Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-42
Chương 42
Tiêu Hà Hà ăn xong thì đến công ty của Ngô Tân Tuyên. Sau khi bàn xong chi tiết, về đến công ty đã là 5 giờ chiều, cũng chuẩn bị tan ca, nên cô thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi đón Thịnh Thịnh.
Ra khỏi tòa nhà và đi về phía vệ đường, đang chuẩn bị đi tới chỗ trạm xe buýt, nhìn thấy một người vừa ra khỏi xe taxi, và người đó chính là ông Mao - người mà cô vẫn đang vất vả tìm kiếm.
Khuôn mặt của Tiêu Hà Hà ngay lập tức tái nhợt đi, trong lòng cô hoảng loạn. Cô nắm chặt cái túi xách, chạy như bay đến trước mặt Mao Chi Ngôn. “Chú ơi, chú ơi, tôi năn nỉ chú nói cho tôi biết, người đàn ông đeo mặt nạ cáo đó đang ở đâu?”
Mao Chi Ngôn không hề quá kinh ngạc, chỉ nhìn cô gái trước mặt và thở dài. “Cô à, tôi đã nói rồi, tôi thực sự không quen cô!”
“Chú à, sao chú có thể nhẫn tâm đến như vậy?” Tiêu Hà Hà liếc nhìn các đồng nghiệp đi ra từ trong tòa nhà, ngay lập tức hạ thấp giọng: “Chú ơi, chỉ có chú mới giúp được tôi thôi. Cầu xin chú, cho tôi biết người đó đang ở đâu. Sao chú có thể quên được chứ? Làm ơn giúp đỡ cho người mẹ tội nghiệp này đi mà chú!”
“Cô à, rốt cuộc cô muốn sao?” Trên mặt Mao Chi Ngôn lộ ra vẻ khó xử.
Tiêu Hà Hà sợ ông ta sẽ bỏ đi, liền lập tức nắm chặt tà áo của ông ta. “Tôi muốn gặp người đó, chú cho tôi biết anh ta đang ở đâu, tôi muốn gặp anh ta!”
“Cô Tiêu à, cô gặp được cậu ấy rồi có thể làm gì?” Ông ta thở dài.
“Chú thừa nhận chú biết tôi phải không?” Tiêu Hà Hà sững người ra, trên khuôn mặt ngay lập tức lóe lên vẻ bất ngờ. Đây là một hy vọng với cô, hy vọng duy nhất. Vốn đã tuyệt vọng rồi, bây giờ lại nhen lên hi vọng, sao cô không vui cho được?
“Cô Tiêu à, hay là vầy! Để tôi hỏi cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý gặp cô, tôi sẽ gọi điện cho cô, được không? Cô về trước đi!”
“Không! Chú hỏi liền bây giờ đi!” Tiêu Hà Hà dùng hết sức giữ chặt tà áo. “Tôi muốn gặp anh ta ngay lập tức, xin chú đó!”
“Thôi được rồi!” Mao Chi Ngôn móc điện thoại ra và bấm số. “Thưa cậu, cô Tiêu muốn gặp cậu!”
Không biết đầu bên kia đã nói những gì, Mao Chi Ngôn gật đầu rồi cúp máy. “Cô Tiêu, cô còn nhớ căn biệt thự của năm năm trước không?”
Căn biệt thự đó?
Làm sao cô biết được chứ? Cô bị người ta lôi đến đó mà, sau đó lại được người đó chở đến bệnh viện, cô đã quên lâu rồi. Nếu cô nhớ, cô cần gì phải tuyệt vọng đến vậy?
“Tôi ghi lại địa chỉ cho cô, tối nay cô đến đó. Cậu ấy nói, nếu cô muốn gặp cậu ấy thì phải trả giá bằng tất cả. Trả giá bằng tất cả, cô có hiểu không?”
Thời khắc Mao Chi Ngôn nói ra câu này, Tiêu Hà Hà cảm thấy trái tim mình như bị móc ra, nước mắt không nhịn được phải rơi xuống. “Chỉ cần anh ta chịu gặp tôi, chịu cho tôi gặp con trai tôi, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận!”
“Vậy được rồi!” Mao Chi Ngôn viết ra một địa chỉ rồi đưa cho cô. “Chín giờ tối nay, cô hãy đến địa chỉ này, cậu ấy sẽ chờ cô ở đó. Nhớ là chín giờ, đừng sớm hơn, cũng đừng muộn hơn, nếu không cô sẽ không gặp được cậu ấy!”
“Ừm! Anh ta thực sự chịu gặp tôi hả?” Tiêu Hà Hà hỏi với vẻ không chắc chắn. “Chú cho tôi xin số điện thoại của chú, tôi không thể tin tưởng chú hoàn toàn được, tôi muốn xác nhận địa chỉ mà chú đưa cho tôi có chính xác không!”
Mao Chi Ngôn thở dài, viết ra số điện thoại của mình. “Vậy được rồi chứ?”
Tiêu Hà Hà nắm chặt tờ giấy, tim đập nhanh vì hoảng loạn, cúi người xuống thật sâu. “Cám ơn, cám ơn chú!”
Cuối cùng cô đã có thể gặp được con trai mình!
Tiêu Hà Hà không biết mình đã lên xe buýt như thế nào, khi về đến nhà mới nhận ra mình chưa đón Thịnh Thịnh, liền gọi ngay cho cô giáo ở trường, kêu Thịnh Thịnh tối nay ở lại trường luôn, cô không đến đón cậu bé được.
Cúp máy rồi Tiêu Hà Hà lấy cuốn sổ tiết kiệm đó ra, số tiền ghi trên đó là bảy triệu rưỡi.
Nước mắt không kìm được chực trào ra, lúc đầu chỉ có vài giọt, sau đó là tuôn thành hàng. Cô đưa tay lên lau sạch, nhưng lau rồi lại chảy, lau rồi lại chảy, có lau thế nào cũng không khô được...
Cuối cùng cô đã tìm thấy người đó! Cô muốn trả lại cho anh ta cuốn sổ tiết kiệm này, chỉ cần được gặp con trai cô, chắc chắn nó đang được sống tốt!
8 giờ 30 phút, Tiêu Hà Hà đã thay quần áo và đi ra ngoài. Địa chỉ đó nằm ở vùng núi, xe buýt không thể đến được, cô đành phải ngồi taxi.
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự số 15.
Hà Hà đang rất phấn kích. Vừa xuống xe, cả người cũng bắt đầu run lên vì phấn khích.
Ở đây, đúng là nơi đó.
Nhìn đồng hồ, chín giờ.
Một chiếc Bentley đã đậu sẵn trong sân, nhưng không có biển số.
Tiêu Hà Hà bước đến trước cửa, hít một hơi thật sâu và ấn chuông cửa.
Cánh cửa mở ra.
Một mùi thuốc lá ập đến, xen lẫn với mùi nước hoa Cologne thoang thoảng, tự nhiên có một cảm giác quen thuộc. Có lẽ tất cả đàn ông đều có mùi này.
Cô từ từ ngước lên, nhìn thấy một cơ thể rắn rỏi, bộ vest phẳng phiu không một nếp nhăn. Cô nín thở, từ từ ngẩng lên cao hơn, là mặt nạ cáo đã xuất hiện vô số lần trong những cơn ác mộng của cô...
“Vào đi!” Giọng của người đàn ông đó rất trầm, dường như đang cố tình đè nén lại.
Rồi anh ta quay người đi vào trong.
Tiêu Hà Hà không biết mình đã đi vào như thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào cả, mệt mỏi giống như bị hút sạch máu vậy. Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi cái mặt nạ cáo đó, từ đó đã bỏ qua thân hình cao lớn kia.
“Ngồi đi!” Anh cáo (Tạm gọi anh cáo vậy, ha ha.) trầm giọng nói: “Nghe nói cô muốn gặp tôi?”
Tiêu Hà Hà gần như dùng hết sức lực của kiếp này nên mới cầm được nước mắt, từ từ lên tiếng: “Thưa anh, tôi muốn gặp con trai của tôi, xin anh hãy cho tôi gặp nó!”
Anh cáo hơi sững sờ, điều chỉnh tư thế một cách tao nhã. “Ngồi đi, tôi không thích người khác đứng nói chuyện với tôi, vậy sẽ khiến tôi cảm thấy bị áp bức, tâm trạng sẽ không thoải mái!”
Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu, sợ sẽ chọc giận anh ta, nên đã ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tầm nhìn ngang với anh ta, cô nhận ra một đôi mắt vô cùng sắc bén đằng sau cái mặt nạ cáo, làm người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Đó là một đôi mắt hung hãn, tuyệt đối không thể dùng từ dịu dàng để hình dung.
Anh cáo rít một ngụm thuốc rồi phun ra một làn khói, cả người ẩn nấp trong làn khói trắng hơi mờ ảo.
Lúc này Tiêu Hà Hà mới liếc nhìn xung quanh, vẫn giống như năm năm trước, trang trí đen trắng xen kẽ, đơn giản mà tươi sáng, vẫn sạch như thể chủ nhân bị mắc hội chứng sợ bẩn vậy.
“Tôi muốn gặp con trai của tôi!” Hễ Tiêu Hà Hà nhắc đến đứa con bị bắt đi liền cảm thấy trong mắt rất xót, cổ họng cũng nghẹn lại.
Anh cáo cười khẽ: “Dựa vào đâu?”
Nghe nói vậy, khuôn mặt của Tiêu Hà Hà khựng lại, trên mặt lóe lên một tia u ám, tay run rẩy, mở túi xách của mình và lấy cuốn sổ tiết kiệm ra. “Thưa anh, đây là số tiền mà anh đã cho tôi, tất cả là 7 triệu rưỡi. Năm đó tôi đã nói sẽ hủy hợp đồng, nhưng anh đã bắt con tôi đi...”
Tiêu Hà Hà đặt cuốn sổ tiết kiệm lên trên bàn trà bên cạnh anh ta, rồi ngồi xuống chỗ cũ.
Anh cáo có vẻ hơi ngạc nhiên, đôi mắt đằng sau cái mặt nạ đang híp lại, kèm theo một chút cảm xúc không rõ ràng. Anh ta hỏi: “Cô không xài số tiền này?”
“Đúng vậy!” Tiêu Hà Hà gật đầu.
“Tại sao?” Anh ta hỏi.
“Tôi muốn gặp con trai của tôi. Thưa ông, tôi không cần tiền, anh làm ơn trả con lại cho tôi được không?” Trong giọng cô đầy vẻ van nài.
“Cô nghĩ con trai của cô bây giờ còn nhận ra cô không?” Anh cáo hỏi với giọng sâu xa khó đoán. “Cô nghĩ nó sẽ chấp nhận cô một cách dễ dàng à?”
“Tôi...” Cô biết rằng anh ta nói đúng. Đã 5 năm rồi, cô không có mặt trong quá trình trưởng thành của con, bây giờ cô đột nhiên xuất hiện, làm sao con chịu nhận cô?
Nhưng, tất cả mọi chuyện đều do anh ta gây ra mà!
“Tôi lại hỏi cô, cô có nuôi nổi đứa bé không?” Giọng của anh cáo rất bình thản, dường như còn pha lẫn một chút mỉa mai. “Bây giờ chi phí sinh hoạt mỗi tháng của nó là mấy trăm ngàn, học ở trường tốt nhất, có người hầu hạ riêng, cuộc sống rất tốt, cô muốn con cô quay về sống cực khổ với cô à?”
“Tôi...” Trái tim của Tiêu Hà Hà bị những câu hỏi không nhanh không chậm của anh ta làm cho dậy sóng.
Đúng vậy!
Mấy trăm ngàn, tiền lương của cô trong mấy năm lận đó!
“Tôi muốn gặp nó có được không? Dù là đứng ở đằng xa, chỉ cần nhìn thấy nó cũng được!” Cô thỏa hiệp. Cô chỉ muốn biết con trai mình có khỏe không, cô muốn thấy con mình trông như thế nào, có dễ thương không, có vui vẻ không.
“Dù cô không cần số tiền này, tôi cũng không có nghĩa vụ phải cho cô gặp!” Nụ cười đằng sau cái mặt nạ của anh cáo dường như đã trở nên sâu sắc hơn, nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm này, anh ta hơi tức giận, những ngón tay đang cầm điếu thuốc cũng căng cứng hơn.
Tại sao cô ấy không đụng đến dù chỉ một xu? Người phụ nữ này quả thực không phải là ngốc bình thường!
“Thưa anh, xin anh thấu hiểu cho trái tim của một người mẹ!” Vành mắt của Tiêu Hà Hà đỏ bừng.
“Ừm! Muốn gặp nó cũng không hẳn là không được, trừ khi…” Anh ta cố tình dừng lại, đôi mắt sâu thẳm đảo đi đảo lại trên mặt cô.
“Trừ khi cái gì?” Bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Hà Hà siết chặt cái túi xách, không biết anh ta sẽ đưa ra điều kiện gì.
“Cô rất căng thẳng hả?” Anh cáo vẩy tay gẩy tàn thuốc, ánh mắt một lần nữa hướng về phía khuôn mặt nhỏ bé đang thấp thỏm của cô. “Trả giá bằng tất cả, cô có sẵn lòng không?”
Cô như bừng tỉnh.
“Thôi vậy, cô đi đi. Thấy bộ dạng cô như vậy là biết cô không sẵn lòng rồi. Nhưng con người tôi rất nhân từ, tôi có thể cho cô biết cậu bé đang sống rất tốt, có người chăm sóc riêng, cũng rất dễ thương. Vậy đó! Cô đi đi!” Anh cáo nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói từng chữ một: “Bạn đã biết tình hình của cậu bé rồi đó...”
Tiêu Hà Hà ăn xong thì đến công ty của Ngô Tân Tuyên. Sau khi bàn xong chi tiết, về đến công ty đã là 5 giờ chiều, cũng chuẩn bị tan ca, nên cô thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi đón Thịnh Thịnh.
Ra khỏi tòa nhà và đi về phía vệ đường, đang chuẩn bị đi tới chỗ trạm xe buýt, nhìn thấy một người vừa ra khỏi xe taxi, và người đó chính là ông Mao - người mà cô vẫn đang vất vả tìm kiếm.
Khuôn mặt của Tiêu Hà Hà ngay lập tức tái nhợt đi, trong lòng cô hoảng loạn. Cô nắm chặt cái túi xách, chạy như bay đến trước mặt Mao Chi Ngôn. “Chú ơi, chú ơi, tôi năn nỉ chú nói cho tôi biết, người đàn ông đeo mặt nạ cáo đó đang ở đâu?”
Mao Chi Ngôn không hề quá kinh ngạc, chỉ nhìn cô gái trước mặt và thở dài. “Cô à, tôi đã nói rồi, tôi thực sự không quen cô!”
“Chú à, sao chú có thể nhẫn tâm đến như vậy?” Tiêu Hà Hà liếc nhìn các đồng nghiệp đi ra từ trong tòa nhà, ngay lập tức hạ thấp giọng: “Chú ơi, chỉ có chú mới giúp được tôi thôi. Cầu xin chú, cho tôi biết người đó đang ở đâu. Sao chú có thể quên được chứ? Làm ơn giúp đỡ cho người mẹ tội nghiệp này đi mà chú!”
“Cô à, rốt cuộc cô muốn sao?” Trên mặt Mao Chi Ngôn lộ ra vẻ khó xử.
Tiêu Hà Hà sợ ông ta sẽ bỏ đi, liền lập tức nắm chặt tà áo của ông ta. “Tôi muốn gặp người đó, chú cho tôi biết anh ta đang ở đâu, tôi muốn gặp anh ta!”
“Cô Tiêu à, cô gặp được cậu ấy rồi có thể làm gì?” Ông ta thở dài.
“Chú thừa nhận chú biết tôi phải không?” Tiêu Hà Hà sững người ra, trên khuôn mặt ngay lập tức lóe lên vẻ bất ngờ. Đây là một hy vọng với cô, hy vọng duy nhất. Vốn đã tuyệt vọng rồi, bây giờ lại nhen lên hi vọng, sao cô không vui cho được?
“Cô Tiêu à, hay là vầy! Để tôi hỏi cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý gặp cô, tôi sẽ gọi điện cho cô, được không? Cô về trước đi!”
“Không! Chú hỏi liền bây giờ đi!” Tiêu Hà Hà dùng hết sức giữ chặt tà áo. “Tôi muốn gặp anh ta ngay lập tức, xin chú đó!”
“Thôi được rồi!” Mao Chi Ngôn móc điện thoại ra và bấm số. “Thưa cậu, cô Tiêu muốn gặp cậu!”
Không biết đầu bên kia đã nói những gì, Mao Chi Ngôn gật đầu rồi cúp máy. “Cô Tiêu, cô còn nhớ căn biệt thự của năm năm trước không?”
Căn biệt thự đó?
Làm sao cô biết được chứ? Cô bị người ta lôi đến đó mà, sau đó lại được người đó chở đến bệnh viện, cô đã quên lâu rồi. Nếu cô nhớ, cô cần gì phải tuyệt vọng đến vậy?
“Tôi ghi lại địa chỉ cho cô, tối nay cô đến đó. Cậu ấy nói, nếu cô muốn gặp cậu ấy thì phải trả giá bằng tất cả. Trả giá bằng tất cả, cô có hiểu không?”
Thời khắc Mao Chi Ngôn nói ra câu này, Tiêu Hà Hà cảm thấy trái tim mình như bị móc ra, nước mắt không nhịn được phải rơi xuống. “Chỉ cần anh ta chịu gặp tôi, chịu cho tôi gặp con trai tôi, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận!”
“Vậy được rồi!” Mao Chi Ngôn viết ra một địa chỉ rồi đưa cho cô. “Chín giờ tối nay, cô hãy đến địa chỉ này, cậu ấy sẽ chờ cô ở đó. Nhớ là chín giờ, đừng sớm hơn, cũng đừng muộn hơn, nếu không cô sẽ không gặp được cậu ấy!”
“Ừm! Anh ta thực sự chịu gặp tôi hả?” Tiêu Hà Hà hỏi với vẻ không chắc chắn. “Chú cho tôi xin số điện thoại của chú, tôi không thể tin tưởng chú hoàn toàn được, tôi muốn xác nhận địa chỉ mà chú đưa cho tôi có chính xác không!”
Mao Chi Ngôn thở dài, viết ra số điện thoại của mình. “Vậy được rồi chứ?”
Tiêu Hà Hà nắm chặt tờ giấy, tim đập nhanh vì hoảng loạn, cúi người xuống thật sâu. “Cám ơn, cám ơn chú!”
Cuối cùng cô đã có thể gặp được con trai mình!
Tiêu Hà Hà không biết mình đã lên xe buýt như thế nào, khi về đến nhà mới nhận ra mình chưa đón Thịnh Thịnh, liền gọi ngay cho cô giáo ở trường, kêu Thịnh Thịnh tối nay ở lại trường luôn, cô không đến đón cậu bé được.
Cúp máy rồi Tiêu Hà Hà lấy cuốn sổ tiết kiệm đó ra, số tiền ghi trên đó là bảy triệu rưỡi.
Nước mắt không kìm được chực trào ra, lúc đầu chỉ có vài giọt, sau đó là tuôn thành hàng. Cô đưa tay lên lau sạch, nhưng lau rồi lại chảy, lau rồi lại chảy, có lau thế nào cũng không khô được...
Cuối cùng cô đã tìm thấy người đó! Cô muốn trả lại cho anh ta cuốn sổ tiết kiệm này, chỉ cần được gặp con trai cô, chắc chắn nó đang được sống tốt!
8 giờ 30 phút, Tiêu Hà Hà đã thay quần áo và đi ra ngoài. Địa chỉ đó nằm ở vùng núi, xe buýt không thể đến được, cô đành phải ngồi taxi.
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự số 15.
Hà Hà đang rất phấn kích. Vừa xuống xe, cả người cũng bắt đầu run lên vì phấn khích.
Ở đây, đúng là nơi đó.
Nhìn đồng hồ, chín giờ.
Một chiếc Bentley đã đậu sẵn trong sân, nhưng không có biển số.
Tiêu Hà Hà bước đến trước cửa, hít một hơi thật sâu và ấn chuông cửa.
Cánh cửa mở ra.
Một mùi thuốc lá ập đến, xen lẫn với mùi nước hoa Cologne thoang thoảng, tự nhiên có một cảm giác quen thuộc. Có lẽ tất cả đàn ông đều có mùi này.
Cô từ từ ngước lên, nhìn thấy một cơ thể rắn rỏi, bộ vest phẳng phiu không một nếp nhăn. Cô nín thở, từ từ ngẩng lên cao hơn, là mặt nạ cáo đã xuất hiện vô số lần trong những cơn ác mộng của cô...
“Vào đi!” Giọng của người đàn ông đó rất trầm, dường như đang cố tình đè nén lại.
Rồi anh ta quay người đi vào trong.
Tiêu Hà Hà không biết mình đã đi vào như thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào cả, mệt mỏi giống như bị hút sạch máu vậy. Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi cái mặt nạ cáo đó, từ đó đã bỏ qua thân hình cao lớn kia.
“Ngồi đi!” Anh cáo (Tạm gọi anh cáo vậy, ha ha.) trầm giọng nói: “Nghe nói cô muốn gặp tôi?”
Tiêu Hà Hà gần như dùng hết sức lực của kiếp này nên mới cầm được nước mắt, từ từ lên tiếng: “Thưa anh, tôi muốn gặp con trai của tôi, xin anh hãy cho tôi gặp nó!”
Anh cáo hơi sững sờ, điều chỉnh tư thế một cách tao nhã. “Ngồi đi, tôi không thích người khác đứng nói chuyện với tôi, vậy sẽ khiến tôi cảm thấy bị áp bức, tâm trạng sẽ không thoải mái!”
Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu, sợ sẽ chọc giận anh ta, nên đã ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tầm nhìn ngang với anh ta, cô nhận ra một đôi mắt vô cùng sắc bén đằng sau cái mặt nạ cáo, làm người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Đó là một đôi mắt hung hãn, tuyệt đối không thể dùng từ dịu dàng để hình dung.
Anh cáo rít một ngụm thuốc rồi phun ra một làn khói, cả người ẩn nấp trong làn khói trắng hơi mờ ảo.
Lúc này Tiêu Hà Hà mới liếc nhìn xung quanh, vẫn giống như năm năm trước, trang trí đen trắng xen kẽ, đơn giản mà tươi sáng, vẫn sạch như thể chủ nhân bị mắc hội chứng sợ bẩn vậy.
“Tôi muốn gặp con trai của tôi!” Hễ Tiêu Hà Hà nhắc đến đứa con bị bắt đi liền cảm thấy trong mắt rất xót, cổ họng cũng nghẹn lại.
Anh cáo cười khẽ: “Dựa vào đâu?”
Nghe nói vậy, khuôn mặt của Tiêu Hà Hà khựng lại, trên mặt lóe lên một tia u ám, tay run rẩy, mở túi xách của mình và lấy cuốn sổ tiết kiệm ra. “Thưa anh, đây là số tiền mà anh đã cho tôi, tất cả là 7 triệu rưỡi. Năm đó tôi đã nói sẽ hủy hợp đồng, nhưng anh đã bắt con tôi đi...”
Tiêu Hà Hà đặt cuốn sổ tiết kiệm lên trên bàn trà bên cạnh anh ta, rồi ngồi xuống chỗ cũ.
Anh cáo có vẻ hơi ngạc nhiên, đôi mắt đằng sau cái mặt nạ đang híp lại, kèm theo một chút cảm xúc không rõ ràng. Anh ta hỏi: “Cô không xài số tiền này?”
“Đúng vậy!” Tiêu Hà Hà gật đầu.
“Tại sao?” Anh ta hỏi.
“Tôi muốn gặp con trai của tôi. Thưa ông, tôi không cần tiền, anh làm ơn trả con lại cho tôi được không?” Trong giọng cô đầy vẻ van nài.
“Cô nghĩ con trai của cô bây giờ còn nhận ra cô không?” Anh cáo hỏi với giọng sâu xa khó đoán. “Cô nghĩ nó sẽ chấp nhận cô một cách dễ dàng à?”
“Tôi...” Cô biết rằng anh ta nói đúng. Đã 5 năm rồi, cô không có mặt trong quá trình trưởng thành của con, bây giờ cô đột nhiên xuất hiện, làm sao con chịu nhận cô?
Nhưng, tất cả mọi chuyện đều do anh ta gây ra mà!
“Tôi lại hỏi cô, cô có nuôi nổi đứa bé không?” Giọng của anh cáo rất bình thản, dường như còn pha lẫn một chút mỉa mai. “Bây giờ chi phí sinh hoạt mỗi tháng của nó là mấy trăm ngàn, học ở trường tốt nhất, có người hầu hạ riêng, cuộc sống rất tốt, cô muốn con cô quay về sống cực khổ với cô à?”
“Tôi...” Trái tim của Tiêu Hà Hà bị những câu hỏi không nhanh không chậm của anh ta làm cho dậy sóng.
Đúng vậy!
Mấy trăm ngàn, tiền lương của cô trong mấy năm lận đó!
“Tôi muốn gặp nó có được không? Dù là đứng ở đằng xa, chỉ cần nhìn thấy nó cũng được!” Cô thỏa hiệp. Cô chỉ muốn biết con trai mình có khỏe không, cô muốn thấy con mình trông như thế nào, có dễ thương không, có vui vẻ không.
“Dù cô không cần số tiền này, tôi cũng không có nghĩa vụ phải cho cô gặp!” Nụ cười đằng sau cái mặt nạ của anh cáo dường như đã trở nên sâu sắc hơn, nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm này, anh ta hơi tức giận, những ngón tay đang cầm điếu thuốc cũng căng cứng hơn.
Tại sao cô ấy không đụng đến dù chỉ một xu? Người phụ nữ này quả thực không phải là ngốc bình thường!
“Thưa anh, xin anh thấu hiểu cho trái tim của một người mẹ!” Vành mắt của Tiêu Hà Hà đỏ bừng.
“Ừm! Muốn gặp nó cũng không hẳn là không được, trừ khi…” Anh ta cố tình dừng lại, đôi mắt sâu thẳm đảo đi đảo lại trên mặt cô.
“Trừ khi cái gì?” Bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Hà Hà siết chặt cái túi xách, không biết anh ta sẽ đưa ra điều kiện gì.
“Cô rất căng thẳng hả?” Anh cáo vẩy tay gẩy tàn thuốc, ánh mắt một lần nữa hướng về phía khuôn mặt nhỏ bé đang thấp thỏm của cô. “Trả giá bằng tất cả, cô có sẵn lòng không?”
Cô như bừng tỉnh.
“Thôi vậy, cô đi đi. Thấy bộ dạng cô như vậy là biết cô không sẵn lòng rồi. Nhưng con người tôi rất nhân từ, tôi có thể cho cô biết cậu bé đang sống rất tốt, có người chăm sóc riêng, cũng rất dễ thương. Vậy đó! Cô đi đi!” Anh cáo nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói từng chữ một: “Bạn đã biết tình hình của cậu bé rồi đó...”
Bình luận facebook