• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cục Cưng Có Chiêu (50 Viewers)

  • Chương 85-88

CHƯƠNG 85: SAU NÀY CÓ RẤT NHIỀU CƠ HỘI ĐỂ ANH TA RA TAY

Diệp Ân Tuấn nói xong thì quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Cả người Tống Đình đều đông cứng tại chỗ.

Diệp tổng đây là có chuyện gì đây?

Một người phụ nữ vừa mới đến Hải Thành có hơn mười ngày, có thể làm cho anh tức giận như vậy à?

Ngay cả mợ chủ vào năm đó cũng không để tổg giám đốc Diệp phải lo lắng như vậy, Lisa này có tài cán gì chứ?

Anh ta cũng chỉ nói cô có hai câu mà thôi, Diệp tổng liền muốn đuổi việc anh ta?

Tống Đình có chút oan ức, anh ta đã đi theo Diệp Ân Tuấn năm sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Ân Tuấn vô cùng nghiêm túc kêu anh ta cút đi, đối tượng còn là bởi vì một người phụ nữ.

Nhưng mà cho dù có oan ức thế nào đi nữa Tống Đình vẫn phải nhanh chóng bước theo.

“Diệp tổng, tôi sai rồi.”

Diệp Ân Tuấn cũng đã biết ngữ khí của mình hơi nặng. Nhưng mà tình cảm của mình đối với Thẩm Hạ Lan sao có thể nói ra được.

Anh thở dài một hơi, bước lên xe, trực tiếp ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nhưng mà vẫn không có cách nào làm dịu cảm xúc như cũ, lấy thuốc lá ra nhóm lửa hút từng hơi.

Tống Đình bước vào ghế lái, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như thế thì thấp giọng nói: “Diệp tổng, nếu như mà anh cảm thấy tôi lắm mồm thì anh cứ phạt vào tiền lương hoặc là hạ chức của tôi là được rồi, nhưng mà anh đừng có chà đạp sức khỏe của anh như vậy, phổi của anh không thể chịu đựng được việc anh hút thuốc lá đâu.”

Sau khi Diệp Ân Tuấn hít một hơi thuốc lá thật sâu thì dập tắt nó đi.

Anh nhìn dòng xe cộ ở bên ngoài, thấp giọng nói: “Tống Đình, tôi biết là tôi với cậu tình nghĩa sâu sắc, mặc dù nói là chủ tớ, thật ra đã sớm là anh em với nhau, tôi cũng biết là cậu vì muốn tốt cho tôi cho nên cảm thấy tôi lại đột nhiên có bộ dạng như thế này đối với một người phụ nữ vừa mới quen biết hơn mười ngày thì cậu rất khó mà hiểu được, có đúng không?”

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn chủ động nói ra chuyện này, Tống Đình dứt khoát hỏi cho rõ.

“Đúng vậy đó, tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Kể từ khi Lisa đến Hải Thành thì Diệp tổng trở nên khác lạ, anh không chịu nói nên tôi cũng không dám hỏi, nhưng mà có một số việc cô ta không đáng để Diệp tổng phải làm vì cô ta, hơn nữa tôi nhìn thấy cô ta cũng không phải là cảm kích. Đối với một người phụ nữ không tim không phổi như thế này, rốt cuộc là Diệp tổng bị làm sao vậy?”

Diệp Ân Tuấn hơi nở nụ cười, ánh mắt nhiều hơn mấy phần thâm thúy.

“Sao vậy? Tôi cảm thấy là tôi nên đối xử với cô ấy như thế này từ sớm rồi, nếu như năm năm trước tôi đối xử với cô ấy như vậy, có lẽ hiện tại con trai sẽ lớn lên ở bên cạnh của tôi, mà cô ấy sẽ không trải qua nhiều đau khổ như vậy. Một người phụ nữ mang theo con của mình rời khỏi quê hương, ai cũng có thể tưởng tượng được cô ấy sống không dễ dàng đến cỡ nào.”

Tống Đình nghe xong thì hoàn toàn giật mình.

“Diệp tổng, anh nói Lisa chính là bà chủ cũ?”

Anh ta quả thật không dám tin tưởng.

Sao chuyện này lại có thể làm như vậy được?


Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Cậu có còn nhớ rõ tôi đã cho cậu đi làm giám định máu mủ không? Đó chính là của tôi và cái thằng nhóc thối Minh Triết đó đó, chúng tôi có quan hệ ba con với nhau, mà Minh Triết lại là con ruột của Lisa, cậu nói xem cô ấy là ai?”

“Nhưng sao mà có thể là như vậy được chứ, nhưng gương mặt của bà chủ không phải là như thế này, hơn nữa biển lửa vào năm đó lại lớn như vậy, sao có thể trở về từ cõi chết được?”

Đây cũng là vấn đề mà Diệp Ân Tuấn luôn mông lung, nhưng mà không sao, Thẩm Hạ Lan đã có thể trở về, rồi anh sẽ tìm được đáp án thôi.

“Tôi sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng, ngoài ra tôi cũng đã đi kiểm tra dna ở sau lưng các người, đó là tóc mà Hạ Lan đã để lại vào năm năm trước cùng với sợi tóc hiện tại của cô ấy giống nhau như đúc. Bác sĩ hoàng đã xác nhận cô ấy chính là Hạ Lan năm đó, chính là người vợ mà Diệp Ân Tuấn tôi đã cưới hỏi đàng hoàng, mặc dù là bây giờ cô ấy vẫn còn chưa chịu thừa nhận, nhưng mà tôi tin tưởng là chắc chắn ở trong đó có hiểu lầm gì đó. Với lại cô ấy cũng đã trở về rồi, vậy thì tôi cũng không để cho bất cứ ai có thể tổn hại đến bọn họ nữa, ai cũng không được!”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn nhìn về phía bệnh viện, cau mày lại.

Tuổi tác của bà cụ Hoắc đã lớn rồi, khúc mắc lớn nhất cả đời này của bà ta chắc có lẽ là vấn đề hương khói của nhà họ Hoắc. Hoắc Chấn Đình là một người tàn tật, mặc dù là cũng có thể lấy vợ sinh con, nhưng mà mấy năm gần đây Hoắc Chấn Đình vẫn luôn không có tâm tư ở phương diện này, chuyện này mới khiến cho bà cụ vô cùng sốt ruột.

Người vệ sĩ đó đến cùng có phải là người của nhà họ Hoắc hay không, nhưng mà cứ nhìn vào hiện tại anh ta nhằm vào Lisa mà nói, người này chắc chắn là nhân vật mấu chốt.

“Tống Đình, có còn nhớ rõ Triệu Ninh không?”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại hỏi đến tên của vệ sĩ, Tống Đình thất thần trong giây lát.

“Triệu Ninh hả? Diệp tổng đang nói tới Triệu Ninh đã từng mất tích trong biển lửa với bà chủ vào năm năm trước đúng không?”

“Chính là cậu ta, điều tra rõ ràng thân phận của cậu ta cho tôi đi. Còn nữa, hiện tại Triệu Ninh này vẫn chưa chết đâu, đang trốn ở một nơi nào đó trong Hải Thành, tôi không quan tâm tới cậu dùng biện pháp gì, cậu cũng phải tìm người ra cho tôi, bí mật đưa đến chỗ của tôi, có rất nhiều chuyện phải cần phải hỏi cậu ta.”

“Vâng!”

Tống Đình đã biết được thân phận thật sự của Thẩm Hạ Lan, tâm trạng cũng còn chưa bình phục lại, anh ta hơi do dự rồi hỏi: “Diệp tổng, anh thật sự không nhầm lẫn hả? Nhà thiết kế Lisa thật sự là bà chủ? Nhưng mà hai người bọn họ cũng chênh lệch quá lớn rồi.”

“Cậu đang nói đến diện mạo đó à? Trên thế giới này có một loại kỹ thuật gọi là phẫu thuật thẩm mỹ, tôi không biết tại sao cô ấy lại phải phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng mà tôi nghĩ là trận lửa vào năm năm trước chắc là đã để lại ấn tượng không thể xóa nhà cho cô ấy, có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không kỳ quái.”

Diệp Ân Tuấn vừa nhớ đến cả người của Thẩm Hạ Lan đều là hình xăm, đột nhiên lại hiểu ra cái gì đó.

Cô không thích người xăm hình đến cỡ nào, sao đột nhiên lại biến thành dáng vẻ ngay cả mình cũng không thích? Liên tưởng đến trận lửa vào năm năm trước, thật ra thì cũng không có cái gì là không hiểu được.

Tống Đình thấp giọng nói: “Không chỉ là nói diện mạo, tôi cảm thấy hình như là tính cách của bà chủ cũng đã thay đổi rồi, giống như là thay đổi thành một người khác vậy đó. Trước kia bà chủ yêu anh như vậy, không cho anh phải chịu bất cứ gian khổ gì, nhưng mà bây giờ trở về thì tôi cứ cảm thấy tình cảm của bà chủ đối với anh căn bản không giống như trước kia nữa, nói một câu khó nghe thì là cô ấy ngược lại còn hận anh với lại chán ghét anh, tôi nhìn thấy đều là Diệp tổng anh vội vội vàng vàng đối tốt với bà chủ, nhưng mà bà chủ lại không thấy không cảm kích.”

“Đây chính là lý do mà tôi cần tìm Triệu Ninh, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, dựa vào năng lực của tôi thế mà lại không điều tra ra được, mà Hạ Lan cũng không chịu nhắc tới, thậm chí là không chịu đề cập đến thân phận lúc trước của mình. Tôi nhớ là cô ấy có thể vì bảo vệ an toàn cho đứa nhỏ, nhưng mà cô ấy đang sợ cái gì vậy chứ, cô ấy đang phòng bị ai ra tay với đứa nhỏ? Những chuyện này tôi đều muốn làm rõ ràng, nếu như là Hạ Lan của lúc trước thì tuyệt đối sẽ nói những chuyện này cho tôi biết, tôi là trời của cô ấy, là toàn bộ của cô ấy, đáng tiếc là bây giờ cô ấy hoàn toàn đã vứt bỏ tôi bên ngoài thế giới của cô ấy rồi.”

Diệp Ân Tuấn có chút bất lực, cũng có chút đau lòng.

Thời gian năm năm có thể thật sự ngăn cách tình cảm của hai người ư?

Đã từng yêu nhau sâu đậm như vậy, thật sự có thể thay đổi theo thời gian?

Anh không thể nhìn ra được tình yêu cuồng nhiệt đã từng có ở trong mắt của Thẩm Hạ Lan, càng không nhìn thấy được một chút dấu vết nào ở trong đó.

Tống Đình nói rất đúng.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan đối với anh mà nói chính là một người xa lạ, nhưng mà hai người bọn họ là có quan hệ thân mật nhất, thậm chí còn có con cái chung.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên rất muốn gặp Thẩm Hạ Lan.

“Chuẩn bị trực thăng cho tôi, tôi muốn đi đến căn cứ.”

“Hiện tại hả? Diệp tổng, bây giờ cũng đã sắp đến nửa đêm rồi, anh có bay qua đó thì bà chủ cũng đã ngủ, anh cần gì phải...”

“Đi chuẩn bị đi.”

Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, có vẻ hơi mệt mỏi.

Từ sau chuyện bà cụ Hoắc giả vờ bị ngã thì Diệp Ân Tuấn không chợp mắt được ngày nào, bây giờ lại là vì Lisa mà trực tiếp khai chiến với nhà họ Hoắc, cũng không biết là Diệp Ân Tuấn làm ra tất cả những chuyện này, Thẩm Hạ Lan có quan tâm tới hay không.

Tống Đình không nói gì nữa, sắp xếp người chuẩn bị máy bay trực thăng lập tức đưa Diệp Ân Tuấn lên đỉnh núi.

Gió ở trên đỉnh núi rất to, thổi lên người có chút lạnh, nhưng mà trái tim của Diệp Ân Tuấn thì lại nóng, bởi vì anh muốn đi gặp Thẩm Hạ Lan.

Tám năm trước, lúc đón dâu anh cũng chưa từng kích động như vậy.

Tống Đình muốn sắp xếp cho người đi theo Diệp Ân Tuấn, lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản lại.

“Không cần đâu, một mình tôi đi là được rồi, vừa đi vừa về cũng không tốn bao lâu, sáng sớm tôi sẽ trở lại, hội nghị thường kỳ nên chuẩn bị thì cứ chuẩn bị cho tốt đi. Nhà họ Hoắc đã muốn hướng về phía của Hạ Lan, vậy thì chuyện ở bên phía của Tống Dật Hiên chắc là cậu cũng biết nên xử lý như thế nào rồi, đúng không?”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Tống Đình hơi gật đầu, lại thấp giọng nói: “Nhưng mà làm như thế này thì sẽ dẫn Tống Dật Hiên ra, mấy năm nay Tống Dật Hiên vẫn luôn đối nghịch với chúng ta, hiển nhiên anh ta cũng sẽ muốn mượn chuyện này để nói ra chuyện của mình, làm như vậy không phải là có lợi cho anh ta quá rồi à?”

“Cũng không tính là tiện nghi, sau này có rất nhiều cơ hội để anh ta ra sức.”

Diệp Ân Tuấn ý vị thâm trường nói xong thì cũng lên máy bay.

Sau khi máy bay cất cánh bay lên không trung, trái tim của Diệp Ân Tuấn cũng bay lên theo.

Cho đến bây giờ anh cũng không dám tin tưởng mình lại giống như là một thằng nhóc choai choai mười bảy mười tám tuổi, hưng phấn và kích động.

Hóa ra rung động là cảm giác tuyệt vời như thế này, đẹp đến nỗi anh có thể dùng tất cả để đi trao đổi.

Lúc máy bay đến căn cứ thì trời cũng đã sắp rạng sáng.

Diêm Chấn phát giác có người xâm nhập, lập tức làm xong chuẩn bị, vốn cho rằng Tống Dật Hiên đi mà lại quay lại, không nghĩ đến lại là Diệp Ân Tuấn.

“Diệp tổng, sao cậu lại ở đây, là có chuyện gì quan trọng muốn thông báo hả?”

Diêm Chấn rất ít khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đến căn cứ vào lúc nửa đêm, cho nên trận địa đã sẵn sàng.

Diệp Ân Tuấn lại phất tay nói: “Nên đi ngủ thì cứ đi ngủ đi, tôi cũng chỉ đến đây để thăm người phụ nữ của tôi một chút mà thôi, đừng có rêu rao, sáng nay tôi sẽ đi ngay, đừng có làm kinh động ai hết.”

Diêm Chấn ngây ngẩn cả người.

Anh ta đi theo Diệp Ân Tuấn nhiều năm như vậy rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn xúc động như vậy.

“Diệp tổng, cậu...”

Diệp Ân Tuấn cũng không thèm để ý đến biểu cảm khiếp sợ của Diêm Chấn, trực tiếp nhấc chân đi về phía phòng của Thẩm Hạ Lan.

Phòng của Thẩm Hạ Lan được khóa trái từ bên trong, nhưng mà đối với Diệp Ân Tuấn mà nói cái này căn bản cũng không phải là gì.

Anh nhanh chóng mở cửa phòng ra, lần đầu tiên cảm thấy mình không phải là một chính nhân quân tử, nhưng mà như vậy thì có là gì đâu?

Người ở bên trong chính là vợ của anh, là con của anh.

Diệp Ân Tuấn rón rén đi vào trong phòng.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống chiếc giường ở trên mặt đất.

Thẩm Hạ Lan yên tĩnh nằm ở nơi đó, ôm Minh Triết, giống như là một bức tranh xinh đẹp làm Diệp Ân Tuấn không đành lòng xáo trộn.

Anh cứ lẳng lặng nhìn Thẩm Hạ Lan và Minh Triết như vậy, trái tim luôn trống rỗng năm năm đột nhiên đã được lấp đầy.

Hóa ra đây chính là hạnh phúc, đây chính là thỏa mãn mà anh mong muốn.

Diệp Ân Tuấn đi đến bên giường ngồi xuống, mỏi mệt đã bị quét sạch sành sanh, anh cứ muốn nhìn hai mẹ con bọn họ như vậy, vậy thì anh đã có thể vui vẻ một đời một kiếp.

Lúc mới bắt đầu Thẩm Hạ Lan ngủ cũng khá yên ổn, nhưng mà đột nhiên lại nhíu chặt lông mày, cả người run rẩy, trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi.

“Đừng mà, cứu tôi, với cứu tôi với!”

Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy thân thể của mình, giống như là bị ác mộng bao trùm.

Sắc mặt của cô trắng đến đáng sợ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo ngủ, cả người của cô dường như là cái lá rụng ở trong gió, đang run lẩy bẩy.

“Có lửa, dập lửa nhanh đi, con của tôi! Con của tôi!”

Thẩm Hạ Lan kêu khóc, ôm chặt lấy bụng của mình, đột nhiên lại từ trên giường rơi xuống nền nhà nhưng mà cô vẫn không hề tỉnh dậy như cũ. Cô ôm bụng lăn lộn ở trên sàn nhà, kêu khóc, không ngừng kêu gào: “Cứu mạng, cứu con của tôi đi!”

Trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên bị xiết chặt.
CHƯƠNG 86: CHÚ LÀ DADDY CỦA CHÁU

“Hạ Lan, Hạ Lan, tôi đang ở đây!”

Diệp Ân Tuấn bước nhanh về phía trước ôm thật chặt Thẩm Hạ Lan, nhưng mà cô vẫn đang kêu khóc như cũ, thậm chí còn đang đánh đá Diệp Ân Tuấn.

“Diệp Ân Tuấn, anh thật là độc ác, đây là con của chúng ta, tại sao anh lại có thể làm như vậy với tôi hả?”

Nước mắt của Thẩm Hạ Lan giống như là cơn hồng thủy tràn ra, trong nháy mắt thấm ướt quần áo của Diệp Ân Tuấn.

“Hạ Lan! Em mở to mắt ra đi, em nhìn tôi đi, em đang nằm mơ thôi, em nhanh chóng tỉnh lại đi!”

“Đừng mà, đau, đau lắm, lửa đang đốt tôi đau lắm, ai đó đến cứu tôi và con đi!”

Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra, ôm chặt mình lại, nhưng mà hai tay của cô cứ che bụng theo bản năng, giống như là trận hỏa hoạn năm năm trước bốc cháy lên đến tận trời.

Trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên bị nứt toác.

Năm năm trước anh chưa từng tận mắt nhìn thấy Thẩm Hạ Lan trải qua những gì trong trận hỏa hoạn đó, nhưng mà bây giờ nhìn thấy một màn này, anh cảm thấy trái tim của mình giống như là bị xé nát từ từ.

Chẳng lẽ là năm năm trước cô đã từng vùng vẫy trong ngọn lửa, nhưng mà lại không có ai cứu cô.

Triệu Ninh đâu chứ?

Lúc đó cậu ta chính là vệ sĩ và trợ thủ đắc lực nhất của mình, cố ý cho anh ta đi bảo vệ Thẩm Hạ Lan, làm sao lại để Thẩm Hạ Lan trải qua tất cả những chuyện này?

Diệp Ân Tuấn còn muốn bước lên, lại nghe thấy một âm thanh non nớt vang lên.

“Sao chú lại ở đây vậy?”

Diệp Ân Tuấn hơi quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt nhập nhèm của Minh Triết, trong nháy mắt nhìn thấy anh thì lập tức trở nên cảnh giác.

“Minh Triết, mẹ của cháu...”

Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong thì chỉ nhìn thấy Minh Triết nhanh chóng nhảy xuống giường, giày cũng không kịp mang, trực tiếp chạy đến bên cạnh của Thẩm Hạ Lan, nhẹ nhàng cầm lấy tay của cô, đưa tay của cô đặt lên trên mặt của mình, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con đang ở đây nè, con là Minh Triết đây, là Minh Triết con của mẹ đây. Đừng sợ, đừng sợ, lửa đã qua hết rồi, con vẫn còn sống khỏe mạnh, mẹ không sợ.”

Nói xong, Minh Triết vươn tay ra ôm thật chặt lấy Thẩm Hạ Lan.

Mặc dù là dáng người của cậu bé tương đối nhỏ, nhưng mà cánh tay nho nhỏ đó giống như là mang theo sức lực vô tận, thế mà lại làm yên lòng Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan trong sự kích động dần dần bình phục lại, nhưng mà cô vẫn không thức dậy như cũ, chỉ là ôm Minh Triết thật chặt, trong miệng không ngừng gọi tên của Minh Triết.

Minh Triết duỗi một cánh tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Thẩm Hạ Lan, giống như là dáng vẻ Thẩm Hạ Lan đã dỗ dành lúc Minh Triết còn bé.

Hốc mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên đỏ lên.

Từ chuyện này anh có thể nhìn ra được đây không phải là lần đầu tiên mà Minh Triết làm như vậy.

Nhìn thấy thân thể nhỏ bé của con trai mình an ủi Thẩm Hạ Lan thuần thục như vậy, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt của Diệp Ân Tuấn.

“Mấy năm nay con và mẹ vẫn luôn như thế này à?”

“Xuỵt...”

Minh Triết đặt ngón trỏ ở bên miệng, ra hiệu cho Diệp Ân Tuấn đừng có nói chuyện.

Lúc mới đến đây, Diệp Ân Tuấn còn cảm thấy trong căn phòng tràn ngập ấm áp và vui vẻ, nhưng mà giờ phút này lại kiềm chế đến khó chịu, dường như bốn phương tám hướng có vô số áp lực đang vồ tới, thiếu chút nữa là đánh anh sụp đổ.

Cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nhìn thấy thì anh lại đau lòng gần như không thể hít thở nổi.

Đây là vợ của anh, là người phụ nữ mà anh yêu!

Thế nhưng mà anh đã để cho cô phải chấp nhận đau đớn như vậy một mình, trong vòng năm năm!

Năm năm qua, người ở bên cạnh của cô lại là một đứa bé gần bốn tuổi.

Anh là người chồng gì đây chứ?

Là người ba gì đây chứ?

Diệp Ân Tuấn tự trách, Minh Triết đã hoàn toàn trấn an Thẩm Hạ Lan.

Cậu bé thở một hơi nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng nói: “Chú có thể giúp cháu ôm mẹ lên trên giường được không ạ? Mặt đất ở đây rất ẩm ướt, cháu sợ là mẹ sẽ không chịu đựng được.”

Diệp Ân Tuấn liền vội vàng đứng dậy cẩn thận ôm Thẩm Hạ Lan lên trên giường.

Anh muốn mở đèn lên, lại bị Minh Triết ngăn cản lại.

“Mẹ sợ ánh đèn lắm, cũng sợ lửa nữa, trên cơ bản buổi tối là không đốt đèn, nếu như không phải là muốn vẽ thiết kế thì mẹ sẽ không thức khuya đâu.”

Trái tim của Diệp Ân Tuấn đau đớn lần nữa.

Chắc là người đã từng bị lửa đốt đều sợ ánh sáng và sợ lửa.

Cô đã từng là một cô gái như ánh nắng mặt trời, bây giờ lại chỉ có thể sinh hoạt trong bóng đêm.

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn đau đớn không thôi, nhẹ nhàng kéo chăn qua đắp lên người của Thẩm Hạ Lan.

Minh Triết hiểu chuyện mang xong giày, đồng thời cũng mặc thêm quần áo.

“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, đừng có làm phiền mẹ nghỉ ngơi, giấc ngủ của mẹ không tốt lắm.”

Nghe Minh Triết nói như vậy, Diệp Ân Tuấn thấy cậu bé là một đứa bé rất hiểu chuyện, cởi áo khoác trên người của mình ra khoác lên trên người của Minh Triết, thuận tiện ôm lấy cậu bé.

Minh Triết cũng không vùng vẫy, mặc cho Diệp Ân Tuấn ôm cậu bé đi ra khỏi phòng, sau đó đi vào cabin của máy bay.

Nhiệt độ trong cabin rất tốt, cũng sẽ không quá lạnh.

Minh Triết để quần áo của Diệp Ân Tuấn qua một bên, nhìn anh rồi nói từng câu từng chữ: “Sao chú lại đi vào phòng của mẹ cháu vậy, mẹ của cháu vẫn luôn có thói quen khóa cửa mà.”

“Minh Triết, có một chuyện này chú nhất định phải nói rõ ràng với con.”

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy con trai mình hiểu chuyện như vậy, không biết tại sao tâm lý của anh cũng chỉ có đau lòng, vốn dĩ là anh định cho Minh Triết một đoạn thời gian để bình ổn cảm xúc, nhưng mà anh không thể nhịn được.

Anh không có cách nào nhìn thấy vợ của mình và con trai của mình xem mình như là một người xa lạ.

Minh Triết giống như là biết anh muốn nói cái gì, cười lạnh nói: “Chú muốn nói cho cháu biết chú chính là daddy của cháu, đúng không?”

Diệp Ân Tuấn liền lập tức ngây ngẩn cả người.

“Con biết rồi?”

“Sao có thể không biết được, mặc dù là mẹ không muốn để cho cháu biết, mặc dù bà nuôi cũng không muốn để cho cháu biết, nhưng mà kể từ khi cháu bắt đầu hiểu chuyện thì mẹ đã tìm kiếm tin tức của chú, ngày nào cũng chú ý đến động thái của chú, hơn nữa dáng dấp của chú với cháu lại giống nhau như vậy, muốn nói giữa hai người chúng ta không có quan hệ gì, ai mà tin được chứ?”

Minh Triết giống như là ông cụ non ngồi ở chỗ đó, ánh mắt lại nháy lên sự thông minh không thuộc về độ tuổi của cậu bé.

Sau khi Diệp Ân Tuấn thấy kinh ngạc, đột nhiên lại thoải mái cười.

Đây là con của anh!

Di truyền gen của anh!

Cũng là một thiên tài!

Cho nên có rất nhiều lời anh cũng không cần phải nói rõ ràng có đúng không?

“Con cũng đã biết rồi, vậy thì chuyện ở nhà vệ sinh trong sân bay...”

“Là do cháu cố ý, chú đã làm cho mẹ của cháu phải đau khổ lâu như vậy, dựa vào cái gì mà chú có thể sống thuận buồm xuôi gió như thế, video đó cũng là do cháu đã đăng lên, năm năm trước lúc mẹ đang ở trong biển lửa thì chú đang ở đâu hả? Lúc mà mẹ bị người khác nói xấu ở trên mạng là bỏ trốn với người khác thì chú có từng đứng ra làm sáng tỏ sự việc không? Lúc mà mẹ của cháu mang thai, chú có nhớ rõ mẹ chính là vợ của chú, cháu chính là con của chú hay không? Nếu năm năm trước chú đã vô tình vô nghĩa vứt bỏ bọn cháu như vậy rồi, vậy thì dựa vào cái gì mà bây giờ chú nói muốn nhận cháu và mẹ trở về, dựa vào cái gì mà bây giờ chú nói muốn nhận cháu thì mẹ phải nghe lời của chú, chú cho rằng chú là ai hả?”

Giọng nói của Minh Triết không lớn không nhỏ, nhưng mà từng câu từng chữ đều được xuất phát từ tận tim.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy hận thù và phẫn nộ trong đáy mắt con trai mình, đột nhiên anh cảm thấy hình như là mình đã bỏ sót cái gì đó.

“Minh Triết, con vẫn còn nhỏ, chuyện năm năm trước không phải giống như con đã nghĩ đâu.”

“Vậy thì đó là cái gì chứ, chẳng lẽ chú không phải là bởi vì những người phụ nữ khác mà muốn đưa mẹ đi? Chẳng lẽ là lúc chú đưa mẹ đi thì chú không biết mẹ đang mang thai? Chẳng lẽ là chú dám nói chú để người phụ nữ khác vào ở nhà họ Diệp, đứa con ở trong bụng của người phụ nữ đó không phải là của nhà họ Diệp?”

Minh Triết hỏi trực tiếp ba câu làm cho Diệp Ân Tuấn không thể phản bác được.

“Đúng vậy, nhưng mà lúc đó ba cũng chỉ là vì muốn tách mẹ với Sở Anh Lạc ra, ba sợ là bọn họ sẽ xảy ra xung đột, ba là vì muốn tốt cho mẹ của con.”

“Ít nói lời hay cho mình đi, mặc dù là mẹ chưa từng nhắc về chú với cháu, nhưng mà vào thời điểm chú quyết định vứt bỏ cháu và mẹ, vậy thì chú đã chết trong lòng cháu rồi. Cháu tên là Minh Triết, chỉ là con của một mình Thẩm Hạ Lan! Nếu như mẹ không tha thứ cho chú thì chú vĩnh viễn cũng đừng mong cháu sẽ nhận chú, hơn nữa nếu như chú dám bắt nạt mẹ, cháu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chú, cho dù là chú muốn đưa cháu vào trong nhà tù, cháu cũng sẽ không thỏa hiệp.”

Minh Triết nói xong từng câu từng chữ, trực tiếp nhảy xuống cái ghế đi ra bên ngoài cabin.

Diệp Ân Tuấn bắt lấy cánh tay của cậu bé.

“Con trai...”

Minh Triết hơi dừng chân lại, đôi mắt giống với Diệp Ân Tuấn như đúc bỗng phát sáng một chút, giống như là có chất lỏng óng ánh lóe lên.

Cậu bé vội vàng ngẩng đầu lên, hất tay của Diệp Ân Tuấn ra, nhanh chân chạy ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn muốn đuổi theo, nhưng mà cuối cùng lại dừng lại.

Ngay cả con trai cũng không chịu tha thứ cho anh, vậy có phải là Thẩm Hạ Lan cũng đang oán hận anh không.

Oán hận anh năm đó không biết rõ là cô mang thai, vậy mà còn muốn đưa cô đi?

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn khó chịu không chịu nổi, giống như là có một ngọn núi to lớn đang chặn ở đó, lên không lên xuống cũng không xuống.

Anh đi ra khỏi cabin, nhìn Minh Triết đi về phòng của Thẩm Hạ Lan, đồng thời cũng khóa cửa phòng lại, anh biết là tối ngày hôm nay mình không còn cơ hội để trở về căn phòng đó nữa rồi, không thể nhìn con trai của mình.

Diệp Ân Tuấn ngồi ở trên băng ghế đá, tâm trạng vô cùng bực bội, lấy thuốc lá ra, vừa mới nhóm lửa lại không biết là Diêm Chấn chạy đến từ lúc nào giật điếu thuốc đi.

“Diệp tổng, phổi của cậu không tốt, đừng có hút.”

Diệp Ân Tuấn cười khổ.

Trước kia đều là Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh của anh nhắc nhở anh đừng uống rượu quá nhiều, phải chú ý thân thể cái gì đó, bây giờ người phụ nữ này làm gì còn quan tâm anh như vậy nữa đâu?

Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi rồi nói: “Diêm Chấn, tình cảm của cậu với vợ của cậu vẫn còn tốt chứ?”

Diêm Chấn hơi bất ngờ, cười khổ nói: “Chúng tôi ly hôn rồi.”

“Ly hôn? Tại sao vậy?”

Diệp Ân Tuấn chưa từng nghe Diêm Chấn nói đến chuyện ở trong nhà, anh vẫn cảm thấy anh ta sống rất hạnh phúc, đột ngột lại nghe thấy anh ta nói ly hôn, không khỏi kinh ngạc.

Diêm Chấn cười khổ nói: “Ở cùng với một người đàn ông ngày nào cũng không có nhà, là phụ nữ thì ai cũng chịu không được thôi. Cô ấy nói là cô ấy chịu không được loại cô đơn đó, kêu tôi thả cho cô ấy một con đường sống, tôi đã đồng ý, ly hôn nhiều năm như vậy rồi, con đi theo cô ấy, cho dù nói như thế nào thì con đi cùng với mẹ vẫn tốt hơn một chút. Tôi cũng từng nghĩ tới muốn giành quyền nuôi dưỡng con, nhưng mà tôi đã làm gì cho con mình đâu chứ? Lúc vợ tôi nâng cao bụng một đường đi đến phòng sinh thì tôi lại đang chấp hành nhiệm vụ ở quân đội, chờ đến khi tôi trở về thì con gái của tôi cũng đã ba tuổi rồi, căn bản cũng không biết có người ba này, mà tất cả những chuyện này đều là do một mình vợ tôi gánh vác. Nếu như con đã là toàn bộ của cô ấy, vậy thì tôi cũng sẽ thành toàn cho cô ấy thôi. Phụ nữ ấy à, có đôi khi còn khổ hơn cả đàn ông nữa, chúng ta chỉ cần tận trung với quốc gia là tốt rồi, nhưng mà phụ nữ phải chăm sóc tốt một ngôi nhà, so với chúng ta thì cần nỗ lực nhiều lắm.”

Nghe Diêm Chấn nói như vậy, trong lòng của Diệp Ân Tuấn càng không biết có mùi vị gì.

Diêm Chấn là bởi vì ở quân đội cho nên ly hôn với vợ, còn anh thì sao chứ? Sau khi anh rời khỏi quân đội rồi thì mới cưới được Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc là ba năm đó anh đã làm được cái gì cho Thẩm Hạ Lan?

Diệp Ân Tuấn đột nhiên không thể nhớ nổi có bất cứ chuyện gì để cho mình có đầy đủ dũng khí để đứng trước mặt của Thẩm Hạ Lan mà giành quyền nuôi dưỡng con cái.

CHƯƠNG 87: CHẲNG LẼ LÀ TRONG LÒNG CỦA DIỆP TỔNG KHÔNG BIẾT?

Lúc đầu anh còn định lợi dụng quyền nuôi dưỡng Minh Triết để giữ Thẩm Hạ Lan lại, bây giờ nghe thấy Diêm Chấn nói như vậy, anh cảm thấy mình quá khốn nạn.

Đừng nói là ngay cả con trai cũng không chịu nhận mình, như thế này thì ngay cả chính mình cũng cảm thấy ghê tởm mình.

Diệp Ân Tuấn võ vỗ bả vai của Diêm Chấn rồi nói: “Cảm ơn cậu, Diêm Chấn, cảm ơn cậu đã cho tôi hiểu được những chuyện này.”

“Cái cô Lisa ở trong đó, Diệp tổng định cưới làm vợ hả?”

Diêm Chấn có thể nhìn ra được tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với Thẩm Hạ Lan không giống những người khác, cho nên thuận miệng hỏi một câu.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Minh Triết là con trai của tôi, là con ruột, mà Lisa chính là mẹ ruột của Minh Triết, cho nên cậu cảm thấy tôi có thể làm thế nào đây?”

Diêm Chấn lập tức ngây ngẩn cả người.

Anh ta đã biết Diệp Ân Tuấn tuần cưới vợ, nhưng mà anh lại không yêu Thẩm Hạ Lan cũng là chuyện mà tất cả những người ở Hải Thành đều biết.

“Lisa này chính là người phụ nữ và con riêng ở bên ngoài của anh hả?”

Diêm Chấn cũng chỉ có thể suy đoán như vậy, mặc dù là cảm thấy Diệp Ân Tuấn chưa chắc sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng mà đầu óc của anh ta cũng không thể xoay chuyển được.

Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, ngẫu nhiên hiểu được Diêm Chấn đang suy nghĩ cái gì, cười nói: “Từ đầu đến cuối tôi cũng chỉ có một mình người phụ nữ là cô ấy.”

Nhưng mà lọt vào tai của Diêm Chấn thì lại giống như là từ đầu đến cuối Lisa đều là người phụ nữ mà Diệp Ân Tuấn yêu thương và bao nuôi ở bên ngoài.

“Khó trách Diệp tổng lại kêu bọn tôi tôi đối xử với Minh Triết đặc biệt như vậy, hóa ra đó chính là cậu chủ nhỏ. Anh nói như vậy tôi mới phát hiện ra dáng dấp của cậu chủ nhỏ Diệp Tranh cùng với cậu chủ nhỏ Minh Triết đúng là rất giống nhau, nhưng mà tài năng của hai anh em thì lại có chút khác biệt, cậu chủ Minh Triết thì lại giống với cậu hơn.”

Nghe Diêm Chấn nói như vậy, hai mắt của Diệp Ân Tuấn vụt sáng lên, thấp giọng nói: “Sau này đừng có nói là tài năng của Diệp Tranh không tốt, mỗi người đều có ưu điểm riêng của bọn họ, Diệp Tranh không có gì khác biệt so với những đứa trẻ bình thường, thậm chí là còn tốt hơn nữa, chỉ có điều là không nên so đo thằng bé với Minh Triết.”

“Diệp tổng, tôi không phải là có ý đó, tôi...”

“Tôi biết mà, từ nhỏ thì trí thông minh của tôi đã cao, chuyện gì nhìn một lần thì đều hiểu ngay, những người lớn ở bên cạnh đều nói tôi là thiên tài, nhìn tôi bằng con mắt khác, tôi cũng vẫn cảm thấy mình rất ưu tú. Thẳng cho đến khi năm tôi hai mươi tuổi, tôi mới biết được hóa ra con người vốn không có phân chia ưu tú, những người bình thường có tư chất bình thường vào thời khắc mấu chốt sẽ còn có tác dụng hơn thiên tài là tôi.”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia bi thống.

Diêm Chấn không hiểu tại sao anh lại nói như vậy, lúc mà muốn hỏi nữa thì Diệp Ân Tuấn đã đứng dậy đi đến sân huấn luyện ở bên cạnh, tự mình bắt đầu huấn luyện.

Anh ta có thể nhìn ra được ở trong lòng của Diệp Ân Tuấn có chứa rất nhiều nỗi buồn, chỉ là không có cách nào nói cho người khác nghe.

Dưới ánh trăng, Diệp Ân Tuấn tuôn mồ hôi như mưa, Diêm Chấn ngồi ở một bên, mà Minh Triết thì ghé ở trên bể cửa sổ. Nhìn dáng người rắn chắc của Diệp Ân Tuấn, Minh Triết yên lặng thề thốt mình nhất định phải vượt qua người đàn ông này.

Nhưng mà Thẩm Hạ Lan thì lại giống như là không biết cái gì hết, vẫn luôn ngủ rất yên tĩnh.

Khi ánh sáng ló dạng ở phía chân trời, Diệp Ân Tuấn mệt mỏi dừng lại, cả người nằm ở trên ván như là muốn ngất đi.

Thẩm Hạ Lan hơi mở mắt ra, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Ở trong phòng giống như là có một hơi thở quen thuộc đang quanh quẩn.

Cô hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua Minh Triết, nhìn thấy cậu bé đang ngủ say, bàn tay nhỏ nhắn đang nắm thật chặt lấy tay của cô, dùng sức như vậy, mạnh mẽ như vậy.


Khóe môi của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên.

Cô nhẹ nhàng rút tay của mình ra, kéo chăn phủ lên người của Minh Triết, đứng dậy duỗi cái lưng mệt mỏi, lại nhìn thấy ở trong sân huấn luyện có một người đang nằm.

Làn sương sớm che tầm nhìn, nhưng mà Thẩm Hạ Lan có thể nhận ra được người đó chính là Diệp Ân Tuấn.

Khí tức ở trong phòng làm cho cô nhíu mày lên lần nữa.

Diệp Ân Tuấn đến lúc nào vậy?

Anh ta đến đây làm cái gì?

Anh ta đã đi vào phòng rồi à?

Thẩm Hạ Lan nghi ngờ choàng cái áo khoác, đứng dậy đi ra ngoài sân huấn luyện.

Diêm Chấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi tới, lặng lẽ lui xuống.

Diệp Ân Tuấn dường như là đang đắm chìm vào trong thế giới của mình, căn bản cũng không chú ý có người đang đến gần anh.

Thẩm Hạ Lan đứng ở trước mặt của anh, nhìn dáng vẻ cả người đầy mồ hôi của Diệp Ân Tuấn, trong lúc nhất thời cô hơi mê mẩn.

Dường như anh vẫn là người đàn ông mà năm đó cô lưu luyến si mê.

“Sao lại ngủ ở đây vậy?”

Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng mở miệng nói.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên mở mắt ra, anh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đứng trong ánh nắng ban mai, giống như là một nàng tiên mang theo chút mờ mịt và mộng ảo.

“Hạ Lan?”

Diệp Ân Tuấn hơi ngồi dậy, đồng thời nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan theo bản năng.

Thẩm Hạ Lan muốn rút tay về, nhưng mà lại lực bất tòng tâm.

Thẳng cho đến khi Diệp Ân Tuấn cầm lấy bàn tay ấm áp ở trong lòng bàn tay, anh mới hoàn toàn ý thức được đó không phải là ảo ảnh.

“Trời lạnh như thế, em ra đây làm gì vậy, sao không mặc thêm quần áo vào.”

Diệp Ân Tuấn vội vàng kịp phản ứng lại, lấy áo khoác qua khoác lên trên người của Thẩm Hạ Lan.

Mùi hương đặc biệt thuộc về anh trong nháy mắt bao phủ Thẩm Hạ Lan.

Nhìn người đàn ông thâm tình ở trước mắt, Thẩm Hạ Lan cho rằng mắt của mình đã bị mù rồi.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng như băng, làm sao lại đối với cô dịu dàng như vậy?

“Diệp tổng, anh diễn như vậy không mệt mỏi hả?”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan lạnh lùng làm cho Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày lại.

“Diễn?”

“Chẳng lẽ là không đúng hả? Tôi nghe nói là Diệp tổng đối với người vợ cũ của mình đều là lạnh lùng như băng, căn bản cũng không quan tâm đến sống chết của vợ. Bây giờ anh lại đủ ân cần che chở với một người phụ nữ vừa mới gặp hơn mười ngày như là tôi, chẳng lẽ là Diệp tổng thật lòng? Hay là nói tôi trôngxinh đẹp giống như là bà nhà, nếu như tôi nói cho Diệp tổng biết gương mặt này của tôi đã được chỉnh sửa, vậy thì Diệp tổng còn cảm thấy là tôi đẹp nữa không, sẽ còn đối xử với tôi thâm tình, ân cần dịu dàng nữa không?”

Từng câu từng chữ trong lời nói của Thẩm Hạ Lan đều là trào phúng.

Diệp Ân Tuấn lại không thèm để ý, anh thấp giọng nói: “Em xinh đẹp giống như là vợ của tôi, con người đẹp hay xấu không phải là do vẻ bề ngoài, mà chính là nội tâm. Tôi chưa từng nói cho vợ của tôi biết là tôi yêu cô ấy, chờ đến lúc muốn nói thì đã chậm rồi.”

“Ha ha, Diệp tổng cũng thật là biết nói đùa.”

Thẩm Hạ Lan căn bản cũng không tin tưởng lời của Diệp Ân Tuấn.

Cô bị váng đầu rồi cho nên mới cảm thấy một mình anh ở trong sương gió lạnh lẽo khá là đáng thương, cho nên ma quỷ khiến mới đến đây nói chuyện với anh.

Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi, lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Năm năm trước rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, em lá mặt lá trái ở bên cạnh của tôi như thế em không cảm thấy khó chịu ư? Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc là năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, em có thể nói cho tôi biết được không?”

Bước chân của Thẩm Hạ Lan lập tức dừng lại.

Anh thế mà lại trực tiếp vạch trần ra tờ giấy mỏng này.

Thẩm Hạ Lan hơi quay đầu lại, đáy mắt bắn ra ánh sáng hận thù.

“Năm năm trước xảy ra chuyện gì à? Chẳng lẽ là trong lòng của Diệp tổng không biết?”

Đừng trách cô ăn nói lỗ mảng, thật sự là đoạn kí ức đó khắc sâu vào trong lòng của cô, mỗi lần nhớ đến thì làm cho cô đau đến nỗi không muốn sống. Mà Diệp Ân Tuấn dựa vào cái gì lại mang bộ dạng vô tội, giống như tất cả đều là do cô cố tình gây sự.

Diệp Ân Tuấn bước về phía trước một bước, thân trên trần trụi của anh, cả người đang phát ra hóc môn nam tính trong nháy mắt đập thẳng vào trong mặt.

Thẩm Hạ Lan theo bản năng lùi về phía sau một bước, sợ mình sẽ bị mê hoặc.

Năm năm trôi qua, sức quyến rũ của anh vẫn làm cho người ta không thể nào chống đỡ được như cũ.

Diệp Ân Tuấn giống như là đã nhìn thấy được ý đồ của cô, trực tiếp bao vây cô vào trong vách ngăn của sân tập.

Anh chỉ có một cánh tay chống ở phía sau của Thẩm Hạ Lan, hơi thở của phái nam nồng đậm như thế.

Thẩm Hạ Lan muốn đẩy anh ra, lại phát hiện thân trên của anh đang ở trần, duỗi tay ra rồi cuối cùng vẫn buông xuống.

“Diệp tổng, xin tự trọng!”

“Tự trọng à? Tôi thân mật với vợ của mình thì cần phải tự trọng cái gì chứ, Thẩm Hạ Lan, em còn muốn diễn trò với tôi tới khi nào nữa?”

Sự chèn ép của Diệp Ân Tuấn cũng làm cho Thẩm Hạ Lan phát hỏa.

“Tôi diễn trò với anh hả? Tôi có chỗ nào mà hơn Diệp tổng anh đâu chứ! Năm năm trước anh đã diễn một trò hay rồi, năm năm sau anh lại tình thâm nghĩa trọng với tôi, sao vậy? Anh đang diễn cho anh xem đó hả? Hay là diễn cho tôi xem? Anh cảm giác tôi vẫn là một cô gái ngốc giống như là năm năm trước, có thể vì anh mà ngu ngốc nỗ lực làm tất cả có đúng không? Diệp Ân Tuấn, anh đủ rồi đó! Ngày hôm nay cho dù anh có nói cái gì thì tôi cũng sẽ không tin!”

“Tôi chưa từng muốn tổn thương em, cũng chưa từng muốn tổn thương con của chúng ta! Năm năm trước đúng là tôi vì muốn bảo vệ cho em cho nên tôi mới đưa em đi, sao em lại không chịu tin tôi chứ?”

Diệp Ân Tuấn đã từng nói lời giải thích như thế này, nhưng mà nhìn bộ dạng hiện tại của Thẩm Hạ Lan, hiển nhiên là cô cũng không tin tưởng.

Thẩm Hạ Lan cười lạnh một tiếng: “Tin anh hả? Được thôi, nếu như bây giờ anh có thể móc tim anh ra tại đây cho tôi nhìn, vậy thì tôi sẽ tin anh!”

“Đúng không, nhìn thấy tim của tôi rồi thì em mới có thể tin tôi có đúng không?”

Hai mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan.

Đôi mắt phượng đã từng làm cho Thẩm Hạ Lan phải hồn điên bát đảo lúc này lại mang theo một cỗ áp lực làm cho cô không có cách nào thích ứng được.

“Nói thôi thì ai mà không nói được? Diệp Ân Tuấn, anh đừng có dùng chiêu trò này với tôi nữa, tôi sẽ không để mình bị xoay vòng vòng đâu! Năm năm trước, trong trận lửa đó đã cắt đứt quan hệ của chúng ta rồi, hiện tại tôi là Lisa, anh có hiểu không! Tôi là nhà thiết kế Lisa của tập đoàn H’J, giữa tôi và anh cũng chỉ có quan hệ hợp tác, những quan hệ khác không có gì cả!”

Nói xong liền đẩy Diệp Ân Tuấn ra xoay người rời đi.

Trong lòng của cô đang run rẩy.

Để đến lúc này rồi, anh cũng đã chính miệng nói muốn moi tim ra cho cô, nhưng mà tại sao cô lại không thừa cơ hội này mà nói muốn thận của anh?

Nghê Nghê vẫn chờ quả thận của Diệp Ân Tuấn để cứu mạng không phải ư?

Nhưng mà trong giây phút lúc nãy nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu tổn thương của Diệp Ân Tuấn, thế mà cô lại mềm lòng.

Nhưng mà tại sao lại có thể mềm lòng được?

Con gái cưng của cô vẫn còn đang chờ cô cứu mạng cơ mà!

Thẩm Hạ Lan nắm thật chặt lòng bàn tay của mình, móng tay đâm vào trong thịt mà cô cũng không biết.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô đi khỏi quyết liệt như vậy, đột nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng.

Anh móc ra một con dao găm từ trong ống quần của mình, gọi Thẩm Hạ Lan lại.

“Hạ Lan, có phải là tôi thật sự moi tim ra cho em rồi thì em sẽ tin tôi không? Tôi không muốn em phải chết, càng không muốn hại đến con của chúng ta, trên thực tế đến lúc mà tôi biết được tôi sắp làm ba, tôi kích động đến cỡ nào em có biết không? Những gì mà tôi nói với em đều là thật, Thẩm Hạ Lan, em đứng lại đi!”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn cũng không làm cho Thẩm Hạ Lan dừng bước lại, thậm chí cô còn đi nhanh hơn.

Cô không thể nghe tiếp được nữa.

Cô không thể mềm lòng với Diệp Ân Tuấn.

Mục đích mà cô trở về đây chính là vì bộ phận ở trên người của anh, dựa vào cái gì mà phải nghe mấy lời nói mê hoặc lòng người của anh.

Hay là nói anh đã biết cái gì rồi, cho nên anh mới cố ý như vậy?

Thẩm Hạ Lan phỏng đoán lung tung ở trong lòng, vốn dĩ là cô muốn bước đi nhanh hơn, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Diệp Ân Tuấn thì cô lại chạy, giống như anh là một con mãnh thú bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế được cô.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô như vậy thì đau lòng tột đỉnh.

Đây là do trước kia mình không biết trân trọng, bây giờ muốn cứu vớt lại, Thẩm Hạ Lan cũng không cho anh cơ hội, cô muốn tim của anh có đúng không?

Vậy thì anh cho cô cũng có sao đâu.

CHƯƠNG 88: THẨM HẠ LAN, TÔI YÊU EM

“Thẩm Hạ Lan, có phải chỉ có tôi chết đi rồi thì em mới có thể quay đầu lại không, có phải là chỉ cần tôi chấp nhận đau đớn giống như em thì em mới có thể tin tưởng là trong lòng tôi thật sự có em không? Nếu như đây là điều mà em muốn, vậy thì tôi sẽ cho em cái mạng này.”

Diệp Ân Tuấn nói xong, giơ con dao găm lên cắm thật sâu vào trong tim của mình.

“Phốc” một tiếng, âm thanh vật nhọn đâm vào trong da thịt vang lên trong sân huấn luyện trống trãi như vậy, làm cho nó càng vang dội hơn.

Bước chân của Thẩm Hạ Lan dừng lại trong nháy mắt, trái tim của cô bị siết chặt.

Không!

Sẽ không đâu!

Diệp Ân Tuấn là một người yêu mạng của mình như vậy, làm sao lại tự làm mình bị thương được?

Nhưng mà bước chân của cô giống như là bị rót chì, có làm như thế nào cũng không bước lên được.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hốc mắt của mình vô cùng khó chịu, một chất lỏng ấm áp dâng lên trong mắt, những tình yêu và hận thù ngày xưa lúc này cũng đang xoắn xuýt ở ngực, dường như là đang muốn nổ tung.

Cô không dám quay đầu lại, không thể quay đầu, thậm chí còn không muốn quay đầu.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô tuyệt tình như vậy, cười khổ nói: “Cho dù tôi có chết thì em cũng sẽ không trở lại bên cạnh tôi có đúng không? Mặc kệ em có tin hay không, Thẩm Hạ Lan em chính là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời của Diệp Ân Tuấn tôi, là người vợ duy nhất của tôi, Minh Triết là đứa con độc nhất của Diệp Ân Tuấn tôi!”

Ba chữ “Minh Triết” kích thích dây thần kinh của Thẩm Hạ Lan.

Minh Triết, Nghê Nghê!

Không!

Diệp Ân Tuấn không thể chết được!

Cô không phải là bởi vì đau lòng, không phải là bởi vì không nỡ, mà là bởi vì Nghê Nghê.

Vì Nghê Nghê, Diệp Ân Tuấn không thể chết được!

Dường như là Thẩm Hạ Lan đã tìm được một lý do hợp lý, cô đột nhiên xoay người lại, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngã vào trong vũng máu dưới ánh nắng mặt trời.

Con dao găm cây đâm thật sâu vào trong lồng ngực của anh, máu đỏ tươi thấm ướt nửa người trên của anh.

Trong nháy mắt mà Thẩm Hạ Lan quay đầu lại, rốt cuộc đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đã có sắc thái.

“Em vẫn quan tâm đến tôi có đúng không? Thẩm Hạ Lan, em vẫn yêu tôi.”

Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn mỉm cười, sau đó liền ngã ra đằng sau.

“Không!”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim của mình như đau đến tê dại, đau đớn vào năm năm trước ở trong lòng cũng không sánh nổi vào giờ phút này.

Cô nhanh chóng chạy về phía của Diệp Ân Tuấn, nước mắt giống như hồng thủy mà rơi ra.

“Diệp Ân Tuấn, nếu như anh dám chết thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy Diệp Ân Tuấn.

Trong mắt của cô lóe lên biểu cảm xót ruột, đau lòng, còn có tâm tình rất phức tạp mà Diệp Ân Tuấn nhìn cũng không hiểu.


Diệp Ân Tuấn nắm thật chặt tay của cô rồi nói: “Những gì tôi nói đều là thật, em tin tôi đi, em tin tôi một lần đi có được không? Nếu như lần này tôi vượt qua đại nạn không chết, em cho tôi một cơ hội, một cơ hội để giải thích cho em có được không? Thẩm Hạ Lan, trước kia tôi vẫn cho rằng cưới em chỉ là bởi vì trách nhiệm, bởi vì tôi đã ngủ với em, bởi vì tôi đã cướp đi trinh tiết quý giá nhất của người phụ nữ ở trước mặt của mọi người. Nhưng mà sau khi cưới ba năm rồi thì tôi thật sự bất tri bất giác yêu em, tôi và Sở Anh Lạc cũng chỉ là mối quan hệ nam nữ không mặn không nhạt, tôi chưa từng vượt qua giới hạn nam nữ, nếu không thì tôi cũng sẽ không kiên quyết cưới em mà từ bỏ cô ta.”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy lời nói của Diệp Ân Tuấn, trong mắt đều là anh đang chảy máu.

“Cái người đàn ông này, không phải là anh đối với ai cũng đều hung ác như nhau hả! Anh thật sự cho rằng anh dùng chút khổ nhục kế thì tôi sẽ tha thứ cho anh hả? Diệp Ân Tuấn, sẽ không đâu, độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà, anh đã nợ tôi, nợ bọn nhỏ, không phải là anh chết thì có thể trả hết được! Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám chết thì thôi để cho cả đời này Minh Triết cũng không nhận anh!”

Nước mắt của Thẩm Hạ Lan rơi như mưa, cô đã sớm không biết mình nói cái gì.

Cô nói với mình cô không thể để cho Diệp Ân Tuấn chết là bởi vì phải cần Diệp Ân Tuấn để làm phẫu thuật với Thẩm Nghê Nghê, trước khi còn chưa phẫu thuật thì anh không thể chết được.

Nhưng mà trái tim của cô đau đớn là tại sao đây?

Loại đau đớn tê tâm liệt thế dường như là lan tràn toàn thân, đau đến nỗi cô sắp không thở nổi.

Chất lỏng màu đỏ tươi đã kích thích ánh mắt của cô, làm cho cô phải đau nhức.

“Tôi gọi cho bác sĩ, điện thoại của anh đâu rồi, điện thoại của anh đâu?”

Lúc Thẩm Hạ Lan đi ra từ trong phòng thì không có mang điện thoại theo, lúc này cô gấp xoay vòng vòng, càng sốt ruột lại càng không tìm thấy áo khoác của Diệp Ân Tuấn.

Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan hốt hoảng như vậy, dường như Diệp Ân Tuấn đã nhìn thấy được cô của năm năm trước.

Lúc đó Thẩm Hạ Lan cũng vì Diệp Ân Tuấn mà liều lĩnh như vậy.

Thẩm Hạ Lan của anh đã trở về rồi có đúng không?

Diệp Ân Tuấn nắm thật chặt tay của Thẩm Hạ Lan, nhẹ giọng nói: “Hạ Lan, tôi yêu em.”

Ba chữ này giống như là sấm sét đánh trên mặt đất, trực tiếp nổ làm cho Thẩm Hạ Lan phải choáng váng.

Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình nghe thấy ba chữ này từ trong miệng của Diệp Ân Tuấn.

Cho dù là giả hay là thật, hay là cái gì đó, giờ phút này Thẩm Hạ Lan đều bị đông cứng.

Trong đầu tuôn ra vô vàn cảm xúc phức tạp, trong lúc nhất thời làm cho cô ngay ngốc ở đó, trơ mắt nhìn Diệp Ân Tuấn mang theo nụ cười mà nhắm mắt lại.

Lúc cánh tay của Diệp Ân Tuấn rủ xuống, Thẩm Hạ Lan như là tỉnh lại từ trong mộng.

Cô như điên mà tìm điện thoại của Diệp Ân Tuấn, nhanh chóng mở ra, lập tức gọi điện thoại cho Diêm Chấn.

“Diêm Chấn, Diệp Ân Tuấn sắp chết rồi! Ở đây có bác sĩ không?”

Lúc đầu Diêm Chấn định nằm xuống nghỉ ngơi một lát, nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì lập tức đứng dậy, sau đó gọi bác sĩ tới.

Lúc mà anh ta nhìn thấy dáng vẻ bị thương của Diệp Ân Tuấn, đột nhiên nổi giận.

“Có chuyện gì vậy hả, cô giết anh ta hả?”

Thẩm Hạ Lan không nói gì, cũng không phản bác, nhìn Diệp Ân Tuấn được bác sĩ đặt ở trên cáng cứu thương, nhanh chóng chạy đến phòng phẫu thuật.

Cô đi theo ở phía sau giống như là một con búp bê bị rách, trong đầu không ngừng vang lên câu nói sau cùng của Diệp Ân Tuấn.

Anh nói: “Hạ Lan, anh yêu em!”

Anh yêu cô?

Buồn cười tới cỡ nào!

Nhưng mà tại sao cô lại không cười nổi vậy chứ?

Cô không muốn khóc, nhưng mà nước mắt giống như hạt châu bị vỡ, cô không thể cản lại được.

Không nên như vậy!

Cô đã sớm không có tình cảm với anh!

Đây là khổ nhục kế của Diệp Ân Tuấn!

Anh chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.

Thẩm Hạ Lan không ngừng an ủi mình, nhưng mà cô phát hiện ra cả người mình đều đang run rẩy, thậm chí hai cánh tay cũng không có cách nào ôm chặt lấy mình.

Bởi vì chuyện của Diệp Ân Tuấn, trong lúc nhất thời căn cứ liền sôi sục lên.

Lúc Lam Tử Thất chạy đến sau khi nghe thấy tin tức này thì cô nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Thẩm Hạ Lan đang ở chỗ đó.

Cả người của cô đều là máu, dọa Lam Tử Thất nhanh chóng bước lên.

“Hạ Lan, cậu bị thương ở đâu vậy?”

Thẩm Hạ LanLam Tử Thất!” Cô hoảng hốt nói: “Diệp Ân Tuấn nói anh ấy yêu tớ, anh ấy kêu tớ cho anh ấy một cơ hội nữa, sau đó liền cầm lấy con dao găm mà đâm vào trong lồng ngực của mình.”

“Cái gì chứ?”

Lam Tử Thất cảm thấy đây không phải là chuyện mà Diệp Ân Tuấn có thể làm được.

Anh là một người có lý trí, hơn nữa còn là một người lạnh lùng.

Người như vậy làm sao có thể làm ra hành động ngây thơ như vậy được chứ.

“Hạ Lan, cậu nghe tớ nói đi, cậu đã bị anh ta lừa rồi, anh ta là người như thế nào chẳng lẽ cậu còn không biết rõ ràng nữa? Chẳng lẽ cậu đã quên mất chuyện của năm trước trước rồi, đau đớn thấu xương như vậy sao có thể bị dăm ba câu của anh ta làm cho xóa bỏ được?”

Lam Tử Thất kích động lung lay bả vai của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan run rẩy và hơi chóng mặt, cô thấp giọng nói: “Tớ biết chứ, tớ đều biết hết những gì mà anh ta nói đều là giả, chắc có lẽ là anh ta đã biết tại sao tớ muốn trở về, cho nên mới cố ý diễn một màn khổ nhục kế này ở trước mặt của tớ. Tớ biết tất cả mọi chuyện, tớ chỉ là lo lắng nếu như anh ta chết, anh ta thật sự chết rồi thì Nghê Nghê nhà tớ bị dập tắt hi vọng, cậu có biết không?”

Thẩm Hạ Lan không dám truy đến cùng đau đớn ở trong lòng của mình là vì cái gì, cô cũng chỉ có thể nói như vậy cho Lam Tử Thất nghe, nói cho mình nghe.

Bởi vì Diêm Chấn lo lắng cho nên anh đã đi theo Diệp Ân Tuấn vào trong phòng phẫu thuật.

Người ở bên ngoài phòng phẫu thuật cũng chỉ có Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất, không lâu sau Minh Triết và Diệp Tranh cũng chạy đến.

“Dì ơi, cháu nghe nói là daddy của cháu đến rồi? Daddy của cháu bị thương ạ? Ông ấy như thế nào rồi?”

Lúc này Diệp Tranh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cũng nhịn không được mà đỏ cả vành mắt.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy không có cách nào đối mặt với đứa bé Diệp Tranh này.

Cô không ngờ là Diệp Ân Tuấn sẽ làm như vậy.

Theo bản năng, Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu lên nhìn về phía Minh Triết.

Cô sợ là Minh Triết cũng trách tội mình, mặc dù là cô chưa nói với Minh Triết thân thế của cậu bé, nhưng mà cô vẫn đang sợ hãi, đang lo lắng.

Dường như là Minh Triết có thể hiểu được nỗi bất an của Thẩm Hạ Lan, bước lên một bước cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan, cậu bé nói: “Mẹ, không có việc gì đâu, chắc chắn là không có việc gì đâu mà!”

Nghe thấy con trai nói như vậy, tất cả kiên cường của Thẩm Hạ Lan đều tan rã.

Cô ôm chặt lấy Minh Triết, thấp giọng nói: “Xin lỗi con trai, thật sự xin lỗi, mẹ không phải cố ý đâu, mẹ thật sự không phải là cố ý!”

“Không có chuyện gì đâu, mẹ.”

Minh Triết nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Hạ Lan.

Diệp Tranh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan khóc, cậu bé cũng oa một tiếng khóc lên.

“Diệp Tranh, đừng khóc mà, daddy của cháu không có chuyện gì đâu.”

Lam Tử Thất vội vàng ôm lấy Diệp Tranh an ủi.

Diệp Tranh cứ như là không nghe thấy được, vẫn khóc không ngừng như cũ.

Minh Triết đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Diệp Tranh, dọa đến nỗi Diệp Tranh lập tức im miệng lại, nhưng mà vẫn thút thít nhìn Minh Triết giống như là đang vô tình lên án.

Đúng lúc này, bác sĩ bước ra từ bên trong.

Thẩm Hạ Lan buông Minh Triết ra, nhanh chóng bước lên hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ thở dài một hơi rồi nói: “Chỉ cần lệch một cm nữa thôi thì đã đâm vào trái tim rồi, có điều là mất quá nhiều máu, cho nên cần phải truyền máu, nhóm máu của Diệp tổng khá đặc biệt, tôi phải đi điều chỉnh đã.”

Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ngẩn cả người.

Cô biết nhóm máu của Diệp Ân Tuấn là nhóm máu gì, là nhóm máu RH âm tính, có rất ít người có nhóm máu này, mà bây giờ anh lại mất máu quá nhiều, chẳng lẽ là anh quyết tâm chết?

Anh làm như vậy chẳng lẽ chính là vì để cho mình tin tưởng những lời anh nói đều là thật?

Ở đây cách xa thành phố như vậy, nếu như phải chờ điều máu tới, không biết chừng Diệp Ân Tuấn có chịu đựng được hay không.

Trong lúc Thẩm Hạ Lan đang vô cùng sốt ruột, Diệp Tranh đột nhiên lại cất tiếng nói.

“Lấy của cháu đi, cháu với daddy cùng một nhóm máu, có thể hiến máu cho daddy.”

Câu nói này của Diệp Tranh đều làm cho tất cả mọi người giật mình.

Thẩm Hạ Lan nhìn vẻ sốt ruột trong đáy mắt của Diệp Tranh, đó là tình cảm ba con không có cách nào dứt bỏ được. Mặc cho cô có thừa nhận hay không, tình cảm của Diệp Tranh đối với Diệp Ân Tuấn là không thể ghi ngờ gì.

Bác sĩ có chút khó xử mà nói: “Cậu chủ nhỏ, mặc dù là máu của cậu cùng một nhóm với Diệp tổng, nhưng mà cậu vẫn còn là con nít, cho dù có lấy máu thì cậu cũng không rút được bao nhiêu đâu, mà Diệp tổng ít nhất cũng cần 800cc máu, cậu là một đứa bé, không thể chịu đựng được!”

“Máu của cháu cũng là máu RH âm tính, có thể lấy của cháu.”

Minh Triết đột nhiên mở miệng nói.

Thẩm Hạ Lan ngơ người.

“Minh Triết!”

Cô theo bản năng gọi Minh Triết một tiếng, không phải là bởi vì ngăn cản, chỉ là đột nhiên muốn gọi cậu bé thôi.

Cô chưa từng nói cho Minh Triết biết thân thế của cậu bé, nhưng mà tại sao cậu bé lại biết được Diệp Ân Tuấn là nhóm máu RH âm tính, chẳng lẽ đây chính là tình cảm ba con.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom