-
Chương 6-9
Chương 6: Em gái tôi bị đánh
Khi ông chủ tiệm vừa vạch tầng giấy thứ ba ra, ánh mắt của ông lão cùng hai gã vệ sĩ cũng bị thu hút, hô hấp cũng đều có chút dồn dập.
Mặc dù biết Lý Quân đầu óc không tốt, nhưng vào lúc này, ông ta vẫn có một loại cảm giác như đang mở thưởng.
Đúng lúc này, tay ông chủ tiệm run lên khiến cho tầng giấy vừa mới bị bóc ra trực tiếp rách ra một lỗ hổng.
Tim ông lão cũng không khỏi nhảy dựng lên, không nói nên lời: “Vốn là một bức tranh đẹp mà bây giờ cứ như vậy mà bị huỷ rồi. Đây chính là tám mươi ngàn đấy.”
Trong mắt hai gã vệ sĩ lộ ra vẻ thương hại.
Thằng nhóc này ăn mặc bình thường như vậy, không giống như là người có tiền. Tám mươi ngàn này có lẽ là tích góp vào năm làm việc, học người ta đến chợ đồ cổ để tìm bảo vật. Nhưng lần này coi như là tát nước đổ đi rồi?
Thế mà ông chủ tiệm lại không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, không hề quan tâm chỗ bị xé rách nữa tiếp tục bóc xuống.
Tờ giấy chậm rãi mở ra.
Cả cửa hàng lập tức rơi vào yên tĩnh.
Phía dưới tầng giấy Tuyên Thành thứ ba, một bức tranh sống động về một thị nữ lộ ra.
Mặc dù có chút giống với tầng thứ nhất bị bóc xuống lúc trước nhưng chỉ cần hiểu một chút về tranh ảnh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự bất phàm trong đó.
Mặt trên là một bức tranh sần sùi vô thần, mà bức tranh ở mặt dưới này thể hiện cực kỳ sống động như thật.
Hơn nữa trên đó còn chứa chi chít những con dấu, không thể không nói rõ rằng bức tranh ẩn giấu này chính là hàng thật.
Ông chủ tiệm nhìn bức tranh này, thân thể lắc lư.
Ông ta đã bán đi bút tích thật của Đường Bá Hổ chỉ với giá tám mươi ngàn, lỗ đến quần cộc cũng không còn.
Bút tích thật của Đường Bá Hổ bán mười triệu cũng không thành vấn đề, thậm chí ở hội đấu giá thì giá còn có thể cao hơn.
“Bức tranh này tuy rằng được ngụy trang rất tốt, nhưng quá trình đóng khung của bức tranh giả đã dùng đồ trang trí cổ.”
“Mà các vật liệu được sử dụng trong trang trí cổ nói chung, bất luận là thiên can, địa khô, mộc can, ống giấy hay trục đầu... những thứ này đều được lựa chọn tốt nhất. Nhưng chất liệu của bức tranh này lại quá bình thường.”
"Với công nghệ đóng khung phức tạp như vậy, vậy mà gỗ được sử dụng lại là vật liệu tồi tệ nhất, điều đó chứng tỏ việc có ai đó đang cố gắng che giấu điều gì đó." Lý Quân nhàn nhạt giải thích.
Lúc này, ánh mắt ông lão nhìn Lý Quân cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Bản thân ông cũng tự xưng là lão chuyên gia chơi đồ cổ, vừa rồi ông cầm bức tranh nghiên cứu nửa tiếng, cũng không bằng người trẻ này liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bảo vật.
“Anh bạn trẻ thật lợi hại, tôi tên là Chu Bỉnh Khôn, rất thích sưu tầm đồ cổ. Anh bạn trẻ lại là cao nhân trong lĩnh vực này, chúng ta có thể trao đổi nhiều hơn không?”
“Nếu ông thích sưu tầm đồ cổ, vậy ông có ngọc tốt không?" Hai mắt Lý Quân sáng lên, hỏi.
Muốn tìm được một khối ngọc tốt ở chợ đồ cổ này cũng không dễ dàng, nhưng mà trong tay những người chơi lão luyện thường cất giấu không ít đồ tốt nha.
Nếu trong tay đối phương có thì anh có thể mua lại rồi.
“Đương nhiên rồi, tôi cũng thích sưu tầm ngọc, có không ít thứ tốt.”
“Tôi có một bảo tàng đồ cổ ở phố Nam Trà, đúng lúc ba ngày sau tôi muốn làm triển lãm ở bảo tàng. Đến lúc đó anh bạn trẻ có thể tới xem một chút, nhìn trúng cái nào thì cứ trực tiếp lấy đi là được.”
Chu Bỉnh Khôn nhìn ra Lý Quân không giống người thường nên cố ý kết giao.
Thế nhưng Lý Quân lại lắc đầu từ chối.
Vô công bất thụ lộc, anh không muốn nợ ân tình của người khác chỉ vì một miếng ngọc. Hơn nữa ông lão này trông không giống như người có thể làm ăn lỗ vốn.
“Được, vậy ba ngày sau gặp.”
Lý Quân bảo ông chủ tiệm gói tranh lại, anh cũng trả hai ngàn tiền công?
Ông chủ tiệm bây giờ đau lòng dữ dội. Nhưng quy tắc của nghề đồ cổ, ra giá thì không hối hận, bản thân ông ta bị vả mặt cũng không trách được người khác.
Sau khi rời khỏi tiệm, Lý Quân liền trực tiếp trở về biệt thự Tây Tử Đường.
Mà bên kia, đám người Bạch Vi đã đến một quán bar.
Trong ánh đèn lờ mờ, đám người Trương Siêu vừa mới ngồi xuống thì liền có một người đàn ông trung niên hói đầu bước tới.
Người đàn ông trung niên kia cao lớn thô kệch, trên người còn xăm hình rồng, khí thế giang hồ rất nặng.
Điều này khiến cho Bạch Vi và các cô gái lập tức trở nên căng thẳng.
Ai ngờ sau khi người đàn ông trung niên kia đi tới, hắn lập tức cười ha hả nói: “Đây không phải là Trương thiếu sao? Trương thiếu đại giá quang lâm đến nơi này của tôi, khiến cho tôi cảm thấy rất vinh hạnh nha.”
Vừa nói hắn vừa dặn dò nhân viên phục vụ đưa cho đám Trương Siêu bọn họ một chai rượu ngon lên bàn.
Nói xong, hắn liền rời đi.
Trương Siêu liền cảm thấy vô cùng có mặt mũi.
Ngay cả ánh mắt Bạch Vi bên cạnh nhìn Trương Siêu cũng thêm vài phần sùng bái.
“Thể diện Trương Siêu cũng thật lớn, chủ quán bar này cũng tự mình tới chào hỏi.”
“Đúng vậy, lần nào Trương Siêu tới mà không tốn mấy vạn, là thần tài của bọn họ mà.”
Trước những lời khen ngợi của những người xung quanh, Trương Siêu không khỏi đắc ý.
Sau đó Trương Siêu chủ động nâng ly lên:“Bạch Vi, cùng uống một ly đi em.”
“Uống rượu giao bôi đi.” Những người xung quanh ồn ào lên tiếng.
Hai má Bạch Vi không khỏi hơi đỏ lên, nhưng cô ấy cũng không từ chối.
Một ly rượu uống cạn.
Trương Siêu vội vàng rót thêm một ly cho Bạch Vi.
Một lúc sau, cả người Bạch Vi đều choáng váng.
Lúc này, quán bar đã dần trở nên đông đúc hơn.
Một thanh niên đã uống nhiều lảo đảo đi tới, không cẩn thận đụng phải Trương Siêu đang đứng dậy nâng ly lên khiến rượu trực tiếp đổ đầy người anh ta.
Trương Siêu giận tím mặt, mắng to: “Con mẹ nó, mày không có mắt hả?”
Người thanh niên kia cũng không phải là người hiền lành gì, gã ta trực tiếp mở miệng mắng lại. Thậm chí còn ân cần chào hỏi mười tám đời tổ tông của Trương Siêu một lần.
Trương Siêu đã uống chút rượu, lúc này trước mặt nhiều cô gái như vậy, đương nhiên là anh ta không thể nhận thua.
Vì thế, máu nóng liền dâng lên, anh ta đá một cú khiến người thanh niên bay ra cách đó hơn hai mét.
Dù sao Trương Siêu cũng đã luyện qua tán thủ, bình thường hai ba người đàn ông cường tráng cũng không thể tới gần anh ta.
Người thanh niên kia bị đạp bay ngã xuống đất, đau đớn mà gào thét, phải mất vài phút mới khập khiễng đứng lên từ trên mặt đất, hét lên: “Mày cứ đợi đấy.”
Nói xong, gã ta liền chạy ra khỏi ngoài quán bar.
Trương Siêu không thèm quan tâm, lại cầm chai bia lên lắc lắc mấy vòng.
Chỉ là ở trên lầu hai, ánh mắt của chủ quán bar lại có vài phần lo lắng.
“Tiếp tục uống, chơi tiếp đi.”Trương Siêu cười ha ha nói.
Một tên côn đồ mà thôi, anh ta hoàn toàn không để vào mắt.
Không lâu sau, chợt nghe thấy “rầm” một tiếng, một đám đàn ông cường tráng cao một mét bảy tám vọt vào cửa quán bar.
Sau khi bọn họ đi vào, lập tức bảo nhân viên phục vụ tắt nhạc, khiến cho quán bar rơi vào yên tĩnh.
Một số nhân viên công tác trong quán bar muốn tiến lên hỏi chuyện nhưng bị chủ quán bar ngăn lại.
Tiếp sau đó, những người đó lập tức đi tới vị trí của Trương Siêu.
Mấy người Trương Siêu đã uống say khướt, còn chưa kịp phản ứng gì.
Đợi đến khi đối phương đi tới trước mặt, anh ta mới nhận ra người này là tên thanh niên tóc vàng bị anh ta đánh trước đó.
Nhưng anh ta cũng không sợ hãi, đứng dậy ngang ngược nói: “Con mẹ nó, mày là ai? Muốn làm gì? Tao chính là á quân tán thủ.”
Nói xong, anh ta diễu võ dương oai vung nắm đấm.
Mấy thanh niên bên cạnh cũng đều đứng dậy.
Phần lớn trong số họ cũng đều người học tán thủ, đều là phần tử hiếu chiến.
Sau một khắc, chỉ nghe “bốp” một tiếng, một cái tát trực tiếp giáng lên mặt Trương Siêu.
Mấy người anh em của Trương Siêu bên cạnh vừa thấy vậy liền cầm lấy chai rượu trên bàn muốn xông lên.
Tên cầm đầu cười lạnh nói: “Tao không quan tâm chúng mày là ai, học cái gì. Nhưng ngay cả em trai anh Đông chúng tao mà cũng dám đánh. Tao thấy chúng mày chán sống rồi đấy.”
“Anh Đông? Anh Đông nào?” Trương Siêu vô thức hỏi lại.
Người đàn ông phun ra từng chữ một: “Hoắc Đông của phố An Khê!”
Ngay khi cái tên này vừa xuất hiện, đám người Trương Siêu còn đang giận dữ liền lập tức bị dội một chậu nước lạnh, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Hoắc Đông ở phố An Khê, đó cũng được coi như là một nhân vật làm mưa làm gió của Sở Châu.
Hắn từng làm vận chuyển hàng hoá, lái xe trên chiến trường, bây giờ thì đang làm trong ngành bất động sản.
Con đường quật khởi của hắn thế nhưng lại tràn ngập máu tanh, khiêu khích hắn rồi bị hắn giết chết đều là chuyện rất bình thường.
“Đi thôi, anh Đông của chúng tao đang chờ tụi mày. Anh Đông tính tình không tốt, đừng để anh ấy đợi lâu.”
Tên to con đứng đầu lạnh lùng nói.
Đám người Trương Siêu vừa rồi rất kiêu ngạo nhưng lúc này đều ngoan ngoãn buông chai rượu xuống, giống như phạm nhân mà từng người một xếp hàng đi ra khỏi quán bar.
Nọn họ vừa ra khỏi cửa đã bị nhét một một chiếc xe thương vụ chở đi đến một câu lạc bộ ở phố An Khê.
“Làm sao bây giờ?” Bạch Vi đã bị dọa sợ, giọng nói run rẩy hỏi.
Sắc mặt Trương Siêu lúc này cũng trắng bệch: “Yên tâm, chờ chút nữa, tôi sẽ nhắc đến tên của cha tôi, chắc là sẽ có tác dụng.”
Rất nhanh sau đó, anh ta được đưa vào phòng riêng.
Mười mấy người đứng chỉnh tề thành một hàng, mà ở trên chiếc ghế sô pha có một người đàn ông trung niên đang uống trà.
“Đông... anh Đông, cha em là Trương Hữu Đức, giữa chúng ta chắc là có hiểu lầm gì đó thôi…” Trương Siêu lắp bắp nói.
“Bộp!”
Anh Đông đang nhấm nháp trà, một tay ấn đầu Trương Siêu lên bàn, sau đó lấy một ấm trà thủy tinh từ bên cạnh đập xuống đầu hắn ta.
“Răng rắc.”
Những mảnh thuỷ tinh của ấm trà văng tung tóe khắp nơi.
“Ông đây mặc kệ mày là ai, đánh em trai tao thì phải trả giá thật lớn. Ngay cả cha mày ở đây tao cũng đánh.”
Nói xong, hắn nhận lấy khăn giấy do tiểu đệ bên cạnh đưa cho rồi lau tay.
Rồi lại ngồi xuống ghế sô pha, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống hết cho ông đây.”
Nhìn thấy Trương Siêu bị đánh thành như vậy, những người khác nào còn dám có ý phản kháng gì, tất cả đều ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất.
Bạch Vi sợ đến mức kéo ống tay áo Chu Vũ Hân bên cạnh nói: “Phải làm sao bây giờ?”
Chu Vũ Hân cũng luống cuống, khóc nức nở nói: “Tôi cũng không biết…”
…
Ở bên này, Lý Quân đang thưởng thức bức tranh hôm nay thì điện thoại trong túi chợt vang lên, là em gái Bạch Vi gọi tới.
Vừa mới nhấc máy, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở của Bạch Vi.
“Anh ơi, mau đến cứu em, em đang ở trong câu lạc bộ Vân Đằng phố An Khê, Hoắc Đông muốn em ngủ với hắn ta, bọn họ còn có rất nhiều người…”
“Xảy ra chuyện gì?” Chân mày của Lý Quân lập tức nhíu lại.
“Mẹ nó, còn dám gọi điện thoại, muốn chết…”Đúng lúc này truyền đến tiếng điện thoại rơi xuống đất cùng với tiếng bạt tai bôm bốp.
Sắc mặt Lý Quân lập tức trầm xuống.
Cho dù em gái của anh không đúng, cũng không đến lượt người khác tới đánh.
Anh đứng dậy bấm số điện thoại của Lương Dũng.
“Lập tức đưa người đến phố An Khê, em gái tôi bị người ta đánh.”
“Vâng!”
Lương Dũng ở đầu dây bên kia điện thoại dứt khoát nói.
Ông nghe ra được thiếu gia của mình đang tức giận.
Năm phút sau, hàng trăm chiếc xe màu đen chạy thẳng đến phố An Khê.
Chương 7: Thế lực của Lý Quân
Trong câu lạc bộ Vân Đằng.
Hoắc Đông đang ngồi uống trà.
Một đám thanh niên nam nữ quỳ ở đó, không dám làm gì, nơm nớp lo sợ.
Còn Bạch Vi thì tóc tai bù xù, trên mặt in rõ mấy dấu bàn tay.
“Mẹ kiếp, còn dám gọi điện cầu cứu, ông đây thấy mày muốn chết rồi đúng không?”
Một tên to con kéo tóc Bạch Vi đập mạnh vào vách tường hai cái.
Bên cạnh, không một ai dám lên tiếng.
“Được rồi.” Lúc này, Hoắc Đông mới mở miệng: "Một cô gái xinh đẹp như vậy, đánh hỏng sẽ không tốt.”
“Hoắc Đông tao cũng là người nói lý, bọn mày đánh em trai của tao, đương nhiên phải trả giá thật lớn. Không phải thích gọi điện thoại sao? Được, để cho chúng nó gọi.”
“Nam thì mỗi người lấy một triệu tiền chuộc, nữ thì ở lại hầu hạ anh Đông một đêm là được.”
“Một đêm một triệu, bọn mày kiếm lời lớn rồi đấy.”
Nghe vậy, thân thể của mấy người phụ nữ càng run hơn.
Bạch Vi đã bị dọa đến khóc nấc.
Ai sẽ đến cứu cô đây?
Hai mươi phút sau.
Cửa phòng bao mở ra.
Phụ huynh của mấy người con trai đều lần lượt đi vào.
Trong đó có một người trung niên vóc dáng cao lớn, vừa mới bước vào cửa, liền cười ha ha:
“Anh Đông, bọn nhỏ không hiểu chuyện đắc tội anh, tôi nghe nói đến chuyện này, lập tức chạy tới xin tội với anh.”
Đây là cha của Trương Siêu, Trương Hữu Đức. Là một doanh nhân tư nhân trong thành phố, ông ta và Hoắc Đông cũng đã gặp nhau vài lần.
Hoắc Đông ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ồ, Trương tổng tới rồi, ông có mang theo một triệu không?”
Vẻ mặt Trương Hữu Đức cứng đờ.
“Anh Đông, bọn nhỏ không hiểu chuyện, tôi thay nó xin tội với anh, một triệu thì coi như bỏ qua đi.”
“Qua cái mẹ nhà mày!” Hoắc Đông trực tiếp chửi ầm lên.
“Ông đây nói một triệu là một triệu, con mẹ nó, mày cho rằng mày là ai?”
“Thiếu một xu thì tao sẽ cho con trai mày thiếu một bộ phận nhá.”
Trương Hữu Đức bị vẻ dữ tợn của Hoắc Đông hù dọa.
Ông ta vội cười làm lành: “Anh Đông, một triệu này anh có thể bớt một chút không?”
Khi ông ta đang nói đến đây thì cánh cửa phòng bao đột nhiên mở ra.
Nhất thời, tất cả mọi người đều dừng nói chuyện, quay đầu nhìn xem đây là phụ huynh nhà ai đến.
Chỉ là làm cho bọn họ ngoài ý muốn chính là một người thanh niên mặc đồ thể thao bước vào, chính là Lý Quân.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Quân, ánh mắt Bạch Vi lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng ngay sau đó cô ấy lại lo lắng.
Mặc dù Lý Quân biết chút công phu, nhưng làm sao anh có thể chọc nổi Hoắc Đông chứ.
Sau khi Lý Quân đi vào, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạch Vi tóc tai bù xù, ánh mắt lập tức nheo lại.
“Bạch Vi, em không sao chứ?”
Bạch Vi lắc đầu.
Mặc dù bây giờ đầu cô đang rất đau, nhưng cô cũng không quản được nhiều như vậy.
“Em đi trước đi, nơi này giao cho anh xử lý.” Lý Quân nói.
Bạch Vi còn có chút mờ mịt thì Lý Quân đã nắm lấy cánh tay cô, cô ra khỏi cửa.
Mà đám người Hoắc Đông bên này đều ngơ ngác nhìn Lý Quân rời đi, tự hỏi người này là ai vậy? Cứ như vậy đã nhẹ nhàng dẫn người đi?
Hoắc Đông với thủ hạ của hắn đều trở nên mơ hồ.
Sau đó, không đợi Hoắc Đông kịp phản ứng lại thì Lý Quân vừa mới ra khỏi cửa lại trở về.
Ánh mắt anh quét qua đám người một vòng, thấy Chu Vũ Hân đang ngồi xổm ở đó, biết đây là bạn của em gái mình, liền nói:
“Cô cũng đi đi.”
Chu Vũ Hân nghe vậy, vội vàng đứng lên.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, đã bị một tên to con chặn đường đi.
Sắc mặt Lý Quân trầm xuống, anh đi qua đá một cái vào bụng tên to con.
Tên to con cao một mét tám bị Lý Quân đá một cái văng vào tường.
“Đi đi!” Lý Quân nói.
“Cảm ơn anh.” Chu Vũ Hân thấp giọng nói cảm ơn, sau đó đi ra ngoài.
Lúc này, Hoắc Đông cũng đã tỉnh táo lại, nhìn Lý Quân hỏi:
“Anh bạn, cậu ở bang nào?”
Nhìn cách Lý Quân ra tay sạch sẽ lưu loát vừa rồi, thủ hạ của hắn không có mấy người có thể so sánh được.
Hoắc Đông lang bạt trong xã hội nhiều năm, đương nhiên cũng có mắt nhìn người.
“Lăn lộn ở bang nào không quan trọng, quan trọng là anh đánh em gái tôi.”
Hoắc Đông lộ ra vài phần cười lạnh nói: “Đánh thì sao? Tao còn muốn ngủ với cô ta nữa kìa.”
Nói xong, hắn ra lệnh cho thuộc hạ: “Mau đuổi theo hai cô gái đó cho tao, đừng để chúng nó chạy.”
Một tên to con trực tiếp lao ra cửa.
Nhưng chỉ là vừa mới mở cửa, hắn ta lại lùi về sau.
Một khẩu súng dí vào trán tên to con kia.
Trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng đều rơi vào im lặng.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lương Dũng xuất hiện.
Nhất là họng súng tối đen kia, lóe ra ánh sáng lạnh như băng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Người xuất hiện ở cửa là ai? Trên người ông ta lại mang theo súng, không phải là người Lý Quân mang đến chứ?
Hoắc Đông nheo mắt lại, trong mắt lộ ra vài phần kiêng kỵ.
Có súng trong tay thì đó cũng không phải là nhân vật bình thường.
Về phần bối cảnh của Lý Quân, hắn có chút không chắc.
“Anh đánh em gái tôi, món nợ này nên tính toán một chút chứ?”
Lý Quân cười híp mắt đi tới trước mặt Hoắc Đông, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Hoắc Đông đang chuẩn bị lên tiếng, nhưng“bốp” một tiếng, một cái tát giòn giã đã giáng lên mặt Hoắc Đông, khiến cho Hoắc Đông lảo đảo một cái.
Một thuộc hạ bên cạnh Hoắc Đông lập tức trở nên nóng nảy, túm lấy chiếc ghế bên cạnh muốn động thủ.
“Mẹ nó, mày dám đánh anh Đông của tao…”
“Bằng…”
Cùng với âm thanh nặng nề vang lên, trên trán tên to con kia đã có thêm một cái lỗ đầy máu.
Chiếc ghế trong tay hắn ta rơi xuống“cạch”một tiếng, thân thể ngã thẳng xuống đất, máu tươi từ trán gã tràn ra.
“A…”
Trong phòng lập tức truyền đến tiếng thét hoảng sợ chói tai.
Mọi người đều sợ hãi.
Giết người!
“Câm miệng!” Lý Quân không kiên nhẫn gầm lên một tiếng.
Thật khó chịu khi đám người này cứ la hét.
Tiếng thét chói tai lập tức im bặt.
Tất cả mọi người đều sợ hãi che miệng lại.
Chỉ là sự hoảng sợ trong mắt họ ngày càng đậm hơn.
Tiếp theo đó, Lương Dũng trực tiếp bước vào, dí súng vào đầu Hoắc Đông.
Miệng súng vừa mới bắn vẫn còn hơi nóng.
Lúc này kinh nghiệm trên sa trường của Hoắc Đông sắp sụp đổ, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.
Thật kinh khủng!
Chỉ cần tay đối phương run lên, đầu hắn sẽ nổ tung.
“Cái này… Có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói.” Hoắc Đông nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói run rẩy.
“Phế một chân của hắn đi, để cho hắn nhớ thật lâu.” Lý Quân lạnh lùng nói.
Sau một khắc, họng súng trong tay Lương Dũng dời xuống, “bằng” một tiếng, một vệt máu bắn ra từ đùi hắn, Hoắc Đông trực tiếp tê liệt ngã xuống đất.
Lý Quân cũng không nhìn Hoắc Đông nữa, mà nhìn về phía Trương Hữu Đức.
“Quản tốt con trai của ông. Nếu còn dám xuất hiện trước mặt em gái tôi một lần nữa, tôi sẽ khiến cả nhà ông biến mất.”
Trương Hữu Đức nghe vậy, ông ta lập tức sợ đến mức gật đầu lia lịa.
Sát tinh này ai mà dám chọc chứ?
“Được rồi, cút hết đi.”
Lý Quân nói xong, toàn bộ người trong phòng sớm đã bị dọa vỡ mật liền xông ra bên ngoài.
Đợi đến khi mọi người đi hết, lúc này Lý Quân mới đút hai tay vào túi quần, thong thả đi ra ngoài.
Bên ngoài, đám thủ hạ của Hoắc Đông đều đang ôm đầu, ngồi xổm thành một hàng.
Những người mặc đồ đen đứng bên cạnh, chĩa súng về phía bọn họ, đều là người do Lương Dũng mang đến.
“Những người này xử lý như nào ạ?” Lương Dũng nhịn không được hỏi.
“Mỗi người cho phế một cái chân, coi như là trừng phạt đi.”
Nói xong, Lý Quân sải bước đi ra ngoài.
Mà ngay sau đó trong câu lạc bộ lại truyền đến những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
Đám người Trương Siêu vừa chạy ra khỏi câu lạc bộ, nghe thấy âm thanh này thì sợ đến mức chân tay run rẩy.
Vừa rồi khi bọn họ vừa bước ra khỏi nơi đó, chứng kiến cảnh tượng kia, bọn họ mới biết được thế lực của Lý Quân mạnh đến mức nào.
Vừa rời khỏi câu lạc bộ, Lý Quân liền nhận được điện thoại của em gái Bạch Vi.
“Anh, anh không sao chứ? Em về nhà rồi.”
“Yên tâm đi, mọi chuyện giải quyết xong rồi.”
Sau khi Lý Quân nói xong liền cúp điện thoại, trở về biệt thự Tây Tử Đường.
Sáng sớm hôm sau.
Lý Quân bảo Lương Dũng đưa mình đến nhà cô của anh, cũng mua một ít thuốc bổ an thần cho em gái vì ngày hôm qua cô nhất định đã bị dọa sợ.
Vừa mới bước vào cửa, Lý Quân liền thấy Bạch Kính Đình tức giận nhìn anh.
“Lý Quân, cậu chăm sóc em gái cậu như thế hả? Nếu không phải hôm qua cha Trương Siêu kịp chạy tới, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Chương 8: Vua của bộ đội đặc chủng
Lý Quân bị câu hỏi của chú anh làm cho bối rối.
Đây là tình huống gì vậy?
“Bố, đi bar là tự mình con đi, không liên quan đến anh Quân cả.”
“Hơn nữa là nhờ anh Quân đã chạy tới kịp lúc cứu con. Chúng ta nên cảm ơn anh Quân ạ.” Bạch Vi vội vàng nói.
Cuối cùng cô cũng nói được một câu công bằng cho Lý Quân.
Lý Quân đặt bịch thực phẩm bổ sung lên chiếc bàn bên cạnh.
Anh bước đến bên chiếc sofa đối diện ngồi xuống, hỏi:“Bạch Vi, vết thương của em thế nào rồi?”
“Không sao ạ.” Bạch Vi đang dùng trứng lăn lên mặt: “Anh Quân, hôm qua em chạy ra ngoài rồi mới nhớ ra, quyền lực của Hoắc Đông lớn như vậy, sợ là anh sẽ còn gặp rắc rối.”
“Nhưng mà sau đó em lại nghe nói mọi người đều bình yên trở ra, chắc chắn là cha của Trương Siêu đã dùng tiền giải quyết vấn đề rồi đúng không?”
Hóa ra là như vậy.
Lý Quân cuối cùng cũng hiểu được rồi.
“Trương Siêu được thả ra ngoài lại liên hệ với em sao?”Lý Quân nhẹ nhàng cau mày lại.
Bạch Vi lắc đầu:“Không có, em gọi cho anh ấy, anh ấy không trả lời điện thoại, không biết là có chuyện gì không, em lo chết mất thôi.”
Nghe xong lời này, Lý Quân nhịn không được mà nói:“Bạch Vi, Trương Siêu không liên lạc với em cũng tốt, anh ta vốn không phải người tốt đẹp gì.”
Nghe lời này, gương mặt Bạch Vi liền không vui.
Bạch Kính Đình ở bên bạnh liền nghiêm mặt nói: “Lý Quân, cậu lo tốt chuyện của bản thân là được rồi. Chuyện của em gái cậu không cần tới cậu can thiệp.”
“Tôi thấy thằng bé Trương Siêu đó được đấy, hơn nữa tôi biết cha của nó, Trương Hữu Đức, cũng được coi là một doanh nhân nổi tiếng trong thành phố.”
“Em gái cậu gả cho cậu ta, cũng xem nhứ là trèo cao rồi. Còn cậu đó, không có việc gì thì hãy mong cho em gái cậu điều tốt lành chút đi, đừng có thấy em gái cậu có cuộc sống tốt hơn thì cậu lại không hài lòng.”
Bạch Kính Đình nói không hề nể mặt lưu tình chút nào.
Đối với chuyện giữa con gái mình và Trương Siêu, ông hoàn toàn đồng ý .
Nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, Trương Siêu lại không nghe điện thoại nữa, đây mới chính là nguyên nhân khiến ông ta tức giận như vậy.
“Chú à, con là anh trai của Bạch Vi, con có thể hại em ấy sao?” Lý Quân không khỏi thở dài.
Bạch Vi có một người cha như vậy, cũng coi như là quá xui xẻo rồi.
Nhìn thấy bộ dạng không mấy chào đón của chú, Lý Quân cũng không muốn ở lâu. Anh an ủi Bạch Vi vài câu rồi đứng dậy rời đi.
“Quân nhi, ở lại ăn trưa xong rồi hẳn đi mà.” Lý Mộng Vân cố gắng thuyết phục giữ anh lại.
“Khỏi đi ạ, con còn có việc khác phải làm.”
“Không cần giữ nó lại.”Bạch Kính Đình hừ lạnh một tiếng:
“Sau khi ra tù cũng không biết kiếm công việc nào bình thường chút, ngày nào cũng nhàn rỗi, cái thứ gì vậy chứ!”
Lý Quân cũng không thèm tính toán để bụng, anh mở cửa ra, suýt chút nữa đụng phải thân thể mảnh mai trước mặt.
Là Chu Vũ Hân.
Chu Vũ Hân nhìn thấy Lý Quân thì có chút sững sờ, sau đó mỉm cười:“Lý Quân, chuyện hôm qua cảm ơn anh nhé.”
“Không có gì.” Lý Quân gật đầu, đi thẳng vào trong thang máy.
Người chú này của anh thật là không hiểu được lòng tốt của người khác.
Nếu không phải nể mặt cô của anh, anh còn lâu mới bằng lòng bước vào cửa nhà này.
Sau khi Lý Quân rời đi, Chu Vũ Hân bước vào trong phòng.
“Vũ Hân đến rồi à.”
Nhìn thấy Chu Vũ Hân, Bạch Kính Đình nở nụ cười.
Bố của Chu Vũ Hân là chủ điều hành của một công ty vì vậy Bạch Kính Đình mới sẵn lòng để con gái mình kết bạn.
“Vũ Hân, Tiểu Vi nhà chú đã gọi cho Trương Siêu nhiều lần nhưng không ai trả lời. Quan hệ của con với Trương Siêu cũng không tệ, con gọi cuộc điện thoại hỏi xem có chuyện gì không.”
Chu Vũ Hân nở một nụ cười gượng gạo, lắc đầu.
"Chú à, Trương Siêu không chỉ không trả lời điện thoại Bạch Vi. Anh ấy cũng không trả lời điện thoại của con, những người bạn của anh ấy cũng giống như biến mất khỏi thế giới này. Con cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Thằng bé này thật là, có chuyện gì thì cứ nói trực tiếp, không nghe điện thoại là sao chứ.”
Bạch Kính Đình có chút tiếc nuối.
Một chàng rể tốt như vậy, nếu mà vụt đi mất thế này, quả thật là không can tâm.
“Đúng rồi, con nhớ ra rồi." Chu Vũ Hân đột nhiên vỗ đầu:
“Con nghe Trương Siêu nói, ngày hôm sau cần đến phố Nam Trà để xem triển lãm đồ cổ. Chúng ta đến đó chắc chắn sẽ tìm thấy anh ấy.”
“Bảo tàng đồ cổ của chủ tịch Chu?”
Đôi mắt của Bạch Kính Đình đột nhiên sáng lên.
“Hội trưởng Chu là chủ tịch Phòng Thương mại Sở Châu của chúng ta, lần tổ chức triển lãm đồ cổ này của ông ấy, có rất nhiều ông chủ lớn tới dự. Vậy chúng ta nhanh chóng đặt vé đi, đến lúc đó chú đem hai đứa cùng đi xem.”
“Được ạ.” Chu Vũ Hân cười rộ lên.
Bạch Vi ở bên cạnh lại có chút do dự: “Nếu Trương Siêu đã không muốn nghe điện thoại mà chúng ta lại tới tìm trực tiếp như vậy cũng không tốt lắm nhỉ?"
Bạch Kính Đình nghiêm mặt lại.
“Con có ý gì chứ? Có gì không tốt chứ? Hơn nữa, chúng ta là đi xem đồ cổ, không phải cố ý đi tìm nó, cùng lắm cũng chỉ có thể là tình cờ gặp nhau mà thôi.”
Bạch Kính Đình biết con gái mình thích thể diện nên cố tình nói như vậy.
Quả nhiên, Bạch Vi nghe xong thì lập tức gật đầu: “Vậy thì được ạ.”
Ở bên kia, Lý Quân ôm một bụng tức trở về biệt thự Tây Tử Đường.
Lúc vừa về đến cửa biệt thự, anh đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce cỡ lớn đậu ở đó với biển số có chữ đỏ trên nền trắng.
Lý Quân chưa kịp bước tới kiểm tra thì cửa xe đã mở ra, một cậu thanh niên mũi khoằm mặc áo khoác da bước ra.
“Lão Ưng, sao cậu lại tới đây”
“Hơn nữa cái trời mùa hè này mặc áo khoác da không nóng à?”
Lão Ưng tên thân mật là Thương Kế Tường, vị vua của binh đội đặc chủng Long Quốc, thông thạo các loại vũ khí và có sức mạnh vô song.
Nhưng vì vụ thảm sát tù binh mà bị giam ở nhà tù số 4 Seoul trong nửa năm.
Tất nhiên, lúc lão Ưng mới vào nhà giam cũng rất kiêu ngạo, nhưng bị Lý Quân treo lên cây mà đánh ba ngày liên tiếp thì từ đó trở đi nguyện làm tiểu đệ của Lý Quân.
Gặp Lý Quân còn cảm thấy thân thuộc hơn cả cậu ta gặp cha ruột.
Theo lời của Lý Quân, anh chàng này là một tên hèn.
“Tôi đây không phải là nghe tin lão đại đã ra tù rồi nên vội vàng đến thỉnh an ngài sao?” Lão Ưng cười hì hì nói.
Anh chàng này trước mặt người khác có hình tượng lạnh lùng nhưng trước mặt Lý Quân thì lại luôn có vẻ vô lại.
Cậu ta đến trước mặt Lý Quân, tiếp theo đó đột nhiên đưa tay ra bắt lấy Lý Quân, tốc độ như tia chớp.
Lý Quân lắc đầu: “Cái tên này tính cách một chút cũng không thay đổi. Còn dám đánh lén tôi? So với trình độ của tôi thì cậu còn kém xa.”
Lý Quân nghiêng người tránh đòn, sau đó vung một nắm đấm, cơ thể của Lão Ưng lập tức uốn cong thành hình con tôm, như một tên lửa bay về sau đập vào bức tường.
Lý Quân phủi phủi tay, cười khinh thường:“Tên nhóc như cậu vẫn chứng nào tật nấy.”
Lúc này, lão Ưng từ dưới đất bò dậy, dáng vẻ vẫn vô tư mà cười hí hí:“Lão đại vẫn là lão đại vẫn luôn lợi hại như vậy.”
“Vào trong nhà ngồi đi.”
Lý Quân mở cửa biệt thự, lão Ưng đi theo vào trong, tiện tay cởi chiếc áo khoác da trên người ra.
Bên trong đó chứa đầy đủ loại súng cầm tay, ném xuống phát ra tiếng leng keng.
“Không phải súng lúc nào cũng không rời thân của cậu sao?”
“Súng không rời thân là để bảo vệ mình khỏi người khác, nhưng trước mặt lão đại thì tôi có vác theo pháo lựu đạn cũng vô dụng thôi.”
“Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?” Lý Quân lên tiếng hỏi.
Vẻ mặt của lão Ưng đột nhiên trở nên nghiêm túc, đẩy một phong thư đến trước mặt Lý Quân.
“Lão đại, tôi giới thiệu với bộ quân sự, mời ngài làm tổng giáo quan của Ưng Dương Vệ.”
“Chỉ cần ngài nguyện ý gia nhập, thực lực của Ưng Dương Vệ nhất định sẽ tăng lên về chất lượng…”
“Không có hứng thú.” Lý Quân trực tiếp ngắt lời.
“Lão đại…”
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu có thể đi rồi.” Lý Quân trực tiếp nheo mắt lại.
Lão Ưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Quân, đợi được nửa ngày, xác nhận rằng Lý Quân đã quyết định thì chỉ có thể thở dài một cái.
Cậu ta đành bước ra khỏi biệt thự, lái chiếc Rolls-Royce rời đi.
Trong lúc Lão Ưng vừa lên xe thì một chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại.
Đường Trúc với vẻ mặt kinh ngạc mở cửa xe bước ra ngoài.
“Cậu ta là siêu chiến binh Lão Ưng? Lão Ưng là một huyền thoại trong quân đội, được mệnh danh là Vua của quân đội đặc chủng, cậu ta sống ở đây sao?”
Đường Trúc sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
“Mình luôn hy vọng nhận được lời khuyên từ lão Ưng, nhưng tiếc là cậu ta xuất quỷ nhập thần, hơn nữa bản thân cấp bậc của cậu ta quá cao, bản thân tôi lại không có thẩm quyền để điều tra xem. Không ngờ tìm mòn dép không thấy lại đụng mặt ở đây.”
…
Ngày thứ ba.
Lý Quân yêu cầu Lương Dũng đưa anh đến phố Nam Trà, trên đường đến ghé qua ngân hàng Thanh Hồ.
Đây là ngân hàng tư nhân do một số nhà tài phiệt ở Long Quốc đồng thành lập, cung cấp dịch vụ tiết kiệm và bảo quản tài sản cho khách hàng siêu giàu.
Nếu tài sản dưới mười tỷ thì họ sẽ không nhận.
Lý Quân cũng là lúc ở trong nhà giam đã tiếp xúc với một nhà lãnh đạo tài phiệt đứng sau lưng, đối phương đã mở cho Lý Quân một tài khoản.
Hơn nữa, tất cả tài sản mà Lý Quân kiếm được trong tù đều được cất giữ trong kho tiền của ngân hàng Thanh Hồ dưới tên anh.
Hôm nay Lý Quân đến đây là vì muốn cất bức tranh của Đường Bá Hổ vào trong hầm bảo quản, nhân tiện cũng muốn lấy một ít tiền mặt.
Chu Bỉnh Khôn có ý định kết bạn với anh, đến lúc đó chắc sẽ không nhận cho thông tin chuyển khoản cho nên Lý Quân đành phải chuẩn bị tiền mặt để ông ta không thể không nhận.
Đây là một tòa nhà cao theo phong cách châu Âu, trên đó có viết bốn chữ:“Ngân hàng Thanh Hồ”.
Có rất nhiều xe sang đậu trước cửa tòa nhà.
Lý Quân bảo Lương Dũng đợi anh trong xe, cầm bức tranh bước vào ngân hàng.
“Chào mừng quý khách, xin hỏi ngài muốn sử dụng dịch vụ gì ạ?”
Vừa bước vào sảnh, một giọng nói dễ chịu đã vang lên.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục đen mỉm cười nhìn Lý Quân.
Chỉ là khi Lý Quân ngẩng đầu lên, anh và người phụ nữ đều sững sờ tại chỗ.
Lục Kỳ - bạn gái cũ của Lý Quân.
Lý Quân chính vì bảo vệ cô ta mới phải vào nhà tù.
Còn cô ta trong ba năm qua thậm chí còn không đến thăm Lý Quân một lần. Hơn thế nữa cô lại kết hôn với Quách Ngọc Minh - tên phú nhị đại đã quấy rối cô ta.
Lý Quân không bao giờ ngờ rằng anh sẽ gặp lại cô ta ở đây.
Chương 9: Gặp lại bạn gái cũ phản bội
Giờ khắc này, cả hai người đều sững sờ.
Vóc dáng của Lục Kỳ không được coi là cao nhưng có dáng người chuẩn và khuôn mặt cũng xinh đẹp. Khi đó đã làm cho Lý Quân mê đến thần hồn điên đảo.
Vì Lục Kỳ, anh sống kham khổ trong thời gian học đại học, dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm được để mua quà cho Lục Kỳ.
Nhưng không ngờ rằng đối phương lại phản bội anh ngay sau khi anh vào tù.
Nếu mà kết hôn với người khác thì không sao, cô ta vậy mà lại kết hôn với kẻ quấy rối mình. Điều này khiến Lý Quân cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Lục Kỳ lúc này mới phản ứng lại, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.
“Lý Quân, hóa ra anh đã được ra tù, nhưng anh xin đừng đến quấy rầy tôi. Tôi bây giờ đã là phụ nữ đã có gia đình. Anh và tôi không có cách nào ở bên nhau nữa đâu.”
Lý Quân nhếch miệng, cảm thấy có chút châm chọc.
“Gả cho phú nhị đại đã quấy rối cô? Lục Kỳ, sao trước đây tôi không nhìn ra cô là loại đàn bà như vậy nhỉ?”
Thật ra từ khi ra tù, Lý Quân không hề có ý định gặp lại Lục Kỳ.
Dù cô ta kết hôn với kẻ quấy rối cũng được, kết hôn với mèo với chó gì cũng tốt, đều không liên quan gì đến Lý Quân anh.
Gặp nhau ở ngân hàng này hoàn toàn là vì tình cờ.
Nhưng khi nghe thấy đối phương lạnh nhạt đến như vậy, Lý Quân vẫn không khỏi cảm thấy tức giận.
“Tôi là loại phụ nữ nào? Không lẽ tôi phải gả cho loại người đã từng ngồi tù như anh à?”
“Lý Quân, anh đừng nói nhảm nữa, cũng đừng có ảo tưởng về tôi….”
“Ai có ảo tưởng về cô chứ?” Lý Quân trực tiếp ngắt lời cô ta: “Cô bây giờ cho dù có cho tôi thêm tiền thì tôi cũng chê cô bẩn. Cô không xứng với tôi.”
Lục Kỳ lập tức như mèo bị giẫm đuôi, suýt chút nữa nhảy dựng lên, hét lớn:“Anh nói cái gì? Tôi không xứng với anh? Anh cũng không tự xem lại bản thân đi. Hơn nữa nếu anh cho rằng tôi không xứng với anh, sao anh còn đuổi theo tôi đến ngân hàng này? Còn không phải muốn tiếp tục làm chó theo đuôi tôi sao.”
Mới đầu khi Lục Kỳ gặp lại Lý Quân còn cảm thấy có chút áy náy, nhưng giờ đây đã hoàn toàn bộc lộ bản chất xấu tính của cô ta.
“Ai đuổi theo cô đến ngân hàng? Tôi tới đây để dùng dịch vụ.”
“Ha ha.” Lục Kỳ nhịn không được cười lên.
"Lý Quân, anh có biết nơi này là nơi nào không? Ngân hàng Thanh Hồ chỉ phục vụ những ông chủ có tài sản hơn mười tỷ, anh đến đây sử dụng dịch vụ gì? Điều này bộc lộ sự thiếu hiểu biết của anh rồi đấy, anh nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”
Lý Quân không thèm để ý tới cô ta, sải bước đi thẳng vào bên trong phòng tiếp khách hàng VIP.
“Lý Quân, anh đứng lại ngay cho tôi.”
Lục Kỳ nhìn thấy Lý Quân đi về phía đó thì vôi vàng la lớn.
Nếu lãnh đạo mà biết cô ta là người khiêu khích Lý Quân khiến anh làm loạn, chắc chắn cô ta sẽ tránh không khỏi bị phạt.
Công việc này là do chồng cô ta thông qua các mối quan hệ mới giúp cô ta tìm được.
Không kể đến mức lương cao, ở đây tiếp xúc đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Cô ta không thể để cho Lý Quân phá hỏng công việc của mình được.
Thế nhưng Lục Kỳ đang đi giày cao gót, làm sao mà có thể đuổi kịp Lý Quân.
Cô ta ừa chạy được hai bước thì đã ngã nhào xuống đất. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Lý Quân đã mở cửa bước vào trong.
“Xong rồi! Tên khốn kiếp này sau khi ra tù lại đến hại mình. Tại sao lại không chết luôn trong tù đi chứ?”
Lục Kỳ chửi rủa một cách tàn độc. Hoàn toàn quên đi lý do tại sao ngày đó Lý Quân lại vào tù.
Mà lúc này Lý Quân đã vào phòng khách VIP.
Bên trong có một người đàn ông ăn mặc như quản lý đang cúi đầu mải mê viết gì đó.
Ông ta nghe thấy có tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên.
Lý Quân cũng không nói nhảm với ông ta, trực tiếp đặt bức tranh lên bàn, nói: “Cất thứ này vào kho tiền của tôi, còn nữa tôi muốn rút một ít tiền mặt.”
Có thể ngồi lên vị trí quản lý, đương nhiên không phải là dạng người tầm thường như Lục Kỳ kia.
Mặc dù Lý Quân ăn mặc rất bình thường nhưng giọng nói và khí chất của anh không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
Người quản lý lập tức đứng dậy kính cẩn nói:“Tiên sinh, mời ngài uống một tách trà trước, tôi sẽ đi làm cho ngài ngay.”
“Ngài có thể cho tôi biết tên của ngài không ạ?”
“Lý Quân.” Lý Quân bình tĩnh đáp.
Sau khi quản lý kia pha cho Lý Quân một tách trà, lúc này mới nhập tên Lý Quân vào máy tính.
Khoảnh khắc tiếp theo, trên máy tính quả thực đã xuất hiện thông tin của Lý Quân. Nhưng phần lớn thông tin đều bị ẩn đi, chỉ có ở cấp độ hiện ra chín sao mới có thể xem được.
Ngân hàng Thanh Hồ có hệ thống tín dụng độc đáo của riêng mình, chín sao là cấp bậc cao nhất.
Tay của người quản lý không nhịn được mà run lên.
Nhìn Lý Quân lần nữa, thiếu chút nữa quỳ xuống trước Lý Quân. Ông ta giống như bị choáng váng, lời nói cũng có chút không mạch lạc:
“Lý tiên sinh, với những khách hàng có cấp độ như ngài, theo luật thì tôi không có tư cách để tiếp đãi, tôi sẽ gọi chủ tịch xuống tiếp ngài nhé."
“Không cần đâu, ông dẫn tôi đến kho tiền, tôi đem đồ bỏ vào trong rồi đi ngay.”
“Vâng ạ.”
Người quản lý vội vàng gật đầu, sau khi đưa Lý Quân đi xác minh dấu vân tay, đến trước một cánh cửa kim loại.
“Lý tiên sinh, mời anh xác minh thêm đồng tử nữa là có thể mở được rồi.” Lý Quân gật đầu.
Rất nhanh, việc xác minh đồng tử đã thành công, cánh cửa từ từ mở ra, anh bước vào kho tiền của bản thân anh.
Kho tiền này giống như phòng thay đồ vậy, ngăn đầu tiên của tủ có một đống vàng.
Đồ cổ thời thịnh vượng, vàng thời loạn thế!
Số lượng vàng này là dành cho những trường hợp khẩn cấp.
Cũng là vị lãnh đạo tài phiệt kia trước đây đã nói với Lý Quân biết. Những gia đình tài phiệt giống như họ sẽ không bao giờ đặt tiền của mình vào một nơi mà đầu tư vào nhiều lĩnh vực khác nhau.
Cho dù tình hình thế giới có thay đổi thế nào đi nữa, sự giàu có của họ sẽ không bị ảnh hưởng lớn.
Ngoài ra còn có một số đồ cổ, dược liệu quý và những thứ tương tự.
Trong góc khó tìm nhất của tủ có để một chồng tiền giấy.
Lý Quân đặt bức tranh thiếu nữ lên trên kệ, sau đó nói với người quản lý: “Giúp tôi lấy một triệu rồi bỏ vào đây."
Vừa nói, anh vừa ném cho đối phương một chiếc túi nhựa màu đen.
Người quản lý ngỡ ngàng.
Một triệu để trong một cái túi nhựa thì có vẻ tuỳ tiện quá rồi đúng không?
Nhưng nghĩ lại thì với thân phận của Lý Quân, số tiền triệu này thực sự chẳng là gì cả.
Rất nhanh, một triệu đã được chuẩn bị xong.
Lý Quân cầm túi nhựa và bước ra ngoài.
Người quản lý kính cẩn đi theo để tiễn anh.
Trong đại sảnh, Lục Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này thì cả người đều sửng sốt, nhìn đến ngơ ngác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ông cứ về làm việc của mình đi, không cần tiễn tôi.” Lục Quân nói với người quản lý, rồi trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Lục Kỳ nhìn thấy chiếc túi nhựa của Lý Quân dường như chứa đầy những xấp tiền được sắp gọn gàng.
Cô ta vô thức đi theo ra ngoài, thấy Lý Quân mở cửa xe, đặt túi tiền lên ghế xe. Sau đó anh ngồi vào, xe nổ máy, nhanh chóng biến mất trên đường phố.
Lục Kỳ vẫn ngơ ngác đứng đó.
“Lý Quân vừa mới ra khỏi tù, hoàn cảnh gia đình anh ta mình hiểu rất rõ, hoàn toàn thể trở thành khách VIP của ngân hàng Thanh Hồ chứ đừng nói đến việc lái được chiếc xe trị giá hàng triệu USD. Chắc chắn là anh ta chỉ đang giúp người khác rút tiền thôi.”
“Đúng rồi, nhất định là như vậy, anh ta chỉ là một tên ăn bám mà thôi. Còn bày đặt ra vẻ gì với bà đây chứ? Chút nữa bị anh ta dọa cho sợ rồi!”
Khi ông chủ tiệm vừa vạch tầng giấy thứ ba ra, ánh mắt của ông lão cùng hai gã vệ sĩ cũng bị thu hút, hô hấp cũng đều có chút dồn dập.
Mặc dù biết Lý Quân đầu óc không tốt, nhưng vào lúc này, ông ta vẫn có một loại cảm giác như đang mở thưởng.
Đúng lúc này, tay ông chủ tiệm run lên khiến cho tầng giấy vừa mới bị bóc ra trực tiếp rách ra một lỗ hổng.
Tim ông lão cũng không khỏi nhảy dựng lên, không nói nên lời: “Vốn là một bức tranh đẹp mà bây giờ cứ như vậy mà bị huỷ rồi. Đây chính là tám mươi ngàn đấy.”
Trong mắt hai gã vệ sĩ lộ ra vẻ thương hại.
Thằng nhóc này ăn mặc bình thường như vậy, không giống như là người có tiền. Tám mươi ngàn này có lẽ là tích góp vào năm làm việc, học người ta đến chợ đồ cổ để tìm bảo vật. Nhưng lần này coi như là tát nước đổ đi rồi?
Thế mà ông chủ tiệm lại không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, không hề quan tâm chỗ bị xé rách nữa tiếp tục bóc xuống.
Tờ giấy chậm rãi mở ra.
Cả cửa hàng lập tức rơi vào yên tĩnh.
Phía dưới tầng giấy Tuyên Thành thứ ba, một bức tranh sống động về một thị nữ lộ ra.
Mặc dù có chút giống với tầng thứ nhất bị bóc xuống lúc trước nhưng chỉ cần hiểu một chút về tranh ảnh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự bất phàm trong đó.
Mặt trên là một bức tranh sần sùi vô thần, mà bức tranh ở mặt dưới này thể hiện cực kỳ sống động như thật.
Hơn nữa trên đó còn chứa chi chít những con dấu, không thể không nói rõ rằng bức tranh ẩn giấu này chính là hàng thật.
Ông chủ tiệm nhìn bức tranh này, thân thể lắc lư.
Ông ta đã bán đi bút tích thật của Đường Bá Hổ chỉ với giá tám mươi ngàn, lỗ đến quần cộc cũng không còn.
Bút tích thật của Đường Bá Hổ bán mười triệu cũng không thành vấn đề, thậm chí ở hội đấu giá thì giá còn có thể cao hơn.
“Bức tranh này tuy rằng được ngụy trang rất tốt, nhưng quá trình đóng khung của bức tranh giả đã dùng đồ trang trí cổ.”
“Mà các vật liệu được sử dụng trong trang trí cổ nói chung, bất luận là thiên can, địa khô, mộc can, ống giấy hay trục đầu... những thứ này đều được lựa chọn tốt nhất. Nhưng chất liệu của bức tranh này lại quá bình thường.”
"Với công nghệ đóng khung phức tạp như vậy, vậy mà gỗ được sử dụng lại là vật liệu tồi tệ nhất, điều đó chứng tỏ việc có ai đó đang cố gắng che giấu điều gì đó." Lý Quân nhàn nhạt giải thích.
Lúc này, ánh mắt ông lão nhìn Lý Quân cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Bản thân ông cũng tự xưng là lão chuyên gia chơi đồ cổ, vừa rồi ông cầm bức tranh nghiên cứu nửa tiếng, cũng không bằng người trẻ này liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bảo vật.
“Anh bạn trẻ thật lợi hại, tôi tên là Chu Bỉnh Khôn, rất thích sưu tầm đồ cổ. Anh bạn trẻ lại là cao nhân trong lĩnh vực này, chúng ta có thể trao đổi nhiều hơn không?”
“Nếu ông thích sưu tầm đồ cổ, vậy ông có ngọc tốt không?" Hai mắt Lý Quân sáng lên, hỏi.
Muốn tìm được một khối ngọc tốt ở chợ đồ cổ này cũng không dễ dàng, nhưng mà trong tay những người chơi lão luyện thường cất giấu không ít đồ tốt nha.
Nếu trong tay đối phương có thì anh có thể mua lại rồi.
“Đương nhiên rồi, tôi cũng thích sưu tầm ngọc, có không ít thứ tốt.”
“Tôi có một bảo tàng đồ cổ ở phố Nam Trà, đúng lúc ba ngày sau tôi muốn làm triển lãm ở bảo tàng. Đến lúc đó anh bạn trẻ có thể tới xem một chút, nhìn trúng cái nào thì cứ trực tiếp lấy đi là được.”
Chu Bỉnh Khôn nhìn ra Lý Quân không giống người thường nên cố ý kết giao.
Thế nhưng Lý Quân lại lắc đầu từ chối.
Vô công bất thụ lộc, anh không muốn nợ ân tình của người khác chỉ vì một miếng ngọc. Hơn nữa ông lão này trông không giống như người có thể làm ăn lỗ vốn.
“Được, vậy ba ngày sau gặp.”
Lý Quân bảo ông chủ tiệm gói tranh lại, anh cũng trả hai ngàn tiền công?
Ông chủ tiệm bây giờ đau lòng dữ dội. Nhưng quy tắc của nghề đồ cổ, ra giá thì không hối hận, bản thân ông ta bị vả mặt cũng không trách được người khác.
Sau khi rời khỏi tiệm, Lý Quân liền trực tiếp trở về biệt thự Tây Tử Đường.
Mà bên kia, đám người Bạch Vi đã đến một quán bar.
Trong ánh đèn lờ mờ, đám người Trương Siêu vừa mới ngồi xuống thì liền có một người đàn ông trung niên hói đầu bước tới.
Người đàn ông trung niên kia cao lớn thô kệch, trên người còn xăm hình rồng, khí thế giang hồ rất nặng.
Điều này khiến cho Bạch Vi và các cô gái lập tức trở nên căng thẳng.
Ai ngờ sau khi người đàn ông trung niên kia đi tới, hắn lập tức cười ha hả nói: “Đây không phải là Trương thiếu sao? Trương thiếu đại giá quang lâm đến nơi này của tôi, khiến cho tôi cảm thấy rất vinh hạnh nha.”
Vừa nói hắn vừa dặn dò nhân viên phục vụ đưa cho đám Trương Siêu bọn họ một chai rượu ngon lên bàn.
Nói xong, hắn liền rời đi.
Trương Siêu liền cảm thấy vô cùng có mặt mũi.
Ngay cả ánh mắt Bạch Vi bên cạnh nhìn Trương Siêu cũng thêm vài phần sùng bái.
“Thể diện Trương Siêu cũng thật lớn, chủ quán bar này cũng tự mình tới chào hỏi.”
“Đúng vậy, lần nào Trương Siêu tới mà không tốn mấy vạn, là thần tài của bọn họ mà.”
Trước những lời khen ngợi của những người xung quanh, Trương Siêu không khỏi đắc ý.
Sau đó Trương Siêu chủ động nâng ly lên:“Bạch Vi, cùng uống một ly đi em.”
“Uống rượu giao bôi đi.” Những người xung quanh ồn ào lên tiếng.
Hai má Bạch Vi không khỏi hơi đỏ lên, nhưng cô ấy cũng không từ chối.
Một ly rượu uống cạn.
Trương Siêu vội vàng rót thêm một ly cho Bạch Vi.
Một lúc sau, cả người Bạch Vi đều choáng váng.
Lúc này, quán bar đã dần trở nên đông đúc hơn.
Một thanh niên đã uống nhiều lảo đảo đi tới, không cẩn thận đụng phải Trương Siêu đang đứng dậy nâng ly lên khiến rượu trực tiếp đổ đầy người anh ta.
Trương Siêu giận tím mặt, mắng to: “Con mẹ nó, mày không có mắt hả?”
Người thanh niên kia cũng không phải là người hiền lành gì, gã ta trực tiếp mở miệng mắng lại. Thậm chí còn ân cần chào hỏi mười tám đời tổ tông của Trương Siêu một lần.
Trương Siêu đã uống chút rượu, lúc này trước mặt nhiều cô gái như vậy, đương nhiên là anh ta không thể nhận thua.
Vì thế, máu nóng liền dâng lên, anh ta đá một cú khiến người thanh niên bay ra cách đó hơn hai mét.
Dù sao Trương Siêu cũng đã luyện qua tán thủ, bình thường hai ba người đàn ông cường tráng cũng không thể tới gần anh ta.
Người thanh niên kia bị đạp bay ngã xuống đất, đau đớn mà gào thét, phải mất vài phút mới khập khiễng đứng lên từ trên mặt đất, hét lên: “Mày cứ đợi đấy.”
Nói xong, gã ta liền chạy ra khỏi ngoài quán bar.
Trương Siêu không thèm quan tâm, lại cầm chai bia lên lắc lắc mấy vòng.
Chỉ là ở trên lầu hai, ánh mắt của chủ quán bar lại có vài phần lo lắng.
“Tiếp tục uống, chơi tiếp đi.”Trương Siêu cười ha ha nói.
Một tên côn đồ mà thôi, anh ta hoàn toàn không để vào mắt.
Không lâu sau, chợt nghe thấy “rầm” một tiếng, một đám đàn ông cường tráng cao một mét bảy tám vọt vào cửa quán bar.
Sau khi bọn họ đi vào, lập tức bảo nhân viên phục vụ tắt nhạc, khiến cho quán bar rơi vào yên tĩnh.
Một số nhân viên công tác trong quán bar muốn tiến lên hỏi chuyện nhưng bị chủ quán bar ngăn lại.
Tiếp sau đó, những người đó lập tức đi tới vị trí của Trương Siêu.
Mấy người Trương Siêu đã uống say khướt, còn chưa kịp phản ứng gì.
Đợi đến khi đối phương đi tới trước mặt, anh ta mới nhận ra người này là tên thanh niên tóc vàng bị anh ta đánh trước đó.
Nhưng anh ta cũng không sợ hãi, đứng dậy ngang ngược nói: “Con mẹ nó, mày là ai? Muốn làm gì? Tao chính là á quân tán thủ.”
Nói xong, anh ta diễu võ dương oai vung nắm đấm.
Mấy thanh niên bên cạnh cũng đều đứng dậy.
Phần lớn trong số họ cũng đều người học tán thủ, đều là phần tử hiếu chiến.
Sau một khắc, chỉ nghe “bốp” một tiếng, một cái tát trực tiếp giáng lên mặt Trương Siêu.
Mấy người anh em của Trương Siêu bên cạnh vừa thấy vậy liền cầm lấy chai rượu trên bàn muốn xông lên.
Tên cầm đầu cười lạnh nói: “Tao không quan tâm chúng mày là ai, học cái gì. Nhưng ngay cả em trai anh Đông chúng tao mà cũng dám đánh. Tao thấy chúng mày chán sống rồi đấy.”
“Anh Đông? Anh Đông nào?” Trương Siêu vô thức hỏi lại.
Người đàn ông phun ra từng chữ một: “Hoắc Đông của phố An Khê!”
Ngay khi cái tên này vừa xuất hiện, đám người Trương Siêu còn đang giận dữ liền lập tức bị dội một chậu nước lạnh, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Hoắc Đông ở phố An Khê, đó cũng được coi như là một nhân vật làm mưa làm gió của Sở Châu.
Hắn từng làm vận chuyển hàng hoá, lái xe trên chiến trường, bây giờ thì đang làm trong ngành bất động sản.
Con đường quật khởi của hắn thế nhưng lại tràn ngập máu tanh, khiêu khích hắn rồi bị hắn giết chết đều là chuyện rất bình thường.
“Đi thôi, anh Đông của chúng tao đang chờ tụi mày. Anh Đông tính tình không tốt, đừng để anh ấy đợi lâu.”
Tên to con đứng đầu lạnh lùng nói.
Đám người Trương Siêu vừa rồi rất kiêu ngạo nhưng lúc này đều ngoan ngoãn buông chai rượu xuống, giống như phạm nhân mà từng người một xếp hàng đi ra khỏi quán bar.
Nọn họ vừa ra khỏi cửa đã bị nhét một một chiếc xe thương vụ chở đi đến một câu lạc bộ ở phố An Khê.
“Làm sao bây giờ?” Bạch Vi đã bị dọa sợ, giọng nói run rẩy hỏi.
Sắc mặt Trương Siêu lúc này cũng trắng bệch: “Yên tâm, chờ chút nữa, tôi sẽ nhắc đến tên của cha tôi, chắc là sẽ có tác dụng.”
Rất nhanh sau đó, anh ta được đưa vào phòng riêng.
Mười mấy người đứng chỉnh tề thành một hàng, mà ở trên chiếc ghế sô pha có một người đàn ông trung niên đang uống trà.
“Đông... anh Đông, cha em là Trương Hữu Đức, giữa chúng ta chắc là có hiểu lầm gì đó thôi…” Trương Siêu lắp bắp nói.
“Bộp!”
Anh Đông đang nhấm nháp trà, một tay ấn đầu Trương Siêu lên bàn, sau đó lấy một ấm trà thủy tinh từ bên cạnh đập xuống đầu hắn ta.
“Răng rắc.”
Những mảnh thuỷ tinh của ấm trà văng tung tóe khắp nơi.
“Ông đây mặc kệ mày là ai, đánh em trai tao thì phải trả giá thật lớn. Ngay cả cha mày ở đây tao cũng đánh.”
Nói xong, hắn nhận lấy khăn giấy do tiểu đệ bên cạnh đưa cho rồi lau tay.
Rồi lại ngồi xuống ghế sô pha, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống hết cho ông đây.”
Nhìn thấy Trương Siêu bị đánh thành như vậy, những người khác nào còn dám có ý phản kháng gì, tất cả đều ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất.
Bạch Vi sợ đến mức kéo ống tay áo Chu Vũ Hân bên cạnh nói: “Phải làm sao bây giờ?”
Chu Vũ Hân cũng luống cuống, khóc nức nở nói: “Tôi cũng không biết…”
…
Ở bên này, Lý Quân đang thưởng thức bức tranh hôm nay thì điện thoại trong túi chợt vang lên, là em gái Bạch Vi gọi tới.
Vừa mới nhấc máy, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở của Bạch Vi.
“Anh ơi, mau đến cứu em, em đang ở trong câu lạc bộ Vân Đằng phố An Khê, Hoắc Đông muốn em ngủ với hắn ta, bọn họ còn có rất nhiều người…”
“Xảy ra chuyện gì?” Chân mày của Lý Quân lập tức nhíu lại.
“Mẹ nó, còn dám gọi điện thoại, muốn chết…”Đúng lúc này truyền đến tiếng điện thoại rơi xuống đất cùng với tiếng bạt tai bôm bốp.
Sắc mặt Lý Quân lập tức trầm xuống.
Cho dù em gái của anh không đúng, cũng không đến lượt người khác tới đánh.
Anh đứng dậy bấm số điện thoại của Lương Dũng.
“Lập tức đưa người đến phố An Khê, em gái tôi bị người ta đánh.”
“Vâng!”
Lương Dũng ở đầu dây bên kia điện thoại dứt khoát nói.
Ông nghe ra được thiếu gia của mình đang tức giận.
Năm phút sau, hàng trăm chiếc xe màu đen chạy thẳng đến phố An Khê.
Chương 7: Thế lực của Lý Quân
Trong câu lạc bộ Vân Đằng.
Hoắc Đông đang ngồi uống trà.
Một đám thanh niên nam nữ quỳ ở đó, không dám làm gì, nơm nớp lo sợ.
Còn Bạch Vi thì tóc tai bù xù, trên mặt in rõ mấy dấu bàn tay.
“Mẹ kiếp, còn dám gọi điện cầu cứu, ông đây thấy mày muốn chết rồi đúng không?”
Một tên to con kéo tóc Bạch Vi đập mạnh vào vách tường hai cái.
Bên cạnh, không một ai dám lên tiếng.
“Được rồi.” Lúc này, Hoắc Đông mới mở miệng: "Một cô gái xinh đẹp như vậy, đánh hỏng sẽ không tốt.”
“Hoắc Đông tao cũng là người nói lý, bọn mày đánh em trai của tao, đương nhiên phải trả giá thật lớn. Không phải thích gọi điện thoại sao? Được, để cho chúng nó gọi.”
“Nam thì mỗi người lấy một triệu tiền chuộc, nữ thì ở lại hầu hạ anh Đông một đêm là được.”
“Một đêm một triệu, bọn mày kiếm lời lớn rồi đấy.”
Nghe vậy, thân thể của mấy người phụ nữ càng run hơn.
Bạch Vi đã bị dọa đến khóc nấc.
Ai sẽ đến cứu cô đây?
Hai mươi phút sau.
Cửa phòng bao mở ra.
Phụ huynh của mấy người con trai đều lần lượt đi vào.
Trong đó có một người trung niên vóc dáng cao lớn, vừa mới bước vào cửa, liền cười ha ha:
“Anh Đông, bọn nhỏ không hiểu chuyện đắc tội anh, tôi nghe nói đến chuyện này, lập tức chạy tới xin tội với anh.”
Đây là cha của Trương Siêu, Trương Hữu Đức. Là một doanh nhân tư nhân trong thành phố, ông ta và Hoắc Đông cũng đã gặp nhau vài lần.
Hoắc Đông ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ồ, Trương tổng tới rồi, ông có mang theo một triệu không?”
Vẻ mặt Trương Hữu Đức cứng đờ.
“Anh Đông, bọn nhỏ không hiểu chuyện, tôi thay nó xin tội với anh, một triệu thì coi như bỏ qua đi.”
“Qua cái mẹ nhà mày!” Hoắc Đông trực tiếp chửi ầm lên.
“Ông đây nói một triệu là một triệu, con mẹ nó, mày cho rằng mày là ai?”
“Thiếu một xu thì tao sẽ cho con trai mày thiếu một bộ phận nhá.”
Trương Hữu Đức bị vẻ dữ tợn của Hoắc Đông hù dọa.
Ông ta vội cười làm lành: “Anh Đông, một triệu này anh có thể bớt một chút không?”
Khi ông ta đang nói đến đây thì cánh cửa phòng bao đột nhiên mở ra.
Nhất thời, tất cả mọi người đều dừng nói chuyện, quay đầu nhìn xem đây là phụ huynh nhà ai đến.
Chỉ là làm cho bọn họ ngoài ý muốn chính là một người thanh niên mặc đồ thể thao bước vào, chính là Lý Quân.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Quân, ánh mắt Bạch Vi lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng ngay sau đó cô ấy lại lo lắng.
Mặc dù Lý Quân biết chút công phu, nhưng làm sao anh có thể chọc nổi Hoắc Đông chứ.
Sau khi Lý Quân đi vào, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạch Vi tóc tai bù xù, ánh mắt lập tức nheo lại.
“Bạch Vi, em không sao chứ?”
Bạch Vi lắc đầu.
Mặc dù bây giờ đầu cô đang rất đau, nhưng cô cũng không quản được nhiều như vậy.
“Em đi trước đi, nơi này giao cho anh xử lý.” Lý Quân nói.
Bạch Vi còn có chút mờ mịt thì Lý Quân đã nắm lấy cánh tay cô, cô ra khỏi cửa.
Mà đám người Hoắc Đông bên này đều ngơ ngác nhìn Lý Quân rời đi, tự hỏi người này là ai vậy? Cứ như vậy đã nhẹ nhàng dẫn người đi?
Hoắc Đông với thủ hạ của hắn đều trở nên mơ hồ.
Sau đó, không đợi Hoắc Đông kịp phản ứng lại thì Lý Quân vừa mới ra khỏi cửa lại trở về.
Ánh mắt anh quét qua đám người một vòng, thấy Chu Vũ Hân đang ngồi xổm ở đó, biết đây là bạn của em gái mình, liền nói:
“Cô cũng đi đi.”
Chu Vũ Hân nghe vậy, vội vàng đứng lên.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, đã bị một tên to con chặn đường đi.
Sắc mặt Lý Quân trầm xuống, anh đi qua đá một cái vào bụng tên to con.
Tên to con cao một mét tám bị Lý Quân đá một cái văng vào tường.
“Đi đi!” Lý Quân nói.
“Cảm ơn anh.” Chu Vũ Hân thấp giọng nói cảm ơn, sau đó đi ra ngoài.
Lúc này, Hoắc Đông cũng đã tỉnh táo lại, nhìn Lý Quân hỏi:
“Anh bạn, cậu ở bang nào?”
Nhìn cách Lý Quân ra tay sạch sẽ lưu loát vừa rồi, thủ hạ của hắn không có mấy người có thể so sánh được.
Hoắc Đông lang bạt trong xã hội nhiều năm, đương nhiên cũng có mắt nhìn người.
“Lăn lộn ở bang nào không quan trọng, quan trọng là anh đánh em gái tôi.”
Hoắc Đông lộ ra vài phần cười lạnh nói: “Đánh thì sao? Tao còn muốn ngủ với cô ta nữa kìa.”
Nói xong, hắn ra lệnh cho thuộc hạ: “Mau đuổi theo hai cô gái đó cho tao, đừng để chúng nó chạy.”
Một tên to con trực tiếp lao ra cửa.
Nhưng chỉ là vừa mới mở cửa, hắn ta lại lùi về sau.
Một khẩu súng dí vào trán tên to con kia.
Trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng đều rơi vào im lặng.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lương Dũng xuất hiện.
Nhất là họng súng tối đen kia, lóe ra ánh sáng lạnh như băng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Người xuất hiện ở cửa là ai? Trên người ông ta lại mang theo súng, không phải là người Lý Quân mang đến chứ?
Hoắc Đông nheo mắt lại, trong mắt lộ ra vài phần kiêng kỵ.
Có súng trong tay thì đó cũng không phải là nhân vật bình thường.
Về phần bối cảnh của Lý Quân, hắn có chút không chắc.
“Anh đánh em gái tôi, món nợ này nên tính toán một chút chứ?”
Lý Quân cười híp mắt đi tới trước mặt Hoắc Đông, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Hoắc Đông đang chuẩn bị lên tiếng, nhưng“bốp” một tiếng, một cái tát giòn giã đã giáng lên mặt Hoắc Đông, khiến cho Hoắc Đông lảo đảo một cái.
Một thuộc hạ bên cạnh Hoắc Đông lập tức trở nên nóng nảy, túm lấy chiếc ghế bên cạnh muốn động thủ.
“Mẹ nó, mày dám đánh anh Đông của tao…”
“Bằng…”
Cùng với âm thanh nặng nề vang lên, trên trán tên to con kia đã có thêm một cái lỗ đầy máu.
Chiếc ghế trong tay hắn ta rơi xuống“cạch”một tiếng, thân thể ngã thẳng xuống đất, máu tươi từ trán gã tràn ra.
“A…”
Trong phòng lập tức truyền đến tiếng thét hoảng sợ chói tai.
Mọi người đều sợ hãi.
Giết người!
“Câm miệng!” Lý Quân không kiên nhẫn gầm lên một tiếng.
Thật khó chịu khi đám người này cứ la hét.
Tiếng thét chói tai lập tức im bặt.
Tất cả mọi người đều sợ hãi che miệng lại.
Chỉ là sự hoảng sợ trong mắt họ ngày càng đậm hơn.
Tiếp theo đó, Lương Dũng trực tiếp bước vào, dí súng vào đầu Hoắc Đông.
Miệng súng vừa mới bắn vẫn còn hơi nóng.
Lúc này kinh nghiệm trên sa trường của Hoắc Đông sắp sụp đổ, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.
Thật kinh khủng!
Chỉ cần tay đối phương run lên, đầu hắn sẽ nổ tung.
“Cái này… Có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói.” Hoắc Đông nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói run rẩy.
“Phế một chân của hắn đi, để cho hắn nhớ thật lâu.” Lý Quân lạnh lùng nói.
Sau một khắc, họng súng trong tay Lương Dũng dời xuống, “bằng” một tiếng, một vệt máu bắn ra từ đùi hắn, Hoắc Đông trực tiếp tê liệt ngã xuống đất.
Lý Quân cũng không nhìn Hoắc Đông nữa, mà nhìn về phía Trương Hữu Đức.
“Quản tốt con trai của ông. Nếu còn dám xuất hiện trước mặt em gái tôi một lần nữa, tôi sẽ khiến cả nhà ông biến mất.”
Trương Hữu Đức nghe vậy, ông ta lập tức sợ đến mức gật đầu lia lịa.
Sát tinh này ai mà dám chọc chứ?
“Được rồi, cút hết đi.”
Lý Quân nói xong, toàn bộ người trong phòng sớm đã bị dọa vỡ mật liền xông ra bên ngoài.
Đợi đến khi mọi người đi hết, lúc này Lý Quân mới đút hai tay vào túi quần, thong thả đi ra ngoài.
Bên ngoài, đám thủ hạ của Hoắc Đông đều đang ôm đầu, ngồi xổm thành một hàng.
Những người mặc đồ đen đứng bên cạnh, chĩa súng về phía bọn họ, đều là người do Lương Dũng mang đến.
“Những người này xử lý như nào ạ?” Lương Dũng nhịn không được hỏi.
“Mỗi người cho phế một cái chân, coi như là trừng phạt đi.”
Nói xong, Lý Quân sải bước đi ra ngoài.
Mà ngay sau đó trong câu lạc bộ lại truyền đến những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
Đám người Trương Siêu vừa chạy ra khỏi câu lạc bộ, nghe thấy âm thanh này thì sợ đến mức chân tay run rẩy.
Vừa rồi khi bọn họ vừa bước ra khỏi nơi đó, chứng kiến cảnh tượng kia, bọn họ mới biết được thế lực của Lý Quân mạnh đến mức nào.
Vừa rời khỏi câu lạc bộ, Lý Quân liền nhận được điện thoại của em gái Bạch Vi.
“Anh, anh không sao chứ? Em về nhà rồi.”
“Yên tâm đi, mọi chuyện giải quyết xong rồi.”
Sau khi Lý Quân nói xong liền cúp điện thoại, trở về biệt thự Tây Tử Đường.
Sáng sớm hôm sau.
Lý Quân bảo Lương Dũng đưa mình đến nhà cô của anh, cũng mua một ít thuốc bổ an thần cho em gái vì ngày hôm qua cô nhất định đã bị dọa sợ.
Vừa mới bước vào cửa, Lý Quân liền thấy Bạch Kính Đình tức giận nhìn anh.
“Lý Quân, cậu chăm sóc em gái cậu như thế hả? Nếu không phải hôm qua cha Trương Siêu kịp chạy tới, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Chương 8: Vua của bộ đội đặc chủng
Lý Quân bị câu hỏi của chú anh làm cho bối rối.
Đây là tình huống gì vậy?
“Bố, đi bar là tự mình con đi, không liên quan đến anh Quân cả.”
“Hơn nữa là nhờ anh Quân đã chạy tới kịp lúc cứu con. Chúng ta nên cảm ơn anh Quân ạ.” Bạch Vi vội vàng nói.
Cuối cùng cô cũng nói được một câu công bằng cho Lý Quân.
Lý Quân đặt bịch thực phẩm bổ sung lên chiếc bàn bên cạnh.
Anh bước đến bên chiếc sofa đối diện ngồi xuống, hỏi:“Bạch Vi, vết thương của em thế nào rồi?”
“Không sao ạ.” Bạch Vi đang dùng trứng lăn lên mặt: “Anh Quân, hôm qua em chạy ra ngoài rồi mới nhớ ra, quyền lực của Hoắc Đông lớn như vậy, sợ là anh sẽ còn gặp rắc rối.”
“Nhưng mà sau đó em lại nghe nói mọi người đều bình yên trở ra, chắc chắn là cha của Trương Siêu đã dùng tiền giải quyết vấn đề rồi đúng không?”
Hóa ra là như vậy.
Lý Quân cuối cùng cũng hiểu được rồi.
“Trương Siêu được thả ra ngoài lại liên hệ với em sao?”Lý Quân nhẹ nhàng cau mày lại.
Bạch Vi lắc đầu:“Không có, em gọi cho anh ấy, anh ấy không trả lời điện thoại, không biết là có chuyện gì không, em lo chết mất thôi.”
Nghe xong lời này, Lý Quân nhịn không được mà nói:“Bạch Vi, Trương Siêu không liên lạc với em cũng tốt, anh ta vốn không phải người tốt đẹp gì.”
Nghe lời này, gương mặt Bạch Vi liền không vui.
Bạch Kính Đình ở bên bạnh liền nghiêm mặt nói: “Lý Quân, cậu lo tốt chuyện của bản thân là được rồi. Chuyện của em gái cậu không cần tới cậu can thiệp.”
“Tôi thấy thằng bé Trương Siêu đó được đấy, hơn nữa tôi biết cha của nó, Trương Hữu Đức, cũng được coi là một doanh nhân nổi tiếng trong thành phố.”
“Em gái cậu gả cho cậu ta, cũng xem nhứ là trèo cao rồi. Còn cậu đó, không có việc gì thì hãy mong cho em gái cậu điều tốt lành chút đi, đừng có thấy em gái cậu có cuộc sống tốt hơn thì cậu lại không hài lòng.”
Bạch Kính Đình nói không hề nể mặt lưu tình chút nào.
Đối với chuyện giữa con gái mình và Trương Siêu, ông hoàn toàn đồng ý .
Nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, Trương Siêu lại không nghe điện thoại nữa, đây mới chính là nguyên nhân khiến ông ta tức giận như vậy.
“Chú à, con là anh trai của Bạch Vi, con có thể hại em ấy sao?” Lý Quân không khỏi thở dài.
Bạch Vi có một người cha như vậy, cũng coi như là quá xui xẻo rồi.
Nhìn thấy bộ dạng không mấy chào đón của chú, Lý Quân cũng không muốn ở lâu. Anh an ủi Bạch Vi vài câu rồi đứng dậy rời đi.
“Quân nhi, ở lại ăn trưa xong rồi hẳn đi mà.” Lý Mộng Vân cố gắng thuyết phục giữ anh lại.
“Khỏi đi ạ, con còn có việc khác phải làm.”
“Không cần giữ nó lại.”Bạch Kính Đình hừ lạnh một tiếng:
“Sau khi ra tù cũng không biết kiếm công việc nào bình thường chút, ngày nào cũng nhàn rỗi, cái thứ gì vậy chứ!”
Lý Quân cũng không thèm tính toán để bụng, anh mở cửa ra, suýt chút nữa đụng phải thân thể mảnh mai trước mặt.
Là Chu Vũ Hân.
Chu Vũ Hân nhìn thấy Lý Quân thì có chút sững sờ, sau đó mỉm cười:“Lý Quân, chuyện hôm qua cảm ơn anh nhé.”
“Không có gì.” Lý Quân gật đầu, đi thẳng vào trong thang máy.
Người chú này của anh thật là không hiểu được lòng tốt của người khác.
Nếu không phải nể mặt cô của anh, anh còn lâu mới bằng lòng bước vào cửa nhà này.
Sau khi Lý Quân rời đi, Chu Vũ Hân bước vào trong phòng.
“Vũ Hân đến rồi à.”
Nhìn thấy Chu Vũ Hân, Bạch Kính Đình nở nụ cười.
Bố của Chu Vũ Hân là chủ điều hành của một công ty vì vậy Bạch Kính Đình mới sẵn lòng để con gái mình kết bạn.
“Vũ Hân, Tiểu Vi nhà chú đã gọi cho Trương Siêu nhiều lần nhưng không ai trả lời. Quan hệ của con với Trương Siêu cũng không tệ, con gọi cuộc điện thoại hỏi xem có chuyện gì không.”
Chu Vũ Hân nở một nụ cười gượng gạo, lắc đầu.
"Chú à, Trương Siêu không chỉ không trả lời điện thoại Bạch Vi. Anh ấy cũng không trả lời điện thoại của con, những người bạn của anh ấy cũng giống như biến mất khỏi thế giới này. Con cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Thằng bé này thật là, có chuyện gì thì cứ nói trực tiếp, không nghe điện thoại là sao chứ.”
Bạch Kính Đình có chút tiếc nuối.
Một chàng rể tốt như vậy, nếu mà vụt đi mất thế này, quả thật là không can tâm.
“Đúng rồi, con nhớ ra rồi." Chu Vũ Hân đột nhiên vỗ đầu:
“Con nghe Trương Siêu nói, ngày hôm sau cần đến phố Nam Trà để xem triển lãm đồ cổ. Chúng ta đến đó chắc chắn sẽ tìm thấy anh ấy.”
“Bảo tàng đồ cổ của chủ tịch Chu?”
Đôi mắt của Bạch Kính Đình đột nhiên sáng lên.
“Hội trưởng Chu là chủ tịch Phòng Thương mại Sở Châu của chúng ta, lần tổ chức triển lãm đồ cổ này của ông ấy, có rất nhiều ông chủ lớn tới dự. Vậy chúng ta nhanh chóng đặt vé đi, đến lúc đó chú đem hai đứa cùng đi xem.”
“Được ạ.” Chu Vũ Hân cười rộ lên.
Bạch Vi ở bên cạnh lại có chút do dự: “Nếu Trương Siêu đã không muốn nghe điện thoại mà chúng ta lại tới tìm trực tiếp như vậy cũng không tốt lắm nhỉ?"
Bạch Kính Đình nghiêm mặt lại.
“Con có ý gì chứ? Có gì không tốt chứ? Hơn nữa, chúng ta là đi xem đồ cổ, không phải cố ý đi tìm nó, cùng lắm cũng chỉ có thể là tình cờ gặp nhau mà thôi.”
Bạch Kính Đình biết con gái mình thích thể diện nên cố tình nói như vậy.
Quả nhiên, Bạch Vi nghe xong thì lập tức gật đầu: “Vậy thì được ạ.”
Ở bên kia, Lý Quân ôm một bụng tức trở về biệt thự Tây Tử Đường.
Lúc vừa về đến cửa biệt thự, anh đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce cỡ lớn đậu ở đó với biển số có chữ đỏ trên nền trắng.
Lý Quân chưa kịp bước tới kiểm tra thì cửa xe đã mở ra, một cậu thanh niên mũi khoằm mặc áo khoác da bước ra.
“Lão Ưng, sao cậu lại tới đây”
“Hơn nữa cái trời mùa hè này mặc áo khoác da không nóng à?”
Lão Ưng tên thân mật là Thương Kế Tường, vị vua của binh đội đặc chủng Long Quốc, thông thạo các loại vũ khí và có sức mạnh vô song.
Nhưng vì vụ thảm sát tù binh mà bị giam ở nhà tù số 4 Seoul trong nửa năm.
Tất nhiên, lúc lão Ưng mới vào nhà giam cũng rất kiêu ngạo, nhưng bị Lý Quân treo lên cây mà đánh ba ngày liên tiếp thì từ đó trở đi nguyện làm tiểu đệ của Lý Quân.
Gặp Lý Quân còn cảm thấy thân thuộc hơn cả cậu ta gặp cha ruột.
Theo lời của Lý Quân, anh chàng này là một tên hèn.
“Tôi đây không phải là nghe tin lão đại đã ra tù rồi nên vội vàng đến thỉnh an ngài sao?” Lão Ưng cười hì hì nói.
Anh chàng này trước mặt người khác có hình tượng lạnh lùng nhưng trước mặt Lý Quân thì lại luôn có vẻ vô lại.
Cậu ta đến trước mặt Lý Quân, tiếp theo đó đột nhiên đưa tay ra bắt lấy Lý Quân, tốc độ như tia chớp.
Lý Quân lắc đầu: “Cái tên này tính cách một chút cũng không thay đổi. Còn dám đánh lén tôi? So với trình độ của tôi thì cậu còn kém xa.”
Lý Quân nghiêng người tránh đòn, sau đó vung một nắm đấm, cơ thể của Lão Ưng lập tức uốn cong thành hình con tôm, như một tên lửa bay về sau đập vào bức tường.
Lý Quân phủi phủi tay, cười khinh thường:“Tên nhóc như cậu vẫn chứng nào tật nấy.”
Lúc này, lão Ưng từ dưới đất bò dậy, dáng vẻ vẫn vô tư mà cười hí hí:“Lão đại vẫn là lão đại vẫn luôn lợi hại như vậy.”
“Vào trong nhà ngồi đi.”
Lý Quân mở cửa biệt thự, lão Ưng đi theo vào trong, tiện tay cởi chiếc áo khoác da trên người ra.
Bên trong đó chứa đầy đủ loại súng cầm tay, ném xuống phát ra tiếng leng keng.
“Không phải súng lúc nào cũng không rời thân của cậu sao?”
“Súng không rời thân là để bảo vệ mình khỏi người khác, nhưng trước mặt lão đại thì tôi có vác theo pháo lựu đạn cũng vô dụng thôi.”
“Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?” Lý Quân lên tiếng hỏi.
Vẻ mặt của lão Ưng đột nhiên trở nên nghiêm túc, đẩy một phong thư đến trước mặt Lý Quân.
“Lão đại, tôi giới thiệu với bộ quân sự, mời ngài làm tổng giáo quan của Ưng Dương Vệ.”
“Chỉ cần ngài nguyện ý gia nhập, thực lực của Ưng Dương Vệ nhất định sẽ tăng lên về chất lượng…”
“Không có hứng thú.” Lý Quân trực tiếp ngắt lời.
“Lão đại…”
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu có thể đi rồi.” Lý Quân trực tiếp nheo mắt lại.
Lão Ưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Quân, đợi được nửa ngày, xác nhận rằng Lý Quân đã quyết định thì chỉ có thể thở dài một cái.
Cậu ta đành bước ra khỏi biệt thự, lái chiếc Rolls-Royce rời đi.
Trong lúc Lão Ưng vừa lên xe thì một chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại.
Đường Trúc với vẻ mặt kinh ngạc mở cửa xe bước ra ngoài.
“Cậu ta là siêu chiến binh Lão Ưng? Lão Ưng là một huyền thoại trong quân đội, được mệnh danh là Vua của quân đội đặc chủng, cậu ta sống ở đây sao?”
Đường Trúc sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
“Mình luôn hy vọng nhận được lời khuyên từ lão Ưng, nhưng tiếc là cậu ta xuất quỷ nhập thần, hơn nữa bản thân cấp bậc của cậu ta quá cao, bản thân tôi lại không có thẩm quyền để điều tra xem. Không ngờ tìm mòn dép không thấy lại đụng mặt ở đây.”
…
Ngày thứ ba.
Lý Quân yêu cầu Lương Dũng đưa anh đến phố Nam Trà, trên đường đến ghé qua ngân hàng Thanh Hồ.
Đây là ngân hàng tư nhân do một số nhà tài phiệt ở Long Quốc đồng thành lập, cung cấp dịch vụ tiết kiệm và bảo quản tài sản cho khách hàng siêu giàu.
Nếu tài sản dưới mười tỷ thì họ sẽ không nhận.
Lý Quân cũng là lúc ở trong nhà giam đã tiếp xúc với một nhà lãnh đạo tài phiệt đứng sau lưng, đối phương đã mở cho Lý Quân một tài khoản.
Hơn nữa, tất cả tài sản mà Lý Quân kiếm được trong tù đều được cất giữ trong kho tiền của ngân hàng Thanh Hồ dưới tên anh.
Hôm nay Lý Quân đến đây là vì muốn cất bức tranh của Đường Bá Hổ vào trong hầm bảo quản, nhân tiện cũng muốn lấy một ít tiền mặt.
Chu Bỉnh Khôn có ý định kết bạn với anh, đến lúc đó chắc sẽ không nhận cho thông tin chuyển khoản cho nên Lý Quân đành phải chuẩn bị tiền mặt để ông ta không thể không nhận.
Đây là một tòa nhà cao theo phong cách châu Âu, trên đó có viết bốn chữ:“Ngân hàng Thanh Hồ”.
Có rất nhiều xe sang đậu trước cửa tòa nhà.
Lý Quân bảo Lương Dũng đợi anh trong xe, cầm bức tranh bước vào ngân hàng.
“Chào mừng quý khách, xin hỏi ngài muốn sử dụng dịch vụ gì ạ?”
Vừa bước vào sảnh, một giọng nói dễ chịu đã vang lên.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục đen mỉm cười nhìn Lý Quân.
Chỉ là khi Lý Quân ngẩng đầu lên, anh và người phụ nữ đều sững sờ tại chỗ.
Lục Kỳ - bạn gái cũ của Lý Quân.
Lý Quân chính vì bảo vệ cô ta mới phải vào nhà tù.
Còn cô ta trong ba năm qua thậm chí còn không đến thăm Lý Quân một lần. Hơn thế nữa cô lại kết hôn với Quách Ngọc Minh - tên phú nhị đại đã quấy rối cô ta.
Lý Quân không bao giờ ngờ rằng anh sẽ gặp lại cô ta ở đây.
Chương 9: Gặp lại bạn gái cũ phản bội
Giờ khắc này, cả hai người đều sững sờ.
Vóc dáng của Lục Kỳ không được coi là cao nhưng có dáng người chuẩn và khuôn mặt cũng xinh đẹp. Khi đó đã làm cho Lý Quân mê đến thần hồn điên đảo.
Vì Lục Kỳ, anh sống kham khổ trong thời gian học đại học, dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm được để mua quà cho Lục Kỳ.
Nhưng không ngờ rằng đối phương lại phản bội anh ngay sau khi anh vào tù.
Nếu mà kết hôn với người khác thì không sao, cô ta vậy mà lại kết hôn với kẻ quấy rối mình. Điều này khiến Lý Quân cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Lục Kỳ lúc này mới phản ứng lại, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.
“Lý Quân, hóa ra anh đã được ra tù, nhưng anh xin đừng đến quấy rầy tôi. Tôi bây giờ đã là phụ nữ đã có gia đình. Anh và tôi không có cách nào ở bên nhau nữa đâu.”
Lý Quân nhếch miệng, cảm thấy có chút châm chọc.
“Gả cho phú nhị đại đã quấy rối cô? Lục Kỳ, sao trước đây tôi không nhìn ra cô là loại đàn bà như vậy nhỉ?”
Thật ra từ khi ra tù, Lý Quân không hề có ý định gặp lại Lục Kỳ.
Dù cô ta kết hôn với kẻ quấy rối cũng được, kết hôn với mèo với chó gì cũng tốt, đều không liên quan gì đến Lý Quân anh.
Gặp nhau ở ngân hàng này hoàn toàn là vì tình cờ.
Nhưng khi nghe thấy đối phương lạnh nhạt đến như vậy, Lý Quân vẫn không khỏi cảm thấy tức giận.
“Tôi là loại phụ nữ nào? Không lẽ tôi phải gả cho loại người đã từng ngồi tù như anh à?”
“Lý Quân, anh đừng nói nhảm nữa, cũng đừng có ảo tưởng về tôi….”
“Ai có ảo tưởng về cô chứ?” Lý Quân trực tiếp ngắt lời cô ta: “Cô bây giờ cho dù có cho tôi thêm tiền thì tôi cũng chê cô bẩn. Cô không xứng với tôi.”
Lục Kỳ lập tức như mèo bị giẫm đuôi, suýt chút nữa nhảy dựng lên, hét lớn:“Anh nói cái gì? Tôi không xứng với anh? Anh cũng không tự xem lại bản thân đi. Hơn nữa nếu anh cho rằng tôi không xứng với anh, sao anh còn đuổi theo tôi đến ngân hàng này? Còn không phải muốn tiếp tục làm chó theo đuôi tôi sao.”
Mới đầu khi Lục Kỳ gặp lại Lý Quân còn cảm thấy có chút áy náy, nhưng giờ đây đã hoàn toàn bộc lộ bản chất xấu tính của cô ta.
“Ai đuổi theo cô đến ngân hàng? Tôi tới đây để dùng dịch vụ.”
“Ha ha.” Lục Kỳ nhịn không được cười lên.
"Lý Quân, anh có biết nơi này là nơi nào không? Ngân hàng Thanh Hồ chỉ phục vụ những ông chủ có tài sản hơn mười tỷ, anh đến đây sử dụng dịch vụ gì? Điều này bộc lộ sự thiếu hiểu biết của anh rồi đấy, anh nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”
Lý Quân không thèm để ý tới cô ta, sải bước đi thẳng vào bên trong phòng tiếp khách hàng VIP.
“Lý Quân, anh đứng lại ngay cho tôi.”
Lục Kỳ nhìn thấy Lý Quân đi về phía đó thì vôi vàng la lớn.
Nếu lãnh đạo mà biết cô ta là người khiêu khích Lý Quân khiến anh làm loạn, chắc chắn cô ta sẽ tránh không khỏi bị phạt.
Công việc này là do chồng cô ta thông qua các mối quan hệ mới giúp cô ta tìm được.
Không kể đến mức lương cao, ở đây tiếp xúc đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Cô ta không thể để cho Lý Quân phá hỏng công việc của mình được.
Thế nhưng Lục Kỳ đang đi giày cao gót, làm sao mà có thể đuổi kịp Lý Quân.
Cô ta ừa chạy được hai bước thì đã ngã nhào xuống đất. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Lý Quân đã mở cửa bước vào trong.
“Xong rồi! Tên khốn kiếp này sau khi ra tù lại đến hại mình. Tại sao lại không chết luôn trong tù đi chứ?”
Lục Kỳ chửi rủa một cách tàn độc. Hoàn toàn quên đi lý do tại sao ngày đó Lý Quân lại vào tù.
Mà lúc này Lý Quân đã vào phòng khách VIP.
Bên trong có một người đàn ông ăn mặc như quản lý đang cúi đầu mải mê viết gì đó.
Ông ta nghe thấy có tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên.
Lý Quân cũng không nói nhảm với ông ta, trực tiếp đặt bức tranh lên bàn, nói: “Cất thứ này vào kho tiền của tôi, còn nữa tôi muốn rút một ít tiền mặt.”
Có thể ngồi lên vị trí quản lý, đương nhiên không phải là dạng người tầm thường như Lục Kỳ kia.
Mặc dù Lý Quân ăn mặc rất bình thường nhưng giọng nói và khí chất của anh không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
Người quản lý lập tức đứng dậy kính cẩn nói:“Tiên sinh, mời ngài uống một tách trà trước, tôi sẽ đi làm cho ngài ngay.”
“Ngài có thể cho tôi biết tên của ngài không ạ?”
“Lý Quân.” Lý Quân bình tĩnh đáp.
Sau khi quản lý kia pha cho Lý Quân một tách trà, lúc này mới nhập tên Lý Quân vào máy tính.
Khoảnh khắc tiếp theo, trên máy tính quả thực đã xuất hiện thông tin của Lý Quân. Nhưng phần lớn thông tin đều bị ẩn đi, chỉ có ở cấp độ hiện ra chín sao mới có thể xem được.
Ngân hàng Thanh Hồ có hệ thống tín dụng độc đáo của riêng mình, chín sao là cấp bậc cao nhất.
Tay của người quản lý không nhịn được mà run lên.
Nhìn Lý Quân lần nữa, thiếu chút nữa quỳ xuống trước Lý Quân. Ông ta giống như bị choáng váng, lời nói cũng có chút không mạch lạc:
“Lý tiên sinh, với những khách hàng có cấp độ như ngài, theo luật thì tôi không có tư cách để tiếp đãi, tôi sẽ gọi chủ tịch xuống tiếp ngài nhé."
“Không cần đâu, ông dẫn tôi đến kho tiền, tôi đem đồ bỏ vào trong rồi đi ngay.”
“Vâng ạ.”
Người quản lý vội vàng gật đầu, sau khi đưa Lý Quân đi xác minh dấu vân tay, đến trước một cánh cửa kim loại.
“Lý tiên sinh, mời anh xác minh thêm đồng tử nữa là có thể mở được rồi.” Lý Quân gật đầu.
Rất nhanh, việc xác minh đồng tử đã thành công, cánh cửa từ từ mở ra, anh bước vào kho tiền của bản thân anh.
Kho tiền này giống như phòng thay đồ vậy, ngăn đầu tiên của tủ có một đống vàng.
Đồ cổ thời thịnh vượng, vàng thời loạn thế!
Số lượng vàng này là dành cho những trường hợp khẩn cấp.
Cũng là vị lãnh đạo tài phiệt kia trước đây đã nói với Lý Quân biết. Những gia đình tài phiệt giống như họ sẽ không bao giờ đặt tiền của mình vào một nơi mà đầu tư vào nhiều lĩnh vực khác nhau.
Cho dù tình hình thế giới có thay đổi thế nào đi nữa, sự giàu có của họ sẽ không bị ảnh hưởng lớn.
Ngoài ra còn có một số đồ cổ, dược liệu quý và những thứ tương tự.
Trong góc khó tìm nhất của tủ có để một chồng tiền giấy.
Lý Quân đặt bức tranh thiếu nữ lên trên kệ, sau đó nói với người quản lý: “Giúp tôi lấy một triệu rồi bỏ vào đây."
Vừa nói, anh vừa ném cho đối phương một chiếc túi nhựa màu đen.
Người quản lý ngỡ ngàng.
Một triệu để trong một cái túi nhựa thì có vẻ tuỳ tiện quá rồi đúng không?
Nhưng nghĩ lại thì với thân phận của Lý Quân, số tiền triệu này thực sự chẳng là gì cả.
Rất nhanh, một triệu đã được chuẩn bị xong.
Lý Quân cầm túi nhựa và bước ra ngoài.
Người quản lý kính cẩn đi theo để tiễn anh.
Trong đại sảnh, Lục Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này thì cả người đều sửng sốt, nhìn đến ngơ ngác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ông cứ về làm việc của mình đi, không cần tiễn tôi.” Lục Quân nói với người quản lý, rồi trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Lục Kỳ nhìn thấy chiếc túi nhựa của Lý Quân dường như chứa đầy những xấp tiền được sắp gọn gàng.
Cô ta vô thức đi theo ra ngoài, thấy Lý Quân mở cửa xe, đặt túi tiền lên ghế xe. Sau đó anh ngồi vào, xe nổ máy, nhanh chóng biến mất trên đường phố.
Lục Kỳ vẫn ngơ ngác đứng đó.
“Lý Quân vừa mới ra khỏi tù, hoàn cảnh gia đình anh ta mình hiểu rất rõ, hoàn toàn thể trở thành khách VIP của ngân hàng Thanh Hồ chứ đừng nói đến việc lái được chiếc xe trị giá hàng triệu USD. Chắc chắn là anh ta chỉ đang giúp người khác rút tiền thôi.”
“Đúng rồi, nhất định là như vậy, anh ta chỉ là một tên ăn bám mà thôi. Còn bày đặt ra vẻ gì với bà đây chứ? Chút nữa bị anh ta dọa cho sợ rồi!”
Bình luận facebook