• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cục Cưng Có Chiêu (48 Viewers)

  • Chương 1192-1200

CHƯƠNG 1192

“Được rồi, anh nói thế nào cũng được. Ngày mốt đến hồ Tô Châu. Cùng nhau tụ họp đi. Đợt rồi chưa gặp chị dâu hai đàng hoàng, bây giờ chị dâu cả nói tìm thời gian cùng đi chơi, thế nào?”

Tô Nam nói như vậy khiến Diệp Ân Tuấn gật đầu.

“Được.”

Cúp điện thoại xong, anh nhớ tới Thẩm Hạ Lan vì Diệp Nghê Nghê đích thân đến thăm chị dâu cả An Nhiên.

Năm năm trước anh nhìn không rõ tâm tư của mình, đương nhiên sẽ không giới thiệu Thẩm Hạ Lan cho những anh em khác, hiện tại bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều thứ như vậy, đã đến lúc giới thiệu Thẩm Hạ Lan cho bọn họ rồi.

Diệp Ân Tuấn để điện thoại sang một bên, đi tắm rửa sạch sẽ rồi trở lại giường.

Nghĩ rằng ngày mai sắp phẫu thuật rồi, nửa tháng cũng không được ăn thịt, Diệp Ân Tuấn lại hôn hôn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nằm sấp có chút không thoải mái, vốn dĩ muốn quay đầu đổi tư thế, không ngờ lại bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp chặn lại.

“Ừm ừm…”

Thẩm Hạ Lan đẩy ra, nhưng cũng không sánh nổi với sức của Diệp Ân Tuấn.

Một vòng lăn lộn mới lại một lần nữa bắt đầu.

Diệp Ân Tuấn mãi đến hơn bốn giờ sáng mới buông tha cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy xương cốt đều rã rời.

Cô ai oán nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Anh uống trúng thuốc gì rồi? Hôm nay cứ như bị điên.”

“Đã nhiều ngày như vậy không có chạm vào em, nhớ em mà.”

Diệp Ân Tuấn có chút áy náy, nhưng lại không hối hận.

Sau khi Thẩm Hạ Lan ai oán trừng mắt nhìn anh, trực tiếp giơ chân đá anh một cái.

“Em kiệt sức rồi, em muốn ngủ. Nghê Nghê dậy thì anh lấy gì đó cho con bé ăn, còn có chuyện của Trương Nhu và Dư Dương nữa…”

“Anh sẽ lo, còn lại anh sẽ lo hết. Em cứ nghỉ ngơi đi, còn nữa, ngày nghỉ em muốn đi đâu?”

Diệp Ân Tuấn nhớ rất rõ Thẩm Hạ Lan nói khi đến thăm tù rằng cô muốn đi du lịch với anh khi mọi chuyện được giải quyết hết.

Thẩm Hạ Lan mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe Diệp Ân Tuấn nói lời này, bất giác trả lời: “Chỉ cần anh ở bên em, chỗ nào cũng tốt.”

Diệp Ân Tuấn khóe môi hơi nhếch lên.

“Vậy thì đến nước T.”

“Cái gì cũng được, em muốn ngủ.”

Thẩm Hạ Lan quay đầu sang một bên ngủ thiếp đi.

Diệp Ân Tuấn lông mày đều là cưng chiều.

Nếu ngày mai cô ấy mệt không dậy nổi thì làm sao mình có thể đi phẫu thuật được?

Anh lắc lắc đầu, sau đó vén chăn bông đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng, dùng khăn nóng lau người cho Thẩm Hạ Lan xong, đổi sang một bộ đồ ngủ sạch sẽ mới vào phòng tắm, sau đó đi phòng làm việc.

Chuyện Nghê Nghê lúc về anh đã nghe rồi, nhìn thấy phương thức xử lý của Thẩm Hạ Lan, anh cảm thấy Thẩm Hạ Lan xử lý rất tốt, hiện tại những chuyện nổi lên cứ để các bộ phận liên quan giải quyết.

Chẳng qua, Diệp Ân Tuấn vẫn quyết định quay lại thăm ông cụ Tiêu.

Dù sao Dư Dương và Tiêu Ái cũng có một đoạn nhân duyên sương gió, giữa họ còn có một cô con gái Dư Khinh Hồng.

Dù ông cụ Tiêu có thừa nhận hay không thì Dư Khinh Hồng vẫn là con của Tiêu Ái, nếu muốn động vào Dư Dương, đương nhiên cần ông cụ Tiêu gật đầu.

Nhân lúc này, Diệp Ân Tuấn mặc quần áo, lái xe rời khỏi nhà tổ nhà họ Diệp, đến thẳng bệnh viện.

Lam Tử Thất sau khi đi nhìn bác Lam thì ngủ gật trên mép giường Tống Đình.

Lúc Diệp Ân Tuấn đi tới, trong phòng có mùi lạ, anh vội bịt mũi lại.

“Cậu dự định dùng hương an thần này cho Lam Tử Thất trong bao lâu? không sợ cô ấy ngửi quá nhiều sẽ không tốt sao?”

Diệp Ân Tuấn giọng nói hơi trầm xuống.

Tống Đình vốn đang nằm trên giường nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn liền ngồi dậy, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.

“Tôi không ngờ cô ấy lại đột ngột quay lại. Lúc đầu Mợ chủ đưa cô ấy đến thành phố B để phát triển, tôi nghĩ cô ấy sẽ rất lâu cũng không quay lại.”
Chương 1193

Tống Đình nhấc chăn ra khỏi giường, bế Lam Tử Thất lên giường, đắp chăn, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, sau đó nói với Diệp Ân Tuấn: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi?”

“Ừm.”

Diệp Ân Tuấn xoay người rời đi.

Hai người đi lên sân thượng.

Diệp Ân Tuấn đưa cho Tống Đình một điếu thuốc.

Tống Đình châm lửa, hít sâu một hơi rồi ho sặc sụa.”

“Cai rồi?”

“Không, gần đây ít khi hút thuốc.”

Tống Đình thích ứng một lát mới hút một hơi, lấy USB trong túi ra đưa cho Diệp Ân Tuấn.

“Trong này là tất cả bằng chứng về việc Vu Phong vi phạm pháp luật. Bao gồm hồ sơ rửa tiền của công ty, cũng như thông tin của các nhân chứng đã mua chuộc giết người ở nước ngoài. Ngoài ra, trong thời gian này, tôi cũng đánh vào tập đoàn Vu Phong. Phát hiện một số quan chức liên lạc với Vu Phong, cũng như những người thuộc quân đội, danh sách ở đây.”

Mấy câu của Tống Đình không khiến Diệp Ân Tuấn ngạc nhiên chút nào.

Khi Diệp Tri Thu bị bắt, Vu Phong chỉ có thể lo thân mình, nói là tẩy trắng công ty càng sớm càng tốt, nhưng cũng không thể không để lại một chút dấu vết nào. Nhưng cảnh sát không tìm thấy gì trên người Vu Phong, chỉ riêng điều này đã khiến Diệp Ân Tuấn cảnh giác hơn.

Cho nên lúc đó anh muốn tìm cơ hội đưa người vào tập đoàn Vu Phong điều tra chuyện này.

Chuyện này rất nguy hiểm, người muốn đột nhập vào bên trong cần phải có kỹ năng và trí não, Tống Đình là ứng cử viên sáng giá nhất.

Lúc đó Diệp Ân Tuấn cũng do dự, dù sao Tống Đình cũng là bạn trai của Lam Tử Thất, nhưng Tống Đình tình nguyện làm nhiệm vụ này, Diệp Ân Tuấn cũng không nỡ từ chối.

Dù sao Tống Đình cũng có quân hàm.

Lúc đầu để bảo vệ bản thiết kế, Diệp Ân Tuấn và Tống Đình đồng thời chuyển công tác, thực tế, thông tin của anh trong quân khu đều được bảo mật.

Nhìn USB trong tay, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Cậu muốn trở về quân khu sao?”

Tống Đình đột nhiên dừng lại.

“Thủ trưởng, anh muốn về không?”

Tống Đình xưng hô trực tiếp thay đổi.

Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời quân khu như cũ.

Anh nói nhỏ: “Cậu không cần nghĩ đến tôi. tự mình suy nghĩ đi. Nếu cậu muốn quay lại thì thông tin này là cách tốt nhất để cậu quay lại. Tôi sẽ nói với anh cả một tiếng, để cậu thay vào vị trí của tôi, trực tiếp từ đại úy thăng lên thiếu tá.”

Tống Đình nghe được quyết định của Diệp Ân Tuấn từ trong lời anh nói.

Anh ta cười và nói: “Tôi sẽ theo anh. Anh đi đâu, tôi đi đó. Chiến trường như cha con, tôi từ đầu đã là anh em ruột thịt của anh rồi, ở một mình trong quân khu mà không có anh thì chán lắm.”

“Đừng quyết định nhanh như vậy, nghĩ kỹ đi, dù sao đi tới được vị trí này cũng không dễ dàng, cậu hiện tại còn chưa có kết hôn, thẳng thắn với Lam Tử Thất, sau đó thương lượng, cuối cùng cho tôi một câu trả lời.”

Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ vai Tống Đình nói nhỏ: “Thẩm Niệm Niệm hai tiếng nữa sẽ đến Hải Thành. Cậu làm xong những chuyện này, thân phận người thực vật của cậu cũng nên tỉnh lại rồi”

“Được rồi, tôi sẽ.”

Tống Đình gật đầu.

Hai người nhìn bầu trời bên ngoài có chút trắng bạc, không khỏi cười nói: “Bóng tối sắp đi qua, hừng đông cũng sắp đến, Hải Thành cuối cùng cũng sắp sạch sẽ rồi.” “

Diệp Ân Tuấn trầm giọng nói: “Con người lòng tham không đáy, đợt này sạch sẽ, đợt sau lại bắt đầu. Dù sao đây cũng là bản tính con người. Đôi khi tôi rất nhớ cuộc sống trong quân ngũ, sạch sẽ, thuần túy, có lẽ chỉ có kiểu sống đó phù hợp với chúng ta.”

“Nhưng anh có Mợ chủ, cho dù đây là vực sâu vạn trượng, đầm rồng hang hổ, tôi đoán chừng anh cũng không nỡ rời đi, đúng không?”

Câu này của Tống Đình khiến môi Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên.

“Hai ta đừng có chó chê mèo lắm lông nữa.”

Cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười.

“Về thôi, trời gần sáng rồi, nhanh chóng đi tắt hương an thần, mở cửa sổ để không khí vào, Lam Tử Thất một lát tỉnh lại, nghĩ cách nói rõ bản thân mới không chết quá khó coi.”

“Sếp Diệp, sao tôi cảm thấy anh đang cười trên nỗi đau người khác thế?”

Tống Đình có chút phiền muộn.
Chương 1194

Diệp Ân Tuấn cười cười không nói, vỗ vỗ bờ vai rời đi.

Anh không về nhà, mà trực tiếp đến quân khu.

Lúc Trạm Dực nhận được cuộc gọi, chuông báo thức vẫn chưa vang lên.

Trạm Dực mặc quần áo vào bước ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn đứng bên ngoài quân khu, nhìn nơi quen thuộc này, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Nếu không có Thẩm Hạ Lan, anh sẽ không ngại trở về đại gia đình này, nhưng bây giờ bảo anh bỏ vợ con mà quay lại, anh cảm thấy mình không làm được.

Nói không hối tiếc là giả.

Nhưng trên đời này có bao nhiêu chuyện nuối tiếc, cũng không hơn được một Thẩm Hạ Lan.

Lúc Trạm Dực bước ra, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngẩn người nhìn quốc huy.

Đó là sự tôn trọng và bảo vệ tổ quốc cao nhất của người lính.

“Muốn trở về?”

Giọng Trạm Dực vang lên.

Sau đó Diệp Ân Tuấn xoay người, chỉnh sửa quần áo, hai chân khép lại, chào Trạm Dực một cái chào tiêu chuẩn quân nhân.

“Báo cáo thủ trưởng, tôi tới đây để đưa đồ.”

“Đồ gì?”

Trạm Dực đáp lại anh bằng một cái chào kiểu quân nhân, sau đó cầm lấy USB trên tay.

“Đây là bằng chứng và danh sách nhân viên được tìm thấy từ nội bộ tập đoàn Ngọc Phong do Tống Đình mạo hiểm mạng sống tìm được. Dù Tống Đình có trở về hay không, tôi cũng sẽ xin ghi công cho cậu ấy.”

Câu này của Diệp Ân Tuấn khiến Trạm Dực lập tức hiểu rõ.

“Vậy tai nạn xe là giả vờ sao?”

“Không phải giả vờ, Vu Phong thật sự bảo Huy tìm người đụng Tống Đình, nhưng cậu ấy tránh được, chỉ bị một vết thương nhỏ mà thôi.”

Diệp Ân Tuấn giải thích.

Trạm Dực trầm giọng hỏi: “Vậy tài xế là hàng xóm của bạn gái anh ta thì sao?”

“Huy đã tìm người mua chuộc anh ta. Sau tai nạn hắn ta vô cùng hoảng sợ. Sau đó, Tống Đình đã tìm được và bảo vệ hắn. Vì lý do bí mật hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, nên vợ con hắn ta cũng không biết.

Bây giờ nếu chứng cứ trong đó chính xác, Tống Đình có thể thả hắn về nhà, cũng có thể coi như là hợp tác với quân đội.”

Diệp Ân Tuấn giải thích chi tiết.

“Vốn dĩ không biết người đụng là người của Huy, cứ tưởng là Vu Phong nên định lần theo dấu vết rồi phát hiện ra tất cả, không ngờ lại bắt được nhiều cá lớn như vậy. Một trong số họ còn là cao tầng của quân khu.”

Cho dù là lúc nào cũng sẽ có kẻ tham ô, nhận hối lộ để bảo kê tội phạm, lần này cũng coi như là hoạt động bí mật được quân khu thực hiện nhằm loại bỏ những kẻ cặn bã trong quân đội.

Diệp Ân Tuấn và Tống Đình có quân hàm, vốn dĩ năm đó đổi công việc là vì bí mật làm việc cho quân đội, nên chuyện này đương nhiên giao cho Diệp Ân Tuấn và Tống Đình.

Bây giờ hoạt động kết thúc, Diệp Ân Tuấn trở về giao lại nhiệm vụ, quân đội đương nhiên sẽ xử lý phần còn lại.

Chỉ cần người liên quan đến vụ án sẽ phải chịu quy định kép, bị giám sát, mà bên Vu Phong anh đương nhiên có cách đối phó với hắn.

Trạm Dực cảm thấy USB trong tay có chút nặng nề.

“Vì những tên cặn bã này, cậu cùng Tống Đình rời khỏi quân khu, ẩn nhẫn trong xã hội nhiều năm như vậy, bây giờ tôi cũng không biết các cậu có còn nguyện ý trở lại không.”

“Anh cả, tôi…..”

“Khoan đừng nói, cậu về nghĩ kỹ đi. Bây giờ tôi nói cậu cũng không nghe. Về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mốt chúng ta sẽ cùng gặp mặt.”

“Được.”

Diệp Ân Tuấn cũng không từ chối, sau khi chào Trạm Dực liền lái xe trở về nhà tổ nhà họ Diệp.

Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ, Diệp Nghê Nghê tâm trạng vô cùng tốt.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên phát hiện khoảng thời gian này thật sự rất yên bình.

Để có một khoảng thời gian như vậy, anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.

Diệp Ân Tuấn tắm sạch khí lạnh, trở về nằm xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan.
Chương 1195

Thẩm Hạ Lan lần này ngủ càng yên ổn hơn, có lẽ là vì cô biết Diệp Ân Tuấn đã trở về rồi, có người để tin cậy, hoặc có lẽ vì quá mệt mỏi nên cô mới ngủ đến tận 11 giờ trưa.

Nhìn màn hình hiển thị đồng hồ, Thẩm Hạ Lan còn tưởng mình nhìn nhầm, hoặc đồng hồ bị hỏng.

Nhưng cảm giác đói bụng khiến cô phải bò dậy.

Ở chiếc bàn đầu giường, đặt sẵn một bộ quần áo rộng rãi được chọn kỹ, đôi dép đi trong nhà đã được thay bằng dép bông dày nặng.

Này thực sự coi cô như người đang ở cữ sao?

Thẩm Hạ Lan không nói nên lời, nhưng vẫn mang dép đi xuống lầu.

“Mẹ, mẹ dậy chưa? Mẹ ngủ dữ nha!”

Diệp Nghê Nghê ngồi trên sô pha nghịch đồ chơi mà Diệp Ân Tuấn mới mua cho con bé, trên tay còn có một ít đồ ăn.

Thẩm Hạ Lan bị trêu chọc thì hơi đỏ mặt.

“Ba con đi đâu thế?”

“Ba ra ngoài mua đồ ăn nói một lát sẽ làm cho con cánh gà chiên coca.”

Diệp Nghê khi nói đến chuyện ăn uống, hai mắt sáng ngời.

“Con chỉ biết ăn. Hết sốt chưa?”

Thẩm Hạ Lan sờ sờ đầu con bé, thấy nhiệt độ thích hợp mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hết từ sớm rồi. Mẹ, Ba về lúc nào vậy?

“Tối hôm qua.”

Thẩm Hạ Lan sờ sờ đầu Diệp Nghê Nghê, rót cho mình một ly nước.

Diệp Nghê Nghê mím miệng nói: “Ba nếu trở về sớm hơn là tốt rồi. Con sẽ không bị cô Trương ức hiếp.”

Trong lòng Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút buồn phiền.

“Sau này Mẹ và Ba sẽ lại cho con đi nhà trẻ, hay con muốn đổi sang nhà trẻ khác?”

“Mẹ, con không đi nhà trẻ được không? Con không thích đi nhà trẻ nữa, không thích chút nào.”

Vẻ mặt của Diệp Nghê Nghê vô cùng bài xích.

Thẩm Hạ Lan biết chuyện này đã tạo thành tổn thương trong lòng con.

Đột nhiên cô không biết phải nói thế nào với con về vấn đề này.

“Cục cưng, ai cũng có chuyện cần làm, Ba phải kiếm tiền, Mẹ phải quản lý công ty, anh con phải đi học, con đương nhiên phải đi nhà trẻ.”

“Nhưng con có thể mời cô giáo đến học ở nhà.”

Việc Diệp Nghê Nghê không muốn hòa nhập vào tập thể khiến Thẩm Hạ Lan có chút lúng túng.

Vừa đúng lúc, Diệp Ân Tuấn đã về.

“Hai mẹ con đang nói cái gì vậy? Bé đáng yêu, xem Ba mua cho con cái gì ngon này!”

“Woa, việt quất! Còn có thanh long! Còn có măng cụt! Đều là món yêu thích của con! Ba ơi, con yêu ba nhiều lắm.”

Nghe thấy đồ ăn, Diệp Nghê Nghê lập tức quên mất mình đang cùng Thẩm Hạ Lan nói chuyện gì, hai chân nhỏ vội vàng chạy tới, giật lấy cái túi trong tay Diệp Ân Tuấn, kêu lên một tiếng.

Trẻ con là vậy, gặp những thứ mình thích sẽ nhanh chóng vui vẻ.

Thẩm Hạ Lan thật sự hy vọng con gái mình luôn có thể duy trì sự ngây thơ như vậy.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Nghê Nghê, không khỏi cười nói: “Này, em không thích ăn sầu riêng anh mua cho em sao?”

“Không thèm ăn.”

Thẩm Hạ Lan thở dài, lông mày hiện lên vẻ ủ dột.

“Sao vậy? Nghê Nghê làm em giận?”

“Con không có nha, con rất ngoan ngoãn, Ba!”

Diệp Nghê Nghê lập tức biện hộ.

Diệp Ân Tuấn cạn lời, đành phải nói: “Đi rửa hoa quả rồi hẵng ăn.”

“Ồ..được!”

Diệp Nghê Nghê cầm túi chạy đi.

Diệp Ân Tuấn đi vòng qua bên cạnh cô, ngồi xuống, ôm cô vào lòng.
Chương 1196

“Chuyện gì vậy?”

“Vì sự việc lần này Nghê Nghê không muốn đi nhà trẻ, biết làm sao đây? Con bé không đi mẫu giáo thì làm sao đi học tiểu học, còn không hòa nhập được tập thể, như vậy tính cách của nó sẽ có khuyết điểm.”

Thẩm Hạ Lan nói ra phiền não trong lòng.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đừng lo lắng, con bé chỉ là con nít, ở trường mẫu giáo bị bắt nạt, sinh ra phản kháng là chuyện bình thường. Đừng lo lắng, chuyện này thực ra rất dễ giải quyết.”

“Giải quyết thế nào?”

“Sau này em sẽ biết.”

Diệp Ân Tuấn lấp lửng, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang mang dép bông, liền gật đầu hài lòng nói: “Sau này ở nhà cứ mang dép bông. Còn nữa, anh đã liên hệ với người trang trí rồi, chiều nay sẽ đến đây thay thế hệ thống sưởi ở nhà bằng hệ thống sưởi sàn, để sàn nhà không bị lạnh.”

Nghe Diệp Ân Tuấn như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên sầu não.

“Diệp Ân Tuấn, sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, qua Tết một tháng sẽ ngừng sưởi, bây giờ anh lắp lại hệ thống sưởi dưới sàn, anh nghĩ sao vậy? Nhiều lắm em cũng chỉ đi trên sàn một tháng là ấm lên rồi, có đáng không?”

“Đáng chứ, bây giờ thân thể của em rất yếu, anh hỏi Tiêu Niệm Vi… Cơ thể của em còn lâu mới hồi phục, trong khoảng thời gian này sợ nhất bị cảm, hơn nữa việc lắp hệ thống sưởi sàn chỉ mất hai hoặc ba ngày, chúng ta qua bên chỗ ông ngoại hai ngày không được sao?”

Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đương nhiên không thể phản bác nữa.

“Cơ thể em đã thế này thôi, anh cả ngày cũng đừng lo lắng quá, phụ nữ sau khi sinh có mấy ai không bị yếu?”

“Anh không quan tâm đến những người phụ nữ khác. Người phụ nữ của anh tốt là được, em còn phải cùng anh già đi không phải sao? Nói đi, nữ hoàng của anh, buổi trưa muốn ăn gì? Buổi sáng anh có cháo, em có muốn ăn một chén trước không?”

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, biết cô vừa mới ngủ dậy nên không nhịn được hỏi.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không ăn nữa, chờ cơm trưa ăn luôn. Chờ lát ăn cơm xong, em có chuyện muốn hỏi anh.”

“Được.”

Diệp Ân Tuấn cất đồ sang một bên, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ Thẩm Hạ Lan hỏi.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên thấy buồn cười.

“Anh có cần ngoan ngoãn, thận trọng vậy không?

“Bà xã nói phải nghe lời. Tô Nam dạy anh đó.”

“Cái này còn cần dạy sao?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn vào cục một chuyến, miệng lưỡi ngọt ngào hơn rất nhiều.

Diệp Ân Tuấn nhẹ cười, đuôi mày mang theo sự cưng chiều.

Thẩm Hạ Lan ho khan một tiếng nói: “Làm sao anh ra khỏi cục được? Không phải nói phía trên muốn điều tra chuyện này sao?”

“Là muốn điều tra kỹ càng, nhưng sau khi giao Vu Linh cho Phương Nguyên, Phương Nguyên gây sức ép, bên kia đành phải thả anh đi.”

Lời giải thích của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ.

“Anh với Phương Nguyên rất thân sao? Hay là giữa hai người có chuyện gì khác? Nghe nói anh đã hứa với Phương Nguyên sẽ cho em gặp mẹ anh ta? Tại sao anh lại hứa điều này? Mẹ anh ta là ai có quan hệ gì với chúng ta sao?”

Một loạt câu hỏi của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn phải khựng lại.

Anh không biết mình có nên nói chuyện này với Thẩm Hạ Lan hay không.

Anh luôn muốn bảo vệ Thẩm Hạ Lan không vướng vào cuộc tranh giành gia tộc của Phương Nguyên, dù sao một khi thân phận của Thẩm Hạ Lan bị bại lộ, rất nhiều chuyện có thể xảy ra, anh chỉ hy vọng Thẩm Hạ Lan có thể trải qua ngày tháng bình yên.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã không do anh kiểm soát nữa rồi.

Bây giờ nếu không nói cho Thẩm Hạ Lan, ngược lại sẽ khiến cho Thẩm Hạ Lan bị động trong bóng tối.

Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bộ dạng Diệp Ân Tuấn là biết anh đang suy nghĩ, cô không thúc giục anh, chỉ yên lặng chờ đợi.

Diệp Ân Tuấn cuối cùng thở dài nói: “Anh có một chuyện vẫn chưa nói với em.”

“Chuyện liên quan đến Nhan Phi?”

Thẩm Hạ Lan vẫn luôn nhớ người phụ nữ này.

Giữa cô và Diệp Ân Tuấn có rất ít bí mật, bí mật duy nhất là về Nhan Phi.

Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Chương 1197

Anh nói: “Nhan Phi là con gái của gia đình bảo mẫu của Phương Nguyên. Cô ta đến tìm anh vì biết vài điều về Phương Nguyên, trước kia cũng từng đánh đổi những tin tức này để lấy một số tài nguyên có được chỗ đứng trong giới giải trí, nhưng cô ta khiến em hiểu lầm, nên anh mới xử lý cô ta.”

Thẩm Hạ Lan sững người, cố hết sức tránh né ý “xử lý” của Diệp Ân Tuấn.

“Phương Nguyên liên quan gì đến anh?”

“Chính xác mà nói, không phải có liên quan đến anh, là em, Phương Nguyên với em là anh em.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn giống như tia chớp giữa trời xanh, gần như khiến Thẩm Hạ Lan choáng váng.

“Chờ một chút, anh vừa mới nói cái gì? Phương Nguyên với ai là anh em?”

“Em.”

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, trầm giọng nói: “Mặc dù anh không biết vấn đề xảy ra ở đâu, nhưng anh ta thề rằng em là em gái của anh ta, là anh em cùng mẹ, thậm chí còn cho anh báo cáo giám định người thân.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu mình muốn nổ tung.

“Chờ đã, báo cáo giám định người thân? Em và anh ta? Kết quả kiểm tra chúng em là anh em?

“Không thể nói là 100%. Dù sao kết quả giám định của hai người cũng cao tới 60%. Nói chung, trong trường hợp này, khả năng có quan hệ họ hàng rất cao.”

Câu này của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút bối rối.

“Hơn 60%, còn chưa đủ chứng tỏ em và anh ta là anh em? Hơn nữa em với anh ta làm sao có thể là anh em? Em trước đây còn không biết anh ta là ai!

Phản ứng của Thẩm Hạ Lan hoàn toàn nằm trong dự đoán của Diệp Ân Tuấn.

Anh nắm tay Thẩm Hạ Lan an ủi nói: “Hạ Lan, chỉ có quan hệ cha con mới có thể đạt tới 99%, còn quan hệ anh em thì 60% là trong phạm vi hợp lý.”

“Nhưng làm sao em có thể là anh em với anh ấy được? Mẹ em chỉ sinh ra một mình em. Bà ấy đổi em cho ba mẹ nhà họ Thẩm, nhận nuôi một bé trai, đứa bé đó là Phương Nguyên à? Nhưng không đúng, nhận nuôi nó sao có thể liên quan đến em chứ? Chờ chút!”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Lúc Tiêu Ái nói những chuyện này hình như không phải nói như vậy.

Bà nói rằng con của ba mẹ nhà họ Thẩm đã chết, bà mới nhân cơ hội đưa mình cho ba mẹ nhà họ Thẩm để nuôi nấng, bà sợ nhà họ Hoắc tìm đến đứa trẻ nên nhận nuôi một bé trai từ cô nhi viện để đánh lừa dư luận.

Bây giờ đứa bé trai này là ai, hiện đang ở đâu tạm không nói, chỉ nói năm đó con của ba mẹ nhà họ Thẩm đã chết, vậy Thẩm Niệm Niệm lại nhảy từ đâu ra?

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ đến cái này.

“Chờ đã, trước khoan nói về em và Phương Nguyên, nói về Thẩm Niệm Niệm trước đi, cô ta bị Phương Nguyên đưa về sao?

“Đưa về rồi, đang ở Hải Thành, em có thể gặp bất cứ lúc nào cũng được. Sao thế? Đã tính trả thù thế nào chưa? Nếu không ra tay được, để anh làm.”

Diệp Ân Tuấn nghĩ đến Thẩm Niệm Niệm làm cho lưng Thẩm Hạ Lan kinh khủng như vậy, anh muốn lột da của cô ta ra.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không phải, em không nói chuyện này, em nhớ rất rõ, mẹ em nói con của ba mẹ nhà họ Thẩm chết rồi, nên đổi em cho ba mẹ nhà họ Thẩm, vậy kết quả kiểm tra quan hệ cha con của Thẩm Niệm Niệm và ba mẹ nhà họ Thẩm ở đâu ra? Chúng có chính xác không?”

Diệp Ân Tuấn không ngờ đến điều này. Nói cách khác, Diệp Ân Tuấn không có ở đó khi Tiêu Ái nói về thân phận của cô. Nhưng Diệp Ân Tuấn tuyệt đối tin tưởng vào Thẩm Hạ Lan.

Nếu trí nhớ của Thẩm Hạ Lan không sai, thì thân phận của Thẩm Niệm Niệm quả thực có chút khó hiểu.

“Để anh kêu Phi đi thăm dò chuyện này.”

Diệp Ân Tuấn vội vàng gọi điện thoại cho Phi.

“Đi lấy máu của Thẩm Niệm Niệm đi, sau đó lại nghĩ cách đi vào trong nhà tù lấy máu của hai vợ chồng Thẩm Phong, phải giao kết quả xét nghiệm ADN đến đây bằng tốc độ nhanh nhất.”

“Vâng.”

Lúc Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại, Thẩm Hạ Lan cũng không rảnh rỗi, trong đầu của cô không khỏi nhớ đến người dì mà lúc trước ông cụ Tiêu đã từng nhắc tới không lâu.

Chắc là chuyện này không trùng hợp như vậy chứ?

“Ân Tuấn, anh nói thử xem nếu như con trai con gái của một đôi song sinh sinh ra, vậy thì tỷ lệ kết quả xét nghiệm ADN có giống nhau không?”
Chương 1198

“Dựa trên lý thuyết thì giống, tại sao lại hỏi như vậy?”

Diệp Ân Tuấn không hiểu.

Thẩm Hạ Lan liền nói tới chuyện của người dì đó cho Diệp Ân Tuấn nghe.

Sau khi Diệp Ân Tuấn nghe xong thì nhíu mày.

“Em nghi ngờ mẹ của Phương Nguyên là người dì đã qua đời khi em còn nhỏ đó à?”

“Em đoán như vậy, dù sao thì em với nhà họ Hoắc cũng đã làm xét nghiệm ADN, em cũng đã làm với mẹ mình rồi, làm sao thân phận của em lại trở thành em gái của Phương Nguyên được chứ? Ngay cả anh ta là ai mà em cũng không biết nữa là.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn suy tư.

“Anh nghĩ cái gì vậy, em nói không đúng hả?”

Thẩm Hạ Lan có chút nóng nảy.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Lúc trước em làm xét nghiệm ADN với Tiêu Ái, làm xét nghiệm ADN với nhà họ Hoắc cũng là vì để cho em một thân phận mới, dù sao thì năm năm trước em đã qua đời, muốn có thêm hộ khẩu một lần nữa, nhất định phải có thân phận mới, phần xét nghiệm ADN lần đó là do nhà họ Hoắc đã làm.”

Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu Diệp Ân Tuấn muốn nói cái gì.

“Cho nên anh cho rằng nhà họ Hoắc vì muốn để cho em có một thân phận mà đã động tay động chân và kết quả xét nghiệm của em? Mục đích của bọn họ làm như vậy là vì cái gì, vô duyên vô cớ cho nhà họ Hoắc thêm một đứa bé hả, có cần thiết hay không?”

Lời của Thẩm Hạ Lan không phải là không có lý.

Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi: “Em nói đúng, cho nên chúng ta không cần phải vội, một lát nữa đợi sau khi đến nước T, xem mẹ của Phương Nguyên rồi lại nói, nếu như quả thật là dì cả em, vậy thì dáng vóc của em phải giống nhau như đúc với mẹ của mình, đến lúc đó mới có thể hiểu được, có điều em không nên làm lộ mối quan hệ của mình với Phương Nguyên.”

“Tại sao?”

Thẩm Hạ Lan không hiểu gì hết.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Phương Nguyên là nhị điện hạ nước T, tổng thống và nội các của bọn họ gần đây có một vài mâu thuẫn, đất nước đã chia thành hai phe theo vấn đề người thừa kế, và hiện tại cuộc đấu tranh đang trong giai đoạn khốc liệt. Ban đầu, mẹ của Phương Nguyên chỉ là người vợ thứ năm của tổng thống, được cưng chiều không tới mấy năm thì lại qua đời, để lại một mình Phương Nguyên bị ức hiếp trong nội cung, thậm chí anh ta còn bị ám sát nhiều lần để giảm bớt xuống người có quyền thừa kế, sống đến bây giờ cũng không phải là chuyện gì dễ dàng đối với anh ta. Để bảo vệ bản thân mình, anh ta đã lựa chọn phát triển trong giới giải trí, và vì lý do này mà anh ta đã để những người đó lơ là với mình.

Nhưng mà tham vọng của Phương Nguyên không nhỏ đâu, có thể vì một lý do nào đó khác cho nên anh ta vẫn luôn ngấm ngầm bồi dưỡng sức mạnh của mình, vốn định để bảo vệ bản thân, nhưng mà bây giờ Thành Lâm đã mất rồi, anh ta đã hoàn toàn trở nên điên rồ, và bây giờ anh ta đã chính thức bắt đầu cuộc chiến với tam điện hạ khi trở về.”

“Nếu như em lại dính dáng vào một mối quan hệ phức tạp như vậy, thế thì thật sự rất tồi tệ. Em suy nghĩ thử xem, sau em là nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu, đều là lực lượng quân đội, lại cộng thêm anh, nếu như em có mối quan hệ họ hàng với Phương Nguyên, đương nhiên tam điện hạ sẽ không kiêng kị. Đến lúc đó, nói không chừng sẽ mang họa sát thân đối với em đó. Hạ Lan, đây chính là lý do mà ngay từ đầu anh đã không muốn để cho em biết, anh chỉ muốn em có một cuộc sống đơn giản vui vẻ thôi.”

Thẩm Hạ Lan nhíu mày.

Cô biết những gì Diệp Ân Tuấn nói đều là thật, nhưng mà dì cả và ông ngoại vẫn là một tâm bệnh trong lòng cô.

Nếu có thể xác định mẹ của Phương Nguyên chính là dì cả của cô, vậy thì cũng coi như để ông ngoại biết được tin tức của con gái lớn.

“Tại sao Phương Nguyên lại có thể chắc chắn em với anh ta là mối quan hệ anh em vậy?”

“Anh cảm thấy phía sau chuyện này không đơn giản, mấy năm nay Phương Nguyên phát triển trong ngành giải trí, nhưng mà không có chuyện gì ở trong nước là anh ta không biết, đủ để chứng minh anh ta có mạng lưới quan hệ riêng của mình, anh ta lấy được mẫu của em để làm xét nghiệm ADN mà không để em biết. Lúc đầu chuyện này rất bí mật, nhưng mà làm sao lại trùng hợp đến độ bị Nhan Phi biết được chứ, mà bạn trai Nhan Phi lại là người của Vu Phong, Vu Phong và tam điện hạ là cùng một phe, em không cảm thấy là chuyện này quá trùng hợp hả? Nếu như tất cả được sắp xếp từ trước, ai có thể đảm bảo là phần xét nghiệm ADN đó không bị người ta động tay động chân? Hơn nữa, tại sao Phương Nguyên lại đột nhiên biết sự tồn tại của em?”
Chương 1199

Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy đau đầu.

Mấy người này ngày nào cũng anh lừa tôi gạt, có mệt không chứ.

“Nếu như kết quả xét nghiệm ADN thật sự bị người ta động tay động chân, nếu như mẹ của Phương Nguyên không phải là dì cả của em, nhưng mà đối phương lại làm cho Phương Nguyên nghĩ rằng em là em gái ruột của anh ta, vậy thì mục đích phía sau chuyện này là gì?”

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn trầm tư, thấp giọng nói: “Có lẽ là muốn lợi dụng cuộc nội chiến của nước T để tiêu diệt anh và em.”

“Anh nói tất cả những chuyện này đều là âm mưu? Ví dụ nói em và Phương Nguyên không liên quan tới nhau, bọn họ đột nhiên lại moi chuyện này ra, vào thời điểm này vận dụng cuộc nội chiến tranh vị của nước T để tiêu diệt anh và em, bọn họ không sợ chúng ta chứng thực hả? Giấy không gói được lửa, giả chính là giả.”

“Cho nên anh mới nói chưa chắc là em với Phương Nguyên không có quan hệ.”

Lời Diệp Ân Tuấn nói làm Thẩm Hạ Lan sững người.

“Có ý gì?”

“Ý của anh rất có thể Phương Nguyên chính là con trai của dì cả em, mà em với Phương Nguyên là anh em họ, nhưng mà những thứ này đều là suy đoán, một lát nữa còn phải gặp mẹ của Phương Nguyên mới biết được sự thật có phải như chúng ta suy đoán không. Ví dụ chuyện này giống như chúng ta đã suy đoán, vậy thì tất nhiên người sau lưng là người biết chuyện năm đó nhà họ Tiêu mất một đứa con gái, mặc dù là lúc đó chuyện này gây náo loạn ở Hải Thành, nhưng mà có rất nhiều người đều cho rằng con gái cả nhà họ Tiêu bị phần tử khủng bố giết chết, sau đó có rất ít người biết đến chuyện nhà họ Tiêu bị mất con gái, mà những người biết chuyện này đủ để chứng minh lúc đó có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Tiêu, hoặc là nói vô cùng thân thiết, cho nên là sự tồn tại của người này mới đáng sợ nhất.”

Diệp Ân Tuấn cẩn thận nói chuyện mình suy đoán cho Thẩm Hạ Lan nghe.

Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy phiền não muốn chết đi được.

Cứ luôn cảm thấy có một đối thủ vừa mới được xử lý, mới sống được có mấy ngày yên bình, lại có thêm người xấu đang đợi mình.

Sao mà cuộc sống này khổ cực như thế.

“Ai ui, không nghĩ nữa, các tế bào não muốn chết hết rồi này. Quan tâm tới người đó là ai làm gì, binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, bây giờ em chỉ muốn trôi qua vài ngày yên bình với anh mà thôi. Tốt nhất là những người kia đừng có đến quấy rầy chúng ta vào lúc này, nếu không thì em không quan tâm người đó là ai hết, em sẽ giết chết không tha.”

Thẩm Hạ Lan bá đạo nói, bĩu môi y như là một đứa trẻ, làm cho Diệp Ân Tuấn bật cười.

“Đúng vậy, rốt cuộc là mục đích của người phía sau là cái gì, chúng ta cứ chờ là được rồi, bây giờ không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu như em vẫn không yên lòng thì có thể làm xét nghiệm ADN với nhà họ Hoắc, cá nhân anh cho rằng em là con của Tiêu Ái và con cháu nhà họ Hoắc, không cùng một mẹ với Phương Nguyên.”

“Em cũng cho rằng là như vậy, nhưng mà rất có thể Phương Nguyên là anh họ của em, nghĩ như vậy thì cũng không phải là một chút thu hoạch cũng không có, ít nhất là chuyện của dì cả em đã có phương hướng, nếu ông ngoại em biết được thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

Thẩm Hạ Lan vui vẻ nói.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn phát hiện hình như là mình đã quên nói cho Thẩm Hạ Lan nghe một chuyện.

“Hạ Lan, hình như là anh không nói cho em biết mẹ của Phương Nguyên đã qua đời.”

Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.

Cô suy nghĩ lại những gì mình vừa mới nói với Diệp Ân Tuấn, lúc này mới phát hiện khi mà Diệp Ân Tuấn nói tới Phương Nguyên, mẹ của Phương Nguyên vừa mới kết hôn được mấy năm thì đã qua đời.

Nói cách khác, Phương Nguyên muốn bọn họ đi thăm đó chính là thăm mộ của mẹ anh ta?

Trong lòng của Thẩm Hạ Lan lập tức thấy khó chịu.

“May mắn là vẫn còn chưa nói cho ông ngoại, nếu không thì ông ấy sẽ thất vọng, em cảm thấy ông trời đối xử không công bằng với ông ngoại của em, hai đứa con gái đều mất trước ông ấy, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao để ông ấy chấp nhận được chứ. Diệp Ân Tuấn, anh nhất định phải đồng ý với em, tương lai đến khi ra đi anh có muốn chết cũng phải chết sau em, nhất định phải chờ sau khi em chết rồi thì anh mới có thể chết, em không muốn tận mắt nhìn anh rời khỏi thế giới này, em không chịu nổi đâu.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại phiền não.
Chương 1200

“Đồ ngốc này, cái gì mà chết hay không chứ, chúng ta đều phải sống cho thật tốt. Được rồi, anh đi nấu cơm đây, em muốn ăn cái gì?”

“Em muốn ăn người, có được không?”

Thẩm Hạ Lan chớp mắt.

Bụng của Diệp Ân Tuấn liền nóng lên, nhưng mà nhớ đến cuộc tiểu phẫu hồi sáng, anh ho khan một tiếng rồi nói: “Người có độc, ăn không được đâu, đổi thứ khác đi.”

Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.

“Nghĩ cái gì đó, cứ tùy tiện nấu gì đi, xem xem con gái của anh muốn ăn cái gì thì cứ nấu cái đó. À đúng rồi, Nghê Nghê đâu?”

Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới nhớ đến Diệp Nghê Nghê đi rửa hoa quả, mà sao không thấy hình bóng đâu?

Cô đứng bật dậy rồi đi vào trong phòng bếp.

Diệp Ân Tuấn đi theo ở đằng sau.

Lúc hai người đi đến phòng bếp thì mới phát hiện Diệp Nghê Nghê ôm theo một túi trái cây ngồi trong phòng bếp yên lặng ăn, làm như là cô bé đã đói bụng mấy ngày rồi chưa được ăn cơm.

Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan co rút lại.

“Diệp Nghê Nghê, con có thể nói cho mẹ biết con đang làm gì không hả?”

“Con ăn trái cây ạ.”

Khóe miệng của Diệp Nghê Nghê dính đầy nước thanh long đỏ, trông có vẻ hơi dọa người.

“Ba của con mua mấy quả, con ăn một đống như thế, con không sợ nửa đêm bị tiêu chảy hả?”

“Nhưng mà ăn ngon ạ.”

Diệp Nghê Nghê phồng má, vừa nói chuyện vừa nhét vào trong miệng, sợ là Thẩm Hạ Lan đoạt đi.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn cười mà nhìn hai mẹ con này, sau đó lấy quả thanh long đỏ từ trong tay của Diệp Nghê Nghê.

“Cái này ăn nhiều không tốt cho dạ dày đâu, ngoan, đi rửa tay rửa mặt đi, một lát nữa ba cho con ăn gà rán.”

“Dạ, con yêu ba nhất, mua.”

Diệp Nghê Nghê nghe thấy có đồ ăn ngon, lập tức đứng dậy hôn lên mặt của Diệp Ân Tuấn, đúng lúc hôn thành một dấu môi đỏ chóe, sau đó cười ha hả chạy ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan bất lực nói: “Anh nhìn con đi, một đứa con gái ngày nào cũng chỉ biết có ăn, mai mốt lại còn không gả được thì phải làm sao bây giờ?”

“Không gả thì anh nuôi, con gái của anh mà anh còn có thể không nuôi nổi nữa à?”

Diệp Ân Tuấn nói như lẽ đương nhiên, đột nhiên lại cảm nhận được ánh mắt lạnh như dao của Thẩm Hạ Lan đang phóng về phía mình.

Anh vờ vô tội hỏi: “Sao vậy, anh nói sai cái gì hả?”

“Hừ! Quả nhiên là cái gì anh cũng có thể làm cho người tình nhỏ của anh mà, Diệp Ân Tuấn, em nói cho anh biết, tiền của anh đều là của em, của em hết! Thế mà anh lại lấy tiền của em nuôi người tình nhỏ của anh, anh đứng núi này trông núi nọ, anh vong ân phụ nghĩa, anh… hừ!”

Thẩm Hạ Lan thở phì phò xoay người rời đi.

Diệp Ân Tuấn ngơ ngác.

Có ý gì vậy?

Người tình nhỏ của anh không phải là Diệp Nghê Nghê hả? Diệp Nghê Nghê không phải là con gái của Thẩm Hạ Lan hả? Tại sao lại đứng núi này trông núi nọ, tại sao lại vong ân phụ nghĩa?

Diệp Ân Tuấn suy nghĩ khoảng năm giây rồi mới ý thức được một vấn đề.

Vợ của anh ghen rồi.

Lại ghen với con gái của mình.

Diệp Ân Tuấn có chút buồn cười.

Đây là đang muốn để anh dỗ dành hả?

Sao mà mấy ngày không gặp nhau, vợ của anh càng ngày càng như một đứa nhỏ vậy?

Diệp Ân Tuấn cười một tiếng, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom