• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cục Cưng Có Chiêu (53 Viewers)

  • Chương 631-635

CHƯƠNG 631: GẶP LẠI CHẲNG THẢ NHỚ NHUNG

Người phụ nữ không nhìn thấy biểu cảm của Thảm Hạ Lan, chỉ lo gọi điện cho chồng cô ta, bảo hôm nay kiếm ba triệu gì đó Thẩm Hạ Lan nghe xong, nhanh chóng mở cửa phòng vệ sinh, chỉ thấy một cái bóng chợt lóe lên.

Cô cũng không nhìn rõ người kia, nhưng Diệp Ân Tuần lại cảm giác tim đập nhanh hơn, giống như làm chuyện gì xấu.

Thẩm Hạ Lan nhìn một chút, lại về phòng vệ sinh, đáng tiếc người phụ nữ kia đã biến mát rồi.

Cô cảm tháy có chút quái dị, đồ cũng không dám mua, sau khi đi ra khỏi phòng vệ sinh thì lập tức trở về nhà họ Lam.

Trên đường đi, cô đều thận trọng nhìn xem đằng sau có ai theo dõi mình hay không.

Diệp Ân Tuần phát hiện Thẩm Hạ Lan quá cần thận, hay là cô đã phát hiện ra mình rồi.

Trên đường đi anh đổi mấy con đường, may mà lúc Thẩm Hạ Lan lên lầu anh đã bỏ máy theo dõi vào xe của cô, nếu không thì thật sự không đuổi kịp được cô rồi.

Nhìn Thẩm Hạ Lan an toàn đến nhà họ Lam, anh mới yên lòng.

Sau khi xuống xe, thn vô thức quay đầu nhìn một chút, cũng không phát hiện có người nào khả nghi, nhưng vẫn có cảm giác bị người ta theo dõi, như hình với bóng. Trong lúc vô tình cô nhìn thấy một chiếc xe lạ đậu ở chỗ đó, đèn xe tắt, không nhìn được bên trong, nhưng lại cho cô cảm giác có một đôi mắt u ám đang chăm chú nhìn mình.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy tới trước xe, Diệp Ân Tuấn ở trong xe lập tức bò ra ghế sau xe trồn xuống, nhịp tim đập như trồng.

Anh sẽ không bị phát hiện chứ?

Anh ngừng thở, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ở ngoài cửa sổ xe thì tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Thẩm Hạ Lan nhìn chăm chú bên trong xe hỏi lâu, cô nhíu mày, nhớ kỹ biển số xe, sau đó quay đầu đi về phía nhà họ Lam.

Diệp Ân Tuấn đợi cô đi rồi mới thở dài một hơi, mò hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, anh biết có khả năng mình đã bị phát hiện rồi. Diệp Ân Tuấn không khỏi cười khổ một trận, không cách nào dự đoán được thái độ của Thẩm Hạ Lan sẽ là gì.

Anh biết rời đi là biện pháp trước mắt để tránh bị phát hiện, nhưng anh không nỡ, hơn tháng nay không được ngủ ngon làm anh cũng không có cách nào chịu đựng một mình cô độc nữa. Dù là cách một cánh cửa lớn, có thể bảo vệ cô, nhìn cô là đủ rồi.

Lúc Thẩm Hạ Lan trở về vừa hay gặp được Lam Dũng đang tìm mình.

“Chị Thảm, chị đi đâu vậy?”

Thẩm Hạ Lan cười, dùng tay ra hiệu: “Chị ra ngoài một chút.”

“Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng chị bị ai ép đi nữa. Suýt thì báo người đi tìm chị.”

“Sao có thể chứ?”

Thẩm Hạ Lan rất cảm động đối với sự quan tâm của Lam Dũng.

“Chị em đâu?”

Thẩm Hạ Lan không nhin thấy Lam Tử Thất, sợ cô ấy ra ngoài tìm mình thì vội vàng dùng tay ra hiệu hỏi.

Lam Dũng cười nói: “Bạn trai gọi điện, hình như lại cãi nhau rồi, chị đang làm ầm ï trong phòng kia.”

Thẩm Hạ Lan có hơi khựng lại.

Tống Đình?

Đúng rồi.

Tống Đinh là trợ lý của Diệp Ân Tuần, bây giờ có phải đang thông qua Tử Thất để tìm tới mình không?

Thẩm Hạ Lan có hơi lo âu.

Chuyện cách đây không lâu của cô và cảm giác bị theo dối quỷ dị kia lại dáy lên.

“Chị Thảm, chị sao vậy?”

Lam Dũng thấy hôm nay cô thường xuyên thất thần, không khỏi quan tâm nói: “Có phải chị thấy không thoải mái ở đâu không?

Có cần em gọi bác sĩ gia đình tới khám cho chị không?”

“Không cần, chị không sao, chỉ là nhớ tới một vài chuyện.”

Thẩm Hạ Lan ngượng ngùng nói.

Đúng lúc này, Lam Tử Thất đạp cửa “rằm” một cái, thở phì phò đi ra.

“Ôi trời chị của em, sao nay táo bạo thế? Bị bạn trai cắm sừng à?”

Lam Dũng liền rước về cái trừng mắt và tiếng quát lớn của Lam Tử Thát.

“Cút sang một bên! Em mới có sừng ấy, anh ấy không phải người như thế.”

“Ôi ôi, còn bảo vệ à. Nếu tốt thề thì chị cần gì phải trút giận lên cái cửa? Cửa đâu có trêu chọc chị đâu.”

Lam Dũng biết tính tình của Lam Tử Thát.

Lúc vừa mới bắt đầu, Lam Tử Thất đúng là rất khách khí với anh, thậm chí còn không thẻ nào nói chuyện, nhưng bây giờ có lẽ vi anh trợ giúp Thảm Hạ Lan, nên thái độ của Lam Tử Thất đối với anh càng ngày càng thân mật, càng ngày càng không câu nệ tiểu tiết.

Lam Tử Thất nghe đến đó, sắc mặt lại càng thêm khó coi.

Thẩm Hạ Lan quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, Tống Đình đến Lịch Thành, không biết sao lại biết tớ ở đây, nhát định bắt tớ đi Tớ vẫn còn chưa hết giận đâu, anh ta giúp Diệp Ân Tuần bắt nạt cậu như vậy, tớ mới không thèm dễ dàng tha thứ cho anh ấy.”

Nghe Lam Tử Thát nói vậy, trong lòng Thảm Hạ Lan liền trở nên thấp thỏm.

Tống Đình đến Lịch Thành, vậy Diệp Ân Tuấn ở đâu?

Bóng người mà mình thấy ở quán bán hàng có phải của anh không?

Mặc dù cảm thấy có chút khó tin, nhưng đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn.

Cô đột nhiên chạy tới phía cửa sổ, tháy chiếc xe kia vẫn còn thỉ không khỏi muốn nghiệm chứng một chút.

Lam Dũng phát hiện hành động của cô, thuận theo tầm mắt cô nhìn lại, phát hiện một chiếc xe khả nghi đậu ở đó, không khỏi ngây ra một lúc.

“Đó là xe của ai? Sao lại dừng ở cổng nhà chúng ta chứ?”

“Chỗ nào?”

Lam Tử Thất vội vàng nhích lại gần.

“Tớ ra xem một chút.”

Lam Tử Thất như đoán được trong đầu Thảm Hạ Lan suy nghĩ gì.

Thẩm Hạ Lan giữ tay cô ấy lại, muốn đi ra cùng với cô ấy.

Lam Dũng nhỏ giọng nói: “Hay là để em đi với hai người đi, nhỡ gặp kẻ xấu, phụ nữ như hai người khó mà đối phó được.”

Lam Tử Thất cũng không có từ chối.

Ba người lại tiền đến chiếc Land Rover.

Xe vẫn trong tình trạng tắt máy như cũ.

Lam Dũng gõ vào cửa sổ xe, cũng không có phản ứng gì. Anh ta không khỏi cầm lầy một cục đá ven đường, đập về phía cửa sổ xe.

“Lam Dũng, em điên rồi à?”

Lam Tử Thất bị dọa, vội vàng kéo Thẩm Hạ Lan lui ra sau một bước.

Lam Dũng ra vẻ không quan tâm nói: “Đập thi đập, chẳng phải chỉ là một chiếc Land Rover máy tỷ à? Cùng lắm thì em bồi thường cho người ta chiếc mới. Hôm nay, làm thế nào em cũng phải nhìn xem trong xe nào có người hay không.”

Nói xong, anh ta lại dùng tảng đá tiếp tục đập.

Lam Tử Thất nhìn Lam Dũng giống như kẻ ngốc, nói: “Kính của loại xe này là loại chống đạn, em dùng đá đạp vỡ được chắc?

Em có phải bị ngốc rồi không?”

Lúc này Lam Dũng mới phát hiện ra sai lầm của bản thân, mặt không khỏi đỏ lên.

“Chị, giữ em chút mặt mũi đi chứ?”

“Ở trước mặt bọn chị thì không cần, mà em còn có mặt mũi à? Gọi bảo vệ tới, xem xe này là của ai.”

Lam Tử Thất coi như nói được một câu đáng tin cậy.

Lúc này Lam Dũng mới ném tảng đá đi, trực tiếp gọi điện cho bảo vệ.

Thẩm Hạ Lan nhìn chiếc xe này, trông nó rất lạ, cũng không phải xe nhà họ Diệp, nhưng là kiểu Diệp Ân Tuần hay dùng.

Sẽ là anh chứ?

Nếu như một lát nữa Diệp Ân Tuần xuống xe thật thì mình nên nói gì đây?

Thẩm Hạ Lan đột nhiên không muồn kiểm nghiệm nữa.

Cô biết mình như vậy có chút giống với đà điều, nhưng bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng để gặp Diệp Ân Tuấn, có lẽ đời này cũng không muốn nhìn tháy anh.

Không nhìn thấy anh, cô lại đau lòng, thấy được anh cô liền khó chịu.

Gặp mặt chẳng thà nhớ nhung, cứ như vậy đi.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến đây, đột nhiên quay người đi vào trong phòng.

Lam Tử Thất bị động tác này của cô làm cho giật mình.

“Hạ Lan, sau cậu lại về? Cô không xem sao?”

Thẩm Hạ Lan khoát tay, lập tức đi về phòng.

Cô cảm tháy trong tay có thì gì đó, cúi đầu nhìn thì hóa ra là chiếc nhẫn Diệp Ân Tuấn mua cho mình.

Đó là chiếc nhãn mà cô và Diệp Ân Tuần đến cửa hàng trang sức đặt làm, nhẫn đôi một đời một kiếp.

Bây giờ nhẫn còn đây mà người thì không như trước.

Trong mắt cô đột nhiên bị thứ gì làm cho chua xót, đau đến nhức nhồi.

Cảm giác đau đớn trong lòng chậm rãi lan tràn toàn thân.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lên lầu, khóa trái cửa phòng lại.

Cô nằm co quấp trên giường, cảm tháy lạnh quá, giống như cả thế giới này chỉ còn mình cô. Cảm giác cô độc cho dù đang ở nơi phố xá sằm uất, nhưng vẫn không thể nào xoa dịu được.

Chiếc nhấn trong lòng bàn tay bị cô nắm đến đau, tuy vậy cô vẫn chẳng buông ra.

Ba chữ Diệp Ân Tuấn giống như vết sắt nóng in sâu vào tim, chạm là thấy đau.

Lam Dũng không biết tại sao Thẩm Hạ Lan lại đột nhiên bỏ đi, lúc bảo vệ tới, chứng thực chiếc xe này không phải của bọn họ.

Lông mày Lam Tử Thất có hơi nhíu lại, dường như ý thức được điều gì.

Cô nhanh chóng gọi cho Tống Đình.

“Có phải Diệp Ân Tuấn cũng đến Lịch Thành không?”

Tống Đào đột nhiên chẳng biết trả lời làm sao.

“Tử Thất, chuyện này em đừng quản có được không? Thật sự tổng giám đốc Diệp không phải như em nghĩ đâu, lúc ấy tổng giám đốc Diệp không có ở nhà, bà chủ cũng thừa nhận tổng giám đốc Diệp không biết, với cả em cũng biết một tháng nay tổng giám đốc Diệp thề nào rồi đáy.”

“Tôi chỉ hỏi anh, có phải Diệp Ân Tuần đến Lịch Thành rồi không? Anh nói cho tôi biết là phải hay là không phải?”

Lam Tử Thất đột nhiên ương bướng khiến Tống Đình biết, cô ấy giận thật rồi.

Tống Đình ngẫm nghĩ rồi nói: “Không phải, tổng giám đốc Diệp không có ở đây.”

“Tống Đình, anh được lắm, thế mà học được thói lừa gạt tôi rồi. Cũng đúng, trong lòng anh, Diệp Ân Tuấn mới là quan trọng nhất đúng không? Tôi thi là cái gì chứ, so với Diệp Ân Tuần thi tôi chẳng là cái gì cả.”

Tống Đình nghe Lam Tử Thất nói vậy, ít nhiều cũng có chút tức giận.

“Chẳng phải em cũng thề à? Trong lòng em, Thảm Hạ Lan mới là quan trọng nhất, sao em không nghĩ tới cảm giác của anh chứ? Vì giúp cô ấy trốn tổng giám độc Diệp, em còn giấu cả anh, thậm chí còn chẳng để lại cho anh dáu vết gì. Lam Tử Thát, rốt cuộc thì trong hai chúng ta, ai mới là người không quan tâm ai?”

Lam Tử Thát đột nhiên cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại, cô cũng thấy khổ sở.

“Được, nếu nói như vậy thì chúng ta chia tay đi, hôn ước cũng hủy bỏ, dù sao đối với anh thì người như tôi chẳng đáng để anh nỗ lực.”

Nói xong, Lam Tử Thát lập tức cúp máy, có điều đôi mắt đã đỏ lên.

Lam Dũng thấy vậy, không khỏi nắm lấy vai của Lam Tử Thất, nói: “Chị, chị còn có em, cho dù cả đời chị không tìm được bạn trai thì em sẽ nuôi chị.”

“Biến!”

Ban đầu Lam Tử Thất còn có chút đau lòng, nhưng nghe Lam Dũng nói thề, cô lập tức thấy dễ chịu hơn một chút.

Cô nhìn ánh đèn còn sáng trong phòng Thẩm Hạ Lan, có chút khó chịu nói: “Tra biển số xe xem là của ai? Nếu là của Diệp Ân Tuấn, chị tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta.”

“Có phải Diệp Ân Tuấn ở Hải Thành kia không?”

Lam Dũng vẫn luôn không biết người trong lòng Thảm Hạ Lan là ai, chẳng qua cảm thấy một người phụ nữ rơi vào tình cảnh như vậy quả không dế dàng gì, bây giờ nghe Lam Tử Thất nói đến tên của Diệp Ân Tuán, không khỏi ngây ra một lúc.

Nhân vật nồi danh làm mưa làm gió như vậy lại để cho người phụ nữ của mình biến thành bộ dạng này?

Lam Tử Thát không thèm quan tâm Diệp Ân Tuần nổi tiếng cỡ nào, trừng mắt với Lam Dũng một chút rồi nhanh chóng đi lên phòng của Thẩm Hạ Lan.

“Hạ Lan, mở cửa đi, chúng ta nói chuyện.”

Nhưng Thẩm Hạ Lan không lên tiếng.

Lam Tử Thát gõ cửa máy lần, vẫn không có âm thanh gi, cô vội vàng tim quản gia tới mở cửa phòng, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nằm co quắp bên trong, cả người đang run lên.

CHƯƠNG 632: CÔ SAO CÓ THẺ NGỦ

“Hạ Lan, cậu sao thế? Bệnh à?”

Lam Tử Thất nhanh chóng chạy tới bên giường Thẩm Hạ Lan, sờ tay lên trán của cô.

Đầu của cô không nóng, nhưng nhìn dáng vẻ của côn lại giống như rất lạnh, cả người run rẩy.

“Hạ Lan, cậu sao thế?”

“Đaul”

Thẩm Hạ Lan hé miệng nói một câu, sau đó không thẻ phát ra âm thanh nào nữa.

Đaul Đau quá!

Tim đau như bị xé rách, đau không chịu nỗi.

Cô giống như bị một người trói chặt tay chân, không thể cử động được, đau đến hít thở không thông.

Làm sao bây giờ?

Ai tới cứu cô với!

Con ngươi Lam Tử Thát lập tức trở nên ảm ướt.

Thẩm Hạ Lan bỏ ra bao nhiêu cho đoạn tình cảm này, cô là người rõ ràng nhất, bây giờ thấy cô ấy thành thề này, Lam Tử Thất thật sự hận chết Diệp Ân Tuần.

“Không đau, không đau! Tớ ôm cậu!”

Lam Tử Thất vội vàng lên giường ôm lấy Thẩm Hạ Lan, nhưng cả người Thảm Hạ Lan vẫn còn run.

Lam Dũng đứng ngoài thấy cảnh này, trong mắt cũng lóe lên tia đau lòng.

Anh ta yên lặng quay người đi ra ngoài.

“Tra cho tôi chủ nhân của chiếc xe có biển số này là ai.”

Lam Dũng gửi ảnh chiếc xe của Diệp Ân Tuấn đi.

Lúc ấy Diệp Ân Tuần không ở trên xe, anh tìm chỗ đi mua thuốc, lúc về thấy được máy người Thẩm Hạ Lan đứng cạnh xe mình, Lam Dũng đang đập xe, anh liền biết mình bị phát hiện rồi.

Anh nhìn Thảm Hạ Lan quay người rời đi, biểu cảm không muốn đối mặt kia giống như một con dao sắc bén đâm vào trong tim Diệp Ân Tuấn.

Khi nhìn tháy Lam Tử Thất gọi điện thoại, anh biết mình bị lộ rồi.

Chờ Lam Tử Thát gọi điện xong, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng gọi điện cho Tống Đinh.

“Chủ của chiếc xe tôi lái là ai2”

“Xe của Trương Đằng, tổng giám đốc tập đoàn Đằng Vân.”

Tống Đình làm cho Diệp Ân Tuấn được thở phào một hơi.

“Nói với Trương Đằng, nói là anh ta tò mò nữ phiên dịch của công ty trông như thế nào, cho nên mới theo dõi “Hả?”

Tống Đình có chút không theo kịp tiếp tấu của Diệp Ân Tuần.

“Theo dõi? Tổng giám đốc Diệp, anh không phải…”

“Đúng, tôi vẫn luôn đi theo Thẩm Hạ Lan, có vấn đề gì sao?”

Câu hỏi ngược lại này của Diệp Ân Tuấn dường như còn mang theo một tia lửa giận.

Tống Đinh vội vàng nói: “Không, không có vần đề gì, tôi lập tức đi làm. Có điều tổng giám đốc Diệp, hình như Tử Thất phát hiện anh tới Lịch Thành, còn la hét muồn chia tay với tôi. Nếu như anh không muồn đối mặt trực diện với bà chủ thì vẫn nên bớt ra ngoài thôi.”

Nghe Tống Đinh nói vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn liền thấy buồn bực.

“Cậu quản tôi nhiều thế.”

Anh cúp máy, tâm trạng cực kỳ bực bội.

Anh là chồng danh chính ngôn thuận của Thảm Hạ Lan, sao không thể đi theo cô chứ? Sao không thể gặp cô chứ?

Nhưng sau khi tự hỏi mình hai vấn đề này xong, thì anh không khỏi thấy suy sụp.

Đương nhiên là anh có thẻ gặp Thẩm Hạ Lan, nhưng sợ là sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh sẽ càng thêm khó chịu.

Diệp Ân Tuấn lấy thuốc lá ra châm lửa hút, một điều lại một điều, làm thế nào cũng không dịu đi cảm giác khó chịu trong lòng.

Thẩm Hạ Lan chìm đắm trong bi thương, giấy dụa từng chút một, sau khi cảm nhận được hơi ám của Lam Tử Thất thì mới bình tĩnh lại.

Lam Tử Thất đau lòng nói: “Cậu việc gì phải tội thế? Người kia chưa chắc là anh ta. Néu như cậu không gặp, tớ bảo anh ta đi là được, cậu yên tâm, anh ta sẽ không tới quấy rằy cuộc sống của cậu đâu.”

Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì, không biểu thị gì Tâm trạng của cô và cảm giác của cô không biết phải nói sao.

Lam Dũng đi tới, nhỏ giọng nói: “Tra được chủ xe rồi, là xe của tổng giám đốc tập đoàn Đẳng Vân, Trương Đằng, anh ta nói anh ta tò mò chị Thẩm là nhân tài thế nào, sau đó anh ta lái xe theo.”

Lam Tử Thát và Thẩm Hạ Lan đều khựng lại một chút.

Trương Đằng?

Chưa từng nghe qua về người này.

Lam Tử Thất cười nói: “Xem ra chúng ta lo lắng quá rồi. Hạ Lan, cậu xinh đẹp thế này, khó tránh khỏi sẽ có vài người đàn ông ngấp nghé với thăm dò. Cậu vẫn nên cần thận một chút.

Thẩm Hạ Lan không trả lời.

Trương Đằng?

Vi tò mò nên theo dõi à?

Cô cứ luôn cảm thấy không phải.

Ánh mắt xuyên qua bóng tối nhìn cô rất chuyên chú và thâm tình, cực kỳ giống như dáng vẻ Diệp Ân Tuần từng nhìn mình.

Không!

Không phải giống!

Mà chắc chắn là anh!

Cho dù chủ xe không phải anh, nhưng ai có thể nói người lái xe không phải anh, người theo dõi cô không phải anh chứ?

Thẩm Hạ Lan yêu Diệp Ân Tuần nhiều năm như vậy rồi, cô chắc chắn không nhận nhằm ánh mắt anh.

Có điều, Thảm Hạ Lan cũng không phản bác gì.

Để cho Lam Dũng và Lam Tử Thất cảm tháy không phải Diệp Ân Tuần là tốt nhát, miễn cho Lam Tử Thất lại gây chuyện. Mặc.

dù bây giờ cô ấy là cô cả nhà họ Lam, thế lực nhà họ Lam cũng không nhỏ, nhưng vấn có khoảng cách sao với Diệp Ân Tuần.

Cô không hi vọng vì chính mình mà mang đến tai vạ gì cho nhà họ Lam.

“Chị, chị Thẩm, quan hệ của Diệp Ân Tuần và chị Thẩm là như thế nào vậy?”

Lam Dũng hỏi một chút, lập tức nhận lại cái trừng mắt của Lam Tử Thất.

“Em không nói thi không ai nghĩ em câm đâu.”

Lam Dũng vội vàng che miệng, cười nói xin lối.

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ dè dặt của họ, cũng không còn khó chịu nữa.

Tình cảm là chuyện cá nhân, không cần làm cho người khác phải thận trọng theo.

Cô lắc đầu, ra hiệu mình không sao, Lam Tử Thát vẫn không quá yên tâm, ở bên cô một lúc, thấy Thảm Hạ Lan ngủ rồi mới rời khỏi phòng của cô.

Lam Tử Thất vừa đi, Thẩm Hạ Lan liền mở mắt ra.

Bây giờ không phải buổi tối, sao cô có thể ngủ chứ?

Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi tới trước giường, nhìn ra ngoài cách màn cửa.

Chiếc xe vẫn còn, chỉ là trong xe có thêm một người. Tàn thuốc lúc sáng lúc tối ở cửa sổ xe, hiển nhiên người bên trong đang hút thuốc.

Ngón tay của người kia thon dài, cực kỳ giống như tay của Diệp Ân Tuấn, có lẽ chính là tay của Diệp Ân Tuán.

Đúng vậy.

Trên thực tế thì có người nào mà Diệp Ân Tuấn không tìm được chứ?

Hơn một tháng rồi, anh cũng hẳn là phải tìm được.

Huốồng chỉ cô ở cửa hàng bị người ta bắt nạt, người có thẻ ra mặt cho cô là ai đây?

Thẩm Hạ Lan thở dài, hai mắt có chút tham lam nhìn đôi tay quen thuộc kia.

Chỉ có lúc này, cô mới có thể không chút kiêng dè mà mặc cho tình cảm của mình bay ra ngoài. Cũng chỉ có lúc này, cô mới có thể buông tha chính mình.

Cho tới bây giờ, cô đều cảm thấy cái chết của bà cụ Hoắc là do cô. Néu như cô không phải cháu gái của bà thi tốt biết bao.

Nếu như Hoắc Chấn Thiên không giết Diệp Nam Phương thì tốt biết bao.

Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.

Diệp Ân Tuấn hút xong điều thuốc, lúc muốn châm thêm một điệu lại phát hiện bật lửa hết dâu.

Anh có chút buồn bực xuống xe, vô thức nhìn thoáng qua gian phòng của Thẩm Hạ Lan.

Cả người Thẩm Hạ Lan đột nhiên run lên.

Đúng là anh rồi!

Anh gây rồi! Đen rồi! Trông cũng hóc hác cả ra!

Nỗi đau lòng không khỏi dâng lên, thậm chí cô cũng muốn chạy xuống nhìn anh thật kỹ, nhưng cô nhịn được.

Diệp Ân Tuấn phát hiện sau màn cửa có người, không khỏi ngây ra một lúc.

Đợi lâu như vậy, còn tưởng là Thảm Hạ Lan thiếp đi rồi, không ngờ cô vẫn đứng ở sau màn cửa nhìn anh.

Lần này, mình thật sự bị bại lộ rồi.

Diệp Ân Tuần liền nhìn Thảm Hạ Lan như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng nhìn lại anh, hai người các nhau một cái mành cửa, lại giống như qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, làm cho bọn họ có thể mạnh dạn phát tiền nỗi nhớ nhung của mình.

Không biết qua bao lâu, trời đổ mưa bụi, Diệp Ân Tuấn không chịu chui vào trong xe.

Thẩm Hạ Lan cũng không có đi ra đuỏi mình, có phải nói rõ cô ấy còn yêu mình không? Có phải giữa bọn họ vẫn còn có thể không?

Diệp Ân Tuần thậm chí còn muốn liều lĩnh xông vào, ôm chặt lấy cô, nhưng khi anh vừa nhắc chân muốn bước tới, Thảm Hạ Lan liền kéo thêm một lớp màn cửa, chặn lại ánh mắt của hai người.

Thẩm Hạ Lan tựa vào bệ của sỏ trên vách tường, há miệng thở hồn hẻn.

Cô tóm lấy cổ áo, muốn hét lên, nhưng làm thế nào cũng không hét được. Không ai hiểu được cảm giác của cô bây giờ, cảm giác như ngạt thở, muốn kêu gào nhưng lại chẳng phát ra được âm thanh.

Cô cứ như một người bị chìm trong nước, muồn tìm kiếm sự trợ giúp, lại không tìm được bất kỳ ai cứu mình.

Thẩm Hạ Lan nắm chặt cổ áo chậm rãi trượt xuống, ngồi trên sàn nhà, nước mắt rưng rưng.

Diệp Ân Tuần ngừng lại bước chân, anh móc điện thoại ra, lúc muốn gọi cho Thẩm Hạ Lan mới nhớ ra cô vốn không thẻ nào nói chuyện.

Đau đớn vô biên như sóng lớn cuốn lấy anh, anh cảm giác mình như kẻ sắp chết đuổi, mà người cứu rỗi được chỉ có minh Thẩm Hạ Lan, nhưng không biết làm sao, Thẩm Hạ Lan không bước tới.

Diệp Ân Tuần bắt lực để điện thoại di động xuống, biết mình có ở lại cũng không có ý nghĩa gi, chỉ là không nỡ rời đi.

Thẩm Hạ Lan khóc xong, liền bật máy tính lên, viết đơn từ chức cho tập đoàn Đằng Vân Nếu như đã bị phát hiện, cô không muồn ở lại nữa, huống chỉ có thể lầy tổng giám đốc tập đoàn Đằng Vân ra cản đao cho mình chứng tỏ tập đoàn này đã bị Diệp Ân Tuần thu mua rồi Cô cũng không muồn làm việc dưới chướng của anh.

Cô bị câm, nhưng không cần bất kỳ sự thương hại và đồng cảm nào.

Lúc Trương Đằng nhận được đơn từ chức của cô thì cực kỳ khủng hoảng, vội vàng gọi điện cho Diệp Ân Tuần, nói rõ tình hình.

Diệp Ân Tuần nghĩ tới việc Thẩm Hạ Lan bài xích mình, nhưng không ngờ cô lại bài xích đến mức đó, cũng vì phát hiện ra anh nên cô không cần cả công việc giúp mình duy trì cuộc sống sao?

Đúng lúc này, Tống Đình gọi điện tới, nói cho anh đã mua lại cửa hàng.

Diệp Ân Tuần nhỏ giọng nói: “Ngày mai tìm luật sư đến nhà họ Lam, cậu cũng có thể gặp Lam Tử Thất một chút.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Diệp.”

Đương nhiên là Tống Đình vui vẻ rồi.

Diệp Ân Tuần lại chẳng vui được chút nào.

Anh cứ như vậy yên lặng canh giữ dưới cửa nhà Thẩm Hạ Lan, bảo vệ một đêm.

Sáng hôm sau lúc mặt trời mọc, Thẩm Hạ Lan kéo rèm, mở cửa sổ, Diệp Ân Tuấn đã không còn ở đây, có điều nhìn mầu thuốc.

lá ở chỗ hôm qua anh đứng đợi, có thể thấy được cả đêm không ngủ.

Thẩm Hạ Lan tự nói với mình nhất định phải nhẫn tâm hơn, nếu không người đau khổ vẫn chỉ là cô.

Cô ép buộc mình phải giữ vững tinh thản.

Từ hôm nay trở đi, cô phải tìm việc làm, có điều lần này không thẻ tìm công việc phiên dịch nữa.

Thẩm Hạ Lan thở dài trong lòng, liền nghe thấy bên ngoài truyền đền tiếng ồn ào.

Cô mở cửa phòng đi xuống, phát hiện Tống Đình và một người đàn ông xa lạ đứng ở trong phòng khách, còn Lam Tử Thất thì đang đuổi người.

Lam Dũng đang đứng xem náo nhiệt, tháy Thẩm Hạ Lan xuống thi vội vàng ra nghênh đón.

‘Chị Thẩm, sao chị lại xuống rồi? Đánh thức chị à2”

Thẩm Hạ Lan lắc đầu.

Lúc Tống Đình nhin thầy Thẩm Hạ Lan thì hô lên một tiếng: “Bà chủ.”

Thẩm Hạ Lan muốn phản bác nhưng nhớ tới tình trạng âm thanh của mình bây giờ, cô liền im lặng.

“Ai là bà chủ nhà anh? Anh mau đi nhanh cho tôi! Chúng ta cũng chia tay rồi, anh còn tới làm gì? Tôi nói cho anh biết, ba mẹ tôi không ở đây, đây là biệt thự riêng của em trai Lam Dũng của tôi, nếu anh không đi thì tôi gọi bảo vệ đấy.”

Lam Tử Thất ầm ï quát mắng, Tống Đình lại lạnh nhạt nói: “Bảo vệ nhà em chưa chắc đánh được anh.”

“Tống Đinh! Anh cút cho tôi!”

Lam Tử Thất liền tức điên lên.

Tống Đinh lại xoa đầu Lam Tử Thất như đang an ủi thú cưng: “Ngoan, đừng làm loạn, lát nữa sẽ nói chuyện với em sau.”

Nói xong, anh ta trực tiếp cầm một phân tài liệu đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, có điều lúc này, điện thoại của Tống Đình lại vang lên, anh ta không chút do dự liền bấm nghe.

“Trợ lý Tống, cậu Minh Triết xảy ra chuyện rồi!”

Sắc mặt Thẩm Hạ Lan lập tức thay đồi.

CHƯƠNG 633: PHÍ PHỤNG DƯỠNG

Minh Triết xảy ra chuyện rồi?

Tim Thẩm Hạ Lan không khỏi thắt lại Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, cô không hề liên lạc với bọn trẻ, sợ bọn trẻ sẽ có tâm trạng không tốt, giờ nghe tin Diệp Minh Triết xảy ra chuyện, trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng.

Tống Đào liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, rồi mở loa ngoài ngay.

“Xảy ra chuyện gi?”

“Chẳng phải lúc trước cậu chủ nhỏ Minh Triết bị bà cụ đưa tới căn cứ khác để huán luyện à? Cậu ấy vừa nghe tin mợ cả xảy ra chuyện, đã tự ý rời đi, chúng tôi đã tìm kiềm tung tích cậu ấy hơn một tháng rồi, trước đây không lâu, mới tìm thấy cậu chủ nhỏ Minh Triết, nhưng cậu ấy bị gãy chân rồi.”

Câu nói của tên thuộc hạ đã làm sắc mặt Thẩm Hạ Lan nhất thời trắng bệch.

Minh Triết bị gãy chân?

Xảy ra chuyện gì vậy?

Cô giật lấy điện thoại, sốt sắng hỏi: “Minh Triết đang ở đâu? Thằng bé sao rồi?”

Đến khi nói xong, cô mới nhận ra mình không thể phát ra tiếng.

Tống Đình thấy vậy thì tim không khỏi chua xót.

Cả người Thẩm Hạ Lan đều sửng sốt.

Cô không làm đượ!

c Giờ ngay cả việc quan tâm con trai mình cô cũng không làm được, cô còn có thể làm gì đây?

Một người mẹ như cô có tác dụng gì với Minh Triết?

Thẩm Hạ Lan chán nản trả lại điện thoại cho Tống Đình, rồi xoay người rời đi, nhưng bị anh nắm lấy cánh tay ngay.

“Tống Đình, anh buông tay ra! Nhà họ Diệp các anh tổn thương Hạ Lan như thế vẫn chưa đủ à? Rốt cuộc các anh còn muốn gì nữa? Cô ấy đã bị câm rồi, có phải các anh muốn nhìn thấy xác cô ấy mới cam lòng đúng không?”

Lam Tử Thất bước tới, kéo Tống Đình ra ngay, rồi đứng chắn trước mặt Thảm Hạ Lan Cảnh tượng lúc nãy làm cô cảm tháy rất khó chịu.

Tống Đình nhìn Thẩm Hạ Lan, rồi trằm giọng nói: “Bà chủ, cô không cảm thấy giờ cậu chủ nhỏ Minh Triết đang cần sự giúp đỡ và quan tâm của cô nhát à? Cậu ấy bị bà cụ lấy cớ tìm thuốc dẫn cho cô đề đi ra ngoài, nhưng nửa đường vô tình nghe được.

tin cô xảy ra chuyện, nên né tránh sự tìm kiếm của mọi người, cuối cùng lại xảy ra chuyện. Cô không cảm thấy cô nên ở bên cậu ấy à? Từ nhỏ đền lớn cậu chủ Minh Triết đã không cần bà chủ quan tâm quá nhiều đúng không? Nhưng không có nghĩa là cậu ấy không cần cô, tôi biết, vì chuyện bà cụ, nên cô có thành kiến với tổng giám đốc Diệp, cũng vì chuyện của bà cụ Hoắc mà cô không thẻ đối mặt với anh ấy và nhà họ Diệp, nhưng nói thề nào, đứa trẻ cũng vô tội đúng không? Cô có thể đau lòng cho cậu chủ nhỏ Diệp Tranh, vậy tại sao không thẻ đau lòng cho cậu chủ nhỏ Minh Triết?”

Mắt Thẩm Hạ Lan nhát thời ngắn nước.

Sao cô lại không nhớ con mình chứ? Nhưng giờ cô phải đối mặt với bọn trẻ thế nào? Liệu Diệp Minh Triết sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy bộ dạng này của cô?

Thẩm Hạ Lan không biết, cũng chẳng dám nghĩ.

Thuộc hạ nghe thấy Tống Đình lại nói chuyện với Thẩm Hạ Lan, nên nhất thời không dám xen vào, cũng chẳng dám ngắt máy.

Tống Đinh thầy Thảm Hạ Lan không muồn rời đi nữa, mới hỏi thuộc hạ: “Tại sao cậu chủ nhỏ Minh Triết lại bị gãy chân?”

Lúc này thuộc hạ mới nói: “Cậu chủ nhỏ Minh Triết sốt sắng quay về, nên lúc qua đường không để ý xe cộ, bị xe đâm trúng, lúc đó tài xế thấy cậu ấy chỉ là đứa trẻ, không có người lớn đi cùng, nên bỏ chạy ngay, người đi đường thấy vậy thì gọi xe cấp cứu, đưa cậu áy đền bệnh viện. Nhưng cậu áy nhát quyết không chịu liên lạc với người nhà, nên bệnh viện cũng bó tay, cũng.

chẳng thẻ đuổi cậu bé đi được, dù gì phí bó bột là 450 nghìn, giờ mới hơn một tháng, nên chân cậu ấy vẫn đang bó bột, chúng ta phải tốn rất nhiều sức lực mới tìm được cậu chủ nhỏ Minh Triết.”

Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì không kiềm được nước mắt, che miệng khóc không thành tiếng.

Tống Đình lại trầm giọng nói: “Cậu áy đang ở bệnh viện nào? Thành phố nào?”

“Cậu chủ nhỏ Minh Triết đang ở Lịch Thành, giường bệnh 503 tầng ba bệnh viện Hải Tân.”

*Tôi biết rồi.”

Tống Đinh liền cúp máy.

Thẩm Hạ Lan vội xoay người, định về phòng thay đồ, nhưng bị Tống Đỉnh ngăn lại.

“Anh buông tôi ra!”

Thẩm Hạ Lan mở miệng, mặc dù không phát ra tiếng, nhưng cô biết Tống Đình sẽ hiểu.

Quả thật Tống Đình nhìn hiểu, nhưng vẫn không buông tay ra Lam Tử Thất tức giận đi tới, đá thẳng vào bắp chân Tống Đình.

“Ui dai”

Tống Đình đau đến mức ôm bắp chân của mình ngay.

“Lam Tử Thất, em định mưu sát chồng à?”

“Chồng cái gì? Chúng ta chia tay rồi!”

Lam Tử Thát phớt lờ dáng vẻ đau đớn của Tống Đình, tiếp tục đứng chắn trước mặt Thảm Hạ Lan.

Tống Đình hít sâu một hơi, rồi đứng nhìn Lam Tử Thất, nói sâu xa: “Em có thể bảo vệ bà chủ được bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay mười năm? Cả đời? Tôi biết quan hệ hai người rất tốt, nhưng có những chuyện không phải một mình em có thể quyết định được, huống hồ chuyện tình cảm ai có thể nói chính xác được? Em hoàn toàn không biết chuyện này ra làm sao, thì đừng mù quáng chen vào?”

Lam Tử Thất nhất thời nghẹn họng, nhưng vẫn mạnh miệng: “Dù gì tôi cũng không muồn nhìn thấy nhà họ Diệp các người bắt nạt Hạ Lan, ban đầu tôi đã nói nhà họ Diệp nhà cao cửa rộng, nên Hạ Lan không phù hợp với Diệp Ân Tuần, chính anh đã làm công tác tư tưởng cho tôi, nói anh ta yêu Hạ Lan đến nhường nào, giờ thì hay rồi, anh ta yêu người phụ nữ mình như thế à?

Nếu vậy thì Hạ Lan nhà chúng tôi chẳng cần tình yêu này.”

*Lam Tử Thất!”

Tống Đình hơi cạn lời nói.

Anh nhìn Thảm Hạ Lan nói: “Bà chủ, tôi biết tâm trạng hiện tại của cô, cũng biết cô nóng lòng muốn đi thăm cậu chủ nhỏ Minh Triết, càng biết cô đã phát hiện ra tổng giám đốc Diệp, nên tôi cũng nói thẳng, tổng giám đốc Diệp căn dặn, nếu cô không ký tờ hợp đồng này, thì không ai được phép để cô đi thăm cậu chủ nhỏ Minh Triết.”

*Tống Đình, anh đừng quá đáng!”

Lam Tử Thất tức đến mức suýt xông lên cào vào mặt Tống Đình.

Anh đúng là tay sai, đồng lõa của Diệp Ân Tuần.

Tống Đinh biết giờ Lam Tử Thất đang thầm mắng mình, nhưng anh hết cách rồi, anh thật sự lực bất tòng tâm với ý Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuần hành động khi biết cô đã phát hiện ra anh, nhưng không ngờ anh lại nhanh đến thế.

Không đúng.

Cô luôn cảm thấy chỗ nào đó sai sai?

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vận não, xâu chuối mọi chuyện từ khi Tống Đình bước vào.

Tống Đình cũng không ngăn cản cô, mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng nhận ra chỗ sai.

Bọn họ cố ý gọi điện nói chuyện Diệp Minh Triết trước mặt cô.

Thẩm Hạ Lan hơi tức giận nhìn chằm chằm Tống Đình.

Tống Đình vội nói: *Đúng vậy, hôm qua chúng tôi đã biết tung tích của cậu chủ nhỏ Minh Triết, quả thật cậu ấy không ở Lịch Thành, là do tổng giám đốc Diệp cử người tới đón cậu ấy, rồi chuyển tới bệnh viện Hải Tân, cũng chính tổng giám đốc Diệp bảo.

chúng tôi nói như thế trước mặt cô, mục đích chỉ có một, nếu cô muốn đi thăm cậu chủ nhỏ Minh Triết, thì phải ký tên vào tờ hợp đồng này.”

Tống Đình lại nhấn mạnh tờ hợp đồng này.

Thẩm Hạ Lan tức đến nghiền răng nghiền lợi.

Cô biết rồi.

Lam Tử Thát tức đến mức thở hỗn hẻn: “Các anh thật đê tiện, dùng một đứa trẻ để uy hiếp một người phụ nữ, còn là người phụ nữ bị câm nữa, các anh thật sự xuống tay được ư?”

Tống Đình bị cô nói thề thì hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Bà chủ, dù thề nào cô cũng phải ký vào tờ hợp đồng này.”

“Hợp đồng gi mà cần Hạ Lan phải ký? Chẳng lẽ giờ các anh còn muốn Hạ Lan giao cả tính mạng cho các anh à? Thật quá đáng!”

Lam Tử Thát giật lầy tờ hợp đồng trong tay Tống Đinh, rồi thở hỗn hển xem, sắc mắt nhất thời trở nên hơi khác thường “Sao vậy chị?”

Lúc này Lam Dũng mới lên tiếng.

Tống Đình nhìn người rất có thể sẽ trở thành em vợ của mình, rồi mỉm cười gật đầu với anh ta.

Lam Dũng rát hài lòng với Tống Đình, có thể thấy anh ta rất thích Lam Tử Thất, nên mới cưng chiều chị anh đến thế.

Thế là Lam Dũng cũng gật đầu, mỉm cười đáp lại Tống Đình.

“Em cười cái gỉ? Em không phải người bán rẻ tiếng cười, thì cười với anh ta làm gì?”

Lam Tử Thát tức giận không có chỗ phát tiết, nên trút thẳng lên đầu Lam Dũng.

Lam Dũng vô tội bị liên lụy, nên không khỏi sờ mũi, cầm tờ hợp đồng trước mặt Lam Tử Thất lên xem, rồi nhát thời sửng sót.

“Hợp đồng tặng trung tâm thương mại Gia Hòa.”

Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì không khỏi sửng sót, rồi vô thức nhìn Tống Đình.

Người khác không biết nhưng Thẩm Hạ Lan thi biết rõ, lúc cô bị bắt nạt trong trung tâm thương mại Gia Hòa, bỗng có một người phụ nữ chạy vào phòng vệ sinh an ủi cô, giờ xem ra, quả nhiên Diệp Ân Tuần đã cho tiền để cô ta an ủi cô.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất phức tạp.

Sao người đàn ông này lại làm vậy?

Rõ ràng anh biết bọn họ bị ngăn cách bởi hai mạng người, cũng biết rõ bọn họ không thể chung sống mà không có một khoảng cách nào, nhưng tại sao vẫn muón đói xử tốt với cô như thế?

“Là sao?”

Thẩm Hạ Lan ra dấu hỏi.

Tống Đinh hơi khó hiểu nhìn Lam Tử Thất.

Lam Tử Thất rất khó chịu, nhưng vẫn phiên dịch: “Hạ Lan hỏi anh, Diệp Ân Tuần tặng trung tâm thương mại Gia Hòa cho cô ấy.

là có ý gỉ?”

“Là phí phụng dưỡng.”

Câu trả lời của Tống Đình đã làm Thảm Hạ Lan sửng sốt.

Phí phụng dưỡng?

Đúng rồi!

Lúc bà cụ Diệp đuồi cô đi, đã ép cô ký vào đơn ly hôn, nên Diệp Ân Tuần sợ người khác nói anh là người chồng cũ vô tình đúng không?

Thẩm Hạ Lan cười tự giếu.

*Tôi không cần!”

Lam Tử Thất vội phiên dịch cho Tống Đình nghe.

Nhưng Tống Đình lại kiên định nói: “Bà chủ, tôi tháy cô vẫn nên ký vào đi, vẫn là câu nói đó, nếu cô không ký vào tờ hợp đồng này, thì tổng giám đốc Diệp sẽ không cho cô tới thăm cậu chủ nhỏ Minh Triết, nói thật, vết thương của cậu ấy khá nặng, đến giờ: vẫn chưa thể cử động được.”

Thẩm Hạ Lan nghe đền đây thì tim không khỏi thắt lại.

Diệp Minh Triết là đứa trẻ xuất sắc như thế, sao có thẻ bị giày vò trên giường bệnh được?

Cô rất nóng lòng muốn đi thăm Diệp Minh Triết, nhưng cô thật sự không có hứng thú với trung tâm thương mại Gia Hòa.

Cô hoàn toàn không cần phí phụng dưỡng của Diệp Ân Tuần.

Tống Đinh nói tiếp: “Bà chủ, tổng giám đốc Diệp bảo tôi nói với cô một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Thẩm Hạ Lan nghi ngờ nhìn Tống Đình.

Tống Đình hắng giọng nói: “Tổng giám đốc Diệp bảo tôi nói cho cô biết, cậu hai Nam Phương là bị bọn buôn ma túy bắn chết, lúc đó vì muốn đưa Hoắc Chấn Hiên vào trong đó, nên cậu Nam Phương mới đặt bẫy Hoắc Chấn Hiên, nói rằng Hoắc Chấn Hiên đã giết cậu hai. Giờ vụ án đã được phá, Hoắc Chán Hiên cũng khôi phục lại danh dự, trở về quân khu, đoạn ghi âm được cậu Nam Phương lưu lại trong điện thoại và giấy chứng tử do quân đội khai trừ, đã chứng minh nhà họ Hoắc không nợ nhà họ.

Diệp chuyện gì cả.”

Cả người Thẩm Hạ Lan chết lặng.

Tại sao lại như vậy?

Hoắc Chấn Hiên vô tội?

Vậy những gì cô phải chịu đựng là gi? Bà cụ Hoắc bị bà cụ Diệp ép chết thi tính là gì?

Nếu nói nhà họ Hoắc không nợ nhà họ Diệp, vậy chẳng phải giờ nhà họ Diệp đang nợ ngược lại nhà họ Hoắc à? Bọn họ nợ cô một bà nội, nợ nhà họ Hoắc một mạng người, đúng không?

CHƯƠNG 634: TÔI MUÓN LY HÔN

Thẩm Hạ Lan không thể tiêu hóa tin tức này, nên nhất thời sửng sót, đầu óc như bị thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không thể suy.

nghĩ như ngày thường.

Lam Tử Thất chưa từng hỏi Thảm Hạ Lan rốt cuộc tại sao lại trở nên như vậy, nên chỉ hiểu được một nửa lời Tống Đình nói.

“Hạ Lan, ý anh ta là sao?”

Lam Tử Thất nhìn Thảm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan lại siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt cũng không biết.

Cô tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Tống Đinh, định chất vần, gào thét, đòi lại lý lẽ, nhưng chỉ có thể nhìn chằm chằm Tống Đình, không thốt ra được một chữ.

Giờ bộ dạng người không ra người ma không ra ma của cô là do bà cụ Diệp gây ra, cô vốn tưởng nhà họ Hoắc nợ nhà họ Diệp.

một mạng, nên cô nhấn nhịn, cái chết của bà nội đã làm cô khóc lóc tự trách, nhưng không oán hận nhà họ Diệp, nhưng giờ cô lại hận!

Cô hận bà cụ Diệp và nhà họ Diệp, càng hận chính mình.

Tống Đình thầy Thảm Hạ Lan kích động như vậy, thì biết trong lòng cô đang nghĩ gi, nhưng anh thật sự không biết nói gì về chuyện này.

Anh thở dài nói: “Bà cụ chết rồi, tổng giám đốc Diệp vừa về đã biết được những chuyện cô gặp phải, nên để bà cụ đích thân nềm trải những đau khổ mà cô đã chịu đựng, sau đó anh ấy định đưa bà cụ đền nghĩa trang nhà họ Diệp để túc trực bên linh cữu, nhưng nửa đường xe lại phát nỏ, đến hài cốt cũng chẳng còn. Có lẽ đây là báo ứng của bà ta, tôi biết nói như vậy sẽ làm cô cảm thấy quá nhẹ nhàng, so với những chuyện mà bà cụ đã làm với cô và nhà họ Hoắc, thì bà ta đã chét quá hời, nhưng bà chủ, chuyện đã như thế rồi, chẳng lẽ cô thật sự không thể tha thứ ư? Hơn một tháng nay tổng giám đốc Diệp sắp tự trách đến phát điên rồi, anh ấy ước gì thời gian quay ngược trở lại, để mọi chuyện đừng diễn ra, cô…”

Thẩm Hạ Lan đầy Tống Đỉnh ra.

Cô nắm áo mình, dồn hết sức lực đề hét lên, cổ họng cô khàn đặc, mặt đỏ bừng, như đang cố gắng đề phát ra một âm tiết, làm tim Tống Đình và mọi người đều nhói đau.

“Hạ Lan, cậu đừng như vậy!”

Lam Tử Thát đi tới ôm láy Thẩm Hạ Lan.

Nhưng Thẩm Hạ Lan giống như chẳng nghe tháy, vẫn tiếp tục hét không ra tiếng.

Lam Tử Thát tức đến mức trút thẳng cơn giận lên đầu Tống Đình.

“Anh cút đi cho tôi! Anh và Diệp Ân Tuấn đều không muồn thấy Hạ Lan sống tốt đúng không? Các anh còn muồn làm gì nữa?

Có tin tôi châm lửa đốt nhà các anh không?”

Tống Đinh biết, Lam Tử Thất thật sự có thể nói được làm được.

Anh thở dài nói: “Bà chủ, tôi biết cô đau khổ, cũng biết chuyện này quá tàn nhẫn với cô, néu cô thật sự muốn cắt sạch quan hệ với nhà họ Diệp, không cho tổng giám đốc Diệp bát kỳ cơ hội nào, thỉ cô hãy ký vào hợp đồng này, rồi nhận lấy phí phụng dưỡng, thì anh ấy sẽ đồng ý mọi điều kiện của cô. Đúng rồi, anh áy đã xé đơn ly hôn rồi, nên trước mắt, hai người vẫn là vợ chồng.”

Thẩm Hạ Lan nghe vậy, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt lại thoáng qua tia đau khổ.

Vợ chồng?

Trên đời này có cặp vợ chồng nào như bọn họ không?

Ngườ ta thường nói hôn nhân là cái kết đẹp nhát trong tình yêu, nhưng tại sao cô chẳng hề thấy đẹp?

Có lẽ cả đời này cô không có duyên với Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan càng muồn biết chân tướng, thì càng khó chịu đến mức sắp chét.

Cô không thể nào tha thứ cho bà cụ Diệp, cũng chẳng thể bước chân vào nhà họ Diệp.

Càng không thẻ không có khúc mắc trong lòng mà sóng tiếp cùng Diệp Ân Tuần.

Bọn họ thật sự không thể đi tiếp được nữa.

Thẩm Hạ Lan đứng dậy, kiềm nén cơn đau vô tận trong lòng, rồi nhìn Tống Đình, ra dấu hỏi: “Có phải tôi ký hợp đồng rỏi, thì Diệp Ân Tuần có thể đồng ý mọi chuyện với tôi?”

Lam Tử Thất phiên dịch.

“Đúng vậy! Chính tổng giám đốc Diệp đã nói như thế, anh ấy bảo dù cô muốn anh ấy đền mạng cho bà cụ Hoắc, anh ấy cũng không oán hận.”

Thẩm Hạ Lan nghe Tống Đình nói thề thì gượng cười.

Cô cần mạng Diệp Ân Tuần làm gì?

Cô yêu anh đến tận xương tủy, thấm vào trong máu như vậy, có lẽ cả đời này cũng chẳng thẻ dứt ra được.

Nếu lấy mạng Diệp Ân Tuần, không bằng để cô chết đi, dù sao cũng vì cô, nên bà cụ Hoắc mới đồng ý điều kiện của bà cụ Diệp.

Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng đau khỏ, thậm chí còn có chút không thẻ trụ nồi.

Cô tựa đầu vào vai Lam Tử Thất, cảm tháy mình cần một chỗ dựa, bằng không cô không thẻ kiên trì tiếp.

“Được, tôi ký.”

Thẩm Hạ Lan ra hiệu suy nghĩ của mình, rồi tiện tay cằm láy cây bút trong tay Tống Đình, ký tên mình vào hợp đồng tặng.

Tống Đình thấy cô như thề thì không khỏi thở dài lần nữa.

Anh cũng không biết Diệp Ân Tuấn làm thế là đúng hay sai Tống Đình không hiểu Diệp Ân Tuán.

Diệp Ân Tuần mất Thẩm Hạ Lan, như bông hoa mắt đi ánh nắng, cả người đều trở nên vô dụng, giờ không dễ gì mới tìm lại được, anh tưởng anh ấy sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi cô, ai ngờ anh ấy lại nói, đôi khi yêu một người không nhất định phải chiếm giữ, chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc, cho dù không ở nhau cũng chẳng sao.

Tống Đình không hiểu ‘Yêu một người nhưng không thể ở bên cạnh nhau, thì đoạn tình cảm này thật sự quá nặng nề, đau khổ, nên anh không hiểu nổi.

Nhưng anh không dám làm trái ý Diệp Ân Tuần Thẩm Hạ Lan ký tên mình xong, thì ném hợp đồng cho anh, sắc mặt xám xịt như xác chết.

Cô ra dầu nói: “Tôi muồn ly hôn, hơn nữa còn phải đưa ra tòa án một cách đường hoàng chính chính! Tôi muồn giành quyền nuôi dưỡng hai đứa trẻ và Diệp Tranh, đồng thời cả đời này tôi không muốn anh ấy xuất hiện trước mặt tôi nữa. Từ nay về sau, tôi và anh ấy, cũng như nhà họ Diệp sẽ như người dưng nước lã, anh về nói với Diệp Ân Tuần rằng, đừng theo dõi tôi nữa, cũng đừng xuát hiện trong tầm mắt của tôi, bằng không, tôi sẽ tới nhà họ Diệp đòi lại tất cả.”

Tống Đinh gật đầu, rồi cất hợp đồng tặng vào túi.

Thẩm Hạ Lan nói tiếp: “Giờ tôi có thể tới thăm con trai tôi được chưa?”

“Được rồi! Xe của tôi đang đậu ở bên ngoài, để tôi đưa bà chủ đi.”

“Không cần đâu!”

Thẩm Hạ Lan từ chối lời mời của Tống Đình ngay.

Cô xoay người đi lên lầu.

Mặc dù tim cô đau như dao cắt, nhưng cô vẫn kiên cường đi trên hành lang, như đang giẫm lên từng mũi dao, mỗi bước đi đều đau đến thầu tim, nhưng cô phải cắn răng bước tiếp, bởi vì đây con đường do cô tự chọn.

Cô không hồi hận về quyết định gả cho Diệp Ân Tuần vào tám năm trước.

Nên cũng không hối hận về quyết định ly hôn Diệp Ân Tuán, trở thành người dưng nước lã vào tám năm sau, dù tim cô sắp đau đến mức không thở được, nhưng cô tin thời gian là phương thuốc chữa lành vết thương tốt nhát.

Cô sẽ ổn thôi!

Chắc chắn cô sẽ ổn thôi!

Thẩm Hạ Lan bước đi từng bước.

Lam Dũng định dìu cô đi, nhưng bị cô từ chối.

Quãng đời còn lại cõ phải kiên cường bước đi một mình, không được dựa dẫm vào ai cả.

Lam Dũng tháy Thẩm Hạ Lan như vậy thì không khỏi đau lòng.

Lam Tử Thất hoàn toàn bùng nỏ.

“Tống Đình, anh cút đi cho tôi, anh có nghe thấy không?”

Cô nắm tay Tống Đình rồi kéo thẳng ra ngoài.

Tống Đình sợ cô dùng sức quá mạnh sẽ bị té, nên vội đổi theo bước chân của cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Em đi chậm thôi.”

“Chậm thôi? Tôi ước gì lúc anh đi vào không ném anh ra ngoài, giờ thì hay rồi, để anh nói nhiều như thế, giờ Diệp Ân Tuần nhà anh không còn quan hệ gì với Hạ Lan nhà tôi nữa, mà tôi với anh cũng thề, vậy anh còn ở lại đây làm gi?”

Lam Tử Thất càng nghĩ càng tức.

Tống Đình cũng không phản bác, mà để mặc cô kéo mình ra khỏi nhà họ Lam.

Lam Tử Thát cứ đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Tống Đình.

Tống Đình nhìn cô bằng ánh mắt đây tình cảm, đồng thời còn mang theo tia cưng chiều.

Lúc Lam Tử Thát định hất tay Tống Đình ra, thỉ bị anh kéo thẳng vào lòng, rồi không nói câu nào đã hôn lên môi cô.

Lam Tử Thất không hề đề phòng, cả người bị anh hôn đến mức cứng đờ, rồi giơ tay lên đánh Tống Đình, nhưng bị anh giữ lấy bằng một tay.

Người phụ nữ này thật là!

Lần nào cô cũng làm anh nhớ đền phát điên vì chuyện của Thảm Hạ Lan, xem ra có những chuyện anh thật sự không thể cưng chiều.

Hành động của Tống Đình hoàn toàn chọc giận Lam Tử Thất.

Lúc cô định cắn Tống Đình, thì anh như đã dự liệu từ trước, nên nhanh chóng buông cô ra, rồi cười nói: “Ngày mai anh sẽ tới tìm em, tạm biệt!”

“Tống Đinh, tên khốn này!”

Lam Tử Thát tức đến mức giậm chân.

Mặt cô đỏ ửng, không biết là do tức hay xấu hỏ, nhưng trong cái nhìn của Tống Đình, dáng vẻ này của Lam Tử Thất là xinh đẹp.

quyền rũ nhất.

Tống Đình vừa rời đi, Lam Dũng đã đứng dựa vào cửa, lười biếng nói: “Chị, chị làm tốt lắm, em tháy anh Tống này rát đẹp trai, với tính khí này của chị, có lẽ ngoài anh Tống ra, thì chẳng còn ai yêu chị nữa đâu.”

“Em nói cái gì? Thằng khồn này!”

Lam Tử Thất hơi thẹn quá hóa giận.

Cô xoay người liếc nhìn phòng Thảm Hạ Lan, rồi khẽ hỏi: “Cô ấy sao rồi?”

Lam Dũng lắc đầu.

*Tâm trạng không được tốt cho lắm, nhưng chị đừng đi vào, cứ để chị ấy yên tĩnh một mình đi, anh Tùng nói đúng, có những chuyện chị thật sự không thẻ làm chủ thay cho chị Thẩm được. Em có thể nhìn ra, chị Thảm vẫn rất yêu Diệp Ân Tuần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến chị ấy đang yêu sâu đậm, bống kiên quyết muón ly hôn vậy?”

“Em bớt tò mò lại đi, cũng đừng hỏi gì cả, vì như vậy sẽ rắc muối vào vết thương trên người Hạ Lan, cảm giác đó hoàn toàn không dễ chịu một chút nào, dù Hạ Lan đưa ra quyết định gì, chị cũng sẽ ủng hộ cô ấy.”

Đáy mắt Lam Tử Thất thoáng qua tia buồn bã và đau lòng.

Lam Dũng gật đầu.

“Chị, giờ chị Thẩm là bà chủ trung tâm thương mại Gia Hòa rồi, mà chị không đi mua đồ à?”

“Em đúng là đồ vô tâm, giờ chị còn tâm trạng để đi mua đồ à2”

Lam Tử Thất nói xong thì quay về phòng.

Lam Dũng mất hứng, nên cũng quay về phòng mình.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng thay đồ xong, nghĩ tới chuyện tối qua Diệp Minh Triết mới chuyền viện tới đây, không biết cậu bé đã quen với đồ ăn nơi này chưa?

Thế là cô lại cởi áo khoác ra, đi xuống phòng bếp nấu máy món ngon, rồi mới cho vào hộp rời khỏi nhà họ Lam, lái xe tới bệnh viện Hải Tân.

Trước cổng bệnh viện có xe nhà họ Diệp.

Thẩm Hạ Lan đã nghĩ tới việc có lẽ cô sẽ chạm mặt Diệp Ân Tuần ở đây, nên không chùn bước, mà cằm hộp cơm đi tới phòng bệnh Diệp Minh Triết.

Cô còn chưa đi tới cửa phòng bệnh Diệp Minh Triết, đã nghe thấy tiếng gắt gỏng của cậu bé truyền ra từ bên trong.

*Mấy người ra ngoài hết đi! Tôi không cần mấy người ở đây! Đi ra hết đi!”

Thẩm Hạ Lan sửng sốt.

Đây là Minh Triết ư2 Là Minh Triết luôn trằm ổn như ông cụ non kia ư?2 Tại sao cậu bé lại nóng nảy, gào thét mặc kệ hình tượng như thế?

Là vì cậu bé đau đớn, hay vì lý do nào khác?

Tim Thẩm Hạ Lan bỗng thắt lại Cô ba chân bồn cảng đi tới phòng bệnh Diệp Minh Triết, nhưng vừa mở cửa ra, thì một thứ gì đó bay thẳng tới mặt GÔ.

CHƯƠNG 635: LAM DŨNG LÀ MỘT CHÀNG TRAI TÓT

“Cần thận!”

Vệ sĩ đứng bên cạnh vội đi tới ngăn cản.

Nhưng Thẩm Hạ Lan không hề né tránh, mắt thấy bình hoa đó sắp bay tới trước mặt mình, cô bỗng giơ tay lên bắt lấy.

*Tôi nói rồi, tôi không cần máy người ở đây.”

Diệp Minh Triết không nhìn thấy người tới, tưởng là vệ sĩ nhà họ Diệp, nên nhất thời nóng nảy.

Cậu bé muồn đi tìm mẹ, nhưng vì xảy ra tai nạn nên giờ chỉ nằm liệt trên giường, cảm giác này thật sự rất suy sụp.

Mẹ xảy ra chuyện, nhưng lão Diệp không thể bảo vệ được mẹ, nên giờ ngay cả lão Diệp cậu bé cũng không muốn nhìn tháy.

Thẩm Hạ Lan hơi khó chịu trước thái độ nóng nảy của Diệp Minh Triết.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nhìn tháy dáng vẻ này của Diệp Minh Triết.

Con trai cô trằm ổn nhìn xa trông rộng như vậy, từ khi nào lại biền thành đứa bé nóng nảy thế này?

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, ôm chặt cậu bé.

“Mấy người buông tôi ra! Buông ra!”

Diệp Minh Triết vùng vấy, rồi đột ngột yên tĩnh lại.

Cậu bé ngồi im để mặc Thẩm Hạ Lan ôm mình như thế, rồi khẽ quay đầu nhìn, vừa thấy là Thẩm Hạ Lan, vành mắt cậu bé không khỏi đỏ lên.

“Mẹ ơi!”

Diệp Minh Triết nhào vào lòng cô ngay.

Nước mắt nóng hồi thắm ướt lớp áo sơ mi của Thẩm Hạ Lan, rồi thiêu đốt da thịt cô.

Tim cô đau quá.

Cô vốn tưởng rằng để Diệp Minh Triết ở lại nhà họ Diệp sẽ được đối xử tốt nhát, dù gì cậu bé cũng là người thừa kế được bà cụ Diệp chỉ định, nhưng cô không ngờ kết cục sẽ thế này.

Nếu sớm biết thế này, nếu như…

Thẩm Hạ Lan chợt ngừng lại.

Trên đời này làm gì có nhiều nếu như đến thế?

Cô ôm chặt Diệp Minh Triết, định an ủi cậu bé nhưng cô không làm được.

Diệp Minh Triết thấy Thảm Hạ Lan không nói gi, thì tưởng cô giận mình, nên vội giải thích: “Mẹ, không phải con không ngoan đâu, con xin lỗi, vì đã làm mình bị thương, mẹ đừng nhìn chân con bó bột rồi lo, thật ra con không đau đâu, thật đó, không đau.

một tý nào hết.”

Tim Thẩm Hạ Lan hoàn toàn thắt lại.

‘Vết thương nặng như vậy, sao có thể không đau chứ?

Chẳng qua cậu bé đang an ủi cô thôi!

Huống hồ một mình cậu bé ở nơi xa lạ thế này cả tháng trời, cảm giác đó sẽ như thế nào?

Cậu bé là cậu chủ nhà họ Diệp, có ba là người quyền thế, còn có mẹ nữa, nhưng cậu bé lại giống như một cô nhỉ bị nhốt trong bệnh viện.

Rốt cuộc lúc đó Diệp Minh Triết đã nghĩ gì?

Mắt Thẩm Hạ Lan ngắn nước.

Cô lắc đầu, cảm tháy mình nên nói lời xin lỗi với Diệp Minh Triết, nhưng giờ cô không nói ra được.

Thẩm Hạ Lan tìm giấy bút, viết lên giấy hàng chữ xin lỗi, là lối của mẹ, đã để con chịu uất ức rồi.

Diệp Minh Triết sửng sót, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cậu bé chỉ nghe nói mẹ xảy ra chuyện, nhưng không biết rốt cuộc là chuyện gì, giờ thấy vẻ mặt lo lắng đau lòng của Thẩm Hạ Lan, hơn nữa còn lấy giấy bút ra viết, hình như cậu bé chọt vỡ lẽ ra điều gì đó.

“Mẹ, cổ họng mẹ…”

Thẩm Hạ Lan mim cười lắc đầu, ra hiệu mình không sao.

Diệp Minh Triết lại chảy nước mắt.

*Mẹ, có phải mẹ rất đau đúng không ạ?”

Diệp Minh Triết giơ tay nhỏ lên vuốt ve cổ họng Thảm Hạ Lan, dáng vẻ mềm mại lại ấm áp.

Thẩm Hạ Lan nắm tay cậu bé, mỉm cười lắc đầu lằn nữa.

Diệp Ân Tuần luôn ở trong bệnh viện, anh biết chắc chắn Thảm Hạ Lan sẽ tới.

Thật ra anh đã biết từ lúc Thẩm Hạ Lan bước vào phòng rồi, nhưng anh không muốn xuất hiện trước mặt cô, để cô khỏi khó chịu khi nhìn thấy anh.

Giờ thấy hình ảnh Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết ám áp như thé, tim anh lại đau dữ dội.

Một gia đình vốn hòa thuận vui vẻ, lại phải chia năm xẻ bảy, vừa nghĩ tới kết cục này, trong lòng Diệp Ân Tuần lại cảm thấy rất khó chịu.

Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan lặng lẽ nằm trên giường bệnh, ánh nắng chiếu vào phòng, hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên cậu bé ngủ rất yên ổn.

Thẩm Hạ Lan không dám nhúc nhích, sợ mình động đậy sẽ đánh thức Diệp Minh Triết.

Cô cứ thề lặng lẽ ngắm nhìn con trai mình, tỉ bé, trong lòng cô lại không ngừng tự trách v: khuôn mặt nhỏ non nớt hơi tái nhọt, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt cậu.

áy náy.

Cô không phải người mẹ tốt.

Từ lúc sinh con ra, cô đã không cho bọn trẻ một gia đình hoàn chỉnh, không dễ gì mới quay về, cũng cho bọn trẻ thừa nhận Diệp Ấn Tuần là ba, nhưng giờ cô lại muồn dẫn bọn trẻ rời khỏi nhà họ Diệp và Diệp Ân Tuán, trở thành những đứa bé không có ba Thẩm Hạ Lan không biết nên nói với Diệp Minh Triết thế nào về chuyện ly hôn, càng không biết phải nói thế nào về chuyện tình cảm và sự bát đắc dĩ của người lớn, có người nói vì con cái, họ có. thể níu giữ cuộc hôn nhân, nhưng cô biết, cuộc hôn nhân giữa cô và Diệp Ân Tuần không thẻ tiếp tục được nữa Trong đời sống tình cảm vồn chẳng thẻ bao dung một hạt cát nào, huống chỉ là một mạng người.

Cô chỉ mong rằng sau này cô có thể dành hết những gì cô có cho bọn trẻ, có gắng không đề bọn trẻ nảy sinh mặc cảm về gia đình không có ba là được.

Thẩm Hạ Lan vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Diệp Minh Triết, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu bé, rồi ra khỏi phòng bệnh.

Cô biết chắc rằng, Diệp Ân Tuần đang ở đây.

Lúc Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng bệnh, Diệp Ân Tuần đang ngồi hút thuốc trên ghế ngoài hành lang.

Hơn một tháng không gặp, hình như Diệp Ân Tuấn đã hút như nghiện thuốc lá, vì trên người đều là mùi thuốc.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất rồi bời, cô đi tới ngồi cạnh Diệp Ân Tuần.

Diệp Ân Tuấn gần như dập tắt điều thuốc trong vô thức.

“Anh xin lối!

Diệp Ân Tuần biết, giờ anh có nói vô số lời xin lỗi cũng vô ích, nhưng anh vẫn nợ Thảm Hạ Lan một lời xin lỗi.

Còn giải thích đã không còn quan trọng với cô nữa rồi.

Dù gì lúc Thẩm Hạ Lan cần anh nhất, anh đã không ở bên cô.

Mắt Thẩm Hạ Lan lại ngắn nước, nhưng cô luôn kiềm nén.

Cô vẫn yêu Diệp Ân Tuần, nhưng hiện thực đã ép hai người không thể ở bên nhau.

Thẩm Hạ Lan lấy giấy bút ra, định viết gì đó, nhưng bị Diệp Ân Tuấn nắm chặt hai tay.

Anh không thể nhìn thấy dáng vẻ không nói được của Thẩm Hạ Lan, càng không thể chấp nhận hành động dùng giấy viết thay.

lời nói của cô.

Đây không phải là cô.

Cô là vợ Diệp Ân Tuần anh, lẽ ra cô nên được cưng chiều như công chúa trên cả nghìn người, sao lại biền thành bộ dạng này?

“Anh biết em định viết gì, ly hôn đúng không, anh đồng ý.”

Giọng nói Diệp Ân Tuần khàn khàn, làm Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.

Anh đồng ý?

Thẩm Hạ Lan hơi khó tin.

Cô nhìn Diệp Ân Tuần.

Đáy mắt Diệp Ân Tuần cũng hiện lên vẻ đau khỏ và đấu tranh giống như cô, nhưng cũng có tia mắc nợ và luyến tiếc.

“Cảm ơn anh.”

Thẩm Hạ Lan mở miệng, dù không phát ra tiếng, nhưng cô biết Diệp Ân Tuần nhìn thấy rất rõ cô định nói gì.

Là vợ chồng với nhau, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ cảm ơn anh.

“Em cảm ơn vì điều gỉ? Cảm ơn vì anh đã buông tay à? Em biết, anh hoàn toàn không muốn ly hôn.”

Diệp Ân Tuần nhìn Thẩm Hạ Lan, hận không thẻ ôm cô vào lòng.

Đây là người phụ nữ của anh.

Là mẹ của con anh.

Nhưng giờ anh chỉ có thể trở thành người dưng với cô.

“Chúng ta là vợ chồng, Hạ Lan, em biết, em đã nhập vào cơ thể, vào máu, thậm chí là vào linh hồn anh, nhưng giờ em lại muồn anh buông tay, chẳng khác nào khiến anh đau khổ hơn việc em giết anh, em đang rút linh hồn và máu của anh, thế mà giờ em còn muốn cảm ơn anh?”

Thẩm Hạ Lan bỗng ngoảnh mặt đi.

Cô không thể nghe Diệp Ân Tuấn nói tiếp nữa.

Nếu anh còn nói tiếp, cô sẽ dao động.

Biểu hiện của Thảm Hạ Lan càng làm Diệp Ân Tuần khổ sở hơn.

“Anh yêu em, Hạ Lan, anh không thẻ từ bỏ tình cảm của chúng ta, nhưng anh biết, giờ anh không có bất kỳ lập trường và lý do.

nào để níu giữ em, dù gì cũng vì sơ suất của anh mới làm em trở nên như vậy, chuyện này là lỗi của anh. Từ nhỏ, mẹ anh đã dạy cho anh, có những chuyện một khi phạm phải sai lầm rồi, thì không thể cứu vãn được, anh chưa từng gặp phải tình huồng đó, nhưng cuối cùng anh cũng gặp được rồi, giờ anh mới biết cảm giác đau khổ giống như ngàn đao bằm thây, anh không nỡ, cũng chẳng muốn, nhưng anh buộc phải buông tay em. Anh không thẻ ích kỷ bảo em tha thứ cho anh, cho nhà họ Diệp và bà cụ, nhưng anh chỉ muồn ích kỷ không muốn buông tay em, thật sự không muốn một chút nào.”

Thẩm Hạ Lan bỗng đứng dậy.

Cô không thể nghe tiếp nữa, bằng không cô sẽ mềm lòng Diệp Ân Tuần thấy Thảm Hạ Lan đứng dậy, nhác chân đi về phía trước như muồn chạy trồn, thì mở miệng ngay.

“Lam Dũng là chàng trai tốt, nếu em thích thì có thể xem xét, nếu hai người kết hôn, lỡ bọn trẻ có gì bát tiện thì cứ việc giao cho.

anh là được.”

Thẩm Hạ Lan nhát thời ngừng bước.

Anh mới nói gì?

Cô và Lam Dũng?

Thẩm Hạ Lan bỗng quay đầu, hơi tức giận nhin Diệp Ân Tuần.

Anh xem cô là hạng người gì?

Mặc dù cô không thẻ tiếp tục cuộc hôn nhân với anh, nhưng chẳng lẽ tình cảm cô dành cho anh là giả à2 Chẳng lẽ mọi thứ trong tám năm qua đều có thẻ xóa sạch trong một tháng ngắn ngủi?

Con mắt nào của anh nhìn thấy cô và Lam Dũng là một đôi?

Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn mở miệng mắng người, nhưng cô mấp máy môi rồi từ bỏ.

Cô nói thì có ích gì?

Dù gì cuộc hôn nhân này cũng chẳng thẻ duy trì tiếp được.

So với việc hai người đều đau khổ, không bằng để anh cảm thấy cô thay lòng cũng được.

Cứ để một mình cô gánh hết mọi đau khổ là được.

Ánh mắt Thảm Hạ Lan từ tức giận trở nên bình tĩnh.

Cô nhìn Diệp Ân Tuán, rồi cười nói: “Cảm ơn anh.”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi, nhưng lúc cô xoay người, nụ cười trên mặt cô cũng dập tắt.

Tim cô đau quá.

Diệp Ân Tuấn càng khó chịu hơn.

Anh chỉ nói vậy thôi.

Thấy Thẩm Hạ Lan và Lam Dũng ở bên nhau vui vẻ như vậy, anh vừa đồ ky vừa an ủi, anh mong cô vẫn có thể vui vẻ như vậy khi rời xa anh, nhưng anh cũng khó chịu khi người đàn ông làm cô vui vẻ không phải là anh.

Có lẽ quãng đời sau này của cô sẽ không có phần của anh.

Diệp Ân Tuấn nhát thời hơi hồi hận.

Anh không nên đồng ý với cô.

Nhưng anh không đồng ý thì sao? Chẳng lẽ anh giam cầm cô ở bên cạnh?

Cô đã hận nhà họ Diệp rồi, nên anh không mong Thẩm Hạ Lan lại hận anh.

Diệp Ân Tuần thấy Thảm Hạ Lan từng bước đi ra ngoài, thì vội lên tiếng: “Em có điều kiện gì cứ việc nói với anh, anh cũng có thể giao hết tài sản anh có cho em, dù gì bọn trẻ cũng đi theo em, một mình em không thể nuôi dưỡng bọn chúng, nên em đừng từ chối vấn đề phân chia tài sản này của anh, em về suy nghĩ kỹ lưỡng đi, rồi hẵng liên lạc với anh.”

Thẩm Hạ Lan ngừng bước.

Cô biết Diệp Ân Tuần có lòng tốt, sợ cô và bọn trẻ chịu khổ, nhưng trong lòng cô vẫn hơi khó chịu.

Chẳng lẽ trong lòng anh cũng giống như bà cụ Diệp, cảm thấy Thẩm Hạ Lan cô là một người vô dụng?

Cũng đúng.

Ai bảo từ khi cô gả cho nhà họ Diệp đã đánh mát bản thân chứ?

Cô từ bỏ công việc, lý tưởng của minh, cả ngày quanh quản bên Diệp Ân Tuần và bọn trẻ, làm sao có thể làm cho người khác đánh giá cao bản thân được?

Thẩm Hạ Lan thằm thề rằng, cô nhất định phải sống đúng với tính cách của mình, ít nhất là không được đề Diệp Ân Tuần xem thường mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom