Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Hôn ước (2)
Hu hu hu, con trai của bà thật là giỏi quá đi mất! Không ngờ mới đó mà đã tán đổ Hề Nhi rồi!
"Dì ơi, đó chỉ là hiểu lầm thôi ạ!" Ninh Hề Nhi hốt hoảng giải thích.
Hôm đó Kỷ Dạ Bạch vướng phải Miêu Miêu nên mới ngã lên người cô mà thôi. Kỷ Dạ Bạch nhìn sang chỗ khác, hắn không nói không rằng, chỉ là trên người không ngừng phả ra khí lạnh.
Con nhóc này sợ dính dáng với hắn đến vậy sao? Bởi thế nên cô mới vội vàng giải thích như vậy chứ!
Bà Kỷ đang đắm chìm trong niềm hân hoan và vui sướng nên không chú ý đến lời giải thích của Ninh Hề Nhi, bà nằm lấy tay cô rồi nói: "Hề Nhi à, cháu có muốn làm con của dì không? Dì nấu ăn rất ngon, chú còn giỏi kiếm tiền nữa, Miêu Miêu cũng rất đáng yêu. Ừm ừm, còn Dạ Bạch nữa, nó nhất định sẽ thương cháu! Chỉ cần cháu về làm dâu nhà chúng ta thì cháu muốn gì cũng được!"
Ninh Hề Nhi cảm thấy đau cả đầu, lựa lời mà nói rằng: "Dì ơi... cháu... cháu đã có người mình thích rồi ạ!"
"Dì biết dì biết, cháu thích Dạ Bạch nhà dì chứ gì!" Bà Kỷ cười vui đến mức mắt cong thành vầng trăng khuyết: "Nhà cháu với nhà dì vốn có hôn ước rồi, hai đứa lại là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau. Ông xã ơi, hay là ngày mai chúng ta tổ chức đính hôn cho hai đứa nó đi? Với lại, theo luật trong nước thì hai đứa nó vẫn chưa đủ tuổi để đăng ký kết hôn, nhưng ở nước ngoài thì hình như được đó."
Ông Kỷ bật cười: "Thôi thôi, em đừng dọa các con nữa. Hai đứa nó còn nhỏ mà, vội gì chứ."
Ninh Hề Nhi ngây ra như phỗng.
Hôn ước ư?
Hôn ước gì cơ?
Sao cô không biết gì về chuyện này hết vậy?
"Ơ dì ơi, dì vừa nói hôn ước là sao ạ?" Ninh Hề Nhi ngây ngô hỏi bà Kỷ.
"Hả? Dạ Bạch không nói gì với cháu sao?" Bà Kỷ nghi ngờ nhìn cậu quý tử nhà mình.
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, khoanh tay đứng bên rồi lạnh lùng đáp: "Ai thèm cưới một đứa ngu ngốc như cậu ta chứ, sau này con của con cũng ngu giống cậu ta thì làm sao."
"Trời đất ơi, con đã nghĩ đến cả chuyện sinh con nữa rồi ư!" Bà Kỷ nhẹ nhàng lau nước mắt: "Con trai ơi, mẹ vui lắm, thật sự!"
Kỷ Dạ Bạch đen mặt, cảm thấy cạn lời với mẹ mình.
Ông Kỷ thấy Ninh Hề Nhi có vẻ bất ngờ bèn suy nghĩ một lát rồi mỉm cười: "Hề Nhi à, cháu qua đây với chú một lát, chú có chuyện muốn nói với cháu."
Ninh Hề Nhi khẽ cắn môi, đi theo ông Kỷ.
Ngoài ban công...
"Lạc Lạc và Vị Ương rất thân với nhau. Hồi nhỏ, Dạ Bạch và cháu cũng vô cùng thân thiết lúc nào cũng dính lấy nhau. Lúc hai đứa lên ba, hai nhà đã hứa hôn cho hai đứa rồi." Ông Kỷ chậm rãi kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Lạc Lạc là mẹ của Kỷ Dạ Bạch, còn Vị Ương là tên của mẹ Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi rũ mắt: "Thì ra là vậy ạ..."
"Chú muốn hỏi cháu câu này."
"Dạ, chú hỏi đi ạ."
Ông Kỷ im lặng trong giây lát như đắn đo, cuối cùng vẫn hỏi: "Cháu có thích thằng Bạch nhà chú không?"
Ninh Hề Nhi nghe câu hỏi của ông mà cảm thấy mờ mịt. Nếu nói không thích thì chắc chắn là nói dối, thanh mai trúc mã chơi với nhau bao nhiêu năm, tình cảm giữa hai người còn thân thiết hơn cả bạn bè bình thường. Nhưng nếu nói thích thì hình như còn xa mới đến ngưỡng tình yêu.
"Thằng con chú từ bé đã dễ dàng có được mọi thứ mà nó muốn, vậy nên nó không quý trọng bất cứ thứ gì. Nhưng chỉ riêng cháu là khác." Ông Kỷ cố gắng kéo điểm cho con mình.
Ninh Hề Nhi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật, cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình: "Chú ơi, đột nhiên cháu thấy hơi mệt."
"Vậy thôi, cháu đi nghỉ sớm đi."
"Dạ."
Ninh Hề Nhi đi lên tầng mà cứ như người mất hồn, cô không cẩn thận bước hụt, suýt nữa thì ngã từ trên cầu thang xuống.
"Đồ ngu ngốc này!" Thân thể cô ngã vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Dạ Bạch gần sát bên cô, hắn có vẻ mất kiên nhẫn: "Lên cầu thang mà không nhìn sao?"
Ninh Hề Nhi hất tay hắn ra và chất vấn: "Kỷ Dạ Bạch, cậu đã biết từ lâu rồi đúng không? Tại sao lại giấu giếm không nói cho tôi biết?"
"Dì ơi, đó chỉ là hiểu lầm thôi ạ!" Ninh Hề Nhi hốt hoảng giải thích.
Hôm đó Kỷ Dạ Bạch vướng phải Miêu Miêu nên mới ngã lên người cô mà thôi. Kỷ Dạ Bạch nhìn sang chỗ khác, hắn không nói không rằng, chỉ là trên người không ngừng phả ra khí lạnh.
Con nhóc này sợ dính dáng với hắn đến vậy sao? Bởi thế nên cô mới vội vàng giải thích như vậy chứ!
Bà Kỷ đang đắm chìm trong niềm hân hoan và vui sướng nên không chú ý đến lời giải thích của Ninh Hề Nhi, bà nằm lấy tay cô rồi nói: "Hề Nhi à, cháu có muốn làm con của dì không? Dì nấu ăn rất ngon, chú còn giỏi kiếm tiền nữa, Miêu Miêu cũng rất đáng yêu. Ừm ừm, còn Dạ Bạch nữa, nó nhất định sẽ thương cháu! Chỉ cần cháu về làm dâu nhà chúng ta thì cháu muốn gì cũng được!"
Ninh Hề Nhi cảm thấy đau cả đầu, lựa lời mà nói rằng: "Dì ơi... cháu... cháu đã có người mình thích rồi ạ!"
"Dì biết dì biết, cháu thích Dạ Bạch nhà dì chứ gì!" Bà Kỷ cười vui đến mức mắt cong thành vầng trăng khuyết: "Nhà cháu với nhà dì vốn có hôn ước rồi, hai đứa lại là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau. Ông xã ơi, hay là ngày mai chúng ta tổ chức đính hôn cho hai đứa nó đi? Với lại, theo luật trong nước thì hai đứa nó vẫn chưa đủ tuổi để đăng ký kết hôn, nhưng ở nước ngoài thì hình như được đó."
Ông Kỷ bật cười: "Thôi thôi, em đừng dọa các con nữa. Hai đứa nó còn nhỏ mà, vội gì chứ."
Ninh Hề Nhi ngây ra như phỗng.
Hôn ước ư?
Hôn ước gì cơ?
Sao cô không biết gì về chuyện này hết vậy?
"Ơ dì ơi, dì vừa nói hôn ước là sao ạ?" Ninh Hề Nhi ngây ngô hỏi bà Kỷ.
"Hả? Dạ Bạch không nói gì với cháu sao?" Bà Kỷ nghi ngờ nhìn cậu quý tử nhà mình.
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, khoanh tay đứng bên rồi lạnh lùng đáp: "Ai thèm cưới một đứa ngu ngốc như cậu ta chứ, sau này con của con cũng ngu giống cậu ta thì làm sao."
"Trời đất ơi, con đã nghĩ đến cả chuyện sinh con nữa rồi ư!" Bà Kỷ nhẹ nhàng lau nước mắt: "Con trai ơi, mẹ vui lắm, thật sự!"
Kỷ Dạ Bạch đen mặt, cảm thấy cạn lời với mẹ mình.
Ông Kỷ thấy Ninh Hề Nhi có vẻ bất ngờ bèn suy nghĩ một lát rồi mỉm cười: "Hề Nhi à, cháu qua đây với chú một lát, chú có chuyện muốn nói với cháu."
Ninh Hề Nhi khẽ cắn môi, đi theo ông Kỷ.
Ngoài ban công...
"Lạc Lạc và Vị Ương rất thân với nhau. Hồi nhỏ, Dạ Bạch và cháu cũng vô cùng thân thiết lúc nào cũng dính lấy nhau. Lúc hai đứa lên ba, hai nhà đã hứa hôn cho hai đứa rồi." Ông Kỷ chậm rãi kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Lạc Lạc là mẹ của Kỷ Dạ Bạch, còn Vị Ương là tên của mẹ Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi rũ mắt: "Thì ra là vậy ạ..."
"Chú muốn hỏi cháu câu này."
"Dạ, chú hỏi đi ạ."
Ông Kỷ im lặng trong giây lát như đắn đo, cuối cùng vẫn hỏi: "Cháu có thích thằng Bạch nhà chú không?"
Ninh Hề Nhi nghe câu hỏi của ông mà cảm thấy mờ mịt. Nếu nói không thích thì chắc chắn là nói dối, thanh mai trúc mã chơi với nhau bao nhiêu năm, tình cảm giữa hai người còn thân thiết hơn cả bạn bè bình thường. Nhưng nếu nói thích thì hình như còn xa mới đến ngưỡng tình yêu.
"Thằng con chú từ bé đã dễ dàng có được mọi thứ mà nó muốn, vậy nên nó không quý trọng bất cứ thứ gì. Nhưng chỉ riêng cháu là khác." Ông Kỷ cố gắng kéo điểm cho con mình.
Ninh Hề Nhi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật, cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình: "Chú ơi, đột nhiên cháu thấy hơi mệt."
"Vậy thôi, cháu đi nghỉ sớm đi."
"Dạ."
Ninh Hề Nhi đi lên tầng mà cứ như người mất hồn, cô không cẩn thận bước hụt, suýt nữa thì ngã từ trên cầu thang xuống.
"Đồ ngu ngốc này!" Thân thể cô ngã vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Dạ Bạch gần sát bên cô, hắn có vẻ mất kiên nhẫn: "Lên cầu thang mà không nhìn sao?"
Ninh Hề Nhi hất tay hắn ra và chất vấn: "Kỷ Dạ Bạch, cậu đã biết từ lâu rồi đúng không? Tại sao lại giấu giếm không nói cho tôi biết?"
Bình luận facebook