-
Chương 16-20
Chương 16: Hai vợ chồng cãi nhau
Lâm Quân Dao vội vôi xoa xoa cơ thể, đi xuống dưới tầng.
Mở cửa, nhìn thấy trong sân đầy hoa hồng, được xếp thành một cái hình trái tim.
Một thanh niên mặc tây phục màu trắng đứng ở chính giữa, cầm trong tay một bó hoa hồng, dáng vẻ tự tin.
Lâm Quân Dao đi ra ngoài, thanh niên này lập tức mỉm cười: "Quân Dao, tôi nghe nói cô đã có vị hôn phu, cho nên tôi không thể không lấy hết dũng khí đến theo đuổi cô, nếu không thì không có cơ hội nữa rồi, thật ra, tôi cảm thấy tôi phù hợp với cô nhất, hi vọng cô hãy cho tôi một cơ hội!"
"Mã Tư Thành, ai cho anh vào đây?" Lâm Quân Dao không chút khách khí nói.
"Là người giúp việc nhà cô mở cửa cho tôi vào!" Mã Tư Thành lập chỉ vào Diệp Thanh Dương đang tựa vào cửa.
Do ảnh chụp Diệp Thanh Dương đêm đó rất mờ, nên cho dù có người biết Lâm Quân Dao đã có vị hôn phu, nhưng cũng không thể nhìn ra dáng vẻ của người đó ra sao từ bức ảnh.
Cho nên không ai nhận ra Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương trợn mắt liếc Mã Tư Thành một cái.
"Mắt anh mù rồi à? Anh mới là người giúp việc ý! Cả nhà anh đều là người giúp việc!"
Lâm Quân Dao tức giận liếc Diệp Thanh Dương một cái, quay đầu nói với Mã Tư Thành: "Ra ngoài, tôi không thích anh!"
Đối với chuyện tình cảm này, Lâm Quân Dao luôn luôn thẳng thắn, không thích chính là không thích.
Đặc biệt là tên Mã Tư Thành này, là phú nhị đại nổi tiếng của thành phố Thanh Châu.
Hắn nổi danh ở chỗ, không phải là hắn tài giỏi ưu tú bao nhiêu, mà bởi vì con người hắn là phiên bản hải vương đời thực.*
*Chỉ những tên tra nam có mối quan hệ mập mờ với nhiều cô gái.
Dựa vào gia đình có tiền, không biết đã gây ra tai họa cho biết bao nhiêu cô gái, đêm nào cũng đều làm tân lang.
Bạn gái mỗi khi mang thai liền đưa tiền đi nạo phá thai rồi bỏ mặc họ.
Nếu như đối phương không nạo thai, hắn liền phái thuộc hạ lưu manh trực tiếp uy hiếp người ta.
Tiếng xấu của Mã Tư Thành dã lan xa từ rất lâu rồi.
"Quân Dao, đừng như vậy, tôi thật lòng yêu cô mà! Hơn nữa nhà chúng ta môn đăng hộ đối, tôi tin rằng tôi càng phù hợp hơn với vị hôn phu của cô!"
Phía sau cặp kính gọng đen của Mã Tư Thành, là đôi mắt híp hơi nheo lại, càng để lộ ra vẻ lươn lẹo.
Diệp Thanh Dương tựa vào khung cửa, có chút thích thú với cảnh tượng này, mỉm cười trêu chọc nói:
"Sức hút của Lâm tổng lớn thật đấy, lúc nào cũng có người đến tận cửa nhà để theo đuổi!"
Lâm Quân Dao oán hận nói: "Còn không phải người nào đó tiện tay, giúp hắn mở cửa à!"
Diệp Thanh Dương nói: "Tôi sao dám cản vận đào hoa của Lâm tổng chứ?"
Lâm Quân Dao nghe xong lời này, ngược lại còn phì cười: "Đúng vậy! Vận đào hoa của tôi vẫn luôn rất vượng, hôm nay anh mới biết sao? Vậy có nghĩa là sau này những người theo đuổi tôi anh phải cho tất cả bọn họ vào rồi? Tôi sợ sân nhà sẽ chật kín chỗ mất phải không nào?"
Diệp Thanh Dương nhún vai dơ hai tay nói: "Cô thích là được!"
"Diệp Thanh Dương, anh là đồ khốn nạn!"
Lâm Quân Dao đối mặt với thái độ lạnh nhạt như thế của Diệp Thanh Dương thì hết sức tức giận.
Tốt xấu gì thì bây giờ anh cũng là vị hôn phu trên hợp đồng của cô, chẳng lẽ đến một chút ý nghĩ ghen tuông thương hoa tiếc ngọc cũng không có sao?
"Được rồi, Diệp Thanh Dương, anh rất hi vọng tôi đồng ý làm bạn gái của người khác đúng không? Tôi làm bạn gái của người khác thì anh rất vui phải không?"
Không biết tại sao Lâm Quân Dao cũng muốn hùa theo khẩu khí của Diệp Thanh Dương.
Lông mày Diệp Thanh Dương nhướn lên: "Không vui cũng chẳng buồn!"
"Được!" Lâm Quân Dao thật sự phát điên lên rồi: "Vậy tôi đồng ý làm bạn gái hắn!"
Nói xong, cô xỏ đôi dép lê pha lê của mình vào, đi đến trước mặt Mã Tư Thành, nắm lấy cánh tay của hắn, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, khiêu khích hỏi Diệp Thanh Dương: "Thế nào? Có xứng đôi không?"
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thanh Dương lại cười rạng rỡ, vỗ tay nói:
“Cùng một loại như nhau cả, khá xứng đôi đấy!"
"Xin hãy tích đức cho cái miệng của anh để tránh bị nghiệp quật nha!" Lâm Quân Dao một là không làm hai là làm cho tới cùng luôn, trực tiếp nói với Mã Tư Thành: "Đi, chúng ta đi ăn cơm đi!"
Mã Tư Thành gãi gãi đầu, hạnh phúc tới quá đột ngột, hắn có chút không kịp trở tay.
Lâm Quân Dao xỏ dép lê liền đi cùng Mã Tư Thành ra ngoài.
Nhưng cô đi rất chậm, giống như mang theo tâm sự.
"Chờ một chút!" Diệp Thanh Dương đột nhiên hét lớn.
Lâm Quân Dao lập tức quay người, mừng rỡ hỏi: "Sao vậy? ?"
Diệp Thanh Dương nói ra: "Tôi là tài xế của cô, để tôi lái xe cho cô nhé! !"
Lâm Quân Dao: "..."
Bà đây muốn giết người lắm rồi đấy!
Mã Tư Thành cảm thấy biểu cảm giữa hai người có gì đó không ổn lắm, liền hỏi Lâm Quân Dao: "Hắn chỉ là tài xế của cô thôi sao? Tôi cảm giác mối quan hệ của hai người không bình thường cho lắm! Hắn không phải là vị hôn phu của cô chứ?"
Lâm Quân Dao nói ra: "Không sai, hắn chính là vị hôn phu của tôi!"
Mã Tư Thành: "..."
Hắn chăm chú nhìn Diệp Thanh Dương một cái, đột nhiên phình bụng cười to: "Ha ha ha, Quân Dao, cô đang nói đùa với tôi sao? Hắn là là tên quê mùa ở quê nào lên vậy? Mắt nhìn của cô sao vậy?"
Lâm Quân Dao chán ghét cau mày, theo bản năng ngay lập tức giữ khoảng cách với Mã Tư Thành: “Nói chuyện với người khác xin hãy tôn trọng chút."
Chẳng biết tại sao, khi Mã Tư Thành chửi bới Diệp Thanh Dương, trong lòng Lâm Quân Dao không ngừng bực tức.
Bất kể như thế nào, thì Diệp Thanh Dương là người đã từng giúp cô mấy lần, vậy sao có thể tha cho một tên người ngoài được chứ.
Cô và Diệp Thanh Dương cãi nhau lấy hắn là công cụ, kết quả hắn thực sự tưởng mình có tiếng nói lắm hả ?
"Quân Dao, cô có ý gì vậy? Bây giờ cô là bạn gái của tôi, thì cô phải đứng về phía tôi chứ!” Mã Tư Thành nói
Lâm Quân Dao cảm thấy buồn nôn nói : "Thực sự xin lỗi, thực không dám giấu giếm gì với anh, vừa rồi là tôi tiện mồm nói thôi, chứ tôi cũng không thể làm bạn gái của anh được!"
Mã Tư Thành vội vàng nói: "Ơ Quân Dao, cô đừng giận mà, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, tôi không nên làm cô tức giận, nào, chúng ra ra ngoài ăn cơm một bữa thật vui vẻ đi!!"
Trong lòng Mã Tư Thành nghĩ, đồ phụ nữ xấu xa như cô, đã dâng đến tận miệng tôi rồi mà đòi thoát được à? Bây giờ tôi chiều cô trước, sau này cô nằm gọn trên giường của tôi rồi á, để xem tôi sẽ chơi đùa với cô như thế nào!
Lúc này, Diệp Thanh Dương lại tiến lên một bước, đứng ngang trước mặt Mã Tư Thành: "Người anh em này, có câu anh nói sai rồi!"
Mã Tư Thành sững sờ: "Câu nào vậy?"
Diệp Thanh Dương nói: "Cô ấy không phải người phụ nữ của anh, cô ấy là người phụ nữ của tôi!"
Vừa dứt câu, cơ thể mềm mại của Lâm Quân Dao run lên.
Cái tên đơ như khúc gỗ này, cuối cùng nói một câu tiếng người rồi.
Mã Tư Thành cười khinh thường nói: "Đến một tên quê mùa như anh, mà cũng xứng làm người đàn ông của Quân Dao sao? Anh đừng có mơ nữa, nhìn lại cái bản thân mình đi, dùng hết cả công đức mười tám đời tổ tông nhà anh, cũng không bằng một cái góc áo của Quân Dao đâu!"
Đối mặt với sự sỉ nhục của Mã Tư Thành, Diệp Thanh Dương lại hời hợt cười một tiếng: "Anh không tin phải không, hay là tôi chứng minh cho anh xem nhé.”
Sau đó, Diệp Thanh Dương không nói hai lời, dùng một tư thế bá đạo, trực tiếp ôm Lâm Quân Dao vào lòng, hôn một cách mãnh liệt.
Lâm Quân Dao đơ người!
Cảm nhận được hormone tràn đầy nam tính của Diệp Thanh Dương, cô chỉ cảm thấy mình như một đám mây đang phiêu bạt chốn tiên cảnh.
Trong chốc lát Mã Tư Thành cảm thấy cay cú.
Khốn nạn, dám hôn bạn gái tôi vừa mới theo đuổi ngay trước mặt tôi sao?
"Đồ quê mùa, mày dám hôn bạn gái của tao à?"
Sửng sốt khoảng bảy tám giây, Mã Tư Thành mới kịp phản ứng lại, xông lên phía trước làm bộ muốn đánh Diệp Thanh Dương!
"Cút!"
Diệp Thanh Dương chỉ nhấc một cái chân lên, trực tiếp đạp thẳng vào bụng Mã Tư Thành, rồi đá hắn về phía sau ngã nhào một cái, khiến hắn rất xấu hổ.
Sau một nụ hôn nồng cháy, Diệp Thanh Dương liếm môi một cái, nói với Lâm Quân Dao: "Thật sự xin lỗi nhé, tôi có chút kích động rồi !"
Hai má Lâm Quân Dao ửng hồng, gò má hồng như hoa đào, nụ hôn bất ngờ này khiến tim cô đập loạn nhịp.
"Đồ khốn kiếp, anh làm việc vẫn luôn lỗ mãng như vậy sao?"
Diệp Thanh Dương cười cười: "Chỉ lỗ mãng như vậy với cô thôi!"
Trong lòng Lâm Quân Dao đột nhiên run lên, nhưng ngay lúc đó lại trừng mắt liếc Diệp Thanh Dương một cái: "Anhxem kỷ luật như không, cưỡng hôn cấp trên, tháng này phạt anh một nửa tiền lương, tự kiểm điểm lại bản thân đi!"
"Trời ơi, cô nói có đạo lí không vậy?" Diệp Thanh Dương nói với khuôn mặt vô tội.
Mã Tư Thành nhìn đôi nam nữ này liếc mắt đưa tình, tức giận đến nỗi răng hắn ngấu nghiến mỗi nát banh ra luôn.
"Hai người các người, coi như tôi không tồn tại sao?" Mã Tư Thành hét lớn.
Lâm Quân Dao khinh bỉ liếc Mã Tư Thành một cái, cười duyên dáng một tiếng: "Cặp vợ chồng cãi nhau, lấy anh làm công cụ, còn chưa hiểu sao? Bây giờ anh không có tác dụng gì nữa rồi, cút ra khỏi sân của tôi đi!”
Chương 17: Mọi người đều là nhân tài
Chương 17: Mọi người đều là nhân tài
Mã Tư Thành giận đến tím mặt, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
"Đôi cẩu nam nữ tụi mày đang đùa giỡn với tao à?” Mã Tư Thành ôm bụng mắng to: "Tụi mày chờ đó cho tao, tao nhất định sẽ khiến tụi mày sống không bằng chết!”
Sau đó hắn quay người chạy ra cửa.
Chạy đi không bao lâu, một chiếc xe thể thao McLaren màu đỏ ầm ầm chạy tới, dừng lại trước mặt Mã Tư Thành.
"Lên xe!"
Ngồi trên ghế lái là một cô gái xinh đẹp, trong miệng ngậm điếu thuốc dành riêng cho nữ giới, cũng không thèm nhìn Mã Tư Thành, chỉ lạnh lùng nói.
Cô gái này khoảng 20 tuổi, tuy trang điểm hơi đậm nhưng không khó để nhận ra đường nét thanh tú trên khuôn mặt của cô ta, đặc biệt là đôi mắt to long lanh như dòng nước mùa thu, với hàng lông mi nhấp nháy như có thể phát ra thành lời.
Chỉ là cách ăn mặc của cô gái quá mức nổi loạn.
Mái tóc đỏ rực được hất qua một bên vai, chữ “Z” được khắc bằng dao bên dưới tóc mai trông cực kỳ bắt mắt.
Một hình xăm hoa hồng cực lớn bên dưới cổ cùng cánh tay, thân trên khoát một chiếc áo da, bên dưới phối một chiếc quần bò cùng với đôi bốt cao cổ màu đen ở chân.
Dù cả người toát ra vẻ duyên dáng mềm mại của em gái nhà bên nhưng bởi vì dáng người cao gầy gợi cảm cùng với sự kết hợp ăn ý với bộ đồ càng khiến cô ta thêm phong tình kiều diễm.
"Mày đến đây làm gì? Muốn xem bộ dạng xấu hổ này của tao sao?" Mã Tư Thành oán hận nói.
"Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không rảnh xem bộ dạng rác rưởi này của anh đâu!" Cô gái ném điếu thuốc đi: "Ông nội nhờ tôi đón anh đi dự tiệc mừng thành lập của Lâm thị. Anh biết đấy, nếu như không phải ông nội đã mở lời, cả đời này anh cũng đừng mong ngồi ghế phụ trong xe của tôi."
"Mã Lị, tao cảnh cáo mày, hôm nay tâm trạng tao cực kỳ bất ổn, mày tốt nhất đừng nên trêu chọc tao!" Mã Tư Thành hung tợn nói.
Bị Diệp Thanh Dương cùng Lâm Quân Dao đùa bỡn cả ngày liền, giống như việc hắn ta bị chội nguyên chậu phân lên người, khiến hắn ta cực kỳ ghê tởm lẩn khuất nhục.
Lúc này, việc gặp phải kẻ thù không đội trời chung trong gia tộc càng khiến hắn tức điên hơn.
“Có anh là người cùng huyết thống đúng là sự sỉ nhục đối với tôi!” Cô bé thở dài cảm thán, không hề quan tâm đến lời đe dọa của Mã Tư Thành.
“Tao tự lái xe, không cần mày đón!” Mã Tư Thành mặt mày hung tợn nói: “Tao thề, sớm muộn gì tao cũng sẽ tổng cổ mày cùng với bà mẹ rẻ tiền của mày ra khỏi tập đoàn Thiên Mã!”
Cô gái thản nhiên cười: “Được thôi, tôi sẽ đợi đến ngày đó, thằng khốn kiếp”
Sau đó nghênh ngang lái xe rời đi.
.......................
"Thằng khốn kiếp!"
Trong biệt thự, Lâm Quân Dao tức giận chửi ầm lên.
"Tại sao cô lại ghét hắn như vậy?" Diệp Thanh Dương hỏi: "Gia thế của hắn là. . . ?"
"Hắn tên Mã Tư Thành, là con trai của Tập đoàn Thiên Mã. Tập đoàn Thiên Mã là một ông trùm trong ngành khách sạn và du lịch ở thành phố Thanh Châu. Về mặt nào đó, Lâm gia cũng muốn dựa vào bọn họ!" Lâm Quân Dao nói: "Mã Tư Thành lúc trước vẫn luôn quấy rầy tôi, nhưng trong suốt mấy tháng tập đoàn Lâm Thị gặp phải bê bối, hắn ta lại trốn mất tăm!"
“Hắn chắc hẳn sợ cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao!” Diệp Thanh Dương nói.
"Đúng vậy!" Lâm Quân Dao nói: "Sở dĩ Mã Tư Thành cứ quấy rầy tôi là vì hắn ta thèm muốn vẻ đẹp của tôi. Thứ hai, đó là vì lúc trước Tập đoàn Lâm thị có giá trị rất cao và đang đà phát triển vượt bậc, Mã gia bọn họ ắt hẳn là muốn Lâm Gia chia chiếc bánh ngọt trong tay ra!"
Diệp Thanh Dương gãi đầu: "Tôi cảm thấy hắn quấy rầy cô chủ yếu là vì điều thứ hai!"
Lâm Quân Dao...
Đồ khốn, vẻ đẹp của tôi trong mắt anh không đáng một đồng nào sao?
Đối mặt với ánh mắt sát khí của Lâm Quân Dao, Diệp Thanh Dương phản bác: “Tôi nói đúng mà, mấy tháng nay Mã Tư Thành không quấy rầy cô, cớ sao hôm nay hắn ta lại chịu vác mặt đến đây?”
"Còn không phải sau khi hắn đọc được tin tức hôm nay, cảm thấy Lâm Thị có hi vọng trở mình nên lập tức chạy đến đây theo đuổi cô. Điều này thì có liên quan mẹ gì đến sắc đẹp của cô đâu chứ!"
Logic vừa hợp lý vừa rõ ràng này khiến Lâm Quân Dao không thể nào phản bác.
"Diệp Thanh Dương, anh quá đáng lắm!" Lâm Quân Dao mím môi, thẹn quá hóa giận: "Có cần thiết phải phân tích kỹ lưỡng như vậy không? Có cần thiết không?"
"Đừng kích động, tôi chỉ đang phân tích cho cô hiểu thôi!" Diệp Thanh Dương nói.
"Tôi không nghe, tôi hỏi anh, tôi không đẹp sao?" Lâm Quân Dao nói.
Bệnh thẳng nam của Diệp Thanh Dương lại phát tác: “Cô cũng biết các sư tỷ trên núi ta như những tiên nữ vậy, ai nấy đều dịu dàng động lồng người, khiêm tốn hiền thục. Chẳng ai biết trang điểm như cô!"
"Nếu anh thích sư tỷ của anh như vậy thì chạy về núi mà ở với sư tỷ anh đi!"
Đây là lần đầu tiên trong đời giá trị nhan sắc của cô bị phủ nhận, Lâm Quân Dao tức giận dậm chân.
Tất cả mọi người đều nói tôi cực kỳ xinh đẹp, chỉ có đồ mù như anh không biết thôi, đồ mù đáng ghét!
Chẳng trách Mã Tư Thành gọi anh là kẻ quê mùa, anh đúng là người nhà quê, thẩm mỹ của anh chắc chắn có vấn đề!
Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ cười cười: "Nếu không phải vì đi tìm cô ấy, cô cho rằng tôi sẽ xuống núi sao? Tôi sẽ ở trong cái thế giới phàm nhân cuồn cuộn hỗn loạn này lang thang khắp nơi sao?"
Sự thâm thúy đột ngột của Diệp Thanh Dương khiến Lâm Quân Dao sửng sốt.
Tên đàn ông này sao có thể lúc thì bất cần đời, lúc thì tình sâu thắm thiết như vậy cơ chứ?
Tuy nhiên tức cảnh sinh tình, trong lòng Lâm Quân Dao cũng dần hiện lên người trong lòng của mình.
Than ôi, cuộc gặp gỡ năm đó, tình thâm mấy phần.
Có lẽ cuộc gặp gỡ thuở đôi mươi luôn đẹp đẽ nhất, thế cho nên đến bây giờ Lâm Quân Dao cũng chẳng thể nào tự kiềm chế chính mình được.
Xem ra Diệp Thanh Dương cũng giống như chính mình, trong lòng có tình, nhưng chỉ có thể gần nhau trong gang tấc rồi lại biển trời chia xa.
"Diệp Thanh Dương, không ngờ anh là một người nặng tình như vậy!" Lâm Quân Dao cảm động nói.
"Đúng vậy!" Diệp Thanh Dương ngẩng đầu góc bốn mươi lăm độ nhìn lên không trung, có chút xúc động nói: "Tôi không chỉ thâm tình, mà còn một lòng một dạ nữa!"
Lâm Quân Dao...
"Nếu anh một lòng một dạ như vậy, có thể giải thích cho tôi biết vì sao vừa rồi anh lại cưỡng hôn tôi không ?
Diệp Thanh Dương...
Xin lỗi đã làm phiền!
............
.......
Buổi chiều, Diệp Thanh Dương thoải mái tắm nước nóng.
Sau đó trở về phòng ngủ chơi điện thoại
Chỉ thấy anh mở một nhóm chat tên là "Mọi người đều có tài ăn nói bởi vì trưởng nhóm"Tôi đơn thuần nhất" đang đặc biệt theo dõi bạn”.
Tôi đơn thuần nhất @Thiên sư Thanh Phong: Nhóc con, xuống núi một tuần rồi, có thu hoạch được gì chưa?
Thiên sư Thanh Phong: Thưa sư phụ, con đã trải nghiệm được rất nhiều từ thế giới trần tục, con đã trải qua bản chất khó lường của lòng người, con cũng đã được sống trong một biệt thự cao cấp, lái một chiếc xe hơi sang trọng, nhưng con không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của cô ấy, một chút manh mối cũng không có!
Tôi đơn thuần nhất: Con còn nhớ nơi lần đầu tiên con gặp con bé không?
Thiên sư Thanh Phong: Mười năm nay thành phố Thanh Châu đã thay đổi quá nhanh, chốn xưa kia đã sớm không còn nữa!
Tôi đơn thuần nhất: Vậy con còn tìm cái mẹ gì, mau chóng trở về núi uống rượu với sư phụ đi!
Thiên Sư Thanh Phong: Sư phụ, các sư huynh sư tỷ đều ở đây, người có thể nói chuyện đúng đắn một chút không?
Chiêm Tinh Bốc Phỉ: Tôi không ở đây, tôi không thấy gì hết.
Quỷ Đạo Huyền Chân: Tôi cũng không có ở đây.
Vũ Hồn Đan Dương: +1.
Y Tiên Lãnh Nguyệt: +1
Kiếm Thánh Lăng Tiêu: +1
... ...
Y Tiên Lãnh Nguyệt: Đúng rồi, sư đệ, sư tỷ có một số vấn đề y học muốn hỏi ý kiến của đệ, khi nào đệ mới trở về núi giải đáp thắc mắc cho tỷ.
Thiên Sư Thanh Phong: Sư tỷ cứ nói đi, đệ sẽ trực tiếp giải thích ở đây cho tỷ.
Y Tiên Lãnh Nguyệt: Ai da, có lẽ phải trực tiếp gặp mặt mới có thể nói rõ ràng được sự nghi ngờ của tỷ.
Qủy Đạo Huyền Chân: Khụ khụ, sư tỷ, tỷ có thể nói rõ hơn về sự quyến rũ của mình được không?
Kiếm Thánh Lăng Tiêu: Đều là nữ nhân, sư tỷ có thể hiểu được nỗi khổ của sư đệ, kiếm pháp của ta gần đây cũng đã đến điểm nghẽn...
Chiêm Tinh Bốc Phỉ: Còn tôi, tôi chiêm tinh có chút lực bất tòng tâm. . . .
Vũ Hồn Đang Dương @Chiêm Tinh Bốc Phỉ: Một tên già khú như ông xen vào làm gì?
Chương 18: Kẻ tai to mặt lớn Diệp Thanh Dương
Tôi đơn thuần nhất: Được rồi được rồi, tiểu sư đệ của các ngươi tuy thiên phú dị bẩm, nhưng tâm hồn đối với phàm trần của hắn vẫn chưa mất đi, tu luyện đã tiến vào điểm ngõ cụt. Lần này xuống núi, để hắn tự bước trên con đường hồng trần đầy cám dỗ này đi, để hắn trải nghiệm được sự lạnh nhạt và ấm áp của lòng người, nếm thử nỗi buồn vui của nhân nhân gian, rửa sạch được ân oán ở hồng trần …
Tôi đơn thuần nhất: Này này này, sao hình đại diêncủa các ngươi sao đều xám hết thế này? Dù không thích nghe vi sư lải nhải, thì cũng đừng offline nhanh như vậy chứ! Phải biết nể mặt người khác chứ?
Thiên Sư Thanh Phong: Sư phụ, con vẫn còn ở đây nghe thầy nói chuyện ạ!
Tôi đơn thuần nhất: Ha ha, ta biết con ngoan nhất mà, vậy khi nào con về núi, nhớ mang cho ta ít rượu ngon ở dưới núi nhé!
Ngay lập tức, avata của Thiên Sư Thanh Phong cũng biến thành màu xám!
Tôi đơn thuần nhất ...
Nghiệp chướng, một đám đồ đệ bất hiếu mà!
...
Sau đó, Diệp Thanh Dương lại chơi game một lúc, đến tối, liền ra ngoài cùng Lâm Quân Dao cùng ra ngoài, tới yến hội của Lâm gia .
Dạ tiệc của Lâm gia, tổ chức ở khách sạn Thanh Thành.
Khách sạn Thanh Thành là khách sạn loại hình tổng hợp đứng nhất nhì ở thành phố Thanh Châu.
Khách sạn được xây dựng ở khu vực mới, địa thế rộng rãi, dựa vào núi, ở cạnh sông, view vô cùng tuyệt vời
Trong khách sạn đầy đủ tiện nghi như: nơi ăn uống, nghỉ ngơi, giải trí, trang bị nhiều khu chức năng như suối nước nóng dưỡng sinh, mức độ xa hoa cũng được xếp vào top ba ở Thanh Châu.
Lâm gia hôm nay bao hết địa điểm tổ chức yến tiệc lần này.
Yến hội lần này mang đậm bầu không khí thương mại.
Hôm nay Lâm Quân Long là trụ cột ra trận, một lần nữa rời núi, chủ yếu là nhân dịp cơ hội này của Lâm gia, lôi kéo một nhóm đối tác hợp tác, để Lâm gia có thể có một cú xoay mình tuyệt vời.
Cho nên yến hội lần này, mời một vài nhân vật đứng đầu doanh nghiệp đến dự bữa tiệc này.
Những người này, phần lớn đều trạc tuổi với Lâm Quân Long, nhưng đa số đều đã thoái vị.
Nhưng quyền lực của bọn họ vẫn còn, nói thẳng ra là, hiện tại giới kinh doanh thịnh vượng ở Thanh Châu, đều do bọn họ đã chinh chiến trên thương trường khi còn trẻ.
Cho nên trong số những nhân vật đứng đầu này, tùy ý chọn ra một người, thì toàn bộ thành phố Thanh Châu đều không có ai dám không nể mặt cả.
Bây giờ Lâm Quân Long ra mặt mời bọn họ đến, đương nhiên là muốn thông qua mối quan hệ giữa các tiền bối như bọn họ, để trải đường sẵn cho bọn tiểu bối.
Yến hội còn chưa chính thức bắt đầu, người bàn ở bàn chính cơ bản đã đến đông đủ.
Nhưng sau khi mọi người ngồi xuống, lại phát hiện người trên bàn còn có hai ghế trống vẫn chưa có ai ngồi.
Trên bàn đều có bảng tên, lần lượt là Lâm Quân Dao, Diệp Thanh Dương.
Cái tên Lâm quân Dao thì tất cả mọi người đều quen thuộc, là người đương nhiệm đứng đầu tập đoàn Lâm thị, tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị.
Nhưng Diệp Thanh Dương này là ai?
Chưa từng nghe qua tên nhân vật này a?
Bời vì tin tức của bản tin hôm nay, đều đã cắt giảm hình ảnh, Lâm Quân Dao và Lâm Quân Long là chủ đạo, Diệp Thanh Dương khá mờ nhạt, cơ bản chưa từng lộ mặt, cho nên cũng không có mấy người chú ý đến anh.
Nhưng mọi người đều là những người nhìn cao hiểu rộng, họ biết rằng những người ngồi bàn này, hoặc là những người có quyền lực, hoặc là họ hàng thân thuộc.
Cho nên, Diệp Thanh Dương này, rất có thể là đại gia mới của Thanh Châu.
Rất nhanh, Lâm quân Dao cũng đã tới hiện trường.
Lâm Quân Dao vừa ngồi xuống, liền phát hiện một ánh mắt nham hiểm giữa phía đối diện.
Không sai, Mã Tư Thành của tập đoàn Thiên Mã cũng ở đây.
Mấy giờ trước còn đang che mặt.
Mã Vận Quốc của tập đoàn Thiên Mã, đưa theo cháu trai mà ông ta coi trọng nhất là Mã Tư Thành, và đứa cháu gái mà yêu thích nhất là Mã Lị đến tham dự yến hội.
Mã Lị nghiêng người dựa vào ghế chơi game, không để ý lắm.
Còn Mã Tư Thành thì hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm quân Dao, hận đến nỗi không thể rút gân lột da Lâm Quân Dao ra.
“Anh Mã, đây là cháu gái của ta Lâm quân Dao!" Lâm Quân Long giới thiệu với Mã Tư Thành.
"Cháu chào ông Mã!" Lâm Quân Dao ngoan ngoãn nói.
"Tốt, tốt!" Mã Vận Quốc cười nói: "Cháu gái của người em Lâm đẹp tựa tiên nữ, khí chất xuất chúng, đúng là chiêu bài đắt giá của Lâm gia!"
"Ha ha, anh Mã!" Lâm quân Long nói.
Sau đó, Lâm quân Long lại lần lượt giới thiệu Lâm Quân Dao cho những người khác.
Sau một lúc trò chuyện, Lâm Quân Long nói: "Thật ra, hôm nay người mà tôi chủ yếu muốn giới thiệu, còn có một người nữa, cậu ấy là quý nhân của Lâm gia tôi!"
"Sao cơ?" Mã Vận Quốc nói: "Quý nhân của Lâm gia hả? Vậy nhất định không phải người bình thường rồi!"
Lâm Quân Long cười cười, từ chối cho ý kiến.
Diệp Thanh Dương có tầm thường hay không, thì ông ấy không rõ, chỉ là Diệp Thanh Dương lại nhiều lần trợ giúp Lâm gia, Lâm Quân Long có cảm tình sâu sắc, đương nhiên muốn long trọng giới thiệu đại ân nhân của Lâm gia với mọi người.
Lâm Quân Long chỉ chỉ vị trí vẫn chưa có người ngồi nói: "Lát nữa tôi sẽ giới thiệu Diệp Thanh Dương này với mọi người !"
Mọi người nhìn nhau, đều hứng thú.
"Sao? Tôi còn đang thắc mắc người đó là ai, hóa ra đây chính là điểm nhấn à!"
"Người này vẫn chưa xuất hiện, hóa ra là muốn làm điểm nhấn!"
"Lâm lão gia còn thích chơi trò thần bí nữa cơ!"
...
Mã Tư Thành ở một bên nghiến răng nghiến lợi.
Không ngờ rằng cái kia đồ quê mùa kia lại là quý nhân của Lâm gia, chết tiệt đúng là thấy quỷ rồi!
Hắn cad khịa: "Ông Lâm, Diệp Thanh Dương mà ông muốn giới thiệu này, sao còn chưa tới vậy? Để một đám người chờ hắn, dáng vẻ này của hắn cũng kênh kiệu thật đấy!"
Lâm Quân Long cười cười xấu hổ, thấp giọng hỏi Lâm Quân Dao đứng bên cạnh: "Diệp Thanh Dương sao còn chưa tới?"
"Dạ, anh ấy đang đậu xe ở nhà xe ạ!"
Lâm Quân Dao gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương: "Anh làm gì vậy? Yến hội sắp bắt đầu rồi, chỉ chờ mỗi anh thôi đấy!"
Diệp Thanh Dương nói: "Tôi chưa tập tốt thực hành lùi xe, lùi mấy lần rồi còn chưa được, cô chờ chút!!"
Lâm Quân Dao...
Đây thế mà là tài xế của mình sao, khóc không ra nước mắt luôn át!
Mọi người cũng bắt đầu có hứng thú càng sâu đậm đối với Diệp Thanh Dương, thậm chí bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán về Diệp Thanh Dương.
"Tôi nghe đồn, lần lật ngược tình thế này của của Lâm, đều nhờ có tên nhóc Diệp Thanh Dương này đấy!"
"Diệp Thanh Dương rốt cuộc có lai lịch gì vậy? Chưa từng nghe qua!"
"Anh suy nghĩ thử xem, người có thể giúp đỡ Lâm gia thay đổi thế cục, có thể có bối cảnh bình thường được sao?"
"Hoặc là con nối dõi của một gia tộc lớn nào đó, hoặc là một người rất thành đạt và khéo léo!"
"Anh đã nói vậy, thì tôi phải nhân cơ hội này làm quen với hắn ta mới được!"
...
Chính lúc mọi người ở đây đều hi vọng muốn nhìn thấy kẻ tai to mặt lớn Diệp Thanh Dương này.
Một người thanh niên mặc quần áo cũ kĩ, đi giày vải nghìn lớp nhìn xung quanh, rồi ngồi xuống bàn.
"Ủa, thì ra là ở chỗ này hả!" Diệp Thanh Dương mím môi hai lần: "Chậc chậc chậc, nơi này hoành tráng, phong cảnh bên ngoài thì đẹp, bên trong thì nguy nga tráng lệ, tốn bao nhiêu tiền mới xây được chỗ này vậy?"
Lâm Quân Long cười cười, nói với mọi người: "Nào, để tôi giới thiệu với mọi người một chút, người này chính là người mà tôi muốn trịnh trọng giới thiệu với các vị, quý nhân của Lâm gia, Diệp Thanh Dương!"
"Chào mọi người, chào mọi người!" Diệp Thanh Dương cười mỉm lên tiếng chào, sau đó nói vớiLâm Quân Long: "Lúc nào thì ăn cỗ vậy ạ? Cháu sắp chết đói rồi!"
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt bối rối.
Ai nấy đều ngơ ngơ ngác ngác, sốc tận nóc.
Ăn cỗ sao?
Tên này giống như một thanh niên ở thôn quê đến, lẽ nào lại là quý nhân của Lâm gia sao?
Chương 19: Bác sĩ trung y
Chương 19: Bác sĩ trung y
Tuy nhiên, những người có thể ngồi vào bàn này đều không phải là những người bình thường.
Họ có kinh nghiệm dày dặn và kiến thức sâu rộng, cũng không phán đoán một người qua vẻ bề ngoài, cho nên lựa chọn tạm thời chỉ là chờ đợi mà không đưa ra bất kỳ đánh giá nào.
Nhưng trong lòng Mã Tư Thành tràn đầy hận ý.
Ánh mắt hắn nhìn Diệp Thanh Dương tràn ngập căm hận lẫn thịnh nộ.
"Ông nội Lâm, xin ngài hãy giới thiệu cho toàn bộ quan khách ở đây biết thêm về ngài Diệp đây, có thể trở thành quý nhân của Lâm gia, hắn nhất định là một người có bối cảnh lẫn năng lực vô cùng hùng hậu, tất cả chúng tôi đều muốn chiêm ngưỡng một phen!
Giọng điệu quái gở của Mã Tư Thành cũng nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
Đúng vậy!
Vị Diệp Thanh Dương này có xuất thân thế nào?
Khi ngồi chung một bàn, thiết yếu cũng phải biết thân phận của đối phương mới ổn thỏa!
Lâm Quân Dao biết ý đồ của Mã Tư Thành nên tiếp lời nói: “Không dấu gì mọi người, Diệp Thanh Dương không có lai lịch gì to lớn, anh ấy chỉ là tài xế của tập đoàn Lâm thị mà thôi!”
"Ha! Tài xế?"
Mọi người đều ngạc nhiên.
Chúng ta đã suy bại đến mức ngồi cùng một bàn với tên tài xế quèn hay sao?
Lâm Quân Long lập tức giải thích: “Là thế này, mặc dù Diệp Thanh Dương chỉ là tài xế của công ty chúng tôi, nhưng cậu ấy lại là người phát hiện ra âm mưu của Tưởng Chấn Lôi, giúp cho Lâm gia chúng ta thay đổi cục diện, cho nên mới có thể đến được yến hội ngày hôm nay. Công lao của Diệp Thanh Dương vô cùng to lớn, Lâm gia chúng ta phải cảm tạ cậu ấy cho thật tốt.
"Ồ, thì ra là như vậy!"
Còn tưởng rằng anh ta là nhân vật quan trọng nào đó nhưng hóa ra chỉ là một tài xế vô tình lập được công lao mà thôi.
Vì vậy sau khi Lâm Quân Long nói xong, mọi người đều không để ý tới Diệp Thanh Dương nữa.
Nhưng trong lòng Mã Tư Thành càng thêm phẫn nộ.
Mẹ kiếp, Lâm Quân Dao lại chọn một tên tài xế quèn làm vị hôn phu thay vì hắn, Lâm Quân Dao đã bị tên khốn đó chuốc bùa mê thuốc lú gì rồi hay sao?
"Ông nội Lâm, sao ông có thể kết thúc phần giới thiệu này một cách đơn giản như vậy?" Mã Tư Thành đuổi theo: "Theo tôi được biết, quý ngài Diệp Thanh Dương này không chỉ là tài xế của Lâm Quân Dao, mà hắn còn là vị hôn phu của Lâm Quân Dao!"
"Cái gì?"
Lâm Quân Long và mọi người đều sửng sốt.
Lâm Quân Long nhìn về phía Lâm Quân Dao, hiện giờ ông rất cần lời giải thích của cô.
Lâm Quao Dao vừa cười vừa xin lỗi: "Ông nội, con xin lỗi, là con đã tự mình quyết định!"
Sau đó, cô nhìn với mọi người và nói: "Ngài Mã nói đúng, Diệp Thanh Dương quả thực là vị hôn phu của tôi."
"Nếu đã nói tới như vậy, tôi tin rằng mọi người đều biết tin tức vào đêm hôm qua. Đúng vậy, người đến khách sạn với tôi đêm hôm trước chính là vị hôn phu Diệp Thanh Dương của tôi!"
Dù lời nói của Lâm Quân Dao rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng những người nghe được đều cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Nữ giám đốc xinh đẹp của thành phố Thanh Châu thế nhưng là hoa đã có chủ?
Hơn nữa, vị hôn phu của cô ấy lại là một gã tài xế không có bối cảnh!
Lại nhìn bộ quần áo cũ rách nát của của Diệp Thanh Dương, dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác cực kỳ, rõ ràng chính là bộ dạng của một kẻ chưa từng nhìn qua thế gian. . . .
Rốt cuộc Lâm Quân Dao nghĩ quẩn trong lòng chuyện gì mà lại tìm một tên như vậy chứ?
Khi Mã Tư Thành nghe Lâm Quân Dao đích thân thừa nhận, hắn hận đến nghiến răng.
Con khốn, tao theo đuổi mày lâu như vậy mà mày không cho tao cơ hội, lại cùng một tên quê mùa đi vào khách sạn đàng điếm!
Mày và thằng khốn đó đê tiện tới mức nào chứ?
Nghĩ tới đây, Mã Tư Thành cười lạnh: "Sở thích của Lâm tổng khá đặc biệt nha, trong gia tộc có nhiều tài năng trẻ xuất chúng như vậy, nhưng quý cô đây lại chọn một người như vậy làm vị hôn phu của mình, thật sự khiến chúng tôi quá xấu hổ!"
Những lời này cũng chạm đến đáy lòng của mọi người.
Ở đây có rất nhiều chàng trai luôn thầm mến Lâm Quân Dao, bây giờ lại càng đau lòng hơn khi biết nữ thần trong lòng mình đã là hoa, thêm vào đó những lời nói của Mã Tư Thành càng kéo cảm xúc của họ xuống vực thẳm.
"Giám đốc Lâm là người trong sáng cao quý, không hề coi thường những người bình thường như chúng ta!"
“Tài xế không phải chỉ là một tên bình thường thôi hay sao?
"Khác với những tên tài xế khác chứ, hắn lái xe giỏi lắm!"
"Hahaha, ông anh có thể đừng dâm tà như vậy được không?"
... ...
Một số thanh niên vòng vo chế nhạo Lâm Quân Dao, trút hết bất mãn lẫn ghen tị trong lòng ra.
Tuy nhiên, sắc mặt của ông nội Lâm có chút không ổn.
Với sự sắc bén của mình, ông biết Lâm Quân Dao đã chọn Diệp Thanh Dương làm vị hôn phu của mình để che đậy vụ bê bối đêm đó.
Vì vậy ông lập tức đứng lên giải thích với Lâm Quân Dao.
"Tôi muốn nói cho các vị quan khác tại đây biết rằng, việc Quân Dao lựa chọn bạn đời hoàn toàn là sở thích cá nhân của con bé. Tục ngữ có câu, đàn ông tốt là đàn ông chỉ có người phụ nữ cạnh bên anh ấy biết anh ấy tốt thế nào, cho nên mọi người đừng nghi kỵ bất cứ điều gì nữa, tôi tin chắc rằng sẽ có một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đang chờ các vị trong tương lai."
Lâm Quân Long có tài ăn nói vô cùng, chỉ vài ba câu đã hóa giải đi mọi sự xấu hổ trong bữa tiệc.
Nhưng Mã Tư Thành không chịu nhượng bộ, hắn ta cười khẩy và nói: "Ông nội Lâm, thứ cho tôi nói thẳng, tôi làm sao cũng chẳng nhìn ra được một tên quê mùa chưa từng nhìn ra thế giới như hắn có gì tốt đẹp chứ?"
Sắc mặt Lâm Quân Long lập tức tối sầm.
Mã Vận Quốc thấy vậy vội vàng chạy tới mắng Mã Tư Thành: "Nói đủ chưa? Chuyện Lâm gia không đến lượt mày can thiệp!"
Mã Tư Thành nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Sao một tài xế chỉ biết ôm đùi phụ nữ lại có thể xứng đáng ngồi cùng bàn với chúng ta?”
"Câm miệng!"
Mã Vận Quốc mặt đỏ bừng, duỗi tay ra.
"Hừ!"
Mã Tư Thành quay đi chỗ khác không nói nữa.
Nhưng lời nói do Mã Tư Thành khơi dậy đã quét sạch toàn bộ cảm xúc trong bàn tiệc.
Trên mặt mọi người ít nhiều đều có vẻ khinh thường.
Khi càng nhiều người nhìn Diệp Thanh Dương, trong mắt đều tràn đầy khinh thường.
Đúng vậy, tại sao một người quê mùa chưa từng nhìn ra thế giới lại ngồi cùng bàn với chúng ta?
Cho dù là một kẻ từ đáy xã hội được ôm đùi nhà họ Lâm thì sự thô tục trong xương tủy cũng không thể xóa bỏ, có kẻ như vậy ngồi cùng bàn với những người thuộc tầng lớp thượng lưu như chúng ta quả thực là một sự xúc phạm.
Diệp Thanh Dương cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự khinh thường của mọi người.
Nhưng anh tỏ ra không quan tâm, mỉm cười hỏi Lâm Quân Dao: "Sao còn chưa khai tiệc? Bụng tôi đang kêu réo không ngừng rồi!"
Anh vừa nói xong, cả bàn liền phá lên cười.
Mọi người tốp năm tốp ba thì thầm to nho, một số cụ ông vốn trầm ổn cũng phải bịt miệng cười trộm.
Lâm Quân Long thở dài thật sâu.
Vốn dĩ yến hội hôm nay là để mượn sức mọi người, nhưng bây giờ xem ra đã hoàn toàn phí công vô ích rồi!
Bầu không khí ngày càng trở nên khó xử.
Lúc này có người bước tới giải tỏa sự bối rối.
"Hahaha, ngài Diệp, không ngờ anh còn có khiếu hài hước như vậy, lời nói cực kỳ khí phách!!"
Người nói là ông chủ khách sạn, Đường Minh.
Đường Minh là tổng giám đốc của chuỗi khách sạn Đại Đường, giá trị con người đến hàng triệu tệ, khách sạn Thanh Thành này là dấu ấn trong sự nghiệp kinh doanh khách sạn của ông.
Nhưng ông ấy lại có xuất thân hèn mọn và đến từ vùng nông thôn hẻo lánh, ông đã ở Thượng Hại chìm nổi hơn ba mươi năm, đau khổ dốc sức làm ăn mới có được như ngày hôm nay.
Ông biết một người xuất thân hèn mọn khó có thể thăng tiến như thế nào.
Vì vậy ông cảm thấy vô cùng đồng cảm với những người như Diệp Thanh Dương.
"Yến tiệc của nhà hàng chúng tôi không giống với những bữa tiệc khác ở nông thôn, nên không cần phải khai tiệc! Xin anh Diệp thứ lỗi cho !" Đường Minh nhẹ nhàng nói.
"Ồ, thì ra là như vậy!" Diệp Thanh Dương gật đầu.
Thấy Đường Minh khiêm tốn lễ độ như vậy, Diệp Thanh Dương càng thích ông hơn một chút, thản nhiên nói: "Ông thường ngày phải chú ý uống nhiều nước đá hơn!"
"Hả?" Đường Minh giật mình: "Cậu đang nói tôi sao?"
"Hai mắt đỏ đậm, mũi tím sẫm, tôi đang nói ông đó!" Diệp Thanh Dương nói.
Những lời này khiến mọi người sửng sốt, ánh mắt đều tập trung vào Diệp Thanh Dương.
Tại sao hắn lại nói chuyện như một bác sĩ trung y vậy?
Đường Minh nuốt nước bọt hỏi: "Ngài Diệp, anh có thể nói rõ hơn về chuyện này được không?"
Diệp Thanh Dương nói: "Nửa đêm tâm phiền ý loạn khó chịu không ngủ được. Ban ngày thì cáu kỉnh, thỉnh thoảng trong lòng nóng nảy đúng không?"
Đường Minh kinh ngạc nói: "Đúng vậy, mấy tháng gần đây triệu chứng càng ngày càng rõ ràng!"
"Dương hỏa tràn đầy, hư âm thiếu thốn!" Diệp Thanh Dương nói: "Thân thể ông đang có vấn đề, nếu không kịp thời điều chỉnh sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng!"
Chương 20: Phong thủy không đúng
"Ối, vậy tôi nên làm gì mới tốt đây?" Đường Minh buồn rầu nói.
Trong khoảng thời gian này, ông quả thực luôn cảm thấy phiền muộn trong lòng kèm theo dễ dàng cáu gắt nổi giận.
Một người luôn đối xử ôn hòa với mọi người như ông nhưng lại chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt mà ra tay đánh vợ.
Những triệu chứng Diệp Thanh Dương vừa nói ông đều có, hơn nữa còn ngày càng rõ ràng.
Ông đã tìm cách chữa trị khắp nơi, kể cả Đông y lẫn Tây y nhưng đều không khỏi bệnh.
Ngày nay, công việc kinh doanh của khách sạn Thanh Thành ngày càng phát triển không ngừng nhưng ông lại vì căn bệnh này mà đau khổ không thôi.
Nhưng những lời nói vừa rồi của Diệp Thanh Dương đã mang lại cho ông hy vọng.
Diệp Thanh Dương chỉ mới liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra rõ ràng bệnh tình của mình, chứng tỏ anh hoàn toàn có thể trị khỏi cho ông.
Nhưng nghĩ kĩ lại, anh chỉ là một tên tài xế quèn mà thôi!
Một tên tài xế làm cách nào có thể xem bệnh chứ?
Với thái độ dò hỏi, Đường Minh thận trọng hỏi: "Ngài Diệp, ngài vừa làm tài xế vừa làm bác sĩ sao?"
Diệp Thanh Dương nói: "Ồ, lái xe chỉ là công việc phụ của tôi, công việc chính của tôi là Thiên Sư!"
Những lời này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
"Thiên sư?"
"Chính là những đạo sĩ tu đạo trên núi phải không?
"Đạo sĩ còn có thể xem bệnh sao?"
Diệp Thanh Dương lười giải thích cho những người không hiểu, anh nói rõ ràng với Đường Minh: "Nếu muốn đỡ hơn, mỗi ngày ông đều phải uống 5 lít nước đá 0 độ."
"Vậy có cách nào chữa khỏi hoàn toàn không?" Đường Minh muốn trừ diệt tận gốc căn bệnh quái ác này.
“Có!” Diệp Thanh Dương nói: “Muốn chữa trị tận gốc, trước tiên phải tìm ra điểm bắt nguồn."
Đường Minh lập tức dấy lên hy vọng, vội vàng nói: "Ngài Diệp, xin làm phiền ngài rồi. Nếu ngài có thể trị khỏi căn bệnh này của tôi, tôi nhất định sẽ cảm tạ ngài cực kỳ hậu hĩnh.”
"Haha, ông cho rằng tôi sẽ quan tâm đến tiền của ông sao?" Diệp Thanh Dương cười nói.
Từ khi Diệp Thanh Dương bắt đầu tu đạo đến anh, anh chỉ chữa bệnh cho duy nhất một người, là một ông cụ bị bệnh nặng được nâng lên núi tìm hắn trị liệu.
Đó là lão gia nhà họ Viên, gia tài bạc triệu, giàu có một phương.
Nhưng Diệp Thanh Dương vô cùng thanh liêm, sau khị chữa khỏi bệnh cũng chỉ lấy ông cụ đó một tệ.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Nếu Diệp Thanh Dương không thu tiền của ông ấy, ông cụ ấy chắc chắn sẽ mang nợ ân tình của anh, kiếp sau sẽ phải tìm đến gặp anh mà trả món nợ ân tình đó.
Nhưng nếu Diệp Thanh Dương đã thu tiền, dù ít hay nhiều đều là thủ tục đã có, hai người đều sẽ ngang bằng và chẳng còn nợ nhau điều gì.
Cho nên có rất nhiều thầy tướng số khi xem tướng đều phải thu tiền, đây chính là lý do.
Nhưng những cao nhân chân chính chưa bao giờ lấy quá nhiều tiền. Những kẻ lấy nhiều tiền đều là những tên lừa đảo.
Đường Minh đỏ mặt, vội vàng xin lỗi: "Ngài Diệp, ngài là cao nhân, là lỗi của tôi, là do tôi sai."
Nhìn thấy Đường Minh khiêm nhường như vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy bồn chồn không yên.
Chẳng lẽ tên Diệp Thanh Dương này thật sự có vấn đề sao?
Lâm Quân Dao cùng Lâm Quân Long sắc mặt cực kỳ phấn khích, họ không nghĩ tới Diệp Thanh Dương còn có kỹ năng này.
Mã Tư Thành cười lạnh: "Mày cho rằng một tên khố rách áo ôm như mày nói bản thân từ trên núi xuống thì mày đã có thể là thiên sư sao? Chưa đủ lông đủ cánh đâu, tao thấy mày chính là bọn giang bồ bịp bỡm thì đúng hơn."
Đường Minh nói: "Cậu không thể nói như vậy, những triệu chứng mà ngài Diệp đây nói về tôi đều hoàn toàn đúng, ngài ấy chỉ cần nhìn sơ qua đã có thể nói chính xác, chứng tỏ đạo hạnh của ngài ấy rất thâm sâu."
Mã Tư Thành phản bác: “Giám đốc Đường, tôi cũng không phải chưa từng nhìn thấy những cao nhân thực thụ. Ông còn nhớ những tòa nhà mới khánh thành không lâu trước kia không, chính tôi đã nhờ cao nhân phong thủy Kham Dư tư vấn cho ngài đấy, vị cao nhân ấy tiên phong đạo cốt, dù đã tám mươi tuổi nhưng tai không lãng mắt không hoa, đó mới chính là cao nhân thực thụ."
Mã Tư Thành gặp Đường Minh một lần tại cuộc triển lãm, sau đó đã hợp tác với nhau vài lần.
Có một lần tòa văn phòng trong khách sạn Thanh Thành cần phải trùng tu, Mã Tư Thành đã đặc biệt tìm một thầy Phong Thủy để xem phong thủy giúp cho Đường Minh.
Vị thầy phong thủy đó quả thực rất lợi hại, sau khi chỉ điểm Đường Minh, từ khi tòa văn phòng đó được trùng tu lại, ông đã đạt được không ít hợp đồng lớn.
Nghĩ tới chuyện này, Đường Minh khá cảm kích Mã Tư Thành.
Tuy nhiên, lúc này, Diệp Thanh Dương đột nhiên chỉ vào tòa nhà ngoài cửa sổ hỏi: "Đó là tòa văn phòng của ông à?"
Mọi người nhìn theo hướng Diệp Thanh Dương chỉ, đó chính là một tòa nhà mười tầng mới toanh cách cửa sổ khoảng trăm mét.
Tòa nhà nằm ở phía Bắc và hướng về phía Nam, có hình vòng cung, mang lại cảm giác rất nghệ thuật.
Đường Minh gật đầu: “Đúng vậy, đây là tòa văn phòng mới của tôi!”
Diệp Thanh Dương nói: "Người lúc trước xem phong thủy cho ông quả thực rất lợi hại."
Mã Tư Thành hừ lạnh: "Đương nhiên, cũng không xem là ai mời tới!"
"Chỉ là. . . . "
Diệp Thanh Dương nói xong, liền đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, nhìn kĩ phía bên ngoài.
Mặc dù lúc này là ban đêm nhưng trong sảnh khách sạn Thanh Thành vẫn sáng đèn rực rỡ như ban ngày.
Diệp Thanh Dương nhìn khoảng hai ba phút, sau đó quay lại nói với Đường Minh: "Đã tìm ra nguồn gốc căn bệnh của ông!"
"Cái gì?"
Những lời này giống như sấm sét san bằng mặt đất, mở ra vô vàng kích động của mọi người bên trong yến tiệc.
Mọi người ở đây đều bị khiếp sợ.
Anh chàng này chỉ nhìn vào tòa văn phòng mà đã tìm ra nguồn gốc căn bệnh rồi?
Đường Minh vui mừng khôn xiết, vội vàng tiến về phía trước, cúi đầu hỏi: "Ngài Diệp, xin hỏi bệnh tình của tôi đến từ đâu?"
"Nhìn xem!" Diệp Thanh Dương chỉ vào tòa văn phòng bên ngoài và nói: "Tòa văn phòng của ông tọa Bắc hướng Nam, lưng tựa núi mặt hướng về đồng bằng, có thể nói là tài vận liên thông!"
"Tuy nhiên, vì tòa nhà có hình vòng cung nên hấp thụ quá nhiều năng lượng mà không có lỗ thông. Theo thời gian, tạo ra tình trạng Dương hỏa mạnh mẽ, m dương mất cân bằng!"
"Trong tương lai, không chỉ toàn bộ kho báu thu thập được sẽ bị đốt cháy mà chủ nhân của tòa nhà này thân thể cũng sẽ mang theo bệnh tật."
Mọi người trong bàn tiệc tốp ba tốp năm đi tới, cẩn thận nhìn về phía tòa nhà.
Những lời anh này nghe có vẻ rất hợp lý.
"Ngài Diệp, ý ngài là thân thể tôi có vấn đề là do phong thủy của tòa nhà này gây ra phải không?" Đường Minh kinh ngạc nói."
"Đúng vậy!" Diệp Thanh Dương gật đầu: "Đặc biệt nếu ông làm việc làm ở đây thì biểu hiện sẽ càng rõ ràng hơn."
Mã Tư Thành tức giận nói: "Nói nhảm, bậc thầy phong thủy tao thuê chẳng lẽ không bằng một tên như mày sao?"
"Mày đừng xàm ngôn loạn ngữ nữa, nếu có năng lực thì đưa bằng chứng ra đây!"
Diệp Thanh Dương khẽ mỉm cười: "Muốn bằng chứng chứ gì? Hấp thu quá nhiều tinh hoa dễ gây hỏa hoạn nhất. Việc này có tính không?"
"Ba!"
Đường Minh vỗ mạnh vào đùi nói: "Thần, thực sự là thần!"
"Kể từ khi tòa văn phòng này hoàn thành, đã xảy ra hai vụ cháy không rõ nguyên nhân, ngài Diệp quả thật thần cơ diệu toán!"
Câu nói này đã hoàn toàn loại bỏ sự nghi ngờ của mọi người.
Nếu Diệp Thanh Dương là tên lừa đảo, làm sao anh ta có thể nói một cách chuẩn xác như vậy?
Trong phút chốc, mọi người không còn nhìn Diệp Thanh Dương với ánh mắt khinh thường nữa mà thay vào đó là một chút kính trọng.
Kẻ có tiền luôn tin tưởng vào phong thủy nhất, khi gặp được bậc thầy phong thủy quyền năng, bọn họ đều muốn quỳ lạy dâng hương cúng bái.
Ngay cả cô bé Mã Lị đang cúi đầu chơi game trên điện thoại cũng phải ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương đánh giá.
Mã Tư Thành nhất thời cảm thấy cổ họng nghẹn lại, hắn muốn bào chữa nhưng lại phát hiện lời nói của mình chẳng hề có sức lực, hắn chỉ có thể nhìn Đường Minh giải thích:
"Giám đốc Đường, thầy phong thủy tôi mời tới chắc chắn không có vấn đề gì. Ngài tuyệt đối đừng nên tinh hắn ta!"
Nhưng Đường Minh hoàn toàn không để ý đến Mã Tư Thành, thay vào đó lại khiêm tốn hỏi Diệp Thanh Dương: "Ngài Diệp, tòa nhà của tôi xây dựng tốn mấy chục triệu, không thể cứ phá bỏ được. Ngài xem còn có biện pháp nào khác cứu giúp tôi không?
Diệp Thanh Dương cười: "Có, phương pháp rất đơn giản!"
"Xin ngài Diệp đây chỉ điểm!" Đường Minh cung kính nói.
Tuy nhiên, Diệp Thanh Dương sờ sờ bụng nói: "Ôi, đáng thương cho cái bụng đói này của tôi, tới giữa trưa rồi mà vẫn chưa được ăn cơm. . . . "
"Nhanh, nhanh, nhanh!" Đường Minh vội vàng nhìn Lâm Quân Long: "Lâm lão, có phải đã đến lúc rồi không?"
Lâm Quân Long mỉm cười: "Đúng vậy!"
Đường Minh lo lắng nói: "Mau bắt đầu bữa tiệc!"
"Ừm, bắt đầu bữa tiệc thôi! Hahaha!" Lâm Quân Long đắc ý cười to: "Được rồi, chúng ta hãy nhanh chóng bắt đầu bữa tiệc đi nào! Để Thanh Dương lấp đầy chiếc bụng đói của mình cũng như giúp đỡ giám đốc Đường tìm ra phong thủy tốt!"
Lâm Quân Dao vội vôi xoa xoa cơ thể, đi xuống dưới tầng.
Mở cửa, nhìn thấy trong sân đầy hoa hồng, được xếp thành một cái hình trái tim.
Một thanh niên mặc tây phục màu trắng đứng ở chính giữa, cầm trong tay một bó hoa hồng, dáng vẻ tự tin.
Lâm Quân Dao đi ra ngoài, thanh niên này lập tức mỉm cười: "Quân Dao, tôi nghe nói cô đã có vị hôn phu, cho nên tôi không thể không lấy hết dũng khí đến theo đuổi cô, nếu không thì không có cơ hội nữa rồi, thật ra, tôi cảm thấy tôi phù hợp với cô nhất, hi vọng cô hãy cho tôi một cơ hội!"
"Mã Tư Thành, ai cho anh vào đây?" Lâm Quân Dao không chút khách khí nói.
"Là người giúp việc nhà cô mở cửa cho tôi vào!" Mã Tư Thành lập chỉ vào Diệp Thanh Dương đang tựa vào cửa.
Do ảnh chụp Diệp Thanh Dương đêm đó rất mờ, nên cho dù có người biết Lâm Quân Dao đã có vị hôn phu, nhưng cũng không thể nhìn ra dáng vẻ của người đó ra sao từ bức ảnh.
Cho nên không ai nhận ra Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương trợn mắt liếc Mã Tư Thành một cái.
"Mắt anh mù rồi à? Anh mới là người giúp việc ý! Cả nhà anh đều là người giúp việc!"
Lâm Quân Dao tức giận liếc Diệp Thanh Dương một cái, quay đầu nói với Mã Tư Thành: "Ra ngoài, tôi không thích anh!"
Đối với chuyện tình cảm này, Lâm Quân Dao luôn luôn thẳng thắn, không thích chính là không thích.
Đặc biệt là tên Mã Tư Thành này, là phú nhị đại nổi tiếng của thành phố Thanh Châu.
Hắn nổi danh ở chỗ, không phải là hắn tài giỏi ưu tú bao nhiêu, mà bởi vì con người hắn là phiên bản hải vương đời thực.*
*Chỉ những tên tra nam có mối quan hệ mập mờ với nhiều cô gái.
Dựa vào gia đình có tiền, không biết đã gây ra tai họa cho biết bao nhiêu cô gái, đêm nào cũng đều làm tân lang.
Bạn gái mỗi khi mang thai liền đưa tiền đi nạo phá thai rồi bỏ mặc họ.
Nếu như đối phương không nạo thai, hắn liền phái thuộc hạ lưu manh trực tiếp uy hiếp người ta.
Tiếng xấu của Mã Tư Thành dã lan xa từ rất lâu rồi.
"Quân Dao, đừng như vậy, tôi thật lòng yêu cô mà! Hơn nữa nhà chúng ta môn đăng hộ đối, tôi tin rằng tôi càng phù hợp hơn với vị hôn phu của cô!"
Phía sau cặp kính gọng đen của Mã Tư Thành, là đôi mắt híp hơi nheo lại, càng để lộ ra vẻ lươn lẹo.
Diệp Thanh Dương tựa vào khung cửa, có chút thích thú với cảnh tượng này, mỉm cười trêu chọc nói:
"Sức hút của Lâm tổng lớn thật đấy, lúc nào cũng có người đến tận cửa nhà để theo đuổi!"
Lâm Quân Dao oán hận nói: "Còn không phải người nào đó tiện tay, giúp hắn mở cửa à!"
Diệp Thanh Dương nói: "Tôi sao dám cản vận đào hoa của Lâm tổng chứ?"
Lâm Quân Dao nghe xong lời này, ngược lại còn phì cười: "Đúng vậy! Vận đào hoa của tôi vẫn luôn rất vượng, hôm nay anh mới biết sao? Vậy có nghĩa là sau này những người theo đuổi tôi anh phải cho tất cả bọn họ vào rồi? Tôi sợ sân nhà sẽ chật kín chỗ mất phải không nào?"
Diệp Thanh Dương nhún vai dơ hai tay nói: "Cô thích là được!"
"Diệp Thanh Dương, anh là đồ khốn nạn!"
Lâm Quân Dao đối mặt với thái độ lạnh nhạt như thế của Diệp Thanh Dương thì hết sức tức giận.
Tốt xấu gì thì bây giờ anh cũng là vị hôn phu trên hợp đồng của cô, chẳng lẽ đến một chút ý nghĩ ghen tuông thương hoa tiếc ngọc cũng không có sao?
"Được rồi, Diệp Thanh Dương, anh rất hi vọng tôi đồng ý làm bạn gái của người khác đúng không? Tôi làm bạn gái của người khác thì anh rất vui phải không?"
Không biết tại sao Lâm Quân Dao cũng muốn hùa theo khẩu khí của Diệp Thanh Dương.
Lông mày Diệp Thanh Dương nhướn lên: "Không vui cũng chẳng buồn!"
"Được!" Lâm Quân Dao thật sự phát điên lên rồi: "Vậy tôi đồng ý làm bạn gái hắn!"
Nói xong, cô xỏ đôi dép lê pha lê của mình vào, đi đến trước mặt Mã Tư Thành, nắm lấy cánh tay của hắn, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, khiêu khích hỏi Diệp Thanh Dương: "Thế nào? Có xứng đôi không?"
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thanh Dương lại cười rạng rỡ, vỗ tay nói:
“Cùng một loại như nhau cả, khá xứng đôi đấy!"
"Xin hãy tích đức cho cái miệng của anh để tránh bị nghiệp quật nha!" Lâm Quân Dao một là không làm hai là làm cho tới cùng luôn, trực tiếp nói với Mã Tư Thành: "Đi, chúng ta đi ăn cơm đi!"
Mã Tư Thành gãi gãi đầu, hạnh phúc tới quá đột ngột, hắn có chút không kịp trở tay.
Lâm Quân Dao xỏ dép lê liền đi cùng Mã Tư Thành ra ngoài.
Nhưng cô đi rất chậm, giống như mang theo tâm sự.
"Chờ một chút!" Diệp Thanh Dương đột nhiên hét lớn.
Lâm Quân Dao lập tức quay người, mừng rỡ hỏi: "Sao vậy? ?"
Diệp Thanh Dương nói ra: "Tôi là tài xế của cô, để tôi lái xe cho cô nhé! !"
Lâm Quân Dao: "..."
Bà đây muốn giết người lắm rồi đấy!
Mã Tư Thành cảm thấy biểu cảm giữa hai người có gì đó không ổn lắm, liền hỏi Lâm Quân Dao: "Hắn chỉ là tài xế của cô thôi sao? Tôi cảm giác mối quan hệ của hai người không bình thường cho lắm! Hắn không phải là vị hôn phu của cô chứ?"
Lâm Quân Dao nói ra: "Không sai, hắn chính là vị hôn phu của tôi!"
Mã Tư Thành: "..."
Hắn chăm chú nhìn Diệp Thanh Dương một cái, đột nhiên phình bụng cười to: "Ha ha ha, Quân Dao, cô đang nói đùa với tôi sao? Hắn là là tên quê mùa ở quê nào lên vậy? Mắt nhìn của cô sao vậy?"
Lâm Quân Dao chán ghét cau mày, theo bản năng ngay lập tức giữ khoảng cách với Mã Tư Thành: “Nói chuyện với người khác xin hãy tôn trọng chút."
Chẳng biết tại sao, khi Mã Tư Thành chửi bới Diệp Thanh Dương, trong lòng Lâm Quân Dao không ngừng bực tức.
Bất kể như thế nào, thì Diệp Thanh Dương là người đã từng giúp cô mấy lần, vậy sao có thể tha cho một tên người ngoài được chứ.
Cô và Diệp Thanh Dương cãi nhau lấy hắn là công cụ, kết quả hắn thực sự tưởng mình có tiếng nói lắm hả ?
"Quân Dao, cô có ý gì vậy? Bây giờ cô là bạn gái của tôi, thì cô phải đứng về phía tôi chứ!” Mã Tư Thành nói
Lâm Quân Dao cảm thấy buồn nôn nói : "Thực sự xin lỗi, thực không dám giấu giếm gì với anh, vừa rồi là tôi tiện mồm nói thôi, chứ tôi cũng không thể làm bạn gái của anh được!"
Mã Tư Thành vội vàng nói: "Ơ Quân Dao, cô đừng giận mà, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, tôi không nên làm cô tức giận, nào, chúng ra ra ngoài ăn cơm một bữa thật vui vẻ đi!!"
Trong lòng Mã Tư Thành nghĩ, đồ phụ nữ xấu xa như cô, đã dâng đến tận miệng tôi rồi mà đòi thoát được à? Bây giờ tôi chiều cô trước, sau này cô nằm gọn trên giường của tôi rồi á, để xem tôi sẽ chơi đùa với cô như thế nào!
Lúc này, Diệp Thanh Dương lại tiến lên một bước, đứng ngang trước mặt Mã Tư Thành: "Người anh em này, có câu anh nói sai rồi!"
Mã Tư Thành sững sờ: "Câu nào vậy?"
Diệp Thanh Dương nói: "Cô ấy không phải người phụ nữ của anh, cô ấy là người phụ nữ của tôi!"
Vừa dứt câu, cơ thể mềm mại của Lâm Quân Dao run lên.
Cái tên đơ như khúc gỗ này, cuối cùng nói một câu tiếng người rồi.
Mã Tư Thành cười khinh thường nói: "Đến một tên quê mùa như anh, mà cũng xứng làm người đàn ông của Quân Dao sao? Anh đừng có mơ nữa, nhìn lại cái bản thân mình đi, dùng hết cả công đức mười tám đời tổ tông nhà anh, cũng không bằng một cái góc áo của Quân Dao đâu!"
Đối mặt với sự sỉ nhục của Mã Tư Thành, Diệp Thanh Dương lại hời hợt cười một tiếng: "Anh không tin phải không, hay là tôi chứng minh cho anh xem nhé.”
Sau đó, Diệp Thanh Dương không nói hai lời, dùng một tư thế bá đạo, trực tiếp ôm Lâm Quân Dao vào lòng, hôn một cách mãnh liệt.
Lâm Quân Dao đơ người!
Cảm nhận được hormone tràn đầy nam tính của Diệp Thanh Dương, cô chỉ cảm thấy mình như một đám mây đang phiêu bạt chốn tiên cảnh.
Trong chốc lát Mã Tư Thành cảm thấy cay cú.
Khốn nạn, dám hôn bạn gái tôi vừa mới theo đuổi ngay trước mặt tôi sao?
"Đồ quê mùa, mày dám hôn bạn gái của tao à?"
Sửng sốt khoảng bảy tám giây, Mã Tư Thành mới kịp phản ứng lại, xông lên phía trước làm bộ muốn đánh Diệp Thanh Dương!
"Cút!"
Diệp Thanh Dương chỉ nhấc một cái chân lên, trực tiếp đạp thẳng vào bụng Mã Tư Thành, rồi đá hắn về phía sau ngã nhào một cái, khiến hắn rất xấu hổ.
Sau một nụ hôn nồng cháy, Diệp Thanh Dương liếm môi một cái, nói với Lâm Quân Dao: "Thật sự xin lỗi nhé, tôi có chút kích động rồi !"
Hai má Lâm Quân Dao ửng hồng, gò má hồng như hoa đào, nụ hôn bất ngờ này khiến tim cô đập loạn nhịp.
"Đồ khốn kiếp, anh làm việc vẫn luôn lỗ mãng như vậy sao?"
Diệp Thanh Dương cười cười: "Chỉ lỗ mãng như vậy với cô thôi!"
Trong lòng Lâm Quân Dao đột nhiên run lên, nhưng ngay lúc đó lại trừng mắt liếc Diệp Thanh Dương một cái: "Anhxem kỷ luật như không, cưỡng hôn cấp trên, tháng này phạt anh một nửa tiền lương, tự kiểm điểm lại bản thân đi!"
"Trời ơi, cô nói có đạo lí không vậy?" Diệp Thanh Dương nói với khuôn mặt vô tội.
Mã Tư Thành nhìn đôi nam nữ này liếc mắt đưa tình, tức giận đến nỗi răng hắn ngấu nghiến mỗi nát banh ra luôn.
"Hai người các người, coi như tôi không tồn tại sao?" Mã Tư Thành hét lớn.
Lâm Quân Dao khinh bỉ liếc Mã Tư Thành một cái, cười duyên dáng một tiếng: "Cặp vợ chồng cãi nhau, lấy anh làm công cụ, còn chưa hiểu sao? Bây giờ anh không có tác dụng gì nữa rồi, cút ra khỏi sân của tôi đi!”
Chương 17: Mọi người đều là nhân tài
Chương 17: Mọi người đều là nhân tài
Mã Tư Thành giận đến tím mặt, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
"Đôi cẩu nam nữ tụi mày đang đùa giỡn với tao à?” Mã Tư Thành ôm bụng mắng to: "Tụi mày chờ đó cho tao, tao nhất định sẽ khiến tụi mày sống không bằng chết!”
Sau đó hắn quay người chạy ra cửa.
Chạy đi không bao lâu, một chiếc xe thể thao McLaren màu đỏ ầm ầm chạy tới, dừng lại trước mặt Mã Tư Thành.
"Lên xe!"
Ngồi trên ghế lái là một cô gái xinh đẹp, trong miệng ngậm điếu thuốc dành riêng cho nữ giới, cũng không thèm nhìn Mã Tư Thành, chỉ lạnh lùng nói.
Cô gái này khoảng 20 tuổi, tuy trang điểm hơi đậm nhưng không khó để nhận ra đường nét thanh tú trên khuôn mặt của cô ta, đặc biệt là đôi mắt to long lanh như dòng nước mùa thu, với hàng lông mi nhấp nháy như có thể phát ra thành lời.
Chỉ là cách ăn mặc của cô gái quá mức nổi loạn.
Mái tóc đỏ rực được hất qua một bên vai, chữ “Z” được khắc bằng dao bên dưới tóc mai trông cực kỳ bắt mắt.
Một hình xăm hoa hồng cực lớn bên dưới cổ cùng cánh tay, thân trên khoát một chiếc áo da, bên dưới phối một chiếc quần bò cùng với đôi bốt cao cổ màu đen ở chân.
Dù cả người toát ra vẻ duyên dáng mềm mại của em gái nhà bên nhưng bởi vì dáng người cao gầy gợi cảm cùng với sự kết hợp ăn ý với bộ đồ càng khiến cô ta thêm phong tình kiều diễm.
"Mày đến đây làm gì? Muốn xem bộ dạng xấu hổ này của tao sao?" Mã Tư Thành oán hận nói.
"Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không rảnh xem bộ dạng rác rưởi này của anh đâu!" Cô gái ném điếu thuốc đi: "Ông nội nhờ tôi đón anh đi dự tiệc mừng thành lập của Lâm thị. Anh biết đấy, nếu như không phải ông nội đã mở lời, cả đời này anh cũng đừng mong ngồi ghế phụ trong xe của tôi."
"Mã Lị, tao cảnh cáo mày, hôm nay tâm trạng tao cực kỳ bất ổn, mày tốt nhất đừng nên trêu chọc tao!" Mã Tư Thành hung tợn nói.
Bị Diệp Thanh Dương cùng Lâm Quân Dao đùa bỡn cả ngày liền, giống như việc hắn ta bị chội nguyên chậu phân lên người, khiến hắn ta cực kỳ ghê tởm lẩn khuất nhục.
Lúc này, việc gặp phải kẻ thù không đội trời chung trong gia tộc càng khiến hắn tức điên hơn.
“Có anh là người cùng huyết thống đúng là sự sỉ nhục đối với tôi!” Cô bé thở dài cảm thán, không hề quan tâm đến lời đe dọa của Mã Tư Thành.
“Tao tự lái xe, không cần mày đón!” Mã Tư Thành mặt mày hung tợn nói: “Tao thề, sớm muộn gì tao cũng sẽ tổng cổ mày cùng với bà mẹ rẻ tiền của mày ra khỏi tập đoàn Thiên Mã!”
Cô gái thản nhiên cười: “Được thôi, tôi sẽ đợi đến ngày đó, thằng khốn kiếp”
Sau đó nghênh ngang lái xe rời đi.
.......................
"Thằng khốn kiếp!"
Trong biệt thự, Lâm Quân Dao tức giận chửi ầm lên.
"Tại sao cô lại ghét hắn như vậy?" Diệp Thanh Dương hỏi: "Gia thế của hắn là. . . ?"
"Hắn tên Mã Tư Thành, là con trai của Tập đoàn Thiên Mã. Tập đoàn Thiên Mã là một ông trùm trong ngành khách sạn và du lịch ở thành phố Thanh Châu. Về mặt nào đó, Lâm gia cũng muốn dựa vào bọn họ!" Lâm Quân Dao nói: "Mã Tư Thành lúc trước vẫn luôn quấy rầy tôi, nhưng trong suốt mấy tháng tập đoàn Lâm Thị gặp phải bê bối, hắn ta lại trốn mất tăm!"
“Hắn chắc hẳn sợ cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao!” Diệp Thanh Dương nói.
"Đúng vậy!" Lâm Quân Dao nói: "Sở dĩ Mã Tư Thành cứ quấy rầy tôi là vì hắn ta thèm muốn vẻ đẹp của tôi. Thứ hai, đó là vì lúc trước Tập đoàn Lâm thị có giá trị rất cao và đang đà phát triển vượt bậc, Mã gia bọn họ ắt hẳn là muốn Lâm Gia chia chiếc bánh ngọt trong tay ra!"
Diệp Thanh Dương gãi đầu: "Tôi cảm thấy hắn quấy rầy cô chủ yếu là vì điều thứ hai!"
Lâm Quân Dao...
Đồ khốn, vẻ đẹp của tôi trong mắt anh không đáng một đồng nào sao?
Đối mặt với ánh mắt sát khí của Lâm Quân Dao, Diệp Thanh Dương phản bác: “Tôi nói đúng mà, mấy tháng nay Mã Tư Thành không quấy rầy cô, cớ sao hôm nay hắn ta lại chịu vác mặt đến đây?”
"Còn không phải sau khi hắn đọc được tin tức hôm nay, cảm thấy Lâm Thị có hi vọng trở mình nên lập tức chạy đến đây theo đuổi cô. Điều này thì có liên quan mẹ gì đến sắc đẹp của cô đâu chứ!"
Logic vừa hợp lý vừa rõ ràng này khiến Lâm Quân Dao không thể nào phản bác.
"Diệp Thanh Dương, anh quá đáng lắm!" Lâm Quân Dao mím môi, thẹn quá hóa giận: "Có cần thiết phải phân tích kỹ lưỡng như vậy không? Có cần thiết không?"
"Đừng kích động, tôi chỉ đang phân tích cho cô hiểu thôi!" Diệp Thanh Dương nói.
"Tôi không nghe, tôi hỏi anh, tôi không đẹp sao?" Lâm Quân Dao nói.
Bệnh thẳng nam của Diệp Thanh Dương lại phát tác: “Cô cũng biết các sư tỷ trên núi ta như những tiên nữ vậy, ai nấy đều dịu dàng động lồng người, khiêm tốn hiền thục. Chẳng ai biết trang điểm như cô!"
"Nếu anh thích sư tỷ của anh như vậy thì chạy về núi mà ở với sư tỷ anh đi!"
Đây là lần đầu tiên trong đời giá trị nhan sắc của cô bị phủ nhận, Lâm Quân Dao tức giận dậm chân.
Tất cả mọi người đều nói tôi cực kỳ xinh đẹp, chỉ có đồ mù như anh không biết thôi, đồ mù đáng ghét!
Chẳng trách Mã Tư Thành gọi anh là kẻ quê mùa, anh đúng là người nhà quê, thẩm mỹ của anh chắc chắn có vấn đề!
Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ cười cười: "Nếu không phải vì đi tìm cô ấy, cô cho rằng tôi sẽ xuống núi sao? Tôi sẽ ở trong cái thế giới phàm nhân cuồn cuộn hỗn loạn này lang thang khắp nơi sao?"
Sự thâm thúy đột ngột của Diệp Thanh Dương khiến Lâm Quân Dao sửng sốt.
Tên đàn ông này sao có thể lúc thì bất cần đời, lúc thì tình sâu thắm thiết như vậy cơ chứ?
Tuy nhiên tức cảnh sinh tình, trong lòng Lâm Quân Dao cũng dần hiện lên người trong lòng của mình.
Than ôi, cuộc gặp gỡ năm đó, tình thâm mấy phần.
Có lẽ cuộc gặp gỡ thuở đôi mươi luôn đẹp đẽ nhất, thế cho nên đến bây giờ Lâm Quân Dao cũng chẳng thể nào tự kiềm chế chính mình được.
Xem ra Diệp Thanh Dương cũng giống như chính mình, trong lòng có tình, nhưng chỉ có thể gần nhau trong gang tấc rồi lại biển trời chia xa.
"Diệp Thanh Dương, không ngờ anh là một người nặng tình như vậy!" Lâm Quân Dao cảm động nói.
"Đúng vậy!" Diệp Thanh Dương ngẩng đầu góc bốn mươi lăm độ nhìn lên không trung, có chút xúc động nói: "Tôi không chỉ thâm tình, mà còn một lòng một dạ nữa!"
Lâm Quân Dao...
"Nếu anh một lòng một dạ như vậy, có thể giải thích cho tôi biết vì sao vừa rồi anh lại cưỡng hôn tôi không ?
Diệp Thanh Dương...
Xin lỗi đã làm phiền!
............
.......
Buổi chiều, Diệp Thanh Dương thoải mái tắm nước nóng.
Sau đó trở về phòng ngủ chơi điện thoại
Chỉ thấy anh mở một nhóm chat tên là "Mọi người đều có tài ăn nói bởi vì trưởng nhóm"Tôi đơn thuần nhất" đang đặc biệt theo dõi bạn”.
Tôi đơn thuần nhất @Thiên sư Thanh Phong: Nhóc con, xuống núi một tuần rồi, có thu hoạch được gì chưa?
Thiên sư Thanh Phong: Thưa sư phụ, con đã trải nghiệm được rất nhiều từ thế giới trần tục, con đã trải qua bản chất khó lường của lòng người, con cũng đã được sống trong một biệt thự cao cấp, lái một chiếc xe hơi sang trọng, nhưng con không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của cô ấy, một chút manh mối cũng không có!
Tôi đơn thuần nhất: Con còn nhớ nơi lần đầu tiên con gặp con bé không?
Thiên sư Thanh Phong: Mười năm nay thành phố Thanh Châu đã thay đổi quá nhanh, chốn xưa kia đã sớm không còn nữa!
Tôi đơn thuần nhất: Vậy con còn tìm cái mẹ gì, mau chóng trở về núi uống rượu với sư phụ đi!
Thiên Sư Thanh Phong: Sư phụ, các sư huynh sư tỷ đều ở đây, người có thể nói chuyện đúng đắn một chút không?
Chiêm Tinh Bốc Phỉ: Tôi không ở đây, tôi không thấy gì hết.
Quỷ Đạo Huyền Chân: Tôi cũng không có ở đây.
Vũ Hồn Đan Dương: +1.
Y Tiên Lãnh Nguyệt: +1
Kiếm Thánh Lăng Tiêu: +1
... ...
Y Tiên Lãnh Nguyệt: Đúng rồi, sư đệ, sư tỷ có một số vấn đề y học muốn hỏi ý kiến của đệ, khi nào đệ mới trở về núi giải đáp thắc mắc cho tỷ.
Thiên Sư Thanh Phong: Sư tỷ cứ nói đi, đệ sẽ trực tiếp giải thích ở đây cho tỷ.
Y Tiên Lãnh Nguyệt: Ai da, có lẽ phải trực tiếp gặp mặt mới có thể nói rõ ràng được sự nghi ngờ của tỷ.
Qủy Đạo Huyền Chân: Khụ khụ, sư tỷ, tỷ có thể nói rõ hơn về sự quyến rũ của mình được không?
Kiếm Thánh Lăng Tiêu: Đều là nữ nhân, sư tỷ có thể hiểu được nỗi khổ của sư đệ, kiếm pháp của ta gần đây cũng đã đến điểm nghẽn...
Chiêm Tinh Bốc Phỉ: Còn tôi, tôi chiêm tinh có chút lực bất tòng tâm. . . .
Vũ Hồn Đang Dương @Chiêm Tinh Bốc Phỉ: Một tên già khú như ông xen vào làm gì?
Chương 18: Kẻ tai to mặt lớn Diệp Thanh Dương
Tôi đơn thuần nhất: Được rồi được rồi, tiểu sư đệ của các ngươi tuy thiên phú dị bẩm, nhưng tâm hồn đối với phàm trần của hắn vẫn chưa mất đi, tu luyện đã tiến vào điểm ngõ cụt. Lần này xuống núi, để hắn tự bước trên con đường hồng trần đầy cám dỗ này đi, để hắn trải nghiệm được sự lạnh nhạt và ấm áp của lòng người, nếm thử nỗi buồn vui của nhân nhân gian, rửa sạch được ân oán ở hồng trần …
Tôi đơn thuần nhất: Này này này, sao hình đại diêncủa các ngươi sao đều xám hết thế này? Dù không thích nghe vi sư lải nhải, thì cũng đừng offline nhanh như vậy chứ! Phải biết nể mặt người khác chứ?
Thiên Sư Thanh Phong: Sư phụ, con vẫn còn ở đây nghe thầy nói chuyện ạ!
Tôi đơn thuần nhất: Ha ha, ta biết con ngoan nhất mà, vậy khi nào con về núi, nhớ mang cho ta ít rượu ngon ở dưới núi nhé!
Ngay lập tức, avata của Thiên Sư Thanh Phong cũng biến thành màu xám!
Tôi đơn thuần nhất ...
Nghiệp chướng, một đám đồ đệ bất hiếu mà!
...
Sau đó, Diệp Thanh Dương lại chơi game một lúc, đến tối, liền ra ngoài cùng Lâm Quân Dao cùng ra ngoài, tới yến hội của Lâm gia .
Dạ tiệc của Lâm gia, tổ chức ở khách sạn Thanh Thành.
Khách sạn Thanh Thành là khách sạn loại hình tổng hợp đứng nhất nhì ở thành phố Thanh Châu.
Khách sạn được xây dựng ở khu vực mới, địa thế rộng rãi, dựa vào núi, ở cạnh sông, view vô cùng tuyệt vời
Trong khách sạn đầy đủ tiện nghi như: nơi ăn uống, nghỉ ngơi, giải trí, trang bị nhiều khu chức năng như suối nước nóng dưỡng sinh, mức độ xa hoa cũng được xếp vào top ba ở Thanh Châu.
Lâm gia hôm nay bao hết địa điểm tổ chức yến tiệc lần này.
Yến hội lần này mang đậm bầu không khí thương mại.
Hôm nay Lâm Quân Long là trụ cột ra trận, một lần nữa rời núi, chủ yếu là nhân dịp cơ hội này của Lâm gia, lôi kéo một nhóm đối tác hợp tác, để Lâm gia có thể có một cú xoay mình tuyệt vời.
Cho nên yến hội lần này, mời một vài nhân vật đứng đầu doanh nghiệp đến dự bữa tiệc này.
Những người này, phần lớn đều trạc tuổi với Lâm Quân Long, nhưng đa số đều đã thoái vị.
Nhưng quyền lực của bọn họ vẫn còn, nói thẳng ra là, hiện tại giới kinh doanh thịnh vượng ở Thanh Châu, đều do bọn họ đã chinh chiến trên thương trường khi còn trẻ.
Cho nên trong số những nhân vật đứng đầu này, tùy ý chọn ra một người, thì toàn bộ thành phố Thanh Châu đều không có ai dám không nể mặt cả.
Bây giờ Lâm Quân Long ra mặt mời bọn họ đến, đương nhiên là muốn thông qua mối quan hệ giữa các tiền bối như bọn họ, để trải đường sẵn cho bọn tiểu bối.
Yến hội còn chưa chính thức bắt đầu, người bàn ở bàn chính cơ bản đã đến đông đủ.
Nhưng sau khi mọi người ngồi xuống, lại phát hiện người trên bàn còn có hai ghế trống vẫn chưa có ai ngồi.
Trên bàn đều có bảng tên, lần lượt là Lâm Quân Dao, Diệp Thanh Dương.
Cái tên Lâm quân Dao thì tất cả mọi người đều quen thuộc, là người đương nhiệm đứng đầu tập đoàn Lâm thị, tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị.
Nhưng Diệp Thanh Dương này là ai?
Chưa từng nghe qua tên nhân vật này a?
Bời vì tin tức của bản tin hôm nay, đều đã cắt giảm hình ảnh, Lâm Quân Dao và Lâm Quân Long là chủ đạo, Diệp Thanh Dương khá mờ nhạt, cơ bản chưa từng lộ mặt, cho nên cũng không có mấy người chú ý đến anh.
Nhưng mọi người đều là những người nhìn cao hiểu rộng, họ biết rằng những người ngồi bàn này, hoặc là những người có quyền lực, hoặc là họ hàng thân thuộc.
Cho nên, Diệp Thanh Dương này, rất có thể là đại gia mới của Thanh Châu.
Rất nhanh, Lâm quân Dao cũng đã tới hiện trường.
Lâm Quân Dao vừa ngồi xuống, liền phát hiện một ánh mắt nham hiểm giữa phía đối diện.
Không sai, Mã Tư Thành của tập đoàn Thiên Mã cũng ở đây.
Mấy giờ trước còn đang che mặt.
Mã Vận Quốc của tập đoàn Thiên Mã, đưa theo cháu trai mà ông ta coi trọng nhất là Mã Tư Thành, và đứa cháu gái mà yêu thích nhất là Mã Lị đến tham dự yến hội.
Mã Lị nghiêng người dựa vào ghế chơi game, không để ý lắm.
Còn Mã Tư Thành thì hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm quân Dao, hận đến nỗi không thể rút gân lột da Lâm Quân Dao ra.
“Anh Mã, đây là cháu gái của ta Lâm quân Dao!" Lâm Quân Long giới thiệu với Mã Tư Thành.
"Cháu chào ông Mã!" Lâm Quân Dao ngoan ngoãn nói.
"Tốt, tốt!" Mã Vận Quốc cười nói: "Cháu gái của người em Lâm đẹp tựa tiên nữ, khí chất xuất chúng, đúng là chiêu bài đắt giá của Lâm gia!"
"Ha ha, anh Mã!" Lâm quân Long nói.
Sau đó, Lâm quân Long lại lần lượt giới thiệu Lâm Quân Dao cho những người khác.
Sau một lúc trò chuyện, Lâm Quân Long nói: "Thật ra, hôm nay người mà tôi chủ yếu muốn giới thiệu, còn có một người nữa, cậu ấy là quý nhân của Lâm gia tôi!"
"Sao cơ?" Mã Vận Quốc nói: "Quý nhân của Lâm gia hả? Vậy nhất định không phải người bình thường rồi!"
Lâm Quân Long cười cười, từ chối cho ý kiến.
Diệp Thanh Dương có tầm thường hay không, thì ông ấy không rõ, chỉ là Diệp Thanh Dương lại nhiều lần trợ giúp Lâm gia, Lâm Quân Long có cảm tình sâu sắc, đương nhiên muốn long trọng giới thiệu đại ân nhân của Lâm gia với mọi người.
Lâm Quân Long chỉ chỉ vị trí vẫn chưa có người ngồi nói: "Lát nữa tôi sẽ giới thiệu Diệp Thanh Dương này với mọi người !"
Mọi người nhìn nhau, đều hứng thú.
"Sao? Tôi còn đang thắc mắc người đó là ai, hóa ra đây chính là điểm nhấn à!"
"Người này vẫn chưa xuất hiện, hóa ra là muốn làm điểm nhấn!"
"Lâm lão gia còn thích chơi trò thần bí nữa cơ!"
...
Mã Tư Thành ở một bên nghiến răng nghiến lợi.
Không ngờ rằng cái kia đồ quê mùa kia lại là quý nhân của Lâm gia, chết tiệt đúng là thấy quỷ rồi!
Hắn cad khịa: "Ông Lâm, Diệp Thanh Dương mà ông muốn giới thiệu này, sao còn chưa tới vậy? Để một đám người chờ hắn, dáng vẻ này của hắn cũng kênh kiệu thật đấy!"
Lâm Quân Long cười cười xấu hổ, thấp giọng hỏi Lâm Quân Dao đứng bên cạnh: "Diệp Thanh Dương sao còn chưa tới?"
"Dạ, anh ấy đang đậu xe ở nhà xe ạ!"
Lâm Quân Dao gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương: "Anh làm gì vậy? Yến hội sắp bắt đầu rồi, chỉ chờ mỗi anh thôi đấy!"
Diệp Thanh Dương nói: "Tôi chưa tập tốt thực hành lùi xe, lùi mấy lần rồi còn chưa được, cô chờ chút!!"
Lâm Quân Dao...
Đây thế mà là tài xế của mình sao, khóc không ra nước mắt luôn át!
Mọi người cũng bắt đầu có hứng thú càng sâu đậm đối với Diệp Thanh Dương, thậm chí bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán về Diệp Thanh Dương.
"Tôi nghe đồn, lần lật ngược tình thế này của của Lâm, đều nhờ có tên nhóc Diệp Thanh Dương này đấy!"
"Diệp Thanh Dương rốt cuộc có lai lịch gì vậy? Chưa từng nghe qua!"
"Anh suy nghĩ thử xem, người có thể giúp đỡ Lâm gia thay đổi thế cục, có thể có bối cảnh bình thường được sao?"
"Hoặc là con nối dõi của một gia tộc lớn nào đó, hoặc là một người rất thành đạt và khéo léo!"
"Anh đã nói vậy, thì tôi phải nhân cơ hội này làm quen với hắn ta mới được!"
...
Chính lúc mọi người ở đây đều hi vọng muốn nhìn thấy kẻ tai to mặt lớn Diệp Thanh Dương này.
Một người thanh niên mặc quần áo cũ kĩ, đi giày vải nghìn lớp nhìn xung quanh, rồi ngồi xuống bàn.
"Ủa, thì ra là ở chỗ này hả!" Diệp Thanh Dương mím môi hai lần: "Chậc chậc chậc, nơi này hoành tráng, phong cảnh bên ngoài thì đẹp, bên trong thì nguy nga tráng lệ, tốn bao nhiêu tiền mới xây được chỗ này vậy?"
Lâm Quân Long cười cười, nói với mọi người: "Nào, để tôi giới thiệu với mọi người một chút, người này chính là người mà tôi muốn trịnh trọng giới thiệu với các vị, quý nhân của Lâm gia, Diệp Thanh Dương!"
"Chào mọi người, chào mọi người!" Diệp Thanh Dương cười mỉm lên tiếng chào, sau đó nói vớiLâm Quân Long: "Lúc nào thì ăn cỗ vậy ạ? Cháu sắp chết đói rồi!"
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt bối rối.
Ai nấy đều ngơ ngơ ngác ngác, sốc tận nóc.
Ăn cỗ sao?
Tên này giống như một thanh niên ở thôn quê đến, lẽ nào lại là quý nhân của Lâm gia sao?
Chương 19: Bác sĩ trung y
Chương 19: Bác sĩ trung y
Tuy nhiên, những người có thể ngồi vào bàn này đều không phải là những người bình thường.
Họ có kinh nghiệm dày dặn và kiến thức sâu rộng, cũng không phán đoán một người qua vẻ bề ngoài, cho nên lựa chọn tạm thời chỉ là chờ đợi mà không đưa ra bất kỳ đánh giá nào.
Nhưng trong lòng Mã Tư Thành tràn đầy hận ý.
Ánh mắt hắn nhìn Diệp Thanh Dương tràn ngập căm hận lẫn thịnh nộ.
"Ông nội Lâm, xin ngài hãy giới thiệu cho toàn bộ quan khách ở đây biết thêm về ngài Diệp đây, có thể trở thành quý nhân của Lâm gia, hắn nhất định là một người có bối cảnh lẫn năng lực vô cùng hùng hậu, tất cả chúng tôi đều muốn chiêm ngưỡng một phen!
Giọng điệu quái gở của Mã Tư Thành cũng nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
Đúng vậy!
Vị Diệp Thanh Dương này có xuất thân thế nào?
Khi ngồi chung một bàn, thiết yếu cũng phải biết thân phận của đối phương mới ổn thỏa!
Lâm Quân Dao biết ý đồ của Mã Tư Thành nên tiếp lời nói: “Không dấu gì mọi người, Diệp Thanh Dương không có lai lịch gì to lớn, anh ấy chỉ là tài xế của tập đoàn Lâm thị mà thôi!”
"Ha! Tài xế?"
Mọi người đều ngạc nhiên.
Chúng ta đã suy bại đến mức ngồi cùng một bàn với tên tài xế quèn hay sao?
Lâm Quân Long lập tức giải thích: “Là thế này, mặc dù Diệp Thanh Dương chỉ là tài xế của công ty chúng tôi, nhưng cậu ấy lại là người phát hiện ra âm mưu của Tưởng Chấn Lôi, giúp cho Lâm gia chúng ta thay đổi cục diện, cho nên mới có thể đến được yến hội ngày hôm nay. Công lao của Diệp Thanh Dương vô cùng to lớn, Lâm gia chúng ta phải cảm tạ cậu ấy cho thật tốt.
"Ồ, thì ra là như vậy!"
Còn tưởng rằng anh ta là nhân vật quan trọng nào đó nhưng hóa ra chỉ là một tài xế vô tình lập được công lao mà thôi.
Vì vậy sau khi Lâm Quân Long nói xong, mọi người đều không để ý tới Diệp Thanh Dương nữa.
Nhưng trong lòng Mã Tư Thành càng thêm phẫn nộ.
Mẹ kiếp, Lâm Quân Dao lại chọn một tên tài xế quèn làm vị hôn phu thay vì hắn, Lâm Quân Dao đã bị tên khốn đó chuốc bùa mê thuốc lú gì rồi hay sao?
"Ông nội Lâm, sao ông có thể kết thúc phần giới thiệu này một cách đơn giản như vậy?" Mã Tư Thành đuổi theo: "Theo tôi được biết, quý ngài Diệp Thanh Dương này không chỉ là tài xế của Lâm Quân Dao, mà hắn còn là vị hôn phu của Lâm Quân Dao!"
"Cái gì?"
Lâm Quân Long và mọi người đều sửng sốt.
Lâm Quân Long nhìn về phía Lâm Quân Dao, hiện giờ ông rất cần lời giải thích của cô.
Lâm Quao Dao vừa cười vừa xin lỗi: "Ông nội, con xin lỗi, là con đã tự mình quyết định!"
Sau đó, cô nhìn với mọi người và nói: "Ngài Mã nói đúng, Diệp Thanh Dương quả thực là vị hôn phu của tôi."
"Nếu đã nói tới như vậy, tôi tin rằng mọi người đều biết tin tức vào đêm hôm qua. Đúng vậy, người đến khách sạn với tôi đêm hôm trước chính là vị hôn phu Diệp Thanh Dương của tôi!"
Dù lời nói của Lâm Quân Dao rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng những người nghe được đều cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Nữ giám đốc xinh đẹp của thành phố Thanh Châu thế nhưng là hoa đã có chủ?
Hơn nữa, vị hôn phu của cô ấy lại là một gã tài xế không có bối cảnh!
Lại nhìn bộ quần áo cũ rách nát của của Diệp Thanh Dương, dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác cực kỳ, rõ ràng chính là bộ dạng của một kẻ chưa từng nhìn qua thế gian. . . .
Rốt cuộc Lâm Quân Dao nghĩ quẩn trong lòng chuyện gì mà lại tìm một tên như vậy chứ?
Khi Mã Tư Thành nghe Lâm Quân Dao đích thân thừa nhận, hắn hận đến nghiến răng.
Con khốn, tao theo đuổi mày lâu như vậy mà mày không cho tao cơ hội, lại cùng một tên quê mùa đi vào khách sạn đàng điếm!
Mày và thằng khốn đó đê tiện tới mức nào chứ?
Nghĩ tới đây, Mã Tư Thành cười lạnh: "Sở thích của Lâm tổng khá đặc biệt nha, trong gia tộc có nhiều tài năng trẻ xuất chúng như vậy, nhưng quý cô đây lại chọn một người như vậy làm vị hôn phu của mình, thật sự khiến chúng tôi quá xấu hổ!"
Những lời này cũng chạm đến đáy lòng của mọi người.
Ở đây có rất nhiều chàng trai luôn thầm mến Lâm Quân Dao, bây giờ lại càng đau lòng hơn khi biết nữ thần trong lòng mình đã là hoa, thêm vào đó những lời nói của Mã Tư Thành càng kéo cảm xúc của họ xuống vực thẳm.
"Giám đốc Lâm là người trong sáng cao quý, không hề coi thường những người bình thường như chúng ta!"
“Tài xế không phải chỉ là một tên bình thường thôi hay sao?
"Khác với những tên tài xế khác chứ, hắn lái xe giỏi lắm!"
"Hahaha, ông anh có thể đừng dâm tà như vậy được không?"
... ...
Một số thanh niên vòng vo chế nhạo Lâm Quân Dao, trút hết bất mãn lẫn ghen tị trong lòng ra.
Tuy nhiên, sắc mặt của ông nội Lâm có chút không ổn.
Với sự sắc bén của mình, ông biết Lâm Quân Dao đã chọn Diệp Thanh Dương làm vị hôn phu của mình để che đậy vụ bê bối đêm đó.
Vì vậy ông lập tức đứng lên giải thích với Lâm Quân Dao.
"Tôi muốn nói cho các vị quan khác tại đây biết rằng, việc Quân Dao lựa chọn bạn đời hoàn toàn là sở thích cá nhân của con bé. Tục ngữ có câu, đàn ông tốt là đàn ông chỉ có người phụ nữ cạnh bên anh ấy biết anh ấy tốt thế nào, cho nên mọi người đừng nghi kỵ bất cứ điều gì nữa, tôi tin chắc rằng sẽ có một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đang chờ các vị trong tương lai."
Lâm Quân Long có tài ăn nói vô cùng, chỉ vài ba câu đã hóa giải đi mọi sự xấu hổ trong bữa tiệc.
Nhưng Mã Tư Thành không chịu nhượng bộ, hắn ta cười khẩy và nói: "Ông nội Lâm, thứ cho tôi nói thẳng, tôi làm sao cũng chẳng nhìn ra được một tên quê mùa chưa từng nhìn ra thế giới như hắn có gì tốt đẹp chứ?"
Sắc mặt Lâm Quân Long lập tức tối sầm.
Mã Vận Quốc thấy vậy vội vàng chạy tới mắng Mã Tư Thành: "Nói đủ chưa? Chuyện Lâm gia không đến lượt mày can thiệp!"
Mã Tư Thành nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Sao một tài xế chỉ biết ôm đùi phụ nữ lại có thể xứng đáng ngồi cùng bàn với chúng ta?”
"Câm miệng!"
Mã Vận Quốc mặt đỏ bừng, duỗi tay ra.
"Hừ!"
Mã Tư Thành quay đi chỗ khác không nói nữa.
Nhưng lời nói do Mã Tư Thành khơi dậy đã quét sạch toàn bộ cảm xúc trong bàn tiệc.
Trên mặt mọi người ít nhiều đều có vẻ khinh thường.
Khi càng nhiều người nhìn Diệp Thanh Dương, trong mắt đều tràn đầy khinh thường.
Đúng vậy, tại sao một người quê mùa chưa từng nhìn ra thế giới lại ngồi cùng bàn với chúng ta?
Cho dù là một kẻ từ đáy xã hội được ôm đùi nhà họ Lâm thì sự thô tục trong xương tủy cũng không thể xóa bỏ, có kẻ như vậy ngồi cùng bàn với những người thuộc tầng lớp thượng lưu như chúng ta quả thực là một sự xúc phạm.
Diệp Thanh Dương cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự khinh thường của mọi người.
Nhưng anh tỏ ra không quan tâm, mỉm cười hỏi Lâm Quân Dao: "Sao còn chưa khai tiệc? Bụng tôi đang kêu réo không ngừng rồi!"
Anh vừa nói xong, cả bàn liền phá lên cười.
Mọi người tốp năm tốp ba thì thầm to nho, một số cụ ông vốn trầm ổn cũng phải bịt miệng cười trộm.
Lâm Quân Long thở dài thật sâu.
Vốn dĩ yến hội hôm nay là để mượn sức mọi người, nhưng bây giờ xem ra đã hoàn toàn phí công vô ích rồi!
Bầu không khí ngày càng trở nên khó xử.
Lúc này có người bước tới giải tỏa sự bối rối.
"Hahaha, ngài Diệp, không ngờ anh còn có khiếu hài hước như vậy, lời nói cực kỳ khí phách!!"
Người nói là ông chủ khách sạn, Đường Minh.
Đường Minh là tổng giám đốc của chuỗi khách sạn Đại Đường, giá trị con người đến hàng triệu tệ, khách sạn Thanh Thành này là dấu ấn trong sự nghiệp kinh doanh khách sạn của ông.
Nhưng ông ấy lại có xuất thân hèn mọn và đến từ vùng nông thôn hẻo lánh, ông đã ở Thượng Hại chìm nổi hơn ba mươi năm, đau khổ dốc sức làm ăn mới có được như ngày hôm nay.
Ông biết một người xuất thân hèn mọn khó có thể thăng tiến như thế nào.
Vì vậy ông cảm thấy vô cùng đồng cảm với những người như Diệp Thanh Dương.
"Yến tiệc của nhà hàng chúng tôi không giống với những bữa tiệc khác ở nông thôn, nên không cần phải khai tiệc! Xin anh Diệp thứ lỗi cho !" Đường Minh nhẹ nhàng nói.
"Ồ, thì ra là như vậy!" Diệp Thanh Dương gật đầu.
Thấy Đường Minh khiêm tốn lễ độ như vậy, Diệp Thanh Dương càng thích ông hơn một chút, thản nhiên nói: "Ông thường ngày phải chú ý uống nhiều nước đá hơn!"
"Hả?" Đường Minh giật mình: "Cậu đang nói tôi sao?"
"Hai mắt đỏ đậm, mũi tím sẫm, tôi đang nói ông đó!" Diệp Thanh Dương nói.
Những lời này khiến mọi người sửng sốt, ánh mắt đều tập trung vào Diệp Thanh Dương.
Tại sao hắn lại nói chuyện như một bác sĩ trung y vậy?
Đường Minh nuốt nước bọt hỏi: "Ngài Diệp, anh có thể nói rõ hơn về chuyện này được không?"
Diệp Thanh Dương nói: "Nửa đêm tâm phiền ý loạn khó chịu không ngủ được. Ban ngày thì cáu kỉnh, thỉnh thoảng trong lòng nóng nảy đúng không?"
Đường Minh kinh ngạc nói: "Đúng vậy, mấy tháng gần đây triệu chứng càng ngày càng rõ ràng!"
"Dương hỏa tràn đầy, hư âm thiếu thốn!" Diệp Thanh Dương nói: "Thân thể ông đang có vấn đề, nếu không kịp thời điều chỉnh sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng!"
Chương 20: Phong thủy không đúng
"Ối, vậy tôi nên làm gì mới tốt đây?" Đường Minh buồn rầu nói.
Trong khoảng thời gian này, ông quả thực luôn cảm thấy phiền muộn trong lòng kèm theo dễ dàng cáu gắt nổi giận.
Một người luôn đối xử ôn hòa với mọi người như ông nhưng lại chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt mà ra tay đánh vợ.
Những triệu chứng Diệp Thanh Dương vừa nói ông đều có, hơn nữa còn ngày càng rõ ràng.
Ông đã tìm cách chữa trị khắp nơi, kể cả Đông y lẫn Tây y nhưng đều không khỏi bệnh.
Ngày nay, công việc kinh doanh của khách sạn Thanh Thành ngày càng phát triển không ngừng nhưng ông lại vì căn bệnh này mà đau khổ không thôi.
Nhưng những lời nói vừa rồi của Diệp Thanh Dương đã mang lại cho ông hy vọng.
Diệp Thanh Dương chỉ mới liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra rõ ràng bệnh tình của mình, chứng tỏ anh hoàn toàn có thể trị khỏi cho ông.
Nhưng nghĩ kĩ lại, anh chỉ là một tên tài xế quèn mà thôi!
Một tên tài xế làm cách nào có thể xem bệnh chứ?
Với thái độ dò hỏi, Đường Minh thận trọng hỏi: "Ngài Diệp, ngài vừa làm tài xế vừa làm bác sĩ sao?"
Diệp Thanh Dương nói: "Ồ, lái xe chỉ là công việc phụ của tôi, công việc chính của tôi là Thiên Sư!"
Những lời này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
"Thiên sư?"
"Chính là những đạo sĩ tu đạo trên núi phải không?
"Đạo sĩ còn có thể xem bệnh sao?"
Diệp Thanh Dương lười giải thích cho những người không hiểu, anh nói rõ ràng với Đường Minh: "Nếu muốn đỡ hơn, mỗi ngày ông đều phải uống 5 lít nước đá 0 độ."
"Vậy có cách nào chữa khỏi hoàn toàn không?" Đường Minh muốn trừ diệt tận gốc căn bệnh quái ác này.
“Có!” Diệp Thanh Dương nói: “Muốn chữa trị tận gốc, trước tiên phải tìm ra điểm bắt nguồn."
Đường Minh lập tức dấy lên hy vọng, vội vàng nói: "Ngài Diệp, xin làm phiền ngài rồi. Nếu ngài có thể trị khỏi căn bệnh này của tôi, tôi nhất định sẽ cảm tạ ngài cực kỳ hậu hĩnh.”
"Haha, ông cho rằng tôi sẽ quan tâm đến tiền của ông sao?" Diệp Thanh Dương cười nói.
Từ khi Diệp Thanh Dương bắt đầu tu đạo đến anh, anh chỉ chữa bệnh cho duy nhất một người, là một ông cụ bị bệnh nặng được nâng lên núi tìm hắn trị liệu.
Đó là lão gia nhà họ Viên, gia tài bạc triệu, giàu có một phương.
Nhưng Diệp Thanh Dương vô cùng thanh liêm, sau khị chữa khỏi bệnh cũng chỉ lấy ông cụ đó một tệ.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Nếu Diệp Thanh Dương không thu tiền của ông ấy, ông cụ ấy chắc chắn sẽ mang nợ ân tình của anh, kiếp sau sẽ phải tìm đến gặp anh mà trả món nợ ân tình đó.
Nhưng nếu Diệp Thanh Dương đã thu tiền, dù ít hay nhiều đều là thủ tục đã có, hai người đều sẽ ngang bằng và chẳng còn nợ nhau điều gì.
Cho nên có rất nhiều thầy tướng số khi xem tướng đều phải thu tiền, đây chính là lý do.
Nhưng những cao nhân chân chính chưa bao giờ lấy quá nhiều tiền. Những kẻ lấy nhiều tiền đều là những tên lừa đảo.
Đường Minh đỏ mặt, vội vàng xin lỗi: "Ngài Diệp, ngài là cao nhân, là lỗi của tôi, là do tôi sai."
Nhìn thấy Đường Minh khiêm nhường như vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy bồn chồn không yên.
Chẳng lẽ tên Diệp Thanh Dương này thật sự có vấn đề sao?
Lâm Quân Dao cùng Lâm Quân Long sắc mặt cực kỳ phấn khích, họ không nghĩ tới Diệp Thanh Dương còn có kỹ năng này.
Mã Tư Thành cười lạnh: "Mày cho rằng một tên khố rách áo ôm như mày nói bản thân từ trên núi xuống thì mày đã có thể là thiên sư sao? Chưa đủ lông đủ cánh đâu, tao thấy mày chính là bọn giang bồ bịp bỡm thì đúng hơn."
Đường Minh nói: "Cậu không thể nói như vậy, những triệu chứng mà ngài Diệp đây nói về tôi đều hoàn toàn đúng, ngài ấy chỉ cần nhìn sơ qua đã có thể nói chính xác, chứng tỏ đạo hạnh của ngài ấy rất thâm sâu."
Mã Tư Thành phản bác: “Giám đốc Đường, tôi cũng không phải chưa từng nhìn thấy những cao nhân thực thụ. Ông còn nhớ những tòa nhà mới khánh thành không lâu trước kia không, chính tôi đã nhờ cao nhân phong thủy Kham Dư tư vấn cho ngài đấy, vị cao nhân ấy tiên phong đạo cốt, dù đã tám mươi tuổi nhưng tai không lãng mắt không hoa, đó mới chính là cao nhân thực thụ."
Mã Tư Thành gặp Đường Minh một lần tại cuộc triển lãm, sau đó đã hợp tác với nhau vài lần.
Có một lần tòa văn phòng trong khách sạn Thanh Thành cần phải trùng tu, Mã Tư Thành đã đặc biệt tìm một thầy Phong Thủy để xem phong thủy giúp cho Đường Minh.
Vị thầy phong thủy đó quả thực rất lợi hại, sau khi chỉ điểm Đường Minh, từ khi tòa văn phòng đó được trùng tu lại, ông đã đạt được không ít hợp đồng lớn.
Nghĩ tới chuyện này, Đường Minh khá cảm kích Mã Tư Thành.
Tuy nhiên, lúc này, Diệp Thanh Dương đột nhiên chỉ vào tòa nhà ngoài cửa sổ hỏi: "Đó là tòa văn phòng của ông à?"
Mọi người nhìn theo hướng Diệp Thanh Dương chỉ, đó chính là một tòa nhà mười tầng mới toanh cách cửa sổ khoảng trăm mét.
Tòa nhà nằm ở phía Bắc và hướng về phía Nam, có hình vòng cung, mang lại cảm giác rất nghệ thuật.
Đường Minh gật đầu: “Đúng vậy, đây là tòa văn phòng mới của tôi!”
Diệp Thanh Dương nói: "Người lúc trước xem phong thủy cho ông quả thực rất lợi hại."
Mã Tư Thành hừ lạnh: "Đương nhiên, cũng không xem là ai mời tới!"
"Chỉ là. . . . "
Diệp Thanh Dương nói xong, liền đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, nhìn kĩ phía bên ngoài.
Mặc dù lúc này là ban đêm nhưng trong sảnh khách sạn Thanh Thành vẫn sáng đèn rực rỡ như ban ngày.
Diệp Thanh Dương nhìn khoảng hai ba phút, sau đó quay lại nói với Đường Minh: "Đã tìm ra nguồn gốc căn bệnh của ông!"
"Cái gì?"
Những lời này giống như sấm sét san bằng mặt đất, mở ra vô vàng kích động của mọi người bên trong yến tiệc.
Mọi người ở đây đều bị khiếp sợ.
Anh chàng này chỉ nhìn vào tòa văn phòng mà đã tìm ra nguồn gốc căn bệnh rồi?
Đường Minh vui mừng khôn xiết, vội vàng tiến về phía trước, cúi đầu hỏi: "Ngài Diệp, xin hỏi bệnh tình của tôi đến từ đâu?"
"Nhìn xem!" Diệp Thanh Dương chỉ vào tòa văn phòng bên ngoài và nói: "Tòa văn phòng của ông tọa Bắc hướng Nam, lưng tựa núi mặt hướng về đồng bằng, có thể nói là tài vận liên thông!"
"Tuy nhiên, vì tòa nhà có hình vòng cung nên hấp thụ quá nhiều năng lượng mà không có lỗ thông. Theo thời gian, tạo ra tình trạng Dương hỏa mạnh mẽ, m dương mất cân bằng!"
"Trong tương lai, không chỉ toàn bộ kho báu thu thập được sẽ bị đốt cháy mà chủ nhân của tòa nhà này thân thể cũng sẽ mang theo bệnh tật."
Mọi người trong bàn tiệc tốp ba tốp năm đi tới, cẩn thận nhìn về phía tòa nhà.
Những lời anh này nghe có vẻ rất hợp lý.
"Ngài Diệp, ý ngài là thân thể tôi có vấn đề là do phong thủy của tòa nhà này gây ra phải không?" Đường Minh kinh ngạc nói."
"Đúng vậy!" Diệp Thanh Dương gật đầu: "Đặc biệt nếu ông làm việc làm ở đây thì biểu hiện sẽ càng rõ ràng hơn."
Mã Tư Thành tức giận nói: "Nói nhảm, bậc thầy phong thủy tao thuê chẳng lẽ không bằng một tên như mày sao?"
"Mày đừng xàm ngôn loạn ngữ nữa, nếu có năng lực thì đưa bằng chứng ra đây!"
Diệp Thanh Dương khẽ mỉm cười: "Muốn bằng chứng chứ gì? Hấp thu quá nhiều tinh hoa dễ gây hỏa hoạn nhất. Việc này có tính không?"
"Ba!"
Đường Minh vỗ mạnh vào đùi nói: "Thần, thực sự là thần!"
"Kể từ khi tòa văn phòng này hoàn thành, đã xảy ra hai vụ cháy không rõ nguyên nhân, ngài Diệp quả thật thần cơ diệu toán!"
Câu nói này đã hoàn toàn loại bỏ sự nghi ngờ của mọi người.
Nếu Diệp Thanh Dương là tên lừa đảo, làm sao anh ta có thể nói một cách chuẩn xác như vậy?
Trong phút chốc, mọi người không còn nhìn Diệp Thanh Dương với ánh mắt khinh thường nữa mà thay vào đó là một chút kính trọng.
Kẻ có tiền luôn tin tưởng vào phong thủy nhất, khi gặp được bậc thầy phong thủy quyền năng, bọn họ đều muốn quỳ lạy dâng hương cúng bái.
Ngay cả cô bé Mã Lị đang cúi đầu chơi game trên điện thoại cũng phải ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương đánh giá.
Mã Tư Thành nhất thời cảm thấy cổ họng nghẹn lại, hắn muốn bào chữa nhưng lại phát hiện lời nói của mình chẳng hề có sức lực, hắn chỉ có thể nhìn Đường Minh giải thích:
"Giám đốc Đường, thầy phong thủy tôi mời tới chắc chắn không có vấn đề gì. Ngài tuyệt đối đừng nên tinh hắn ta!"
Nhưng Đường Minh hoàn toàn không để ý đến Mã Tư Thành, thay vào đó lại khiêm tốn hỏi Diệp Thanh Dương: "Ngài Diệp, tòa nhà của tôi xây dựng tốn mấy chục triệu, không thể cứ phá bỏ được. Ngài xem còn có biện pháp nào khác cứu giúp tôi không?
Diệp Thanh Dương cười: "Có, phương pháp rất đơn giản!"
"Xin ngài Diệp đây chỉ điểm!" Đường Minh cung kính nói.
Tuy nhiên, Diệp Thanh Dương sờ sờ bụng nói: "Ôi, đáng thương cho cái bụng đói này của tôi, tới giữa trưa rồi mà vẫn chưa được ăn cơm. . . . "
"Nhanh, nhanh, nhanh!" Đường Minh vội vàng nhìn Lâm Quân Long: "Lâm lão, có phải đã đến lúc rồi không?"
Lâm Quân Long mỉm cười: "Đúng vậy!"
Đường Minh lo lắng nói: "Mau bắt đầu bữa tiệc!"
"Ừm, bắt đầu bữa tiệc thôi! Hahaha!" Lâm Quân Long đắc ý cười to: "Được rồi, chúng ta hãy nhanh chóng bắt đầu bữa tiệc đi nào! Để Thanh Dương lấp đầy chiếc bụng đói của mình cũng như giúp đỡ giám đốc Đường tìm ra phong thủy tốt!"