốc Lâm đang ghen nha!” Mã Lị cười khúc khích: “Nhưng mà ghen tị là biểu hiện của việc thiếu tự tin!”
"Đối mặt với cô, tôi không việc gì phải thiếu tự tin cả!" Lâm Quân Dao phản bác.
Sau đó, cô tức giận trừng mắt với Diệp Thanh Dương: “Tôi không phản đối việc anh qua lại với người phụ nữ khác, nhưng ít nhất thì anh cũng nên chọn loại cao cấp chứ, đừng có gặp loại nào cũng ôm ôm ấp ấp như vậy, anh không cần mặt mũi nữa sao?"
“Cô cẩn thận lời nói đi!” Mã Lị tiến lên đáp trả.
Hai người phụ nữ có chiều cao và khí thế xấp xỉ bằng nhau. Lúc này hai bên đang đứng cách nhau chưa đầy một mét, lạnh lùng nhìn nhau.
"Được rồi được rồi!"
Nhìn thấy hai người đẹp giương cung bạt kiếm với nhau, Diệp Thanh Dương nhanh chóng bước lên ngăn cản, anh mở cửa xe đỡ Lâm Quân Dao lên xe: "Quân Dao, đừng tức giận, chúng ta về nhà đi!"
"Hừ!" Lâm Quân Dao hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi vào trong xe.
Mã Lị mỉm cười quyến rũ nói với Diệp Thanh Dương: "Diệp Thiên sư đừng quên thỏa thuận của chúng ta đó, tôi sẽ đợi anh, moa moa! Hahaha!"
Nói xong, cô ta uốn éo vòng eo quyến rũ của mình, thong thả bước trở lại xe.
Diệp Thanh Dương nhìn theo Mã Lị rời đi, liếm môi lẩm bẩm: "Tiểu hồ ly này thật là quyến rũ!"
“Anh nói cái gì?” Lâm Quân Dao nghe không rõ, nhưng cô cảm thấy chắc chắn đó không phải lời hay ho gì: “Anh có gan thì nói to lên lần nữa đi?”
"À à, tôi nói là cô ta còn chưa bằng một góc của cô nữa, tới tư cách xách giày cho cô còn không có. Lâm Quân Dao cô là người đẹp nhất, xinh đẹp thanh thuần tựa như nước suối mùa xuân, tất cả từ ngữ miêu tả cái đẹp trên thế giới này sinh ra là dành cho cô!"
Lâm Quân Dao giận dữ trừng mắt với Diệp Thanh Dương, khóe môi nhếch lên nụ cười: "Như vậy còn được!"
Nhưng mà mấy giây sau Lâm Quân Dao mới kịp phản ứng lại.
Không phải, trước giờ cái tên khốn này có nói nhiều như vậy sao?
Chương 23: Bói tình duyên
Tại biệt thự Thánh Luân Hồ.
"Hay lắm, giờ thì anh giỏi rồi! Dám lén tôi đi tìm người phụ nữ khác!"
Lâm Quân Dao ngồi trên ghế sofa ở sảnh tầng một, đôi chân thon dài trắng nõn bắt chéo lại tạo nên tư thế hết sức hiên ngang.
Cô nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Dương, trong mắt hiện đầy vẻ nghiền ngẫm và một chút giận dỗi.
Diệp Thanh Dương thoải mái ngồi trên ghế sofa phía đối diện, thản nhiên đáp: "Cô ta nói nhà cô ta bị ma ám. Tôi thân là một Thiên sư đương nhiên phải có nghĩa vụ đến đó xua đuổi tà ma rồi!"
"Ma ám?" Lâm Quân Dao tưởng như mình vừa nghe được một câu chuyện cười: "Trên đời này làm gì có ma, tôi thấy là có người đang giở trò thì có!"
"Không cần biết có ma thật hay không nhưng tôi giúp xong người ta sẽ dạy tôi lái xe đó!" Diệp Thanh Dương nói.
"Dạy anh lái xe?" Lâm Quân Dao hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên nét khinh thường: "Hừ, theo tôi thấy thì cô ta định dạy anh “lái xe” kiểu kia chứ gì? Nếu không thì tại sao hai người lại ôm ấp mờ ám như vậy chứ?"
Diệp Thanh Dương cau mày, cẩn thận nhìn Lâm Quân Dao: "Từ lúc trở về đến giờ, cô đã tra hỏi chuyện này tận nửa tiếng đồng hồ rồi đấy, cô là đang ghen sao?”
"Ha ha ha!" Lâm Quân Dao cười lạnh: "Tôi ghen sao? Anh không nhìn lầm đó chứ?"
"Nếu không thì tại sao cô cứ nắm mãi không buông chuyện này ra vậy? Cho dù tôi thực sự có gì đó với cô ta thì cô cũng không nên đối xử với tôi như vậy đâu đúng không? Dù sao thì hôn ước của chúng ta cũng chỉ là giả mà thôi!" Diệp Thanh Dương nói.
Nghe được lời này, Lâm Quân Dao càng tức giận hơn.
"Dù vậy thì Diệp Thanh Dương anh cũng phải tôn trọng hợp đồng của chúng ta chứ? Trong thời gian thỏa thuận này tôi sẽ là vợ sắp cưới của anh. Nếu anh cứ ra ngoài tìm phụ nữ như vậy, lỡ bị đám chó săn bắt được thì anh có biết sẽ gây ra cho tôi và nhà họ Lâm biết bao nhiêu ảnh hưởng hay không?"
"Bây giờ danh dự của anh không còn là của riêng anh nữa mà nó còn đại diện cho "con rể tương lai" của nhà họ Lâm và cả Lâm Quân Dao tôi nữa!"
Diệp Thanh Dương gãi gãi đầu.
Không ngờ anh đã ký vào một bản hợp đồng trói buộc luôn cả quyền tự do thân thể như vậy.
"Được rồi được rồi, coi như cô có lý!" Diệp Thanh Dương nói: "Sau này tôi sẽ chú ý hơn, ít nhất là trong ba tháng này, tôi sẽ đặc biệt bảo vệ danh dự của mình!"
Lâm Quân Dao hít sâu một hơi, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại một chút.
Cô nhấp một ngụm cà phê mới pha rồi đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với Diệp Thanh Dương: "Lại đây!"
"Làm gì?" Diệp Thanh Dương nghiêng người tới.
"Anh là Thiên sư đúng không? Vậy chắc là anh cũng biết coi bói nhỉ?" Lâm Quân Dao dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương.
"Biết cái gì mà biết? Phải nói là rất giỏi mới đúng!" Diệp Thanh Dương ưỡn ngực kiêu ngạo: "Bói toán là kỹ năng cơ bản của Thiên sư. Tôi mười lăm tuổi đã tinh thông m Dương Bát Quái, nắm giữ thuật bói toán, đạt tới đỉnh cao, không gì sánh kịp..."
"Dừng! Dừng!"
Lâm Quân Dao nhanh chóng giơ tay lên ngăn anh lại.
Chết tiệt, lại tạo cơ hội cho anh giả bộ nữa rồi.
"Vậy anh mau bói cho tôi đi!" Lâm Quân Dao hứng thú nhìn Diệp Thanh Dương.
"Bổn Thiên sư không tùy tiện xem bói cho người khác!" Diệp Thanh Dương vẻ mặt kiêu ngạo.
"Lúc trước anh cưỡng hôn tôi xong đã bị tôi trừ lương, giờ không trừ nữa… cùng lắm thì tháng này tôi sẽ thưởng thêm cho anh, ngày mai cũng cho anh nghỉ một ngày luôn, thế nào?" Lâm Quân Dao ra điều kiện trao đổi.
"Cô cho rằng bổn Thiên sư là người vì tiền mà cúi đầu như vậy sao?" Diệp Thanh Dương khinh thường đáp trả.
Nghe xong, Lâm Quân Dao lập tức xoay người đi lên lầu.
Diệp Thanh Dương vội vàng nói: "Ai ai, thôi được rồi, tôi sẽ vì một ngày nghỉ đó mà coi cho cô một quẻ!"
Lâm Quân Dao: "..."
Lý do hợp lý quá nhỉ!
"Nói đi, cô muốn bói gì?" Diệp Thanh Dương hỏi.
"Bói tình duyên đi!"
Lâm Quân Dao nghiêm túc ngồi lại trên ghế sofa.
"Nói cụ thể!" Diệp Thanh Dương nói.
Hai mắt Lâm Quân Dao nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt mong mỏi nói: “Lúc còn rất nhỏ, tôi đã cảm mến một người con trai. Tôi muốn xem thử kiếp này tôi và anh ấy có duyên phận gì với nhau không, chồng tương lai của tôi có phải là anh ấy không?"
Khuôn mặt của Diệp Thanh Dương sáp tới chắn tầm nhìn của Lâm Quân Dao: "Cô có tên và ngày sinh tháng đẻ của người đó không?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Quân Dao hiện lên vẻ bi thương: "Không có!"
"Này chị gái, nếu vậy thì hơi khó đấy!" Diệp Thanh Dương nói: "Nhưng mà tôi làm được, cô cứ viết ngày sinh tháng đẻ của cô lên giấy đi, tôi sẽ giúp cô tính toán xem tình duyên cô thế nào."
Diệp Thanh Dương tìm giấy bút đến cho Lâm Quân Dao tự tay viết tên và ngày sinh của mình lên giấy.
Nhìn theo thông tin trên giấy, Diệp Thanh Dương bắt đầu lẩm bẩm.
"Nhật chủ Quý Thủy, Quan Ấn liên tục*, số mệnh của cô có bảy phần là mệnh Đế Vương. Cũng vì đường sự nghiệp của cô quá lớn nên đã ảnh hưởng đến đường tình duyên, biểu hiện là nhân duyên đã tới nhưng cô không nhận ra!" (*Thuật ngữ về tử vi bát tự, thiên can… Người có nhật chủ thuộc Thủy là những người có Thiên Can của ngày sinh là Nhâm hoặc Quý, người Quý Thủy luôn bình lặng, nhẹ nhàng, ôn nhu và có tính hướng nội. Họ làm việc gì cũng luôn cẩn thận, bình tĩnh, coi trọng nguyên tắc. Có Quan Ấn liên tục sẽ khỏe mạnh và giàu có, sống một cuộc sống thịnh vượng)
Lâm Quân Dao hỏi: "Vậy là nhân duyên của tôi đã đến rồi sao?"
"Đưa tay cho tôi!" Diệp Thanh Dương nói.
Lâm Quân Dao vươn bàn tay đến.
Diệp Thanh Dương vừa nắm lấy tay Lâm Quân Dao đã cảm nhận được một loại cảm giác mịn màng mát mẻ, sờ lên hết sức thoải mái.
Mở lòng bàn tay cô ra, Diệp Thanh Dương cẩn thận nhìn vào chỉ tay.
Sau đó anh lại đưa mặt mình đến gần mặt của Lâm Quân Dao, mắt đối mắt, cẩn thận xem xét tướng mặt của cô.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Lâm Quân Dao có thể cảm nhận được cả hơi thở của Diệp Thanh Dương nó làm cô chợt nhớ tới cảnh tượng nóng bỏng tối hôm đó, đầu óc của cô lập tức trở nên hỗn loạn.
Mà Diệp Thanh Dương phía đối diện chỉ thấy hơi thở của Lâm Quân Dao quá đỗi ngọt ngào và trong trẻo, làm tim anh đập thình thịch.
Người phụ nữ này quyến rũ quá, ngay cả bổn Thiên sư y cũng phải rung động rồi.
Anh lắc đầu thật mạnh để xua đi những suy nghĩ vẩn vơ đó.
Sau khi xem xong tướng tay và tướng mặt của cô, trong mắt Diệp Thanh Dương hiện lên một chút kinh ngạc.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Cảm giác được Diệp Thanh Dương có gì đó kỳ lạ, Lâm Quân Dao vội vàng hỏi.
Diệp Thanh Dương nói: "Nhân duyên của cô đã tới rồi, hơn nữa hiện tại người đó còn cách cô rất gần, có thể là đang ở ngay bên cạnh cô đó!"
Lâm Quân Dao sửng sốt một chút, sau đó hung hăng trừng Diệp Thanh Dương một cái: "Anh đang nói anh đó hả? Không phải bây giờ bên cạnh tôi chỉ có một người đàn ông là anh thôi sao? Có phải cách tán gái này xưa quá rồi không anh trai?"
Diệp Thanh Dương chỉ lên lầu: "Trong vòng bán kính trăm mét, trên lầu còn có hai vệ sĩ nữa mà!"
Lâm Quân Dao: "..."
Tôi đột nhiên cảm thấy tình duyên của mình có chút qua loa rồi đó!
"Tên Thiên sư khốn kiếp này, tôi còn tưởng anh giỏi bói toán thật!" Lâm Quân Dao đứng dậy, xoay người đi thẳng lên lầu: "Tôi mệt rồi, phải đi nghỉ ngơi!"
Diệp Thanh Dương xem lại kết quả của mình, đồng thời còn cẩn thận bói lại lần nữa rồi mới chạy đuổi theo cô: "Cô nói gì vậy chứ, những lời tôi vừa nói đều là sự thật hết đó!"
"Dừng lại!" Hai vệ sĩ đang đứng ở tầng hai lập tức ngăn cản Diệp Thanh Dương lại, một người trong đó trừng mắt quát: "Ai bảo anh có thể lên lầu? Phạm vi hoạt động của anh chỉ giới hạn ở tầng một!"
"Tại sao hai người có thể đi lên đi xuống cả tòa nhà, còn tôi thì chỉ có thể ở tầng một?" Diệp Thanh Dương bất mãn hỏi.
"Anh là trường hợp đặc biệt! Không có tại sao cả! Hiểu chưa?" Vệ sĩ mạnh mẽ nói.
Hai vệ sĩ này đã thích thầm Lâm Quân Dao từ lâu, vốn dĩ họ cho rằng gần quan sẽ được ban lộc* ai ngờ từ đâu lại xuất hiện một tên tài xế đến làm hôn phu của Lâm Quân Dao vậy chứ. (*Ý là ở gần sẽ được hưởng lợi trước)
Chuyện này làm bọn họ vô cùng khó chịu, nhất định phải gây thêm rắc rối cho Diệp Thanh Dương bọn họ mới thoải mái hơn.
"Anh không thể nói chuyện lịch sự một chút sao?" Diệp Thanh Dương hỏi.
"Anh xứng đáng để chúng tôi nói chuyện lịch sự à?" Một vệ sĩ nói: "Thằng nhãi ranh như anh chỉ biết bám váy phụ nữ mà thôi!"
“Mẹ kiếp!” Diệp Thanh Dương không ngờ hai tên vệ sĩ này lại đối xử với mình như vậy.
"Mau quay lại tầng một đi!" Tên vệ sĩ kia hét lên.
Hai người vệ sĩ này là hai anh em ruột, một người tên là Đại Phi một người tên Tiểu Phi.
Cả hai người họ đều cao hơn 1 mét 9, không chỉ cao lớn mà họ còn có kỹ năng chiến đấu điêu luyện, trước kia họ đã từng làm lính đánh thuê ở nước ngoài rất nhiều năm.
Hai anh em họ đối mặt với Diệp Thanh Dương y hệt như hổ gặp cừu.
Diệp Thanh Dương cười lạnh: "Hôm nay hai người sẽ phải hối hận vì hành động của mình!"
"Ha ha ha!" Đại Phi vui vẻ cười to: "Em trai, em có nghe thấy không? Anh ta đang uy hiếp chúng ta đó sao? Cười chết anh rồi, hahaha!"
Tiểu Phi quát thẳng vào mặt Diệp Thanh Dương: "Thôi đi, giờ mày ngoan ngoãn cút về lầu một mau! Nếu không thì đừng trách sao tao đánh chết mày!"
Thật sự thì bản thân Diệp Thanh Dương cũng không quyết tâm phải lên lầu đến vậy, thế nhưng giọng điệu của hai người khiến anh thật khó chịu, như thể hai người bọn chúng là quản ngục, còn anh là kẻ phạm tội đánh khinh vậy.
"Hôm nay tôi nhất định phải lên lầu thử xem có người nào làm gì được tôi!" Diệp Thanh Dương hét lên.
Chương 24: Sát thủ cứng đầu
Có điều ngay lúc này, Lâm Quân Dao nghe thấy tiếng ồn ào nên đã xuất hiện ở đầu cầu thang: "Các người đang nhốn nháo chuyện gì đó? Mau quay về ngủ hết đi!"
Lâm Quân Dao đã thay sang một bộ váy ngủ màu đen, chất vải mịn màng như tơ lụa làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.
Mà phía dưới lớp áo ngủ là cảnh xuân dào dạt thấp thoáng lộ ra càng làm người nhìn u mê, trông hết sức cám dỗ.
"Tên này cứ nhất quyết muốn lên lầu nhưng hai anh em tôi cản lại không cho anh ta lên!" Đại Phi nói.
"Diệp Thanh Dương, anh muốn gì nữa?" Lâm Quân Dao tức giận hỏi.
"Rõ ràng là tôi cũng không nhất quyết phải lên lầu, thế mà chưa gì hai người họ đã sỉ nhục tôi!" Diệp Thanh Dương cãi lại.
"Đại Phi và Tiểu Phi, hai người nên nói chuyện nhẹ nhàng một chút, không nên công kích lòng tự trọng của người khác!" Lâm Quân Dao nói.
"Đúng, đúng!" Diệp Thanh Dương nói: "Miệng hai người bọn họ thật sự thối như hố phân vậy."
"Mày. . ."
"Được rồi, được rồi!" Lâm Quân Dao vội vàng cản lại nói: "Diệp Thanh Dương, tôi còn chưa nói đến anh đấy, sau này anh đừng có chống đối Đại Phi và Tiểu Phi nữa, bọn họ là vệ sĩ riêng của tôi, là người sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của cá nhân tôi, nếu anh cứ chống đối họ như vậy họ sẽ cho rằng anh đang âm mưu làm hại tôi đấy!"
"Tôi đã là vị hôn phu của cô nhưng vẫn phải sống khúm núm như vậy sao? Chỉ là hai vệ sĩ nhỏ mà tôi cũng không có quyền xử lý?" Diệp Thanh Dương giơ hai ngón tay lên.
"Không có!" Lâm Quân Dao chắc chắn.
"Nghỉ ngơi sớm đi!" Lâm Quân Dao lạnh lùng buông lại một câu rồi xoay người lên lầu.
Nhưng mà khi ánh mắt cô quét qua khuôn mặt ủy khuất của Diệp Thanh Dương thì trong lòng cũng có chút áy náy, cô lẩm bẩm: "Đồ ngốc Diệp Thanh Dương, hai vệ sĩ này là lính đánh thuê đã từng giết người, anh cứ quyết tâm chống đối họ như vậy thì cuối cùng người thua thiệt vẫn là anh thôi!"
Đại Phi và Tiểu Phi có chút tiếc nuối.
Xuýt nữa thì bọn họ đã có cái cớ hợp lý để giải quyết tên Diệp Thanh Dương này rồi.
"Nếu vừa rồi anh ra tay thì chưa đầy năm giây, anh đã đánh tên này thành đầu heo rồi!"
"Ha ha, còn em thì ba giây đã đánh được tên đó quỳ xuống kêu cha gọi mẹ rồi đấy!"
"Tên này đúng là may mắn thật!"
Hai anh em họ cố ý nói lớn cho Diệp Thanh Dương nghe.
Diệp Thanh Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, lạnh nhạt nói: "Người may mắn là hai người mới đúng đấy!"
Sau đó, anh cũng xoay người trở lại phòng ngủ.
Đêm đã khuya, sau khi Diệp Thanh Dương vào nhóm trò chuyện với sư phụ xong thì buông điện thoại nằm xuống.
Đang suy nghĩ lung tung, anh đột nhiên cảm nhận được điềm báo nguy hiểm.
Cũng nhờ anh đã chôn Cảm Tri Phù xung quanh biệt thự này, chỉ cần có người lạ mặt đến gần, Diệp Thanh Dương sẽ phát giác ra.
Lúc anh đứng dậy đi tới đại sảnh thì nhìn thấy có một bóng đen đang trèo từ cửa sổ phía bắc lên ban công tầng hai, sau đó lại tiếp tục trèo trên các tầng trên.
"Mẹ kiếp, không ổn rồi!"
Diệp Thanh Dương vội vàng chạy lên tầng hai.
Nhưng mà lúc này Đại Phi và Tiểu Phi vẫn chưa ngủ, họ đang ngồi chơi trò chơi ở đại sảnh tầng hai, nhìn thấy Diệp Thanh Dương vội vã lao lên như vậy thì hai người lập tức nhảy dựng lên.
"Tao đã bảo là mày chỉ được ở tầng một rồi mà, mày không hiểu tiếng người sao?"
Diệp Thanh Dương hét lớn: "Đừng cản đường, Lâm Quân Dao đang gặp nguy hiểm!"
Đại Phi mỉa mai: "Mày đang nằm mơ hả? Mau cút về tầng một cho tao!"
Diệp Thanh Dương trực tiếp quét chân qua, Đại Phi thấy vậy vốn định phòng thủ nhưng động tác của đối phương quá nhanh, chỉ nghe "bụp" một tiếng, Diệp Thanh Dương đã đá thẳng vào bụng anh ta.
Đại Phi tức khắc đau tới mức nước mắt chảy rồng rồng, cả người quỳ sụp xuống kêu la không ngừng.
"Mày!"
Tiểu Phi đấm trực diện vào mặt Diệp Thanh Dương, thế nhưng cú đấm đó đã bị Diệp Thanh Dương nhẹ nhàng né tránh, sau đó anh lại tung một đấm đáp trả vào dưới nách Tiểu Phi.
Tiểu Phi lập tức cảm thấy nửa người trên tê dại rồi cũng gục xuống theo anh trai.
Toàn bộ quá trình chỉ mất vài giây đồng hồ, Diệp Thanh Dương đã đánh gục được hai gã vệ sĩ cao lớn.
Sau đó anh lại nhanh chóng chạy lên tầng bốn.
Lúc này trên tầng bốn hết sức yên tĩnh, Diệp Thanh Dương đi thẳng đến trước cửa phòng Lâm Quân Dao rồi đẩy cửa bước vào trong.
"Anh tới phòng tôi làm gì?"
Lâm Quân Dao đang ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía cửa.
"À, tôi lên xem cô ngủ chưa!" Diệp Thanh Dương mỉm cười.
"Tôi.. đang ngủ! Anh mau ra… ra ngoài!" Lâm Quân Dao nói với giọng run rẩy.
Diệp Thanh Dương cau mày.
Diễn xuất của Lâm Quân Dao quá tệ.
Diệp Thanh Dương nhìn về phía tủ quần áo bên cạnh, thấy cánh cửa tủ đang khẽ hé ra thì anh lập tức hiểu ra.
"Tổng giám đốc Lâm này, đêm dài dằng dặc mà tôi lại không có ý định đi ngủ, đang định lên tìm cô tâm sự một chút, về cuộc sống, ước mơ gì đấy, cuối cùng chúng ta lại thảo luận một chút về vấn đề giới tính… cô thấy được không?" Diệp Thanh Dương không chịu rời đi.
"Anh...... Anh mau ra ngoài!" Lâm Quân Dao lo lắng nói.
Diệp Thanh Dương phớt lờ lời Lâm Quân Dao nói, anh đi thẳng đến bên bàn cầm lấy lon coca: "Tôi muốn uống chút nước, Tổng giám đốc Lâm sẽ không phiền đâu đúng không?"
Sau đó, anh trực tiếp mở nắp ra uống ừng ực.
"Ồ, ngon quá!"
"Diệp Thanh Dương, nếu anh còn không rời đi nữa thì tôi sẽ gọi người tới đấy!" Lâm Quân Dao uy hiếp.
Lúc này, Đại Phi và Tiểu Phi vội vàng chạy tới.
Cả hai đều là người tập võ, vừa lấy lại sức đã vội vàng đuổi theo lên lầu.
"Diệp Thanh Dương, mày dám đánh lén hai anh em bọn tao, mày có tin tao giết chết mày không!" Đại Phi quát lên.
Nhưng mà ở đây là phòng ngủ của Lâm Quân Dao, làm sao bọn họ có thể thoải mái tung quyền tung cước được?
Đại Phi lại quát lên với Diệp Thanh Dương: "Mau xuống lầu đi, chúng ta xuống lầu giải quyết!”
Diệp Thanh Dương nói: "Tôi không đi, tôi sẽ ở đây với Tổng giám đốc Lâm, tôi sợ cô ấy cô đơn!"
Đại Phi và Tiểu Phi tức giận nghiến răng nghiến lợi, tên khốn lưu manh này, hôm nay hai anh em tao mà không giết chết mày thì uổng phí công sức mấy năm nay luyện võ rồi.
"Diệp Thanh Dương, đây là phòng ngủ của Tổng giám đốc Lâm, mày đã đột nhập vào phòng ngủ của bà chủ bọn tao, nếu mày còn không chịu cút ra ngoài thì bọn tao hoàn toàn có quyền dùng vũ lực trấn áp mày!" Đại Phi nói.
"Này này, lúc này không phải là lúc để cho anh ra vẻ đâu, trong phòng ngủ này vẫn còn một người nữa đột nhập vào, tại sao anh không kêu tên đó ra?" Diệp Thanh Dương nói.
"Mày nói vậy là sao?"
Đại Phi và Tiểu Phi bối rối.
Diệp Thanh Dương nói với tủ quần áo: "Này người anh em, anh đừng manh động, giết chết Lâm Quân Dao rồi anh cũng chạy không thoát đâu, không bằng anh bước ra đây chúng ta nói chuyện đàng hoàng!"
"Lạch cạch."
Một bóng đen lao ra khỏi tủ quần áo, sau đó áp sát rồi dí súng vào sau lưng Lâm Quân Dao, bóng đen đó trầm giọng nói: "Không được nhúc nhích!"
Tên sát thủ này vốn định giết Lâm Quân Dao xong sẽ nhảy khỏi ban công tầng bốn trốn đi, không ngờ tên Diệp Thanh Dương này ở đâu xông lên làm gã phải trốn vào tủ quần áo, trước khi trốn gã còn chĩa súng vào Lâm Quân Dao, bảo cô đuổi Diệp Thanh Dương đi.
Ai ngờ Diệp Thanh Dương này lại phát hiện ra gã, giả vờ làm mấy trò lưu manh không chịu rời đi rồi cuối cùng còn chỉ ra trong phòng có sát thủ ẩn nấp.
Tới đây tên sát thủ không còn cách nào khác ngoài việc lấy Lâm Quân Dao làm con tin để đe dọa Diệp Thanh Dương.
Cảnh tượng này khiến cả Đại Phi và Tiểu Phi đều giật mình.
Bọn họ không ngờ thật sự có sát thủ đột nhập, hơn nữa gã sát thủ này hành động quá chuyên nghiệp, hai người bọn họ đang canh gác dưới lầu cũng không hề phát giác ra được.
Đại Phi và Tiểu Phi lập tức căng thẳng, cả hai rút dao găm ra hét vào mặt sát thủ bịt mặt: "Mày đừng manh động!"
Diệp Thanh Dương lên tiếng nói với Đại Phi và Tiểu Phi: "Này, tại sao hai người lại căng thẳng thế? Hai người yên tâm đi! Chắc chắn là có người nào đó đã bỏ tiền ra thuê người anh em này đến đây, nhưng mà các người cũng biết Lâm Quân Dao là Tổng Giám đốc của một tập đoàn lớn mà. Người thuê anh đã ra giá bao nhiêu? Cô ấy có thể cho trả gấp đôi, cô thấy vậy được không, Tổng Giám đốc Lâm?"
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Diệp Thanh Dương, Lâm Quân Dao không biết sao cũng vô thức thả lỏng hơn, cô nói: “Được, tôi có thể cho anh ta số tiền gấp đôi!"
Thế nhưng tên sát thủ này vẫn cứng đầu đáp: “Không liên quan tới tiền, hôm nay bọn mày chỉ có hai lựa chọn, một là để tao giết Lâm Quân Dao rồi thả tao đi hoặc là tao giết Lâm Quân Dao rồi chúng ta lại sống mái với nhau một trận, bọn mày lựa chọn đi.”
Chương 25: Anh chưa đủ tư cách
Là chủ tịch của Tập đoàn Lâm thị, Lâm Quân Dao có nhiều đối thủ trong giới kinh doanh đồng thời trong đời sống bình thường cô cũng đắc tội với không ít người.
Ví dụ điển hình nhất là mấy phú nhị đại như Tưởng Chấn Lôi, Thẩm Vân Hải và Mã Tư Thành, lúc này chắc hẳn bọn họ đang hận Lâm Quân Dao tới nghiến răng nghiến lợi.
Không những thế, sau lưng còn có người nào muốn giết chết Lâm Quân Dao nữa không thì không thể nào biết rõ được.
Chỉ cần nhìn cách tên sát thủ hôm nay nhẹ nhàng đột nhập vào tầng bốn này thôi cũng đã đủ biết gã ta là một cao thủ.
Hơn nữa từ thái độ ngoan cố không chịu từ bỏ của gã ta, xem ra chủ nhân của gã đã hạ quyết tâm phải giết chết Lâm Quân Dao cho bằng được!
"Người anh em này, tôi tin với tốc độ của tôi, anh chắc chắn sẽ không thể nào tổn thương Lâm Quân Dao được dù chỉ là một sợi tóc!" Diệp Thanh Dương tự tin nói: "Cho nên, anh phải trân trọng cơ hội mà tôi đang ban cho anh đi!"
"Phi, thật nực cười. Mày nhanh đến cỡ nào, có nhanh bằng súng của tao không?"
Sát thủ nhổ một bãi nước bọt, ngón tay đặt trên cò súng, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.
"Đừng, đừng!"
Đại Phi và Tiểu Phi hoảng hồn la lớn.
Nhưng mà hai người bọn họ thật sự không biết trong tình huống này hai anh em họ có thể làm được gì? Thế là hai người họ bắt đầu luống cuống tay chân không biết phải hành động thế nào!
Bộp! Bộp!
Diệp Thanh Dương tát vào đầu mỗi người một cái.
"Không phải hai người rất trâu bò sao? Còn nói cái gì mà giết tôi dễ như trở bàn tay? Giờ gặp phải sát thủ thật sự đã sợ rồi sao? Khí phách của hai người đâu hết rồi? Có việc cần dùng hai người rồi đấy!" Diệp Thanh Dương mỉa mai nói.
“Mày không thấy trong tay gã ta có súng sao?” Đại Phi oán giận nói.
"Rồi sao, trong tay của gã có súng thì chúng ta phải đứng im nhìn Lâm Quân Dao chết à? Đã vậy thì cô ấy thuê hai tên vệ sĩ vô dụng như các người về làm cái gì?" Diệp Thanh Dương mắng to.
Lúc này Lâm Quân Dao cũng có chút tuyệt vọng.
Đại Phi và Tiểu Phi đã bảo vệ cô hơn ba năm, giúp cô hóa giải được rất nhiều tình huống nguy hiểm.
Cũng vì thế mà Lâm Quân Dao rất tin tưởng vào khả năng của hai người họ.
Hiện tại cả hai người đều nói hết cách rồi thì chỉ có thể trách cô quá xui xẻo, có lẽ số mệnh của cô đã định là cô sẽ chết tại đây!
Chỉ là hiện giờ trong lòng cô vẫn còn rất nhiều tiếc nuối, mà chuyện cô tiếc nuối nhất chính là trước khi chết vẫn không gặp được người mình thương nhớ!
Lâm Quân Dao nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt trong suốt trào ra khỏi khóe mắt.
Thấy vậy, Diệp Thanh Dương không mỉa mai thêm gì nữa mà chỉ bình tĩnh nói với sát thủ: "Anh đã làm cô ấy khóc, cho nên, anh sẽ không còn cơ hội nào nữa cả!"
Sát thủ cười lạnh: "Đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy người mạnh miệng như mày đấy!"
Trên môi Diệp Thanh Dương khẽ nhếch lên một nụ cười: "Vậy thì đây cũng là lần cuối của anh rồi đấy!"
"Ha ha, tới nhặt xác cô ta đi này!"
Gã sát thủ đã hoàn toàn nổi giận, cuối cùng gã cũng quyết định bóp cò.
Thế nhưng, vào thời điểm quan trọng này chỉ thấy tay Diệp Thanh Dương nhanh chóng vung lên, sau đó là một tia sáng bạc bắn ra khỏi tay anh.
“Bụp” một tiếng, tia sáng bạc kia đã đập vào đầu giường của Lâm Quân Dao.
Tới lúc này gã sát thủ mới thấy rõ vật đó, nó là cái bật nắp của lon Coca.
Có điều chỉ ngay giây tiếp theo, gã sát thủ đã bàng hoàng nhận ra tay mình không còn cử động được nữa. Từ trên cổ tay truyền đến một cơn đau thấu tim, máu tuôn ra không ngừng.
"Ah!"
Gã sát thủ hét lên một tiếng, khẩu súng cũng tuột ra khỏi tay. Gân tay phải của gã đã bị cái bật nắp kia cắt đứt.
Lợi dụng khoảnh khắc này, Diệp Thanh Dương bước tới định đá gã sát thủ.
Nhưng mà gã sát thủ này cũng là người dày dặn kinh nghiệm, sau khi bị phế mất một tay, gã ta không lập tức đánh lại mà vừa nhanh chóng né tránh đòn tấn công của Diệp Thanh Dương vừa dùng tay trái nhặt lấy khẩu súng lục vừa rơi xuống đất.
Có điều, ngay khi gã giơ súng lên Diệp Thanh Dương lại đá tới một cú nữa.
"Bộp!"
Khẩu súng bị đá văng thẳng vào tủ.
Gã sát thủ lập tức lùi lại, dùng tay trái rút con dao găm sắc nhọn khỏi thắt lưng.
Lúc này Đại Phi và Tiểu Phi cảm thấy mình đã có cơ hội.
Hai người họ đều là chuyên gia dùng dao, hai đấu một, mà một này còn là gã vừa bị phế một tay thì chắc chắn họ sẽ có 100% cơ hội chiến thắng.
Nếu trước mặt Lâm Quân Dao mà hai người họ cứ cư xử như kẻ thua cuộc như vậy thì thật xấu hổ.
Bây giờ là lúc để họ thể hiện sức mạnh của mình, chỉ cần đánh gục gã sát thủ này là họ sẽ thành công cướp được công lao cùng với danh tiếng của Diệp Thanh Dương.
Hai anh em vừa nhìn nhau một cái đã hiểu được ẩn ý trong mắt nhau.
Hai người rút con dao găm của mình ra, cùng nhau lao về phía trước.
Diệp Thanh Dương rất khinh thường hành vi cướp công này, đồng thời anh cũng cảm thấy thật buồn cười.
Bởi vì anh biết hai tên ngốc này đã đánh giá thấp thực lực của sát thủ.
Tuy sát thủ đã bị phế một tay nhưng sự bình tĩnh và nhanh nhẹn của gã chắc chắn không phải là thứ hai tên ngốc này có thể sánh được.
Nếu hai người đã muốn chết đến vậy thì anh cũng không ngăn cản làm gì.
Diệp Thanh Dương lấy bọc bỏng ngô từ tủ đồ ăn nhẹ ra vừa ăn vừa thích thú xem kịch vui.
Anh cũng lấy một bọc nữa đưa cho Lâm Quân Dao rồi nói: "Này, cùng tới xem trận đấu với tôi đi, vui lắm!"
Ai ngờ, ngay lúc này Lâm Quân Dao đột nhiên “Oa” một tiếng rồi khóc lên như một đứa trẻ.
Thần kinh vừa căng thẳng vừa sợ hãi một thời gian dài cuối cùng cũng được giảm bớt cho nên cô đã nhịn không được mà bật khóc thành tiếng.
Cô dùng hai tay che mặt khóc nức nở, để lộ ra một Tổng Giám đốc Lâm khác hoàn toàn với cô Tổng giám đốc Lâm lạnh lùng thường ngày.
Lúc này đầu cô đang vùi giữa hai gối, đôi vai run rẩy trông vô cùng bất lực.
Nhìn cô như vậy Diệp Thanh Dương cũng thoáng thấy đau lòng vô cùng.
Tính ra thì cô cũng chỉ là một cô gái mới đôi mươi mà thôi!
Ở độ tuổi này, đáng lẽ cô phải được nắm tay bạn trai đi xem phim, uống thật nhiều trà sữa, và có một hồi yêu đương đáng nhớ suốt cả đời.
Thế nhưng bây giờ thế giới của cô chỉ tràn ngập những tranh đấu từ gia đình cho đến việc kinh doanh, hơn nữa còn hay gặp phải những nguy hiểm đe dọa đến tính mạng.
Làm sao cô ấy có thể chịu đựng được nhiều đến vậy?
"Đừng khóc nữa!" Diệp Thanh Dương nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Quân Dao: "Đừng sợ, tôi sẽ không để gã ta làm tổn thương cô đâu."
Giờ phút này, lời anh nói cũng tương tự như những gì cô đã nói với anh mười ba năm trước: “Đừng sợ, tôi sẽ không để bọn họ phát hiện cậu đang trốn ở đây đâu!”
Lâm Quân Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, cô cảm nhận được một cảm giác vừa quen thuộc lại ấm áp.
Cô quay người lại nhào thẳng vào lòng Diệp Thanh Dương, vòng hai tay qua cổ anh rồi cô lại khóc nức nở.
Cùng lúc đó hai người Đại Phi và Tiểu Phi đang dần kiệt sức.
Bọn họ nhận thấy động tác của đối thủ rất linh hoạt, tuy chỉ dùng một tay nhưng động tác của gã vẫn vô cùng mạnh mẽ, dần dần hai anh em họ chỉ có thể chuyển từ công kích sang đỡ đòn.
Không những thế, lúc này Đại Phi còn nhìn thấy cảnh Lâm Quân Dao nhào vào lòng Diệp Thanh Dương. Thế là anh ta tức giận mắng: "Bọn tao đang dốc sức đánh kẻ thù còn mày thì ở đó cua gái mà coi được hả?"
Diệp Thanh Dương nói: "Chẳng phải anh mạnh lắm sao, người mạnh thì phải xông lên trước chứ! Cố lên, tôi tự hào về anh!"
"Má nó!"
Đại Phi và Tiểu Phi đều tức giận đến suýt hộc máu.
Thế nhưng sát thủ trước mặt không hề chừa cho họ bất kì cơ hội nào, chỉ hơi mất cảnh giác một chút, Tiểu Phi đã bị gã ta đâm vào mạn sườn trái, quần áo lập tức bị máu tuôn ra nhuộm đỏ cả mảng lớn.
"Tiểu Phi!"
Hai hốc mắt Đại Phi đỏ hoe, tức giận lao về phía trước.
Thế nhưng, gã sát thủ đã nhìn thấy cơ hội thích hợp, gã vừa chặn lại con dao găm của Đại Phi vừa đâm vào bụng anh ta một nhát.
Phốc!
"Ah!"
Đại Phi lảo đảo lùi lại.
Bên sườn trái của Tiểu Phi đang tuôn máu đầm đìa, mất khả năng chiến đấu.
Gã sát thủ thở hổn hển, tay phải run lên nhè nhẹ.
Nếu không phải vì mất máu quá nhiều thì có lẽ chỉ cần vài phút, gã đã có thể xử lý được hai tên vệ sĩ này.
Tay trái sát thủ cầm đao đi thẳng về phía trước, Đại Phi và Tiểu Phi che vết thương sợ hãi lùi về hai bên.
Mạng mình còn chưa giữ được, làm sao anh ta có thể lo nghĩ đến việc bảo vệ Lâm Quân Dao được nữa.
Không còn chướng ngại vật nào nữa, gã sát thủ dễ dàng đi đến trước mặt Lâm Quân Dao và Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương lập tức đưa Lâm Quân Dao ra sau lưng để bảo vệ.
Sát thủ lạnh lùng nói với Diệp Thanh Dương: "Đánh lén không tính, giờ mày mau tung ra khả năng thật của mình đi!"
Diệp Thanh Dương cười nhạt: "Dám công khai thách đấu với tôi à, chỉ sợ là anh còn chưa đủ tư cách đâu!"
Bình luận facebook